Chương 1206: Tân Khai Thủy. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
ất quá suy nghĩ một chút, thế giới Thái cổ khổng lồ như vậy, có nhiều chỗ rớt lại phía sau cũng chẳng có gì là lạ.
Ngoài ngạc nhiên ra, Sở Mộ cũng kịp phản ứng. Bởi vì lúc này hắn vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ tới trợn mắt há hốc mồm.
Không có linh khí, cũng không phải là nguyên tinh nguyên khí, mà là hoang khí. là hoang khí tin thuần, không có một tia linh khí chấn động nào.
Có trời đất chứng giám, Sở Mộ còn chưa bao giờ gặp qua nơi nào có hoang khí tinh thuần như vậy. Hơn nữa không chỗ nào không có, tồn tại ở giữa thiên địa, mỗi một góc ngách trong thế giới.
Hoang khí ở nơi này so với Man Hoang cổ vực còn tinh thuần hơn nhiều. Tối thiểu, hoang khí trong Man Hoang cổ vực còn pha một bộ phận linh khí.
- Nơi này... Rốt cuộc là nơi nào?
Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn nghĩ tới động tĩnh Thiên Hoang kiếm lệnh đột nhiên phát ra kia. Mà hắn tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm nguyên. Công pháp là đoạt được từ Thiên Hoang kiếm lệnh. Nói cách khác, tất cả mọi thứ ở đây đều có quan hệ với Thiên Hoang kiếm lệnh, hoặc là còn sâu hơn một bước.
- Thiên Hoang địa cung.
Bốn chữ từ trong miệng Sở Mộ thốt ra, chỉ có hắn mới nghe được rõ ràng.
Trong Thiên Phong kiếm cung, Sở Mộ đã từng tìm tư liệu đọc qua. Có ghi chép về Thiên Hoang địa cung, nhưng lại rất ít, dường như rất là thần bí vậy.
Sở Mộ đã từng nghĩ tới, một ngày kia hắn sẽ vạch trần bí mật trong đó. Chỉ là không biết là lúc nào mà thôi.
Nhưng mà hiện tại ít nhất cũng có thể xác định, có liên quan tới Thiên Hoang địa cung. Nhưng mà, nơi này rốt cuộc là nơi nào/
Là bên trong thế giới Thái cổ sao?
Sở Mộ bức thiết muốn tìm hiểu tin tức.
Thiên Hoang kiếm nguyên trong cơ thể biến mất, hắn không lo lắng một chút nào. Cho dù hoàn toàn biến mất thì Sở Mộ cũng có thể tu luyện nó trở lại. Hơn nữa còn không tốn thời gian quá dài.
Nói một cách tương đối, thứ khiến cho hắn đau đầu nhất là Phong Thần Huyết Chú.
Bất quá, tạm thời hắn cũng không có biện pháp nào.
..
Đội xe nhỏ này đi ngang qua nơi hoang dã. Lúc trời tờ mờ tối, mọi người dừng lại trước một rừng cây.
Các kỵ sĩ nhanh chóng hành động, cảnh giới ở bốn phía. Mà hai xa phu kia thì đốt lửa lên, chuẩn bị đồ ăn... Tất cả đều vô cùng có trình tự, phân công rõ ràng.
Tiểu thư và thị nữ Tiểu Hoàn kia thì từ trong xe đi ra. Mà Sở Mộ cũng tự mình đi ra khỏi xe.
Kế tiếp là nói chuyện với nhau. Là người được cứu, đầu tiên Sở Mộ phải cảm tạ vị tiểu thư này một phen.
Vị tiểu thư này gọi là Nạp Lan Phong Hoa, tuổi chừng hai mươi, người mặc bộ y phục bằng lụa trắng, ôn nhu, mềm mại, có phong vị như phong hoa tuyệt đại, quả thực là mỹ nhân. Nhất là khí chất mềm mại uyển chuyển trên người nàng càng làm cho nàng thêm rực rỡ.
Sở Mộ có thể khẳng định, trong các mỹ nữ mình từng có cơ hội gặp mặt qua, Nạp Lan Phong Hoa trước mắt tuyệt đối là mỹ nữ có thể đứng trong top ba. Nhất là một thân khí chất kia càng làm cho người ta động lòng.
Bất quá tâm chí của Sở Mộ kiên định, càng không dễ chịu ảnh hưởng. Bởi vậy hắn chỉ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Nạp Lan Phong Hoa rồi nói lời cảm ơn mà thôi.
- Tiện tay mà thôi, Sở huynh không cần đặt nặng trong lòng.
Nạp Lan Phong Hoa mỉm cười rồi nói. Câu nói cũng có một loại như hào khí của nữ nhi giang hồ.
Thị nữ Tiểu Hoàn kia thì sưng mặt, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Ánh mắt kia như hận không thể nhanh chóng tống Sở Mộ rời đi vậy.
Bất quá cuối cùng nàng cũng hiểu thân phận của mình, cho nên không có lên tiếng.
Vị quản gia kia gọi là Nạp Lan Hạc, người này ngồi bên cạnh không nói gì. Dường như đang tự hỏi gì đó. Nhưng mà Sở Mộ biết rõ, hắn đang chú ý tới động tĩnh bốn phía.
Kế tiếp, Sở Mộ nói bóng gió, hỏi thăm đây là nơi nào.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, coi như Sở Mộ không biết quan hệ với người khác cũng phải tranh thủ tạo chút quan hệ. Khi nói chuyện vẫn còn có chút tiêu chuẩn. Bởi vậy dưới tình huống đối phương không chút hoài nghi nào, hắn đã biết được tình huống ở nơi này.
Thiên Hoang giới.
Nơi này gọi là Thiên Hoang giới, mà Sở Mộ cũng nói bóng gió tới Thế giới Thái Cổ. Kết quả Nạp Lan Phong Hoa không biết, vị Nạp Lan Hạc kia cũng không biết. Thị nữ Tiểu Hoàn thì không cần phải nói.
Sở Mộ tùy ý nói chuyện phiếm một phen, một mặt tự hỏi.
- Thiên Hoang giới... Thiên Hoang giới..
- Thiên Hoang địa cung.
Giữa hai nơi này nhất định có quan hệ trực tiếp với nhau.
- Bởi vì Thiên Hoang kiếm lệnh cho nên ta mới tới đây. Thiên Hoang giới.... Như vậy những người có được Thiên Hoang kiếm lệnh phải chăng cũng giống như ta, đều tới nơi này hay sao?
Sở Mộ nhớ rõ, trừ hắn ra còn có tám người, phân biệt tới từ các đại lục khác. Cũng nhận được truyền thừa của Thiên Hoang địa cung, đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh.
Chính hắn bởi vì Thiên Hoang kiếm lệnh mà xuất hiện biến hóa như vậy. Như vậy những người có được Thiên Hoang kiếm lệnh kia nhấ định cũng xuất hiện biến hóa. Giống như Sở Mộ hắn, đi tới Thiên Hoang giới này.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ không tìm được đầu mối.
Mà đại não hắn nhanh chóng chuyển động, một mặt suy nghĩ, đồng thời một mặt nói chuyện phiếm với Nạp Lan Phong Hoa, hiểu rõ thế giới này một chút.
Đối với Sở Mộ mà nói, thế giới này trừ Thiên Hoang khí hắn quen thuộc ra, tất cả những thứ khác đều là lạ lẫm. Cho nên hắn phải có lý giải rõ ràng, như vậy mới có thể biết rõ được kế tiếp mình nên làm gì.
Càng hiểu rõ, trong đầu Sở Mộ dần dần có định hình, chậm rãi trở nên rõ ràng.
Hiển nhiên Thiên Hoang giới là một thế giới độc lập. Ít nhiều hiện tại còn không rõ ràng lắm. Người ở đây cũng luyện kiếm, đều là Kiếm giả, cảnh giới phân chia giống như thế giới Thái cổ. Từ điểm này có thể nhìn ra, thế giới này coi như độc lập, nhưng cũng thuộc về thế giới Thái cổ. Như là Cổ Kiếm đại lục vậy.
Điểm này lại khiến cho Sở Mộ thầm thở dài một hơi.
Ít nhất điểm này cũng coi như là điểm quen thuộc trong thế giới lạ lẫm, sẽ không khiến cho Sở Mộ cảm thấy chới với quá nhiều.
Chậm rãi nói chuyện phiếm, chậm rãi làm quen. Càng ngày biết càng nhiều, Sở Mộ cũng nhìn ra. ít nhất ở Thiên Hoang giới này, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới. Một đoạn hành trình mới. Về phần sau này thế nào, sau này tính tiếp.
Thiên Hoang giới là thế giới của Nhân tộc. Nơi nào có người thì có phân tranh, có chính quyền, có các loại thế lực tồn tại.
Khác với Cổ Kiếm đại lục, Thiên Hoang giới không có quốc gia, phương thức cấu thành chính quyền là các thành trì.
Ngoài ngạc nhiên ra, Sở Mộ cũng kịp phản ứng. Bởi vì lúc này hắn vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ tới trợn mắt há hốc mồm.
Không có linh khí, cũng không phải là nguyên tinh nguyên khí, mà là hoang khí. là hoang khí tin thuần, không có một tia linh khí chấn động nào.
Có trời đất chứng giám, Sở Mộ còn chưa bao giờ gặp qua nơi nào có hoang khí tinh thuần như vậy. Hơn nữa không chỗ nào không có, tồn tại ở giữa thiên địa, mỗi một góc ngách trong thế giới.
Hoang khí ở nơi này so với Man Hoang cổ vực còn tinh thuần hơn nhiều. Tối thiểu, hoang khí trong Man Hoang cổ vực còn pha một bộ phận linh khí.
- Nơi này... Rốt cuộc là nơi nào?
Nghĩ tới đây, đột nhiên hắn nghĩ tới động tĩnh Thiên Hoang kiếm lệnh đột nhiên phát ra kia. Mà hắn tu luyện Thiên Hoang kiếm thể và Thiên Hoang kiếm nguyên. Công pháp là đoạt được từ Thiên Hoang kiếm lệnh. Nói cách khác, tất cả mọi thứ ở đây đều có quan hệ với Thiên Hoang kiếm lệnh, hoặc là còn sâu hơn một bước.
- Thiên Hoang địa cung.
Bốn chữ từ trong miệng Sở Mộ thốt ra, chỉ có hắn mới nghe được rõ ràng.
Trong Thiên Phong kiếm cung, Sở Mộ đã từng tìm tư liệu đọc qua. Có ghi chép về Thiên Hoang địa cung, nhưng lại rất ít, dường như rất là thần bí vậy.
Sở Mộ đã từng nghĩ tới, một ngày kia hắn sẽ vạch trần bí mật trong đó. Chỉ là không biết là lúc nào mà thôi.
Nhưng mà hiện tại ít nhất cũng có thể xác định, có liên quan tới Thiên Hoang địa cung. Nhưng mà, nơi này rốt cuộc là nơi nào/
Là bên trong thế giới Thái cổ sao?
Sở Mộ bức thiết muốn tìm hiểu tin tức.
Thiên Hoang kiếm nguyên trong cơ thể biến mất, hắn không lo lắng một chút nào. Cho dù hoàn toàn biến mất thì Sở Mộ cũng có thể tu luyện nó trở lại. Hơn nữa còn không tốn thời gian quá dài.
Nói một cách tương đối, thứ khiến cho hắn đau đầu nhất là Phong Thần Huyết Chú.
Bất quá, tạm thời hắn cũng không có biện pháp nào.
..
Đội xe nhỏ này đi ngang qua nơi hoang dã. Lúc trời tờ mờ tối, mọi người dừng lại trước một rừng cây.
Các kỵ sĩ nhanh chóng hành động, cảnh giới ở bốn phía. Mà hai xa phu kia thì đốt lửa lên, chuẩn bị đồ ăn... Tất cả đều vô cùng có trình tự, phân công rõ ràng.
Tiểu thư và thị nữ Tiểu Hoàn kia thì từ trong xe đi ra. Mà Sở Mộ cũng tự mình đi ra khỏi xe.
Kế tiếp là nói chuyện với nhau. Là người được cứu, đầu tiên Sở Mộ phải cảm tạ vị tiểu thư này một phen.
Vị tiểu thư này gọi là Nạp Lan Phong Hoa, tuổi chừng hai mươi, người mặc bộ y phục bằng lụa trắng, ôn nhu, mềm mại, có phong vị như phong hoa tuyệt đại, quả thực là mỹ nhân. Nhất là khí chất mềm mại uyển chuyển trên người nàng càng làm cho nàng thêm rực rỡ.
Sở Mộ có thể khẳng định, trong các mỹ nữ mình từng có cơ hội gặp mặt qua, Nạp Lan Phong Hoa trước mắt tuyệt đối là mỹ nữ có thể đứng trong top ba. Nhất là một thân khí chất kia càng làm cho người ta động lòng.
Bất quá tâm chí của Sở Mộ kiên định, càng không dễ chịu ảnh hưởng. Bởi vậy hắn chỉ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Nạp Lan Phong Hoa rồi nói lời cảm ơn mà thôi.
- Tiện tay mà thôi, Sở huynh không cần đặt nặng trong lòng.
Nạp Lan Phong Hoa mỉm cười rồi nói. Câu nói cũng có một loại như hào khí của nữ nhi giang hồ.
Thị nữ Tiểu Hoàn kia thì sưng mặt, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Ánh mắt kia như hận không thể nhanh chóng tống Sở Mộ rời đi vậy.
Bất quá cuối cùng nàng cũng hiểu thân phận của mình, cho nên không có lên tiếng.
Vị quản gia kia gọi là Nạp Lan Hạc, người này ngồi bên cạnh không nói gì. Dường như đang tự hỏi gì đó. Nhưng mà Sở Mộ biết rõ, hắn đang chú ý tới động tĩnh bốn phía.
Kế tiếp, Sở Mộ nói bóng gió, hỏi thăm đây là nơi nào.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, coi như Sở Mộ không biết quan hệ với người khác cũng phải tranh thủ tạo chút quan hệ. Khi nói chuyện vẫn còn có chút tiêu chuẩn. Bởi vậy dưới tình huống đối phương không chút hoài nghi nào, hắn đã biết được tình huống ở nơi này.
Thiên Hoang giới.
Nơi này gọi là Thiên Hoang giới, mà Sở Mộ cũng nói bóng gió tới Thế giới Thái Cổ. Kết quả Nạp Lan Phong Hoa không biết, vị Nạp Lan Hạc kia cũng không biết. Thị nữ Tiểu Hoàn thì không cần phải nói.
Sở Mộ tùy ý nói chuyện phiếm một phen, một mặt tự hỏi.
- Thiên Hoang giới... Thiên Hoang giới..
- Thiên Hoang địa cung.
Giữa hai nơi này nhất định có quan hệ trực tiếp với nhau.
- Bởi vì Thiên Hoang kiếm lệnh cho nên ta mới tới đây. Thiên Hoang giới.... Như vậy những người có được Thiên Hoang kiếm lệnh phải chăng cũng giống như ta, đều tới nơi này hay sao?
Sở Mộ nhớ rõ, trừ hắn ra còn có tám người, phân biệt tới từ các đại lục khác. Cũng nhận được truyền thừa của Thiên Hoang địa cung, đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh.
Chính hắn bởi vì Thiên Hoang kiếm lệnh mà xuất hiện biến hóa như vậy. Như vậy những người có được Thiên Hoang kiếm lệnh kia nhấ định cũng xuất hiện biến hóa. Giống như Sở Mộ hắn, đi tới Thiên Hoang giới này.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ không tìm được đầu mối.
Mà đại não hắn nhanh chóng chuyển động, một mặt suy nghĩ, đồng thời một mặt nói chuyện phiếm với Nạp Lan Phong Hoa, hiểu rõ thế giới này một chút.
Đối với Sở Mộ mà nói, thế giới này trừ Thiên Hoang khí hắn quen thuộc ra, tất cả những thứ khác đều là lạ lẫm. Cho nên hắn phải có lý giải rõ ràng, như vậy mới có thể biết rõ được kế tiếp mình nên làm gì.
Càng hiểu rõ, trong đầu Sở Mộ dần dần có định hình, chậm rãi trở nên rõ ràng.
Hiển nhiên Thiên Hoang giới là một thế giới độc lập. Ít nhiều hiện tại còn không rõ ràng lắm. Người ở đây cũng luyện kiếm, đều là Kiếm giả, cảnh giới phân chia giống như thế giới Thái cổ. Từ điểm này có thể nhìn ra, thế giới này coi như độc lập, nhưng cũng thuộc về thế giới Thái cổ. Như là Cổ Kiếm đại lục vậy.
Điểm này lại khiến cho Sở Mộ thầm thở dài một hơi.
Ít nhất điểm này cũng coi như là điểm quen thuộc trong thế giới lạ lẫm, sẽ không khiến cho Sở Mộ cảm thấy chới với quá nhiều.
Chậm rãi nói chuyện phiếm, chậm rãi làm quen. Càng ngày biết càng nhiều, Sở Mộ cũng nhìn ra. ít nhất ở Thiên Hoang giới này, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới. Một đoạn hành trình mới. Về phần sau này thế nào, sau này tính tiếp.
Thiên Hoang giới là thế giới của Nhân tộc. Nơi nào có người thì có phân tranh, có chính quyền, có các loại thế lực tồn tại.
Khác với Cổ Kiếm đại lục, Thiên Hoang giới không có quốc gia, phương thức cấu thành chính quyền là các thành trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.