Chương 1174: Như lấy đồ trong túi. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Không hạn chế phương thức đoạt cờ xí, có thể không từ thủ đoạn trong tiểu chiến trường.
Kể từ đó không chỉ khảo nghiệm thực lực của chiến đội, còn có cách phối hợp chiến thuật và lợi dụng địa hình của chiến đội.
Nói ngắn lại so sánh với kiểu chiến đấu thông thường, tại nơi này càng coi trọng lực lượng và trí tuệ.
Có đôi khi một phương cường đại sẽ thua, bởi vì trừ thực lực ra, các phương diện khác còn không bằng đối phương.
Đương nhiên nếu thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng giống như cái hào rộng, trí tuệ nhiều hơn nữa cũng không làm được gì.
Hai chi chiến đội đang đứng trên đài cao của mình, phạm vi cách nhau mấy vạn mét.
Đây là lần đoàn đội chiến đầu tiên của chiến đội Chấn Thiên, tiểu đội tinh anh chiến đội Thanh Hà không phải lần đầu tiên làm việc này.
Đội trưởng tiểu đội tinh anh chiến đội Thanh Hà ra lệnh, mặc dù biểu hiện rất khinh thường chiến đội Chấn Thiên nhưng lúc chính thức chiến đấu, bọn họ sẽ không sơ suất.
Sau khi tuyên bố mỗi mệnh lệnh, các đội viên bắt đầu hành động, phân công hợp tác đâu vào đấy, biểu hiện ra tố chất và kinh nghiệm phong phú.
Nhiều người xem liên tục gật đầu, tiểu đội tinh anh của chiến đội nhị lưu có thể làm được mức này xem như không tồi.
Ba người trên đài cao phòng thủ cờ xí, bảy người phân tán trong rừng cây, thân thể biến mất, nhanh chóng tiếp cận vây chiến đội Chấn Thiên.
- Đội trưởng, chúng ta thế nào?
Tần Sơn Hà hỏi.
Sở Mộ nhìn hành động của đối phương, đột nhiên hắn ý thức được điểm không đủ cua rminhf, chính mình chưa đủ, thực lực của chính mình không thể nghi ngờ rất cường đại, một người đủ quét ngang đối phương nhưng việc điều phối đội viên lại không ra gì.
- Xem ra phải tuyển nhận nhân tài am hiểu chỉ huy.
Sở Mộ nói thầm.
Chưa đủ chính là chưa đủ, đó là trời sinh, rất khó có thể cải biến, dù cải biến cũng cần rất nhiều thời gian, Sở Mộ cũng không có ý định đi cải biến điểm này, bởi vì hắn muốn dùng thời gian tăng cường thực lực bản thân.
Nếu như chọn được nhân tài chỉ huy giống như quân sư lại khác, như vậy hiệu suất chỉnh thể của đoàn đội sẽ tăng lên rất cao.
Cũng may đối thủ trước mắt không đáng lo, cũng không cần bố trí cái gì.
- Trong các ngươi ai đi thu cờ xí của đối phương?
Sở Mộ cất tiếng hỏi.
- Ta đi!
Ba người cùng lên tiếng.
- Các ngươi cùng đi đi, ta ở lại thủ cờ xí.
Sở Mộ cười nói.
- Được rồi, ai thích thì đi đi!
Đồ Cương lầm bầm nói.
- Ta buông tha.
Tần Sơn Hà nói.
Bằng thực lực của bọn họ không cần sách lược hay mưu kế gì, cứ đi thẳng và đoạt cờ xí của đối phương là đủ rồi, loại tình huống này tốc độ chiếm cứ ưu thế rõ ràng.
Luận tốc độ, Sở Mộ không tính, bọn họ không ai sánh bằng Đạm Đài Lưu Quang.
- Chiến đội Chấn Thiên làm gì thế?
- Chỉ sợ lần đầu tiên tham gia chiến đấu như thế này nên không biết làm gì.
- Đáng thương, nếu như bọn họ lựa chọn khiêu chiến đoàn đội tam lưu cũng có thể mượn lần này làm quen cách tác chiến, đáng tiếc dã tâm quá lớn, trực tiếp khiêu chiến chiến đội nhị lưu, bại là tất nhiên.
- Nếu tâm không lớn, Sở Mộ cũng không dám lên tiếng khiêu chiến Kim Diễm Lôi.
Sắc mặt Đạm Đài Lưu Quang đạm mạc, hắn hành động, thân ảnh lao đi như hào quang, tốc độ của hắn làm nhiều người khiếp sợ.
