Chương 427: Thái cực đấu với chí nhu
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Một đêm dài dằng dặc trôi qua. Một ngày mới đến. Các học viên sớm đã đến sân thi đấu ngồi chờ.
Không bao lâu, tất cả tổ trọng tài đến, tuyên bố vòng thi đấu thứ 17 bắt đầu.
Cuộc so tài thứ nhất vòng thứ 17 không phải là trận quyết đấu giữa Sở Mộ và Khương Ngọc Hoàn. Các học viên đều phải nhẫn nhịn chờ.
Nhưng có lẽ bởi vì trong lòng đã sớm bị chuyện quyết đấu giữa Sở Mộ và Khương Ngọc Hoàn chiếm cứ, nhìn người khác thi đấu, mặc dù đặc sắc, nhưng không có cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong đó.
Từng trận thi đấu được tiến hành. Sau mấy trận, các trọng tài cũng phát hiện ra điểm này. Bọn họ lập tức tiến hành bàn bạc lại.
- Vòng thứ 17 trận thứ tư: Khương Ngọc Hoàn viện số 3 đấu với Sở Mộ viện số 9.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
- Cuối cùng cũng bắt đầu.
Các học viên đều ngồi nghiêm chỉnh. Có một vài học viên sắp ngủ gật, thân thể chấn động, lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.
- Sở Mộ đấu với kiếm chí nhu. Khoái kiếm và kỹ xảo kiếm thuật của hắn đều sẽ chịu sự kìm chế. Một trận chiến này, Sở Mộ sẽ đánh như thế nào?
Đây gần như là vấn đề trong lòng tất cả học viên.
Ngay cả bản thân Khương Ngọc Hoàn cũng vô cùng hiếu kỳ. Chỉ có điều nàng không thể hiện ra.
- Các ngươi nói xem, Sở Mộ có thể cũng sử dụng nhu kiếm đi đối phó Khương Ngọc Hoàn hay không?
Một học viên đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ nói.
Dù sao trước này Sở Mộ dùng khoái kiếm đấu với khoái kiếm của Diệp Tiểu Khai, lấy kỹ xảo đấu với kỹ xảo của Phó Xà.
- Cái này... Khả năng không lớn...
Có vài học viên suy nghĩ một chút, cảm thấy ý nghĩ này quá điên cuồng, không mấy hiện thực.
- Mời.
Sở Mộ cùng Khương Ngọc Hoàn làm kiếm lễ.
Khương Ngọc Hoàn sử dụng kiếm vẫn là kiếm khí thông thường. Một kiếm chậm rãi đâm ra, nhất thời có một loại cảm giác ôn hòa, dường như nước chảy nhỏ giọt.
Trong không khí bất tri bất giác chịu ảnh hưởng, trở nên có vài phần ôn nhu, giống như từng sợi tơ quấn quít.
Loại phương thức công kích này, sau khi tầng tầng chồng chất sau, sẽ khiến tốc độ cường độ công kích của đối phương đều chịu ảnh hưởng, giống như là rơi vào mạng nhện.
Sở Mộ cũng một kiếm đâm ra. Nhất thời, mũi kiếm hơi chao đảo một cái. Một kiếm đâm ra, lập tức bị ảnh hưởng rất nhỏ.
Đối với cao thủ, ảnh hưởng rất nhỏ cũng là trí mạng.
Lúc đó Khương Ngọc Hoàn triển khai kiếm thuật, cổ tay run lên, thân kiếm chấn động vẽ ra một vòng tròn. Vòng tròn mang theo một lực lượng bao chùm, nhất thời cuốn một kiếm đâm tới của Sở Mộ vào trong đó. Theo vòng tròn di chuyển, lực đạo của một kiếm này nhất thời bị hóa giải trong vô hình.
Khương Ngọc Hoàn cuối cùng bày ra kiếm chí nhu.
