Chương 1641: Phi Thiên thuật ngự kiếm
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Sở Mộ cảm giác có dao động đặc biệt khuếch tán từ người y, dao động này không mạnh nhưng rất cứng cỏi, liên miên bất tận tựa sóng cuộn biển đào, kéo dài vô tận.
Sở Mộ xoe tròn mắt nhìn chằm chằm trường bào màu đen phía xa, theo dõi từng hành động, cố gắng ghi nhớ, hơi thở phát ra từ người y.
Người mặc trường bào màu đen chậm rãi giơ tay trái lên, vạch quỹ tích dường như sâu thẳm nhất, huyền diệu nhất vũ trụ. Ngón trỏ, ngón giữa tay trái khép lại thành thanh kiếm mũi nhọn tuyệt thế xẹt qua hư không trước mặt, vạch từng đường quỹ tích, vẽ ra các ấn ký.
Cùng lúc đó thanh âm mênh mông lúc ngừng lúc nối phát ra từ miệng người mặc trường bào đen, cao thấp phập phồng, tràn ngập cảm giác lực lượng đặc biệt. Mỗi chữ rõ ràng chui vào tai Sở Mộ, óc hắn hồi tưởng, in dấu không bao giờ bị xóa nhòa.
Sở Mộ không biết người mặc trường bào đen niệm những thanh âm kia là chữ gì, dù chui vào óc hắn in dấu thì hắn vẫn không biết chữ đó. Nhưng Sở Mộ biết cách phát âm, biết nó dùng làm cái gì.
Đó là thanh âm vô cùng huyền diệu, ẩn chứa hơi thở đại đạo, là loại nói rõ đạo nghĩa. Quỹ tích kiếm chỉ tay trái của người mặc trường bào đen phản chiếu trong mắt Sở Mộ, lực lượng thần niệm tiêu hao nhanh cố gắng ghi nhớ qũy tích đó.
Dường như qua một ngàn năm dài lại như chỉ trong khoảnh khắc, búng tay qua một năm, trong náy mắt phương hoa. Kiếm chỉ tay trái của người mặc trường bào đen chỉ lên trời, thanh kiếm cổ như hợp nhất sau lưng y chợt rung rung, từng tiếng du dương vang vọng thiên địa, rung động vũ trụ.
Trong vũ trụ sâu thẳm chỉ có tiếng kiếm ngân nổi lên bốn phía, tràn ngập, vô cùng vô tận. Kiếm cổ rời khỏi vỏ kiếm bay vút lên trời, kiếm quang đâm thẳng lên trời, đâm thủng vũ trụ sâu thẳm mênh mông, như chân long bay khỏi vực sâu, bay lượn chín tầng trời.
Kiếm quang nhanh đến khó tin, mau tới nỗi Sở Mộ cảm giác tầm mắt của mình không thể bắt giữ dấu vết, trước mắt chợt lóe kiếm quang đã cách xa mấy vạn thước, lóe một cái kiếm quang lại xuất hiện trước mắt. Hơi thở âm lạnh sắc nhọn làm con ngươi Sở Mộ co rút.
Kiếm chỉ tay trái của người mặc trường bào đen vạch nhẹ, kiếm quang bay lên bay xuống cực kỳ nhanh nhẹn như có sự sống, tốc độ dần tăng lên.
- Đây là . . . thuật ngự kiếm gì?
Trực giác nói cho Sở Mộ đây là thuật ngự kiếm, nhưng khác với thuật ngự kiếm mà hắn tu luyện, dường như càng cao cấp hơn.
Dường như người mặc trường bào đen không nghe thấy lời Sở Mộ nói, vẫn cứ vạch kiếm chỉ tay trái, biên động càng lúc càng nhỏ nhưng kiếm quang thì ngày càng nhanh nhẹn hơn. Cuối cùng người mặc trường bào đen ngừng kiếm chỉ vòng tay trái ra sau, hai tay chắp sau đít, nhẹ nhàng tựa thần tiên giáng trần.
Nhưng kiếm quang không ngừng lại theo tay trái, không hề bị ảnh hưởng, nó vẫn rong chơi bay lượn, tự do tự tại trong vũ trụ vô tận, như thể thoát khỏi mọi trói buộc, thoát khỏi tù giam ràng buộc.
Sở Mộ hoàn toàn chìm đắm trong đó, quên hết những chuyện khác.
Chợt kiếm quang từ phương xa nhất bắn ra, một đường thẳng tắp như đến từ hư vô bắn về phía Sở Mộ, với tốc độ đôi mắt của hắn khó thể bắt giữ chui vào giữa trán. Sở Mộ cảm giác đau đớn như đầu bị đâm thủng, linh hồn bị xé rách, khiến toàn thân hắn run rẩy, chết đi sống lại.
