Chương 1177: Ngày quyết chiến. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Những giáo tập hiểu biết về Sở Mộ có hạn nên cùng đồng ý.
Quý Thiên Tường cau mày nhưng không phản bác.
- Quý Thiên Tường giáo tập, ta nghe nói Sở Mộ là đệ tử chính thức là đệ tử của ngươi?
Giáo tập lên tiếng có ngữ khí quái dị, hắn vui vẻ một cách bất thường nhìn Quý Thiên Tường, bộ dạng âm dương quái khí.
- Ngươi có ý kiến?
Quý Thiên Tường lạnh lùng đáp lại, hắn không hợp với người này, hai người có mâu thuẫn không nhỏ.
- Không có ý kiến.
Người này vội vàng phất tay, bộ dạng vô cùng hảo ý.
- Ta cảm thấy đệ tử chính là thể diện của giáo tập, mặc dù nói bây giờ là đệ tử tinh anh, thoát ly thân phận đệ tử chánh thức, nhưng ít ra đã từng là. Đệ tử không biết trời cao đất rộng, đây là sai lầm của giáo tập không dạy bảo tốt, cũng không giúp hắn hiểu rõ, ngươi nói có đúng hay không Quý Thiên Tường giáo tập.
Mọi người đều nghe ra trào phúng trong đó, các giáo tập khác không lên tiếng, bởi vì vừa tiếp xúc cũng biết hai người đối địch cho nên không nói gì là tốt nhất.
- Nghe ý của ngươi nói, ngươi cảm thấy Sở Mộ không biết lượng sức khiêu chiến Kim Diễm Lôi là tự tìm đường chết đúng không?
Nội tâm Quý Thiên Tường vô cùng tức giận, hắn lập tức cười lạnh.
- Ta không có nói như vậy, Quý Thiên Tường giáo tập, ngươi không nên oan uổng ta.
Đối phương vẻ mặt vô tội, đột nhiên lại biến hóa cười âm hiểm.
- Ta nghĩ không bằng chúng ta chơi trò chơi, không biết Quý Thiên Tường giáo tập có đảm lượng này hay không?
- Trò chơi gì?
Quý Thiên Tường lạnh lùng cười cười.
- Trò chơi đơn giản, ta nghe nói đệ tử tinh anh có đặt cược, đánh cược hai người bọn họ ai chiến thắng, không bằng chúng ta cũng tới đặt cược, ta với ngươi cược xem ai là người chiến thắng.
Vẻ mặt đối phương vui vẻ, ngữ khí bén nhọn:
- Ta gần đây đạt được một kiện bảo y Hoàng cấp trung phẩm, ta lấy nó đặt cược, đánh bạc Kim Diễm Lôi thắng, không biết Quý Thiên Tường giáo tập có dám hay không?
- Đương nhiên, bảo y Hoàng cấp trung phẩm thập phần trân quý, một khi thua, Quý Thiên Tường giáo tập cũng phải bỏ cái giá tương đương mới được, tổn thất thật lớn, không dám nhận ta cũng hiểu, xem như ta chưa từng nói gì.
Quý Thiên Tường vẫn không trả lời, người này lại dùng ngữ điệu âm dương quái khí mang theo đủ loại châm chọc trong đó, cũng có phép khích tướng...
Thua người không thua trận, Quý Thiên Tường không có mất đi lý trí, ý niệm trong đầu đã rõ ràng, hắn có quyết định.
Phật tranh giành một nén nhang, người sống tranh một hơi!
Với tư cách kiếm giả, mặc kệ mũi nhọn phóng ra ngoài hay nội liễm đều không thể bị châm chọc khiêu khích, thực tế còn là đối thủ một mất một còn, Quý Thiên Tường càng không có nhấp kẻ phẩm chất tháp kém như vậy, một khi chính mình cự tuyệt đối phương, chỉ sợ sau này sẽ truyền ra đủ loại ngôn luận, nói mình sợ hãi hắn như thế nào...
Cho dù thua cũng không để đối phương có cơ hội phát huy sở trường hèn hạ của mình.
- Tốt, ta đang thiếu một kiện bảo y, ta cược Sở Mộ thắng.
Quý Thiên Tường lạnh lùng cười cười, nói:
- Nhưng ta không tài đại khí thô như ngươi, bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm, nguyện ý thì tới.
- Bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm so sánh với bảo y Hoàng cấp trung phẩm bảo còn kém một ít, nhưng đây là trò chơi, không nên chú ý nhiều như vậy.
