Chương 3378: Nhiếp Không. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Ngay cả không phải là đối thủ của đối phương, đối phương muốn giết chết Sở Mộ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Kẻ đuổi kẻ trốn, không ngừng đi tới.
Chạy nhanh, phản kích. Kiếm quang như sương như tuyết, sát ý kinh người. Ngay cả thực lực sói ma này mạnh mẽ, nhưng cũng không dám cứng rắn chống lại kiếm của Sở Mộ.
Rất nhanh, sói ma này liền đuổi kịp Sở Mộ, ngăn chặn lối đi của Sở Mộ. Trảo chộp tới, bao trùm bốn phía xung quanh. Hắn muốn cắt đứt đường lui của Sở Mộ.
Kiếm pháp Bạch Câu triển khai phản kích. Kiếm thuật Vấn Đạo Âm Ảnh, kiếm quang như ẩn như hiện, hóa thành một ảo ảnh không ngừng qua lại giữa các khe nứt không gian, lao về phía sói ma.
Một kiếm này là một kiếm uy lực mạnh mẽ nhất của Sở Mộ hiện nay. Một kiếm liền có thể giết chết cường giả Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện trong nháy mắt. Nhưng để đối phó với Tiểu Thánh Tôn, đặc biệt còn là Tiểu Thánh Tôn Ma tộc, vẫn có vẻ không đủ.
Chiến chiến chiến!
Dựa vào kiếm pháp siêu cường và sự dẻo dai kinh người, Sở Mộ miễn cưỡng chèo chống đỡ được tấn công cuồng bạo của sói ma. Nhưng hắn biết rõ, ở dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, mình cũng khó có thể chống đỡ được lâu. Hơn nữa sói ma này còn chưa sử dụng phù văn Sát Lục.
Vừa chống đỡ, đầu óc Sở Mộ vừa nhanh chóng chuyển động, không ngừng suy nghĩ các loại biện pháp, xem làm thế nào có thể đột phá được tình cảnh khốn cùng này, thậm chí phản kích đối phương, chuyển bại thành thắng.
Loại phương pháp thứ nhất, không thể nghi ngờ chính là bắt đầu dùng phù văn Sát Lục, ở trong thời gian ngắn ngủi tăng cường thực lực của mình, do đó xuất kỳ bất ý khiến đối phương bị thương. Nhưng mình có phù văn Sát Lục có thể dùng, đối phương nhất định cũng có phù văn Sát Lục có thể dùng. Bởi vậy không tính là ưu thế gì. Khả năng thành công rất thấp.
Loại phương pháp thứ hai, lại bạo phát ra càng nhiều lực kiếm đạo bản nguyên.
Hiện nay hắn vận dụng là một phần mười vạn, cũng chính là mười phần trăm vạn. Đó là tầng cao nhất trong khả năng tu vi này của hắn bình thường có thể vận dụng được. Một khi tiêu hao cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn lấy ra lực Đại Chân bổ sung trở lại. Bản thân hoàn toàn có thể tiếp nhận được. Nhưng nếu như vượt qua trình độ này, sẽ mang đến gánh nặng cho bản thân. Tỉ lệ bạo phát càng cao gánh nặng lại càng lớn. Đồng thời sau khi tiêu hao, muốn bổ sung trở lại, cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui, hình như ngoại trừ biện pháp như thế ra, sẽ không có biện pháp khác.
Thời khắc hắn chuẩn bị bạo phát ra trên mười phần trăm vạn kiếm đạo bản nguyên, bỗng nhiên có một đạo kiếm quang màu bạc sáng chói, trong nháy mắt xuyên qua bên trong hư không, mang theo sự sắc bén kinh người bắn về phía sói ma.
Có người tham gi!
Sói ma nhanh chóng né tránh. Một trảo chém ra, chụp vào kiếm quang ngân sắc, trực tiếp đánh nát nó. Nhưng kiếm quang này ẩn chứa uy lực cường đại cũng khiến cho cánh tay sói ma thoáng dừng lại một chút.
Trong nháy mắt càng nhiều kiếm quang hơn bạo phát lao tới. Từng kiếm quang che phủ bốn phía, giống như cửu thiên ngân hà trút xuống, biển cả lan tràn.
Sở Mộ tạm thời dừng ý định bạo phát thêm nhiều lực kiếm đạo bản nguyên. Thế giới màu xanh đậm lại được thi triển ra. Ảo ảnh thế giới Thâm Lam hạ xuống, trấn áp về phía sói ma. Hắn biết dựa vào uy lực của thế giới màu xanh đậm còn chưa đủ để thật sự trấn áp được sói ma. Nhưng chỉ cần có thể tạo thành quấy nhiễu nhất định đối với hắn cũng đủ riìu.
