Chương 1505: Sáng tạo kiếm kỹ tứ phẩm
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Khí tức làm người ta hít thở không thông, có áp lực như tận thế xuất hiện.
Trong mây đen xuất hiện tiếng nổ ầm ầm giống như quả cầu tuyết đang lăn, từng tia lôi quang tụ tập lại giãy ra khỏi trói buộc, muốn bày ra lực lượng hủy thiên diệt địa của bản thân.
Cuồng phong gào thét và quét qua các nơi, dường như muốn đánh nát thánh sơn.
Một thân ảnh đứng trên đỉnh núi, tay trái rút kiếm, tay phải rủ xuống tự nhiên, thân thể đứng trong thiên địa giống như một thanh ngạo kiếm, bất khuất không buông tha, ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời, dường như mây đen bao phủ cả chiến trường.
Bóng người này chính là Sở Mộ. Trừ hắn ra không còn ai khác.
Đây là lần thứ năm Sở Mộ tới nơi này, bốn lần trước, hắn tới nơi này trong hai tới ba ngày, phóng thích thần niệm chi lực tạo thành mây đen trầm thấp, cảm nhận lực lượng hủy diệt trong đó.
Lần lượt tiếp xúc, lần lượt cảm ngộ, dần dần làm sâu sắc.
Hôm nay là ngày thứ năm, hắn cảm ngộ suốt một ngày một đêm, Sở Mộ mơ hồ chạm vào cái gì đó, cho dù cách một tấm màn vẫn có thể cảm giác được.
Oanh, một đạo lôi đình mang theo khí tức đáng sợ bộc phát ra ngoài, mây đen nặng nề phá không mang theo uy thế vô cùng cuồng bạo đánh vào cự mộc bên cạnh Sở Mộ. Trong nháy mắt cự mộc bị đánh tan, nhiệt độ cao thiêu đốt cự mộc thành tro tàn.
Trên người sinh ra lực lượng vô cùng đáng sợ, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh sẽ tan thành mây khói ngay lập tức.
Sở Mộ không e ngại chút nào, hắn nhìn chằm chằm vào cự mộc bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro, hắn lâm vào trầm tư, dần dần ánh mắt của hắn tỏa sáng, cuối cùng có hào quang bắn ra ngoài.
- Ha ha ha, ta hiểu rồi...
Trong tiếng cười to còn mang theo lôi đình.
Trong nguời Sở Mộ sinh ra lực lượng vô cùng đáng sợ.
Lôi chi áo nghĩa màu tím và vân chi áo nghĩa chi lực màu trắng, phong chi áo nghĩa chi lực màu xanh, hỏa chi áo nghĩa chi lực màu đỏ!
Bốn loại lực lượng hoàn toàn khác nhau quấn quanh người Sở Mộ, mũi nhọn của kiếm ý vô tận bộc phát dữ dội đâm thẳng vào bầu trời, xé tan mây đen.
Kiếm ý là trụ cột chịu tải mọi thứ, bốn áo nghĩa quấn chung quanh, chúng dùng phương thức đặc biệt ngưng tụ thành phù văn, cuối cùng rót vào kiếm trong tay.
Ngay sau đó Sở Mộ rút Vô Hồi Kiếm, Vô Hồi Kiếm run run và hào quang quấn quanh tay hắn, màu quang màu bạc làm chủ, bốn màu khác làm phụ quấn quanh màu bạc.
- Lôi Vân Phong Bạo!
Nói ra bốn chữ, sắc mặt Sở Mộ lạnh lùng, đôi mắt bắn ra hào quang ác liệt, hắn vung Vô Hồi Kiếm chém xuống, một kiếm này cực kỳ nhanh chóng lại tản mát khí tức hủy diệt kinh người.
Âm thanh ầm ầm vang lên không dứt bên tai, âm thanh lôi đình nặng nề chính là âm thanh duy nhất trong thiên địa.
Kiếm xuất liền có phong bạo hình thành sau đó thoát ly mũi kiếm, nó biến lớn nhanh chóng, bao trùm phạm vi vài trăm mét, phong bạo khủng bố lấy màu xám làm chủ, có màu tím và đỏ giao thoa với nhau.
Vân biến ảo, gió đang gào thét, lôi đồ sát chung quanh, hỏa thiêu hủy mọi thứ.
Bốn loại áo nghĩa chi lực, một khi địch nhân bị nhốt bên trong sẽ đi về hướng hủy diệt.
Oanh, lôi đình từ trên cao giáng xuống, lôi vân phong bạo hình thành lực lượng đáng sợ.
...
