Chương 1279: Kỹ xảo chiến đấu không gì sánh nổi. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Dược lực của băng Lực đan tản ra, một cỗ khí lưu lạnh buốt từ trong bụng bốc lên, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân. Lập tức Sở Mộ cả mgiasc được cảm giác nóng rực trong cơ thể bị xua tán đi hơn phân nửa. Cảm giác miệng lưỡi đắng khô và trong cơ thể như có lửa thiêu đốt biến mất.
- Tốt. Tối thiểu cũng làm suy giảm nhiệt độ tới năm thành. Nhưng không biết có thể xuống sâu bao nhiêu trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc.
Âm thầm mừng rỡ, Sở Mộ lại một lần nữa tiến lên, đi vào chỗ sâu trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc.
Bốn trăm dặm là cực hạn của Băng Lực đan phẩm chất Vô Hạ, có thể làm suy yếu nhiệt độ đi năm thành.
Ở chỗ sâu bốn trăm dặm trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc, nhiệt độ so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, coi như nhiệt độ đã giảm bớt đi năm thành, Sở Mộ vẫn cảm tháy miệng lưỡi đắng khô, trong cơ thể khô nóng, máu tươi giống như cũng sôi trào.
Chỗ này đã là cực hạn của Băng Lực đan phẩm chất Vô hạ, cũng là cực hạn trong khả năng mà Sở Mộ có thể thừa nhận được. Hắn cảm nhận một chút, ở nơi này đại khái hắn chỉ có thể kiên trì khoảng chừng hai canh giờ.
Bất quá ở chỗ sâu bốn trăm dặm này, xác suất gặp được Địa Tâm Hoang Hỏa khí so với vị trí chỉ có trăm dặm kia còn lớn hơn nhiều.
Hai mắt đỏ thẫm, ngay cả đồng tử cũng chịu ảnh hưởng, cơ hồ biến thành màu đỏ, giống như có hỏa diễm thiêu đốt bên trong.
Một lần hô hấp, Sở Mộ cũng cảm thấy xoang mũi mình nóng bỏng. Phổi cũng hút vào một đám khí nóng, giống như bị đặt trên vỉ nướng vậy. Cũng may tu vi hắn đạt tới Hóa Khí cảnh, đã có thể nín thở trong thời gian ngắn. Sở Mộ phong bế hô hấp, cũng ngăn khí nóng tiến vào phổi.
Trước mắt hắn là một mảnh thổ địa màu đen nứt nẻ, những cái khe to bằng bắp đùi. bên trong là dòng nham thạch nóng bỏng khiến cho người ta nhìn vào hai mắt cay xè, đau đớn, giống như trăm sông đổ về một biển vậy. Có một cái hồ nham thạch nóng bỏng. Mấy vạn trượng chung quang có rất nhiều thứ màu đen lơ lửng, giống như là sau khi mặt đât vỡ vụn mà thành.
Vô số bọt khí toát lên, lớn bằng đầu ng ười, sau đó phanh một tiếng, tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng kinh người.
Nhiệt khí từ từ dâng lên, bởi vì nhiệt độ cao, cho nên ánh sáng trong không khí bốn phía trở nên vặn vẹo, nhìn qua tựa như ảo mộng.
Quanh cái hồ nham thạch nóng bỏng kia, trừ Sở Mộ ra còn có những độ ngũ khác, phân bố lẻ tẻ. Đều đang chờ đợi được Địa Tâm Hoang Hỏa khí xuất hiện.
Cái hồ nham thạch nóng bỏng này thông với ba dòng nham thạch khác, từ phía xa chảy tới.
Người có thể đi tới đây thực lực bản thân không tầm thường, cũng có thủ đoạn không tầm thường. Bởi vậy coi như không biết nhau, nhưng mà bọn hắn cũng không dám dễ dàng chọc vào người khác.
Thấy một mình Sở Mộ đi tới đây, những đội ngũ Kiếm giả kia cũng âm thầm kinh ngạc, cũng không dám coi thường Sở Mộ. Ai cũng biết, người mà dám một thân một mình chạy tới đây, cho dù không phải là có tự tin cực lớn đối với bản thân mình thì là tên điên, mù quáng, tự đại.
Nửa thời thần trôi qua, vô số bọt khí vỡ tan. Sau khi một bọt khí cách Sở Mộ chừng hơn mười thước vỡ tan, có một đạo khí lưu màu vàng nhạt tràn ra.
