Chương 2132: Nhậm chức tổng giáo tập. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Sự thật đến đây thì tạm chấm dứt, Kình Thiên học cung chẳng những không nổi tiếng như mong muốn ngược lại đánh bóng giùm Thừa Thiên học cung.
Sở Mộ, giáo tập kiếm pháp Địa Cung Thừa Thiên học cung, tu vi thuật pháp, lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực, tạo nghệ kiếm pháp đến trình độ không thể suy đoán.
Tin này sẽ nhanh chóng truyền ra, Thừa Thiên học cung nhờ đó nổi tiếng lừng lẫy, sẽ có càng nhiều thiên tài nghe tiếng tìm đến.
Mắt Lâm Viễn tràn đầy buồn bực. Phương Sơn Hải, Vương Việt Phong thì sắc mặt âm trầm, nỗi lòng vô cùng phức tạp. Các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp hưng phấn, siêu kích động.
- Thiên tài tuyệt thế!
Phó chưởng tọa kiếm pháp Thương Lan học cung mắt sáng rực nhìn Sở Mộ:
- Tiểu hữu, ta là Từ Tĩnh Khải phó chưởng tọa kiếm pháp Thương Lan học cung, Thương Lan học cung của ta sáng lập cung đã ba ngàn năm, lịch sử lâu đời, nội tình thâm sâu, trực thuộc hoàng thất Thương Lan hoàng triều, tiền đồ cao xa. Thương Lan học cung chúng ta cầu hiền như khát, đang cần thiên tài tuyệt thế như tiểu hữu. Chúng ta chân thành mời tiểu hữu đến Thương Lan học cung đảm nhiệm tổng giáo tập kiếm pháp, nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử hoàng thất để tiểu hữu vào triều làm quan, một bước lên trời.
Thương Lan hoàng triều là một tay Thương Lan Thánh Hoàng mở ra, một hoàng tiều cường đại. Thương Lan hoàng triều tuy chú trọng cường giả làm vua nhưng người vào triều làm quan có địa vị khá cao, dù sao thế giới này có nhiều người là tu luyện giả, quan viên trong hoàng triều đa số thực lực cao cường.
Có thực lực cường đại lại được hoàng triều che chở, có tài nguyên cao hơn người, thế lực và núi dựa, vào triều làm quan, là điều nhiều người tha thiết ước mơ.
Từ Tĩnh Khải thẳng thắn đào góc tường, đám người Mục Thế Hoa không mắng được. Thương Lan học cung đúng là mạnh hơn Thừa Thiên học cung nhiều, có Thương Lan hoàng triều làm núi dựa. Hơn nữa với thiên phú của Sở Mộ rất có thể vào triều làm quan, lời Từ Tĩnh Khải nói đều là sự thật.
Mục Thế Hoa cảm thấy mình không có lý do ngăn cản Sở Mộ, đó là tiền đồ tặng cho hắn, dù có địa vị phó chưởng tọa Thừa Thiên học cung ở mức độ nào đó không bằng tổng giáo tập kiếm pháp của Thương Lan học cung.
Mỗi người đều nhìn Sở Mộ chằm chằm. Hai phó chưởng tọa Thương Lan học cung cười tủm tỉm nhìn Sở Mộ, biểu tình tin chắc hắn sẽ đồng ý.
Nó liên quan tiền đồ của mình, ai lại đi từ chối?
Nhưng Từ Tĩnh Khải không rõ lai lịch của Sở Mộ, nếu biết thì hơn phân nửa sẽ không mời hắn thậm chí còn đánh hắn.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Đa tạ ý tốt của người, nhưng ta chưa muốn rời khỏi Thừa Thiên học cung, sau này có cơ hội tính tiếp đi.
Mọi người biểu tình kinh ngạc, từ chối! Trước hấp dẫn lớn như vậy mà từ chối!
Không tin nổi!
Mọi người xoe tròn mắt.
Từ Tĩnh Khải biến sắc mặt, tính quát mắng Sở Mộ:
- Ngươi . . .!
Từ Tĩnh Khải chợt nhớ đến cái gì, gã hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Tiểu hữu, cơ hội này không dễ, bỏ lỡ là mất.
Sở Mộ lười nói nữa:
- Ta đã quyết định.
Từ Tĩnh Khải đành nói:
- Cái này . . . được rồi, cửa Thương Lan học cung luôn mở rộng với tiểu hữu.
