Chương 2662: Người thắng cuối cùng. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Thú vị, không nghĩ tới đấu tới cuối cùng trừ ngươi và ta lại vẫn có một Thánh cấp đê giai.
Lôi Phách cười nói, hắn không dám xem thường Sở Mộ.
Cường giả Thánh cấp đê giai có kỹ xảo chiến đấu của cường giả tuyệt thế, người như vậy có tiềm lực cực lớn, một khi trở thành cường giả tuyệt thế, nhất định là đỉnh cấp trong cường giả tuyệt thế.
Có lẽ tương lai sẽ đứng chung cấp độ với mình cũng không chừng.
Trừ khi trong lòng có ý niệm diệt sát đối phương, nếu không, đối mặt với người tương lai có khả năng đạt tới tầng thứ của mình, không cần phải đắc tội, bởi vì làm chuyện kéo thù hận là ngu xuẩn, tuy Lôi Phách bá đạo nhưng không có điên như Trịnh Lệ.
Trên lôi đài hình tròn, Sở Mộ đứng ở một phía, Lôi Phách đứng một phía, Không Lưu đứng một phía.
Không có người nào xem, bởi vì người khác đã rời đi, nhưng Thánh Linh vẫn còn, hắn là người xem duy nhất.
Ba người đấu nhau, ai là người thắng cuối cùng?
Ánh mắt Không Lưu nhìn sang Lôi Phách, lại nhìn lên mặt Sở Mộ, đôi mắt dường như trống rỗng giống như thôn phệ tất cả ánh sáng, người nào nhìn tấy cũng sợ hãi.
- Lôi Đình Giáp!
Quát lớn một tiếng, lôi quang trầm tĩnh, lôi đình bao phủ quanh người và ngưng tụ lại làm một, cuối cùng hình thành áo giáp màu tím.
Một chiêu này ngưng tụ lôi chi lực thành Lôi Đình Giáp, nó có lực phòng ngực cực mạnh.
- Hư Không Đảo Ngược!
Không Lưu đánh ra hai sợi màu bạc vào hư không, nó vờn quanh đôi tay và bao phủ thân thể hắn, chúng không ngừng xuất hiện và ngược dòng hư không, cũng ngăn cách Không Lưu với thế giới, đây cũng là tuyệt chiêu phòng ngự.
Sở Mộ nhìn là biết rõ mình so với những cường giả tuyệt thế này còn thiếu rất nhiều thủ đoạn.
Song kiếm xuất hiện trong tay, linh tính bao phủ các nơi, kiếm quang nội liễm, chấn động yếu ớt làm người ta không dám xem thường.
- Ha ha, ta cũng muốn tự mình thể nghiệm uy lực của song kiếm đấy.
Lôi Phách cười ha ha, hắn vươn tay đánh ra một đạo lôi đình màu tím về phía Sở Mộ.
Sở Mộ đánh tan lôi đình trong nháy mắt, Lôi Phách cũng đã hóa thành một đạo hào quang tấn công như núi đè.
Oanh, hắn giống như một đạo lôi đình diệt thế, Lôi Phách đánh một quyền về phía Sở Mộ, cho dù thực lực bị hạn chế ở tam tinh đỉnh phong nhưng uy thế vẫn làm Sở Mộ cảm thấy áp lực, dường như hắn sẽ chia năm xẻ bảy dưới một quyền này.
Bộ pháp di động nhẹ nhàng, hắn hơi điều chỉnh một lúc, Sở Mộ cũng không cần đối mặt với Lôi Phách oanh kích, song kiếm nghênh đón, góc độ giao thoa tạo thành kiếm quang thập tự chém vào ngực Lôi Phách.
Khi Sở Mộ không ngừng chiến đấu, nhất là sau khi đấu với hai cường giả tuyệt thế và nhìn nhiều cường giả tuyệt thế quyết đấu, kỹ xảo kiếm pháp của hắn cũng tăng lên cấp độ mới.
Cảnh giới trong lòng có kiếm từ sơ kỳ tăng lên gần tới trung kỳ.
Một khi tiến vào trung kỳ sẽ là tăng lên rất lớn, Sở Mộ vô cùng chờ mong tới lúc đó.
Điều chỉnh bộ pháp thật nhỏ, phản kích vô cùng tinh diệu làm Không Lưu đứng xem cũng phải kinh ngạc, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, hiển nhiên Sở Mộ phản kích vượt qua hắn dự kiến. Cũng vượt qua Lôi Phách dự kiến.
Lôi Phách không cách nào né tránh, hắn bị kiếm quang của Sở Mộ nhắm mục tiêu, trên mặt hắn không chút kinh hoàng, ngược lại lộ ra hắn còn tươi cười quái dị. Ngay sau đó Sở Mộ cũng hiểu tại sao Lôi Phách lại cười như thế.
