Chương 1734: Nổi giận
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Sở Mộ tu luyện hết lần này tới lần khác chính là chiêu thứ nhất Đại Phong Nổi Sóng của kiếm pháp Kinh Đào.
Chỉ một chiêu này, uy lực đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lần so với mười sáu kiếm Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Nếu như lấy một chiêu này quyết đấu Kiếm Vương ngũ tinh trước đí đã thi triển ra kiếm pháp Đá Lăn Cuồn Cuồn, Sở Mộ muốn thắng, cũng sẽ không miễn cưỡng như vậy.
Mỗi ngày ngưng luyện Nguyên Đan hạ phẩm, tu luyện kiếm pháp Kinh Đào. Kiếm pháp Nhân cấp đỉnh giai sâu xa hơn rất nhiều lần so với kiếm pháp Nhân cấp đê giai.Bất luận là độ khó tìm hiểu hay là độ khó tu luyện, cũng vượt xa so với kiếm pháp Nhân cấp đê giai.
Không biết vì sao, người của Chu Hoa Bằng vẫn không trở lại tìm Sở Mộ. Hình như bọn họ đã quên mất chuyện này.
Đảo mắt, lại một tháng trôi qua. Lúc này, Sở Mộ đã luyện chiêu thứ nhất Đại Phong Nổi Sóng của kiếm pháp Kinh Đào trở nên vô cùng thuần thục. Chỉ thiếu dùng cho thực chiến. Hắn cũng đã bắt đầu tu luyện chiêu thứ hai sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, đồng thời dần dần quen thuộc.
Hôm nay, thời khắc Sở Mộ lại luyện xong kiếm pháp, đang xoay người dự định quay về sơn động. Hắn đảo mắt nhìn qua sơn động cách đó không xa, thoáng ngẩn người ra:
- Hình như có một khoảng thời gian không nhìn thấy Vương đại ca.
Thường ngày Vương Hoài Lâm cũng sẽ đến bên ngoài sơn động luyện kiếm pháp một chút. Sở Mộ đều một lòng đắm chìm ở trong kiếm pháp, không bận tâm tới những chuyện khác. Hiện tại đột nhiên hồi tưởng lại, hình như đã có mấy ngày, hắn không hề nhìn thấy Vương Hoài Lâm qua.
Cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như hai ngày trước, hắn có nghe được động tĩnh gì đó. Nhưng lúc đó bản thân hắn đang tìm hiểu kiếm pháp Kinh Đào không để ý đến.
Trong lòng hắn thoáng động. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, thân hình Sở Mộ lóe lên, tiến vào bên trong sơn động của Vương Hoài Lâm.
Sơn động này không có cấm chế gì, một đường không có ngăn cản. Chỉ có điều bình thường người ta sẽ không tùy ý đi vào bên trong sơn động của người khác, để tránh dẫn tới sự thù địch.
Sơn động không sâu. Sở Mộ thoáng cái liền thấy Vương Hoài Lâm ở trong sơn động. Sắc mặt hắn tái nhợt, khí tức yếu ớt. Bộ dạng rõ ràng đã bị thương.
- Sở huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?
Vương Hoài Lâm nhìn thấy Sở Mộ đi tới, vô cùng kinh ngạc, liền hỏi. Giọng điệu của hắn có vẻ có khí nhưng vô lực. Hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Tích góp của bản thân đều bị các Ác Long Tinh Đạo cướp đi. Hắn căn bản cũng không có đan dược chữa thương. Một khi bị thương, phải tự mình chậm rãi khôi phục, tốn thời gian không ngắn. Điều đó cũng làm chậm trễ tiến độ ngưng luyện Nguyên Đan.
- Vương đại ca, ngươi thế nào lại bị thương?
Sở Mộ nhướng mày, có chút suy đoán. Trong lòng hắn có một cơn tức giận bừng bừng cháy lên.
Vương Hoài Lâm thở dài một hơi, thần sắc ảm đạm, kể lại câu chuyện một lần.
Quả nhiên, chính là người của Chu Hoa Bằng đả thương Vương Hoài Lâm. Mục đích của chúng chính là vì Nguyên Đan hạ phẩm. Vương Hoài Lâm là Kiếm Vương tứ tinh. Mỗi ngày có thể ngưng luyện năm hạt. Vừa vặn thỏa mãn số lượng một năm nộp lên trên. Nhưng Chu Hoa Bằng lại yêu cầu hắn mỗi một tháng phải giao nộp một trăm hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nếu như đáp ứng, Vương Hoài Lâm sẽ gặp vấn đề!