Đối phương vốn ra vẻ do dự, sau đó sảng khoái nói ra, chợt nói với các giáo tập khác:
- Nhờ các vị làm chứng!.
Trước mắt bao người, đến lúc đó đổi ý là không thể nào, thanh danh sẽ thối không chịu nổi.
- Gia hỏa này lời bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm rồi.
Các giáo tập khác không ngừng hâm mộ.
- Bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm ah, Quý Thiên Tường sẽ đau lòng thật lâu, đây tuyệt đối là tích lũy của hắn đấy.
- Nếu hắn thắng, hắn sẽ có một cái bảo y Hoàng cấp trung phẩm, giá trị tuyệt đối hơn xa năm trăm vạn nguyên tinh trung phẩm.
- Ngươi cảm thấy hắn sẽ thắng sao?
Không ít giáo tập truyền âm nghị luận việc này.
Dù sao quý Thiên Tường đang ở nơi này, nếu như bọn họ nghị luận hiển nhiên sẽ đắc tội Quý Thiên Tường, bọn họ không có mâu thuẫn với Quý Thiên Tường cho nên không cần vì chuyện này, sính miệng lưỡi nhất thời chọc giận đối phương.
Sau khi giao tiền đặt cược ra, đối phương cũng không có tiếp tục khiêu khích Quý Thiên Tường, hắn còn cười đắc ý, hắn xem ra bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm đã là của mình, cũng tốt, chính mình trăm phương ngàn kế thu mua một kiện bảo y Hoàng cấp trung phẩm bảo đã táng gia bại sản, bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm đủ làm hắn giàu có lần nữa
Sau khi suy nghĩ một lúc, nội tâm hắn vô cùng đắc ý.
- Sở Mộ, ngươi cần phải thắng đấy, tài sản của ta nằm trên người của ngươi đấy.
Sắc mặt Quý Thiên Tường không đẹp chút nào, hắn âm thầm nói ra.
Thời điểm này hắn ký thác hi vọng lên người Sở Mộ.
Kim Diễm Lôi an vị trong đội ngũ chiến đội Trảm Ma , hắn ngồi chung bàn với đội trưởng, hai đội phó và hai trưởng lão khác, cười cười nói nói giống như không đặt quyết chiến trong lòng.
Chiến đội Chấn Thiên Tần Sơn Hà và Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang đã xuất hiện, bọn họ ngồi cùng bàn, phía trên có ba hồ lô Vạn Thú huyết và một ít thịt nướng thịt khô, sắc mặt bọn họ nhàn nhã không nóng vội.
Lúc này Sở Mộ đi tới, hắn đi vào trong tiểu chiế trường, lập tức từng ánh mắt nhìn thẳng lên người Sở Mộ...
- Hiện tại các ngươi còn có cơ hội hóa giải trận tử chiến lần này.
Kiếm Vương cửu tinh giáo tập đi lên làm trọng tài, hắn đứng giữa Sở Mộ và Kim Diễm Lôi sau đó nói ra.
- Nếu như hắn nguyện ý quỳ xuống dập đầu với ta ba cáihơn thề rằng ngày sau gặp ta lần nào cũng phải quỳ xuống dập đầu, ta sẽ đáp ứng hóa giải cuộc đấu sinh tử lần này.
Kim Diễm Lôi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt bắn ra hào quang bốn phía bức người đến cực điểm, hắn còn nở nụ cười lạnh, ngôn ngữ thập phần xảo trá cay nghiệt.
- Mặc dù ngươi có quỳ xuống cầu ta tha thứ, ta cũng không tha cho ngươi một mạng.
Sở Mộ chỉ lạnh nhạt đáp lời, ngữ khí vô cùng bình thản.
Ánh mắt hai người kinh người, cách xa nhau mấy mét còn mang theo tia lửa, ánh mắt mang theo sát cơ khủng khiếp.
Trọng tài mặt không biểu tình, nội tâm lại oán thầm không nhỏ, lườm Sở Mộ một cái, nói thầm kiếm giả Nguyên Cực Cảnh có cái gì dựa vào, cũng dám buông lời cuồng ngôn như thế, hoặc là tràng diện như vậy không thể không nói, đúng là không tự hiểu lấy mình.
Vô ý thức, trọng tài xem nhẹ Sở Mộ vài phần.
Kiếm giả có mũi nhọn không sai, nếu không tự hiểu lấy mình, kiếm giả lỗ mãng kiếm giả không cách nào sống lâu, bàn gì tới tìm hiểu kiếm đạo.
