Chương 753: Kiếm ý? Ta cũng có! (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Ngạo Hành Vân, Liệt Không Dương nheo mắt, hơi bất ngờ. Sở Mộ có tạo nghệ kiếm thuật quá cao siêu, va chạm với Lục Nguyên mà không bị yếu thế chút nào.
Mười giây ngắn ngủi Sở Mộ và Lục Nguyên biến ảo rút kiếm hơn trăm lần, mỗi lần đều là đánh tan công kích của đối phương trước rồi mới hình thành phản kích mạnh mẽ, nếu bị đánh trúng dù không chết cũng sẽ bị thương.
Hai thanh kiếm khí nhanh đến khó tin, khiến người không thể xem rõ ràng, chỉ mơ hồ thấy bóng kiếm mờ mịt.
Mọi người nín thở, lúc này không ai bàn tán điều gì vì trong não bọn họ trống rỗng, ước gì mọc thêm vài con mắt, ước sao mình có năng lực gặp một lần nhớ mãi không quên để khắc ghi cảnh tượng trước mắt.
Lại qua mười giây, hai kiếm khó tránh khỏi va chạm vài lần, vô số hỏa hoa tung tóe, tiếng sắt thép va chạm chát tai vang khắp đấu kiếm đài.
Long trưởng lão ở trên trời lộ biểu tình kinh ngạc, lão cũng như mọi người cho rằng Sở Mộ đấu với Lục Nguyên chừng vài kiếm sẽ bị dánh bại, nhưng bây giờ xem ra sự thật không phải vậy.
Ít nhất đến bây giờ Sở Mộ không có chút dấu hiệu gì là yếu thế hơn. Lục Nguyên có vài lần suýt bị Sở Mộ đánh trúng, gã mới là người bị đè đầu.
Đây là chuyện vô cùng khó tin.
Mỗi vị Kiếm Giả cường đại bọn họ không chỉ mạnh về kiếm kỹ còn mạnh trên kiếm thuật cơ bản. Với Kiếm Giả cường đại thì kiếm thuật cơ bản là căn cơ không thể thiếu.
Kiếm Giả càng mạnh càng hiểu rõ tầm quan trọng của kiếm thuật cơ bản.
Lục Nguyên là Kiếm Hào cường đại số một số hai trong Đông Kiếm Vực, gã hiểu rõ nhất điều này. Lục Nguyên từng bỏ ra một đoạn thời gian khắc khổ tu luyện kiếm thuật cơ bản, nên bàn về tạo nghệ kiếm thuật cơ bản thì gã tự tin mình không thua kém Liệt Không Dương.
Nhưng bây giờ đánh với Sở Mộ mãi không xong, chẳng những không chiếm ưu thế còn có xu hướng hụt hơi khiến Lục Nguyên rất giật mình.
Vèo vèo vèo!
Lục Nguyên mạnh mẽ tấn công mấy nhát kiếm, dùng kiếm khí cường đại kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ. Biểu tình Lục Nguyên trầm trọng nhanh chóng thụt lùi, song song đó gã vung kiếm bắn ra từng luồng kiếm quang màu vàng phá không ngăn cản Sở Mộ đến gần.
- Sắp đánh thật!
- Đúng rồi, kiếm thuật không hạ gục được Sở Mộ thì chỉ có thể chơi thật!
Sở Mộ lắc người né tránh các kiếm quang chém tới nhưng không áp sát Lục Nguyên ngay.
Sở Mộ muốn bắt Lục Nguyên lấy ra thực lực thật sự, đánh bại gã trong trạng thái dốc hết sức mạnh, làm như vậy mới đẩy khí thế của hắn lên đỉnh, lót đường cho trận chiến với Liệt Không Dương.
Kiếm áp siêu khổng lồ lại tuôn ra, chớp mắt tràn ngập đấu kiếm đài, tứ giăng như bão tố. Phong cấm quanh đấu kiếm đài dao động sóng gợn như bị công kích cùng lúc.
Lục Nguyên không còn vẻ lời nhác, biểu tình trầm trọng, mắt lạnh băng.
- Ta rút lại lời đã nói.
Lục Nguyên dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nói:
- Ngươi rất mạnh, có tư cách khiến ta lấy ra thực lực thật sự.
Sở Mộ cười cười, không đáp.
- Nhưng, đó chỉ vẻn vẹn là thực lực thật sự, ngươi chưa đủ tư cách khiến ta dốc hết sức.
Lục Nguyên nhếch mép cười tà:
- Tiếp theo cho ngươi kiến thức uy lực của kiếm ý, bước thứ hai của kiếm đạo.
Dứt lời, khí thế sắc bén phong quang khó tả dâng lên như thanh kiếm vô hình đâm thủng trời.
- Kiếm ý!
- Là kiếm ý!