Kiếm tiếp theo!
Trời đất một đường!
Lại thêm một kiếm nữa.
Âm Ảnh!
Liên tục ba chiêu kiếm thức thi triển ra. Hai chiêu sau còn có kiếm pháp Bạch Câu thúc đẩy, nhanh đến mức tận cùng. Tất cả phối hợp ăn ý của cùng mấy trăm đạo kiếm quang ngân sắc bỗng nhiên bạo phát chém giết tới, giống như đã trải qua vô số lần diễn luyện, cho thấy Sở Mộ đối với thời cơ nắm chắc rất tinh chuẩn.
Sói ma gầm lên giận dữ. Hai trảo hoàn toàn bạo phát. Trảo quang rét lạnh sắc bén mang theo mùi máu tươi nồng đậm xé rách trời cao, cùng vô số kiếm quang va chạm. Dưới lực lượng mạnh mẽ, sói ma nhất thời bị đánh lui.
Một bóng người từ trong sương mù màu đỏ xông ra, mang theo kiếm quang ngân sắc cực lớn, dường như trăng tàn chìm về phía tây.
Kiếm quang nghiền nát. Thân hình sói ma lại thoáng lắc lư. Tròng mắt màu đỏ tươi chuyển động, đảo qua đảo lại giữa Sở Mộ và bóng người vừ mới xuất hiện kia.
Sở Mộ cũng nhìn thấy được người mới tới. Đó là một người thanh niên, trên người tản ra một loại cảm giác lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo này giống như đứng ở đỉnh phong quan sát muôn dân.
Tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, nhưng uy lực của kiếm quang trước đó lại hết sức mạnh mẽ, đủ để chém giết Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện bình thường. Hiển nhiên thực lực của đối phương sẽ không kém hơn Sở Mộ. Đây lại là một vị thiên tài, còn là thiên tài xuất sắc hơn so với Minh Kính, Diệp Kinh Vân.
- Ngươi là Sở Vương Đình?
Ánh mắt người mới tới từ trên thân sói ma qua trên mặt Sở Mộ, lạnh giọng hỏi. Ở dưới Kiếm Nhai, Nhiếp Không đã từ trong miệng những người khác nghe được Sở Vương Đình lưu danh đứng đầu Kiếm Nhai tu vi chỉ là Tuyệt Thế Cảnh nhất luyện sơ cấp. Tổng hợp lại tình hình, người này cùng sói ma Tiểu Thánh Tôn đối kháng, rất có thể chính là Sở Vương Đình. Cho dù không phải, cũng nhất định là một vị thiên tài có thể sánh ngang với hắn.
- Các hạ là?
Sở Mộ hỏi ngược lại, biến tướng thừa nhận thân phận của mình.
- Nhiếp Không.
Nhiếp Không lạnh lùng nói:
- Trước hết giết lão này. Sau đó ta và ngươi lại quyết cao thấp một phen.
- Được.
Sở Mộ đồng ý.
- Hai thiên tài Nhân tộc, giết các ngươi.
Trong lòng cường giả sói ma kích động một hồi. Sát ý càng thêm mãnh liệt. Sát khí nồng đậm tràn ngập toàn thân hóa thành sương mù màu đỏ xoay quanh, gào thét vang dội. Khí tức trên người hắn càng mạnh mẽ hơn vài phần. Đôi trảo kia lóe lên hàn quang kinh người.
- Sát Lục Trảo? Huyết ảnh!
Một tiếng gầm rú quái dị vang lên. Cường giả sói ma ra trảo. Trảo quang biến thành đỏ như máu. Một mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt. Một trảo phân thành hai, lần lượt chộp về phía hai người Sở Mộ cùng Nhiếp Không.
Địch mạnh như vậy, hai người chỉ có thể liên thủ.
Một trái một phải, vô cùng có ăn ý.
Từng bước tiến về phía trước, Tứ Phương Vấn Chân. Thân hình lại lóe lên, Thiên Nhai Chỉ Xích.
Tuyết Dạ Kiếm liên tục kích động ra. Từng vòng gợn sóng khuếch tán ra, giống như sóng nước rung động tầng tầng khuếch tán, ngăn huyết trảo kinh người ở bên ngoài, làm cho tốc độ của trảo quang huyết sắc có phần chịu ảnh hưởng. Như vậy là đủ rồi.
