Chương 424: Nắm tiết tấu trong tay. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Không có cách nào công kích, Phó Xà vội vàng lui về phía sau, lại tăng khoảng cách với Sở Mộ.
Sở Mộ có chút thất vọng nho nhỏ, bởi vì Phó Xà sử dụng không phải là song kiếm thuật. Hắn chỉ đang dùng hai thanh đoản kiếm mà thôi. Hai thanh đoản kiếm chỉ là một công một thủ.
Chỉ có điều, bình tĩnh mà xem xét, sử dụng hai thanh đoản kiếm, kỹ năng kiếm thuật của Phó Xà biến hóa càng nhiều, cũng cao siêu hơn ba phần.
- Nếu không phải song kiếm thuật, vậy kết thúc cuộc chiến đấu đi.
Sở Mộ thầm nghĩ, chủ động xuất kích.
Một kiếm hời hợt đâm ra.
Phó Xà biến sắc, đồng tử co lại. Một kiếm này của Sở Mộ, khiến hắn sinh ra cảm giác tránh cũng không thể tránh được. Dường như trên dưới trái phải trước sau đều bị bao phủ. Một kiếm này có thể tùy ý biến hóa đâm về bất kỳ chỗ nào trên người hắn.
Không có cách nào né tránh, chỉ có thể chống đỡ. Hai thanh đoản kiếm vội vàng vung lên trước sau hình thành một màn kiếm.
Ở dưới kiếm của Sở Mộ, một màn kiếm này dường như không có tác dụng, một kiếm xuyên thủng.
Ở trước mắt, hàn tinh phóng tới, nhanh chóng phóng đại. Phó Xà nắm lấy cơ hội, nhanh chóng lui về phía sau.
Sở Mộ giống như lướt về phía trước, một kiếm đâm về phía chỗ trống ở bên trái Phó Xà. Phó Xà giống như đang cùng Sở Mộ diễn luyện cũng tránh về bên trái. Phó Xà không khỏi kinh hãi, vội vàng né tránh một lần nữa.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào Phó Xà đang cố ý?
Các học viên mỗi người dùng sức dụi hai mắt, trong lòng thầm nghĩ, vô cùng kinh ngạc.
Sở Mộ xuất kiếm, thoạt nhìn, giống như đang nhàn tản dạo trong đình vắng. Mỗi một kiếm đều đơn giản như vậy, bình thường như vậy, không có gì lạ. Mhưng mỗi một kiếm đều làm cho Phó Xà không có cách nào phản kích. Thậm chí có phần giống như Phó Xà chủ động đi lên để Sở Mộ công kích.
- Trở lại nguyên trạng!
Trong lòng trọng tài trưởng thầm kinh hãi, không khỏi có cảm giác run rẩy.
Tiết tấu hoàn toàn bị Sở Mộ nắm giữ. Phó Xà hoàn toàn trở thành kẻ bị động. Hắn chỉ có thể không ngừng phòng thủ, không ngừng né tránh Sở Mộ, không có cách nào phản kích.
Đồng thời, Sở Mộ dường như có thể biết trước, một kiếm bình thường đều xuất hiện ở trên tuyến đường hắn né tránh, khiến hắn không thể lại không biến đổi.
Càng về sau, Phó Xà thậm chí phát hiện, tất cả mọi hướng đi của mình đều bị kiếm của Sở Mộ nắm giữ.
Sở Mộ đâm tới một kiếm. Một kiếm này chỉ lưu lại cho Phó Xà một đường né tránh. Một đường duy nhất, khiến Phó Xà phải dựa theo tuyến đường này để né tránh. Bởi vì đây là ý của Sở Mộ.
Mà một khi hắn theo tuyến đường này để né tránh, hắn lại phát hiện ra, đó là một con đường chết. Đồng thời lại có một đường né tránh khác.
Cứ tuần hoàn nhiều lần như vậy, sắc mặt Phó Xà đã có chút trắng bệch, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm thuật của mình hình như lại có chút nâng cao, đạt tới trình tự hoàn toàn nắm giữ được tiết tấu, biết đối phương né tránh hướng nào.
Đáng thương cho Phó Xà, thật giống như biến thành cá chậu chim lồng.
Lần này, ngay cả trong mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng hiện lên một tia ngưng trọng. Loại kỹ xảo kiếm thuật này không biết đã bỏ hắn lại bao xa.
Nhưng Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng chỉ cảm thấy khiếp sợ mà thôi. Hắn vẫn rất có tự tin, Sở Mộ không phải là đối thủ của hắn.
Các phương diện kiếm thuật, tốc độ lực lượng kỹ xảo v.v, cũng chỉ là một phận. Không phải tinh thông phương diện đó là có thể vô địch.
