Chương 369: Ma luyện ý chí. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Hơi lắc đầu, Sở Mộ thực sự không muốn tiếp tục nói chuyện với kẻ như vậy nữa. Bằng không không biết đối phương lại nói ra lời nói gì nữa.
- Đứng lại, Sở Mộ, ngươi nghe rõ cho ta. Nếu như hôm nay ngươi không theo lời ta giải quyết vấn đề. Vậy ngươi sẽ triệt để trở thành tử địch với Ngạo Kiếm bang chúng ta. Dùng thủ đoạn của ta, tuy rằng không thể giết chết ngươi, nhưng mà làm cho ngươi không có cách nào yên bình vẫn hoàn toàn có thể, ngươi có tin không?
Nộ khí của Triệu Long Khôn như núi lửa bộc phát, đánh ra một chưởng vỗ vào trên phong cấm.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát khí. Lời nói của Triệu Long Khôn tương đương với việc triệt để đối đầu với hắn. Nếu là địch nhân thì không cần phải nương tay.
- Triệu Phó bang chủ thực sự uy phong rất lớn a. Ngay cả ta nghe qua cũng phải tránh lui ba phần.
Một đạo thanh âm lạnh nhạt mang theo chút trào phúng từ phương xa truyền tới, chỉ thấy một đạo thân ảnh mặc áo bào màu bạc đi tới, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
- Gia Cát Minh, việc này không liên quan tới ngươi.
Hai mắt Triệu Long Khôn hiện lên vẻ kiêng kỵ, thái độ mềm đi ba phần, nhưng mà vẫn ra vẻ không lùi bước, nói.
- Sở Mộ là bằng hữu của ta, ngươi uy hiếp bằng hữu của ta, còn nói không có liên quan tới ta??
Gia Cát Minh đi tới phong cấm nhìn Triệu Long Khôn, vẻ mặt lạnh lẽo làm cho áp lực của Triệu Long Khôn bạo tăng:
- Từ lúc nào Ngạo Kiếm bang các ngươi có thể hung hăng càn quấy tới mức không thèm đặt ta vào mắt vậy?
Đối mặt với sự cường thế của Gia Cát Minh, Triệu Long Khôn toát mồ hôi hột. Mà hai Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành ở bên ngoài thì càng không chịu nổi, sắc mặt đại biến liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa té ngã. Khí thế của Gia Cát Minh thực sự quá mạnh mẽ.
- Gia Cát Minh, ngươi đã muốn nhúng tay vào chuyện của bổn bang, vậy thì Chu bang chủ sẽ không đứng ngoài quan sát đâu.
Vẻ mặt Triệu Long Khôn xanh lên lưu lại một câu sắc bén rồi quay người, nhanh chóng rời đi.
Hai Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành khác cũng vội vàng theo sau, có chút chật vật.
- Gia cát sư huynh, may mà huynh tới, nếu không ta khó có thể thanh tịnh.
Trong tầng thứ ba của Kiếm lâu, Sở Mộ và Gia Cát Minh ngồi trên ban công, ở giữa có một cái bàn gỗ nhỏ, bên trên có để một bầu rượu và hai cái chén.
- Cho dù ta không có tới, hắn cũng không thể làm gì được ngươi.
Gia Cát Minh cười nói:
- Ngay từ đầu ta đã cảm thấy ngươi có lẽ rất nhanh sẽ đột phá tới Hóa Khí cảnh, trở thành đệ tử nội phủ, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy, vượt quá dự tính của ta.
Sở Mộ cười cười, bưng chén rượu lên.
- Trong khoảng thời gian này ta nhận nhiệm vụ không có mặt trong nội phủ. Không ngờ ngươi vừa mới tới nội phủ lại gây ra nhiều chuyện như vậy. Ta vừa mới về tới nghe thấy chuyện này thực sự giật mình.
Gia Cát Minh cũng nâng chén rượu lên, cười nói.
- Có nhiều lúc thân bất do kỷ a.
Sở Mộ cười nói.
- Đúng vậy, con đường của Kiếm giả vốn đã tràn ngập khúc chiết, nhấp nhô, chỉ cần chúng ta dựa theo bản tâm, nắm chắc kiếm trong tay, vượt qua mọi chông gai là được.
Gia Cát Minh nói, thanh âm có một loại kiên định và phong mang không có cách nào rung chuyển.
- Sư huynh nói đúng, rất hợp ý ta.
Sở Mộ cười nói.
Giao tình của hai người nói sâu bao nhiêu cũng không có, nhưng mà nói không sâu cũng không phải, giống như là quân tử chi giao nhạt như nước vậy.
Hai người một mặt uống rượu, một mặt nói chuyện phiếm, không ngừng nói về các loại lý luận, trong lúc đó Sở Mộ cũng hỏi thăm một ít thứ mà mình không biết, kiến thức của Gia Cát Minh lại rộng rãi, cho nên giải đáp từng chuyện cho Sở Mộ hiểu.
Bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.
- Đúng rồi, Sở Mộ, Ngạo Kiếm bang này thế lực chủ yếu tập trung ở cửu viện, người đứng đầu gọi là Chu Thiên Chiếu, ở trong Kiếm lâu số ba. Nổi tiếng ở vị trí thứ bốn mươi lăm trên Đồng Kiếm bảng, thực lực rất mạnh. nếu như hắn tới tìm ngươi gây phiền phức, ngươi vô luận thế nào cũng không nên rời khỏi kiếm lâu.
Gia Cát Minh nghiêm túc nói:
- Đây không phải là lùi bước mà là tạm thời ẩn nhẫn, một khi ngươi trở nên cường đại hơn, đến lúc đó sẽ không cần phải kiêng kỵ hắn nữa.
- Chu Thiên Chiếu... Đứng thứ bốn mươi lăm trên Đồng Kiếm bảng?
Sở Mộ lặp lại một lần, nhớ tới người thực lực cường đại như Hàn Nhược Tuyết cũng chỉ bài danh thứ năm mươi ba, như vậy vị trí thứ bốn mươi lăm chắc chắn sẽ cường đại hơn Hàn Nhược Tuyết rất nhiều.
Hiện tại Sở Mộ còn không có nắm chắc đối phó với Hàn Nhược Tuyết trong Huyết Yêu cảnh, huống chi là Chu Thiên Chiếu còn cường đại hơn.
Nhưng mà chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc Sở Mộ e ngại đối phương.
- Nhưng mà Chu Thiên Chiếu này là người vô cùng chú trọng mặt mũi, tự thị thân phận, coi như là muốn gây phiền toái cho ngươi cũng sẽ không tự mình ra tay.
Gia Cát Minh cười cười, nói tiếp:
- Vì để phòng ngừa vạn nhất, ta cũng sẽ đi tìm hắn một chuyến, tự mình nói chuyện với hắn.
- Gia Cát sư huynh đứng thứ bao nhiêu trên Đồng Kiếm bảng?
Sở Mộ có chút hiếu kỳ hỏi.
- Ba mươi lăm.
Gia Cát Minh cười nói.
- Sư huynh trong thi đấu Kiếm thuật vi vương đưunsg thứ mấy?
Sở Mộ đột nhiên hỏi một vấn đề khác.
- Ba mươi lăm.
Gia Cát Minh thuận miệng trả lời, chợt vô cùng kinh ngạc nói:
- NGay cả thi đấu Kiếm thuật vi vương ngươi cũng biết, cách thi đấu Kiếm thuật vi vương lần sau còn hơn bố tháng. Tiến vào trong top một trăm đều có thể nhận được ban thưởng vô cùng tốt. Nhất là tiến vào top mười, ban thưởng càng thêm phong phú. Coi như là không thể tiến vào trong top một trăm, giao thủ kiếm thuật đơn thuần cũng có thể coi như là một lần ma luyện kiếm thuật của bản thân, tăng tạo nghệ kiếm thuật lên. Là một cơ hội hiếm có, ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
- Việc trọng đại bực này sao ta có thể bỏ qua được chứ?
Sở Mộ cười nói.
- Lần này trở về, ta rất nhanh sẽ lần nữa đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Có lẽ lần tiếp theo gặp mặt, sẽ chính là thi đấu Kiếm thuật vi vương.
Gia Cát Minh đứng dậy nói:
- Hy vọng tới lúc đó ngươi có thể lấy được thứ tự tốt.
- Khi đó sư huynh sẽ biết.
Sở Mộ cười cười, tiễn Gia Cát Minh rời khỏi Kiếm lâu.
Tất cả đều tự nhiên như vậy, không có chút đột ngột nào.
Sau khi Gia Cát Minh rời khỏi, Sở Mộ trực tiếp đi tới tầng thứ tư Kiếm lâu.
Từ trong Oản luân không gian hắn lấy ra một khối Huyết Sát thạch đặt trong lòng bàn tay, cảm nhận sát khí mãnh liệt từ bên trên.
- Hóa ra tác dụng của Huyết Sát thạch là ma luyện ý chí.
Sở Mộ lầm bầm nói.
Vừa rồi nói chuyện với Gia Cát Minh, Sở Mộ thuận miệng hỏi tác dụng của Huyết Sát thạch và Huyết tinh, bởi vì hắn trong đám điển tịch Kiếm lâu cũng không tìm được gì, do vậy hắn cũng không có đi tới Tàng Công lâu xem xét.
Vừa vặn Gia Cát Minh lại biết rõ tác dụng của Huyết Sát thạch và Huyết Tinh. Đây cũng không coi là bí mật quan trọng gì, đối phương lập tức nói cho Sở Mộ.
