Chương 2060: Sự cường đại của mười yêu nghiệt hàng đầu. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Phong cảnh vô cùng đẹp, non xanh nước biếc, hoa nở khắp nơi, muôn hồng nghìn tía. Có mỹ nhân mặc áo mỏng máu trong khóm hoa đẹp tựa tiên nữ, tràn đầy hấp dẫn.
Mọi thứ thật tự nhiên, tự nhiên đến nỗi khiến người tin đây là chân thật, tin tưởng nó là thật.
Sở Mộ ngắm nhìn, cảm thấy rất thoải mái, mắt mắt, lưu luyến quên về. Thứ này cao minh hơn kiếm pháp Đại Huyễn Tử Dị thi triển ra.
Bên ngoài, Tử Dị đâm kiếm, kiếm quang màu tím mộng ảo mê ly chứa phong mang đáng sợ xé rách tất cả, xuyên qua hết thảy, không gì cản nổi, muốn một kiếm ám sát Sở Mộ.
Mấy Thần Tử căng thẳng, vì Tử Dị đâm kiếm mà Sở Mộ đứng yên không nhúc nhích, như pho tượng.
Sở Mộ không biết tình hình bên ngoài, vì tinh thần của hắn vẫn chìm đắm trong người đẹp, cảnh đẹp.
- Đúng là rất đẹp, nhưng đều là giả.
Thế giới ảo thời gian có dài có ngắn, có thể một giây ngàn năm, có thể ngàn năm một giây. Ban đầu Sở Mộ bị mê hoặc, hắn muốn ở lại đây mãi mãi. Nhưng linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn người khác, kiếm ý đến đỉnh giai thần cấp, sức đề kháng ảo giác cực mạnh. Đã bị kiếm pháp Đại Huyễn quấy nhiễu nên Sở Mộ có tính thích ứng nhất định, phản ứng lại kịp.
Ảo cảnh trước mắt tan vỡ, tiếc nuối trong mắt Sở Mộ biến mất, thay thế là lạnh băng.
Sở Mộ mở mắt ra, kiếm quang màu tím yêu dị đâm tới, đã gần sát giữa trán, định một kiếm xuyên thủng nghiền nát sọ hắn ra.
Kiếm quang này quá nhanh.
Sở Mộ bị đâm trúng, từ giữa trán xuyên thủng đầu. Nhiều người lộ vẻ tiếc thương. Mắt Cổ Loạn Không bắn ra tia sáng, dường như bất ngờ, gã ngồi thẳng dậy, phản ứng khác với người khác.
Thân thể Sở Mộ vỡ nát, biến mất trong kiếm quang màu tím yêu dị, xuất hiện ở gần đó. Một kiếm tất sát của Tử Dị chém hụt, gã lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong khoảnh khắc gã cho rằng mình giết được Sở Mộ nhưng không ngờ bị hụt, bị hắn né tránh. Tử Dị rất kinh ngạc hắn làm sao tránh được, gã chỉ cảm giác lực lượng kỳ lạ dao động, chợt lóe một cái Sở Mộ đã thoát.
Cổ Loạn Không lại dựa vào lưng ghế, lười nhác nói:
- Không ngờ còn nắm giữ không gian lực lượng quy tắc.
Cổ Loạn Không tinh thông nhất là không gian lực lượng quy tắc, khi phát hiện Sở Mộ cũng nắm giữ không gian lực lượng quy tắc và đến đỉnh tỉ mỉ thì lòng rất ngạc nhiên, càng hứng thú với hắn hơn.
Tử Quang Ma Đồng là năng lực bẩm sinh của Tử Dị, người bị trúng đòn sẽ rơi vào ảo cảnh tốt đẹp khó thể thoát ra, cũng vì Tử Quang Ma Đồng nên gã mới có tạo nghệ tinh thâm trong đạo huyễn chi quy tắc.
Huyễn chi quy tắc và Tử Quang Ma Đồng là hai năng lực Tử Dị tự hào nhất.
Tử Dị tin tưởng dù là các yêu nghiệt ngồi trên Tôn Tọa mười hàng đầu khi đối diện Tử Quang Ma Đồng của gã cũng khó đỡ. Không ngờ Tử Quang Ma Đồng không đối phó Sở Mộ được, Tử Dị hoàn toàn không ngờ lực lượng linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn gã rất nhiều.
Tử Quang Ma Đồng không làm gì Sở Mộ được nhưng Tử Dị không bỏ cuộc, gã lại thi triển kiếm pháp Đại Huyễn công kích Sở Mộ.
Nhưng đa số năng lực của Tử Dị dùng vào Tử Quang Ma Đồng, khi Tử Quang Ma Đồng mất hiệu lực thì những thực lực khác không quá mạnh.