Không bao lâu Đạm Đài Lưu Quang vượt qua khoảng cách mấy vạn mét, trực tiếp bay thẳng lên đài cao của đối phương, vào lúc ba tên kiếm giả kịp phản ứng, Đạm Đài Lưu Quang dùng kiếm chém cờ xí của đối phương sau đó nắm trong tay, thân ảnh biến mất theo đường cũ quay về.
Nhanh, nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức rất nhiều người chưa kịp phản ứng gì đã bị người ta đoạt cờ xí đi rồi.
- Mau đuổi theo!
Đoàn trưởng chiến đội Thanh Hà hét lớn, trên mặt nổi gân xanh.
Đáng tiếc tốc độ Đạm Đài Lưu Quang nhanh tới mức làm bọn họ tuyệt vọng, khi đội viên của bọn họ còn chưa kịp rời khỏi đài cao, Đạm Đài Lưu Quang đã quay về đưa cờ xí cho Sở Mộ.
Sở Mộ tiếp nhận cờ xí, giơ lên cao cao.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, cả đám trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều chén rượu rơi xuống đất nhưng không người bận tâm, âm thanh kia nghe giống như tiếng châm chọc.
Cờ xí đứt rời nằm trong tay Sở Mộ, đón gió tung bay, rung động thiên địa, màu đỏ và màu xanh da trời không ngừng chiếu rọi lẫn nhau.
Người chiến đội Thanh Hà đều há hốc mồm, đầu óc của bọn họ không đủ dùng, tư duy đều dừng lại, thua, hơn nữa thua triệt để như thế, không có khả năng tìm cớ, cũng không thể giải thích.
Không phải vì bọn họ quá yếu, mà là vì đối phương quá cường đại.
Không có bất kỳ chiến thuật sách lược nào, chỉ xuất động một người trong bốn người, tốc độ vô cùng đáng sợ vượt qua năng lực phản ứng của bọn họ, cho tới khi thu cờ xí mang đi, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng người ta mà thôi.
Cho dù là đoàn trường và hai phó đoàn trưởng chiến đội Thanh Hà cùng ra tay cũng không thể ngăn cản.
Chiến đội Chấn Thiên vừa biểu hêện quá chói mắt, đám người khác có cảm giác dùng mắt chó nhìn người thấp, nhất là những kiếm giả chê cười chiến đội Chấn Thiên không lượng sức có cảm giác như ăn bạt tai vào mặt, bạt tai này rất vang dội.
Đạm Đài Lưu Quang đã lọt vào mắt những cao thủ khác, người ta đang suy đoán thực lực của hắn mạnh tới mức nào.
Sáu chuyển!
Sau khi suy đoán xong rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, không ngừng hâm mộ chiến đội Chấn Thiên vận khí tốt, không ngờ có thể mời chào cao thủ sáu chuyển.
...
Chiến đội Chấn Thiên trở thành chiến đội nhị lưu là tất nhiên, ngày đó sau khi quay về, bốn đội viên chiến đội Chấn Thiên tiến vào kiếm lâu của Sở Mộ uống rượu ăn mừng, cũng nghỉ ngơi một ngày.
Rất nhiều người suy đoán Sở Mộ bị điên, cần gì phải làm ra chuyện điên cuồng như thế?
Qua vài ngày liên tục người chú ý tới Sở Mộ phát hiện, Sở Mộ vẫn ở trong kiếm lâu không bước ra bên ngoài.
Sở Mộ không có ý định rời khỏi Thiên Phong Kiếm Cung, hắn phải chiến một trận sinh tử với Kim Diễm Lôi, thời gian còn lại chưa tới một tháng, trong khoảng thời gian này Sở Mộ muốn hảo hảo điều chỉnh bản thân, hắn muốn lúc tham gia chiến đấu sinh tử bản thân phải ở trạng thái đỉnh phong nhất, dùng niềm tin tất thắng ứng phó tất cả nguy cơ.
Sở Mộ không khinh thường thực lực của Kim Diễm Lôi nhưng cũng không coi trọng tới mức tận cùng, hắn nghĩ cuộc chiến sinh tử với Kim Diễm Lôi không chỉ biểu hiện đơn giản như thế.
Sở Mộ không có hành động gì, đội viên chiến đội Chấn Thiên cũng không có hành động gì, dựa theo tu hành vô cùng bình thường. Mỗi ngày Sở Mộ đều rút ra một ít thời gian nghiên cứu Cửu Chuyển Thiên Chấn Tâm Ấn Quyết đệ cửu thủ ấn.