Đổi lại người khác từ chối sẽ làm Từ Tĩnh Khải bực tức, đó là không nể tình. Nhưng với Sở Mộ thì Từ Tĩnh Khải không dám lên mặt, một người tu vi Niết Bàn tứ trọng thiên sơ kỳ nắm giữ kiếm lực, còn đánh bại một cường địch tu vi Niết Bàn lục trọng thiên cũng nắm giữ kiếm lực, người như vậy khó nói thành tựu tương lai thế nào, tốt nhất là đừng đối địch.
Mang theo tiếc nuối, hội giao lưu học cung đến đây hoàn toàn kết thúc.
Trong khi mọi người định đi thì Lâm Viễn lên tiếng, cao giọng tuyên bố nhâm mệnh Sở Mộ làm tổng giáo tập kiếm pháp Thừa Thiên học cung.
Tính ra thì đây là điều người người đều muốn.
Sở Mộ cũng muốn lên tầng trên Bộ Điển Tàng, cái này cần có đủ thân phận, chức vị tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung đã đủ tư cách.
Tưởng Vân nói:
- Giáo tập, có phải sau này người không dạy chúng ta nữa không?
Sở Mộ đáp:
- Ta vẫn sẽ dạy kiếm pháp cho các ngươi.
Thật ra chức vị tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung cơ bản không cần dạy học nữa, nhưng Sở Mộ không quan tâm, cách ba ngày dạy học một lần, dạy kiếm pháp bốn canh giờ. Nói là dạy người khác nhưng thật ra cũng là cách cho hắn nhớ lại tu luyện kiếm pháp, ít nhiều gì có lợi.
Nghe Sở Mộ nói đám người Tưởng Vân rất vui vẻ, Trần Ly tính cách lạnh nhạt cũng mỉm cười.
Người học cung khác rời đi, sau đó tin tức truyền ra.
Lần này hội học tử giao lưu học cung hoàn toàn là Sở Mộ nổi bật, nhưng chẳng ai thấy bất mãn ngược lại rất hưng phấn, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến hai thiên tài tuyệt thế nắm giữ kiếm lực đánh nhau, sự rung động không thể miêu tả.
Các học tử thiên tài còn định bỏ thuật pháp chuyên tu kiếm, có mấy thiên tài đầu óc xúc động thật sự làm như vậy.
Còn về thành tựu sau này thế nào thì phải xem tạo hoá của chính họ.
Tan cuộc, mọi người quay về hết. Sở Mộ và Mục Thế Hoa trò chuyện một lúc, đối đáp vài câu với Lâm Viễn sau đó đi Bộ Điển Tàng trong học cung, lên tầng trên.
Lâm Viễn rất bất đắc dĩ nhưng không phàn nàn gì được, gã còn nhớ như in lời đã nói trước mặt Sở Mộ. Trong tình huống lúc đó Lâm Viễn nói như vậy không có gì kỳ, nhưng bây giờ ngẫm lại lời đó có chút nhục nhã, đổi lại là gã không giận đã rất tốt, còn trông chờ gì người ta thân thiện với mình.
Đành chờ về sau từ từ sửa chữa quan hệ vậy, Lâm Viễn nhủ thầm, gã không biết rằng không có cơ hội đó.
Tất cả học tử ánh mắt hâm mộ bàn tán.
- Đặc sắc, rất là đặc sắc!
- Không ngờ giáo tập của chúng ta có tạo nghệ kiếm pháp cao sâu như thế, không cách nào tưởng tượng. Kiếm lực, giáo tập đã nắm giữ kiếm lực, sau này chắc chắn sẽ là một Kiếm Thánh, còn là Kiếm Thánh cường đại.
- Kiếm Thánh.
Tưởng Vân siết chặt nắm tay nói:
- Ta quyết định rồi, sau này phải dùng nhiều thời gian để tu luyện kiếm pháp hơn!
Thâm Lam thế giới tuy thuật pháp hưng thịnh hơn kiếm pháp, bình thường uy lực thuật pháp hơn kiếm pháp một chút, nhưng Kiếm Thánh đảo điên khái niệm đó. Thực lực của Kiếm Thánh rất mạnh, kiếm pháp của họ không thua kém gì thuật pháp.
Vì Kiếm Thánh nắm giữ kiếm lực, kiếm lực có thể tăng mạnh uy lực của kiếm pháp.
Thuật pháp thì không có thứ gọi là thuật lực.
Trần Ly quỳ trước Sở Mộ, dập đầu kiên quyết nói:
- Sở giáo tập, ta muốn bái người làm sư, xin người hãy thu nhận ta!
Đây là lần thứ mười Trần Ly xin được làm đệ tử của Sở Mộ, nhưng là lần đầu tiên gã quỳ trước hắn.
