Chương 264: Phi Lăng Độ sinh tử
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Tin tưởng cửa ải này sẽ trở thành ấn tượng khắc sâu trong trí nhớ của các ngươi. Nhiều năm sau, một ngày nào đó, các ngươi đi ngang qua nơi đây sẽ nhớ tới.
Loại lời nói này rõ ràng nhìn có chút hả hê, nhất thời kích thích khiến rất nhiều người bất mãn. Nếu không phải suy nghĩ đến Gia Cát Xung có thực lực cao thâm khó dò, bọn họ đã sớm muốn cho hắn một đá.
- Những người bị Man Phong đốt cũng không cần phải lo lắng. Vận chuyển kiếm khí, sau nửa canh giờ tự nhiên sẽ tiêu tan.
Vẻ mặt Gia Cát Xung nghiêm nghị nói, nhưng trong đáy mắt của hắn vẫn có một ý cười quái dị ý. Đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén. Ngón tay hắn điểm ra:
- Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi còn ngươi nữa. . . Cửa thứ hai tất cả đều bị loại. Sau khi tiến vào kiếm phủ, sẽ phải nhận được trừng phạt tương ứng.
- Vì sao?
- Cái này không công bằng!
Những người bị điểm đến, sắc mặt đại biến. Trên mặt đầy chấm nhỏ màu đỏ sưng lên, dường như muốn nổ tung. Bọn họ đều thét to.
- Thế giới này, từ trước đến nay sẽ không có cái gọi là công bằng.
Gia Cát Xung hừ lạnh nói:
- Huống gì trước khi các ngươi tiến vào rừng rậm, ta đã nói qua. Không được thi triển sát chiêu và kiếm kỹ. Rất đáng tiếc, các ngươi không có ghi nhớ lời ta nói ở trong lòng.
- Đối mặt với nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể sẽ cố kỵ được nhiều như vậy.
Có người rướn cổ lên giải thích.
- Rừng rậm Man Phong khảo hạch không chỉ là kiếm thuật, còn có năng lực tự kìm chế của mình. Rất hiển nhiên, các ngươi chưa từng có qua được ải này.
Gia Cát Xung nói, ống tay áo vung lên, có chút không nhịn được, không cho bọn họ lại có cơ hội phản bác nữa:
- Cửa ải này, căn cứ thời gian lao ra khỏi rừng rậm và vết thương bị Man Phong đốt lưu lại trên người để phán đoán.
- Ngươi tên là gì?
Gia Cát Xung nhìn về phía Sở Mộ, hỏi.
- Sở Mộ.
- Sở Mộ. . .
Trầm ngâm một lát, Gia Cát Xung khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên một tia bừng tỉnh:
- Rất tốt, trình độ kiếm thuật của ngươi hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người. Cửa thứ hai người đứng đầu chính là ngươi, thu được thưởng một vạn học phần.
Nhất thời, mỗi người đều dùng ánh mắt hâm mộ đố kị nhìn Sở Mộ.
Người thứ hai là Luyện Thanh Vân. Người thứ ba là Hoàng Phủ Trường Thiên. Hoàng Phủ Phách vẫn đứng thứ mười một. Điều này làm cho hắn sắp điên. Ngón tay cầm kiếm cũng nắm chặt tới mức trắng bệch.
- Cửa thứ ba, tên là Phi Lăng Độ. Cửa ải này có chút không cẩn thận sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
Gia Cát Xung nói:
- Hiện tại các ngươi có nửa canh giờ vận chuyển kiếm khí.
Cái gọi là Phi Lăng Độ, chính là một vực sâu một nghìn thước, không nhìn thấy đáy, Kiếm Khí Cảnh không có năng lực bay, cho nên không có cách nào bay thẳng qua. May mắn chính là, từ dưới đáy vực sâu có từng trụ đá hoặc to hoặc nhỏ đứng sừng sững, giăng khắp nơi phân bố không có quy luật. Nhiều đám mây trắng bay qua. Khi có gió thổi qua, lúc tụ lúc tan che che giấu giấu. Khiến người ta khó có thể thấy rõ ràng được vị trí của những trụ đá này.
- Cái này nếu như ngã xuống, không phải là sẽ thịt nát xương tan sao. . .
Một nam kiếm giả đứng ở sát mép vực Phi Lăng Độ nhìn xuống, sâu không thấy đáy, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Đám người Sở Mộ cũng đều ngạc nhiên. Tại sao có thể có sát hạch như vậy.
- Mười người đứng đầu, vẫn có thưởng học phần. Nhớ kỹ, không được ra tay công kích người khác.
Gia Cát Xung nói một tiếng, nhảy lên lưng con hạc mào hồng lại bay lên không trung.
