Chương 252: Ngạo khí ép người, người của vương thất tới. (1)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Sở Mộ lại thầm nói với mình. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, suy tư. Cuối cùng hắn quyết định đòi Sở Đương Hùng về bức tranh gió này.
Chỉ có điều, sau khi hắn đưa ra yêu cầu này đối với Sở Đương Hùng, Sở Đương Hùng lại đặc biệt khó xử. Bởi vì bức tranh gió này là truyền gia chi bảo của Sở gia, luôn luôn đặt ở bên trong Sở gia. Chỉ cần có con cháu kiệt xuất liền có thể được tìm hiểu một lần.
Nếu như bị Sở Mộ mang đi, vậy mất đi cơ hội để con cháu kiệt xuất sau này tìm hiểu.
Mặc dù không có đồng ý, nhưng Sở Đương Hùng lại bảo đảm, nếu như sau này, Sở Mộ xác định cần dùng đến bức tranh gió, có thể trở về lấy.
Sở Mộ suy nghĩ một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy bức tranh gió không tầm thường, ẩn chứa bí mật to lớn. Nhưng hiện nay xem ra, hắn căn bản không có cách nào tìm hiểu thấu. Dựa vào tin tức đứt quãng thu được, cũng khó mà nhìn ra được điều gì. Hắn đồng ý với ý kiến của Sở Đương Hùng.
Sau khi từ biệt cha mẹ, Sở Mộ rời khỏi Sở gia, chạy tới Thanh Phong Kiếm Phái. Lần này rời đi, cũng không biết phải tới lúc nào, mới có thể trở về.
- Phụng lệnh của vương thượng, Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái ra tiếp chỉ!
Đột nhiên, một giọng nói giống như sấm sét nổ vang cuồn cuộn truyền đến. bao trùm toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, lấy khí thế sấm gió vọng vào bên trong Chủ Điện.
- Người của Vương thất đến, đi thôi.
La Cốc Kiệt mở hai mắt, chợt lách người, hóa thành một đạo cầu vồng bay vụt ra khỏi Chủ Điện. La Thiên Hùng cùng với các Chưởng viện trưởng lão đều đi ra ngoài. Sở Mộ cùng La Ngọc Phong cũng vội vàng đuổi theo. .
Ở nơi ngoại luyện kiếm Chủ Điện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy có ba bóng dáng khổng lồ nhanh chóng bay tới. Nhìn ngoại hình, dường như là ba con hùng ưng.
Hùng ưng này vỗ cánh một cái, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã bay đến không trung phía trên đầu mọi người. Nó xoay quanh một vòng sau đó hạ xuống. Hai cánh vỗ khiến kình phong mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên, thổi khiến quần áo đám người Sở Mộ bay lên phần phật.
Nhìn ba con hùng ưng dừng lại ở cách đó không xa, đám người Sở Mộ đều hít một hơi lạnh. Những con hùng ưng này toàn thân màu đen, lớn vô cùng. Sau khi thu lại hai cánh, hình thể của chúng vẫn lớn hơn một con trâu đực. Lông chim màu đen lóe lên ánh sáng màu vàng rét lạnh. Móng vuốt sắc bén hạ xuống mặt đất, không ngờ tạo thành từng vết hằn trên nền sân cứng rắn. Nếu như những cái móng vuốt sắc bén này chộp vào trên người, trực tiếp sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Hai mắt lợi hại bắn ra tinh quang đáng sợ. So với kiếm quang của kiếm giả thập đoạn còn muốn sắc bén hơn, xuyên thủng hư không, khiến người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Càng làm cho Sở Mộ và La Ngọc Phong cảm thấy khiếp sợ hơn, chính là ba con hùng ưng phát ra khí tức chấn động, hung hãn vô cùng. Hoàn toàn vượt qua mãnh thú. Sở Mộ chọt nhớ tới con cá sấu ở đầm lầy trong sơn cốc Đại Ly.
- Là hắc kim ưng, thực lực lại sánh ngang yêu thú Hóa Khí Cảnh viên mãn cấp thấp.
La Cốc Kiệt nhỏ giọng nói. Trong lòng Sở Mộ và La Ngọc Phong thầm rùng mình, đồng tử co lại. Ba con hắc kim ưng tương đương với Hóa Khí Cảnh viên mãn. Trong Thanh Phong Kiếm Phái, ngoại trừ La Cốc Kiệt ra, không có người nào là đối thủ của chúng.
Lúc này, từ trên lưng của ba con hắc kim ưng có ba người bay vọt xuống. Đó là một lão già một người trung niên và một thiếu niên. Sở Mộ vừa nhìn, nhất thời sửng sốt. Bởi vì trong ba người có một người Sở Mộ có biết. Lão già kia chính là phó viện chủ Kiếm Viện Lăng Thương Viêm.
