Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1801: Một kiếm chí cường. (Hạ)

Lục Đạo Trầm Luân

08/06/2020

Tiếp tục quan sát, Kiếm Vương cửu tinh chiến thắng đứng tại chỗ điều tức một lát. Nhưng mà lực lượng bản thân tiêu hao, không có cách nào khôi phục, chỉ có thể tiết kiệm mà thôi.

Hắn sải bước ra, thi triển phương pháp tiềm hành, chuẩn bị rời khỏi đây. Vừa vặn lại đi về phía Sở Mộ.

Ánh mắt Sở Mộ ngưng tụ, trong sát na hắn đã chuẩn bị ra tay thật tốt.

Bởi vì Kiếm Vương cửu tinh kia đang từ phía chính diện tiềm hành tới. Sở Mộ bất động, nhất định sẽ bị hắn nhìn thấy. Tới lúc đó tên Kiếm Vương cửu tinh này sẽ lại lần nữa bộc phát, ra tay. Mà nếu như Sở Mộ định đào tẩu, cũng tạo thành một ít động tĩnh bị đối phương phát giác, sau đó truy kích Sở Mộ.

Càng nghĩ, cũng chỉ có thừa dịp lúc đối phương không có phòng bị, toàn lực bộc phát ra một kiếm. Mới có thể tạo thành hiệu quả bất ngờ được.

Lực lượng trong người chậm rãi vận chuyển, cơ bắp bắt đầu chấn động. Lực lượng mạnh mẽ chuẩn bị, nằm dưới sự khống chế. Sở Mộ cũng không có nhìn chằm chằm vào đối phương. Bởi vì trực giác của cao thủ đều rất mạnh, dùng mắt nhìn chằm chằm vào, cũng sẽ bị cảm giác được.

Không cần dùng mắt nhìn, Sở Mộ cũng có thể cảm nhận được rõ mỗi một chuyển động của tên Kiếm Vương cửu tinh nầy. Hắn có thể từ không khí chấn động mà cảm giác ra được.

Yên lặng tính toán, từng bước lại từng bước. Trong lòng đột nhiên khẽ động. Lực lượng Sở Mộ lập tức ngưng tụ, rồi sau đó bộc phát.

Bất Diệt kiếm ý và lực lượng quy tắc, Thần Hoang kiếm nguyên và lực lượng khí lực mạnh mẽ, Thốn bộ, Thốn kiếm, Kiếm lực nhị cấp.

Một kiếm này là một kiếm mạnh nhất trước mắt của Sở Mộ. Tụ tập tất cả lực lượng mạnh mẽ tạo thành một kiếm, chỉ có thể thắng chứ không cho phép thua.a

Kiếm Vương cửu tinh này trải qua mấy lần đại chiến, lực lượng giảm sút trên phạm vi lớn, cũng có chút mỏi mệt. Hắn lặng lẽ điều tức trong lúc tiềm hành, định rời khỏi đây. Thật không ngờ trong nháy mắt khi hắn tiến vào trong bụi cỏ, trước mắt đột nhiên có một đạo kiếm quang lạnh lẽo, sáng chói vô cùng bắn tới.

Vô thanh vô tức, đạo kiếm quang kia lăng lệ không có cách nào hình dung, giống như thần quang vượt qua thời không. Trong nháy mắt biến mất trước mặt.



Màu bạc, có màu vàng pha trong đó. Màu vàng và bạc đan vào nhau, toát ra phong mang khiến cho tâm hồn người ta sơ hãi. Không có gì không thể phá, không gì sánh nổi.

Thời khắc nguy cấp, ngay cả khiếp sợ cũng không kịp. Dựa vào bản năng, Kiếm Vương cửu tinh này nhanh chóng né sang bên cạnh. Tay phải khẽ động, nắm lấy chuôi kiếm, định lập tức rút kiếm phản kích.

Kiếm tới như thần, giống như đã sớm dự đoán được hắn sẽ né tránh. Thân kiếm run lên, lập tức rời khỏi quỹ tích vốn có, dùng tốc độ nhanh hơn một bậc, đâm tới.

Thốn bộ phối hợp với Thốn kiếm, tốc độ của một kiếm kia thực sự quá nhanh. Lại dưới tình huống đánh úp. Kiếm Vương cửu tinh kia nếu như là lúc toàn thịnh, không những có thể né tránh mà còn có thể đón đỡ. Nhưng mà lực lượng giảm sút trên phạm vi lớn như vậy. Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào bản năng né tránh đã là vạn hạnh rồi.