Cùng lúc đó một thanh âm trong trẻo mơ hồ truyền vào óc Sở Mộ:
- Truyền Phi Thiên thuật ngự kiếm cho ngươi, mong ngươi luyện tập chăm chỉ . . .
Thanh âm quay về tĩnh lặng, người Sở Mộ run rẩy, vũ trụ sâu thẳm trước mắt vỡ vụn như mặt kính bị đập vỡ, tan biến trong hư vô. Sở Mộ như tỉnh giấc mộng trở về chỗ cũ.
Sở Mộ vẫn đứng ở tiền viện Phi Thiên các, trước mặt là pho tượng tổ sư khai các Phi Thiên các đứng sững dưới đất, nguy nga vô tận.
Pho tượng tổ sư khai các Phi Thiên các vẫn giữ động tác ban đầu chưa từng thay đổi, như thể những gì Sở Mộ đã thấy chỉ là ảo mộng, ảo giác.
Nếu cảm giác đau đớn bị đâm thủng không còn sót lại đôi chút thì Sở Mộ thật sự tin đấy chỉ là ảo giác.
Nhưng nó không phải ảo mà là chân thật.
Sở Mộ nhìn chăm chú tượng tổ sư khai các Phi Thiên các thật lâu, cúi gập người hành kiếm lễ biểu thị lòng tôn kính, sự tôn kính chân thành tha thiết cao thượng nhất.
Những gì đã xảy ra không phải ảo giác, Sở Mộ thật sự được ích lợi.
Bí mật lớn từ sau tượng tổ sư khai các Phi Thiên các không có ai tham ngộ ra, nay đã bị Sở Mộ tham ngộ một cách lặng lẽ, nếu hắn không nói thì không ai biết.
Sở Mộ thu lại tầm mắt, lòng tràn đầy tôn kính rời khỏi tiền viện rồi ngự không, người kiếm hợp nhất hóa thành kiếm quang bay nhanh đi. Sở Mộ vào sơn cốc Trùng Thiên viện trước, thăm nhóm người Chung Mộc Thần, trò chuyện một lúc. Hắn chỉ điểm tu luyện đôi chút rồi rời đi, quay về sơn cốc trong Phá Thiên viện.
Sở Mộ vừa về sơn cốc liền bị vài đệ tử Phá Thiên viện phát hiện, nhưng hắn phớt lờ họ đi thẳng tới Kiếm Lâu ven hồ của mình.
Sở Mộ có vài bằng hữu trong Phá Thiên viện, nhưng Phá Thiên viện trừ Tần Thiên Dật ưu ái hắn ra chẳng có bằng hữu gì.
Sau khi Sở Mộ trở về Kiếm Lâu việc làm đầu tiên là ngồi xếp bằng, phục hồi kiếm nguyên, lực lượng thần niệm bị tiêu hao dọc đường đi, sau đó tham ngộ.
Sở Mộ thì thào:
- Phi Thiên thuật ngự kiếm . . . đó là bí mật lớn nhất ẩn chứa trong pho tượng tổ sư sáng lập Phi Thiên các.
Không sai, vũ trụ sâu thẳm mà Sở Mộ đã đến là vùng đất tổ sư khai các Phi Thiên các để lại truyền thừa cuối cùng. Có thể tạo dựng một mảnh thế giới đủ thấy tổ sư khai các Phi Thiên các mạnh cỡ nào.
Không có đủ ngộ tính thì không thể được gì từ trong đó.
Công nhận tổ sư khai các Phi Thiên các thiết lập tham ngộ có độ khí siêu cao. Trước Sở Mộ có vô số đệ tử Phi Thiên các nhưng không ai tham ngộ ra. Tần Thiên Dật được gọi là xuất sắc nhất cũng không làm được.
Trước đó Sở Mộ cũng không thể, nhưng khi hắn thăng cấp đến Tạo Hóa cảnh, tu vi tăng cao, các mặt đều tiến bộ, ngộ tính tăng lên một chút, tuy chỉ là chút ít nhưng như cọng rơm cuối cùng đè sụp lạc đà, đạt tới tiêu chuẩn tham ngộ.
Đương nhiên nếu Sở Mộ không tham ngộ ra thuật ngự kiếm và tu luyện đến trình độ tinh thâm thì không thể nào tham ngộ được cảnh đó, càng không thể được đến truyền thừa của Phi Thiên thuật ngự kiếm.
Phi Thiên thuật ngự kiếm!
Nói đơn giản thì thuật ngự kiếm là cơ bản, Phi Thiên thuật ngự kiếm là thăng cấp.