Sở Mộ, giáo tập kiếm pháp Địa Cung Thừa Thiên học cung, tu vi thuật pháp, lĩnh ngộ bản chất kiếm pháp, nắm giữ kiếm lực, tạo nghệ kiếm pháp đến trình độ không thể suy đoán.
Tin này sẽ nhanh chóng truyền ra, Thừa Thiên học cung nhờ đó nổi tiếng lừng lẫy, sẽ có càng nhiều thiên tài nghe tiếng tìm đến.
Mắt Lâm Viễn tràn đầy buồn bực. Phương Sơn Hải, Vương Việt Phong thì sắc mặt âm trầm, nỗi lòng vô cùng phức tạp. Các học tử ba bộ Địa Cung kiếm pháp hưng phấn, siêu kích động.
- Thiên tài tuyệt thế!
Phó chưởng tọa kiếm pháp Thương Lan học cung mắt sáng rực nhìn Sở Mộ:
- Tiểu hữu, ta là Từ Tĩnh Khải phó chưởng tọa kiếm pháp Thương Lan học cung, Thương Lan học cung của ta sáng lập cung đã ba ngàn năm, lịch sử lâu đời, nội tình thâm sâu, trực thuộc hoàng thất Thương Lan hoàng triều, tiền đồ cao xa. Thương Lan học cung chúng ta cầu hiền như khát, đang cần thiên tài tuyệt thế như tiểu hữu. Chúng ta chân thành mời tiểu hữu đến Thương Lan học cung đảm nhiệm tổng giáo tập kiếm pháp, nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử hoàng thất để tiểu hữu vào triều làm quan, một bước lên trời.
Thương Lan hoàng triều là một tay Thương Lan Thánh Hoàng mở ra, một hoàng tiều cường đại. Thương Lan hoàng triều tuy chú trọng cường giả làm vua nhưng người vào triều làm quan có địa vị khá cao, dù sao thế giới này có nhiều người là tu luyện giả, quan viên trong hoàng triều đa số thực lực cao cường.
Có thực lực cường đại lại được hoàng triều che chở, có tài nguyên cao hơn người, thế lực và núi dựa, vào triều làm quan, là điều nhiều người tha thiết ước mơ.
Từ Tĩnh Khải thẳng thắn đào góc tường, đám người Mục Thế Hoa không mắng được. Thương Lan học cung đúng là mạnh hơn Thừa Thiên học cung nhiều, có Thương Lan hoàng triều làm núi dựa. Hơn nữa với thiên phú của Sở Mộ rất có thể vào triều làm quan, lời Từ Tĩnh Khải nói đều là sự thật.
Mục Thế Hoa cảm thấy mình không có lý do ngăn cản Sở Mộ, đó là tiền đồ tặng cho hắn, dù có địa vị phó chưởng tọa Thừa Thiên học cung ở mức độ nào đó không bằng tổng giáo tập kiếm pháp của Thương Lan học cung.
Mỗi người đều nhìn Sở Mộ chằm chằm. Hai phó chưởng tọa Thương Lan học cung cười tủm tỉm nhìn Sở Mộ, biểu tình tin chắc hắn sẽ đồng ý.
Nó liên quan tiền đồ của mình, ai lại đi từ chối?
Nhưng Từ Tĩnh Khải không rõ lai lịch của Sở Mộ, nếu biết thì hơn phân nửa sẽ không mời hắn thậm chí còn đánh hắn.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Đa tạ ý tốt của người, nhưng ta chưa muốn rời khỏi Thừa Thiên học cung, sau này có cơ hội tính tiếp đi.
Mọi người biểu tình kinh ngạc, từ chối! Trước hấp dẫn lớn như vậy mà từ chối!
Không tin nổi!
Mọi người xoe tròn mắt.
Từ Tĩnh Khải biến sắc mặt, tính quát mắng Sở Mộ:
- Ngươi . . .!
Từ Tĩnh Khải chợt nhớ đến cái gì, gã hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Tiểu hữu, cơ hội này không dễ, bỏ lỡ là mất.
Sở Mộ lười nói nữa:
- Ta đã quyết định.
Từ Tĩnh Khải đành nói:
- Cái này . . . được rồi, cửa Thương Lan học cung luôn mở rộng với tiểu hữu.