Sở Mộ lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này khiến tất cả các tuyến đường né trành của Phó Xà đều biến mất. Hắn thậm chí không có cách nào lui về phía sau. Phương pháp duy nhất chính là lấy đoản kiếm trong tay chống đỡ.
Ba kiếm va chạm. Cổ tay Sở Mộ run lên. Trường kiếm xoay tròn cắt qua. Hai thanh đoản kiếm Phó Xà bị một lực lượng xoay tròn đánh văng ra hai bên trái phải. Sở Mộ một kiếm tiến quân thần tốc.
Một kiếm nhanh như tia chớp phóng đại ở trước mắt Phó Xà, để ở trên cổ họng Phó Xà.
Hai tay Phó Xà giang rộng, bộ dáng kia nhìn qua thật giống như đầu hàng.
Sở Mộ thu kiếm lại, một câu cũng không nói.
Trên chóp mũi Phó Xà cũng rịn mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Loại cảm giác bất lực khi bị nắm giữ tiết tấu này, giống như bị bóng đè.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài hít một hơi thật sâu, lớn tiếng tuyên bố. Âm thanh vang vọng toàn bộ sân thi đấu.
Toàn bộ sân thi đấu đột nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.
- Chờ một chút.
Giọng nói Phó Xà vang lên, có vẻ vô cùng khô khốc. Hắn nói Sở Mộ đang muốn nhảy xuống khỏi đài đấu kiếm:
- Ngươi cũng có thể sử dụng hai kiếm khí sao?
- Nếu có cơ hội, ngươi sẽ thấy được.
Sở Mộ không quay đầu lại, thản nhiên đáp một câu.
Ban đầu, Sở Mộ vốn cho rằng Phó Xà biết song kiếm thuật, bởi vậy muốn lấy song kiếm thuật đánh một trận. Kết quả hắn phát hiện Phó Xà thi triển ra, không phải là song kiếm thuật, chỉ là sử dụng hai thanh đoản kiếm thay thế nhau mà thôi, căn bản cũng không đủ để cho hắn sử dụng song kiếm thuật.
Sở Mộ nói vậy, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận hắn còn có thể sử dụng song kiếm. Vậy không phải nói, kỹ xảo kiếm thuật của hắn còn cao thâm hơn so với những gì hiện tại bọn họ đang nhìn thấy sao?
Mọi người không chỉ hít một hơi khí lạnh, toàn thân còn run rẩy, sởn tóc gáy.
Khi Sở Mộ một đường đi trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt mọi người nhìn hắn, tất cả đều lộ vẻ kính nể, giống như đang nhìn thấy thần linh.
Trọng tài chậm chạp không tuyên bố cuộc thi đấu kế tiếp. Bởi vì hắn muốn lưu lại một chút thời gian cho mọi người, để cho bọn họ từ từ tiêu hóa tật tốt chấn động do Sở Mộ mang đến. Ngay cả bản thân trọng tài cũng cần một ít thời gian để tiêu hóa.
Cả đời bọn họ ít thấy được kiếm thuật giống như của Sở Mộ.
Sau chừng một khắc đồng hồ, trọng tài mới khôi phục lại, thở ra một hơi, cảm xúc đã trấn tĩnh lại. Hắn tuyên bố danh sách của cuộc thi đấu kế tiếp.
Tuy rằng cuộc thi đấu tiếp theo cũng rất đặc sắc, nhưng có lẽ kích thích bởi vì trận đánh thuần túy về kỹ xảo kiếm thuật giữa Sở Mộ và Phó Xà, khiến các học viên cảm thấy các cuộc thi đấu tiếp theo thoạt nhìn, không mấy thu hút bọn họ, không cách nào khiến cho tâm thần của bọn họ chấn động nữa.
Cho nên thoạt nhìn, sẽ không có cảm xúc trực tiếp sâu sắc như vậy.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ 15 lại kết thúc. Tuy rằng trời còn chưa tối hẳn, nhưng cuộc tranh tài ngày hôm nay đã tạm dừng lại. Các học viên còn chưa thỏa mãn rời khỏi sân thi đấu đi tới thiện đường.
Bọn họ đang chờ đợi tới ngày mai, chờ đợi vòng thi đấu thứ 16 bắt đầu, chờ đợi vòng thi đấu thứ 16 của Sở Mộ đến.
- Sở sư đệ, kiếm thuật của sư đệ rốt cuộc cao thâm tới mức nào?
Chư Cát Minh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, âm thầm nghĩ.
Trong thiện đường, Sở Mộ trở thành tiêu điểm chú ý. Trong giây phút này, ngay cả Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng không có cách nào che lấp đi được ánh sáng của hắn.