Sở Mộ thì thào:
- Thuật ngự kiếm, ngự kiếm bay đi khiến tốc độ tăng gấp đôi, Phi Thiên thuật ngự kiếm tăng gốc gấp ba lần.
Sở Mộ xoe tròn mắt nhìn chằm chằm trường bào màu đen phía xa, theo dõi từng hành động, cố gắng ghi nhớ, hơi thở phát ra từ người y.
Người mặc trường bào màu đen chậm rãi giơ tay trái lên, vạch quỹ tích dường như sâu thẳm nhất, huyền diệu nhất vũ trụ. Ngón trỏ, ngón giữa tay trái khép lại thành thanh kiếm mũi nhọn tuyệt thế xẹt qua hư không trước mặt, vạch từng đường quỹ tích, vẽ ra các ấn ký.
Cùng lúc đó thanh âm mênh mông lúc ngừng lúc nối phát ra từ miệng người mặc trường bào đen, cao thấp phập phồng, tràn ngập cảm giác lực lượng đặc biệt. Mỗi chữ rõ ràng chui vào tai Sở Mộ, óc hắn hồi tưởng, in dấu không bao giờ bị xóa nhòa.
Sở Mộ không biết người mặc trường bào đen niệm những thanh âm kia là chữ gì, dù chui vào óc hắn in dấu thì hắn vẫn không biết chữ đó. Nhưng Sở Mộ biết cách phát âm, biết nó dùng làm cái gì.
Đó là thanh âm vô cùng huyền diệu, ẩn chứa hơi thở đại đạo, là loại nói rõ đạo nghĩa. Quỹ tích kiếm chỉ tay trái của người mặc trường bào đen phản chiếu trong mắt Sở Mộ, lực lượng thần niệm tiêu hao nhanh cố gắng ghi nhớ qũy tích đó.
Dường như qua một ngàn năm dài lại như chỉ trong khoảnh khắc, búng tay qua một năm, trong náy mắt phương hoa. Kiếm chỉ tay trái của người mặc trường bào đen chỉ lên trời, thanh kiếm cổ như hợp nhất sau lưng y chợt rung rung, từng tiếng du dương vang vọng thiên địa, rung động vũ trụ.
Trong vũ trụ sâu thẳm chỉ có tiếng kiếm ngân nổi lên bốn phía, tràn ngập, vô cùng vô tận. Kiếm cổ rời khỏi vỏ kiếm bay vút lên trời, kiếm quang đâm thẳng lên trời, đâm thủng vũ trụ sâu thẳm mênh mông, như chân long bay khỏi vực sâu, bay lượn chín tầng trời.
Kiếm quang nhanh đến khó tin, mau tới nỗi Sở Mộ cảm giác tầm mắt của mình không thể bắt giữ dấu vết, trước mắt chợt lóe kiếm quang đã cách xa mấy vạn thước, lóe một cái kiếm quang lại xuất hiện trước mắt. Hơi thở âm lạnh sắc nhọn làm con ngươi Sở Mộ co rút.
Kiếm chỉ tay trái của người mặc trường bào đen vạch nhẹ, kiếm quang bay lên bay xuống cực kỳ nhanh nhẹn như có sự sống, tốc độ dần tăng lên.
- Đây là . . . thuật ngự kiếm gì?
Trực giác nói cho Sở Mộ đây là thuật ngự kiếm, nhưng khác với thuật ngự kiếm mà hắn tu luyện, dường như càng cao cấp hơn.
Dường như người mặc trường bào đen không nghe thấy lời Sở Mộ nói, vẫn cứ vạch kiếm chỉ tay trái, biên động càng lúc càng nhỏ nhưng kiếm quang thì ngày càng nhanh nhẹn hơn. Cuối cùng người mặc trường bào đen ngừng kiếm chỉ vòng tay trái ra sau, hai tay chắp sau đít, nhẹ nhàng tựa thần tiên giáng trần.
Nhưng kiếm quang không ngừng lại theo tay trái, không hề bị ảnh hưởng, nó vẫn rong chơi bay lượn, tự do tự tại trong vũ trụ vô tận, như thể thoát khỏi mọi trói buộc, thoát khỏi tù giam ràng buộc.
Sở Mộ hoàn toàn chìm đắm trong đó, quên hết những chuyện khác.
Chợt kiếm quang từ phương xa nhất bắn ra, một đường thẳng tắp như đến từ hư vô bắn về phía Sở Mộ, với tốc độ đôi mắt của hắn khó thể bắt giữ chui vào giữa trán. Sở Mộ cảm giác đau đớn như đầu bị đâm thủng, linh hồn bị xé rách, khiến toàn thân hắn run rẩy, chết đi sống lại.