Trong tiểu thế giới Phi Thiên Các có rất nhiều ngọn núi, những núi này có cao có thấp, trong tiểu thế giới Phi Thiên Các chỉ có một ngọn núi cao nhất đứng vững giữa thiên địa giống như hạc giữa bầy gà, hoàn toàn không có thứ gì có thể so sánh.
Núi tên Bất Động, tuyên cổ bất động.
Sở Mộ đứng trước ngọn núi giống như pho tượng, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi.
Trong đồng tử của hắn phản chiếu Bất Động Sơn.
Tiếng hít thở thật nhỏ, hô hấp kéo dài như không hít thở.
Ba ngày, đã ba ngày, từ khi sáng tạo ra kiếm kỹ tứ phẩm đầu tiên: Lôi Vân Phong Bạo, Sở Mộ đi tới Bất Động Sơn, hắn đứng tại nơi này ba ngày ba đêm không cải biến tư thế, thậm chí cả không động ngón tay.
Khí tức của hắn biến mất.
Khí tức của hắn dần dần dung nhập với cảnh vật chung quanh, hoàn toàn phù hợp với Bất Động Sơn.
Núi là núi, người là người nhưng khí tức lại dần dần trở nên nhất trí, khí tức của người phù hợp với khí tức của núi, Sở Mộ như biến mất, hắn biến thành một ngọn núi, một ngọn núi giống Bất Động Sơn.
Núi không động, người cũng không động, không biết năm tháng, không thay đổi, không biết thương hải tang điền.
Không biết khi nào đã có gió thổi lên, trên không trung xuất hiện vài đám mây đen và mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt đất, nó rơi vào Bất Động Sơn, thân thể Sở Mộ hòa nhập vào hoàn cảnh chung quanh.
Núi thổi và nước dội lên người, Bất Động Sơn là Bất Động Sơn, Sở Mộ là Sở Mộ.
Mưa gió qua đi, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời tạo thành vòng cung hoàn mỹ.
Dường như bị Bất Động Sơn ảnh hưởng, sau lưng Sở Mộ xuất hiện cầu vồng bảy màu.
Người chấn động, núi rung động, người giống như núi.
Trên người Sở Mộ dần dần phát ra một tia khí tức áo nghĩa.
Ban ngày nhưng không khác gì đêm tối, trong tiểu thế giới có mặt trời và mặt trăng, thiên địa không dời, nhân tâm bất hủ.
Gió táp mưa sa ngày phơi nắng, Sở Mộ sừng sững bất động, mặt đất dưới chân hắn có một gốc cây nhỏ xuất hiện, nó được đại địa tẩm bổ nên sinh trưởng nhanh chóng, lại quấn chân Sở Mộ, sau một thời gian có một đóa hoa nhỏ nở rộ chập chờn trong gió.
Lúc này có chim chóc bay tới hót líu lo, có ong bay tới hút mật.
Không có khí tức con người, Sở Mộ là một phần của thiên nhiên, thân thể dung hợp với Bất Động Sơn.
Nhật nguyệt luân chuyển, tuế nguyệt biến thiên, thời gian cực nhanh, một ngày hai ngày ba ngày...
Một tháng sau, dưới chân núi Bất Động Sơn xuất hiện một đạo kiếm ý.
Kiếm ý phóng lên trời, đóa hoa mọc trên người Sở Mộ bị xoắn thành bụi phấn, kiếm ý kinh người thu liễm nhưng giữa không trung vẫn còn một tia khí tức sắc bén quanh quẩn, phải trôi qua mười hô hấp mới thu liễm hoàn toàn.
Vượt quá Sở Mộ dự kiến.
Hắn quan sát Bất Động Sơn chỉ vì muốn tìm hiểu kiếm kỹ phòng thủ, không ngờ hắn lại tìm hiểu trong một tháng nhưng hắn cảm thấy thời gian này đáng giá.
Bởi vì hắn không chỉ tìm hiểu kiếm kỹ phòng thủ, hắn còn tìm được tinh túy của kiếm ý bất hủ, kiếm ý có thể duy trì mười hô hấp đã là chuyện khó lường.
Vào lúc này Sở Mộ tìm hiểu được một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm công kích Lôi Vân Phong Bạo và kiếm kỹ tứ phẩm phòng ngự Bất Động Như Sơn, lai lĩnh ngộ tinh túy bất hủ, kiếm ý có thể bảo lưu mười hô hấp, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
- Đã có kiếm kỹ tứ phẩm công kích, cũng có kiếm kỹ tứ phẩm phòng ngự, tiếp theo phải sáng tạo kiếm kỹ tứ phẩm thân pháp, nếu như có thể ta còn muốn tìm hiểu kiếm kỹ tứ phẩm phòng ngự phản kích...