Sở Mộ có chút thất vọng nho nhỏ, bởi vì Phó Xà sử dụng không phải là song kiếm thuật. Hắn chỉ đang dùng hai thanh đoản kiếm mà thôi. Hai thanh đoản kiếm chỉ là một công một thủ.
Chỉ có điều, bình tĩnh mà xem xét, sử dụng hai thanh đoản kiếm, kỹ năng kiếm thuật của Phó Xà biến hóa càng nhiều, cũng cao siêu hơn ba phần.
- Nếu không phải song kiếm thuật, vậy kết thúc cuộc chiến đấu đi.
Sở Mộ thầm nghĩ, chủ động xuất kích.
Một kiếm hời hợt đâm ra.
Phó Xà biến sắc, đồng tử co lại. Một kiếm này của Sở Mộ, khiến hắn sinh ra cảm giác tránh cũng không thể tránh được. Dường như trên dưới trái phải trước sau đều bị bao phủ. Một kiếm này có thể tùy ý biến hóa đâm về bất kỳ chỗ nào trên người hắn.
Không có cách nào né tránh, chỉ có thể chống đỡ. Hai thanh đoản kiếm vội vàng vung lên trước sau hình thành một màn kiếm.
Ở dưới kiếm của Sở Mộ, một màn kiếm này dường như không có tác dụng, một kiếm xuyên thủng.
Ở trước mắt, hàn tinh phóng tới, nhanh chóng phóng đại. Phó Xà nắm lấy cơ hội, nhanh chóng lui về phía sau.
Sở Mộ giống như lướt về phía trước, một kiếm đâm về phía chỗ trống ở bên trái Phó Xà. Phó Xà giống như đang cùng Sở Mộ diễn luyện cũng tránh về bên trái. Phó Xà không khỏi kinh hãi, vội vàng né tránh một lần nữa.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào Phó Xà đang cố ý?
Các học viên mỗi người dùng sức dụi hai mắt, trong lòng thầm nghĩ, vô cùng kinh ngạc.
Sở Mộ xuất kiếm, thoạt nhìn, giống như đang nhàn tản dạo trong đình vắng. Mỗi một kiếm đều đơn giản như vậy, bình thường như vậy, không có gì lạ. Mhưng mỗi một kiếm đều làm cho Phó Xà không có cách nào phản kích. Thậm chí có phần giống như Phó Xà chủ động đi lên để Sở Mộ công kích.
- Trở lại nguyên trạng!
Trong lòng trọng tài trưởng thầm kinh hãi, không khỏi có cảm giác run rẩy.
Tiết tấu hoàn toàn bị Sở Mộ nắm giữ. Phó Xà hoàn toàn trở thành kẻ bị động. Hắn chỉ có thể không ngừng phòng thủ, không ngừng né tránh Sở Mộ, không có cách nào phản kích.
Đồng thời, Sở Mộ dường như có thể biết trước, một kiếm bình thường đều xuất hiện ở trên tuyến đường hắn né tránh, khiến hắn không thể lại không biến đổi.
Càng về sau, Phó Xà thậm chí phát hiện, tất cả mọi hướng đi của mình đều bị kiếm của Sở Mộ nắm giữ.
Sở Mộ đâm tới một kiếm. Một kiếm này chỉ lưu lại cho Phó Xà một đường né tránh. Một đường duy nhất, khiến Phó Xà phải dựa theo tuyến đường này để né tránh. Bởi vì đây là ý của Sở Mộ.
Mà một khi hắn theo tuyến đường này để né tránh, hắn lại phát hiện ra, đó là một con đường chết. Đồng thời lại có một đường né tránh khác.
Cứ tuần hoàn nhiều lần như vậy, sắc mặt Phó Xà đã có chút trắng bệch, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
Sở Mộ chỉ cảm thấy kiếm thuật của mình hình như lại có chút nâng cao, đạt tới trình tự hoàn toàn nắm giữ được tiết tấu, biết đối phương né tránh hướng nào.
Đáng thương cho Phó Xà, thật giống như biến thành cá chậu chim lồng.
Lần này, ngay cả trong mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng hiện lên một tia ngưng trọng. Loại kỹ xảo kiếm thuật này không biết đã bỏ hắn lại bao xa.
Nhưng Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng chỉ cảm thấy khiếp sợ mà thôi. Hắn vẫn rất có tự tin, Sở Mộ không phải là đối thủ của hắn.
Các phương diện kiếm thuật, tốc độ lực lượng kỹ xảo v.v, cũng chỉ là một phận. Không phải tinh thông phương diện đó là có thể vô địch.