Thân hình Hoàng Phủ Trường Thiên thoáng động, hóa thành lưu quang màu vàng bắn ra, nhìn chuẩn một trụ đá mượn lực đặt chân, rồi lại bay vọt đi. Luyện Thanh Vân không cam lòng tụt lại phía sau, cũng nhanh chóng xuất phát. Những người khác đều bay vụt về phía trước.
- Sư đệ cẩn thận.
La Ngọc Phong nói.
- Sư huynh cũng cẩn thận.
Sở Mộ đáp lại một câu, thân giống như gió mạnh lao đi.
Hai chân Hoàng Phủ Phách dùng sức bắn ra, giống như một con châu chấu nhảy lên từng trụ đá một. Sau đó hắn lại nhìn chuẩn trụ đá tiếp theo để nhảy lên.
Mỗi người đều có thủ đoạn riêng của mình, dựa vào thân pháp và năng lực của mình để vượt qua Phi Lăng Độ. Mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí, rất sợ một sơ suất sẽ khiến mình rơi vào vực sâu không thấy đáy , chết oan chết uổng.
- Hóa ra hắn chính là Sở Mộ mà Minh đệ đã nói tới. Tu vi kiếm khí tuy rằng không cao, nhưng thân pháp không tầm thường. Kiếm thuật càng kinh người. Không biết Phi Lăng Độ có thể đạt được bị trí thứ mấy?
Trên bầu trời Gia Cát Xung quan sát tất cả những người ở phía dưới. Tầm mắt của hắn tập trung vào bóng dáng Sở Mộ.
Đột nhiên, một trận gió to dường như từ dưới vực sâu thổi lên. Vô số tiếng gào thét chấn động vang lên. Thổi tan nhiều đám mây trắng trên bầu trời. Sức gió quá mạnh. Mấy người vừa bay vọt lên, rời khỏi trụ đá, bất ngờ không kịp đề phòng chịu ảnh hưởng, thân va vào trụ đá phía trước mặt.
- Không. . .
- Cứu ta. . .
Tiếng kêu thê lương vang vọng cả vực sâu, khiến da đầu người nghe tê dại. Mẫy người bị rơi xuống dưới vực sâu. Mọi người nhìn thấy đều giật mình trong lòng rét run.
Từng đợt gió lớn từ dưới vực sâu thổi lên, dần dần tăng lên, biến thành cuồng phong. Rất nhiều người dứt khoát đứng ở trên trụ đá không dám nhúc nhích, chỉ chờ đến khi cuồng phong qua đi mới lại tiếp tục.
Nhưng dưới tác dụng của cuồng phong, áo bào phát ra những tiếng phần phật giống như bị xé rách vậy. Cũng có người thân hình lắc lư, bước chân vừa trượt đi, thân thể ngã xuống. Cuồng phong quay cuồng, bọn họ căn bản không có cách nào làm ra động tác khác, chỉ để lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai, rơi xuống vực sâu.
Rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo run rẩy. Bọn họ không khỏi toàn lực vận chuyển kiếm khí ổn định bản thân.
Hoàng Phủ Phách giống như mọc rễ ở dưới đất, đem kiếm khí hệ thổ của bản thân phát huy ra đầy đủ ưu thế. Người khác cũng thủ đoạn của riêng mình.
Đợi một thời gian, cuồng phong thậm chí có xu hướng tăng lên, Luyện Thanh Vân khẽ quát một tiếng, toàn lực thi triển hai thành Vân Chi Ý Cảnh. Thân pháp hệ vân cũng được hắn hoàn toàn thể hiện ra, dung hợp với nhau. Toàn thân hắn giống như một đám mây trắng bay lên, bị cuồng phong thổi qua nhất thời tung bay về phía trước.
Hai mắt Hoàng Phủ Trường Thiên hiện lên một tia kim quang. Kiếm khí toàn thân vô cùng sắc bén. Hai thành Kim Chi Ý Cảnh hoàn toàn bạo phát ra. Thân thể giống như thanh kiếm sắc bén xé rách cuồng phong thổi tới. Hắn xông về phía trước ra, không giữ lại chút nào.
Hoàng Phủ Băng Ngưng quát lạnh một tiếng, hàn ý quanh thân quét ra. Cuồng phong thổi tới hình như đều bị đông cứng lại, khiến cho nàng trong nháy mắt nắm lấy cơ hội bắn người ra.
Mọi người có thủ đoạn riêng của mình. Nhất là mười người đứng đầu.
Sở Mộ thi triển thân pháp Tật Phong Lược Ảnh, dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh. Cuồng phong thổi tới, không chỉ không có cách nào ảnh hưởng đến Sở Mộ, trái lại trở thành trợ lực cho hắn. Tật Phong Lược Ảnh cùng Phong Trung Du thay thế vận dụng, Sở Mộ giống như cá trong nước, tinh linh trong gió vậy, thoải mái lại tùy tâm sở dục.