Trong mây đen xuất hiện tiếng nổ ầm ầm giống như quả cầu tuyết đang lăn, từng tia lôi quang tụ tập lại giãy ra khỏi trói buộc, muốn bày ra lực lượng hủy thiên diệt địa của bản thân.
Cuồng phong gào thét và quét qua các nơi, dường như muốn đánh nát thánh sơn.
Một thân ảnh đứng trên đỉnh núi, tay trái rút kiếm, tay phải rủ xuống tự nhiên, thân thể đứng trong thiên địa giống như một thanh ngạo kiếm, bất khuất không buông tha, ngẩng đầu nhìn mây đen trên bầu trời, dường như mây đen bao phủ cả chiến trường.
Bóng người này chính là Sở Mộ. Trừ hắn ra không còn ai khác.
Đây là lần thứ năm Sở Mộ tới nơi này, bốn lần trước, hắn tới nơi này trong hai tới ba ngày, phóng thích thần niệm chi lực tạo thành mây đen trầm thấp, cảm nhận lực lượng hủy diệt trong đó.
Lần lượt tiếp xúc, lần lượt cảm ngộ, dần dần làm sâu sắc.
Hôm nay là ngày thứ năm, hắn cảm ngộ suốt một ngày một đêm, Sở Mộ mơ hồ chạm vào cái gì đó, cho dù cách một tấm màn vẫn có thể cảm giác được.
Oanh, một đạo lôi đình mang theo khí tức đáng sợ bộc phát ra ngoài, mây đen nặng nề phá không mang theo uy thế vô cùng cuồng bạo đánh vào cự mộc bên cạnh Sở Mộ. Trong nháy mắt cự mộc bị đánh tan, nhiệt độ cao thiêu đốt cự mộc thành tro tàn.
Trên người sinh ra lực lượng vô cùng đáng sợ, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh sẽ tan thành mây khói ngay lập tức.
Sở Mộ không e ngại chút nào, hắn nhìn chằm chằm vào cự mộc bị hỏa diễm thiêu đốt thành tro, hắn lâm vào trầm tư, dần dần ánh mắt của hắn tỏa sáng, cuối cùng có hào quang bắn ra ngoài.
- Ha ha ha, ta hiểu rồi...
Trong tiếng cười to còn mang theo lôi đình.
Trong nguời Sở Mộ sinh ra lực lượng vô cùng đáng sợ.
Lôi chi áo nghĩa màu tím và vân chi áo nghĩa chi lực màu trắng, phong chi áo nghĩa chi lực màu xanh, hỏa chi áo nghĩa chi lực màu đỏ!
Bốn loại lực lượng hoàn toàn khác nhau quấn quanh người Sở Mộ, mũi nhọn của kiếm ý vô tận bộc phát dữ dội đâm thẳng vào bầu trời, xé tan mây đen.
Kiếm ý là trụ cột chịu tải mọi thứ, bốn áo nghĩa quấn chung quanh, chúng dùng phương thức đặc biệt ngưng tụ thành phù văn, cuối cùng rót vào kiếm trong tay.
Ngay sau đó Sở Mộ rút Vô Hồi Kiếm, Vô Hồi Kiếm run run và hào quang quấn quanh tay hắn, màu quang màu bạc làm chủ, bốn màu khác làm phụ quấn quanh màu bạc.
- Lôi Vân Phong Bạo!
Nói ra bốn chữ, sắc mặt Sở Mộ lạnh lùng, đôi mắt bắn ra hào quang ác liệt, hắn vung Vô Hồi Kiếm chém xuống, một kiếm này cực kỳ nhanh chóng lại tản mát khí tức hủy diệt kinh người.
Âm thanh ầm ầm vang lên không dứt bên tai, âm thanh lôi đình nặng nề chính là âm thanh duy nhất trong thiên địa.
Kiếm xuất liền có phong bạo hình thành sau đó thoát ly mũi kiếm, nó biến lớn nhanh chóng, bao trùm phạm vi vài trăm mét, phong bạo khủng bố lấy màu xám làm chủ, có màu tím và đỏ giao thoa với nhau.
Vân biến ảo, gió đang gào thét, lôi đồ sát chung quanh, hỏa thiêu hủy mọi thứ.
Bốn loại áo nghĩa chi lực, một khi địch nhân bị nhốt bên trong sẽ đi về hướng hủy diệt.
Oanh, lôi đình từ trên cao giáng xuống, lôi vân phong bạo hình thành lực lượng đáng sợ.
...