- Quả nhiên Lục Nguyên cũng lĩnh ngộ kiếm ý, hình như mạnh hơn Ngạo Hành Vân một chút.
- Lục Nguyên sử dụng kiếm ý thì kết cục đã rõ ràng.
- Nói đến thì Sở Mộ cũng rất lợi hại, buộc Lục Nguyên phải dùng kiếm ý. Qua vài năm nữa không chừng thành tựu của hắn sẽ vượt qua Lục Nguyên bây giờ.
Người Đại Khôn Kiếm phủ thở dài thườn thượt, vẫn không thể tránh khỏi cảnh này. Dù liên tục thắng mười ba trận, thành tích tốt chưa từng có nhưng bọn họ hơi không cam lòng.
- Kiếm ý năm phần đúng là rất lợi hại.
Sở Mộ cười kỳ dị:
- Nhưng ta cũng có kiếm ý.
Sở Mộ thốt lời, không gian tĩnh lặng.
Lục Nguyên tuôn ra kiếm ý cũng cứng người, kiếm ý dao động.
Thật lâu sau mọi người cũng tỉnh táo lại.
- Ta bị nghễnh ngãng sao?
- Sở Mộ nói hắn cũng có kiếm ý? Không thể nào!
- Đúng rồi, là kiếm ý chứ không phải kiếm thế, Sở Mộ sợ đến ngu rồi sao?
Không ai tin Sở Mộ cũng có kiếm ý.
Nguyên Đông Kiếm Vực chỉ có ba Kiếm Giả lĩnh ngộ ra kiếm ý khi còn là Khí Hải cảnh, đây là đã rất hiếm có, là xuất sắc nhất Đông Kiếm Vực trong trăm năm nay.
Không dám nghĩ, không thể tin.
Đôi mắt Trần Bất Nhị luôn nheo lại bỗng trợn to bắn ra tia sáng lạnh đáng sợ vào hư không, để lại quỹ tích dài mấy thước. Đám người Bách Lý Giang Hà xoe tròn mắt ốc bưu, há hốc mồm.
Bách Lý Giang Hà lắp bắp, cảm giác cổ họng khô khốc như đi trong sa mạc ba ngày ba đêm không uống một giọt nước:
- Sở Mộ nói . . . nói hắn cũng có . . . kiếm ý?
Các trưởng lão và chín Kiếm Hào cứng ngắc gục gật đầu.
Một Kiếm Hào bị Sở Mộ một kiếm đánh bại trong lòng tràn đầy không cam lòng thừa dịp cười phá lên anhọ báng:
- Ha ha ha! Cười chết mất, hắn nói cũng có kiếm ý, hắn nghĩ kiếm ý là gì?
Có người biểu tình trầm trọng.
Ngạo Hành Vân sắc mặt nghiêm túc, Liệt Không Dương thì lộ vẻ hứng thú và hơi bất ngờ.
Mọi người như nghe có tiếng nổ, tựa giông tố giáng sét xuống tàn phá.
Trong thân hình mạnh mẽ của Sở Mộ phun ra phong quang kinh người và khí thế sắc bén vọt thẳng lên trời, như có một thanh thần kiếm tuyệt thế bỏ qua tất cả chướng ngại, chấn thiên động địa.
Lục Nguyên mang đến kiếm áp khoảnh khắc bị đánh nát, bị quét sạch.
- Kiếm . . . kiếm . . . kiếm . . .
Sự thật là chứng minh tốt nhất, nhiều người lắp bắp chỉ vào Sở Mộ, ngón tay run bần bật, hai chữ kiếm ý không cách nào thốt ra trọn vẹn.
Kiếm Hào cười nhạo Sở Mộ suýt cắn trúng lưỡi mình, biểu tình kinh sợ rồi chuyển sang suy sụp. Kiếm ý đánh ra thì gã chẳng có tư cách chống đối Sở Mộ, không một chút cơ hội nào, hoàn toàn là người của hai thế giới.
Mắt Long trưởng lão bắn ra tia sáng chói lòa như muốn đâm thủng hư không rơi vào người Sở Mộ, lòng lão dậy sóng cuồn cuộn không thể kiềm chế, sắp tràn ra khỏi lồng ngực.
Long trưởng lão thì thào thanh âm chỉ mình nghe thấy:
- Kiếm ý . . . và còn đến năm phần . . .
Trong giọng nói của Long trưởng lão chất chứa kinh hoàng, giật mình:
- Liệt Không Dương hay Lục Nguyên, Ngạo Hành Vân có thể lĩnh ngộ kiếm ý đúng là khiến người bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì không quá đáng kinh ngạc. Dù sao thiên phú của ba người có một không hai toàn Đông Kiếm Vực, trở thành Kiếm Hào hơn mười năm, giờ đã ba mươi mấy tuổi. Sở Mộ này năm nay mới chỉ hai mươi ba tuổi, có hai mươi ba tuổi mà lĩnh ngộ kiếm ý . . .