Vương Hoài Lâm tất nhiên không đáp ứng. Hắn đã bị một Kiếm Vương ngũ tinh do Chu Hoa Bằng phái ra đả thương, đồng thời mạnh mẽ cướp đoạt nhẫn không gian của hắn, xóa sạch dấu vết, lấy đi Nguyên Đan hạ phẩm mà Vương Hoài Lâm đã khổ cực ngưng luyện ra. Sau đó hắn lại ném nhẫn không gian, trả lại cho Vương Hoài Lâm.
Bị đánh thành nội thương, lại bị mạnh mẽ xóa sạch dấu vết trên nhẫn không gian, dẫn đến phương diện thần niệm bị tổn thương. Có thể nói là họa vô đơn chí. Hắn không có đan dược trợ giúp, dựa vào tu luyện muốn khôi phục lại, cũng không dễ dàng gì.
Lửa giận nổ vang, bạo phát ra. Khí thế đáng sợ, hóa thành khí diễm hừng hực thiêu đốt.
- Vương đại ca, đại ca cố gắng dưỡng thương.
Sở Mộ bỏ lại một câu, xoay người đi nhanh ra khỏi sơn động.
- Sở huynh đệ ······ Sở huynh đệ ····. . .
Vương Hoài Lâm kịp phản ứng. HẮn đoán được Sở Mộ muốn đi làm cái gì. Nhất thời sắc mặt hắn đại biến, liền vội vàng đứng lên, muốn ngăn chặn Sở Mộ. Nhưng thời kỳ toàn thịnh hắn còn không bằng Sở Mộ. Càng chưa nói hiện tại tinh thần thân thể hắn đều bị tổn thương. Khi hắn đuổi tới cửa động, chỉ có thể nhìn thấy được một bóng lưng của Sở Mộ đã đi xa.
Vương Hoài Lâm vô cùng rầu rĩ. Có nên đi hay là không?
Không đi, trong lòng băn khoăn, đi trở thành gánh nặng.
Là một đầu sỏ trong đám bị bắt làm tù binh, sơn động Chu Hoa Bằng ở, tất nhiên là lớn nhất rộng rãi nhất. Đương nhiên, các Ác Long Tinh Đạo cũng sẽ không mở sơn động cho hắn. Tất cả đều là do chó săn của Chu Hoa Bằng chuẩn bị.
Dưới trướng của Chu Hoa Bằng, có hai Kiếm Vương ngũ tinh, sáu Kiếm Vương tứ tinh. Lại thêm bản thân hắn có thực lực Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong. Ở trong hơn hai ngàn Kiếm Vương tù binh, thật sự là một thế lực cường đại nhất.
Chí ít ở trong hơn hai ngàn Kiếm Vương, không có bất kỳ một Kiếm Vương nào, có thể đối đầu cùng Chu Hoa Bằng. Thậm chí ngay cả dưới hai Kiếm Vương ngũ tinh trướng hắn cũng khó có thể đối đầu với hắn.
Đám người Chu Hoa Bằng cũng chưa từng từng nghĩ, có người dám chủ động tới khiêu khích bọn họ. Đó chính là tự tìm đường chết.
Lúc này, Sở Mộ đã đi tới bên ngoài sơn động của Chu Hoa Bằng, bị hai Kiếm Vương tứ tinh dưới trướng của Chu Hoa Bằng ngăn cản lối đi. Một người trong đó, chính là người trước đó đã thi triển ra kiếm pháp Bôn Lôi lại bị Sở Mộ đánh bại.
- Ngươi tới làm gì?
Kiếm Vương tứ tinh này rất kiêng kỵ đối với Sở Mộ, vẻ mặt đầy cảnh giác.
- Bảo Chu Hoa Bằng lăn ra đây.
Sở Mộ lạnh lùng nói. Lúc này lửa giận trong lòng giống như núi lửa nham thạch nóng chảy đang sôi trào.
Lời Sở Mộ nói, cũng đủ chọc giận hai Kiếm Vương tứ tinh này. Bọn họ không nói hai lời rút kiếm, trực tiếp thi triển ra kiếm pháp uy lực mạnh mẽ nhất, điên cuồng tấn công, muốn phế bỏ Sở Mộ.
Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Cuồng Phong Khoái Kiếm phát ra uy lực. Trong một hơi thở, mười bảy kiếm hóa thành cuồng phong rít gào quét tới, trước sau đánh tan kiếm pháp của hai Kiếm Vương tứ tinh này, đánh vào phía trên thân thể của bọn họ. Dưới kiếm quang giống như cuồng phong công kích tới, hai Kiếm Vương tứ tinh bay ngược ra, phát ra tiếng kêu rên. Trong miệng phun ra máu tươi. Bọn họ rơi xuống mặt đất cách đó hơn mười thước, trong lúc nhất thời không có cách nào đứng dậy.