Những thứ không mạnh chỉ là tương đối, so với Sở Mộ hơi kém chút, chiến đấu kịch liệt một phen rồi Tử Dị kích phát ra kiếm lực tam cấp. Sở Mộ sử dụng kiếm lực tam cấp áp chế Tử Dị từ từ, cuối cùng đánh bại gã.
Tử Dị bị đánh bại trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Sở Mộ thắng, giữ gìn Tôn Tọa của mình. Tử Dị thua, không thể thăng cấp Tôn Tọa.
Trận chiến Tôn Tọa tiếp theo rất nhanh bắt đầu.
Thiên tài Đệ Nhị Thập Tôn Tọa đòi khiêu chiến, thiên tài này tên Tống Thiên Hoa, ánh mắt quét qua những người Tôn Tọa càng cao để tìm đối thủ.
Như Sở Mộ đã bị khiêu chiến thì Tống Thiên Hoa không thể khiêu chiến nữa.
Ánh mắt Tống Thiên Hoa từ từ quét qua hướng lên Tôn Tọa cao hơn, nhìn mặt yêu nghiệt mười Tôn Tọa hàng đầu. Xem ánh mắt Tống Thiên Hoa hình như muốn khiêu chiến yêu nghiệt mười hàng đầu, cho đến nay không ai nêu khiêu chiến với yêu nghiệt mười hàng dầu Tôn Tọa, mọi người thấy hưng phấn.
Cuối cùng Tống Thiên Hoa quyết định:
- Ta muốn khiêu chiến với . . .
Tống Thiên Hoa chậm rãi nói:
- Đệ Bát Tôn Tọa!
Yêu nghiệt Đệ Bát Tôn Tọa tên Phương Thiên Quỳnh, xem vẻ mặt khá hưng phấn:
- Như ngươi mong muốn.
Ngồi yên đã lâu xem từng trận chiến kịch liệt, đặc biệt một số thiên tài có thực lực làm Phương Thiên Quỳnh rất hứng thú, gã ngứa tay muốn đánh nhau.
Tống Thiên Hoa và Phương Thiên Quỳnh xuất hiện ở giữa sân, từ xa đối diện nhau, tay cầm thông thiên thánh kiếm, thân kiếm bắn ra phong mang.
Kiếm khí xẹt qua không trung!
Tống Thiên Hoa, Phương Thiên Quỳnh hành động, không công kích thăm dò mà trực tiếp thi triển chiêu thức kiếm pháp uy lực cường đại.
Vô số kiếm khí bắn ra, tiếng rít vang lên tám hướng. Bầu trời nhuộm sắc đỏ, không phải màu đỏ máu mà là lửa đỏ, nhiệt độ không khí tăng cao nhiều, như có thể trong một giây nung chảy bách luyện tinh cương thành nước thép.
Chiêu này là kiếm pháp Phương Thiên Quỳnh thi triển, có uy lực kinh người, bầu trời như bị đốt cháy, tất cả đều hóa thành tro tàn.
Tống Thiên Hoa giật nảy mình, vội vàng thi triển kiếm pháp mạnh mẽ. Tuyết bay đầy trời, phô thiên cái địa dâng lên. Tuyết lông ngỗng lất phất, nhiệt độ không khí giảm xuống, lạnh và nóng va chạm kêu xèo xèo, khói trắng mông lung bốc lên.
Lạnh vàn óng, tuyết bay và lửa trời liên tục va chạm.
Mọi người nhận ra thực lực của Tống Thiên Hoa và Phương Thiên Quỳnh ngang nhau, chiến đấu kịch liệt ngươi qua ta lại, phản kích né tránh phòng ngự hết sức gay cấn. Trong một chốc hai người khó chai cao thấp, khó đoán thắng thua.
Hai người thi triển kiếm pháp cơ bản hay kiếm pháp thiên cấp đều vô cùng tinh diệu, hơn nữa uy lực kinh người. Đám người nhìn xem chăm chú, Sở Mộ thì luôn nhìn kỹ, cẩn thận phân tích, thay thế bản thân vào.
Dần dần hai người đánh hăng máu thi triển các loại năng lực, băng tuyết bay đầy trời, lửa trời tứ giăng, còn kích phát ra kiếm lực tam cấp.
Sở Mộ nhận ra đám thiên tài yêu nghiệt mỗi người đều nắm giữ kiếm lực, thấp nhất cũng nhị cấp, nhiều người có tam cấp nhất. Còn về tứ cấp thì Sở Mộ cảm thấy trừ hắn ra vẫn còn người nắm giữ kiếm lực tứ cấp nhưng chưa biết là ai.
Với kiếm lực tam cấp tăng uy năng kiếm pháp gấp bốn lần, mỗi nhát kiếm có thể đánh nát không trung, nghiền áp mặt đất.
Thiên lôi địa hỏa, tuyết bay băng sương, không chỗ không ở, lực lượng va chạm khiến người giật mình.
