Chương 1031: Sở Mộ ra tay. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Bành Thuyên không hề ngạc nhiên ngược lại lộ nụ cười coi rẻ. Đám Kiếm Giả thế giới Thái Cổ cũng cười khinh thường. Kiểu đánh này nhìn như kinh người nhưng thật ra không chạm được một chút da lông kiểm soát lực lượng, có ít nhất bảy mươi phần trăm lực lượng bị lãng phí, tiêu hao uổng công, chưa thể phát ra uy lực mạnh nhất.
Khuôn mặt Quý Thiên Tường bình thản, gã không cho rằng chỉ giảng dạy một lần đã có Kiếm Giả bước vào cửa kiểm soát lực lượng ngay.
Bành Thuyên quát to:
- Cho ngươi kiến thức uy lực cửa kiểm soát lực lượng!
Bành Thuyên không né tránh mà nghênh hướng kiếm của đối phương, vung kiếm ra.
So sánh hai đường kiếm thì thanh thế kiếm của Bành Thuyên yếu hơn nhưng như thiếu sự trói buộc, tốc độ mau hơn, đến sau mà tới trước.
Khi kiếm đến gần đối phương ba tấc Bành Thuyên mới sử dụng sức mạnh bản thân chớp mắt rót vào thân kiếm, bộc phát ra, khiến tốc độ kiếm bỗng tăng nhanh ba phần, uy lực càng mạnh mẽ hơn, bộc phát ra thanh thế càng cuồng bạo hung mãnh.
Sắc mặt đối phương bỗng nhiên thay đổi, đường kiếm này dù là về tốc độ hay uy thế chớp mắt bùng nổ, khí thế đáng sợ tỏa định gã, kiếm áp bức ép khiến gã cảm giác không có chỗ né tránh.
Dù sao là tỷ thí chứ không phải quyết đấu sống chết, Bành Thuyên xoay cổ tay nhẹ hạ xuống, thân kiếm xoay chuyển chuyển tước thành chém đập vào ngực đối phương. Lực lượng mạnh mẽ đánh vào kiếm hộ thể, sức mạnh bùng nổ, đối phương bị đánh bay ra, hộc máu bay khỏi đấu kiếm đài, rớt xuống đất lảo đảo thụt lùi vài bước, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy khó tin.
Tu vi hai bên giống nhau, về độ tinh thuần kiếm nguyên, lĩnh ngộ kiếm ý, áo nghĩa này nọ cũng không cách biệt gì lớn nhưng đối phương bị Bành Thuyên đơn giản một kiếm đánh bại, sự thật này rất khó chấp nhận.
Kiểm soát lực lượng, tất cả chỉ vì kiểm soát lực lượng.
Sở Mộ hơi bất ngờ. Bành Thuyên có đẳng cấp kiểm soát lực lượng cao sâu hơn Tư Đồ Tú, Dương Liệt đôi chút, có thể nói là cách Nhập cảnh cực kỳ gần.
Nhưng cách gần không có nghĩa là rất nhanh sẽ đột phá, đôi khi cơ duyên đến chỉ một, hai tháng ngắn ngủi là tới. Đôi khi mất một, hai năm cũng chưa biết chừng, trong Thiên Phong kiếm cung có rất nhiều Kiếm Giả ở đẳng cấp như Bành Thuyên.
Bành Thuyên một kiếm đánh bại đối thủ rồi hào hứng huơ trường kiếm quát:
- Còn ai muốn đến chỉ giáo một phen?
Giang Xuyên lạnh lùng nói:
- Để ta!
Giang Xuyên nhún chân nhảy vọt lên cao rơi xuống đấu kiếm đài.
Bành Thuyên từ trên cao nhìn xuống Giang Xuyên, lạnh nhạt nói:
- Rút kiếm đi.
Giang Xuyên không giận, tâm tính của gã vốn trầm ổn. Giang Xuyên chậm rãi rút kiếm khí ra, hành kiếm lễ rồi kiếm giơ ngang trước mặt, tập trung tinh thần đón chờ.
Trong lòng Giang Xuyên không cho rằng có thể đánh bại được đối phương, mục đích thật sự là tự mình cảm nhận uy lực kiểm soát lực lượng, cảm nhận trực quan sẽ giúp ích cho việc tu luyện hơn.
Bành Thuyên nhìn tư thế của Giang Xuyên là biết đối thủ lần này không liều lĩnh ra tay cướp công mà bảo thủ phòng ngự. Tư thế phòng ngự này có thể chặn lại công kích từ mỗi góc độ trong khả năng lớn nhất.
Bành Thuyên nhếch mép cười nhạt đâm nhát kiếm ra:
- Nhưng ta sẽ cho ngươi biết phòng ngự không có ích gì!