Kể từ đó không chỉ khảo nghiệm thực lực của chiến đội, còn có cách phối hợp chiến thuật và lợi dụng địa hình của chiến đội.
Nói ngắn lại so sánh với kiểu chiến đấu thông thường, tại nơi này càng coi trọng lực lượng và trí tuệ.
Có đôi khi một phương cường đại sẽ thua, bởi vì trừ thực lực ra, các phương diện khác còn không bằng đối phương.
Đương nhiên nếu thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng giống như cái hào rộng, trí tuệ nhiều hơn nữa cũng không làm được gì.
Hai chi chiến đội đang đứng trên đài cao của mình, phạm vi cách nhau mấy vạn mét.
Đây là lần đoàn đội chiến đầu tiên của chiến đội Chấn Thiên, tiểu đội tinh anh chiến đội Thanh Hà không phải lần đầu tiên làm việc này.
Đội trưởng tiểu đội tinh anh chiến đội Thanh Hà ra lệnh, mặc dù biểu hiện rất khinh thường chiến đội Chấn Thiên nhưng lúc chính thức chiến đấu, bọn họ sẽ không sơ suất.
Sau khi tuyên bố mỗi mệnh lệnh, các đội viên bắt đầu hành động, phân công hợp tác đâu vào đấy, biểu hiện ra tố chất và kinh nghiệm phong phú.
Nhiều người xem liên tục gật đầu, tiểu đội tinh anh của chiến đội nhị lưu có thể làm được mức này xem như không tồi.
Ba người trên đài cao phòng thủ cờ xí, bảy người phân tán trong rừng cây, thân thể biến mất, nhanh chóng tiếp cận vây chiến đội Chấn Thiên.
- Đội trưởng, chúng ta thế nào?
Tần Sơn Hà hỏi.
Sở Mộ nhìn hành động của đối phương, đột nhiên hắn ý thức được điểm không đủ cua rminhf, chính mình chưa đủ, thực lực của chính mình không thể nghi ngờ rất cường đại, một người đủ quét ngang đối phương nhưng việc điều phối đội viên lại không ra gì.
- Xem ra phải tuyển nhận nhân tài am hiểu chỉ huy.
Sở Mộ nói thầm.
Chưa đủ chính là chưa đủ, đó là trời sinh, rất khó có thể cải biến, dù cải biến cũng cần rất nhiều thời gian, Sở Mộ cũng không có ý định đi cải biến điểm này, bởi vì hắn muốn dùng thời gian tăng cường thực lực bản thân.
Nếu như chọn được nhân tài chỉ huy giống như quân sư lại khác, như vậy hiệu suất chỉnh thể của đoàn đội sẽ tăng lên rất cao.
Cũng may đối thủ trước mắt không đáng lo, cũng không cần bố trí cái gì.
- Trong các ngươi ai đi thu cờ xí của đối phương?
Sở Mộ cất tiếng hỏi.
- Ta đi!
Ba người cùng lên tiếng.
- Các ngươi cùng đi đi, ta ở lại thủ cờ xí.
Sở Mộ cười nói.
- Được rồi, ai thích thì đi đi!
Đồ Cương lầm bầm nói.
- Ta buông tha.
Tần Sơn Hà nói.
Bằng thực lực của bọn họ không cần sách lược hay mưu kế gì, cứ đi thẳng và đoạt cờ xí của đối phương là đủ rồi, loại tình huống này tốc độ chiếm cứ ưu thế rõ ràng.
Luận tốc độ, Sở Mộ không tính, bọn họ không ai sánh bằng Đạm Đài Lưu Quang.
- Chiến đội Chấn Thiên làm gì thế?
- Chỉ sợ lần đầu tiên tham gia chiến đấu như thế này nên không biết làm gì.
- Đáng thương, nếu như bọn họ lựa chọn khiêu chiến đoàn đội tam lưu cũng có thể mượn lần này làm quen cách tác chiến, đáng tiếc dã tâm quá lớn, trực tiếp khiêu chiến chiến đội nhị lưu, bại là tất nhiên.
- Nếu tâm không lớn, Sở Mộ cũng không dám lên tiếng khiêu chiến Kim Diễm Lôi.
Sắc mặt Đạm Đài Lưu Quang đạm mạc, hắn hành động, thân ảnh lao đi như hào quang, tốc độ của hắn làm nhiều người khiếp sợ.
