Chương 245: Muốn sao? Cầm đồ để đổi. (2)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Mọi người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Sở Mộ đã xuất hiện ở bên ngoài vòng vây của bọn họ. Ánh sáng màu đỏ trên người vẫn chói mắt như vậy.
Lúc này, Sở Hà và tứ kiệt Kiếm Viện đều xông lên, cắt phá trường không, rơi xuống chỗ cách Sở Mộ không xa, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Bị bốn kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhìn chằm chằm vào, toàn thân Sở Mộ căng thẳng. Dường như không khí quanh thân cũng bị đè ép đông cứng lại.
- Thanh đoản kiếm này xem như là món quà tạ ơn đã giải vây lúc đầu.
Sở Mộ rút ra một thanh đoản kiếm, hóa thành hồng quang bắn về phía Sở Hà, đồng thời nói. Sở Hà nắm một thanh đoản kiếm trong tay, cũng không nói gì. Sở Mộ lại không có tiếp tục nhìn hắn, mà đảo mắt nhìn qua đám ba người Từ Kiếm Phong, Lý Hoài Ngọc, Chu Hoành Vũ:
- Ta còn có bốn thanh đoản kiếm. Nếu như cứng rắn cướp, ta bảo đảm các ngươi một thanh cũng lấy không được. Chỉ có điều, giữa chúng ta không có thù hận gì. Tự ta lưu lại một thanh. Còn có ba thanh, các ngươi ai muốn, cầm đồ tới trao đổi.
- Ngươi thực sự ngoài dự đoán của ta.
Chu Hoành Vũ phong thái ngạo nghễ, chậm rãi nói:
- Chỉ có điều, thanh đoản kiếm ngươi nhận được trước đó đâu?
- Ngoan ngoãn đem thanh đoản kiếm giao ra. Bằng không, ngươi cứ chờ mà xem.
Chu Tử Minh mở miệng uy hiếp nói, cáo mượn oai hùm.
- Với người xa lạ không cần phải nói nhiều. Ba thanh đoản kiếm, giao dịch. Người nào trả giá cao, người đó được.
Sở Mộ trực tiếp nói, không để ý tới Chu Tử Minh vừa kêu gào.
- Có lòng tin là chuyện tốt. Nhưng phải phân chia đối tượng.
Từ Kiếm Phong mở miệng nói. Giọng điệu có cảm xúc sắc bén giống như kim loại, khiến người ta thấy áp lực tăng gấp bội.
- Xem ra các ngươi có thanh đoản kiếm, cũng không cần.
Sở Mộ mỉm cười.
- Ba thanh đoản kiếm thuộc về ta. Ta ra hai môn kiếm thuật cao giai và một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm.
Lý Hoài Ngọc lại đột nhiên nói.
- Một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, một thanh kiếm khí hạ phẩm, năm viên Tăng Khí Hoàn.
Sở Hà lại đột nhiên mở miệng nói, đưa ra cái giá còn tốt hơn so với Lý Hoài Ngọc.
- Độc chiếm không phải là thói quen tốt.
Từ Kiếm Phong đột nhiên nói. Hắn nhìn về phía Sở Mộ, hai mắt có chút hẹp dài mang theo hàn quang sắc bén lợi hại như kiếm phong, khiến người ta không dám nhìn thẳng:
- Một thanh đoản kiếm, một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm. Sở Hà ngươi đã thu được thêm một thanh đoản kiếm, còn mở miệng. Không nhất thiết phải tham dự đâu.
Sở Hà không nói gì, chỉ có điều nhìn thần sắc hắn, ngược lại thật sự không có ý tham dự. Có thêm một thanh đoản kiếm thật sự sẽ khiến bản phái tăng thêm số người. Nhưng ít đi một người, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn. Bởi vì đối với kiếm phái thượng phẩm như bọn họ mà nói, trong cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường mỗi năm, tiến vào Bách Cường thật sự không ít. Số người hơn phân nửa đều thuộc về kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh.
Từ Kiếm Phong nói xong, cũng không quan tâm những người khác nói như thế nào, trực tiếp lấy từ trong người ra một quyển sách lụa, ném vụt về phía Sở Mộ, rơi vào trong tay Sở Mộ. Sở Mộ nhanh chóng mở ra xem vài cái. Sau khi xác nhận thật sự là một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, hắn liền rút ra một thanh đoản kiếm, ném vụt về phía Từ Kiếm Phong.
- Một môn kiếm thuật cao giai.
Giọng nói của Lý Hoài Ngọc có vài phần lạnh lùng. Nàng cũng lấy ra một quyển sách lụa ném vụt về phía Sở Mộ. Sở Mộ sau khi kiểm tra, lại rút ra một thanh đoản kiếm ném vụt về phía Lý Hoài Ngọc.
- Kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm có, kiếm thuật cao giai cũng có. Ta đây ra năm viên Tăng Khí Hoàn là được.
Chu Hoành Vũ đột nhiên cười nói, thần sắc vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy, khắc sâu vào lòng người:
- Nếu như ngươi nguyện ý nhường ra hai thanh đoản kiếm, ta cho ngươi mười hai viên Tăng Khí Hoàn.
- Năm viên Tăng Khí Hoàn cầm tới đây.
Sở Mộ nói.
Chu Hoành Vũ đưa tay trái ra. Bên cạnh có thủ hạ để một bình sứ vào trong tay hắn. Bàn tay hắn run lên, bình sứ bay vụt về phía Sở Mộ. Sở Mộ mở bình sứ, đổ ra nhìn. Sau khi xác nhận chính xác là năm viên Tăng Khí Hoàn không sai, hắn lại rút ra một thanh đoản kiếm, ném vụt về phía Chu Hoành Vũ.
Kể từ đó, ba đại kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh đều nhận được thanh đoản kiếm, số lượng lại ngang hàng. Chỉ có điều từ xưa tới giờ đều như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
- Một thanh đoản kiếm, một môn kiếm thuật cao giai, một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, năm viên Tăng Khí Hoàn. Đồ trên người ngươi thật ra rất nhiều. Nếu như ta còn đang ở Kiếm Khí Cảnh, nhất định sẽ không bỏ qua.
Từ Kiếm Phong đột nhiên nói một câu, sau đó xoay người rời đi rất nhanh.
Thần sắc Sở Mộ không đổi, nhưng đồng tử lại khẽ rung lên. Một tia sắc bén hiện lên. Lời Từ Kiếm Phong nói, thoáng cái khiến Sở Mộ trở thành cái đích cho mọi người để ý. Nhìn ánh mắt của các đệ thử kiếm phái xung quanh mà xem. Thật giống như sói đói vậy.
Sở Hà liếc mắt nhìn Sở Mộ, người đường đệ không không mấy quen thuộc này khiến hắn lần lượt thán phục. Hắn nhìn chung quanh một lượt, lại không nói gì, xoay người rời đi.
Lý Hoài Ngọc cũng liếc mắt nhìn Sở Mộ, hình như muốn tăng thêm ấn tượng, tiếp theo cũng rời đi. Chu Hoành Vũ thần sắc ngạo nghễ lộ ra một tia cười mà như không cười, nhìn Sở Mộ, nói:
- Ngươi là một nhân tài. Ta bắt đầu có chút thưởng thức ngươi. Hãy về dưới trướng của ta, từ nay về sau, nghe theo sự điều khiển của ta, không chỉ có không ai dám động tới ngươi, còn có thể thu được hoàn cảnh tu luyện và càng nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn.
- Không cần. Chẳng qua là một đám gà đất chó ngói mà thôi.
Sở Mộ thản nhiên nói. Nhất thời những kẻ có ý đồ xuống tay với hắn đều tức giận.
Thân hình lắc một cái, mắt mọi người chợt hoa lên một cái, Sở Mộ đã hóa thành một trận gió mạnh, nhanh chóng rời xa.
- Mau đuổi theo. Đừng để cho hắn chạy.
- Ta nhận ra rồi. Chính là gia hỏa kia đã cướp đi thanh đoản kiếm của chúng ta.
Một vài đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái ánh mắt sáng lên, nhất thời hét lớn.
Một đám người đều kêu la, thi triển thân pháp chạy gấp, đuổi theo Sở Mộ.
- Thế tử, lẽ nào buông tha hắn như thế?
Chu Tử Minh có chút cắn răng nghiến lợi sử dụng giọng nói không cam lòng nói. Hắn oán hận nhìn theo phương hướng Sở Mộ rời đi.
- Có một số việc, không nên hỏi thì không cần phải hỏi.
Chu Hoành Vũ thản nhiên nói, không quát lớn không tức giận, lại làm cho Chu Tử Minh co cổ lại, vội vàng tránh sang một bên, không dám nói cái gì nữa.
- Người này, chỉ luận về thân pháp, đã không tầm thường. Ngay cả ta cũng có cảm giác khó có thể so sánh. Thật sự là một nhân tài. Ta nhất định phải thu hắn vào dưới trướng, cho ta sử dụng.
Chu Hoành Vũ âm thầm nói. Hắn đã hạ quyết định.
Hắn lại không biết, quyết định và bàn tính của hắn đều sẽ thất bại.