Kiếm này nhẹ nhàng dường như không ẩn chứa lực lượng gì, quỹ tích đâm ra nhẹ nhàng không có gì khác lạ nhưng Giang Xuyên không dám chớp mắt cái nào, con ngươi co rút cố gắng nhìn kỹ hơn.
Bành Thuyên hít sâu quát:
- Giữa!
Lực lượng dồi dào, khi bành Thuyên cách Giang Xuyên ba tấc thì lực lượng rót vào giữa thân kiếm bùng nổ, tiếng động ầm ĩ như núi sụp đất nứt, sóng thần ập đến.
Giang Xuyên vội giơ kiếm đỡ, tay trái ấn vào thân kiếm tăng mạnh phòng ngự.
Trong phút chốc Giang Xuyên cảm giác lực lượng đáng sợ trùng kích vào thân kiếm, lực lượng gã rót vào thân kiếm có dấu hiệu tán loạn. Lực lượng mạnh mẽ đó khiến bàn tay Giang Xuyên tê dại, không thể kiềm chế thụt lùi đến tận mép đấu kiếm đài, suýt rớt xuống đài.
Mặt Giang Xuyên trắng bệch, mắt tràn ngập giật mình:
- Mạnh quá!
Tự mình thể nghiệm cái gọi là kiểm soát lực lượng mới hiểu uy lực đó.
Thi triển lực lượng cùng đẳng cấp nhưng có kiểm soát được hay không sẽ quyết định chênh lệch uy lực ít nhất ba mươi phần trăm.
Nếu đến đẳng cấp Nhập cảnh có khi nào càng mạnh hơn không?
Giang Xuyên thu kiếm vào vỏ, hành kiếm lễ với Bành Thuyên:
- Đa tạ chỉ giáo.
Dù biết đối phương cố ý khiến mình xấu mặt nhưng Giang Xuyên cũng có thu hoạch.
Cách làm của Giang Xuyên khiến mắt Quý Thiên Tường lóe ý cười, nhẹ gật đầu. Đám Kiếm Giả Thái Cổ ngạc nhiên.
Thái độ của Bành Thuyên không thay đổi vì sự khiêm tốn của Giang Xuyên, dường như gã cố ý chọc giận Kiếm Giả chín khối đại lục nên nói chuyện càng xấc láo hơn:
- Chẳng lẽ trong các ngươi không có một ai chiến với ta được sao?
Có thêm một Kiếm Giả lên đấu kiếm đài, lần này người đó không phòng thủ cũng chẳng rút kiếm tấn công dồn dập mà thi triển kiếm thuật nhẹ nhàng phối hợp bộ pháp lướt nhanh đi, không ngừng tấn công từ mỗi góc độ, thoạt trông trên đấu kiếm đài toàn là bóng dáng của người đó.
Bành Thuyên mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng dùng loại thủ đoạn này là có thể đối kháng với ta sao? Ta sẽ cho ngươi biết ngươi đã sai nhiều thế nào.
Bành Thuyên lắc người, đơn giản mà hữu hiệu né tránh mỗi đường kiếm của đối phương rồi vung kiếm chém ra, khi tới gần ba tấc thì bùng nổ, nếu không né được vậy đón đỡ. Lực lượng bộc phát làm người kia như chiếc lá bay ngược ra.
Bành Thuyên ngạo nghễ nói:
- Kiểm soát lực lượng không chỉ dùng vào kiếm, nếu áp dụng vào bộ pháp cũng có thể phát huy ra uy lực lớn.
Ba trận chiến, Bành Thuyên không bị mệt mỏi bao nhiêu.
Đúng vậy, kiểm soát lực lượng là khống chế các loại sức mạnh của bản thân, không đặc biệt chỉ nhằm vào một mặt.
Kiếm cũng vậy, thân pháp cũng thế, hay bộ pháp, tóm lại miễn có thể phát huy ra uy lực là được, đều thích hợp sử dụng.
Kiếm Giả ạnh thật sự là có thể tùy ý khống chế mỗi vị trí trên người, mỗi phần sức mạnh của mình.
Đối thủ thứ ba của Bành Thuyên không bị thương, gã có tạo nghệ về mặt khinh thân, khi bị kiếm chém trúng liền mượn sức thụt lùi, tuy khí huyết cuồn cuộn nhưng nghỉ ngơi một chút là bình yên.
Quý Thiên Tường lên tiếng:
- Nếu không có ai lên đài nữa thì giảng kiếm hôm nay dừng ở đây.
Chợt một thanh âm vang lên:
- Ta!
Ngay sau đó một bóng người như ảo mộng vụt qua, xuất hiện trên đấu kiếm đài đối diện với Bành Thuyên, là Sở Mộ.
Bành Thuyên cười nhìn Sở Mộ:
- Không tệ, rất có can đảm.