Đổi lại người khác từ chối sẽ làm Từ Tĩnh Khải bực tức, đó là không nể tình. Nhưng với Sở Mộ thì Từ Tĩnh Khải không dám lên mặt, một người tu vi Niết Bàn tứ trọng thiên sơ kỳ nắm giữ kiếm lực, còn đánh bại một cường địch tu vi Niết Bàn lục trọng thiên cũng nắm giữ kiếm lực, người như vậy khó nói thành tựu tương lai thế nào, tốt nhất là đừng đối địch.
Mang theo tiếc nuối, hội giao lưu học cung đến đây hoàn toàn kết thúc.
Trong khi mọi người định đi thì Lâm Viễn lên tiếng, cao giọng tuyên bố nhâm mệnh Sở Mộ làm tổng giáo tập kiếm pháp Thừa Thiên học cung.
Tính ra thì đây là điều người người đều muốn.
Sở Mộ cũng muốn lên tầng trên Bộ Điển Tàng, cái này cần có đủ thân phận, chức vị tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung đã đủ tư cách.
Tưởng Vân nói:
- Giáo tập, có phải sau này người không dạy chúng ta nữa không?
Sở Mộ đáp:
- Ta vẫn sẽ dạy kiếm pháp cho các ngươi.
Thật ra chức vị tổng giáo tập Kiếm Pháp học cung cơ bản không cần dạy học nữa, nhưng Sở Mộ không quan tâm, cách ba ngày dạy học một lần, dạy kiếm pháp bốn canh giờ. Nói là dạy người khác nhưng thật ra cũng là cách cho hắn nhớ lại tu luyện kiếm pháp, ít nhiều gì có lợi.
Nghe Sở Mộ nói đám người Tưởng Vân rất vui vẻ, Trần Ly tính cách lạnh nhạt cũng mỉm cười.
Người học cung khác rời đi, sau đó tin tức truyền ra.
Lần này hội học tử giao lưu học cung hoàn toàn là Sở Mộ nổi bật, nhưng chẳng ai thấy bất mãn ngược lại rất hưng phấn, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến hai thiên tài tuyệt thế nắm giữ kiếm lực đánh nhau, sự rung động không thể miêu tả.
Các học tử thiên tài còn định bỏ thuật pháp chuyên tu kiếm, có mấy thiên tài đầu óc xúc động thật sự làm như vậy.
Còn về thành tựu sau này thế nào thì phải xem tạo hoá của chính họ.
Tan cuộc, mọi người quay về hết. Sở Mộ và Mục Thế Hoa trò chuyện một lúc, đối đáp vài câu với Lâm Viễn sau đó đi Bộ Điển Tàng trong học cung, lên tầng trên.
Lâm Viễn rất bất đắc dĩ nhưng không phàn nàn gì được, gã còn nhớ như in lời đã nói trước mặt Sở Mộ. Trong tình huống lúc đó Lâm Viễn nói như vậy không có gì kỳ, nhưng bây giờ ngẫm lại lời đó có chút nhục nhã, đổi lại là gã không giận đã rất tốt, còn trông chờ gì người ta thân thiện với mình.
Đành chờ về sau từ từ sửa chữa quan hệ vậy, Lâm Viễn nhủ thầm, gã không biết rằng không có cơ hội đó.
Tất cả học tử ánh mắt hâm mộ bàn tán.
- Đặc sắc, rất là đặc sắc!
- Không ngờ giáo tập của chúng ta có tạo nghệ kiếm pháp cao sâu như thế, không cách nào tưởng tượng. Kiếm lực, giáo tập đã nắm giữ kiếm lực, sau này chắc chắn sẽ là một Kiếm Thánh, còn là Kiếm Thánh cường đại.
- Kiếm Thánh.
Tưởng Vân siết chặt nắm tay nói:
- Ta quyết định rồi, sau này phải dùng nhiều thời gian để tu luyện kiếm pháp hơn!
Thâm Lam thế giới tuy thuật pháp hưng thịnh hơn kiếm pháp, bình thường uy lực thuật pháp hơn kiếm pháp một chút, nhưng Kiếm Thánh đảo điên khái niệm đó. Thực lực của Kiếm Thánh rất mạnh, kiếm pháp của họ không thua kém gì thuật pháp.
Vì Kiếm Thánh nắm giữ kiếm lực, kiếm lực có thể tăng mạnh uy lực của kiếm pháp.
Thuật pháp thì không có thứ gọi là thuật lực.
Trần Ly quỳ trước Sở Mộ, dập đầu kiên quyết nói:
- Sở giáo tập, ta muốn bái người làm sư, xin người hãy thu nhận ta!
Đây là lần thứ mười Trần Ly xin được làm đệ tử của Sở Mộ, nhưng là lần đầu tiên gã quỳ trước hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.