Vẻ mặt Tống Thiên Hoa phấn chấn hào hứng nói:
- Nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực thì ngươi sẽ thua.
Mọi thứ thật tự nhiên, tự nhiên đến nỗi khiến người tin đây là chân thật, tin tưởng nó là thật.
Sở Mộ ngắm nhìn, cảm thấy rất thoải mái, mắt mắt, lưu luyến quên về. Thứ này cao minh hơn kiếm pháp Đại Huyễn Tử Dị thi triển ra.
Bên ngoài, Tử Dị đâm kiếm, kiếm quang màu tím mộng ảo mê ly chứa phong mang đáng sợ xé rách tất cả, xuyên qua hết thảy, không gì cản nổi, muốn một kiếm ám sát Sở Mộ.
Mấy Thần Tử căng thẳng, vì Tử Dị đâm kiếm mà Sở Mộ đứng yên không nhúc nhích, như pho tượng.
Sở Mộ không biết tình hình bên ngoài, vì tinh thần của hắn vẫn chìm đắm trong người đẹp, cảnh đẹp.
- Đúng là rất đẹp, nhưng đều là giả.
Thế giới ảo thời gian có dài có ngắn, có thể một giây ngàn năm, có thể ngàn năm một giây. Ban đầu Sở Mộ bị mê hoặc, hắn muốn ở lại đây mãi mãi. Nhưng linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn người khác, kiếm ý đến đỉnh giai thần cấp, sức đề kháng ảo giác cực mạnh. Đã bị kiếm pháp Đại Huyễn quấy nhiễu nên Sở Mộ có tính thích ứng nhất định, phản ứng lại kịp.
Ảo cảnh trước mắt tan vỡ, tiếc nuối trong mắt Sở Mộ biến mất, thay thế là lạnh băng.
Sở Mộ mở mắt ra, kiếm quang màu tím yêu dị đâm tới, đã gần sát giữa trán, định một kiếm xuyên thủng nghiền nát sọ hắn ra.
Kiếm quang này quá nhanh.
Sở Mộ bị đâm trúng, từ giữa trán xuyên thủng đầu. Nhiều người lộ vẻ tiếc thương. Mắt Cổ Loạn Không bắn ra tia sáng, dường như bất ngờ, gã ngồi thẳng dậy, phản ứng khác với người khác.
Thân thể Sở Mộ vỡ nát, biến mất trong kiếm quang màu tím yêu dị, xuất hiện ở gần đó. Một kiếm tất sát của Tử Dị chém hụt, gã lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong khoảnh khắc gã cho rằng mình giết được Sở Mộ nhưng không ngờ bị hụt, bị hắn né tránh. Tử Dị rất kinh ngạc hắn làm sao tránh được, gã chỉ cảm giác lực lượng kỳ lạ dao động, chợt lóe một cái Sở Mộ đã thoát.
Cổ Loạn Không lại dựa vào lưng ghế, lười nhác nói:
- Không ngờ còn nắm giữ không gian lực lượng quy tắc.
Cổ Loạn Không tinh thông nhất là không gian lực lượng quy tắc, khi phát hiện Sở Mộ cũng nắm giữ không gian lực lượng quy tắc và đến đỉnh tỉ mỉ thì lòng rất ngạc nhiên, càng hứng thú với hắn hơn.
Tử Quang Ma Đồng là năng lực bẩm sinh của Tử Dị, người bị trúng đòn sẽ rơi vào ảo cảnh tốt đẹp khó thể thoát ra, cũng vì Tử Quang Ma Đồng nên gã mới có tạo nghệ tinh thâm trong đạo huyễn chi quy tắc.
Huyễn chi quy tắc và Tử Quang Ma Đồng là hai năng lực Tử Dị tự hào nhất.
Tử Dị tin tưởng dù là các yêu nghiệt ngồi trên Tôn Tọa mười hàng đầu khi đối diện Tử Quang Ma Đồng của gã cũng khó đỡ. Không ngờ Tử Quang Ma Đồng không đối phó Sở Mộ được, Tử Dị hoàn toàn không ngờ lực lượng linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn gã rất nhiều.
Tử Quang Ma Đồng không làm gì Sở Mộ được nhưng Tử Dị không bỏ cuộc, gã lại thi triển kiếm pháp Đại Huyễn công kích Sở Mộ.
Nhưng đa số năng lực của Tử Dị dùng vào Tử Quang Ma Đồng, khi Tử Quang Ma Đồng mất hiệu lực thì những thực lực khác không quá mạnh.
Những thứ không mạnh chỉ là tương đối, so với Sở Mộ hơi kém chút, chiến đấu kịch liệt một phen rồi Tử Dị kích phát ra kiếm lực tam cấp. Sở Mộ sử dụng kiếm lực tam cấp áp chế Tử Dị từ từ, cuối cùng đánh bại gã.