- Đứng lại, Sở Mộ, ngươi nghe rõ cho ta. Nếu như hôm nay ngươi không theo lời ta giải quyết vấn đề. Vậy ngươi sẽ triệt để trở thành tử địch với Ngạo Kiếm bang chúng ta. Dùng thủ đoạn của ta, tuy rằng không thể giết chết ngươi, nhưng mà làm cho ngươi không có cách nào yên bình vẫn hoàn toàn có thể, ngươi có tin không?
Nộ khí của Triệu Long Khôn như núi lửa bộc phát, đánh ra một chưởng vỗ vào trên phong cấm.
Vẻ mặt Sở Mộ lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát khí. Lời nói của Triệu Long Khôn tương đương với việc triệt để đối đầu với hắn. Nếu là địch nhân thì không cần phải nương tay.
- Triệu Phó bang chủ thực sự uy phong rất lớn a. Ngay cả ta nghe qua cũng phải tránh lui ba phần.
Một đạo thanh âm lạnh nhạt mang theo chút trào phúng từ phương xa truyền tới, chỉ thấy một đạo thân ảnh mặc áo bào màu bạc đi tới, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
- Gia Cát Minh, việc này không liên quan tới ngươi.
Hai mắt Triệu Long Khôn hiện lên vẻ kiêng kỵ, thái độ mềm đi ba phần, nhưng mà vẫn ra vẻ không lùi bước, nói.
- Sở Mộ là bằng hữu của ta, ngươi uy hiếp bằng hữu của ta, còn nói không có liên quan tới ta??
Gia Cát Minh đi tới phong cấm nhìn Triệu Long Khôn, vẻ mặt lạnh lẽo làm cho áp lực của Triệu Long Khôn bạo tăng:
- Từ lúc nào Ngạo Kiếm bang các ngươi có thể hung hăng càn quấy tới mức không thèm đặt ta vào mắt vậy?
Đối mặt với sự cường thế của Gia Cát Minh, Triệu Long Khôn toát mồ hôi hột. Mà hai Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành ở bên ngoài thì càng không chịu nổi, sắc mặt đại biến liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa té ngã. Khí thế của Gia Cát Minh thực sự quá mạnh mẽ.
- Gia Cát Minh, ngươi đã muốn nhúng tay vào chuyện của bổn bang, vậy thì Chu bang chủ sẽ không đứng ngoài quan sát đâu.
Vẻ mặt Triệu Long Khôn xanh lên lưu lại một câu sắc bén rồi quay người, nhanh chóng rời đi.
Hai Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành khác cũng vội vàng theo sau, có chút chật vật.
- Gia cát sư huynh, may mà huynh tới, nếu không ta khó có thể thanh tịnh.
Trong tầng thứ ba của Kiếm lâu, Sở Mộ và Gia Cát Minh ngồi trên ban công, ở giữa có một cái bàn gỗ nhỏ, bên trên có để một bầu rượu và hai cái chén.
- Cho dù ta không có tới, hắn cũng không thể làm gì được ngươi.
Gia Cát Minh cười nói:
- Ngay từ đầu ta đã cảm thấy ngươi có lẽ rất nhanh sẽ đột phá tới Hóa Khí cảnh, trở thành đệ tử nội phủ, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy, vượt quá dự tính của ta.
Sở Mộ cười cười, bưng chén rượu lên.
- Trong khoảng thời gian này ta nhận nhiệm vụ không có mặt trong nội phủ. Không ngờ ngươi vừa mới tới nội phủ lại gây ra nhiều chuyện như vậy. Ta vừa mới về tới nghe thấy chuyện này thực sự giật mình.
Gia Cát Minh cũng nâng chén rượu lên, cười nói.
- Có nhiều lúc thân bất do kỷ a.
Sở Mộ cười nói.
- Đúng vậy, con đường của Kiếm giả vốn đã tràn ngập khúc chiết, nhấp nhô, chỉ cần chúng ta dựa theo bản tâm, nắm chắc kiếm trong tay, vượt qua mọi chông gai là được.
Gia Cát Minh nói, thanh âm có một loại kiên định và phong mang không có cách nào rung chuyển.
- Sư huynh nói đúng, rất hợp ý ta.
Sở Mộ cười nói.
Giao tình của hai người nói sâu bao nhiêu cũng không có, nhưng mà nói không sâu cũng không phải, giống như là quân tử chi giao nhạt như nước vậy.
Hai người một mặt uống rượu, một mặt nói chuyện phiếm, không ngừng nói về các loại lý luận, trong lúc đó Sở Mộ cũng hỏi thăm một ít thứ mà mình không biết, kiến thức của Gia Cát Minh lại rộng rãi, cho nên giải đáp từng chuyện cho Sở Mộ hiểu.
