Chương 798: Phong vân Thông Thiên
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Nhi tử đã chết dưới kiếm của Tiêu Thiên Phong, Táng Thiên Tôn Giả chỉ còn lại đồ đệ này. Táng Thiên Tôn Giả cực kỳ yêu thích đồ đệ, cố gắng bồi dưỡng thành môn chủ Táng Thiên Kiếm Môn đời tiếp theo. Táng Thiên Kiếm Chủ còn giao Táng Thiên bí kiếm bí pháp độc môn cho đồ đệ tu luyện, vì phòng ngừa khi gã gặp cường địch thì có đòn sát thủ có thể xoay chuyển sinh tử.
Nhưng không ngờ đồ đệ duy nhất mà Táng Thiên Tôn Giả xem trọng cũng chết.
Táng Thiên Tôn Giả như nổi điên gầm rống:
- Ai? Rốt cuộc là kẻ nào???
Trong đại điện như có sấm sét đì đùng, các trưởng lão, đệ tử mặt tái mét, mắt tràn đầy kinh hoàng. Đặc biệt đám đệ tử bị khí thế khủng bố làm hộc máu té xuống đất, hơi thở hỗn loạn.
Đại trưởng lão thấy thế biến sắc mặt vội hét to, thanh âm như sấm sét:
- Môn chủ!
Táng Thiên Tôn Giả bừng tỉnh, thấy cảnh tượng trong đại điện thì vội thu lại hơi thở cuồng bạo, nếu cứ tiếp tục thì hơn phân nửa đệ tử trong đại điện sẽ bị phế, Táng Thiên Kiếm Môn không chịu nổi tổn thất không cần thiết mới này.
Trưởng lão khuyên nhủ:
- Môn chủ hãy nén bi thương đi.
Đại trưởng lão râu tóc dựng đứng nói:
- Môn chủ, người chết không thể sống lại, bây giờ quan trọng nhất là điều tra ra người nào xuống tay.
Các trưởng lão nghiến răng nói:
- Đại trưởng lão nói đúng, phải tra, điều tra xem là kẻ nào ra tay! Khi điều tra ra hung thủ phải lột da rút gân kẻ đó, hành hạ bảy ngày bảy đêm!
- Quan sát vết thương thì có hai hung thủ.
Một trưởng lão cẩn thận kiểm tra xác chết rồi báo cáo:
- Tạo nghệ kiếm thuật của hai người này rất cao, không thua gì chúng ta, thậm chí là trên chúng ta.
Đại trưởng lão giật nảy mình, cũng cẩn thận xem xét vết thương, càng nhìn càng hết hồn. Vì đại trưởng lão phát hiện vết thương trên xác chết đúng là từ hai người khác nhau, trong đó kiếm thuật của một người hoàn toàn có thể sánh ngang với gã, điều này lập tức khiến gã giật mình.
Trong đầu đại trưởng lão nổi lên suy đoán:
- Không lẽ là hai vị Kiếm Tôn ra tay?
Đại trưởng lão phủ quyết ngay, Kiếm Tôn xuống tay ám sát một vài Kiếm Giả Khí Hải cảnh?
Đúng là chuyện phi lý.
Kiếm Giả có niềm kiêu hãnh của mình, Kiếm Giả cường đại như sinh linh cao cao tại thượng, trừ phi bất đắc dĩ không thì bọn họ sẽ không xuống tay với Kiếm Giả đẳng cấp thấp hơn mình rất nhiều, càng đừng nói dùng thủ đoạn ám sát.
Dù là Kiếm Tôn tồi tệ vô sỉ đến mấy cũng không muốn dùng cách này, với bọn họ thì Kiếm Giả Khí Hải cảnh nhiều mấy cũng chỉ là một đám con kiến, đâm một nhát đủ giết hàng trăm.
Các trưởng lão đoán một khả năng khác:
- Không phải Kiếm Tôn thì chẳng lẽ là Kiếm Giả xếp mười hạng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào?
- Trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào ít người tạo nghệ kiếm thuật ngang ngửa với ta, khiến ta thấy kinh dị thì chỉ có Tuyệt Vô Đạo và Diêm Cửu U. Nhưng với thân phận của hai người muốn đối phó Táng Thiên Kiếm Môn chúng ta không cần ám sát.
Đại trưởng lão phân tích nói:
- Hơn nữa đệ tử bị ám sát phong cấm Kiếm Lâu còn nguyên vẹn, đêm qua chúng ta không nghe động tĩnh. Chỉ có một khả năng là kẻ ám sát có bí bảo phá cấm hiếm thấy.