Quý Thiên Tường cau mày nhưng không phản bác.
- Quý Thiên Tường giáo tập, ta nghe nói Sở Mộ là đệ tử chính thức là đệ tử của ngươi?
Giáo tập lên tiếng có ngữ khí quái dị, hắn vui vẻ một cách bất thường nhìn Quý Thiên Tường, bộ dạng âm dương quái khí.
- Ngươi có ý kiến?
Quý Thiên Tường lạnh lùng đáp lại, hắn không hợp với người này, hai người có mâu thuẫn không nhỏ.
- Không có ý kiến.
Người này vội vàng phất tay, bộ dạng vô cùng hảo ý.
- Ta cảm thấy đệ tử chính là thể diện của giáo tập, mặc dù nói bây giờ là đệ tử tinh anh, thoát ly thân phận đệ tử chánh thức, nhưng ít ra đã từng là. Đệ tử không biết trời cao đất rộng, đây là sai lầm của giáo tập không dạy bảo tốt, cũng không giúp hắn hiểu rõ, ngươi nói có đúng hay không Quý Thiên Tường giáo tập.
Mọi người đều nghe ra trào phúng trong đó, các giáo tập khác không lên tiếng, bởi vì vừa tiếp xúc cũng biết hai người đối địch cho nên không nói gì là tốt nhất.
- Nghe ý của ngươi nói, ngươi cảm thấy Sở Mộ không biết lượng sức khiêu chiến Kim Diễm Lôi là tự tìm đường chết đúng không?
Nội tâm Quý Thiên Tường vô cùng tức giận, hắn lập tức cười lạnh.
- Ta không có nói như vậy, Quý Thiên Tường giáo tập, ngươi không nên oan uổng ta.
Đối phương vẻ mặt vô tội, đột nhiên lại biến hóa cười âm hiểm.
- Ta nghĩ không bằng chúng ta chơi trò chơi, không biết Quý Thiên Tường giáo tập có đảm lượng này hay không?
- Trò chơi gì?
Quý Thiên Tường lạnh lùng cười cười.
- Trò chơi đơn giản, ta nghe nói đệ tử tinh anh có đặt cược, đánh cược hai người bọn họ ai chiến thắng, không bằng chúng ta cũng tới đặt cược, ta với ngươi cược xem ai là người chiến thắng.
Vẻ mặt đối phương vui vẻ, ngữ khí bén nhọn:
- Ta gần đây đạt được một kiện bảo y Hoàng cấp trung phẩm, ta lấy nó đặt cược, đánh bạc Kim Diễm Lôi thắng, không biết Quý Thiên Tường giáo tập có dám hay không?
- Đương nhiên, bảo y Hoàng cấp trung phẩm thập phần trân quý, một khi thua, Quý Thiên Tường giáo tập cũng phải bỏ cái giá tương đương mới được, tổn thất thật lớn, không dám nhận ta cũng hiểu, xem như ta chưa từng nói gì.
Quý Thiên Tường vẫn không trả lời, người này lại dùng ngữ điệu âm dương quái khí mang theo đủ loại châm chọc trong đó, cũng có phép khích tướng...
Thua người không thua trận, Quý Thiên Tường không có mất đi lý trí, ý niệm trong đầu đã rõ ràng, hắn có quyết định.
Phật tranh giành một nén nhang, người sống tranh một hơi!
Với tư cách kiếm giả, mặc kệ mũi nhọn phóng ra ngoài hay nội liễm đều không thể bị châm chọc khiêu khích, thực tế còn là đối thủ một mất một còn, Quý Thiên Tường càng không có nhấp kẻ phẩm chất tháp kém như vậy, một khi chính mình cự tuyệt đối phương, chỉ sợ sau này sẽ truyền ra đủ loại ngôn luận, nói mình sợ hãi hắn như thế nào...
Cho dù thua cũng không để đối phương có cơ hội phát huy sở trường hèn hạ của mình.
- Tốt, ta đang thiếu một kiện bảo y, ta cược Sở Mộ thắng.
Quý Thiên Tường lạnh lùng cười cười, nói:
- Nhưng ta không tài đại khí thô như ngươi, bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm, nguyện ý thì tới.
- Bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm so sánh với bảo y Hoàng cấp trung phẩm bảo còn kém một ít, nhưng đây là trò chơi, không nên chú ý nhiều như vậy.
Đối phương vốn ra vẻ do dự, sau đó sảng khoái nói ra, chợt nói với các giáo tập khác:
- Nhờ các vị làm chứng!.