Song kiếm bổ trúng Lôi Phách. Sở Mộ cảm giác lôi điện chi lực vô cùng cường đại từ song kiếm lan tới hai tay và nhanh chóng bao phủ khắp toàn thân.
Lôi đình chi lực của Lôi Phách không phải lôi đình chi lực bình thường, mà là một loại lôi đình chi lực cường đại, loại lực lượng này thập phần đáng sợ, nếu không phải hạn chế uy lực thì Sở Mộ đã sớm tan thành mây khói.
Cho dù như thế, Sở Mộ cũng cảm giác toàn thân run rẩy không bị ức chế, hắn có cảm giác lôi điện chạy khắp người, toàn thân không thoải mái.
May mắn kiếm nguyên của hắn cường đại, thánh tthể đạt tới tam cấp sơ giai, bởi vì nguyên nhân có thánh thể tam cấp sơ giai cho nên hắn còn cường đại hơn cường giả luyện thể tam tinh sơ giai
Lôi Phách nắm lấy cơ hội ra tay lần nữa, hắn đấm ra hai quyền khủng bố, quyền kình khủng bố mang theo lôi điện chi lực, ra tay không lưu tình chút nào, hoàn toàn xem Sở Mộ là đối thủ ngang cấp.
Sở Mộ điều chỉnh bộ pháp thật nhanh, hắn lập tức di động theo bản năng, quỹ tích khó có thể phân biệt, lại tránh né hai quyền của Lôi Phách, đổi thành trước kia, Sở Mộ khó có thể làm được điểm này, hiện tại hắn làm vô cùng nhẹ nhàng.
Hai quyền của Lôi Phách thất bại, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, hắn cho rằng Sở Mộ bị Lôi Đình Giáp của hắn oanh kích tê liệt, sau đó trúng hai đấm của hắn và thất bại.
Nhưng như vậy mới thú vị, không phải sao?
Sau khi Sở Mộ né tránh, hắn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Lôi Phách, cũng không xuất kiếm phản kích, trước khi chưa nghĩ ra biện pháp, xuất kiếm phản kích chỉ làm bản thân mình thêm phiền toái mà thôi.
Ánh mắt nhìn sang Không Lưu, tâm tư Sở Mộ hơi động, hắn nhanh chóng di động về phía Không Lưu.
Đây là chiến đấu của ba người, không phải hắn cùng với Lôi Phách chiến đấu, cho nên không thể làm hắn và Lôi Phách chiến đấu, Không Lưu đứng xem sau đó làm người tuh lợi.
Trong nháy mắt hiểu ý của Sở Mộ, Không Lưu cười cười, hắn điểm ra một chỉ, hào quang màu trắng xuất hiện và mang theo chấn động không tầm thường như ẩn như hiện, hào quang dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Lôi Phách.
Lôi Phách bày ra lôi đình chi lực va chạm với không gian chi lực của Không Lưu, hai người cũng am hiểu lẫn nhau, Sở Mộ đã sớm biết, bởi vậy khi lao về phía Không Lưu, ý định kéo Không Lưu vào cuộc chiến này, cho nên hắn cugnx có phòng bị.
Hắn điều chỉnh bộ pháp rất nhỏ, lực lượng một chỉ bắn về phía Sở Mộ xẹt qua bên cạnh, Sở Mộ nhanh chóng tiếp cận Không Lưu và đâm một kiếm.
Kiếm quang như muốn xuyên phá bầu trời.
Lôi Phách quay người, lôi đình oanh kích.
Ba người hỗn chiến với nhau.
Lôi Phách có đủ năng lực chiến đấu, Không Lưu cũng như thế, chỉ có điều hai người ra tay tạo thành thanh thế khác nhau, Lôi Phách công kích mang theo thanh thế mênh mông cuồn cuộn, thập phần bá đạo, mà Không Lưu công kích cho người ta cảm giác không mang khói lửa, dường như còn nguy hiểm hơn.
Sở Mộ am hiểu nhất chính là chiến đấu cận thân, thậm chí chiến đấu cận thân của hắn còn mạnh hơn Lôi Phách cùng Không Lưu, một ít, ít nhất là trong tình huống cùng lực lượng với bọn họ.
Còn về chiến đấu cự ly xa, Sở Mộ thật không bằng.
- Trừ khi dùng lực lượng đủ cường đạiđánh bại Lôi Đình Giáp, nhưng trong tình huống bị hạn chế như lúc này, lực lượng cao nhất chỉ là tam tinh đỉnh phong, không có khả năng làm được.