Tử Dị bị đánh bại trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Sở Mộ thắng, giữ gìn Tôn Tọa của mình. Tử Dị thua, không thể thăng cấp Tôn Tọa.
Trận chiến Tôn Tọa tiếp theo rất nhanh bắt đầu.
Thiên tài Đệ Nhị Thập Tôn Tọa đòi khiêu chiến, thiên tài này tên Tống Thiên Hoa, ánh mắt quét qua những người Tôn Tọa càng cao để tìm đối thủ.
Như Sở Mộ đã bị khiêu chiến thì Tống Thiên Hoa không thể khiêu chiến nữa.
Ánh mắt Tống Thiên Hoa từ từ quét qua hướng lên Tôn Tọa cao hơn, nhìn mặt yêu nghiệt mười Tôn Tọa hàng đầu. Xem ánh mắt Tống Thiên Hoa hình như muốn khiêu chiến yêu nghiệt mười hàng đầu, cho đến nay không ai nêu khiêu chiến với yêu nghiệt mười hàng dầu Tôn Tọa, mọi người thấy hưng phấn.
Cuối cùng Tống Thiên Hoa quyết định:
- Ta muốn khiêu chiến với . . .
Tống Thiên Hoa chậm rãi nói:
- Đệ Bát Tôn Tọa!
Yêu nghiệt Đệ Bát Tôn Tọa tên Phương Thiên Quỳnh, xem vẻ mặt khá hưng phấn:
- Như ngươi mong muốn.
Ngồi yên đã lâu xem từng trận chiến kịch liệt, đặc biệt một số thiên tài có thực lực làm Phương Thiên Quỳnh rất hứng thú, gã ngứa tay muốn đánh nhau.
Tống Thiên Hoa và Phương Thiên Quỳnh xuất hiện ở giữa sân, từ xa đối diện nhau, tay cầm thông thiên thánh kiếm, thân kiếm bắn ra phong mang.
Kiếm khí xẹt qua không trung!
Tống Thiên Hoa, Phương Thiên Quỳnh hành động, không công kích thăm dò mà trực tiếp thi triển chiêu thức kiếm pháp uy lực cường đại.
Vô số kiếm khí bắn ra, tiếng rít vang lên tám hướng. Bầu trời nhuộm sắc đỏ, không phải màu đỏ máu mà là lửa đỏ, nhiệt độ không khí tăng cao nhiều, như có thể trong một giây nung chảy bách luyện tinh cương thành nước thép.
Chiêu này là kiếm pháp Phương Thiên Quỳnh thi triển, có uy lực kinh người, bầu trời như bị đốt cháy, tất cả đều hóa thành tro tàn.
Tống Thiên Hoa giật nảy mình, vội vàng thi triển kiếm pháp mạnh mẽ. Tuyết bay đầy trời, phô thiên cái địa dâng lên. Tuyết lông ngỗng lất phất, nhiệt độ không khí giảm xuống, lạnh và nóng va chạm kêu xèo xèo, khói trắng mông lung bốc lên.
Lạnh vàn óng, tuyết bay và lửa trời liên tục va chạm.
Mọi người nhận ra thực lực của Tống Thiên Hoa và Phương Thiên Quỳnh ngang nhau, chiến đấu kịch liệt ngươi qua ta lại, phản kích né tránh phòng ngự hết sức gay cấn. Trong một chốc hai người khó chai cao thấp, khó đoán thắng thua.
Hai người thi triển kiếm pháp cơ bản hay kiếm pháp thiên cấp đều vô cùng tinh diệu, hơn nữa uy lực kinh người. Đám người nhìn xem chăm chú, Sở Mộ thì luôn nhìn kỹ, cẩn thận phân tích, thay thế bản thân vào.
Dần dần hai người đánh hăng máu thi triển các loại năng lực, băng tuyết bay đầy trời, lửa trời tứ giăng, còn kích phát ra kiếm lực tam cấp.
Sở Mộ nhận ra đám thiên tài yêu nghiệt mỗi người đều nắm giữ kiếm lực, thấp nhất cũng nhị cấp, nhiều người có tam cấp nhất. Còn về tứ cấp thì Sở Mộ cảm thấy trừ hắn ra vẫn còn người nắm giữ kiếm lực tứ cấp nhưng chưa biết là ai.
Với kiếm lực tam cấp tăng uy năng kiếm pháp gấp bốn lần, mỗi nhát kiếm có thể đánh nát không trung, nghiền áp mặt đất.
Thiên lôi địa hỏa, tuyết bay băng sương, không chỗ không ở, lực lượng va chạm khiến người giật mình.
Vẻ mặt Tống Thiên Hoa phấn chấn hào hứng nói:
- Nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực thì ngươi sẽ thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.