Tử vong hàng lâm, bóng tối bao phủ. Kiếm Vương cửu tinh cảm thấy lần này mình chết chắc. Mi tâm chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh lẽo thấu xương giống như xuyên thủng não hắn. Trong tích tắc, cả đầu như đóng băng, tư duy đóng băng, hoàn toàn không phản ứng kịp. Hắn chỉ cảm thấy linh hồn dường như cũng bị đóng băng.

Đương nhiên Sở Mộ sẽ không lấy mạng đối phương. Hắn muốn binh khí trên tay đối phương. Mũi kiếm sắp đâm trúng Kiếm Vương cửu tinh thuận thế chếch sang bên cạnh, tay uốn éo. Thân kiếm dùng lực lương Thốn kiếm bộc phát, trực tiếp đánh vào đầu Kiếm Vương cửu tinh.

Phanh một tiếng, thân thể Kiếm Vương cửu tinh này xoay tròn trên không trung, rơi xuống mặt đất. Đầu vàng mắt hoa, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy một bên đầu nóng rát, bắt đầu sưng lên. Đầu ong ong, thất điên bát đảo, giống như đụng đầu vào bức tường.

Loại tình huống này Kiếm Vương cửu tinh kia đã thua trong tay Sở Mộ. Một thân binh khí tự nhiên đều bị Sở Mộ cướp đoạt sạch sẽ.

Sau khi cướp đoạt xong binh khí, Sở Mộ không dừng lại, nhanh chóng tiềm hành rời đi. Kiếm Vương cửu tinh kia thậm chí ngay cả người tập kích mình có bộ dáng gì cũng không biết. Mà đám người Doanh trưởng quan sát thì trợn mắt há hốc mồm. Trong đầu không ngừng suy nghĩ tới một kiếm chí cường mà Sở Mộ vừa mới bộc phát kia.

Sắc mặt có chút trắng bệch, cho dù vận dụng kỹ xảo tiết kiệm lực lượng tiêu hao, nhưng mà Sở Mộ vẫn cảm thấy ngày càng suy yếu.

Đây là ngày thứ năm, cũng là ngày đối chiến của các binh sĩ từng phân doanh.



Liên tục năm ngày, chỉ cần là tiêu hao trong rừng rậm cũng đủ để khiến cho mọi người tiêu hao trên phạm vi lớn. Lại tính cả tiêu hao khi xuất kiếm chiến đấu nữa. Nên lúc này mỗi một tân binh còn chưa bị loại bỏ đều cảm thấy kiệt lực.

Ngày thứ năm, tân binh không có bị loại bỏ còn có chín mươi ba. Sở Mộ là một thành viên trong đó.

- Năm mươi tám thanh binh khí, hông biết có thể đạt được top ba hay không.

Sở Mộ tiềm phục trên một cành cây ở một gốc đại thụ, được cành lá rậm rạp chằng chịt bao phủ thân thể, thu liễm khí tức chấn động của bản thân. Cả người như dung nhập vào làm một thể với cành lá chung quanh.

Vài ngày qua, tuy rằng kiên trì với lựa chọn ẩn nấp, nhưng mà chỉ cần có cơ hội ra tay Sở Mộ sẽ không bỏ qua. Mấy lần ra tay, tổng cộng cướp đoạt được năm mươi bảy đạo binh khí. Vận dụng các loại kỹ xảo trong lúc huấn luyện vào thực tế ngày càng thuần thục. Dưới loại hoàn cảnh phù hợp vận dụng kỹ xảo này càng làm cho trình độ vận dụng của Sở Mộ tăng lên.

Tu vi của Sở Mộ tuy rằng là Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên, nhưng mà một thân kiếm nguyên và chất lượng không kém hơn Kiếm Vương ngũ tinh chút nào. Cho dù như vậy, đến ngày thứ năm, một thân kiếm nguyên vẫn tiêu hao không còn.

Lực lượng thần niệm mặc dù không tới mức tiêu hao hết, nhưng mà thực sự đã tiêu hao một bộ phận lớn. Số Kiếm giả còn lại cũng không dám tùy ý vận dụng. Mà cố gắng giữ lại, bởi vì bọn họ phải bảo đảm mình còn tỉnh táo.

Ngày thứ năm, ngày cuối cùng cũng sắp chấm dứt.

- Hàn Quang, đội viên này của ngươi không chỉ có cơ trí hơn người, hơn nữa thực lực phi phàm, vận khí còn rất tốt.

Lục Khang cười nói.

Thi đấu như vậy, chỉ cần thực lực là không đủ, còn cần có trí tuệ nữa. Hơn nữa không thể thiếu được vận khí. Vận khí không tốt, thực lực có mạnh hơn nữa, trí tuệ có cao hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

Chín mươi ba người ở lại trong rừng rậm, trừ Sở Mộ ra, mỗi một người đều là Kiếm Vương cao giai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook