Chương 391: Tái chiến chung kết. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Lần này nhất định là Sở Mộ chiến thắng, từ trước tới nay đều không nhìn ra hắn có chỗ gì hơn người, mà Kim Hà này hai trận thắng trước đó đều vô cùng miễn cưỡng.
Chiến đấu con chưa bắt đầu thì kết quả đã được mọi người dự đoán tước.
- Xin chỉ giáo.
Trong lòng Kim Hà cảm thấy uể oải không thôi, bởi vì nàng biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Mộ, nhưng mà rất nhanh nàng đã điều tiết tâm trạng của mình. cho dù không phải là đối thủ cũng phải chiến một trận, tối thiểu cũng phải học tập được một chút gì đó từ đối phương.
- Xuất kiếm đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Đắc tội.
Kim Hà nói xong, xuất kiếm ngay lập tức, một kiếm như thiểm điện đâm tới.
Đây là trận chiến cuối cùng của nàng, trận chiến này cho dù biết phải thua nàng cũng không luống cuống, cũng phải dùng hết toàn lực ra, bày ra toàn bộ thực lực. Thậm chí phải có biểu hiện vượt xa bình thường. Cơ hồ tất cả cố kỵ bị nàng ném ra sau đầu, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là xuất kiếm.
Xuất kiếm... Xuất kiếm... Xuất kiếm!
Từng kiếm của Kim Hà kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, trong lúc này nàng như tiến vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, quên mất bản thân, trong lòng chỉ có kiếm, trong mắt chỉ có kiếm, trong tay chỉ có kiếm.
Sở Mộ cảm giác được loại trạng thái này của Kim Hà, hắn biết rõ, loại trạng thái này tới không dễ, dưới loại trạng thái này kiếm thuật sẽ có tiến bộ rõ ràng.
Trọng tài cũng phát hiện trạng thái của Kim Hà lúc này, khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ điều igf.
Né tránh, đỡ đòn, Sở Mộ cũng không phản kích, tuy rằng hắn có thể dùng một kích đánh bại Kim Hà, nhưng mà hắn cũng không muốn đánh gãy trạng thái lúc này của Kim Hà.
Với tư cách là Kiếm thuật sư, Sở Mộ biết rõ loại trạng thái này tới không dễ, hơn nữa Kim Hà cũng không phải là địch nhân, cho nên hắn mới cho nàng cơ hội này.
Kiếm của Kim Hà càng thêm sắc bén, kiếm mang hiện ra, không khí quanh thân trở nên rét lạnh, trong khoảng thời gian ngắn kiếm của Kim Hà lại đột nhiên chuyển đổi, tốc độ chậm rãi giảm xuống, nhưng mà bên trên mỗi một kiếm cũng ẩn chứa kiếm quang chói mắt, uy lực càng thêm cường đại.
Hai mắt Chung Lập Dương và Lôi Hạo co rút lại, tạo nghệ kiếm thuật của Kim Hà đã lần nữa tăng lên, gần tới bọn họ.
Lúc này kiếm của Kim hà dừng lại một lúc, thân thể tỉnh táo lại, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng mà hai mắt lại sáng ngời dị thường, nàng đứng đó cúi đầu hạ kiếm lễ với Sở Mộ. Kiếm lễ này vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng tọng.
Hạ hết kiếm lễ, Kim Hà quay người nhảy xuống đấu kiếm đài, tỏ vẻ như nàng nhận thua.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài tuyên bố, nhưng trong lòng thì thầm than.
- Kiếm thuật của Kim Hà này lần nữa tăng lên, lợi hại hơn trước đó không ít, đáng tiếc lại bị thua trong tay Sở Mộ, bại là bại, quy củ kiếm phủ vốn như vậy a.
Vòng thứ mười là vòng đấu loại cuối cùng, Kim Hà gặp Sở Mộ bị thua, cho nên cũng không thể nào tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương được.
Chuyện này làm cho nàng mất đi cơ hội, nhưng mà cũng không phải nàng mất tất cả, nếu như không phải đối mặt với Sở Mộ, buông bỏ tất cả cố kỵ mà xuất kiếm thì nàng cũng không có khả năng làm cho kiếm thuật tăng lên, ít nhất cũng tiết kiệm cho nàng một năm thời gian.
Cho nên được và mất, cũng không có cách nào nói được rõ ràng.
Cuối cùng, thi đấu trong vòng thứ mười một cũng chấm dứt.
Mười đệ tử trong tổ mười tiến vào vòng chung kết Kiếm thuật vi vương theo thứ tự là Chung Lập Dương, Lôi Hạo, Sở Mộ, Nam Cung Cách, La Dược, Mạnh Nham, Lâm Ngôn, Phong Bất Bình, Trần Diệu Minh, Chu An.
....
Trọng tài đọc tên mười người có tư cách tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương của tổ mười, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
- Chúc mừng các ngươi đạt được tư cách tham dự vòng chung kết. Các ngươi sẽ cùng với chín mươi đệ tử của chín tổ còn lại, dùng kiếm thuật của các ngươi đi tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương, đánh bại đối thủ các ngươi, đạt được vinh quang thuộc về bản thân các ngươi và bản viện chúng ta.
- Vòng chung kết rốt cuộc cũng sắp tới.
- Chúng ta đã chờ rất lâu rồi.
- Vòng đấu loại đã đặc sắc như vậy, tin rằng chung kết nhất định sẽ so với vòng loại còn đặc sắc hơn gấp chục lần, thậm chí là mấy chục lần.
- Ta chờ mong a, thậm chí còn không nhịn được nha.
Các học viên đứng xem chung quanh kích động vạn phần, khuôn mặt đỏ bừng.
- Đáng tiếc, vòng đấu loại không có gặp ngươi, nhưng mà như vậy là tốt nhất, chiến đấu giữa chúng ta có lẽ sẽ ở trong vòng chung kết.
Lôi Hạo dùng kiếm khí truyền âm nói:
- Nếu như ở vòng chung kết chúng ta cũng không có cách nào chiến đấu với nhau, như vậy sau vòng chung kết ta nhất định phải khiêu chiến ngươi.
Sở Mộ chưa bao giờ biết rõ trong Kiếm phủ lại có một nơi như vậy.
Nơi này giống như là sân thi đấu cỡ lớn trên địa cầu vậy, cả sân thi đấu tạo thành vòng tròn cực lớn, ở giữa lại là một đấu kiếm đài dài một trăm mét rộng một trăm mét.
Tòa đấu kiếm đài này dường như dùng ngọc màu trắng tinh thuần để xây thành, bên trên cũng gia trì phong cấm, cho dù là Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn bộc phát ra một kích toàn lực cũng không thể nào lưu lại bất kỳ dấu vết gì bên trong.
Đấu kiếm đài này cao hai mét, có bốn góc, bốn góc đều cắm một thanh kiếm cực lớn, cao chừng mười mét, kiếm màu đen nhánh, nặng nề mà bá đạo vô cùng, trong đó còn ẩn chứa một cỗ khí tức sắc bén.
Chỗ cầm kiếm đều có một vòng tròn, bên trên vòng tròn đều có xích sắt kéo về hai phía, kết nối với vòng tròn trên tay nắm của thanh kiếm khác, tràn ngập một cỗ khí tắc tang thương mà cổ xưa, dường như niên đại đã lâu.
Bốn phía đấu kiếm đài có một loại giá gỗ, bên trên có từng thành Khai Phong kiếm khí hình dáng không giống nhau. Quanh thân là một bãi đất trống rộng chừng ba mươi mét, bên ngoài ba mươi mét là chỗ ngồi hình thang, giống như dựa theo phân bổ của nội phủ mà chia thành mười chỗ, lúc này học viên mười viện trong nội phủ đều ngồi trên chỗ ngồi hình thang kia.
Mà ngồi ở bậc đầu tiên chỗ ngồi hình thang kia là chưởng viện các viện và các trưởng lão.
Thi đấu kiếm thuật vi vương là một việc trọng đại ba năm một lần của nội phủ, vô cùng được coi trọng, ngay cả đám người chưởng viện bình thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng hiện thân toàn bộ.
Không chỉ chưởng viện mười viện, cho dù là phủ chủ nội phủ cũng sẽ xuất hiện, đương nhiên phủ chủ nội phủ rốt cuộc đang đứng ở đâu nhìn vào không có ai biết rõ.
Mười viện trong nội phủ, mỗi một viện đều có một trăm đệ tử tham dự vòng chung kết thi đấu Kiếm thuật vi vương này, tổng số có một ngàn, bọn họ cũng dựa theo các viện bất đồng mà tách ra, chỉ là phương thức sắp xếp cũng vô cùng đặc thù, từ những viện có vị trí cao hơn cho đến thấp hơn, sắp xếp cực kỳ rõ ràng.
Thị lực của Kiếm giả Hóa Khí cảnh vô cùng tốt, cho dù là cách xa nhau ngàn mét bọn họ cũng có thể nhìn thấy con ruồi đang bay, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi tình huống phát sinh trên đấu kiếm đài kia.
Chiến đấu con chưa bắt đầu thì kết quả đã được mọi người dự đoán tước.
- Xin chỉ giáo.
Trong lòng Kim Hà cảm thấy uể oải không thôi, bởi vì nàng biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Mộ, nhưng mà rất nhanh nàng đã điều tiết tâm trạng của mình. cho dù không phải là đối thủ cũng phải chiến một trận, tối thiểu cũng phải học tập được một chút gì đó từ đối phương.
- Xuất kiếm đi.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
- Đắc tội.
Kim Hà nói xong, xuất kiếm ngay lập tức, một kiếm như thiểm điện đâm tới.
Đây là trận chiến cuối cùng của nàng, trận chiến này cho dù biết phải thua nàng cũng không luống cuống, cũng phải dùng hết toàn lực ra, bày ra toàn bộ thực lực. Thậm chí phải có biểu hiện vượt xa bình thường. Cơ hồ tất cả cố kỵ bị nàng ném ra sau đầu, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là xuất kiếm.
Xuất kiếm... Xuất kiếm... Xuất kiếm!
Từng kiếm của Kim Hà kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, trong lúc này nàng như tiến vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, quên mất bản thân, trong lòng chỉ có kiếm, trong mắt chỉ có kiếm, trong tay chỉ có kiếm.
Sở Mộ cảm giác được loại trạng thái này của Kim Hà, hắn biết rõ, loại trạng thái này tới không dễ, dưới loại trạng thái này kiếm thuật sẽ có tiến bộ rõ ràng.
Trọng tài cũng phát hiện trạng thái của Kim Hà lúc này, khẽ cau mày, không biết đang suy nghĩ điều igf.
Né tránh, đỡ đòn, Sở Mộ cũng không phản kích, tuy rằng hắn có thể dùng một kích đánh bại Kim Hà, nhưng mà hắn cũng không muốn đánh gãy trạng thái lúc này của Kim Hà.
Với tư cách là Kiếm thuật sư, Sở Mộ biết rõ loại trạng thái này tới không dễ, hơn nữa Kim Hà cũng không phải là địch nhân, cho nên hắn mới cho nàng cơ hội này.
Kiếm của Kim Hà càng thêm sắc bén, kiếm mang hiện ra, không khí quanh thân trở nên rét lạnh, trong khoảng thời gian ngắn kiếm của Kim Hà lại đột nhiên chuyển đổi, tốc độ chậm rãi giảm xuống, nhưng mà bên trên mỗi một kiếm cũng ẩn chứa kiếm quang chói mắt, uy lực càng thêm cường đại.
Hai mắt Chung Lập Dương và Lôi Hạo co rút lại, tạo nghệ kiếm thuật của Kim Hà đã lần nữa tăng lên, gần tới bọn họ.
Lúc này kiếm của Kim hà dừng lại một lúc, thân thể tỉnh táo lại, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng mà hai mắt lại sáng ngời dị thường, nàng đứng đó cúi đầu hạ kiếm lễ với Sở Mộ. Kiếm lễ này vô cùng nghiêm túc, vô cùng ngưng tọng.
Hạ hết kiếm lễ, Kim Hà quay người nhảy xuống đấu kiếm đài, tỏ vẻ như nàng nhận thua.
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài tuyên bố, nhưng trong lòng thì thầm than.
- Kiếm thuật của Kim Hà này lần nữa tăng lên, lợi hại hơn trước đó không ít, đáng tiếc lại bị thua trong tay Sở Mộ, bại là bại, quy củ kiếm phủ vốn như vậy a.
Vòng thứ mười là vòng đấu loại cuối cùng, Kim Hà gặp Sở Mộ bị thua, cho nên cũng không thể nào tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương được.
Chuyện này làm cho nàng mất đi cơ hội, nhưng mà cũng không phải nàng mất tất cả, nếu như không phải đối mặt với Sở Mộ, buông bỏ tất cả cố kỵ mà xuất kiếm thì nàng cũng không có khả năng làm cho kiếm thuật tăng lên, ít nhất cũng tiết kiệm cho nàng một năm thời gian.
Cho nên được và mất, cũng không có cách nào nói được rõ ràng.
Cuối cùng, thi đấu trong vòng thứ mười một cũng chấm dứt.
Mười đệ tử trong tổ mười tiến vào vòng chung kết Kiếm thuật vi vương theo thứ tự là Chung Lập Dương, Lôi Hạo, Sở Mộ, Nam Cung Cách, La Dược, Mạnh Nham, Lâm Ngôn, Phong Bất Bình, Trần Diệu Minh, Chu An.
....
Trọng tài đọc tên mười người có tư cách tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương của tổ mười, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.
- Chúc mừng các ngươi đạt được tư cách tham dự vòng chung kết. Các ngươi sẽ cùng với chín mươi đệ tử của chín tổ còn lại, dùng kiếm thuật của các ngươi đi tham dự vòng chung kết Kiếm thuật vi vương, đánh bại đối thủ các ngươi, đạt được vinh quang thuộc về bản thân các ngươi và bản viện chúng ta.
- Vòng chung kết rốt cuộc cũng sắp tới.
- Chúng ta đã chờ rất lâu rồi.
- Vòng đấu loại đã đặc sắc như vậy, tin rằng chung kết nhất định sẽ so với vòng loại còn đặc sắc hơn gấp chục lần, thậm chí là mấy chục lần.
- Ta chờ mong a, thậm chí còn không nhịn được nha.
Các học viên đứng xem chung quanh kích động vạn phần, khuôn mặt đỏ bừng.
- Đáng tiếc, vòng đấu loại không có gặp ngươi, nhưng mà như vậy là tốt nhất, chiến đấu giữa chúng ta có lẽ sẽ ở trong vòng chung kết.
Lôi Hạo dùng kiếm khí truyền âm nói:
- Nếu như ở vòng chung kết chúng ta cũng không có cách nào chiến đấu với nhau, như vậy sau vòng chung kết ta nhất định phải khiêu chiến ngươi.
Sở Mộ chưa bao giờ biết rõ trong Kiếm phủ lại có một nơi như vậy.
Nơi này giống như là sân thi đấu cỡ lớn trên địa cầu vậy, cả sân thi đấu tạo thành vòng tròn cực lớn, ở giữa lại là một đấu kiếm đài dài một trăm mét rộng một trăm mét.
Tòa đấu kiếm đài này dường như dùng ngọc màu trắng tinh thuần để xây thành, bên trên cũng gia trì phong cấm, cho dù là Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn bộc phát ra một kích toàn lực cũng không thể nào lưu lại bất kỳ dấu vết gì bên trong.
Đấu kiếm đài này cao hai mét, có bốn góc, bốn góc đều cắm một thanh kiếm cực lớn, cao chừng mười mét, kiếm màu đen nhánh, nặng nề mà bá đạo vô cùng, trong đó còn ẩn chứa một cỗ khí tức sắc bén.
Chỗ cầm kiếm đều có một vòng tròn, bên trên vòng tròn đều có xích sắt kéo về hai phía, kết nối với vòng tròn trên tay nắm của thanh kiếm khác, tràn ngập một cỗ khí tắc tang thương mà cổ xưa, dường như niên đại đã lâu.
Bốn phía đấu kiếm đài có một loại giá gỗ, bên trên có từng thành Khai Phong kiếm khí hình dáng không giống nhau. Quanh thân là một bãi đất trống rộng chừng ba mươi mét, bên ngoài ba mươi mét là chỗ ngồi hình thang, giống như dựa theo phân bổ của nội phủ mà chia thành mười chỗ, lúc này học viên mười viện trong nội phủ đều ngồi trên chỗ ngồi hình thang kia.
Mà ngồi ở bậc đầu tiên chỗ ngồi hình thang kia là chưởng viện các viện và các trưởng lão.
Thi đấu kiếm thuật vi vương là một việc trọng đại ba năm một lần của nội phủ, vô cùng được coi trọng, ngay cả đám người chưởng viện bình thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng hiện thân toàn bộ.
Không chỉ chưởng viện mười viện, cho dù là phủ chủ nội phủ cũng sẽ xuất hiện, đương nhiên phủ chủ nội phủ rốt cuộc đang đứng ở đâu nhìn vào không có ai biết rõ.
Mười viện trong nội phủ, mỗi một viện đều có một trăm đệ tử tham dự vòng chung kết thi đấu Kiếm thuật vi vương này, tổng số có một ngàn, bọn họ cũng dựa theo các viện bất đồng mà tách ra, chỉ là phương thức sắp xếp cũng vô cùng đặc thù, từ những viện có vị trí cao hơn cho đến thấp hơn, sắp xếp cực kỳ rõ ràng.
Thị lực của Kiếm giả Hóa Khí cảnh vô cùng tốt, cho dù là cách xa nhau ngàn mét bọn họ cũng có thể nhìn thấy con ruồi đang bay, cho nên bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi tình huống phát sinh trên đấu kiếm đài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.