Táng Thiên Tôn Giả bình tĩnh đến đáng sợ:
- Bát trưởng lão, làm phiền đi đỉnh Thông Thiên sơn một chuyến.
Thật ra trong lòng Táng Thiên Tôn Giả rực cháy lửa giận, gã đã điều tra được không gian oản luân của đệ tử mình biến mất, tức là bị người ám sát lấy đi, trong đó rất có thể chứa bí pháp độc môn Táng Thiên bí kiếm của gã.
Táng Thiên Tôn Giả gặp kỳ ngộ có được bí pháp công kích tên Táng Thiên bí kiếm, ngoài ra thực lực của gã tăng lên đến đẳng cấp ngang ngửa Kiếm Giả Kiếm Tôn bình thường, khi sử dụng Táng Thiên bí kiếm thì có thể giết cường giả đẳng cấp Kiếm Tôn cường đại.
Có thể nói Táng Thiên bí kiếm là đòn sát thủ của Táng Thiên Tôn Giả, là lá bài tẩy mạnh nhất của gã. Nguyên Táng Thiên Kiếm Môn chỉ mình Táng Thiên Tôn Giả tu luyện bí pháp này, vì bồi dưỡng môn chủ đời tiếp theo nên gã mới giao bản sao bí pháp lại cho đồ đệ duy nhất, hy vọng gã có thể lĩnh ngộ tu luyện.
Không ngờ làm giá y cho người.
Ánh mắt Táng Thiên Tôn Giả cực kỳ âm trầm thầm nghĩ:
- Táng Thiên bí kiếm không dễ luyện, lúc trước ta có được nó mất năm năm mới tham ngộ được chút ít, mười năm để tu luyện đến tiểu thành, tới nay chưa tu luyện được đại thành.
Bát trưởng lão hành kiếm lễ:
- Tuân lệnh môn chủ!
Bát trưởng lão nhanh chóng đi Thông Thiên sơn.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, Hạ Du lần lượt đến đỉnh Thông Thiên sơn.
Mục tiêu hàng đầu của bọn họ là xem xét bảng Thông Thiên Kiếm Hào.
Xếp hạng nhất không phải Tông Kình Thiên mà biến thành Diêm Cửu U, hạng hai là Tông Kình Thiên, hạng ba là Tuyệt Vô Đạo, hạng bốn vẫn là Cổ Giang Hà, hạng năm là Sở Mộ, hạng sáu là Hàn Băng Ngọc, hạng bảy thành Tây Phong Liệt, hạng tám là Ma Sư Độc Bá, xuống nữa thì thứ hạng giống như lúc trước không có gì thay đổi.
Nhưng thứ hạng bảng Thông Thiên Kiếm Hào thay đổi tức là trong mấy ngày qua có cuộc tranh giành kịch liệt.
Tiêu Thiên Phong thấy tên mình ở hạng mười ba thì mắt lóe tia sáng sắc bén.
Lúc này tầng ba mươi sáng lên biểu thị có người khiêu chiến Thông Thiên Kiếm tháp và đã lên tầng đó.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, Hạ Du cùng giật mình kêu lên:
- Tầng thứ ba mươi!
Trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào có thể xông lên tầng thứ ba mươi mà Sở Mộ cũng không nắm chắc làm được thì chỉ có ba người: Tông Kình Thiên, Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U.
Giờ Kiếm Giả đang khiêu chiến Thông Thiên Kiếm tháp rất có thể là một trong ba người đó.
Nhưng không biết là ai?
Trừ Tông Kình Thiên ra Sở Mộ chưa từng gặp Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Chắc là Tuyệt Vô Đạo.
Một Kiếm Giả đứng bên cạnh lẩm bẩm, giọng nói chất chứa mong chờ:
- Tầng thứ ba mươi, không biết lần này Tuyệt Vô Đạo có thể xông lên tầng ba mươi mốt đè bẹp Diêm Cửu U, Tông Kình Thiên lấy lại hạng nhất không?
Hạ Du vui vẻ nói:
- Quả nhiên là Tuyệt Vô Đạo.
Bọn họ đang chờ, yên lặng đợi, chờ thành tích cuối cùng của Tuyệt Vô Đạo. Là lấy lại hạng nhất hay từ nay rơi xuống?
Thời gian chậm rãi trôi, thực lực cường đại như Tuyệt Vô Đạo cũng khó qua tầng thứ ba mươi.
Hơn nửa canh giờ sau tầng thứ ba mươi tối xuống.
Đám Kiếm Giả trên đỉnh Thông Thiên sơn xoe tròn mắt, nín thở nhìn chằm chằm tầng thứ ba mươi, trái tim như ngừng đập.