Sở Mộ vừa chiến đấu vừa suy nghĩ.
Lôi Phách cười nói, hắn không dám xem thường Sở Mộ.
Cường giả Thánh cấp đê giai có kỹ xảo chiến đấu của cường giả tuyệt thế, người như vậy có tiềm lực cực lớn, một khi trở thành cường giả tuyệt thế, nhất định là đỉnh cấp trong cường giả tuyệt thế.
Có lẽ tương lai sẽ đứng chung cấp độ với mình cũng không chừng.
Trừ khi trong lòng có ý niệm diệt sát đối phương, nếu không, đối mặt với người tương lai có khả năng đạt tới tầng thứ của mình, không cần phải đắc tội, bởi vì làm chuyện kéo thù hận là ngu xuẩn, tuy Lôi Phách bá đạo nhưng không có điên như Trịnh Lệ.
Trên lôi đài hình tròn, Sở Mộ đứng ở một phía, Lôi Phách đứng một phía, Không Lưu đứng một phía.
Không có người nào xem, bởi vì người khác đã rời đi, nhưng Thánh Linh vẫn còn, hắn là người xem duy nhất.
Ba người đấu nhau, ai là người thắng cuối cùng?
Ánh mắt Không Lưu nhìn sang Lôi Phách, lại nhìn lên mặt Sở Mộ, đôi mắt dường như trống rỗng giống như thôn phệ tất cả ánh sáng, người nào nhìn tấy cũng sợ hãi.
- Lôi Đình Giáp!
Quát lớn một tiếng, lôi quang trầm tĩnh, lôi đình bao phủ quanh người và ngưng tụ lại làm một, cuối cùng hình thành áo giáp màu tím.
Một chiêu này ngưng tụ lôi chi lực thành Lôi Đình Giáp, nó có lực phòng ngực cực mạnh.
- Hư Không Đảo Ngược!
Không Lưu đánh ra hai sợi màu bạc vào hư không, nó vờn quanh đôi tay và bao phủ thân thể hắn, chúng không ngừng xuất hiện và ngược dòng hư không, cũng ngăn cách Không Lưu với thế giới, đây cũng là tuyệt chiêu phòng ngự.
Sở Mộ nhìn là biết rõ mình so với những cường giả tuyệt thế này còn thiếu rất nhiều thủ đoạn.
Song kiếm xuất hiện trong tay, linh tính bao phủ các nơi, kiếm quang nội liễm, chấn động yếu ớt làm người ta không dám xem thường.
- Ha ha, ta cũng muốn tự mình thể nghiệm uy lực của song kiếm đấy.
Lôi Phách cười ha ha, hắn vươn tay đánh ra một đạo lôi đình màu tím về phía Sở Mộ.
Sở Mộ đánh tan lôi đình trong nháy mắt, Lôi Phách cũng đã hóa thành một đạo hào quang tấn công như núi đè.
Oanh, hắn giống như một đạo lôi đình diệt thế, Lôi Phách đánh một quyền về phía Sở Mộ, cho dù thực lực bị hạn chế ở tam tinh đỉnh phong nhưng uy thế vẫn làm Sở Mộ cảm thấy áp lực, dường như hắn sẽ chia năm xẻ bảy dưới một quyền này.
Bộ pháp di động nhẹ nhàng, hắn hơi điều chỉnh một lúc, Sở Mộ cũng không cần đối mặt với Lôi Phách oanh kích, song kiếm nghênh đón, góc độ giao thoa tạo thành kiếm quang thập tự chém vào ngực Lôi Phách.
Khi Sở Mộ không ngừng chiến đấu, nhất là sau khi đấu với hai cường giả tuyệt thế và nhìn nhiều cường giả tuyệt thế quyết đấu, kỹ xảo kiếm pháp của hắn cũng tăng lên cấp độ mới.
Cảnh giới trong lòng có kiếm từ sơ kỳ tăng lên gần tới trung kỳ.
Một khi tiến vào trung kỳ sẽ là tăng lên rất lớn, Sở Mộ vô cùng chờ mong tới lúc đó.
Điều chỉnh bộ pháp thật nhỏ, phản kích vô cùng tinh diệu làm Không Lưu đứng xem cũng phải kinh ngạc, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, hiển nhiên Sở Mộ phản kích vượt qua hắn dự kiến. Cũng vượt qua Lôi Phách dự kiến.
Lôi Phách không cách nào né tránh, hắn bị kiếm quang của Sở Mộ nhắm mục tiêu, trên mặt hắn không chút kinh hoàng, ngược lại lộ ra hắn còn tươi cười quái dị. Ngay sau đó Sở Mộ cũng hiểu tại sao Lôi Phách lại cười như thế.
