Chương 1615: Muốn kiếm thì tự mình tới lấy. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Mà người khiêu chiến một khi bị thương và lực lượng tiêu hao, đều không thể thông qua phục dụng đan dược trị liệu và khôi phục. Chỉ có thể dựa vào năng lực tự lành và tốc độ khôi phục của bản thân. Cứ như vậy, đối mặt với đối thủ càng ngày càng mạnh, thực lực của bản thân lại càng ngày càng yếu, cuối cùng căn bản vẫn không có cách nào đối kháng.
Cẩn thận phân tích một chút sẽ hiểu rõ. Khiêu chiến Phi Thiên kiếm tháp, nhận được Thánh kiếm, cũng không phải là chuyện đơn giản. Trước mắt trong đám đệ tử Phá Thiên viện, có bao nhiêu người thông qua khiêu chiến Phi Thiên kiếm tháp mà nhận được Thánh kiếm, Sở Mộ cũng không rõ. Nhưng mà hắn dự đoán, có lẽ cũng không có bao nhiêu.
Hồ nước màu xanh lam khôi phục lại bình tĩnh, lúc Sở Mộ đang định trở lại kiếm lâu, cảm nhận được khí tức sắc bén, lăng lệ đang tiếp cận. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hai đạo quang mang xuất hiện trong mắt, trong nháy mắt đã tới gần.
Hai đạo khí tức lăng lệ này xuất hiện rồi xẹt qua, sau đó tập trung vào Sở Mộ. Sở Mộ đã hiểu rõ, đối phương tới đây vì hắn.
Chỉ là hắn vừa mới tới Phá Thiên viện không được bao lâu, sao lại có người tới tìm hắn cơ chứ?
Đáp án nhanh chóng hiện ra. Hai đạo kiếm quang dừng lại trước mặt hắn chừng mười trượng, khí thế lăng lệ vô cùng, trực tiếp trùng kích lên thân thể. Khí thế giống như cuồng phong, mạnh mẽ, sắc bén cũng đánh tới, thế giống như không thể đỡ. Cả không khí quanh thân Sở Mộ cũng bị khu động, mặt hồ phía dưới bị cuồng phong thổi qua tạo thành sóng biển mạnh mẽ, uy thế kinh người.
Sở Mộ nhướng mày, có cảm giác hai người này tới không có ý tốt. Hai đạo kiếm quang này ẩn chứa khí tức chấn động rất là cường đại, tu vi đạt tới Tạo Hóa cảnh nhị trọng thiên.
Kiếm quang nội liễm, lộ ra hai đạo thân ảnh, là hai nam Kiếm giả bề ngoài chừng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt nâu đen, gò má gầy gò.
Tướng mạo khác nhau, nhưng ánh mắt đều lạnh lùng tập trung vào Sở Mộ. Một người liếc mắt hiện lên kim mang, người còn lại liếc mắt hiện lên thanh mang.
- Hai vị sư huynh có gì chỉ giáo.
Sở Mộ nhàn nhạt hỏi, rất rõ ràng, đối phương xông tới đây là vì hắn. Về phần gọi đối phương là sư huynh bất quá chỉ là bởi vì hai người này tu vi cao thâm hơn hắn. Nhất định tiến vào Phá Thiên viện sớm hơn hắn.
- Đã biết chúng ta là sư huynh của ngươi, như vậy sư huynh có chuyện, có phải người làm sư đệ như ngươi cũng nên toàn lực hỗ trợ hay không?
Kiếm giả có đôi má gầy gò như cười như không mở miệng nói.
- Sư huynh có chuyện gì? Không ngại nói ra một chút.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, hắn càng phát hiện ra đối phương tới đây không có ý đồ tốt.
- Cũng không có chuyện gì lớn. Đối với sư đệ mà nói còn là một chuyện tốt.
Kiếm giả có khuôn mặt nâu đen mở miệng nói.
Sở Mộ không nói gì nữa.
- Nghe nói ngươi vượt Phi Thiên kiếm tháp, còn thành công vượt qua tầng thứ ba, nhận được một thanh Thánh kiếm hạ phẩm?
Kiếm giả khuôn mặt nâu đen tiếp tục nói.
- Thanh Thánh kiếm hạ phẩm của ngươi là Thánh kiếm thuộc tính Lôi đúng không? Cảnh sư huynh chủ tu Lôi chi quy tắc, vừa vặn cần một thanh Thánh kiếm Lôi thuộc tính. Nghe nói ngươi có, cho nên bảo chúng ta tới mua.