Không bao lâu Đạm Đài Lưu Quang vượt qua khoảng cách mấy vạn mét, trực tiếp bay thẳng lên đài cao của đối phương, vào lúc ba tên kiếm giả kịp phản ứng, Đạm Đài Lưu Quang dùng kiếm chém cờ xí của đối phương sau đó nắm trong tay, thân ảnh biến mất theo đường cũ quay về.
Nhanh, nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức rất nhiều người chưa kịp phản ứng gì đã bị người ta đoạt cờ xí đi rồi.
- Mau đuổi theo!
Đoàn trưởng chiến đội Thanh Hà hét lớn, trên mặt nổi gân xanh.
Đáng tiếc tốc độ Đạm Đài Lưu Quang nhanh tới mức làm bọn họ tuyệt vọng, khi đội viên của bọn họ còn chưa kịp rời khỏi đài cao, Đạm Đài Lưu Quang đã quay về đưa cờ xí cho Sở Mộ.
Sở Mộ tiếp nhận cờ xí, giơ lên cao cao.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, cả đám trợn mắt há hốc mồm, rất nhiều chén rượu rơi xuống đất nhưng không người bận tâm, âm thanh kia nghe giống như tiếng châm chọc.
Cờ xí đứt rời nằm trong tay Sở Mộ, đón gió tung bay, rung động thiên địa, màu đỏ và màu xanh da trời không ngừng chiếu rọi lẫn nhau.
Người chiến đội Thanh Hà đều há hốc mồm, đầu óc của bọn họ không đủ dùng, tư duy đều dừng lại, thua, hơn nữa thua triệt để như thế, không có khả năng tìm cớ, cũng không thể giải thích.
Không phải vì bọn họ quá yếu, mà là vì đối phương quá cường đại.
Không có bất kỳ chiến thuật sách lược nào, chỉ xuất động một người trong bốn người, tốc độ vô cùng đáng sợ vượt qua năng lực phản ứng của bọn họ, cho tới khi thu cờ xí mang đi, bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng người ta mà thôi.
Cho dù là đoàn trường và hai phó đoàn trưởng chiến đội Thanh Hà cùng ra tay cũng không thể ngăn cản.
Chiến đội Chấn Thiên vừa biểu hêện quá chói mắt, đám người khác có cảm giác dùng mắt chó nhìn người thấp, nhất là những kiếm giả chê cười chiến đội Chấn Thiên không lượng sức có cảm giác như ăn bạt tai vào mặt, bạt tai này rất vang dội.
Đạm Đài Lưu Quang đã lọt vào mắt những cao thủ khác, người ta đang suy đoán thực lực của hắn mạnh tới mức nào.
Sáu chuyển!
Sau khi suy đoán xong rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, không ngừng hâm mộ chiến đội Chấn Thiên vận khí tốt, không ngờ có thể mời chào cao thủ sáu chuyển.
...
Chiến đội Chấn Thiên trở thành chiến đội nhị lưu là tất nhiên, ngày đó sau khi quay về, bốn đội viên chiến đội Chấn Thiên tiến vào kiếm lâu của Sở Mộ uống rượu ăn mừng, cũng nghỉ ngơi một ngày.
Rất nhiều người suy đoán Sở Mộ bị điên, cần gì phải làm ra chuyện điên cuồng như thế?
Qua vài ngày liên tục người chú ý tới Sở Mộ phát hiện, Sở Mộ vẫn ở trong kiếm lâu không bước ra bên ngoài.
Sở Mộ không có ý định rời khỏi Thiên Phong Kiếm Cung, hắn phải chiến một trận sinh tử với Kim Diễm Lôi, thời gian còn lại chưa tới một tháng, trong khoảng thời gian này Sở Mộ muốn hảo hảo điều chỉnh bản thân, hắn muốn lúc tham gia chiến đấu sinh tử bản thân phải ở trạng thái đỉnh phong nhất, dùng niềm tin tất thắng ứng phó tất cả nguy cơ.
Sở Mộ không khinh thường thực lực của Kim Diễm Lôi nhưng cũng không coi trọng tới mức tận cùng, hắn nghĩ cuộc chiến sinh tử với Kim Diễm Lôi không chỉ biểu hiện đơn giản như thế.
Sở Mộ không có hành động gì, đội viên chiến đội Chấn Thiên cũng không có hành động gì, dựa theo tu hành vô cùng bình thường. Mỗi ngày Sở Mộ đều rút ra một ít thời gian nghiên cứu Cửu Chuyển Thiên Chấn Tâm Ấn Quyết đệ cửu thủ ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.