Bất tri bất giác đã tới hoàng hôn.
- Đúng rồi, Sở Mộ, Ngạo Kiếm bang này thế lực chủ yếu tập trung ở cửu viện, người đứng đầu gọi là Chu Thiên Chiếu, ở trong Kiếm lâu số ba. Nổi tiếng ở vị trí thứ bốn mươi lăm trên Đồng Kiếm bảng, thực lực rất mạnh. nếu như hắn tới tìm ngươi gây phiền phức, ngươi vô luận thế nào cũng không nên rời khỏi kiếm lâu.
Gia Cát Minh nghiêm túc nói:
- Đây không phải là lùi bước mà là tạm thời ẩn nhẫn, một khi ngươi trở nên cường đại hơn, đến lúc đó sẽ không cần phải kiêng kỵ hắn nữa.
- Chu Thiên Chiếu... Đứng thứ bốn mươi lăm trên Đồng Kiếm bảng?
Sở Mộ lặp lại một lần, nhớ tới người thực lực cường đại như Hàn Nhược Tuyết cũng chỉ bài danh thứ năm mươi ba, như vậy vị trí thứ bốn mươi lăm chắc chắn sẽ cường đại hơn Hàn Nhược Tuyết rất nhiều.
Hiện tại Sở Mộ còn không có nắm chắc đối phó với Hàn Nhược Tuyết trong Huyết Yêu cảnh, huống chi là Chu Thiên Chiếu còn cường đại hơn.
Nhưng mà chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc Sở Mộ e ngại đối phương.
- Nhưng mà Chu Thiên Chiếu này là người vô cùng chú trọng mặt mũi, tự thị thân phận, coi như là muốn gây phiền toái cho ngươi cũng sẽ không tự mình ra tay.
Gia Cát Minh cười cười, nói tiếp:
- Vì để phòng ngừa vạn nhất, ta cũng sẽ đi tìm hắn một chuyến, tự mình nói chuyện với hắn.
- Gia Cát sư huynh đứng thứ bao nhiêu trên Đồng Kiếm bảng?
Sở Mộ có chút hiếu kỳ hỏi.
- Ba mươi lăm.
Gia Cát Minh cười nói.
- Sư huynh trong thi đấu Kiếm thuật vi vương đưunsg thứ mấy?
Sở Mộ đột nhiên hỏi một vấn đề khác.
- Ba mươi lăm.
Gia Cát Minh thuận miệng trả lời, chợt vô cùng kinh ngạc nói:
- NGay cả thi đấu Kiếm thuật vi vương ngươi cũng biết, cách thi đấu Kiếm thuật vi vương lần sau còn hơn bố tháng. Tiến vào trong top một trăm đều có thể nhận được ban thưởng vô cùng tốt. Nhất là tiến vào top mười, ban thưởng càng thêm phong phú. Coi như là không thể tiến vào trong top một trăm, giao thủ kiếm thuật đơn thuần cũng có thể coi như là một lần ma luyện kiếm thuật của bản thân, tăng tạo nghệ kiếm thuật lên. Là một cơ hội hiếm có, ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
- Việc trọng đại bực này sao ta có thể bỏ qua được chứ?
Sở Mộ cười nói.
- Lần này trở về, ta rất nhanh sẽ lần nữa đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Có lẽ lần tiếp theo gặp mặt, sẽ chính là thi đấu Kiếm thuật vi vương.
Gia Cát Minh đứng dậy nói:
- Hy vọng tới lúc đó ngươi có thể lấy được thứ tự tốt.
- Khi đó sư huynh sẽ biết.
Sở Mộ cười cười, tiễn Gia Cát Minh rời khỏi Kiếm lâu.
Tất cả đều tự nhiên như vậy, không có chút đột ngột nào.
Sau khi Gia Cát Minh rời khỏi, Sở Mộ trực tiếp đi tới tầng thứ tư Kiếm lâu.
Từ trong Oản luân không gian hắn lấy ra một khối Huyết Sát thạch đặt trong lòng bàn tay, cảm nhận sát khí mãnh liệt từ bên trên.
- Hóa ra tác dụng của Huyết Sát thạch là ma luyện ý chí.
Sở Mộ lầm bầm nói.
Vừa rồi nói chuyện với Gia Cát Minh, Sở Mộ thuận miệng hỏi tác dụng của Huyết Sát thạch và Huyết tinh, bởi vì hắn trong đám điển tịch Kiếm lâu cũng không tìm được gì, do vậy hắn cũng không có đi tới Tàng Công lâu xem xét.
Vừa vặn Gia Cát Minh lại biết rõ tác dụng của Huyết Sát thạch và Huyết Tinh. Đây cũng không coi là bí mật quan trọng gì, đối phương lập tức nói cho Sở Mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.