Chờ đợi một giây mà dài như mười năm, tầng thứ ba mươi mốt Thông Thiên Kiếm tháp sáng lên, chiếu vào mắt đám người xoa dịu nỗi lòng bất an.
Như người tuyệt vọng lênh đênh trong biển đêm không bến bờ bỗng thấy hải đăng ở phía xa.
Nhưng không ngờ đồ đệ duy nhất mà Táng Thiên Tôn Giả xem trọng cũng chết.
Táng Thiên Tôn Giả như nổi điên gầm rống:
- Ai? Rốt cuộc là kẻ nào???
Trong đại điện như có sấm sét đì đùng, các trưởng lão, đệ tử mặt tái mét, mắt tràn đầy kinh hoàng. Đặc biệt đám đệ tử bị khí thế khủng bố làm hộc máu té xuống đất, hơi thở hỗn loạn.
Đại trưởng lão thấy thế biến sắc mặt vội hét to, thanh âm như sấm sét:
- Môn chủ!
Táng Thiên Tôn Giả bừng tỉnh, thấy cảnh tượng trong đại điện thì vội thu lại hơi thở cuồng bạo, nếu cứ tiếp tục thì hơn phân nửa đệ tử trong đại điện sẽ bị phế, Táng Thiên Kiếm Môn không chịu nổi tổn thất không cần thiết mới này.
Trưởng lão khuyên nhủ:
- Môn chủ hãy nén bi thương đi.
Đại trưởng lão râu tóc dựng đứng nói:
- Môn chủ, người chết không thể sống lại, bây giờ quan trọng nhất là điều tra ra người nào xuống tay.
Các trưởng lão nghiến răng nói:
- Đại trưởng lão nói đúng, phải tra, điều tra xem là kẻ nào ra tay! Khi điều tra ra hung thủ phải lột da rút gân kẻ đó, hành hạ bảy ngày bảy đêm!
- Quan sát vết thương thì có hai hung thủ.
Một trưởng lão cẩn thận kiểm tra xác chết rồi báo cáo:
- Tạo nghệ kiếm thuật của hai người này rất cao, không thua gì chúng ta, thậm chí là trên chúng ta.
Đại trưởng lão giật nảy mình, cũng cẩn thận xem xét vết thương, càng nhìn càng hết hồn. Vì đại trưởng lão phát hiện vết thương trên xác chết đúng là từ hai người khác nhau, trong đó kiếm thuật của một người hoàn toàn có thể sánh ngang với gã, điều này lập tức khiến gã giật mình.
Trong đầu đại trưởng lão nổi lên suy đoán:
- Không lẽ là hai vị Kiếm Tôn ra tay?
Đại trưởng lão phủ quyết ngay, Kiếm Tôn xuống tay ám sát một vài Kiếm Giả Khí Hải cảnh?
Đúng là chuyện phi lý.
Kiếm Giả có niềm kiêu hãnh của mình, Kiếm Giả cường đại như sinh linh cao cao tại thượng, trừ phi bất đắc dĩ không thì bọn họ sẽ không xuống tay với Kiếm Giả đẳng cấp thấp hơn mình rất nhiều, càng đừng nói dùng thủ đoạn ám sát.
Dù là Kiếm Tôn tồi tệ vô sỉ đến mấy cũng không muốn dùng cách này, với bọn họ thì Kiếm Giả Khí Hải cảnh nhiều mấy cũng chỉ là một đám con kiến, đâm một nhát đủ giết hàng trăm.
Các trưởng lão đoán một khả năng khác:
- Không phải Kiếm Tôn thì chẳng lẽ là Kiếm Giả xếp mười hạng đầu trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào?
- Trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào ít người tạo nghệ kiếm thuật ngang ngửa với ta, khiến ta thấy kinh dị thì chỉ có Tuyệt Vô Đạo và Diêm Cửu U. Nhưng với thân phận của hai người muốn đối phó Táng Thiên Kiếm Môn chúng ta không cần ám sát.
Đại trưởng lão phân tích nói:
- Hơn nữa đệ tử bị ám sát phong cấm Kiếm Lâu còn nguyên vẹn, đêm qua chúng ta không nghe động tĩnh. Chỉ có một khả năng là kẻ ám sát có bí bảo phá cấm hiếm thấy.
Táng Thiên Tôn Giả bình tĩnh đến đáng sợ:
- Bát trưởng lão, làm phiền đi đỉnh Thông Thiên sơn một chuyến.
Thật ra trong lòng Táng Thiên Tôn Giả rực cháy lửa giận, gã đã điều tra được không gian oản luân của đệ tử mình biến mất, tức là bị người ám sát lấy đi, trong đó rất có thể chứa bí pháp độc môn Táng Thiên bí kiếm của gã.