Loại lời nói này rõ ràng nhìn có chút hả hê, nhất thời kích thích khiến rất nhiều người bất mãn. Nếu không phải suy nghĩ đến Gia Cát Xung có thực lực cao thâm khó dò, bọn họ đã sớm muốn cho hắn một đá.
- Những người bị Man Phong đốt cũng không cần phải lo lắng. Vận chuyển kiếm khí, sau nửa canh giờ tự nhiên sẽ tiêu tan.
Vẻ mặt Gia Cát Xung nghiêm nghị nói, nhưng trong đáy mắt của hắn vẫn có một ý cười quái dị ý. Đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén. Ngón tay hắn điểm ra:
- Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi còn ngươi nữa. . . Cửa thứ hai tất cả đều bị loại. Sau khi tiến vào kiếm phủ, sẽ phải nhận được trừng phạt tương ứng.
- Vì sao?
- Cái này không công bằng!
Những người bị điểm đến, sắc mặt đại biến. Trên mặt đầy chấm nhỏ màu đỏ sưng lên, dường như muốn nổ tung. Bọn họ đều thét to.
- Thế giới này, từ trước đến nay sẽ không có cái gọi là công bằng.
Gia Cát Xung hừ lạnh nói:
- Huống gì trước khi các ngươi tiến vào rừng rậm, ta đã nói qua. Không được thi triển sát chiêu và kiếm kỹ. Rất đáng tiếc, các ngươi không có ghi nhớ lời ta nói ở trong lòng.
- Đối mặt với nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể sẽ cố kỵ được nhiều như vậy.
Có người rướn cổ lên giải thích.
- Rừng rậm Man Phong khảo hạch không chỉ là kiếm thuật, còn có năng lực tự kìm chế của mình. Rất hiển nhiên, các ngươi chưa từng có qua được ải này.
Gia Cát Xung nói, ống tay áo vung lên, có chút không nhịn được, không cho bọn họ lại có cơ hội phản bác nữa:
- Cửa ải này, căn cứ thời gian lao ra khỏi rừng rậm và vết thương bị Man Phong đốt lưu lại trên người để phán đoán.
- Ngươi tên là gì?
Gia Cát Xung nhìn về phía Sở Mộ, hỏi.
- Sở Mộ.
- Sở Mộ. . .
Trầm ngâm một lát, Gia Cát Xung khẽ cau mày, đáy mắt hiện lên một tia bừng tỉnh:
- Rất tốt, trình độ kiếm thuật của ngươi hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người. Cửa thứ hai người đứng đầu chính là ngươi, thu được thưởng một vạn học phần.
Nhất thời, mỗi người đều dùng ánh mắt hâm mộ đố kị nhìn Sở Mộ.
Người thứ hai là Luyện Thanh Vân. Người thứ ba là Hoàng Phủ Trường Thiên. Hoàng Phủ Phách vẫn đứng thứ mười một. Điều này làm cho hắn sắp điên. Ngón tay cầm kiếm cũng nắm chặt tới mức trắng bệch.
- Cửa thứ ba, tên là Phi Lăng Độ. Cửa ải này có chút không cẩn thận sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
Gia Cát Xung nói:
- Hiện tại các ngươi có nửa canh giờ vận chuyển kiếm khí.
Cái gọi là Phi Lăng Độ, chính là một vực sâu một nghìn thước, không nhìn thấy đáy, Kiếm Khí Cảnh không có năng lực bay, cho nên không có cách nào bay thẳng qua. May mắn chính là, từ dưới đáy vực sâu có từng trụ đá hoặc to hoặc nhỏ đứng sừng sững, giăng khắp nơi phân bố không có quy luật. Nhiều đám mây trắng bay qua. Khi có gió thổi qua, lúc tụ lúc tan che che giấu giấu. Khiến người ta khó có thể thấy rõ ràng được vị trí của những trụ đá này.
- Cái này nếu như ngã xuống, không phải là sẽ thịt nát xương tan sao. . .
Một nam kiếm giả đứng ở sát mép vực Phi Lăng Độ nhìn xuống, sâu không thấy đáy, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Đám người Sở Mộ cũng đều ngạc nhiên. Tại sao có thể có sát hạch như vậy.
- Mười người đứng đầu, vẫn có thưởng học phần. Nhớ kỹ, không được ra tay công kích người khác.
Gia Cát Xung nói một tiếng, nhảy lên lưng con hạc mào hồng lại bay lên không trung.