Người trung niên kia toàn thân mặc khôi giáp màu đồng xanh, mang mũ giáp màu đồng xanh. Bên hông có trường kiếm treo nghiêng. Gương mặt hắn nghiêm túc uy phong lẫm liệt, khí tức hùng hồn, long hành hổ bộ giống như đại tướng bách chiến bách thắng. Mà thiếu niên kia, khuôn mặt thanh tú, mặc trường sam tơ lụa viền vàng hoa lệ. Vừa nhìn đã biết là loại trang phục phẩm chất phi phàm. Bên hông ngoại trừ một thanh trường kiếm ra, vẫn treo một khối ngọc bội màu xanh lục.
Thấy đại tướng này, trong nháy mắt đồng tử La Cốc Kiệt co lại. Quan khí thuật của hắn nhìn không thấu tu vi của người này. Trực giác nói cho hắn biết, thực lực người trung niên này hẳn là cao hơn hắn rất nhiều. Mà người thiếu niên kia, lại là tu vi thập đoạn đỉnh phong. Tuy rằng toàn thân kiếm khí nội liễm, lại sắc bén ép người. Hiển nhiên không phải hạng người tầm thường. Mà lão giả kia, hoàn toàn nhìn không thấu, giống như một mảnh biển rộng yên tĩnh, cao thâm khó dò.
- Sở Mộ, chúng ta lại gặp mặt.
Lăng Thương Viêm cười ha hả nói, chắp hai tay sau lưng, tự nhiên có một loại khí khái tuyệt thế cùng khí độ phi phàm. Những người ở đây không người nào có thể so sánh cùng với hắn.
- Gặp qua phó viện chủ.
Sở Mộ cùng La Ngọc Phong đều đi về phía trước một bước, hướng về phía Lăng Thương Viêm làm kiếm lễ.
ánh mắt thiếu niên kia nhất thời đảo qua La Ngọc Phong, rơi vào trên mặt Sở Mộ, ép ra một tia lợi hại, hình như muốn nhìn thấu Sở Mộ. Trong cơ thể hắn, kiếm khí bừng bừng phấn chấn, dường như muốn lao ra bên ngoài cơ thể.
- Chúc mừng các vị, Thanh Phong Kiếm Phái có thể có được đệ tử như Sở Mộ vậy.
Ánh mắt Lăng Thương Viêm rơi vào trên người đám người La Cốc Kiệt, cười nói. Dựa theo tình huống bình thường, vương thất ngợi khen đối với kiếm phái, thì không cần hắn xuất động. Trừ phi là loại ba đại kiếm phái thượng phẩm. Nhưng bởi vì Sở Mộ ở Thanh Phong Kiếm Phái, tâm tư Lăng Thương Viêm cũng hưng khởi đến đây.
Tiếp đó, Lăng Thương Viêm giới thiệu thân phận của trung niên mặc trang phục đại tướng cùng thiếu niên. Đại tướng này quả thật là một tướng quân của vương thất Đại Khôn, cũng là người lần này chịu trách nhiệm ban phát ngợi khen. Về phần thiếu niên kia lại là con cháu vương thất. Dường như là qua thăm quan.
- Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái đến đây lĩnh thưởng.
Đại tướng hô lên. La Thiên Hùng vội vàng từ trong đám người đi ra, đến trước mặt đại tướng này cung kính cúi đầu làm kiếm lễ. Đồng thời mời ba người tiến vào bên trong Thanh Phong Chủ Điện.
Chỉ có điều đại tướng này trực tiếp cự tuyệt. Hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Sau khi phát xong phần thưởng, trực tiếp rời đi là được. Một nơi linh khí thiếu thốn như vậy, không đáng để hắn dừng lại lâu.
- Xét thấy lần này Thanh Phong Kiếm Phái có hai đệ tử thu được vị trí Bách Cường của Kiếm Viện, tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu hành, tăng thêm thực lực cho vương triều Đại Khôn, vương thất sau khi thương nghị quyết định thực hiện thưởng đối với Thanh Phong Kiếm Phái.
Giọng nói của đại tướng có chút máy móc. Hắn nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trong hai tay tương tự với thánh chỉ, đọc:
- Thưởng như sau. . .
Bao gồm cả La Cốc Kiệt, tất cả mọi người đều nín thở, lại khó có thể kìm chế được sự mừng rỡ cùng kích động trong lòng.
- . . . Luyện Khí Hoàn hai trăm lọ, Phá Khí Hoàn một trăm lọ, Đại Hồi Khí Hoàn tám mươi lọ, Đại Chỉ Huyết Hoàn tám mươi lọ, Tăng Khí Hoàn hai mươi lọ, Ngụy Kiếm Khí hai mươi thanh. Kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm mười môn. Kiếm thuật cao giai mười môn. . .