Chạy nhanh, phản kích. Kiếm quang như sương như tuyết, sát ý kinh người. Ngay cả thực lực sói ma này mạnh mẽ, nhưng cũng không dám cứng rắn chống lại kiếm của Sở Mộ.
Rất nhanh, sói ma này liền đuổi kịp Sở Mộ, ngăn chặn lối đi của Sở Mộ. Trảo chộp tới, bao trùm bốn phía xung quanh. Hắn muốn cắt đứt đường lui của Sở Mộ.
Kiếm pháp Bạch Câu triển khai phản kích. Kiếm thuật Vấn Đạo Âm Ảnh, kiếm quang như ẩn như hiện, hóa thành một ảo ảnh không ngừng qua lại giữa các khe nứt không gian, lao về phía sói ma.
Một kiếm này là một kiếm uy lực mạnh mẽ nhất của Sở Mộ hiện nay. Một kiếm liền có thể giết chết cường giả Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện trong nháy mắt. Nhưng để đối phó với Tiểu Thánh Tôn, đặc biệt còn là Tiểu Thánh Tôn Ma tộc, vẫn có vẻ không đủ.
Chiến chiến chiến!
Dựa vào kiếm pháp siêu cường và sự dẻo dai kinh người, Sở Mộ miễn cưỡng chèo chống đỡ được tấn công cuồng bạo của sói ma. Nhưng hắn biết rõ, ở dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, mình cũng khó có thể chống đỡ được lâu. Hơn nữa sói ma này còn chưa sử dụng phù văn Sát Lục.
Vừa chống đỡ, đầu óc Sở Mộ vừa nhanh chóng chuyển động, không ngừng suy nghĩ các loại biện pháp, xem làm thế nào có thể đột phá được tình cảnh khốn cùng này, thậm chí phản kích đối phương, chuyển bại thành thắng.
Loại phương pháp thứ nhất, không thể nghi ngờ chính là bắt đầu dùng phù văn Sát Lục, ở trong thời gian ngắn ngủi tăng cường thực lực của mình, do đó xuất kỳ bất ý khiến đối phương bị thương. Nhưng mình có phù văn Sát Lục có thể dùng, đối phương nhất định cũng có phù văn Sát Lục có thể dùng. Bởi vậy không tính là ưu thế gì. Khả năng thành công rất thấp.
Loại phương pháp thứ hai, lại bạo phát ra càng nhiều lực kiếm đạo bản nguyên.
Hiện nay hắn vận dụng là một phần mười vạn, cũng chính là mười phần trăm vạn. Đó là tầng cao nhất trong khả năng tu vi này của hắn bình thường có thể vận dụng được. Một khi tiêu hao cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn lấy ra lực Đại Chân bổ sung trở lại. Bản thân hoàn toàn có thể tiếp nhận được. Nhưng nếu như vượt qua trình độ này, sẽ mang đến gánh nặng cho bản thân. Tỉ lệ bạo phát càng cao gánh nặng lại càng lớn. Đồng thời sau khi tiêu hao, muốn bổ sung trở lại, cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui, hình như ngoại trừ biện pháp như thế ra, sẽ không có biện pháp khác.
Thời khắc hắn chuẩn bị bạo phát ra trên mười phần trăm vạn kiếm đạo bản nguyên, bỗng nhiên có một đạo kiếm quang màu bạc sáng chói, trong nháy mắt xuyên qua bên trong hư không, mang theo sự sắc bén kinh người bắn về phía sói ma.
Có người tham gi!
Sói ma nhanh chóng né tránh. Một trảo chém ra, chụp vào kiếm quang ngân sắc, trực tiếp đánh nát nó. Nhưng kiếm quang này ẩn chứa uy lực cường đại cũng khiến cho cánh tay sói ma thoáng dừng lại một chút.
Trong nháy mắt càng nhiều kiếm quang hơn bạo phát lao tới. Từng kiếm quang che phủ bốn phía, giống như cửu thiên ngân hà trút xuống, biển cả lan tràn.
Sở Mộ tạm thời dừng ý định bạo phát thêm nhiều lực kiếm đạo bản nguyên. Thế giới màu xanh đậm lại được thi triển ra. Ảo ảnh thế giới Thâm Lam hạ xuống, trấn áp về phía sói ma. Hắn biết dựa vào uy lực của thế giới màu xanh đậm còn chưa đủ để thật sự trấn áp được sói ma. Nhưng chỉ cần có thể tạo thành quấy nhiễu nhất định đối với hắn cũng đủ riìu.