Sở Mộ nao nao, lập tức kịp phản ứng. Tinh thần ý niệm ngưng tụ thành một bó rồi tràn ra. Hóa thành một bàn tay vô hình, bắt lấy đạo khí tức màu vàng nhạt kia, chậm rãi kéo nó về phía này.
Nếu như tinh thần ý niệm của Sở Mộ nhanh hơn, mạnh hơn một ít, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Chỉ là một dạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí, người đội ngũ khác cũng chú ý tới. Nhưng mà cũng không có tâm tư cướp đoạt. Ở nơi này sác xuất gặp phải được Địa Tâm Hoang Hỏa khí không nhỏ, không đáng bởi vì một đạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí mà tạo thành xung đột với người khác, đánh mất cơ hội.
Trong lúc Sở Mộ thu hoạch được Địa Tâm Hoang Hỏa khí, đồng thời cũng có một ít đội ngũ tìm được được Địa Tâm Hoang Hỏa khí. lập tức ra tay thu, không ai quấy rầy ai.
Khi đạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí kia chỉ còn cách Sở Mộ máy trượng, dị biến xảy ra. Có một đạo thân ảnh màu đỏ vô thanh vô tức từ trong cái hồ nham thạch kia phá nham thạch mà lên. Lập tức cắn về phía được Địa Tâm Hoang Hỏa khí.
Tốc độ cực nhanh, lập tức đột phá tinh thần ý niệm của Sở Mộ. Cắn nuốt đạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí kia, nuốt vào trong bụng rồi sau đó há miệng về phía Sở Mộ, phụt ra một đoàn hỏa diễm màu vàng nhạt lớn bằng bàn tay. Giống như là viên đạn xé rách không khí bắn tới vậy.
Nhiệt độ cao khiến cho người ta hít thở không thông, hỏa cầu màu vàng nhạt bành trướng trước mắt, nhiệt độ cao khủng bố khiến cho Sở Mộ cảm thấy mặt mình như sắp bị thiêu rụi.
Sắc mặt trầm ổn, không hoảng hốt một chút nào. Mặc dù hắn có cảm giác đau đớn, nhưng mà Sở Mộ lại nhanh chóng đưa ra phản ứng, tay bổ ra một kiếm, kiếm khí và tinh thần ý niệm dung hợp vào bên trong.
Phanh một tiếng, kiếm và hỏa cầu màu vàng nhạt va chạm. Trong nháy mắt, hỏa cầu bị nổ tung, lực lượng mạnh mẽ bạo tạc, nổ tung, trùng kích ra bốn phương tám hướng. Lực lượng đáng sợ chấn động trùng kích tới, nhiệt độ cao lan tràn. Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm trong tay cơ hồ sắp nóng chảy, hai tay giống như đang nắm một cái bàn ủi nóng bỏng, vô cùng khó chịu.
Vô số tia lửa màu vàng nhạt bắn ra, bước chân Sở Mộ khẽ đảo, xuyên thẳng qua trong đó, tránh đi tia lửa màu vàng nhạt. Chỉ thấy đám tia lửa rơi xuống mặt đất màu đen tạo thành tiếng sưu sưu. Từng đám khói trắng bốc lên, tạo thành vô số lổ nhỏ bằng ngón tay, khiến cho Sở Mộ kinh hãi.
Phải biết rằng mặt đất nơi này quanh năm bị nham thạch nóng chảy làm cho khô đi, cực kỳ cứng rắn, nhiệt độ lại cao. Không ngờ dưới tia lửa màu vàng nhạt kia lại bị xuyên thành từng lỗ. Nếu như nó rơi vào trên người, trong nháy mắt có lẽ sẽ hóa người ta thành tro tàn.
Hỏa cầu màu vàng nhạt tán loạn, Sở Mộ thoáng nhìn qua đạo thân ảnh sắp rơi vào trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia. Tay hắn vung lên, Thiên Hoang kiếm nóng bỏng từ trong tay hắn phá không bắn ra. Giống như mũi tên, nhanh tới mức tận cùng.
Sưu một tiếng, kiếm đánh trúng vào nửa thân trên của đạo thân ảnh vừa mới chui vào trong hồ nham thạch. Một tiếng kêu sắc bén, quỷ dị vang lên.
Một kiếm này có kiếm khí, có Chấn Sơn kính, cũng có tinh thần ý niệm trung kích. Lập tức khiến cho đạo thân ảnh kia bị thương.