Chỉ có điều, sau khi hắn đưa ra yêu cầu này đối với Sở Đương Hùng, Sở Đương Hùng lại đặc biệt khó xử. Bởi vì bức tranh gió này là truyền gia chi bảo của Sở gia, luôn luôn đặt ở bên trong Sở gia. Chỉ cần có con cháu kiệt xuất liền có thể được tìm hiểu một lần.
Nếu như bị Sở Mộ mang đi, vậy mất đi cơ hội để con cháu kiệt xuất sau này tìm hiểu.
Mặc dù không có đồng ý, nhưng Sở Đương Hùng lại bảo đảm, nếu như sau này, Sở Mộ xác định cần dùng đến bức tranh gió, có thể trở về lấy.
Sở Mộ suy nghĩ một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy bức tranh gió không tầm thường, ẩn chứa bí mật to lớn. Nhưng hiện nay xem ra, hắn căn bản không có cách nào tìm hiểu thấu. Dựa vào tin tức đứt quãng thu được, cũng khó mà nhìn ra được điều gì. Hắn đồng ý với ý kiến của Sở Đương Hùng.
Sau khi từ biệt cha mẹ, Sở Mộ rời khỏi Sở gia, chạy tới Thanh Phong Kiếm Phái. Lần này rời đi, cũng không biết phải tới lúc nào, mới có thể trở về.
- Phụng lệnh của vương thượng, Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái ra tiếp chỉ!
Đột nhiên, một giọng nói giống như sấm sét nổ vang cuồn cuộn truyền đến. bao trùm toàn bộ Thanh Phong Kiếm Phái, lấy khí thế sấm gió vọng vào bên trong Chủ Điện.
- Người của Vương thất đến, đi thôi.
La Cốc Kiệt mở hai mắt, chợt lách người, hóa thành một đạo cầu vồng bay vụt ra khỏi Chủ Điện. La Thiên Hùng cùng với các Chưởng viện trưởng lão đều đi ra ngoài. Sở Mộ cùng La Ngọc Phong cũng vội vàng đuổi theo. .
Ở nơi ngoại luyện kiếm Chủ Điện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy có ba bóng dáng khổng lồ nhanh chóng bay tới. Nhìn ngoại hình, dường như là ba con hùng ưng.
Hùng ưng này vỗ cánh một cái, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã bay đến không trung phía trên đầu mọi người. Nó xoay quanh một vòng sau đó hạ xuống. Hai cánh vỗ khiến kình phong mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên, thổi khiến quần áo đám người Sở Mộ bay lên phần phật.
Nhìn ba con hùng ưng dừng lại ở cách đó không xa, đám người Sở Mộ đều hít một hơi lạnh. Những con hùng ưng này toàn thân màu đen, lớn vô cùng. Sau khi thu lại hai cánh, hình thể của chúng vẫn lớn hơn một con trâu đực. Lông chim màu đen lóe lên ánh sáng màu vàng rét lạnh. Móng vuốt sắc bén hạ xuống mặt đất, không ngờ tạo thành từng vết hằn trên nền sân cứng rắn. Nếu như những cái móng vuốt sắc bén này chộp vào trên người, trực tiếp sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Hai mắt lợi hại bắn ra tinh quang đáng sợ. So với kiếm quang của kiếm giả thập đoạn còn muốn sắc bén hơn, xuyên thủng hư không, khiến người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Càng làm cho Sở Mộ và La Ngọc Phong cảm thấy khiếp sợ hơn, chính là ba con hùng ưng phát ra khí tức chấn động, hung hãn vô cùng. Hoàn toàn vượt qua mãnh thú. Sở Mộ chọt nhớ tới con cá sấu ở đầm lầy trong sơn cốc Đại Ly.
- Là hắc kim ưng, thực lực lại sánh ngang yêu thú Hóa Khí Cảnh viên mãn cấp thấp.
La Cốc Kiệt nhỏ giọng nói. Trong lòng Sở Mộ và La Ngọc Phong thầm rùng mình, đồng tử co lại. Ba con hắc kim ưng tương đương với Hóa Khí Cảnh viên mãn. Trong Thanh Phong Kiếm Phái, ngoại trừ La Cốc Kiệt ra, không có người nào là đối thủ của chúng.
Lúc này, từ trên lưng của ba con hắc kim ưng có ba người bay vọt xuống. Đó là một lão già một người trung niên và một thiếu niên. Sở Mộ vừa nhìn, nhất thời sửng sốt. Bởi vì trong ba người có một người Sở Mộ có biết. Lão già kia chính là phó viện chủ Kiếm Viện Lăng Thương Viêm.