Cùng lúc đó một thanh âm trong trẻo mơ hồ truyền vào óc Sở Mộ:
- Truyền Phi Thiên thuật ngự kiếm cho ngươi, mong ngươi luyện tập chăm chỉ . . .
Thanh âm quay về tĩnh lặng, người Sở Mộ run rẩy, vũ trụ sâu thẳm trước mắt vỡ vụn như mặt kính bị đập vỡ, tan biến trong hư vô. Sở Mộ như tỉnh giấc mộng trở về chỗ cũ.
Sở Mộ vẫn đứng ở tiền viện Phi Thiên các, trước mặt là pho tượng tổ sư khai các Phi Thiên các đứng sững dưới đất, nguy nga vô tận.
Pho tượng tổ sư khai các Phi Thiên các vẫn giữ động tác ban đầu chưa từng thay đổi, như thể những gì Sở Mộ đã thấy chỉ là ảo mộng, ảo giác.
Nếu cảm giác đau đớn bị đâm thủng không còn sót lại đôi chút thì Sở Mộ thật sự tin đấy chỉ là ảo giác.
Nhưng nó không phải ảo mà là chân thật.
Sở Mộ nhìn chăm chú tượng tổ sư khai các Phi Thiên các thật lâu, cúi gập người hành kiếm lễ biểu thị lòng tôn kính, sự tôn kính chân thành tha thiết cao thượng nhất.
Những gì đã xảy ra không phải ảo giác, Sở Mộ thật sự được ích lợi.
Bí mật lớn từ sau tượng tổ sư khai các Phi Thiên các không có ai tham ngộ ra, nay đã bị Sở Mộ tham ngộ một cách lặng lẽ, nếu hắn không nói thì không ai biết.
Sở Mộ thu lại tầm mắt, lòng tràn đầy tôn kính rời khỏi tiền viện rồi ngự không, người kiếm hợp nhất hóa thành kiếm quang bay nhanh đi. Sở Mộ vào sơn cốc Trùng Thiên viện trước, thăm nhóm người Chung Mộc Thần, trò chuyện một lúc. Hắn chỉ điểm tu luyện đôi chút rồi rời đi, quay về sơn cốc trong Phá Thiên viện.
Sở Mộ vừa về sơn cốc liền bị vài đệ tử Phá Thiên viện phát hiện, nhưng hắn phớt lờ họ đi thẳng tới Kiếm Lâu ven hồ của mình.
Sở Mộ có vài bằng hữu trong Phá Thiên viện, nhưng Phá Thiên viện trừ Tần Thiên Dật ưu ái hắn ra chẳng có bằng hữu gì.
Sau khi Sở Mộ trở về Kiếm Lâu việc làm đầu tiên là ngồi xếp bằng, phục hồi kiếm nguyên, lực lượng thần niệm bị tiêu hao dọc đường đi, sau đó tham ngộ.
Sở Mộ thì thào:
- Phi Thiên thuật ngự kiếm . . . đó là bí mật lớn nhất ẩn chứa trong pho tượng tổ sư sáng lập Phi Thiên các.
Không sai, vũ trụ sâu thẳm mà Sở Mộ đã đến là vùng đất tổ sư khai các Phi Thiên các để lại truyền thừa cuối cùng. Có thể tạo dựng một mảnh thế giới đủ thấy tổ sư khai các Phi Thiên các mạnh cỡ nào.
Không có đủ ngộ tính thì không thể được gì từ trong đó.
Công nhận tổ sư khai các Phi Thiên các thiết lập tham ngộ có độ khí siêu cao. Trước Sở Mộ có vô số đệ tử Phi Thiên các nhưng không ai tham ngộ ra. Tần Thiên Dật được gọi là xuất sắc nhất cũng không làm được.
Trước đó Sở Mộ cũng không thể, nhưng khi hắn thăng cấp đến Tạo Hóa cảnh, tu vi tăng cao, các mặt đều tiến bộ, ngộ tính tăng lên một chút, tuy chỉ là chút ít nhưng như cọng rơm cuối cùng đè sụp lạc đà, đạt tới tiêu chuẩn tham ngộ.
Đương nhiên nếu Sở Mộ không tham ngộ ra thuật ngự kiếm và tu luyện đến trình độ tinh thâm thì không thể nào tham ngộ được cảnh đó, càng không thể được đến truyền thừa của Phi Thiên thuật ngự kiếm.
Phi Thiên thuật ngự kiếm!
Nói đơn giản thì thuật ngự kiếm là cơ bản, Phi Thiên thuật ngự kiếm là thăng cấp.
Sở Mộ thì thào:
- Thuật ngự kiếm, ngự kiếm bay đi khiến tốc độ tăng gấp đôi, Phi Thiên thuật ngự kiếm tăng gốc gấp ba lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.