Chỉ một chiêu này, uy lực đã mạnh mẽ hơn rất nhiều lần so với mười sáu kiếm Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Nếu như lấy một chiêu này quyết đấu Kiếm Vương ngũ tinh trước đí đã thi triển ra kiếm pháp Đá Lăn Cuồn Cuồn, Sở Mộ muốn thắng, cũng sẽ không miễn cưỡng như vậy.
Mỗi ngày ngưng luyện Nguyên Đan hạ phẩm, tu luyện kiếm pháp Kinh Đào. Kiếm pháp Nhân cấp đỉnh giai sâu xa hơn rất nhiều lần so với kiếm pháp Nhân cấp đê giai.Bất luận là độ khó tìm hiểu hay là độ khó tu luyện, cũng vượt xa so với kiếm pháp Nhân cấp đê giai.
Không biết vì sao, người của Chu Hoa Bằng vẫn không trở lại tìm Sở Mộ. Hình như bọn họ đã quên mất chuyện này.
Đảo mắt, lại một tháng trôi qua. Lúc này, Sở Mộ đã luyện chiêu thứ nhất Đại Phong Nổi Sóng của kiếm pháp Kinh Đào trở nên vô cùng thuần thục. Chỉ thiếu dùng cho thực chiến. Hắn cũng đã bắt đầu tu luyện chiêu thứ hai sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, đồng thời dần dần quen thuộc.
Hôm nay, thời khắc Sở Mộ lại luyện xong kiếm pháp, đang xoay người dự định quay về sơn động. Hắn đảo mắt nhìn qua sơn động cách đó không xa, thoáng ngẩn người ra:
- Hình như có một khoảng thời gian không nhìn thấy Vương đại ca.
Thường ngày Vương Hoài Lâm cũng sẽ đến bên ngoài sơn động luyện kiếm pháp một chút. Sở Mộ đều một lòng đắm chìm ở trong kiếm pháp, không bận tâm tới những chuyện khác. Hiện tại đột nhiên hồi tưởng lại, hình như đã có mấy ngày, hắn không hề nhìn thấy Vương Hoài Lâm qua.
Cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như hai ngày trước, hắn có nghe được động tĩnh gì đó. Nhưng lúc đó bản thân hắn đang tìm hiểu kiếm pháp Kinh Đào không để ý đến.
Trong lòng hắn thoáng động. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, thân hình Sở Mộ lóe lên, tiến vào bên trong sơn động của Vương Hoài Lâm.
Sơn động này không có cấm chế gì, một đường không có ngăn cản. Chỉ có điều bình thường người ta sẽ không tùy ý đi vào bên trong sơn động của người khác, để tránh dẫn tới sự thù địch.
Sơn động không sâu. Sở Mộ thoáng cái liền thấy Vương Hoài Lâm ở trong sơn động. Sắc mặt hắn tái nhợt, khí tức yếu ớt. Bộ dạng rõ ràng đã bị thương.
- Sở huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?
Vương Hoài Lâm nhìn thấy Sở Mộ đi tới, vô cùng kinh ngạc, liền hỏi. Giọng điệu của hắn có vẻ có khí nhưng vô lực. Hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Tích góp của bản thân đều bị các Ác Long Tinh Đạo cướp đi. Hắn căn bản cũng không có đan dược chữa thương. Một khi bị thương, phải tự mình chậm rãi khôi phục, tốn thời gian không ngắn. Điều đó cũng làm chậm trễ tiến độ ngưng luyện Nguyên Đan.
- Vương đại ca, ngươi thế nào lại bị thương?
Sở Mộ nhướng mày, có chút suy đoán. Trong lòng hắn có một cơn tức giận bừng bừng cháy lên.
Vương Hoài Lâm thở dài một hơi, thần sắc ảm đạm, kể lại câu chuyện một lần.
Quả nhiên, chính là người của Chu Hoa Bằng đả thương Vương Hoài Lâm. Mục đích của chúng chính là vì Nguyên Đan hạ phẩm. Vương Hoài Lâm là Kiếm Vương tứ tinh. Mỗi ngày có thể ngưng luyện năm hạt. Vừa vặn thỏa mãn số lượng một năm nộp lên trên. Nhưng Chu Hoa Bằng lại yêu cầu hắn mỗi một tháng phải giao nộp một trăm hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nếu như đáp ứng, Vương Hoài Lâm sẽ gặp vấn đề!
Vương Hoài Lâm tất nhiên không đáp ứng. Hắn đã bị một Kiếm Vương ngũ tinh do Chu Hoa Bằng phái ra đả thương, đồng thời mạnh mẽ cướp đoạt nhẫn không gian của hắn, xóa sạch dấu vết, lấy đi Nguyên Đan hạ phẩm mà Vương Hoài Lâm đã khổ cực ngưng luyện ra. Sau đó hắn lại ném nhẫn không gian, trả lại cho Vương Hoài Lâm.
Bị đánh thành nội thương, lại bị mạnh mẽ xóa sạch dấu vết trên nhẫn không gian, dẫn đến phương diện thần niệm bị tổn thương. Có thể nói là họa vô đơn chí. Hắn không có đan dược trợ giúp, dựa vào tu luyện muốn khôi phục lại, cũng không dễ dàng gì.
Lửa giận nổ vang, bạo phát ra. Khí thế đáng sợ, hóa thành khí diễm hừng hực thiêu đốt.
- Vương đại ca, đại ca cố gắng dưỡng thương.
Sở Mộ bỏ lại một câu, xoay người đi nhanh ra khỏi sơn động.
- Sở huynh đệ ······ Sở huynh đệ ····. . .
Vương Hoài Lâm kịp phản ứng. HẮn đoán được Sở Mộ muốn đi làm cái gì. Nhất thời sắc mặt hắn đại biến, liền vội vàng đứng lên, muốn ngăn chặn Sở Mộ. Nhưng thời kỳ toàn thịnh hắn còn không bằng Sở Mộ. Càng chưa nói hiện tại tinh thần thân thể hắn đều bị tổn thương. Khi hắn đuổi tới cửa động, chỉ có thể nhìn thấy được một bóng lưng của Sở Mộ đã đi xa.
Vương Hoài Lâm vô cùng rầu rĩ. Có nên đi hay là không?
Không đi, trong lòng băn khoăn, đi trở thành gánh nặng.
Là một đầu sỏ trong đám bị bắt làm tù binh, sơn động Chu Hoa Bằng ở, tất nhiên là lớn nhất rộng rãi nhất. Đương nhiên, các Ác Long Tinh Đạo cũng sẽ không mở sơn động cho hắn. Tất cả đều là do chó săn của Chu Hoa Bằng chuẩn bị.
Dưới trướng của Chu Hoa Bằng, có hai Kiếm Vương ngũ tinh, sáu Kiếm Vương tứ tinh. Lại thêm bản thân hắn có thực lực Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong. Ở trong hơn hai ngàn Kiếm Vương tù binh, thật sự là một thế lực cường đại nhất.
Chí ít ở trong hơn hai ngàn Kiếm Vương, không có bất kỳ một Kiếm Vương nào, có thể đối đầu cùng Chu Hoa Bằng. Thậm chí ngay cả dưới hai Kiếm Vương ngũ tinh trướng hắn cũng khó có thể đối đầu với hắn.
Đám người Chu Hoa Bằng cũng chưa từng từng nghĩ, có người dám chủ động tới khiêu khích bọn họ. Đó chính là tự tìm đường chết.
Lúc này, Sở Mộ đã đi tới bên ngoài sơn động của Chu Hoa Bằng, bị hai Kiếm Vương tứ tinh dưới trướng của Chu Hoa Bằng ngăn cản lối đi. Một người trong đó, chính là người trước đó đã thi triển ra kiếm pháp Bôn Lôi lại bị Sở Mộ đánh bại.
- Ngươi tới làm gì?
Kiếm Vương tứ tinh này rất kiêng kỵ đối với Sở Mộ, vẻ mặt đầy cảnh giác.
- Bảo Chu Hoa Bằng lăn ra đây.
Sở Mộ lạnh lùng nói. Lúc này lửa giận trong lòng giống như núi lửa nham thạch nóng chảy đang sôi trào.
Lời Sở Mộ nói, cũng đủ chọc giận hai Kiếm Vương tứ tinh này. Bọn họ không nói hai lời rút kiếm, trực tiếp thi triển ra kiếm pháp uy lực mạnh mẽ nhất, điên cuồng tấn công, muốn phế bỏ Sở Mộ.
Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Cuồng Phong Khoái Kiếm phát ra uy lực. Trong một hơi thở, mười bảy kiếm hóa thành cuồng phong rít gào quét tới, trước sau đánh tan kiếm pháp của hai Kiếm Vương tứ tinh này, đánh vào phía trên thân thể của bọn họ. Dưới kiếm quang giống như cuồng phong công kích tới, hai Kiếm Vương tứ tinh bay ngược ra, phát ra tiếng kêu rên. Trong miệng phun ra máu tươi. Bọn họ rơi xuống mặt đất cách đó hơn mười thước, trong lúc nhất thời không có cách nào đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.