Từng kiếm từng kiếm liên hoàn không ngừng. Mỗi một kiếm đều sẽ vẽ ra một vòng tròn trong không khí. Từng vòng tròn dường như kéo dài bất tận, đồng thời đều mang một lực mềm nhẹ, nối tiếp nhau, hỗ trợ nhau.
Nếu chỉ là một vòng tròn với lực mềm nhẹ, rất nhanh sẽ bị đối phương phá hỏng. Nhưng nếu như có thật nhiều vòng tròn liên kết với nhau, lực ôn nhu mềm mại chồng lại sẽ không ngừng cường hóa, giống như những sợi tơ biến thành sợi tơ phẩm chất cao.
Sở Mộ chỉ cảm thấy, ngay từ đầu kiếm của mình giống như rơi vào trong đám bông, xung quanh mềm mại không có chỗ tác dụng lực. Sau khi Khương Ngọc Hoàn triển khai kiếm chí nhu, đám bông biến thành vũng bùn.
Rơi vào vũng bùn, không chỉ có không có chỗ phát lực, mà ngay cả cử động một cái cũng trở nên rất khó khăn.
Từng kiếm quang ôn như vờn quanh thân thể Khương Ngọc Hoàn, theo nàng múa kiếm không ngừng xoay tròn. Tất cả chiêu kiếm của Sở Mộ đều bị hóa giải trong vô hình. Đồng thời bị hóa giải, Sở Mộ vẫn có thể cảm giác được kiếm của mình bị lực lượng nào đó dẫn dắt, có chút không tự chủ được.
- Quả nhiên bị khắc chế.
- Xem ra con đường Siêu Tân Tinh của Sở Mộ Siêu phải dừng ở đây.
- Đáng tiếc. Ta còn hi vọng hắn có thể giành thắng lợi, còn có thể tiếp tục chiến đấu, cuối cùng quyết đấu cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
- Không thể nào. Ngay cả Khương Ngọc Hoàn, hắn còn không có cách nào chiến thắng. Làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
- Các ngươi không nên quên. Sở Mộ là một người mới.
Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả đều yên lặng.
Đúng vậy, Sở Mộ chỉ là một con người mới mà thôi. Đối với một người mới, có thể một đường chiến đấu giành thắng lợi, đánh bại người hai người trước mười của khóa trên, đó đã là này đã là kỳ tích vậy chuyện.
Hiện tại thua người đứng thứ ba ở khóa trên, cũng không có gì kỳ quái. Ngược lại nếu như Sở Mộ đánh bại Khương Ngọc Hoàn, bọn họ chắc hẳn cảm thấy kỳ quái mới đúng.
- Kiếm thuật của ngươi hoàn toàn bị ta kìm chế. Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta. Nhận thua đi.
Khương Ngọc Hoàn còn dư lực truyền ra âm thanh.
- Nhận thua? Nàng suy nghĩ nhiều quá. Tiếp theo, xem ta lấy phương thức tương tự, tới phá hỏng kiếm chí nhu của nàng.
Sở Mộ nghe vậy mỉm cười.
Vừa rồi hắn xuất kiếm, chỉ muốn thử một chút. Hiện tại, hắn đã tìm hiểu được rõ ràng huyền bí trong kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.
Kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn, khiến Sở Mộ hồi tưởng lại trận đánh của hắn và Hoàng Phủ Cuồng lúc còn ở ngoại phủ. Lúc đó, hắn lấy nhu thắng cương đánh bại Hoàng Phủ Cuồng. Hắn lại liên tưởng tới lý luận về Thái Cực được lưu truyền trên địa cầu. Đây đã từng là một kiếm thuật tinh nghĩa của của Lưu Phái. Chỉ có điều Lưu Phái kia đã biến mất, tinh nghĩa của Thái Cực lưu truyền xuống chưa đủ phân nửa.
Thái cực phân chia thành hai mặt âm dương, nhưng lại ngược lại, một cương, một nhu.
Lúc cương lực bạo phát rất mạnh, sức mạnh vô địch. Lúc nhu bao dung tất cả không có gì không nạp.