Người trung niên kia toàn thân mặc khôi giáp màu đồng xanh, mang mũ giáp màu đồng xanh. Bên hông có trường kiếm treo nghiêng. Gương mặt hắn nghiêm túc uy phong lẫm liệt, khí tức hùng hồn, long hành hổ bộ giống như đại tướng bách chiến bách thắng. Mà thiếu niên kia, khuôn mặt thanh tú, mặc trường sam tơ lụa viền vàng hoa lệ. Vừa nhìn đã biết là loại trang phục phẩm chất phi phàm. Bên hông ngoại trừ một thanh trường kiếm ra, vẫn treo một khối ngọc bội màu xanh lục.
Thấy đại tướng này, trong nháy mắt đồng tử La Cốc Kiệt co lại. Quan khí thuật của hắn nhìn không thấu tu vi của người này. Trực giác nói cho hắn biết, thực lực người trung niên này hẳn là cao hơn hắn rất nhiều. Mà người thiếu niên kia, lại là tu vi thập đoạn đỉnh phong. Tuy rằng toàn thân kiếm khí nội liễm, lại sắc bén ép người. Hiển nhiên không phải hạng người tầm thường. Mà lão giả kia, hoàn toàn nhìn không thấu, giống như một mảnh biển rộng yên tĩnh, cao thâm khó dò.
- Sở Mộ, chúng ta lại gặp mặt.
Lăng Thương Viêm cười ha hả nói, chắp hai tay sau lưng, tự nhiên có một loại khí khái tuyệt thế cùng khí độ phi phàm. Những người ở đây không người nào có thể so sánh cùng với hắn.
- Gặp qua phó viện chủ.
Sở Mộ cùng La Ngọc Phong đều đi về phía trước một bước, hướng về phía Lăng Thương Viêm làm kiếm lễ.
ánh mắt thiếu niên kia nhất thời đảo qua La Ngọc Phong, rơi vào trên mặt Sở Mộ, ép ra một tia lợi hại, hình như muốn nhìn thấu Sở Mộ. Trong cơ thể hắn, kiếm khí bừng bừng phấn chấn, dường như muốn lao ra bên ngoài cơ thể.
- Chúc mừng các vị, Thanh Phong Kiếm Phái có thể có được đệ tử như Sở Mộ vậy.
Ánh mắt Lăng Thương Viêm rơi vào trên người đám người La Cốc Kiệt, cười nói. Dựa theo tình huống bình thường, vương thất ngợi khen đối với kiếm phái, thì không cần hắn xuất động. Trừ phi là loại ba đại kiếm phái thượng phẩm. Nhưng bởi vì Sở Mộ ở Thanh Phong Kiếm Phái, tâm tư Lăng Thương Viêm cũng hưng khởi đến đây.
Tiếp đó, Lăng Thương Viêm giới thiệu thân phận của trung niên mặc trang phục đại tướng cùng thiếu niên. Đại tướng này quả thật là một tướng quân của vương thất Đại Khôn, cũng là người lần này chịu trách nhiệm ban phát ngợi khen. Về phần thiếu niên kia lại là con cháu vương thất. Dường như là qua thăm quan.
- Chưởng giáo Thanh Phong Kiếm Phái đến đây lĩnh thưởng.
Đại tướng hô lên. La Thiên Hùng vội vàng từ trong đám người đi ra, đến trước mặt đại tướng này cung kính cúi đầu làm kiếm lễ. Đồng thời mời ba người tiến vào bên trong Thanh Phong Chủ Điện.
Chỉ có điều đại tướng này trực tiếp cự tuyệt. Hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Sau khi phát xong phần thưởng, trực tiếp rời đi là được. Một nơi linh khí thiếu thốn như vậy, không đáng để hắn dừng lại lâu.
- Xét thấy lần này Thanh Phong Kiếm Phái có hai đệ tử thu được vị trí Bách Cường của Kiếm Viện, tiến vào Đại Khôn Kiếm Phủ tu hành, tăng thêm thực lực cho vương triều Đại Khôn, vương thất sau khi thương nghị quyết định thực hiện thưởng đối với Thanh Phong Kiếm Phái.
Giọng nói của đại tướng có chút máy móc. Hắn nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trong hai tay tương tự với thánh chỉ, đọc:
- Thưởng như sau. . .
Bao gồm cả La Cốc Kiệt, tất cả mọi người đều nín thở, lại khó có thể kìm chế được sự mừng rỡ cùng kích động trong lòng.
- . . . Luyện Khí Hoàn hai trăm lọ, Phá Khí Hoàn một trăm lọ, Đại Hồi Khí Hoàn tám mươi lọ, Đại Chỉ Huyết Hoàn tám mươi lọ, Tăng Khí Hoàn hai mươi lọ, Ngụy Kiếm Khí hai mươi thanh. Kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm mười môn. Kiếm thuật cao giai mười môn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.