Long trưởng lão không dám nghĩ sâu hơn.
Mười giây ngắn ngủi Sở Mộ và Lục Nguyên biến ảo rút kiếm hơn trăm lần, mỗi lần đều là đánh tan công kích của đối phương trước rồi mới hình thành phản kích mạnh mẽ, nếu bị đánh trúng dù không chết cũng sẽ bị thương.
Hai thanh kiếm khí nhanh đến khó tin, khiến người không thể xem rõ ràng, chỉ mơ hồ thấy bóng kiếm mờ mịt.
Mọi người nín thở, lúc này không ai bàn tán điều gì vì trong não bọn họ trống rỗng, ước gì mọc thêm vài con mắt, ước sao mình có năng lực gặp một lần nhớ mãi không quên để khắc ghi cảnh tượng trước mắt.
Lại qua mười giây, hai kiếm khó tránh khỏi va chạm vài lần, vô số hỏa hoa tung tóe, tiếng sắt thép va chạm chát tai vang khắp đấu kiếm đài.
Long trưởng lão ở trên trời lộ biểu tình kinh ngạc, lão cũng như mọi người cho rằng Sở Mộ đấu với Lục Nguyên chừng vài kiếm sẽ bị dánh bại, nhưng bây giờ xem ra sự thật không phải vậy.
Ít nhất đến bây giờ Sở Mộ không có chút dấu hiệu gì là yếu thế hơn. Lục Nguyên có vài lần suýt bị Sở Mộ đánh trúng, gã mới là người bị đè đầu.
Đây là chuyện vô cùng khó tin.
Mỗi vị Kiếm Giả cường đại bọn họ không chỉ mạnh về kiếm kỹ còn mạnh trên kiếm thuật cơ bản. Với Kiếm Giả cường đại thì kiếm thuật cơ bản là căn cơ không thể thiếu.
Kiếm Giả càng mạnh càng hiểu rõ tầm quan trọng của kiếm thuật cơ bản.
Lục Nguyên là Kiếm Hào cường đại số một số hai trong Đông Kiếm Vực, gã hiểu rõ nhất điều này. Lục Nguyên từng bỏ ra một đoạn thời gian khắc khổ tu luyện kiếm thuật cơ bản, nên bàn về tạo nghệ kiếm thuật cơ bản thì gã tự tin mình không thua kém Liệt Không Dương.
Nhưng bây giờ đánh với Sở Mộ mãi không xong, chẳng những không chiếm ưu thế còn có xu hướng hụt hơi khiến Lục Nguyên rất giật mình.
Vèo vèo vèo!
Lục Nguyên mạnh mẽ tấn công mấy nhát kiếm, dùng kiếm khí cường đại kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ. Biểu tình Lục Nguyên trầm trọng nhanh chóng thụt lùi, song song đó gã vung kiếm bắn ra từng luồng kiếm quang màu vàng phá không ngăn cản Sở Mộ đến gần.
- Sắp đánh thật!
- Đúng rồi, kiếm thuật không hạ gục được Sở Mộ thì chỉ có thể chơi thật!
Sở Mộ lắc người né tránh các kiếm quang chém tới nhưng không áp sát Lục Nguyên ngay.
Sở Mộ muốn bắt Lục Nguyên lấy ra thực lực thật sự, đánh bại gã trong trạng thái dốc hết sức mạnh, làm như vậy mới đẩy khí thế của hắn lên đỉnh, lót đường cho trận chiến với Liệt Không Dương.
Kiếm áp siêu khổng lồ lại tuôn ra, chớp mắt tràn ngập đấu kiếm đài, tứ giăng như bão tố. Phong cấm quanh đấu kiếm đài dao động sóng gợn như bị công kích cùng lúc.
Lục Nguyên không còn vẻ lời nhác, biểu tình trầm trọng, mắt lạnh băng.
- Ta rút lại lời đã nói.
Lục Nguyên dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có nói:
- Ngươi rất mạnh, có tư cách khiến ta lấy ra thực lực thật sự.
Sở Mộ cười cười, không đáp.
- Nhưng, đó chỉ vẻn vẹn là thực lực thật sự, ngươi chưa đủ tư cách khiến ta dốc hết sức.
Lục Nguyên nhếch mép cười tà:
- Tiếp theo cho ngươi kiến thức uy lực của kiếm ý, bước thứ hai của kiếm đạo.
Dứt lời, khí thế sắc bén phong quang khó tả dâng lên như thanh kiếm vô hình đâm thủng trời.
- Kiếm ý!
- Là kiếm ý!
- Quả nhiên Lục Nguyên cũng lĩnh ngộ kiếm ý, hình như mạnh hơn Ngạo Hành Vân một chút.