Táng Thiên Tôn Giả gặp kỳ ngộ có được bí pháp công kích tên Táng Thiên bí kiếm, ngoài ra thực lực của gã tăng lên đến đẳng cấp ngang ngửa Kiếm Giả Kiếm Tôn bình thường, khi sử dụng Táng Thiên bí kiếm thì có thể giết cường giả đẳng cấp Kiếm Tôn cường đại.
Có thể nói Táng Thiên bí kiếm là đòn sát thủ của Táng Thiên Tôn Giả, là lá bài tẩy mạnh nhất của gã. Nguyên Táng Thiên Kiếm Môn chỉ mình Táng Thiên Tôn Giả tu luyện bí pháp này, vì bồi dưỡng môn chủ đời tiếp theo nên gã mới giao bản sao bí pháp lại cho đồ đệ duy nhất, hy vọng gã có thể lĩnh ngộ tu luyện.
Không ngờ làm giá y cho người.
Ánh mắt Táng Thiên Tôn Giả cực kỳ âm trầm thầm nghĩ:
- Táng Thiên bí kiếm không dễ luyện, lúc trước ta có được nó mất năm năm mới tham ngộ được chút ít, mười năm để tu luyện đến tiểu thành, tới nay chưa tu luyện được đại thành.
Bát trưởng lão hành kiếm lễ:
- Tuân lệnh môn chủ!
Bát trưởng lão nhanh chóng đi Thông Thiên sơn.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, Hạ Du lần lượt đến đỉnh Thông Thiên sơn.
Mục tiêu hàng đầu của bọn họ là xem xét bảng Thông Thiên Kiếm Hào.
Xếp hạng nhất không phải Tông Kình Thiên mà biến thành Diêm Cửu U, hạng hai là Tông Kình Thiên, hạng ba là Tuyệt Vô Đạo, hạng bốn vẫn là Cổ Giang Hà, hạng năm là Sở Mộ, hạng sáu là Hàn Băng Ngọc, hạng bảy thành Tây Phong Liệt, hạng tám là Ma Sư Độc Bá, xuống nữa thì thứ hạng giống như lúc trước không có gì thay đổi.
Nhưng thứ hạng bảng Thông Thiên Kiếm Hào thay đổi tức là trong mấy ngày qua có cuộc tranh giành kịch liệt.
Tiêu Thiên Phong thấy tên mình ở hạng mười ba thì mắt lóe tia sáng sắc bén.
Lúc này tầng ba mươi sáng lên biểu thị có người khiêu chiến Thông Thiên Kiếm tháp và đã lên tầng đó.
Sở Mộ, Tiêu Thiên Phong, Hạ Du cùng giật mình kêu lên:
- Tầng thứ ba mươi!
Trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào có thể xông lên tầng thứ ba mươi mà Sở Mộ cũng không nắm chắc làm được thì chỉ có ba người: Tông Kình Thiên, Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U.
Giờ Kiếm Giả đang khiêu chiến Thông Thiên Kiếm tháp rất có thể là một trong ba người đó.
Nhưng không biết là ai?
Trừ Tông Kình Thiên ra Sở Mộ chưa từng gặp Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Chắc là Tuyệt Vô Đạo.
Một Kiếm Giả đứng bên cạnh lẩm bẩm, giọng nói chất chứa mong chờ:
- Tầng thứ ba mươi, không biết lần này Tuyệt Vô Đạo có thể xông lên tầng ba mươi mốt đè bẹp Diêm Cửu U, Tông Kình Thiên lấy lại hạng nhất không?
Hạ Du vui vẻ nói:
- Quả nhiên là Tuyệt Vô Đạo.
Bọn họ đang chờ, yên lặng đợi, chờ thành tích cuối cùng của Tuyệt Vô Đạo. Là lấy lại hạng nhất hay từ nay rơi xuống?
Thời gian chậm rãi trôi, thực lực cường đại như Tuyệt Vô Đạo cũng khó qua tầng thứ ba mươi.
Hơn nửa canh giờ sau tầng thứ ba mươi tối xuống.
Đám Kiếm Giả trên đỉnh Thông Thiên sơn xoe tròn mắt, nín thở nhìn chằm chằm tầng thứ ba mươi, trái tim như ngừng đập.
Chờ đợi một giây mà dài như mười năm, tầng thứ ba mươi mốt Thông Thiên Kiếm tháp sáng lên, chiếu vào mắt đám người xoa dịu nỗi lòng bất an.
Như người tuyệt vọng lênh đênh trong biển đêm không bến bờ bỗng thấy hải đăng ở phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.