Bành Thuyên liên tục ba lần, mỗi lần đều một kiếm đánh bại đối thủ. Thắng liên tiếp khiến niềm tin tăng vọt, Bành Thuyên phát ra khí thế càng mạnh mẽ hơn, ánh mắt càng sắc bén.
Khuôn mặt Quý Thiên Tường bình thản, gã không cho rằng chỉ giảng dạy một lần đã có Kiếm Giả bước vào cửa kiểm soát lực lượng ngay.
Bành Thuyên quát to:
- Cho ngươi kiến thức uy lực cửa kiểm soát lực lượng!
Bành Thuyên không né tránh mà nghênh hướng kiếm của đối phương, vung kiếm ra.
So sánh hai đường kiếm thì thanh thế kiếm của Bành Thuyên yếu hơn nhưng như thiếu sự trói buộc, tốc độ mau hơn, đến sau mà tới trước.
Khi kiếm đến gần đối phương ba tấc Bành Thuyên mới sử dụng sức mạnh bản thân chớp mắt rót vào thân kiếm, bộc phát ra, khiến tốc độ kiếm bỗng tăng nhanh ba phần, uy lực càng mạnh mẽ hơn, bộc phát ra thanh thế càng cuồng bạo hung mãnh.
Sắc mặt đối phương bỗng nhiên thay đổi, đường kiếm này dù là về tốc độ hay uy thế chớp mắt bùng nổ, khí thế đáng sợ tỏa định gã, kiếm áp bức ép khiến gã cảm giác không có chỗ né tránh.
Dù sao là tỷ thí chứ không phải quyết đấu sống chết, Bành Thuyên xoay cổ tay nhẹ hạ xuống, thân kiếm xoay chuyển chuyển tước thành chém đập vào ngực đối phương. Lực lượng mạnh mẽ đánh vào kiếm hộ thể, sức mạnh bùng nổ, đối phương bị đánh bay ra, hộc máu bay khỏi đấu kiếm đài, rớt xuống đất lảo đảo thụt lùi vài bước, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy khó tin.
Tu vi hai bên giống nhau, về độ tinh thuần kiếm nguyên, lĩnh ngộ kiếm ý, áo nghĩa này nọ cũng không cách biệt gì lớn nhưng đối phương bị Bành Thuyên đơn giản một kiếm đánh bại, sự thật này rất khó chấp nhận.
Kiểm soát lực lượng, tất cả chỉ vì kiểm soát lực lượng.
Sở Mộ hơi bất ngờ. Bành Thuyên có đẳng cấp kiểm soát lực lượng cao sâu hơn Tư Đồ Tú, Dương Liệt đôi chút, có thể nói là cách Nhập cảnh cực kỳ gần.
Nhưng cách gần không có nghĩa là rất nhanh sẽ đột phá, đôi khi cơ duyên đến chỉ một, hai tháng ngắn ngủi là tới. Đôi khi mất một, hai năm cũng chưa biết chừng, trong Thiên Phong kiếm cung có rất nhiều Kiếm Giả ở đẳng cấp như Bành Thuyên.
Bành Thuyên một kiếm đánh bại đối thủ rồi hào hứng huơ trường kiếm quát:
- Còn ai muốn đến chỉ giáo một phen?
Giang Xuyên lạnh lùng nói:
- Để ta!
Giang Xuyên nhún chân nhảy vọt lên cao rơi xuống đấu kiếm đài.
Bành Thuyên từ trên cao nhìn xuống Giang Xuyên, lạnh nhạt nói:
- Rút kiếm đi.
Giang Xuyên không giận, tâm tính của gã vốn trầm ổn. Giang Xuyên chậm rãi rút kiếm khí ra, hành kiếm lễ rồi kiếm giơ ngang trước mặt, tập trung tinh thần đón chờ.
Trong lòng Giang Xuyên không cho rằng có thể đánh bại được đối phương, mục đích thật sự là tự mình cảm nhận uy lực kiểm soát lực lượng, cảm nhận trực quan sẽ giúp ích cho việc tu luyện hơn.
Bành Thuyên nhìn tư thế của Giang Xuyên là biết đối thủ lần này không liều lĩnh ra tay cướp công mà bảo thủ phòng ngự. Tư thế phòng ngự này có thể chặn lại công kích từ mỗi góc độ trong khả năng lớn nhất.
Bành Thuyên nhếch mép cười nhạt đâm nhát kiếm ra:
- Nhưng ta sẽ cho ngươi biết phòng ngự không có ích gì!
Kiếm này nhẹ nhàng dường như không ẩn chứa lực lượng gì, quỹ tích đâm ra nhẹ nhàng không có gì khác lạ nhưng Giang Xuyên không dám chớp mắt cái nào, con ngươi co rút cố gắng nhìn kỹ hơn.