Chỉ có điều lý luận Thái Cực cao sâu vô cùng. Ngay cả kiếm thuật Tông Sư nghiên cứu tinh thông lý luận Thái Cực, nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm giữ một phần mà thôi. Về phần Sở Mộ, hắn chỉ mới đọc lướt qua, vẫn chưa đi saua.
Hôm nay đánh với Khương Ngọc Hoàn một trận, bị kiếm chí nhu của nàng dẫn dắt, Sở Mộ không chỉ có hồi tưởng lại lý luận Thái Cực, còn quan sát kiếm chí nhu của nàng, tiến sâu thêm về phương diện Thái Cực.
Khương Ngọc Hoàn hiển nhiên sẽ không tin tưởng lời Sở Mộ nói.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt nàng thay đổi.
Bởi vì kiếm của Sở Mộ bị kiếm chí nhu của nàng gây khó khăn lại đột nhiên thoát ra, đồng thời phóng ra một lực lượng ôn nhu tương tự. Theo kiếm chí nhu của nàng vung lên, gần như cùng kiếm của nàng ngang hàng, thành hai đường thẳng song song.
Khương Ngọc Hoàn càng khiếp sợ hơn, khi kiếm của Sở Mộ đột nhiên dừng lại, không ngờ thi triển ra phong thái hoàn toàn ngược lại. Mỗi một kiếm đều ôn hòa như vậy, hoàn toàn không dưới kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.
Đây là quyết đấu giữa các kiếm chí nhu. Hai bên gần như tương xứng. Người này cũng không thể làm gì được người kia.
Sau khi quyết đấu trên trăm kiếm, Khương Ngọc Hoàn đột nhiên cảm giác được, kiếm của Sở Mộ ngoại trừ lực chí nhu ra, trong đó còn ẩn chứa một lực lượng chí cương chí cường, theo kiếm chí nhu vung lên bạo phát ra, không ngừng đánh thẳng vào kiếm chí nhu của nàng, hình thành lưới kiếm chí nhu.
Không bao lâu, tất cả tổ trọng tài đến, tuyên bố vòng thi đấu thứ 17 bắt đầu.
Cuộc so tài thứ nhất vòng thứ 17 không phải là trận quyết đấu giữa Sở Mộ và Khương Ngọc Hoàn. Các học viên đều phải nhẫn nhịn chờ.
Nhưng có lẽ bởi vì trong lòng đã sớm bị chuyện quyết đấu giữa Sở Mộ và Khương Ngọc Hoàn chiếm cứ, nhìn người khác thi đấu, mặc dù đặc sắc, nhưng không có cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong đó.
Từng trận thi đấu được tiến hành. Sau mấy trận, các trọng tài cũng phát hiện ra điểm này. Bọn họ lập tức tiến hành bàn bạc lại.
- Vòng thứ 17 trận thứ tư: Khương Ngọc Hoàn viện số 3 đấu với Sở Mộ viện số 9.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
- Cuối cùng cũng bắt đầu.
Các học viên đều ngồi nghiêm chỉnh. Có một vài học viên sắp ngủ gật, thân thể chấn động, lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.
- Sở Mộ đấu với kiếm chí nhu. Khoái kiếm và kỹ xảo kiếm thuật của hắn đều sẽ chịu sự kìm chế. Một trận chiến này, Sở Mộ sẽ đánh như thế nào?
Đây gần như là vấn đề trong lòng tất cả học viên.
Ngay cả bản thân Khương Ngọc Hoàn cũng vô cùng hiếu kỳ. Chỉ có điều nàng không thể hiện ra.
- Các ngươi nói xem, Sở Mộ có thể cũng sử dụng nhu kiếm đi đối phó Khương Ngọc Hoàn hay không?
Một học viên đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ nói.
Dù sao trước này Sở Mộ dùng khoái kiếm đấu với khoái kiếm của Diệp Tiểu Khai, lấy kỹ xảo đấu với kỹ xảo của Phó Xà.
