Chương 3440: Ngộ Trần Duyên. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Theo khí tức kia tràn ngập, ánh mắt của Sở Mộ cũng phát sinh biến hóa, phảng phất như nhìn thấu hết thảy thế gian, nhìn thấu hồng trần, tay của hắn nâng lên, kiếm phảng phất như đâm lại giống như bổ, tùy ý nhẹ nhàng như vậy, thật giống như tiện tay vẽ xấu, như ăn uống no nê xong thuận miệng hát mấy câu ca dao.
Phảng phất có kiếm quang, rồi lại như không có kiếm quang, chỉ một kiếm ra, Minh Nguyệt kiếm quang giết đến kia liền tan rã ở vô hình, kiếm quang như có như không dung nhập vào trong hư không, phi tốc lao về phía Thần Nguyệt Lưu Tô, Thần Nguyệt Lưu Tô vốn cả kinh, tiếp theo, hai con ngươi của nàng hiện lên một vòng an tường, chợt bị sợ hãi thay thế.
Trong tích tắc, ở một sát na kia, nàng vậy mà cảm giác an tường.
Phải biết rằng, nàng đang cùng tuyệt thế thiên kiêu Sở Vương Đình của Nhân tộc sinh tử chiến, dưới loại tình huống này vậy mà cảm thấy an tường, cái kia không phải là tìm chết sao.
Hơn nữa, nàng là Thần tộc, còn là Vương tộc thiên kiêu của Thần tộc, trời sinh có tinh thần ý chí không gì so sánh nổi, vậy mà sẽ bị đối phương ảnh hưởng, cảm thấy an tường, điều này nói rõ một kiếm kia của đối phương đã tạo thành ảnh hưởng rõ ràng.
Sao sẽ như thế?
Tinh thần ý chí, không phải là năng lực chỉ Thần tộc mới có sao?
Nhưng trong tích tắc an tường, đã để cho Thần Nguyệt Lưu Tô bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, không cách nào né tránh cũng không thể nào chống cự, một kiếm này, như có như không, phảng phất như tồn tại lại phảng phất như không tồn tại, cứ như vậy chui vào trong mi tâm của nàng.
Trong nháy mắt tiếp theo, sẽ thấy cảnh thần thức của Thần Nguyệt Lưu Tô bị xuyên thủng, nhưng thân thể của nàng đột nhiên run lên, trực tiếp nổ tung, hóa thành một vòng Minh Nguyệt cực lớn, tản mát ra hào quang vô cùng đáng sợ, hào quang kia mang theo sức mạnh to lớn không cách nào hình dung.
Không chút do dự, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng, một chớp mắt vạn mét, nhanh chóng thoát thân, chỉ thấy ở trong hư không phương viên mấy ngàn thước xung quanh Minh Nguyệt, toàn bộ bị ánh trăng kia tràn ngập, trong vô thanh vô tức tan rã ở vô hình, để cho Sở Mộ âm thầm may mắn không thôi, may mắn mình lui nhanh, nếu không uy lực như vậy căn bản không phải là mình có thể chống cự.
Trong Minh Nguyệt, một thân ảnh như ẩn như hiện, Sở Mộ có thể chứng kiến một đôi mắt tràn ngập cừu hận cùng sát ý xuyên thấu qua thời không, tập trung lấy mình.
- Nhân tộc Sở Vương Đình, ta. . . Thần Nguyệt Lưu Tô, ngày sau nhất định tự tay chém giết ngươi.
Thoại âm rơi xuống, Minh Nguyệt cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm, cho đến biến mất, hư không bị tan rã lại tồn tại như cũ, hóa thành một mảnh chân không, không biết tồn tại bao lâu mới có thể phục hồi như cũ.