Bành Thuyên hít sâu quát:
- Giữa!
Lực lượng dồi dào, khi bành Thuyên cách Giang Xuyên ba tấc thì lực lượng rót vào giữa thân kiếm bùng nổ, tiếng động ầm ĩ như núi sụp đất nứt, sóng thần ập đến.
Giang Xuyên vội giơ kiếm đỡ, tay trái ấn vào thân kiếm tăng mạnh phòng ngự.
Trong phút chốc Giang Xuyên cảm giác lực lượng đáng sợ trùng kích vào thân kiếm, lực lượng gã rót vào thân kiếm có dấu hiệu tán loạn. Lực lượng mạnh mẽ đó khiến bàn tay Giang Xuyên tê dại, không thể kiềm chế thụt lùi đến tận mép đấu kiếm đài, suýt rớt xuống đài.
Mặt Giang Xuyên trắng bệch, mắt tràn ngập giật mình:
- Mạnh quá!
Tự mình thể nghiệm cái gọi là kiểm soát lực lượng mới hiểu uy lực đó.
Thi triển lực lượng cùng đẳng cấp nhưng có kiểm soát được hay không sẽ quyết định chênh lệch uy lực ít nhất ba mươi phần trăm.
Nếu đến đẳng cấp Nhập cảnh có khi nào càng mạnh hơn không?
Giang Xuyên thu kiếm vào vỏ, hành kiếm lễ với Bành Thuyên:
- Đa tạ chỉ giáo.
Dù biết đối phương cố ý khiến mình xấu mặt nhưng Giang Xuyên cũng có thu hoạch.
Cách làm của Giang Xuyên khiến mắt Quý Thiên Tường lóe ý cười, nhẹ gật đầu. Đám Kiếm Giả Thái Cổ ngạc nhiên.
Thái độ của Bành Thuyên không thay đổi vì sự khiêm tốn của Giang Xuyên, dường như gã cố ý chọc giận Kiếm Giả chín khối đại lục nên nói chuyện càng xấc láo hơn:
- Chẳng lẽ trong các ngươi không có một ai chiến với ta được sao?
Có thêm một Kiếm Giả lên đấu kiếm đài, lần này người đó không phòng thủ cũng chẳng rút kiếm tấn công dồn dập mà thi triển kiếm thuật nhẹ nhàng phối hợp bộ pháp lướt nhanh đi, không ngừng tấn công từ mỗi góc độ, thoạt trông trên đấu kiếm đài toàn là bóng dáng của người đó.
Bành Thuyên mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng dùng loại thủ đoạn này là có thể đối kháng với ta sao? Ta sẽ cho ngươi biết ngươi đã sai nhiều thế nào.
Bành Thuyên lắc người, đơn giản mà hữu hiệu né tránh mỗi đường kiếm của đối phương rồi vung kiếm chém ra, khi tới gần ba tấc thì bùng nổ, nếu không né được vậy đón đỡ. Lực lượng bộc phát làm người kia như chiếc lá bay ngược ra.
Bành Thuyên ngạo nghễ nói:
- Kiểm soát lực lượng không chỉ dùng vào kiếm, nếu áp dụng vào bộ pháp cũng có thể phát huy ra uy lực lớn.
Ba trận chiến, Bành Thuyên không bị mệt mỏi bao nhiêu.
Đúng vậy, kiểm soát lực lượng là khống chế các loại sức mạnh của bản thân, không đặc biệt chỉ nhằm vào một mặt.
Kiếm cũng vậy, thân pháp cũng thế, hay bộ pháp, tóm lại miễn có thể phát huy ra uy lực là được, đều thích hợp sử dụng.
Kiếm Giả ạnh thật sự là có thể tùy ý khống chế mỗi vị trí trên người, mỗi phần sức mạnh của mình.
Đối thủ thứ ba của Bành Thuyên không bị thương, gã có tạo nghệ về mặt khinh thân, khi bị kiếm chém trúng liền mượn sức thụt lùi, tuy khí huyết cuồn cuộn nhưng nghỉ ngơi một chút là bình yên.
Quý Thiên Tường lên tiếng:
- Nếu không có ai lên đài nữa thì giảng kiếm hôm nay dừng ở đây.
Chợt một thanh âm vang lên:
- Ta!
Ngay sau đó một bóng người như ảo mộng vụt qua, xuất hiện trên đấu kiếm đài đối diện với Bành Thuyên, là Sở Mộ.
Bành Thuyên cười nhìn Sở Mộ:
- Không tệ, rất có can đảm.
Bành Thuyên liên tục ba lần, mỗi lần đều một kiếm đánh bại đối thủ. Thắng liên tiếp khiến niềm tin tăng vọt, Bành Thuyên phát ra khí thế càng mạnh mẽ hơn, ánh mắt càng sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.