Chương 331: Kiếm thuật của Sở Mộ. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Tốc độ Trang Thông xuất kiếm nhanh hơn, linh hoạt hơn, thường thường đều theo góc độ quỷ dị đột nhiên đâm tới, mà Lương Hải Sơn lại dùng lực lượng đại khai đại hợp áp bách tới. Mỗi một lần nhìn như miễn cưỡng nhưng lại có thể ngăn cả một kiếm của Trang Thông, đồng thời còn phản kích lại.
Nhìn qua hai người thực lực ngang nhau, không phân trên dưới.
Nhưng mà Tư Đồ Khấu và Sở Mộ đều nhìn ra được, kỳ thực Lương Hải Sơn đang ở thế hạ phong.
Trụ cột kiếm thuật của Trang Thông có tạo nghệ quả thực hơn Lương Hải Sơn một ít, dần dần nắm giữ tiết tấu.
Hai Kiếm giả chiến đấu, ai có thể nắm giữ tiết tấu thì người đó nắm chắc thắng loại, đây là đạo lý.
- Lương Hải Sơn sắp bị thua.
Tư Đồ Khấu thấp giọng nói, Sở Mộ thì thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên Trang Thông lại đâm ra một kiếm, Lương Hải Sơn lại đón một kiếm. Trang Thông nhanh chóng thu hồi một kiếm giả kia, thừa dịp Lương Hải Sơn mới phản kích một kiếm, lực cũ đã hết lực mới chưa sinh ra, cho nên hắn lóe lên, xuất hiện bên cạnh Lương Hải Sơn, một kiếm đâm ra, mũi kiếm nhẹ nhàng dừng lại trên cổ Lương Hải Sơn.
- Ta nói rồi, lần trước bất quá là vận khí ngươi tốt, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.
Trang Thông cười lạnh, khéo mắt có vẻ đắc ý không thèm che dấu, hắn dùng kiếm chỉ vào Lương Hải Sơn, nói:
- Quỳ xuống dập đầu đi.
Lương Hải Sơn nắm chặt tay tới mức trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, hai mắt vì phẫn nộ mà hiện lên tơ máu.
Quỳ xuống dập đầu như vậy hắn sẽ mất mặt, không quỳ xuống dập đầu thanh danh cũng sẽ thối tha vô cùng, tiến thoái lưỡng nan.
Tư Đồ Khấu khẽ cau mày, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Sở Mộ đứng lên, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Sao nào? Ngươi muốn ra tay? Muốn giao thủ một chút với ta sao?
Trang Thông châm chọc nói, vẻ mặt có chút giễu cợt:
- Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội, ngươi giao thủ với ta, nếu như có thể chiến thắng ta, Lương Hải Sơn có thể không cần quỳ nữa. Ta còn chủ động từ nơi này lăn ra ngoài, nếu như ngươi thua, vậy ngươi và Lương Hải Sơn cùng nhau dập đầu quỳ xuống.
- Được.
Sở Mộ nói, không nhanh không chậm bình tĩnh khiến cho người ta giật mình.
- Sở Mộ, ngươi ...
Lương Hải Sơn ngơ ngẩn.
Sở Mộ gật đầu đi tới bên cạnh Lương Hải Sơn, đối mặt với Trang Thông.
Đối chiến kiếm thuật trụ cột, từ trươc tới nay hắn chưa từng sợ hãi.
- Rất tốt, có dũng khí.
Trang Thông cười lạnh nói:
- Nhưng mà ta cũng không bởi vì ngươi là học viên mới mà lưu tình.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều.
Sở Mộ nói.
Trang Thông biến sắc, một kiếm đâm tới, tốc độ xảo trá.
Sở Mộ lại uyển chuyển tránh khỏi kiếm này.
Trang Thông liên tục xuất kiếm, mỗi một kiếm đều giống như độc xà cắn không nhả, góc độ quỷ dị, không khí bị xé nát truyền ra tiếng vang, giống như là tiếng kêu của độc xà bình thường vậy.
Sở Mộ không có rút kiếm, chỉ di chuyển bước chân, thường thường có thể khiến cho một kiếm của Trang Thông thất bại.
Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Tư Đồ Khấu cau mày, cảnh giao thủ tước mắt làm cho hắn nhìn có chút không hiểu.
Nhưng mà cho tới bây giờ cũng chỉ có thể nói rõ tốc độ phản ứng của Sở Mộ cực nhanh, còn không có cách nào nói rõ tạo nghệ kiếm thuật trụ cột của hắn như thế nào.
Từng kiếm thất bai, Trang Thông đột nhiên thu kiếm, vẻ mặt có chút khó coi.