Sở Mộ lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này khiến tất cả các tuyến đường né trành của Phó Xà đều biến mất. Hắn thậm chí không có cách nào lui về phía sau. Phương pháp duy nhất chính là lấy đoản kiếm trong tay chống đỡ.
Ba kiếm va chạm. Cổ tay Sở Mộ run lên. Trường kiếm xoay tròn cắt qua. Hai thanh đoản kiếm Phó Xà bị một lực lượng xoay tròn đánh văng ra hai bên trái phải. Sở Mộ một kiếm tiến quân thần tốc.
Một kiếm nhanh như tia chớp phóng đại ở trước mắt Phó Xà, để ở trên cổ họng Phó Xà.
Hai tay Phó Xà giang rộng, bộ dáng kia nhìn qua thật giống như đầu hàng.
Sở Mộ thu kiếm lại, một câu cũng không nói.
Trên chóp mũi Phó Xà cũng rịn mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Loại cảm giác bất lực khi bị nắm giữ tiết tấu này, giống như bị bóng đè.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài hít một hơi thật sâu, lớn tiếng tuyên bố. Âm thanh vang vọng toàn bộ sân thi đấu.
Toàn bộ sân thi đấu đột nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.
- Chờ một chút.
Giọng nói Phó Xà vang lên, có vẻ vô cùng khô khốc. Hắn nói Sở Mộ đang muốn nhảy xuống khỏi đài đấu kiếm:
- Ngươi cũng có thể sử dụng hai kiếm khí sao?
- Nếu có cơ hội, ngươi sẽ thấy được.
Sở Mộ không quay đầu lại, thản nhiên đáp một câu.
Ban đầu, Sở Mộ vốn cho rằng Phó Xà biết song kiếm thuật, bởi vậy muốn lấy song kiếm thuật đánh một trận. Kết quả hắn phát hiện Phó Xà thi triển ra, không phải là song kiếm thuật, chỉ là sử dụng hai thanh đoản kiếm thay thế nhau mà thôi, căn bản cũng không đủ để cho hắn sử dụng song kiếm thuật.
Sở Mộ nói vậy, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận hắn còn có thể sử dụng song kiếm. Vậy không phải nói, kỹ xảo kiếm thuật của hắn còn cao thâm hơn so với những gì hiện tại bọn họ đang nhìn thấy sao?
Mọi người không chỉ hít một hơi khí lạnh, toàn thân còn run rẩy, sởn tóc gáy.
Khi Sở Mộ một đường đi trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt mọi người nhìn hắn, tất cả đều lộ vẻ kính nể, giống như đang nhìn thấy thần linh.
Trọng tài chậm chạp không tuyên bố cuộc thi đấu kế tiếp. Bởi vì hắn muốn lưu lại một chút thời gian cho mọi người, để cho bọn họ từ từ tiêu hóa tật tốt chấn động do Sở Mộ mang đến. Ngay cả bản thân trọng tài cũng cần một ít thời gian để tiêu hóa.
Cả đời bọn họ ít thấy được kiếm thuật giống như của Sở Mộ.
Sau chừng một khắc đồng hồ, trọng tài mới khôi phục lại, thở ra một hơi, cảm xúc đã trấn tĩnh lại. Hắn tuyên bố danh sách của cuộc thi đấu kế tiếp.
Tuy rằng cuộc thi đấu tiếp theo cũng rất đặc sắc, nhưng có lẽ kích thích bởi vì trận đánh thuần túy về kỹ xảo kiếm thuật giữa Sở Mộ và Phó Xà, khiến các học viên cảm thấy các cuộc thi đấu tiếp theo thoạt nhìn, không mấy thu hút bọn họ, không cách nào khiến cho tâm thần của bọn họ chấn động nữa.
Cho nên thoạt nhìn, sẽ không có cảm xúc trực tiếp sâu sắc như vậy.
Rất nhanh, vòng thi đấu thứ 15 lại kết thúc. Tuy rằng trời còn chưa tối hẳn, nhưng cuộc tranh tài ngày hôm nay đã tạm dừng lại. Các học viên còn chưa thỏa mãn rời khỏi sân thi đấu đi tới thiện đường.
Bọn họ đang chờ đợi tới ngày mai, chờ đợi vòng thi đấu thứ 16 bắt đầu, chờ đợi vòng thi đấu thứ 16 của Sở Mộ đến.
- Sở sư đệ, kiếm thuật của sư đệ rốt cuộc cao thâm tới mức nào?
Chư Cát Minh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, âm thầm nghĩ.
Trong thiện đường, Sở Mộ trở thành tiêu điểm chú ý. Trong giây phút này, ngay cả Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng không có cách nào che lấp đi được ánh sáng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.