- Đáng tiếc.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Trên lý luận, một kiếm kia của hắn hẳn là có thể chém giết đối phương, nhưng đối phương lại có át chủ bài bảo vệ tánh mạng, có thể là bản thân mang đến, cũng có thể là cường giả Thần tộc lưu lại, bảo hộ thần thức, thần thức thoát đi, đối phương liền có thể lần nữa khôi phục lại, bất quá có lẽ không nhanh như vậy.
- Ta có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ hai, tiếp theo gặp lại, ngươi tuyệt đối không có cơ hội nào.
Sở Mộ thầm nghĩ, bất kể nói thế nào, cuối cùng hắn cũng đánh bại đối phương, còn kém một chút liền chém giết đối phương, đối với lòng tin cùng khí thế của mình có tác dụng ma luyện rất lớn.
Sau này, mình chỉ sẽ trở nên càng ngày càng lớn mạnh, còn đối phương coi như không chết, lại tới nữa, cũng không cách nào truy kịp mình, lần sau gặp nhau, nhất định tử vong.
Đáng tiếc chính là, thần thức của đối phương đào thoát, thân hình hủy diệt, Sát Lục phù văn cùng không gian giới chỉ… cũng tùy theo hóa thành vô hình, để cho Sở Mộ không cách nào đạt được.
- Bất quá, ta lý giải Vấn Đạo Kiếm Thuật càng thâm nhập, còn nắm giữ một thức mới, thức thứ mười bốn.
Thức thứ mười bốn của Vấn Đạo Kiếm Thuật… Ngộ Trần Duyên!
Một thức này ẩn chứa ý cảnh chính là Sở Mộ trở thành Thâm Lam Thế Giới chi chủ, sau lại một lần nữa phản hồi Cổ Kiếm Đại Lục, vấn an thân nhân cùng bằng hữu, với tư cách cáo biệt cuối cùng, giải quyết xong trần duyên, toàn tâm toàn ý dừng lại ở trong Thâm Lam điện đọc sách, tăng trưởng kiến thức, một kiếm ra, trần duyên hiểu rõ.
Phảng phất như khám phá hồng trần, phảng phất như đốn ngộ, trong vô hình liền ảnh hưởng đến tinh thần ý chí của người khác, lâm vào một loại an tường, không tranh quyền thế, sau đó bị mình giết chết.
- Đến tận đây, Vấn Đạo Kiếm Thuật của ta đã đạt đến cực hạn.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Tiếp đó, cần phải có đột phá mới.
- Sâm La Vạn Tượng!
Một kiếm ra, thay đổi thất thường, thiệt giả khó phân biệt.
Mười cường giả Ma tộc tạo thành tiểu đội, chỉ cảm thấy kiếm quang trước mắt không chỗ nào không có, tràn ngập biến hóa vô cùng vô tận, không cách nào né tránh, trong lúc mười người chần chờ, mi tâm nhao nhao nổ tung, linh hồn bị xỏ xuyên, trực tiếp giết chết.
Vấn Đạo Kiếm Thuật, Sở Mộ đã tu luyện tới thức cuối cùng, còn lại đúng là sáng tạo ra thức thứ mười lăm, nhưng điều này cần thể ngộ sâu Vấn Đạo Kiếm Thuật, lĩnh ngộ càng nhiều ảo diệu nữa mới được, không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Bạch Câu Kiếm Pháp là chiêu thời gian lưu tốc, từ lâu đã tu luyện tới cực hạn, Toái Thiên Vân kiếm pháp đệ lục trọng thuộc về Đại Đế cấp, nhất thời bán hội muốn lĩnh ngộ là không thể nào, như vậy, cũng chỉ có Sâm La Kiếm Quyết còn có thể tiếp tục tu luyện.
Đẳng cấp của Sâm La Kiếm Quyết, Sở Mộ cũng không biết, chỉ là có thể xác định, cực kỳ cao thâm mạt trắc, cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ tu luyện Sâm La Vạn Tượng tới tiểu thành, còn không có lĩnh ngộ tinh túy trong đó, dù như thế thi triển ra, cũng có được huyền diệu khó lường.