- Cái này... Khả năng không lớn...
Có vài học viên suy nghĩ một chút, cảm thấy ý nghĩ này quá điên cuồng, không mấy hiện thực.
- Mời.
Sở Mộ cùng Khương Ngọc Hoàn làm kiếm lễ.
Khương Ngọc Hoàn sử dụng kiếm vẫn là kiếm khí thông thường. Một kiếm chậm rãi đâm ra, nhất thời có một loại cảm giác ôn hòa, dường như nước chảy nhỏ giọt.
Trong không khí bất tri bất giác chịu ảnh hưởng, trở nên có vài phần ôn nhu, giống như từng sợi tơ quấn quít.
Loại phương thức công kích này, sau khi tầng tầng chồng chất sau, sẽ khiến tốc độ cường độ công kích của đối phương đều chịu ảnh hưởng, giống như là rơi vào mạng nhện.
Sở Mộ cũng một kiếm đâm ra. Nhất thời, mũi kiếm hơi chao đảo một cái. Một kiếm đâm ra, lập tức bị ảnh hưởng rất nhỏ.
Đối với cao thủ, ảnh hưởng rất nhỏ cũng là trí mạng.
Lúc đó Khương Ngọc Hoàn triển khai kiếm thuật, cổ tay run lên, thân kiếm chấn động vẽ ra một vòng tròn. Vòng tròn mang theo một lực lượng bao chùm, nhất thời cuốn một kiếm đâm tới của Sở Mộ vào trong đó. Theo vòng tròn di chuyển, lực đạo của một kiếm này nhất thời bị hóa giải trong vô hình.
Khương Ngọc Hoàn cuối cùng bày ra kiếm chí nhu.
Từng kiếm từng kiếm liên hoàn không ngừng. Mỗi một kiếm đều sẽ vẽ ra một vòng tròn trong không khí. Từng vòng tròn dường như kéo dài bất tận, đồng thời đều mang một lực mềm nhẹ, nối tiếp nhau, hỗ trợ nhau.
Nếu chỉ là một vòng tròn với lực mềm nhẹ, rất nhanh sẽ bị đối phương phá hỏng. Nhưng nếu như có thật nhiều vòng tròn liên kết với nhau, lực ôn nhu mềm mại chồng lại sẽ không ngừng cường hóa, giống như những sợi tơ biến thành sợi tơ phẩm chất cao.
Sở Mộ chỉ cảm thấy, ngay từ đầu kiếm của mình giống như rơi vào trong đám bông, xung quanh mềm mại không có chỗ tác dụng lực. Sau khi Khương Ngọc Hoàn triển khai kiếm chí nhu, đám bông biến thành vũng bùn.
Rơi vào vũng bùn, không chỉ có không có chỗ phát lực, mà ngay cả cử động một cái cũng trở nên rất khó khăn.
Từng kiếm quang ôn như vờn quanh thân thể Khương Ngọc Hoàn, theo nàng múa kiếm không ngừng xoay tròn. Tất cả chiêu kiếm của Sở Mộ đều bị hóa giải trong vô hình. Đồng thời bị hóa giải, Sở Mộ vẫn có thể cảm giác được kiếm của mình bị lực lượng nào đó dẫn dắt, có chút không tự chủ được.
- Quả nhiên bị khắc chế.
- Xem ra con đường Siêu Tân Tinh của Sở Mộ Siêu phải dừng ở đây.
- Đáng tiếc. Ta còn hi vọng hắn có thể giành thắng lợi, còn có thể tiếp tục chiến đấu, cuối cùng quyết đấu cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
- Không thể nào. Ngay cả Khương Ngọc Hoàn, hắn còn không có cách nào chiến thắng. Làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.
- Các ngươi không nên quên. Sở Mộ là một người mới.
Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả đều yên lặng.