- Trừ tránh né ra chẳng lẽ ngươi không xuất kiếm? Hay là ngươi không dám xuất kiếm, sợ mất mặt xấu hổ?
Trang Thông lên tiếng châm chọc, khiêu khích.
- Vị sư đệ này, các ngươi phân cao thấp kiếm thuật, dùng kiếm thật cơ bản luận bàn, không phải là luận bàn bộ pháp, thân pháp.
Tư Đồ Khấu cũng lên tiếng.
- Ta chỉ cho ngươi cơ hội xuất kiếm mà thôi, ngươi đã không muốn, vậy ta sẽ dùng một kiếm đánh bại ngươi.
Sở Mộ nói.
- Một kiếm đánh bại ta? Không sợ gió lớn quá rụt lưỡi sao?
Trang Thông cười ha hả, những người khác thì vẻ mặt quái dị, trợn mắt há hốc mồm, thậm chí vẻ mặt còn trào phúng. Học viên mới này quả thực là không biết tự lượng sức mình, dám vọng tưởng dùng một kiếm đánh bại Trang Thông.
Tư Đồ Khấu có chút lắc đầu, vốn hắn cảm thấy Sở Mộ này có chút ngông nghênh, nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy không chỉ có không biết tự lượng sức mà còn tự cho mình là đúng, ấn tượng đối với Sở Mộ tuột dốc không phanh.
Coi như tạo nghệ kiếm thuật của hắn hơn Trang Thông không ít cũng không dám nói có thể dùng một kiếm đánh bại Trang Thông a.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết rõ.
Phản ứng của những người khác, Sở Mộ không thèm để ý.
- Để ta nhìn xem ngươi làm thế nào mà dùng một kiếm đánh bại được ta.
Sắc mặt Trang Thông trở nên âm trầm, trong mắt dường như có quang mang quỷ dị hiện lên, đột nhiên bước ra một bước, xuất kiếm.
Kiếm quang lạnh lẽo giống như xuyên thủng hư không, có thanh âm kinh người vang vọng, khiến cho màng nghĩ mọi ngươi đau đớn.
Kiếm quang này chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, Lương Hải Sơn biến sắc, lúc này hắn mới biết được trước đó Trang Thông cũng không có dùng toàn lực.
Thị giác của Sở Mộ không bị ảnh hưởng một chút nào, kiếm quang vừa tới trước người hắn hắn đã nhanh như thiểm điện rút kiếm. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang vọng. Cảnh tượng tước mắt như một bức họa cuộn tròn.
Kiếm đâm tới của Trang Thông không biết từ khi nào lại thất bại, đâm về bên cạnh Sở Mộ, mà mũi kiếm của Sở Mộ lại nhẹ nhàng dừng lại trước cổ họng Trang Thông, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ lập tức đâm vào trong cổ họng, lấy đi mạng nhỏ của Trang Thông.
- Ngươi thua rồi, cút đi ra ngoài.
Sắc mặt Trang Thông tái nhượt, trắng bệch, đồng tử co rút lại, mồ hôi lạnh từ trên trán nhanh chóng chảy ra, ánh mắt hắn liên tiếp nhìn về phía mọi người, hy vọng có người có thể ra mặt nói một hai lời hữu ích cho hắn.
Nhưng mà toàn bộ mọi người còn đang đắm chìm trong sự rung động khi Sở Mộ dùng một kiếm đánh bại Trang Thông, căn bản không có chú ý tới ánh mắt của Trang Thông, coi như là chú ý có lẽ cũng sẽ mặc kệ.
- Cút ra ngoài.
Lương Hải Sơn rất là hả giận, cảm giác giống như trong trời hè nóng nực được uống một chén nước mai mát lạnh vậy.
Mọi người đều tỉnh lại từ trong rung động.
- Tư Đồ sư huynh...
Trang Thông vội vàng la lên.
Tư Đồ Khấu nhíu mày, nếu như Trang Thông không lên tiếng hắn cũng không phải lên tiếng, nhưng mà tình hình bây giờ lại khiến cho hắn có chút khó xử.
- Vị sư đệ này, lần này có thể nể mặt ta bỏ qua hay không?
Tư Đồ Khấu ngẫm lại, cuối cùng lại nhìn về phía Sở Mộ nói:
- coi như ta thiếu ngươi một nhân tình.
- Ta chỉ là người ra mặt thay mà thôi.
Sở Mộ thu kiếm vào vỏ.
- được, Tư Đồ sư huynh đã ra mặt, ta không thể không nể tình, nhưng mà từ nay về sau, Trang Thông ngươi bất kể gặp ta hay là gặp Sở Mộ, đều phải nhường đường.
Lương Hải Sơn quyết đoán nói ra.
- Ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Trang Thông cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, chật vật rời khỏi.
Kế tiếp, bầu hào khí trở nên nóng bỏng, Sở Mộ trở thành tiêu điểm.
Nhìn qua hai người thực lực ngang nhau, không phân trên dưới.
Nhưng mà Tư Đồ Khấu và Sở Mộ đều nhìn ra được, kỳ thực Lương Hải Sơn đang ở thế hạ phong.
Trụ cột kiếm thuật của Trang Thông có tạo nghệ quả thực hơn Lương Hải Sơn một ít, dần dần nắm giữ tiết tấu.
Hai Kiếm giả chiến đấu, ai có thể nắm giữ tiết tấu thì người đó nắm chắc thắng loại, đây là đạo lý.
- Lương Hải Sơn sắp bị thua.
Tư Đồ Khấu thấp giọng nói, Sở Mộ thì thầm nghĩ trong lòng.
Quả nhiên Trang Thông lại đâm ra một kiếm, Lương Hải Sơn lại đón một kiếm. Trang Thông nhanh chóng thu hồi một kiếm giả kia, thừa dịp Lương Hải Sơn mới phản kích một kiếm, lực cũ đã hết lực mới chưa sinh ra, cho nên hắn lóe lên, xuất hiện bên cạnh Lương Hải Sơn, một kiếm đâm ra, mũi kiếm nhẹ nhàng dừng lại trên cổ Lương Hải Sơn.
- Ta nói rồi, lần trước bất quá là vận khí ngươi tốt, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.
Trang Thông cười lạnh, khéo mắt có vẻ đắc ý không thèm che dấu, hắn dùng kiếm chỉ vào Lương Hải Sơn, nói:
- Quỳ xuống dập đầu đi.
Lương Hải Sơn nắm chặt tay tới mức trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, hai mắt vì phẫn nộ mà hiện lên tơ máu.
Quỳ xuống dập đầu như vậy hắn sẽ mất mặt, không quỳ xuống dập đầu thanh danh cũng sẽ thối tha vô cùng, tiến thoái lưỡng nan.
Tư Đồ Khấu khẽ cau mày, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Sở Mộ đứng lên, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Sao nào? Ngươi muốn ra tay? Muốn giao thủ một chút với ta sao?
Trang Thông châm chọc nói, vẻ mặt có chút giễu cợt:
- Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội, ngươi giao thủ với ta, nếu như có thể chiến thắng ta, Lương Hải Sơn có thể không cần quỳ nữa. Ta còn chủ động từ nơi này lăn ra ngoài, nếu như ngươi thua, vậy ngươi và Lương Hải Sơn cùng nhau dập đầu quỳ xuống.
- Được.
Sở Mộ nói, không nhanh không chậm bình tĩnh khiến cho người ta giật mình.
- Sở Mộ, ngươi ...
Lương Hải Sơn ngơ ngẩn.
Sở Mộ gật đầu đi tới bên cạnh Lương Hải Sơn, đối mặt với Trang Thông.
Đối chiến kiếm thuật trụ cột, từ trươc tới nay hắn chưa từng sợ hãi.
- Rất tốt, có dũng khí.
Trang Thông cười lạnh nói:
- Nhưng mà ta cũng không bởi vì ngươi là học viên mới mà lưu tình.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều.
Sở Mộ nói.
Trang Thông biến sắc, một kiếm đâm tới, tốc độ xảo trá.
Sở Mộ lại uyển chuyển tránh khỏi kiếm này.
Trang Thông liên tục xuất kiếm, mỗi một kiếm đều giống như độc xà cắn không nhả, góc độ quỷ dị, không khí bị xé nát truyền ra tiếng vang, giống như là tiếng kêu của độc xà bình thường vậy.
Sở Mộ không có rút kiếm, chỉ di chuyển bước chân, thường thường có thể khiến cho một kiếm của Trang Thông thất bại.
Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Tư Đồ Khấu cau mày, cảnh giao thủ tước mắt làm cho hắn nhìn có chút không hiểu.
Nhưng mà cho tới bây giờ cũng chỉ có thể nói rõ tốc độ phản ứng của Sở Mộ cực nhanh, còn không có cách nào nói rõ tạo nghệ kiếm thuật trụ cột của hắn như thế nào.
Từng kiếm thất bai, Trang Thông đột nhiên thu kiếm, vẻ mặt có chút khó coi.
- Trừ tránh né ra chẳng lẽ ngươi không xuất kiếm? Hay là ngươi không dám xuất kiếm, sợ mất mặt xấu hổ?
Trang Thông lên tiếng châm chọc, khiêu khích.