Bát Diện Thiên Hoang kiếm trong tay, mũi chân Sở Mộ điểm nhẹ một cái, giống như một đạo kinh hồn bay vút ra, lại đánh ra một kiếm.
- Tốt. Tối thiểu cũng làm suy giảm nhiệt độ tới năm thành. Nhưng không biết có thể xuống sâu bao nhiêu trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc.
Âm thầm mừng rỡ, Sở Mộ lại một lần nữa tiến lên, đi vào chỗ sâu trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc.
Bốn trăm dặm là cực hạn của Băng Lực đan phẩm chất Vô Hạ, có thể làm suy yếu nhiệt độ đi năm thành.
Ở chỗ sâu bốn trăm dặm trong Địa Tâm Hoang hỏa cốc, nhiệt độ so với bên ngoài cao hơn rất nhiều, coi như nhiệt độ đã giảm bớt đi năm thành, Sở Mộ vẫn cảm tháy miệng lưỡi đắng khô, trong cơ thể khô nóng, máu tươi giống như cũng sôi trào.
Chỗ này đã là cực hạn của Băng Lực đan phẩm chất Vô hạ, cũng là cực hạn trong khả năng mà Sở Mộ có thể thừa nhận được. Hắn cảm nhận một chút, ở nơi này đại khái hắn chỉ có thể kiên trì khoảng chừng hai canh giờ.
Bất quá ở chỗ sâu bốn trăm dặm này, xác suất gặp được Địa Tâm Hoang Hỏa khí so với vị trí chỉ có trăm dặm kia còn lớn hơn nhiều.
Hai mắt đỏ thẫm, ngay cả đồng tử cũng chịu ảnh hưởng, cơ hồ biến thành màu đỏ, giống như có hỏa diễm thiêu đốt bên trong.
Một lần hô hấp, Sở Mộ cũng cảm thấy xoang mũi mình nóng bỏng. Phổi cũng hút vào một đám khí nóng, giống như bị đặt trên vỉ nướng vậy. Cũng may tu vi hắn đạt tới Hóa Khí cảnh, đã có thể nín thở trong thời gian ngắn. Sở Mộ phong bế hô hấp, cũng ngăn khí nóng tiến vào phổi.
Trước mắt hắn là một mảnh thổ địa màu đen nứt nẻ, những cái khe to bằng bắp đùi. bên trong là dòng nham thạch nóng bỏng khiến cho người ta nhìn vào hai mắt cay xè, đau đớn, giống như trăm sông đổ về một biển vậy. Có một cái hồ nham thạch nóng bỏng. Mấy vạn trượng chung quang có rất nhiều thứ màu đen lơ lửng, giống như là sau khi mặt đât vỡ vụn mà thành.
Vô số bọt khí toát lên, lớn bằng đầu ng ười, sau đó phanh một tiếng, tản mát ra nhiệt độ nóng bỏng kinh người.
Nhiệt khí từ từ dâng lên, bởi vì nhiệt độ cao, cho nên ánh sáng trong không khí bốn phía trở nên vặn vẹo, nhìn qua tựa như ảo mộng.
Quanh cái hồ nham thạch nóng bỏng kia, trừ Sở Mộ ra còn có những độ ngũ khác, phân bố lẻ tẻ. Đều đang chờ đợi được Địa Tâm Hoang Hỏa khí xuất hiện.
Cái hồ nham thạch nóng bỏng này thông với ba dòng nham thạch khác, từ phía xa chảy tới.
Người có thể đi tới đây thực lực bản thân không tầm thường, cũng có thủ đoạn không tầm thường. Bởi vậy coi như không biết nhau, nhưng mà bọn hắn cũng không dám dễ dàng chọc vào người khác.
Thấy một mình Sở Mộ đi tới đây, những đội ngũ Kiếm giả kia cũng âm thầm kinh ngạc, cũng không dám coi thường Sở Mộ. Ai cũng biết, người mà dám một thân một mình chạy tới đây, cho dù không phải là có tự tin cực lớn đối với bản thân mình thì là tên điên, mù quáng, tự đại.
Nửa thời thần trôi qua, vô số bọt khí vỡ tan. Sau khi một bọt khí cách Sở Mộ chừng hơn mười thước vỡ tan, có một đạo khí lưu màu vàng nhạt tràn ra.
Sở Mộ nao nao, lập tức kịp phản ứng. Tinh thần ý niệm ngưng tụ thành một bó rồi tràn ra. Hóa thành một bàn tay vô hình, bắt lấy đạo khí tức màu vàng nhạt kia, chậm rãi kéo nó về phía này.