Sở Mộ nghe vậy nao nao, hắn thật không ngờ lại như vậy.
Bất quá thanh Cuồng Đình Thánh kiếm này hắn dùng rất là thuận tay, hết sức hài lòng. Làm sao có thể nhường cho người khác được?
- Một thanh Thánh kiếm hạ phẩm tầm thường bên ngoài có giá một trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm. Thanh Thánh kiếm thuộc tính Lôi của ngươi so với Thánh kiếm hạ phẩm bên ngoài còn kiệt xuất hươn. Cảnh sư huynh là ngươi rất tượng nghĩa, đặc biệt bảo chúng ta mang tới một trăm năm mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm, mua thanh Thánh kiếm này. Thế nào? Cũng không tệ lắm đúng không sư đệ? Đối với ngươi mà nói, một trăm năm mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm cũng là con số tài phú không nhỏ.
Kiếm giả có đôi má gầy gò cười nói.
- Một trăm năm mươi vạn.
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười vui vẻ, nghiền ngẫm.
Quả thực, một thanh Thánh kiếm hạ phẩm bình thường giá trị ước chừng trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm. Mà thanh Cuồng Đình này ở trong cấp độ quả thực là cực phẩm, có thể tăng phúc uy năng của Lôi chi quy tắc lên gấp đôi. Còn có thể trợ giúp nắm giữ lực lượng Lôi chi quy tắc. Giá trị của nó hai trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm cũng không mua được. Tối thiểu phải ba trăm vạn mới được, nếu như mang đi đấu giá, giá cả nhất định còn cao hơn.
Thanh Cuồng Đình Thánh kiếm giá trị ít nhất một trăm ba mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm, đối phương không ngờ lại chỉ ra giá một trăm năm mươi vạn, quả thực là khiến cho người ta cười rớt răng hàm.
- Một giá, năm trăm vạn.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói.
- Cái gì?
- Năm trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm?
Hai Kiếm giả Tạo Hóa cảnh nhị trọng thiên khẽ giật mình, tiếp theo lớn tiếng hoảng sợ nói.
Chợt, sắc mặt bọn họ trở nên âm trầm, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trầm giọng nói:
- Nhìn bộ dáng của sư đệ chắc hẳn không có ý định kiếm một trăm năm mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm này rồi.
- Sư đệ vừa mới trở thành đệ tử Phá Thiên viện, còn không rõ tình thế của Phá Thiên viện a.
Kiếm giả khuôn mặt nâu đen kia âm trầm nói. Khuôn mặt giống như có thêm một tầng tro bôi vào, dùng ngữ khí uy hiếp nói với Sở Mộ.
- có thể thông qua Phi Thiên kiếm tháp, nói rõ thiên phú ngươi không tồi. Thành tựu tương lai cũng không thấp. Nhưng mà người mạnh hơn ngươi chỗ nào cũng có, kết bạn với một ít người, đối với ngươi rất có lợi. Không nên làm chậm con đường của mình.
- Năm trăm vạn, chỉ có một giá đó thôi.
Dường như Sở Mộ đầu gỗ, không thông suốt lợi hại bên trong lời nói của tên Kiếm giả này, lại lần nữa lặp lại.
- Ngươi...
Nộ khí từ tận đáy lòng dâng lên, hai Kiếm giả kia nổi giận không thôi.
- Sư đệ, không nên rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt.
Lại một lần nữa uy hiếp.
- Mời hai vị sư huynh.
Sở Mộ mỉm cười, không chút quan tâm tới uy hiếp của đối phương.
- Ta nói một câu cuối cùng, thanh kiếm này không phải là chúng ta muốn, mà là Cảnh sư huynh muốn. Tốt nhất ngươi nên đi hỏi thăm một chút tên tuổi của Cảnh sư huynh.
- Nếu như Cảnh sư huynh muốn lấy kiếm, bảo hắn tự mình tới lấy đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Ngươi...
- Rất tốt, quả nhiên rất có cốt khí. Hi vọng tới lúc đó ngươi không hối hận.