Trong tiểu thế giới Phi Thiên Các có rất nhiều ngọn núi, những núi này có cao có thấp, trong tiểu thế giới Phi Thiên Các chỉ có một ngọn núi cao nhất đứng vững giữa thiên địa giống như hạc giữa bầy gà, hoàn toàn không có thứ gì có thể so sánh.
Núi tên Bất Động, tuyên cổ bất động.
Sở Mộ đứng trước ngọn núi giống như pho tượng, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi.
Trong đồng tử của hắn phản chiếu Bất Động Sơn.
Tiếng hít thở thật nhỏ, hô hấp kéo dài như không hít thở.
Ba ngày, đã ba ngày, từ khi sáng tạo ra kiếm kỹ tứ phẩm đầu tiên: Lôi Vân Phong Bạo, Sở Mộ đi tới Bất Động Sơn, hắn đứng tại nơi này ba ngày ba đêm không cải biến tư thế, thậm chí cả không động ngón tay.
Khí tức của hắn biến mất.
Khí tức của hắn dần dần dung nhập với cảnh vật chung quanh, hoàn toàn phù hợp với Bất Động Sơn.
Núi là núi, người là người nhưng khí tức lại dần dần trở nên nhất trí, khí tức của người phù hợp với khí tức của núi, Sở Mộ như biến mất, hắn biến thành một ngọn núi, một ngọn núi giống Bất Động Sơn.
Núi không động, người cũng không động, không biết năm tháng, không thay đổi, không biết thương hải tang điền.
Không biết khi nào đã có gió thổi lên, trên không trung xuất hiện vài đám mây đen và mưa nhỏ tí tách rơi xuống mặt đất, nó rơi vào Bất Động Sơn, thân thể Sở Mộ hòa nhập vào hoàn cảnh chung quanh.
Núi thổi và nước dội lên người, Bất Động Sơn là Bất Động Sơn, Sở Mộ là Sở Mộ.
Mưa gió qua đi, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời tạo thành vòng cung hoàn mỹ.
Dường như bị Bất Động Sơn ảnh hưởng, sau lưng Sở Mộ xuất hiện cầu vồng bảy màu.
Người chấn động, núi rung động, người giống như núi.
Trên người Sở Mộ dần dần phát ra một tia khí tức áo nghĩa.
Ban ngày nhưng không khác gì đêm tối, trong tiểu thế giới có mặt trời và mặt trăng, thiên địa không dời, nhân tâm bất hủ.
Gió táp mưa sa ngày phơi nắng, Sở Mộ sừng sững bất động, mặt đất dưới chân hắn có một gốc cây nhỏ xuất hiện, nó được đại địa tẩm bổ nên sinh trưởng nhanh chóng, lại quấn chân Sở Mộ, sau một thời gian có một đóa hoa nhỏ nở rộ chập chờn trong gió.
Lúc này có chim chóc bay tới hót líu lo, có ong bay tới hút mật.
Không có khí tức con người, Sở Mộ là một phần của thiên nhiên, thân thể dung hợp với Bất Động Sơn.
Nhật nguyệt luân chuyển, tuế nguyệt biến thiên, thời gian cực nhanh, một ngày hai ngày ba ngày...
Một tháng sau, dưới chân núi Bất Động Sơn xuất hiện một đạo kiếm ý.
Kiếm ý phóng lên trời, đóa hoa mọc trên người Sở Mộ bị xoắn thành bụi phấn, kiếm ý kinh người thu liễm nhưng giữa không trung vẫn còn một tia khí tức sắc bén quanh quẩn, phải trôi qua mười hô hấp mới thu liễm hoàn toàn.
Vượt quá Sở Mộ dự kiến.
Hắn quan sát Bất Động Sơn chỉ vì muốn tìm hiểu kiếm kỹ phòng thủ, không ngờ hắn lại tìm hiểu trong một tháng nhưng hắn cảm thấy thời gian này đáng giá.
Bởi vì hắn không chỉ tìm hiểu kiếm kỹ phòng thủ, hắn còn tìm được tinh túy của kiếm ý bất hủ, kiếm ý có thể duy trì mười hô hấp đã là chuyện khó lường.
Vào lúc này Sở Mộ tìm hiểu được một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm công kích Lôi Vân Phong Bạo và kiếm kỹ tứ phẩm phòng ngự Bất Động Như Sơn, lai lĩnh ngộ tinh túy bất hủ, kiếm ý có thể bảo lưu mười hô hấp, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
- Đã có kiếm kỹ tứ phẩm công kích, cũng có kiếm kỹ tứ phẩm phòng ngự, tiếp theo phải sáng tạo kiếm kỹ tứ phẩm thân pháp, nếu như có thể ta còn muốn tìm hiểu kiếm kỹ tứ phẩm phòng ngự phản kích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.