Về phần đệ nhị chiêu Vạn Tượng quy nhất, là cực hạn sau biến hóa vô cùng, hóa thành một, trực tiếp tăng uy lực lên tới cực hạn, lấy trước mắt mà nói, Sở Mộ còn không có nhập môn.
Không ngừng tao ngộ Tu Luyện giả Thần tộc hoặc Ma tộc, không ngừng xuất kiếm thu hoạch tánh mạng của bọn hắn, trong bất tri bất giác, chiến công của Sở Mộ tích lũy đã sớm đột phá một ngàn, đạt đến tình trạng rất cao.
- Là ngươi.
- Vừa vặn, trực tiếp lấy mạng của ngươi.
Thanh âm tràn ngập sát ý vang lên, ngay sau đó, bóng người lập loè, bao vây Sở Mộ lại.
Tổng cộng có bảy cái, rõ ràng là cường giả Thánh Tôn của Diệp gia lúc trước đuổi giết Sở Mộ cùng Minh Kính.
Cực Thánh Tôn cầm đầu, hai Đại Thánh Tôn cùng bốn Tiểu Thánh Tôn, mặt khác có lẽ đều đã chết.
Đám cường giả Diệp gia này tới Đại Thiên Không giới vực, mục đích là truy tra hung thủ giết chết Diệp Kinh Vân, nhưng theo Sát Lục chiến trường chính thức mở ra, bọn hắn cũng tiến vào trong đó săn giết địch tộc, kiếm lấy chiến công, cướp lấy bảo vật... Dùng cái này đến đề thăng thực lực của mình.
Nhưng trong Sát Lục chiến trường, cường giả địch tộc rất nhiều, cho dù bọn hắn ôm thành đoàn, đến nay cũng chỉ còn lại có bảy người, bất quá trên người mỗi người đều tích lũy không ít chiến công.
Không nghĩ tới chính là, vậy mà sẽ để cho bọn hắn lần nữa gặp được tên giảo hoạt kia.
- Lúc này đây, ngươi không có bất kỳ cơ hội.
Cực Thánh Tôn phẫn nộ không thôi, sát ý tràn ngập hai con ngươi.
Trước đó lần thứ nhất, hắn lầm tin đối phương, kết quả bị đối phương đào tẩu, dưới truy kích, ngoài ý muốn tao ngộ Bá Đao Vương nửa bước Đại Đế, đuổi giết không thành bị Bá Đao Vương kia một đao kích thương, may mắn đối phương không có ý tứ ra tay, bằng không thì rất có thể đã bị giết chết.
Hiện tại, lần nữa gặp được tên giảo hoạt này, chỉ có một mình hắn, đúng là cơ hội tốt nhất.
Sở Mộ bị vây quanh lại không khẩn trương chút nào.
Lúc trước, thực lực hắn chưa đủ, không phải đối thủ của đối phương, nhưng hiện tại, vậy thì chưa hẳn.
- Ta thật sự biết là ai giết chết Diệp Kinh Vân.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói, hoàn toàn không có bộ dáng nơm nớp lo sợ như trước đó, đương nhiên, bộ dáng lần trước cũng là hắn giả vờ.
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta lại tin tưởng ngươi sao.
Một Đại Thánh Tôn cười lạnh nói, khí tức cường hoành toàn bộ rơi vào trên người Sở Mộ, sát ý kinh người.
- Người giết chết Diệp Kinh Vân không phải Minh Kính, mà là. . . .
Lời của Sở Mộ còn không có rơi xuống, Ly Thương Kiếm ra.
Sâm La Vạn Tượng!
Bảy Thánh Tôn của Diệp gia đang vãnh tai nghe Sở Mộ nói, lúc nghe được một chữ cuối cùng bỗng nhiên ngừng, đang muốn tiếp tục nghe nữa thì… trước mắt có kiếm quang giết đến.