- Lục Nguyên sử dụng kiếm ý thì kết cục đã rõ ràng.
- Nói đến thì Sở Mộ cũng rất lợi hại, buộc Lục Nguyên phải dùng kiếm ý. Qua vài năm nữa không chừng thành tựu của hắn sẽ vượt qua Lục Nguyên bây giờ.
Người Đại Khôn Kiếm phủ thở dài thườn thượt, vẫn không thể tránh khỏi cảnh này. Dù liên tục thắng mười ba trận, thành tích tốt chưa từng có nhưng bọn họ hơi không cam lòng.
- Kiếm ý năm phần đúng là rất lợi hại.
Sở Mộ cười kỳ dị:
- Nhưng ta cũng có kiếm ý.
Sở Mộ thốt lời, không gian tĩnh lặng.
Lục Nguyên tuôn ra kiếm ý cũng cứng người, kiếm ý dao động.
Thật lâu sau mọi người cũng tỉnh táo lại.
- Ta bị nghễnh ngãng sao?
- Sở Mộ nói hắn cũng có kiếm ý? Không thể nào!
- Đúng rồi, là kiếm ý chứ không phải kiếm thế, Sở Mộ sợ đến ngu rồi sao?
Không ai tin Sở Mộ cũng có kiếm ý.
Nguyên Đông Kiếm Vực chỉ có ba Kiếm Giả lĩnh ngộ ra kiếm ý khi còn là Khí Hải cảnh, đây là đã rất hiếm có, là xuất sắc nhất Đông Kiếm Vực trong trăm năm nay.
Không dám nghĩ, không thể tin.
Đôi mắt Trần Bất Nhị luôn nheo lại bỗng trợn to bắn ra tia sáng lạnh đáng sợ vào hư không, để lại quỹ tích dài mấy thước. Đám người Bách Lý Giang Hà xoe tròn mắt ốc bưu, há hốc mồm.
Bách Lý Giang Hà lắp bắp, cảm giác cổ họng khô khốc như đi trong sa mạc ba ngày ba đêm không uống một giọt nước:
- Sở Mộ nói . . . nói hắn cũng có . . . kiếm ý?
Các trưởng lão và chín Kiếm Hào cứng ngắc gục gật đầu.
Một Kiếm Hào bị Sở Mộ một kiếm đánh bại trong lòng tràn đầy không cam lòng thừa dịp cười phá lên anhọ báng:
- Ha ha ha! Cười chết mất, hắn nói cũng có kiếm ý, hắn nghĩ kiếm ý là gì?
Có người biểu tình trầm trọng.
Ngạo Hành Vân sắc mặt nghiêm túc, Liệt Không Dương thì lộ vẻ hứng thú và hơi bất ngờ.
Mọi người như nghe có tiếng nổ, tựa giông tố giáng sét xuống tàn phá.
Trong thân hình mạnh mẽ của Sở Mộ phun ra phong quang kinh người và khí thế sắc bén vọt thẳng lên trời, như có một thanh thần kiếm tuyệt thế bỏ qua tất cả chướng ngại, chấn thiên động địa.
Lục Nguyên mang đến kiếm áp khoảnh khắc bị đánh nát, bị quét sạch.
- Kiếm . . . kiếm . . . kiếm . . .
Sự thật là chứng minh tốt nhất, nhiều người lắp bắp chỉ vào Sở Mộ, ngón tay run bần bật, hai chữ kiếm ý không cách nào thốt ra trọn vẹn.
Kiếm Hào cười nhạo Sở Mộ suýt cắn trúng lưỡi mình, biểu tình kinh sợ rồi chuyển sang suy sụp. Kiếm ý đánh ra thì gã chẳng có tư cách chống đối Sở Mộ, không một chút cơ hội nào, hoàn toàn là người của hai thế giới.
Mắt Long trưởng lão bắn ra tia sáng chói lòa như muốn đâm thủng hư không rơi vào người Sở Mộ, lòng lão dậy sóng cuồn cuộn không thể kiềm chế, sắp tràn ra khỏi lồng ngực.
Long trưởng lão thì thào thanh âm chỉ mình nghe thấy:
- Kiếm ý . . . và còn đến năm phần . . .
Trong giọng nói của Long trưởng lão chất chứa kinh hoàng, giật mình:
- Liệt Không Dương hay Lục Nguyên, Ngạo Hành Vân có thể lĩnh ngộ kiếm ý đúng là khiến người bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì không quá đáng kinh ngạc. Dù sao thiên phú của ba người có một không hai toàn Đông Kiếm Vực, trở thành Kiếm Hào hơn mười năm, giờ đã ba mươi mấy tuổi. Sở Mộ này năm nay mới chỉ hai mươi ba tuổi, có hai mươi ba tuổi mà lĩnh ngộ kiếm ý . . .
Long trưởng lão không dám nghĩ sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.