Nếu như tinh thần ý niệm của Sở Mộ nhanh hơn, mạnh hơn một ít, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Chỉ là một dạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí, người đội ngũ khác cũng chú ý tới. Nhưng mà cũng không có tâm tư cướp đoạt. Ở nơi này sác xuất gặp phải được Địa Tâm Hoang Hỏa khí không nhỏ, không đáng bởi vì một đạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí mà tạo thành xung đột với người khác, đánh mất cơ hội.
Trong lúc Sở Mộ thu hoạch được Địa Tâm Hoang Hỏa khí, đồng thời cũng có một ít đội ngũ tìm được được Địa Tâm Hoang Hỏa khí. lập tức ra tay thu, không ai quấy rầy ai.
Khi đạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí kia chỉ còn cách Sở Mộ máy trượng, dị biến xảy ra. Có một đạo thân ảnh màu đỏ vô thanh vô tức từ trong cái hồ nham thạch kia phá nham thạch mà lên. Lập tức cắn về phía được Địa Tâm Hoang Hỏa khí.
Tốc độ cực nhanh, lập tức đột phá tinh thần ý niệm của Sở Mộ. Cắn nuốt đạo được Địa Tâm Hoang Hỏa khí kia, nuốt vào trong bụng rồi sau đó há miệng về phía Sở Mộ, phụt ra một đoàn hỏa diễm màu vàng nhạt lớn bằng bàn tay. Giống như là viên đạn xé rách không khí bắn tới vậy.
Nhiệt độ cao khiến cho người ta hít thở không thông, hỏa cầu màu vàng nhạt bành trướng trước mắt, nhiệt độ cao khủng bố khiến cho Sở Mộ cảm thấy mặt mình như sắp bị thiêu rụi.
Sắc mặt trầm ổn, không hoảng hốt một chút nào. Mặc dù hắn có cảm giác đau đớn, nhưng mà Sở Mộ lại nhanh chóng đưa ra phản ứng, tay bổ ra một kiếm, kiếm khí và tinh thần ý niệm dung hợp vào bên trong.
Phanh một tiếng, kiếm và hỏa cầu màu vàng nhạt va chạm. Trong nháy mắt, hỏa cầu bị nổ tung, lực lượng mạnh mẽ bạo tạc, nổ tung, trùng kích ra bốn phương tám hướng. Lực lượng đáng sợ chấn động trùng kích tới, nhiệt độ cao lan tràn. Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm trong tay cơ hồ sắp nóng chảy, hai tay giống như đang nắm một cái bàn ủi nóng bỏng, vô cùng khó chịu.
Vô số tia lửa màu vàng nhạt bắn ra, bước chân Sở Mộ khẽ đảo, xuyên thẳng qua trong đó, tránh đi tia lửa màu vàng nhạt. Chỉ thấy đám tia lửa rơi xuống mặt đất màu đen tạo thành tiếng sưu sưu. Từng đám khói trắng bốc lên, tạo thành vô số lổ nhỏ bằng ngón tay, khiến cho Sở Mộ kinh hãi.
Phải biết rằng mặt đất nơi này quanh năm bị nham thạch nóng chảy làm cho khô đi, cực kỳ cứng rắn, nhiệt độ lại cao. Không ngờ dưới tia lửa màu vàng nhạt kia lại bị xuyên thành từng lỗ. Nếu như nó rơi vào trên người, trong nháy mắt có lẽ sẽ hóa người ta thành tro tàn.
Hỏa cầu màu vàng nhạt tán loạn, Sở Mộ thoáng nhìn qua đạo thân ảnh sắp rơi vào trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia. Tay hắn vung lên, Thiên Hoang kiếm nóng bỏng từ trong tay hắn phá không bắn ra. Giống như mũi tên, nhanh tới mức tận cùng.
Sưu một tiếng, kiếm đánh trúng vào nửa thân trên của đạo thân ảnh vừa mới chui vào trong hồ nham thạch. Một tiếng kêu sắc bén, quỷ dị vang lên.
Một kiếm này có kiếm khí, có Chấn Sơn kính, cũng có tinh thần ý niệm trung kích. Lập tức khiến cho đạo thân ảnh kia bị thương.
Bát Diện Thiên Hoang kiếm trong tay, mũi chân Sở Mộ điểm nhẹ một cái, giống như một đạo kinh hồn bay vút ra, lại đánh ra một kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.