- Vị sư đệ này, các ngươi phân cao thấp kiếm thuật, dùng kiếm thật cơ bản luận bàn, không phải là luận bàn bộ pháp, thân pháp.
Tư Đồ Khấu cũng lên tiếng.
- Ta chỉ cho ngươi cơ hội xuất kiếm mà thôi, ngươi đã không muốn, vậy ta sẽ dùng một kiếm đánh bại ngươi.
Sở Mộ nói.
- Một kiếm đánh bại ta? Không sợ gió lớn quá rụt lưỡi sao?
Trang Thông cười ha hả, những người khác thì vẻ mặt quái dị, trợn mắt há hốc mồm, thậm chí vẻ mặt còn trào phúng. Học viên mới này quả thực là không biết tự lượng sức mình, dám vọng tưởng dùng một kiếm đánh bại Trang Thông.
Tư Đồ Khấu có chút lắc đầu, vốn hắn cảm thấy Sở Mộ này có chút ngông nghênh, nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy không chỉ có không biết tự lượng sức mà còn tự cho mình là đúng, ấn tượng đối với Sở Mộ tuột dốc không phanh.
Coi như tạo nghệ kiếm thuật của hắn hơn Trang Thông không ít cũng không dám nói có thể dùng một kiếm đánh bại Trang Thông a.
- Rất nhanh ngươi sẽ biết rõ.
Phản ứng của những người khác, Sở Mộ không thèm để ý.
- Để ta nhìn xem ngươi làm thế nào mà dùng một kiếm đánh bại được ta.
Sắc mặt Trang Thông trở nên âm trầm, trong mắt dường như có quang mang quỷ dị hiện lên, đột nhiên bước ra một bước, xuất kiếm.
Kiếm quang lạnh lẽo giống như xuyên thủng hư không, có thanh âm kinh người vang vọng, khiến cho màng nghĩ mọi ngươi đau đớn.
Kiếm quang này chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, Lương Hải Sơn biến sắc, lúc này hắn mới biết được trước đó Trang Thông cũng không có dùng toàn lực.
Thị giác của Sở Mộ không bị ảnh hưởng một chút nào, kiếm quang vừa tới trước người hắn hắn đã nhanh như thiểm điện rút kiếm. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang vọng. Cảnh tượng tước mắt như một bức họa cuộn tròn.
Kiếm đâm tới của Trang Thông không biết từ khi nào lại thất bại, đâm về bên cạnh Sở Mộ, mà mũi kiếm của Sở Mộ lại nhẹ nhàng dừng lại trước cổ họng Trang Thông, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ lập tức đâm vào trong cổ họng, lấy đi mạng nhỏ của Trang Thông.
- Ngươi thua rồi, cút đi ra ngoài.
Sắc mặt Trang Thông tái nhượt, trắng bệch, đồng tử co rút lại, mồ hôi lạnh từ trên trán nhanh chóng chảy ra, ánh mắt hắn liên tiếp nhìn về phía mọi người, hy vọng có người có thể ra mặt nói một hai lời hữu ích cho hắn.
Nhưng mà toàn bộ mọi người còn đang đắm chìm trong sự rung động khi Sở Mộ dùng một kiếm đánh bại Trang Thông, căn bản không có chú ý tới ánh mắt của Trang Thông, coi như là chú ý có lẽ cũng sẽ mặc kệ.
- Cút ra ngoài.
Lương Hải Sơn rất là hả giận, cảm giác giống như trong trời hè nóng nực được uống một chén nước mai mát lạnh vậy.
Mọi người đều tỉnh lại từ trong rung động.
- Tư Đồ sư huynh...
Trang Thông vội vàng la lên.
Tư Đồ Khấu nhíu mày, nếu như Trang Thông không lên tiếng hắn cũng không phải lên tiếng, nhưng mà tình hình bây giờ lại khiến cho hắn có chút khó xử.
- Vị sư đệ này, lần này có thể nể mặt ta bỏ qua hay không?
Tư Đồ Khấu ngẫm lại, cuối cùng lại nhìn về phía Sở Mộ nói:
- coi như ta thiếu ngươi một nhân tình.
- Ta chỉ là người ra mặt thay mà thôi.
Sở Mộ thu kiếm vào vỏ.
- được, Tư Đồ sư huynh đã ra mặt, ta không thể không nể tình, nhưng mà từ nay về sau, Trang Thông ngươi bất kể gặp ta hay là gặp Sở Mộ, đều phải nhường đường.
Lương Hải Sơn quyết đoán nói ra.
- Ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Trang Thông cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, chật vật rời khỏi.
Kế tiếp, bầu hào khí trở nên nóng bỏng, Sở Mộ trở thành tiêu điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.