Đúng vậy, Sở Mộ chỉ là một con người mới mà thôi. Đối với một người mới, có thể một đường chiến đấu giành thắng lợi, đánh bại người hai người trước mười của khóa trên, đó đã là này đã là kỳ tích vậy chuyện.
Hiện tại thua người đứng thứ ba ở khóa trên, cũng không có gì kỳ quái. Ngược lại nếu như Sở Mộ đánh bại Khương Ngọc Hoàn, bọn họ chắc hẳn cảm thấy kỳ quái mới đúng.
- Kiếm thuật của ngươi hoàn toàn bị ta kìm chế. Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta. Nhận thua đi.
Khương Ngọc Hoàn còn dư lực truyền ra âm thanh.
- Nhận thua? Nàng suy nghĩ nhiều quá. Tiếp theo, xem ta lấy phương thức tương tự, tới phá hỏng kiếm chí nhu của nàng.
Sở Mộ nghe vậy mỉm cười.
Vừa rồi hắn xuất kiếm, chỉ muốn thử một chút. Hiện tại, hắn đã tìm hiểu được rõ ràng huyền bí trong kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.
Kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn, khiến Sở Mộ hồi tưởng lại trận đánh của hắn và Hoàng Phủ Cuồng lúc còn ở ngoại phủ. Lúc đó, hắn lấy nhu thắng cương đánh bại Hoàng Phủ Cuồng. Hắn lại liên tưởng tới lý luận về Thái Cực được lưu truyền trên địa cầu. Đây đã từng là một kiếm thuật tinh nghĩa của của Lưu Phái. Chỉ có điều Lưu Phái kia đã biến mất, tinh nghĩa của Thái Cực lưu truyền xuống chưa đủ phân nửa.
Thái cực phân chia thành hai mặt âm dương, nhưng lại ngược lại, một cương, một nhu.
Lúc cương lực bạo phát rất mạnh, sức mạnh vô địch. Lúc nhu bao dung tất cả không có gì không nạp.
Chỉ có điều lý luận Thái Cực cao sâu vô cùng. Ngay cả kiếm thuật Tông Sư nghiên cứu tinh thông lý luận Thái Cực, nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm giữ một phần mà thôi. Về phần Sở Mộ, hắn chỉ mới đọc lướt qua, vẫn chưa đi saua.
Hôm nay đánh với Khương Ngọc Hoàn một trận, bị kiếm chí nhu của nàng dẫn dắt, Sở Mộ không chỉ có hồi tưởng lại lý luận Thái Cực, còn quan sát kiếm chí nhu của nàng, tiến sâu thêm về phương diện Thái Cực.
Khương Ngọc Hoàn hiển nhiên sẽ không tin tưởng lời Sở Mộ nói.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt nàng thay đổi.
Bởi vì kiếm của Sở Mộ bị kiếm chí nhu của nàng gây khó khăn lại đột nhiên thoát ra, đồng thời phóng ra một lực lượng ôn nhu tương tự. Theo kiếm chí nhu của nàng vung lên, gần như cùng kiếm của nàng ngang hàng, thành hai đường thẳng song song.
Khương Ngọc Hoàn càng khiếp sợ hơn, khi kiếm của Sở Mộ đột nhiên dừng lại, không ngờ thi triển ra phong thái hoàn toàn ngược lại. Mỗi một kiếm đều ôn hòa như vậy, hoàn toàn không dưới kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.
Đây là quyết đấu giữa các kiếm chí nhu. Hai bên gần như tương xứng. Người này cũng không thể làm gì được người kia.
Sau khi quyết đấu trên trăm kiếm, Khương Ngọc Hoàn đột nhiên cảm giác được, kiếm của Sở Mộ ngoại trừ lực chí nhu ra, trong đó còn ẩn chứa một lực lượng chí cương chí cường, theo kiếm chí nhu vung lên bạo phát ra, không ngừng đánh thẳng vào kiếm chí nhu của nàng, hình thành lưới kiếm chí nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.