Hai người nhìn hằm hằm vào Sở Mộ. Nổi giận đùng đùng lưu lại một câu nói, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Sở Mộ cũng có thể nhìn ra được, hai người này trước khi quay người từng có một chút do dự. Do dự có nên ra tay hay không, bất quá có lẽ lo lắng quy củ của Phi Thiên các, có lẽ cảm thấy không có bao nhiêu nắm chắc cho nên không có ra tay.
Cẩn thận phân tích một chút sẽ hiểu rõ. Khiêu chiến Phi Thiên kiếm tháp, nhận được Thánh kiếm, cũng không phải là chuyện đơn giản. Trước mắt trong đám đệ tử Phá Thiên viện, có bao nhiêu người thông qua khiêu chiến Phi Thiên kiếm tháp mà nhận được Thánh kiếm, Sở Mộ cũng không rõ. Nhưng mà hắn dự đoán, có lẽ cũng không có bao nhiêu.
Hồ nước màu xanh lam khôi phục lại bình tĩnh, lúc Sở Mộ đang định trở lại kiếm lâu, cảm nhận được khí tức sắc bén, lăng lệ đang tiếp cận. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hai đạo quang mang xuất hiện trong mắt, trong nháy mắt đã tới gần.
Hai đạo khí tức lăng lệ này xuất hiện rồi xẹt qua, sau đó tập trung vào Sở Mộ. Sở Mộ đã hiểu rõ, đối phương tới đây vì hắn.
Chỉ là hắn vừa mới tới Phá Thiên viện không được bao lâu, sao lại có người tới tìm hắn cơ chứ?
Đáp án nhanh chóng hiện ra. Hai đạo kiếm quang dừng lại trước mặt hắn chừng mười trượng, khí thế lăng lệ vô cùng, trực tiếp trùng kích lên thân thể. Khí thế giống như cuồng phong, mạnh mẽ, sắc bén cũng đánh tới, thế giống như không thể đỡ. Cả không khí quanh thân Sở Mộ cũng bị khu động, mặt hồ phía dưới bị cuồng phong thổi qua tạo thành sóng biển mạnh mẽ, uy thế kinh người.
Sở Mộ nhướng mày, có cảm giác hai người này tới không có ý tốt. Hai đạo kiếm quang này ẩn chứa khí tức chấn động rất là cường đại, tu vi đạt tới Tạo Hóa cảnh nhị trọng thiên.
Kiếm quang nội liễm, lộ ra hai đạo thân ảnh, là hai nam Kiếm giả bề ngoài chừng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt nâu đen, gò má gầy gò.
Tướng mạo khác nhau, nhưng ánh mắt đều lạnh lùng tập trung vào Sở Mộ. Một người liếc mắt hiện lên kim mang, người còn lại liếc mắt hiện lên thanh mang.
- Hai vị sư huynh có gì chỉ giáo.
Sở Mộ nhàn nhạt hỏi, rất rõ ràng, đối phương xông tới đây là vì hắn. Về phần gọi đối phương là sư huynh bất quá chỉ là bởi vì hai người này tu vi cao thâm hơn hắn. Nhất định tiến vào Phá Thiên viện sớm hơn hắn.
- Đã biết chúng ta là sư huynh của ngươi, như vậy sư huynh có chuyện, có phải người làm sư đệ như ngươi cũng nên toàn lực hỗ trợ hay không?
Kiếm giả có đôi má gầy gò như cười như không mở miệng nói.
- Sư huynh có chuyện gì? Không ngại nói ra một chút.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, hắn càng phát hiện ra đối phương tới đây không có ý đồ tốt.
- Cũng không có chuyện gì lớn. Đối với sư đệ mà nói còn là một chuyện tốt.
Kiếm giả có khuôn mặt nâu đen mở miệng nói.
Sở Mộ không nói gì nữa.
- Nghe nói ngươi vượt Phi Thiên kiếm tháp, còn thành công vượt qua tầng thứ ba, nhận được một thanh Thánh kiếm hạ phẩm?
Kiếm giả khuôn mặt nâu đen tiếp tục nói.
- Thanh Thánh kiếm hạ phẩm của ngươi là Thánh kiếm thuộc tính Lôi đúng không? Cảnh sư huynh chủ tu Lôi chi quy tắc, vừa vặn cần một thanh Thánh kiếm Lôi thuộc tính. Nghe nói ngươi có, cho nên bảo chúng ta tới mua.
Sở Mộ nghe vậy nao nao, hắn thật không ngờ lại như vậy.