Kiếm quang này, nhìn như đơn giản, kì thực hết sức phức tạp, tràn đầy biến hóa vô cùng huyền diệu, vô cùng vô tận, khó phân thiệt giả.
Phảng phất có kiếm quang, rồi lại như không có kiếm quang, chỉ một kiếm ra, Minh Nguyệt kiếm quang giết đến kia liền tan rã ở vô hình, kiếm quang như có như không dung nhập vào trong hư không, phi tốc lao về phía Thần Nguyệt Lưu Tô, Thần Nguyệt Lưu Tô vốn cả kinh, tiếp theo, hai con ngươi của nàng hiện lên một vòng an tường, chợt bị sợ hãi thay thế.
Trong tích tắc, ở một sát na kia, nàng vậy mà cảm giác an tường.
Phải biết rằng, nàng đang cùng tuyệt thế thiên kiêu Sở Vương Đình của Nhân tộc sinh tử chiến, dưới loại tình huống này vậy mà cảm thấy an tường, cái kia không phải là tìm chết sao.
Hơn nữa, nàng là Thần tộc, còn là Vương tộc thiên kiêu của Thần tộc, trời sinh có tinh thần ý chí không gì so sánh nổi, vậy mà sẽ bị đối phương ảnh hưởng, cảm thấy an tường, điều này nói rõ một kiếm kia của đối phương đã tạo thành ảnh hưởng rõ ràng.
Sao sẽ như thế?
Tinh thần ý chí, không phải là năng lực chỉ Thần tộc mới có sao?
Nhưng trong tích tắc an tường, đã để cho Thần Nguyệt Lưu Tô bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, không cách nào né tránh cũng không thể nào chống cự, một kiếm này, như có như không, phảng phất như tồn tại lại phảng phất như không tồn tại, cứ như vậy chui vào trong mi tâm của nàng.
Trong nháy mắt tiếp theo, sẽ thấy cảnh thần thức của Thần Nguyệt Lưu Tô bị xuyên thủng, nhưng thân thể của nàng đột nhiên run lên, trực tiếp nổ tung, hóa thành một vòng Minh Nguyệt cực lớn, tản mát ra hào quang vô cùng đáng sợ, hào quang kia mang theo sức mạnh to lớn không cách nào hình dung.
Không chút do dự, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng, một chớp mắt vạn mét, nhanh chóng thoát thân, chỉ thấy ở trong hư không phương viên mấy ngàn thước xung quanh Minh Nguyệt, toàn bộ bị ánh trăng kia tràn ngập, trong vô thanh vô tức tan rã ở vô hình, để cho Sở Mộ âm thầm may mắn không thôi, may mắn mình lui nhanh, nếu không uy lực như vậy căn bản không phải là mình có thể chống cự.
Trong Minh Nguyệt, một thân ảnh như ẩn như hiện, Sở Mộ có thể chứng kiến một đôi mắt tràn ngập cừu hận cùng sát ý xuyên thấu qua thời không, tập trung lấy mình.
- Nhân tộc Sở Vương Đình, ta. . . Thần Nguyệt Lưu Tô, ngày sau nhất định tự tay chém giết ngươi.
Thoại âm rơi xuống, Minh Nguyệt cũng nhanh chóng trở nên ảm đạm, cho đến biến mất, hư không bị tan rã lại tồn tại như cũ, hóa thành một mảnh chân không, không biết tồn tại bao lâu mới có thể phục hồi như cũ.
- Đáng tiếc.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Trên lý luận, một kiếm kia của hắn hẳn là có thể chém giết đối phương, nhưng đối phương lại có át chủ bài bảo vệ tánh mạng, có thể là bản thân mang đến, cũng có thể là cường giả Thần tộc lưu lại, bảo hộ thần thức, thần thức thoát đi, đối phương liền có thể lần nữa khôi phục lại, bất quá có lẽ không nhanh như vậy.