Song kiếm bổ trúng Lôi Phách. Sở Mộ cảm giác lôi điện chi lực vô cùng cường đại từ song kiếm lan tới hai tay và nhanh chóng bao phủ khắp toàn thân.
Lôi đình chi lực của Lôi Phách không phải lôi đình chi lực bình thường, mà là một loại lôi đình chi lực cường đại, loại lực lượng này thập phần đáng sợ, nếu không phải hạn chế uy lực thì Sở Mộ đã sớm tan thành mây khói.
Cho dù như thế, Sở Mộ cũng cảm giác toàn thân run rẩy không bị ức chế, hắn có cảm giác lôi điện chạy khắp người, toàn thân không thoải mái.
May mắn kiếm nguyên của hắn cường đại, thánh tthể đạt tới tam cấp sơ giai, bởi vì nguyên nhân có thánh thể tam cấp sơ giai cho nên hắn còn cường đại hơn cường giả luyện thể tam tinh sơ giai
Lôi Phách nắm lấy cơ hội ra tay lần nữa, hắn đấm ra hai quyền khủng bố, quyền kình khủng bố mang theo lôi điện chi lực, ra tay không lưu tình chút nào, hoàn toàn xem Sở Mộ là đối thủ ngang cấp.
Sở Mộ điều chỉnh bộ pháp thật nhanh, hắn lập tức di động theo bản năng, quỹ tích khó có thể phân biệt, lại tránh né hai quyền của Lôi Phách, đổi thành trước kia, Sở Mộ khó có thể làm được điểm này, hiện tại hắn làm vô cùng nhẹ nhàng.
Hai quyền của Lôi Phách thất bại, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, hắn cho rằng Sở Mộ bị Lôi Đình Giáp của hắn oanh kích tê liệt, sau đó trúng hai đấm của hắn và thất bại.
Nhưng như vậy mới thú vị, không phải sao?
Sau khi Sở Mộ né tránh, hắn nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Lôi Phách, cũng không xuất kiếm phản kích, trước khi chưa nghĩ ra biện pháp, xuất kiếm phản kích chỉ làm bản thân mình thêm phiền toái mà thôi.
Ánh mắt nhìn sang Không Lưu, tâm tư Sở Mộ hơi động, hắn nhanh chóng di động về phía Không Lưu.
Đây là chiến đấu của ba người, không phải hắn cùng với Lôi Phách chiến đấu, cho nên không thể làm hắn và Lôi Phách chiến đấu, Không Lưu đứng xem sau đó làm người tuh lợi.
Trong nháy mắt hiểu ý của Sở Mộ, Không Lưu cười cười, hắn điểm ra một chỉ, hào quang màu trắng xuất hiện và mang theo chấn động không tầm thường như ẩn như hiện, hào quang dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Lôi Phách.
Lôi Phách bày ra lôi đình chi lực va chạm với không gian chi lực của Không Lưu, hai người cũng am hiểu lẫn nhau, Sở Mộ đã sớm biết, bởi vậy khi lao về phía Không Lưu, ý định kéo Không Lưu vào cuộc chiến này, cho nên hắn cugnx có phòng bị.
Hắn điều chỉnh bộ pháp rất nhỏ, lực lượng một chỉ bắn về phía Sở Mộ xẹt qua bên cạnh, Sở Mộ nhanh chóng tiếp cận Không Lưu và đâm một kiếm.
Kiếm quang như muốn xuyên phá bầu trời.
Lôi Phách quay người, lôi đình oanh kích.
Ba người hỗn chiến với nhau.
Lôi Phách có đủ năng lực chiến đấu, Không Lưu cũng như thế, chỉ có điều hai người ra tay tạo thành thanh thế khác nhau, Lôi Phách công kích mang theo thanh thế mênh mông cuồn cuộn, thập phần bá đạo, mà Không Lưu công kích cho người ta cảm giác không mang khói lửa, dường như còn nguy hiểm hơn.
Sở Mộ am hiểu nhất chính là chiến đấu cận thân, thậm chí chiến đấu cận thân của hắn còn mạnh hơn Lôi Phách cùng Không Lưu, một ít, ít nhất là trong tình huống cùng lực lượng với bọn họ.
Còn về chiến đấu cự ly xa, Sở Mộ thật không bằng.
- Trừ khi dùng lực lượng đủ cường đạiđánh bại Lôi Đình Giáp, nhưng trong tình huống bị hạn chế như lúc này, lực lượng cao nhất chỉ là tam tinh đỉnh phong, không có khả năng làm được.
Sở Mộ vừa chiến đấu vừa suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.