Lúc này, Sở Hà và tứ kiệt Kiếm Viện đều xông lên, cắt phá trường không, rơi xuống chỗ cách Sở Mộ không xa, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
Bị bốn kiếm giả Hóa Khí Cảnh nhìn chằm chằm vào, toàn thân Sở Mộ căng thẳng. Dường như không khí quanh thân cũng bị đè ép đông cứng lại.
- Thanh đoản kiếm này xem như là món quà tạ ơn đã giải vây lúc đầu.
Sở Mộ rút ra một thanh đoản kiếm, hóa thành hồng quang bắn về phía Sở Hà, đồng thời nói. Sở Hà nắm một thanh đoản kiếm trong tay, cũng không nói gì. Sở Mộ lại không có tiếp tục nhìn hắn, mà đảo mắt nhìn qua đám ba người Từ Kiếm Phong, Lý Hoài Ngọc, Chu Hoành Vũ:
- Ta còn có bốn thanh đoản kiếm. Nếu như cứng rắn cướp, ta bảo đảm các ngươi một thanh cũng lấy không được. Chỉ có điều, giữa chúng ta không có thù hận gì. Tự ta lưu lại một thanh. Còn có ba thanh, các ngươi ai muốn, cầm đồ tới trao đổi.
- Ngươi thực sự ngoài dự đoán của ta.
Chu Hoành Vũ phong thái ngạo nghễ, chậm rãi nói:
- Chỉ có điều, thanh đoản kiếm ngươi nhận được trước đó đâu?
- Ngoan ngoãn đem thanh đoản kiếm giao ra. Bằng không, ngươi cứ chờ mà xem.
Chu Tử Minh mở miệng uy hiếp nói, cáo mượn oai hùm.
- Với người xa lạ không cần phải nói nhiều. Ba thanh đoản kiếm, giao dịch. Người nào trả giá cao, người đó được.
Sở Mộ trực tiếp nói, không để ý tới Chu Tử Minh vừa kêu gào.
- Có lòng tin là chuyện tốt. Nhưng phải phân chia đối tượng.
Từ Kiếm Phong mở miệng nói. Giọng điệu có cảm xúc sắc bén giống như kim loại, khiến người ta thấy áp lực tăng gấp bội.
- Xem ra các ngươi có thanh đoản kiếm, cũng không cần.
Sở Mộ mỉm cười.
- Ba thanh đoản kiếm thuộc về ta. Ta ra hai môn kiếm thuật cao giai và một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm.
Lý Hoài Ngọc lại đột nhiên nói.
- Một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, một thanh kiếm khí hạ phẩm, năm viên Tăng Khí Hoàn.
Sở Hà lại đột nhiên mở miệng nói, đưa ra cái giá còn tốt hơn so với Lý Hoài Ngọc.
- Độc chiếm không phải là thói quen tốt.
Từ Kiếm Phong đột nhiên nói. Hắn nhìn về phía Sở Mộ, hai mắt có chút hẹp dài mang theo hàn quang sắc bén lợi hại như kiếm phong, khiến người ta không dám nhìn thẳng:
- Một thanh đoản kiếm, một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm. Sở Hà ngươi đã thu được thêm một thanh đoản kiếm, còn mở miệng. Không nhất thiết phải tham dự đâu.
Sở Hà không nói gì, chỉ có điều nhìn thần sắc hắn, ngược lại thật sự không có ý tham dự. Có thêm một thanh đoản kiếm thật sự sẽ khiến bản phái tăng thêm số người. Nhưng ít đi một người, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn. Bởi vì đối với kiếm phái thượng phẩm như bọn họ mà nói, trong cuộc chiến tranh đoạt Bách Cường mỗi năm, tiến vào Bách Cường thật sự không ít. Số người hơn phân nửa đều thuộc về kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh.
Từ Kiếm Phong nói xong, cũng không quan tâm những người khác nói như thế nào, trực tiếp lấy từ trong người ra một quyển sách lụa, ném vụt về phía Sở Mộ, rơi vào trong tay Sở Mộ. Sở Mộ nhanh chóng mở ra xem vài cái. Sau khi xác nhận thật sự là một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, hắn liền rút ra một thanh đoản kiếm, ném vụt về phía Từ Kiếm Phong.
- Một môn kiếm thuật cao giai.
Giọng nói của Lý Hoài Ngọc có vài phần lạnh lùng. Nàng cũng lấy ra một quyển sách lụa ném vụt về phía Sở Mộ. Sở Mộ sau khi kiểm tra, lại rút ra một thanh đoản kiếm ném vụt về phía Lý Hoài Ngọc.
- Kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm có, kiếm thuật cao giai cũng có. Ta đây ra năm viên Tăng Khí Hoàn là được.
Chu Hoành Vũ đột nhiên cười nói, thần sắc vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy, khắc sâu vào lòng người:
- Nếu như ngươi nguyện ý nhường ra hai thanh đoản kiếm, ta cho ngươi mười hai viên Tăng Khí Hoàn.
- Năm viên Tăng Khí Hoàn cầm tới đây.
Sở Mộ nói.
Chu Hoành Vũ đưa tay trái ra. Bên cạnh có thủ hạ để một bình sứ vào trong tay hắn. Bàn tay hắn run lên, bình sứ bay vụt về phía Sở Mộ. Sở Mộ mở bình sứ, đổ ra nhìn. Sau khi xác nhận chính xác là năm viên Tăng Khí Hoàn không sai, hắn lại rút ra một thanh đoản kiếm, ném vụt về phía Chu Hoành Vũ.
Kể từ đó, ba đại kiếm phái thượng phẩm và viện của thế tử Châu Lệnh đều nhận được thanh đoản kiếm, số lượng lại ngang hàng. Chỉ có điều từ xưa tới giờ đều như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
- Một thanh đoản kiếm, một môn kiếm thuật cao giai, một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm, năm viên Tăng Khí Hoàn. Đồ trên người ngươi thật ra rất nhiều. Nếu như ta còn đang ở Kiếm Khí Cảnh, nhất định sẽ không bỏ qua.
Từ Kiếm Phong đột nhiên nói một câu, sau đó xoay người rời đi rất nhanh.
Thần sắc Sở Mộ không đổi, nhưng đồng tử lại khẽ rung lên. Một tia sắc bén hiện lên. Lời Từ Kiếm Phong nói, thoáng cái khiến Sở Mộ trở thành cái đích cho mọi người để ý. Nhìn ánh mắt của các đệ thử kiếm phái xung quanh mà xem. Thật giống như sói đói vậy.
Sở Hà liếc mắt nhìn Sở Mộ, người đường đệ không không mấy quen thuộc này khiến hắn lần lượt thán phục. Hắn nhìn chung quanh một lượt, lại không nói gì, xoay người rời đi.
Lý Hoài Ngọc cũng liếc mắt nhìn Sở Mộ, hình như muốn tăng thêm ấn tượng, tiếp theo cũng rời đi. Chu Hoành Vũ thần sắc ngạo nghễ lộ ra một tia cười mà như không cười, nhìn Sở Mộ, nói:
- Ngươi là một nhân tài. Ta bắt đầu có chút thưởng thức ngươi. Hãy về dưới trướng của ta, từ nay về sau, nghe theo sự điều khiển của ta, không chỉ có không ai dám động tới ngươi, còn có thể thu được hoàn cảnh tu luyện và càng nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn.
- Không cần. Chẳng qua là một đám gà đất chó ngói mà thôi.
Sở Mộ thản nhiên nói. Nhất thời những kẻ có ý đồ xuống tay với hắn đều tức giận.
Thân hình lắc một cái, mắt mọi người chợt hoa lên một cái, Sở Mộ đã hóa thành một trận gió mạnh, nhanh chóng rời xa.
- Mau đuổi theo. Đừng để cho hắn chạy.
- Ta nhận ra rồi. Chính là gia hỏa kia đã cướp đi thanh đoản kiếm của chúng ta.
Một vài đệ tử Lưu Vân Kiếm Phái cùng Lệ Phong Kiếm Phái ánh mắt sáng lên, nhất thời hét lớn.
Một đám người đều kêu la, thi triển thân pháp chạy gấp, đuổi theo Sở Mộ.
- Thế tử, lẽ nào buông tha hắn như thế?
Chu Tử Minh có chút cắn răng nghiến lợi sử dụng giọng nói không cam lòng nói. Hắn oán hận nhìn theo phương hướng Sở Mộ rời đi.
- Có một số việc, không nên hỏi thì không cần phải hỏi.
Chu Hoành Vũ thản nhiên nói, không quát lớn không tức giận, lại làm cho Chu Tử Minh co cổ lại, vội vàng tránh sang một bên, không dám nói cái gì nữa.
- Người này, chỉ luận về thân pháp, đã không tầm thường. Ngay cả ta cũng có cảm giác khó có thể so sánh. Thật sự là một nhân tài. Ta nhất định phải thu hắn vào dưới trướng, cho ta sử dụng.
Chu Hoành Vũ âm thầm nói. Hắn đã hạ quyết định.
Hắn lại không biết, quyết định và bàn tính của hắn đều sẽ thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.