- Ta có thể giết ngươi một lần, thì có thể giết ngươi lần thứ hai, tiếp theo gặp lại, ngươi tuyệt đối không có cơ hội nào.
Sở Mộ thầm nghĩ, bất kể nói thế nào, cuối cùng hắn cũng đánh bại đối phương, còn kém một chút liền chém giết đối phương, đối với lòng tin cùng khí thế của mình có tác dụng ma luyện rất lớn.
Sau này, mình chỉ sẽ trở nên càng ngày càng lớn mạnh, còn đối phương coi như không chết, lại tới nữa, cũng không cách nào truy kịp mình, lần sau gặp nhau, nhất định tử vong.
Đáng tiếc chính là, thần thức của đối phương đào thoát, thân hình hủy diệt, Sát Lục phù văn cùng không gian giới chỉ… cũng tùy theo hóa thành vô hình, để cho Sở Mộ không cách nào đạt được.
- Bất quá, ta lý giải Vấn Đạo Kiếm Thuật càng thâm nhập, còn nắm giữ một thức mới, thức thứ mười bốn.
Thức thứ mười bốn của Vấn Đạo Kiếm Thuật… Ngộ Trần Duyên!
Một thức này ẩn chứa ý cảnh chính là Sở Mộ trở thành Thâm Lam Thế Giới chi chủ, sau lại một lần nữa phản hồi Cổ Kiếm Đại Lục, vấn an thân nhân cùng bằng hữu, với tư cách cáo biệt cuối cùng, giải quyết xong trần duyên, toàn tâm toàn ý dừng lại ở trong Thâm Lam điện đọc sách, tăng trưởng kiến thức, một kiếm ra, trần duyên hiểu rõ.
Phảng phất như khám phá hồng trần, phảng phất như đốn ngộ, trong vô hình liền ảnh hưởng đến tinh thần ý chí của người khác, lâm vào một loại an tường, không tranh quyền thế, sau đó bị mình giết chết.
- Đến tận đây, Vấn Đạo Kiếm Thuật của ta đã đạt đến cực hạn.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Tiếp đó, cần phải có đột phá mới.
- Sâm La Vạn Tượng!
Một kiếm ra, thay đổi thất thường, thiệt giả khó phân biệt.
Mười cường giả Ma tộc tạo thành tiểu đội, chỉ cảm thấy kiếm quang trước mắt không chỗ nào không có, tràn ngập biến hóa vô cùng vô tận, không cách nào né tránh, trong lúc mười người chần chờ, mi tâm nhao nhao nổ tung, linh hồn bị xỏ xuyên, trực tiếp giết chết.
Vấn Đạo Kiếm Thuật, Sở Mộ đã tu luyện tới thức cuối cùng, còn lại đúng là sáng tạo ra thức thứ mười lăm, nhưng điều này cần thể ngộ sâu Vấn Đạo Kiếm Thuật, lĩnh ngộ càng nhiều ảo diệu nữa mới được, không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.
Bạch Câu Kiếm Pháp là chiêu thời gian lưu tốc, từ lâu đã tu luyện tới cực hạn, Toái Thiên Vân kiếm pháp đệ lục trọng thuộc về Đại Đế cấp, nhất thời bán hội muốn lĩnh ngộ là không thể nào, như vậy, cũng chỉ có Sâm La Kiếm Quyết còn có thể tiếp tục tu luyện.
Đẳng cấp của Sâm La Kiếm Quyết, Sở Mộ cũng không biết, chỉ là có thể xác định, cực kỳ cao thâm mạt trắc, cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ tu luyện Sâm La Vạn Tượng tới tiểu thành, còn không có lĩnh ngộ tinh túy trong đó, dù như thế thi triển ra, cũng có được huyền diệu khó lường.
Về phần đệ nhị chiêu Vạn Tượng quy nhất, là cực hạn sau biến hóa vô cùng, hóa thành một, trực tiếp tăng uy lực lên tới cực hạn, lấy trước mắt mà nói, Sở Mộ còn không có nhập môn.