Bất quá thanh Cuồng Đình Thánh kiếm này hắn dùng rất là thuận tay, hết sức hài lòng. Làm sao có thể nhường cho người khác được?
- Một thanh Thánh kiếm hạ phẩm tầm thường bên ngoài có giá một trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm. Thanh Thánh kiếm thuộc tính Lôi của ngươi so với Thánh kiếm hạ phẩm bên ngoài còn kiệt xuất hươn. Cảnh sư huynh là ngươi rất tượng nghĩa, đặc biệt bảo chúng ta mang tới một trăm năm mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm, mua thanh Thánh kiếm này. Thế nào? Cũng không tệ lắm đúng không sư đệ? Đối với ngươi mà nói, một trăm năm mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm cũng là con số tài phú không nhỏ.
Kiếm giả có đôi má gầy gò cười nói.
- Một trăm năm mươi vạn.
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười vui vẻ, nghiền ngẫm.
Quả thực, một thanh Thánh kiếm hạ phẩm bình thường giá trị ước chừng trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm. Mà thanh Cuồng Đình này ở trong cấp độ quả thực là cực phẩm, có thể tăng phúc uy năng của Lôi chi quy tắc lên gấp đôi. Còn có thể trợ giúp nắm giữ lực lượng Lôi chi quy tắc. Giá trị của nó hai trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm cũng không mua được. Tối thiểu phải ba trăm vạn mới được, nếu như mang đi đấu giá, giá cả nhất định còn cao hơn.
Thanh Cuồng Đình Thánh kiếm giá trị ít nhất một trăm ba mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm, đối phương không ngờ lại chỉ ra giá một trăm năm mươi vạn, quả thực là khiến cho người ta cười rớt răng hàm.
- Một giá, năm trăm vạn.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói.
- Cái gì?
- Năm trăm vạn nguyên tinh thượng phẩm?
Hai Kiếm giả Tạo Hóa cảnh nhị trọng thiên khẽ giật mình, tiếp theo lớn tiếng hoảng sợ nói.
Chợt, sắc mặt bọn họ trở nên âm trầm, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trầm giọng nói:
- Nhìn bộ dáng của sư đệ chắc hẳn không có ý định kiếm một trăm năm mươi vạn nguyên tinh thượng phẩm này rồi.
- Sư đệ vừa mới trở thành đệ tử Phá Thiên viện, còn không rõ tình thế của Phá Thiên viện a.
Kiếm giả khuôn mặt nâu đen kia âm trầm nói. Khuôn mặt giống như có thêm một tầng tro bôi vào, dùng ngữ khí uy hiếp nói với Sở Mộ.
- có thể thông qua Phi Thiên kiếm tháp, nói rõ thiên phú ngươi không tồi. Thành tựu tương lai cũng không thấp. Nhưng mà người mạnh hơn ngươi chỗ nào cũng có, kết bạn với một ít người, đối với ngươi rất có lợi. Không nên làm chậm con đường của mình.
- Năm trăm vạn, chỉ có một giá đó thôi.
Dường như Sở Mộ đầu gỗ, không thông suốt lợi hại bên trong lời nói của tên Kiếm giả này, lại lần nữa lặp lại.
- Ngươi...
Nộ khí từ tận đáy lòng dâng lên, hai Kiếm giả kia nổi giận không thôi.
- Sư đệ, không nên rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt.
Lại một lần nữa uy hiếp.
- Mời hai vị sư huynh.
Sở Mộ mỉm cười, không chút quan tâm tới uy hiếp của đối phương.
- Ta nói một câu cuối cùng, thanh kiếm này không phải là chúng ta muốn, mà là Cảnh sư huynh muốn. Tốt nhất ngươi nên đi hỏi thăm một chút tên tuổi của Cảnh sư huynh.
- Nếu như Cảnh sư huynh muốn lấy kiếm, bảo hắn tự mình tới lấy đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Ngươi...
- Rất tốt, quả nhiên rất có cốt khí. Hi vọng tới lúc đó ngươi không hối hận.
Hai người nhìn hằm hằm vào Sở Mộ. Nổi giận đùng đùng lưu lại một câu nói, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Sở Mộ cũng có thể nhìn ra được, hai người này trước khi quay người từng có một chút do dự. Do dự có nên ra tay hay không, bất quá có lẽ lo lắng quy củ của Phi Thiên các, có lẽ cảm thấy không có bao nhiêu nắm chắc cho nên không có ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.