Thân hình Hoàng Phủ Trường Thiên thoáng động, hóa thành lưu quang màu vàng bắn ra, nhìn chuẩn một trụ đá mượn lực đặt chân, rồi lại bay vọt đi. Luyện Thanh Vân không cam lòng tụt lại phía sau, cũng nhanh chóng xuất phát. Những người khác đều bay vụt về phía trước.
- Sư đệ cẩn thận.
La Ngọc Phong nói.
- Sư huynh cũng cẩn thận.
Sở Mộ đáp lại một câu, thân giống như gió mạnh lao đi.
Hai chân Hoàng Phủ Phách dùng sức bắn ra, giống như một con châu chấu nhảy lên từng trụ đá một. Sau đó hắn lại nhìn chuẩn trụ đá tiếp theo để nhảy lên.
Mỗi người đều có thủ đoạn riêng của mình, dựa vào thân pháp và năng lực của mình để vượt qua Phi Lăng Độ. Mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí, rất sợ một sơ suất sẽ khiến mình rơi vào vực sâu không thấy đáy , chết oan chết uổng.
- Hóa ra hắn chính là Sở Mộ mà Minh đệ đã nói tới. Tu vi kiếm khí tuy rằng không cao, nhưng thân pháp không tầm thường. Kiếm thuật càng kinh người. Không biết Phi Lăng Độ có thể đạt được bị trí thứ mấy?
Trên bầu trời Gia Cát Xung quan sát tất cả những người ở phía dưới. Tầm mắt của hắn tập trung vào bóng dáng Sở Mộ.
Đột nhiên, một trận gió to dường như từ dưới vực sâu thổi lên. Vô số tiếng gào thét chấn động vang lên. Thổi tan nhiều đám mây trắng trên bầu trời. Sức gió quá mạnh. Mấy người vừa bay vọt lên, rời khỏi trụ đá, bất ngờ không kịp đề phòng chịu ảnh hưởng, thân va vào trụ đá phía trước mặt.
- Không. . .
- Cứu ta. . .
Tiếng kêu thê lương vang vọng cả vực sâu, khiến da đầu người nghe tê dại. Mẫy người bị rơi xuống dưới vực sâu. Mọi người nhìn thấy đều giật mình trong lòng rét run.
Từng đợt gió lớn từ dưới vực sâu thổi lên, dần dần tăng lên, biến thành cuồng phong. Rất nhiều người dứt khoát đứng ở trên trụ đá không dám nhúc nhích, chỉ chờ đến khi cuồng phong qua đi mới lại tiếp tục.
Nhưng dưới tác dụng của cuồng phong, áo bào phát ra những tiếng phần phật giống như bị xé rách vậy. Cũng có người thân hình lắc lư, bước chân vừa trượt đi, thân thể ngã xuống. Cuồng phong quay cuồng, bọn họ căn bản không có cách nào làm ra động tác khác, chỉ để lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai, rơi xuống vực sâu.
Rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo run rẩy. Bọn họ không khỏi toàn lực vận chuyển kiếm khí ổn định bản thân.
Hoàng Phủ Phách giống như mọc rễ ở dưới đất, đem kiếm khí hệ thổ của bản thân phát huy ra đầy đủ ưu thế. Người khác cũng thủ đoạn của riêng mình.
Đợi một thời gian, cuồng phong thậm chí có xu hướng tăng lên, Luyện Thanh Vân khẽ quát một tiếng, toàn lực thi triển hai thành Vân Chi Ý Cảnh. Thân pháp hệ vân cũng được hắn hoàn toàn thể hiện ra, dung hợp với nhau. Toàn thân hắn giống như một đám mây trắng bay lên, bị cuồng phong thổi qua nhất thời tung bay về phía trước.
Hai mắt Hoàng Phủ Trường Thiên hiện lên một tia kim quang. Kiếm khí toàn thân vô cùng sắc bén. Hai thành Kim Chi Ý Cảnh hoàn toàn bạo phát ra. Thân thể giống như thanh kiếm sắc bén xé rách cuồng phong thổi tới. Hắn xông về phía trước ra, không giữ lại chút nào.
Hoàng Phủ Băng Ngưng quát lạnh một tiếng, hàn ý quanh thân quét ra. Cuồng phong thổi tới hình như đều bị đông cứng lại, khiến cho nàng trong nháy mắt nắm lấy cơ hội bắn người ra.
Mọi người có thủ đoạn riêng của mình. Nhất là mười người đứng đầu.
Sở Mộ thi triển thân pháp Tật Phong Lược Ảnh, dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh. Cuồng phong thổi tới, không chỉ không có cách nào ảnh hưởng đến Sở Mộ, trái lại trở thành trợ lực cho hắn. Tật Phong Lược Ảnh cùng Phong Trung Du thay thế vận dụng, Sở Mộ giống như cá trong nước, tinh linh trong gió vậy, thoải mái lại tùy tâm sở dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.