Kiếm tiếp theo!
Trời đất một đường!
Lại thêm một kiếm nữa.
Âm Ảnh!
Liên tục ba chiêu kiếm thức thi triển ra. Hai chiêu sau còn có kiếm pháp Bạch Câu thúc đẩy, nhanh đến mức tận cùng. Tất cả phối hợp ăn ý của cùng mấy trăm đạo kiếm quang ngân sắc bỗng nhiên bạo phát chém giết tới, giống như đã trải qua vô số lần diễn luyện, cho thấy Sở Mộ đối với thời cơ nắm chắc rất tinh chuẩn.
Sói ma gầm lên giận dữ. Hai trảo hoàn toàn bạo phát. Trảo quang rét lạnh sắc bén mang theo mùi máu tươi nồng đậm xé rách trời cao, cùng vô số kiếm quang va chạm. Dưới lực lượng mạnh mẽ, sói ma nhất thời bị đánh lui.
Một bóng người từ trong sương mù màu đỏ xông ra, mang theo kiếm quang ngân sắc cực lớn, dường như trăng tàn chìm về phía tây.
Kiếm quang nghiền nát. Thân hình sói ma lại thoáng lắc lư. Tròng mắt màu đỏ tươi chuyển động, đảo qua đảo lại giữa Sở Mộ và bóng người vừ mới xuất hiện kia.
Sở Mộ cũng nhìn thấy được người mới tới. Đó là một người thanh niên, trên người tản ra một loại cảm giác lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo này giống như đứng ở đỉnh phong quan sát muôn dân.
Tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, nhưng uy lực của kiếm quang trước đó lại hết sức mạnh mẽ, đủ để chém giết Tuyệt Thế Cảnh ngũ luyện bình thường. Hiển nhiên thực lực của đối phương sẽ không kém hơn Sở Mộ. Đây lại là một vị thiên tài, còn là thiên tài xuất sắc hơn so với Minh Kính, Diệp Kinh Vân.
- Ngươi là Sở Vương Đình?
Ánh mắt người mới tới từ trên thân sói ma qua trên mặt Sở Mộ, lạnh giọng hỏi. Ở dưới Kiếm Nhai, Nhiếp Không đã từ trong miệng những người khác nghe được Sở Vương Đình lưu danh đứng đầu Kiếm Nhai tu vi chỉ là Tuyệt Thế Cảnh nhất luyện sơ cấp. Tổng hợp lại tình hình, người này cùng sói ma Tiểu Thánh Tôn đối kháng, rất có thể chính là Sở Vương Đình. Cho dù không phải, cũng nhất định là một vị thiên tài có thể sánh ngang với hắn.
- Các hạ là?
Sở Mộ hỏi ngược lại, biến tướng thừa nhận thân phận của mình.
- Nhiếp Không.
Nhiếp Không lạnh lùng nói:
- Trước hết giết lão này. Sau đó ta và ngươi lại quyết cao thấp một phen.
- Được.
Sở Mộ đồng ý.
- Hai thiên tài Nhân tộc, giết các ngươi.
Trong lòng cường giả sói ma kích động một hồi. Sát ý càng thêm mãnh liệt. Sát khí nồng đậm tràn ngập toàn thân hóa thành sương mù màu đỏ xoay quanh, gào thét vang dội. Khí tức trên người hắn càng mạnh mẽ hơn vài phần. Đôi trảo kia lóe lên hàn quang kinh người.
- Sát Lục Trảo? Huyết ảnh!
Một tiếng gầm rú quái dị vang lên. Cường giả sói ma ra trảo. Trảo quang biến thành đỏ như máu. Một mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt. Một trảo phân thành hai, lần lượt chộp về phía hai người Sở Mộ cùng Nhiếp Không.
Địch mạnh như vậy, hai người chỉ có thể liên thủ.
Một trái một phải, vô cùng có ăn ý.
Từng bước tiến về phía trước, Tứ Phương Vấn Chân. Thân hình lại lóe lên, Thiên Nhai Chỉ Xích.
Tuyết Dạ Kiếm liên tục kích động ra. Từng vòng gợn sóng khuếch tán ra, giống như sóng nước rung động tầng tầng khuếch tán, ngăn huyết trảo kinh người ở bên ngoài, làm cho tốc độ của trảo quang huyết sắc có phần chịu ảnh hưởng. Như vậy là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.