Không ngừng tao ngộ Tu Luyện giả Thần tộc hoặc Ma tộc, không ngừng xuất kiếm thu hoạch tánh mạng của bọn hắn, trong bất tri bất giác, chiến công của Sở Mộ tích lũy đã sớm đột phá một ngàn, đạt đến tình trạng rất cao.
- Là ngươi.
- Vừa vặn, trực tiếp lấy mạng của ngươi.
Thanh âm tràn ngập sát ý vang lên, ngay sau đó, bóng người lập loè, bao vây Sở Mộ lại.
Tổng cộng có bảy cái, rõ ràng là cường giả Thánh Tôn của Diệp gia lúc trước đuổi giết Sở Mộ cùng Minh Kính.
Cực Thánh Tôn cầm đầu, hai Đại Thánh Tôn cùng bốn Tiểu Thánh Tôn, mặt khác có lẽ đều đã chết.
Đám cường giả Diệp gia này tới Đại Thiên Không giới vực, mục đích là truy tra hung thủ giết chết Diệp Kinh Vân, nhưng theo Sát Lục chiến trường chính thức mở ra, bọn hắn cũng tiến vào trong đó săn giết địch tộc, kiếm lấy chiến công, cướp lấy bảo vật... Dùng cái này đến đề thăng thực lực của mình.
Nhưng trong Sát Lục chiến trường, cường giả địch tộc rất nhiều, cho dù bọn hắn ôm thành đoàn, đến nay cũng chỉ còn lại có bảy người, bất quá trên người mỗi người đều tích lũy không ít chiến công.
Không nghĩ tới chính là, vậy mà sẽ để cho bọn hắn lần nữa gặp được tên giảo hoạt kia.
- Lúc này đây, ngươi không có bất kỳ cơ hội.
Cực Thánh Tôn phẫn nộ không thôi, sát ý tràn ngập hai con ngươi.
Trước đó lần thứ nhất, hắn lầm tin đối phương, kết quả bị đối phương đào tẩu, dưới truy kích, ngoài ý muốn tao ngộ Bá Đao Vương nửa bước Đại Đế, đuổi giết không thành bị Bá Đao Vương kia một đao kích thương, may mắn đối phương không có ý tứ ra tay, bằng không thì rất có thể đã bị giết chết.
Hiện tại, lần nữa gặp được tên giảo hoạt này, chỉ có một mình hắn, đúng là cơ hội tốt nhất.
Sở Mộ bị vây quanh lại không khẩn trương chút nào.
Lúc trước, thực lực hắn chưa đủ, không phải đối thủ của đối phương, nhưng hiện tại, vậy thì chưa hẳn.
- Ta thật sự biết là ai giết chết Diệp Kinh Vân.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói, hoàn toàn không có bộ dáng nơm nớp lo sợ như trước đó, đương nhiên, bộ dáng lần trước cũng là hắn giả vờ.
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta lại tin tưởng ngươi sao.
Một Đại Thánh Tôn cười lạnh nói, khí tức cường hoành toàn bộ rơi vào trên người Sở Mộ, sát ý kinh người.
- Người giết chết Diệp Kinh Vân không phải Minh Kính, mà là. . . .
Lời của Sở Mộ còn không có rơi xuống, Ly Thương Kiếm ra.
Sâm La Vạn Tượng!
Bảy Thánh Tôn của Diệp gia đang vãnh tai nghe Sở Mộ nói, lúc nghe được một chữ cuối cùng bỗng nhiên ngừng, đang muốn tiếp tục nghe nữa thì… trước mắt có kiếm quang giết đến.
Kiếm quang này, nhìn như đơn giản, kì thực hết sức phức tạp, tràn đầy biến hóa vô cùng huyền diệu, vô cùng vô tận, khó phân thiệt giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.