Trước mắt bao người, đến lúc đó đổi ý là không thể nào, thanh danh sẽ thối không chịu nổi.
- Gia hỏa này lời bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm rồi.
Các giáo tập khác không ngừng hâm mộ.
- Bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm ah, Quý Thiên Tường sẽ đau lòng thật lâu, đây tuyệt đối là tích lũy của hắn đấy.
- Nếu hắn thắng, hắn sẽ có một cái bảo y Hoàng cấp trung phẩm, giá trị tuyệt đối hơn xa năm trăm vạn nguyên tinh trung phẩm.
- Ngươi cảm thấy hắn sẽ thắng sao?
Không ít giáo tập truyền âm nghị luận việc này.
Dù sao quý Thiên Tường đang ở nơi này, nếu như bọn họ nghị luận hiển nhiên sẽ đắc tội Quý Thiên Tường, bọn họ không có mâu thuẫn với Quý Thiên Tường cho nên không cần vì chuyện này, sính miệng lưỡi nhất thời chọc giận đối phương.
Sau khi giao tiền đặt cược ra, đối phương cũng không có tiếp tục khiêu khích Quý Thiên Tường, hắn còn cười đắc ý, hắn xem ra bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm đã là của mình, cũng tốt, chính mình trăm phương ngàn kế thu mua một kiện bảo y Hoàng cấp trung phẩm bảo đã táng gia bại sản, bốn trăm vạn nguyên tinh trung phẩm đủ làm hắn giàu có lần nữa
Sau khi suy nghĩ một lúc, nội tâm hắn vô cùng đắc ý.
- Sở Mộ, ngươi cần phải thắng đấy, tài sản của ta nằm trên người của ngươi đấy.
Sắc mặt Quý Thiên Tường không đẹp chút nào, hắn âm thầm nói ra.
Thời điểm này hắn ký thác hi vọng lên người Sở Mộ.
Kim Diễm Lôi an vị trong đội ngũ chiến đội Trảm Ma , hắn ngồi chung bàn với đội trưởng, hai đội phó và hai trưởng lão khác, cười cười nói nói giống như không đặt quyết chiến trong lòng.
Chiến đội Chấn Thiên Tần Sơn Hà và Đồ Cương và Đạm Đài Lưu Quang đã xuất hiện, bọn họ ngồi cùng bàn, phía trên có ba hồ lô Vạn Thú huyết và một ít thịt nướng thịt khô, sắc mặt bọn họ nhàn nhã không nóng vội.
Lúc này Sở Mộ đi tới, hắn đi vào trong tiểu chiế trường, lập tức từng ánh mắt nhìn thẳng lên người Sở Mộ...
- Hiện tại các ngươi còn có cơ hội hóa giải trận tử chiến lần này.
Kiếm Vương cửu tinh giáo tập đi lên làm trọng tài, hắn đứng giữa Sở Mộ và Kim Diễm Lôi sau đó nói ra.
- Nếu như hắn nguyện ý quỳ xuống dập đầu với ta ba cáihơn thề rằng ngày sau gặp ta lần nào cũng phải quỳ xuống dập đầu, ta sẽ đáp ứng hóa giải cuộc đấu sinh tử lần này.
Kim Diễm Lôi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt bắn ra hào quang bốn phía bức người đến cực điểm, hắn còn nở nụ cười lạnh, ngôn ngữ thập phần xảo trá cay nghiệt.
- Mặc dù ngươi có quỳ xuống cầu ta tha thứ, ta cũng không tha cho ngươi một mạng.
Sở Mộ chỉ lạnh nhạt đáp lời, ngữ khí vô cùng bình thản.
Ánh mắt hai người kinh người, cách xa nhau mấy mét còn mang theo tia lửa, ánh mắt mang theo sát cơ khủng khiếp.
Trọng tài mặt không biểu tình, nội tâm lại oán thầm không nhỏ, lườm Sở Mộ một cái, nói thầm kiếm giả Nguyên Cực Cảnh có cái gì dựa vào, cũng dám buông lời cuồng ngôn như thế, hoặc là tràng diện như vậy không thể không nói, đúng là không tự hiểu lấy mình.
Vô ý thức, trọng tài xem nhẹ Sở Mộ vài phần.
Kiếm giả có mũi nhọn không sai, nếu không tự hiểu lấy mình, kiếm giả lỗ mãng kiếm giả không cách nào sống lâu, bàn gì tới tìm hiểu kiếm đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.