Chương 12: Thanh Phong Tuyệt Sát! Phong chi
Lục Đạo Trầm Luân
01/12/2016
Mặt trời từ từ ló dạng đằng Đông, tất cả cảnh vật như tràn ngập sinh cơ, Thiên Địa vẫn mang theo vẻ mờ mờ mông lung, trong một gian nhà gỗ khu vực đệ tử ngoại môn, cánh cửa từ từ mở ra, một thân ảnh như thanh kiếm thẳng tắp xông thẳng lên trời bước ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa lại.
Mỗi ngày, ngay từ lúc sáng tinh mơ Sở Mộ đã thức dậy rửa mặt mang theo thức ăn tiến về phía vách núi dựng đứng mà hắn vẫn thường tu luyện. Cứ như vậy hắn tu luyện một mạch đến khi mặt trời lặn, mọi âm thanh dường như cũng nhỏ hơn mới trở về nhà chấm dứt một ngày khổ tu.
Thiên tài chính thức một phần là thiên phú còn chín phần là do cố gắng, bất luận ở thế giới nào thì đạo lý này vẫn luôn đúng.
Người khác nhìn thấy chỉ là thành quả mà hắn đạt được thế nhưng lúc hắn trả giá thì người khác đang hưởng thụ.
Bước chân càng ngày càng nhanh rồi trở thành phi tốc thế nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ không đến nửa khắc đồng hồ hắn đã đến sườn đồi quen thuộc. Lúc này cũng chỉ có mấy tia nắng chiếu rọi một phần thiên địa, tựa hồ Vân Hải phảng phất vẫn còn ngủ say, không có bất kỳ biến hóa nào, cảm giác thâm trầm bí hiểm.
Sở Mộ đứng trước Vân Hải, nhắm hai mắt lại từ từ, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh tu luyện hôm qua, từng thể ngộ mà bản thân lĩnh hội được. Cứ như vậy sau một hồi ôn lại thành quả tu luyện ngày hôm qua Sở Mộ mới lại mở mắt ra. Nếu hiện tại có người chứng kiến Sở Mộ thì phát hiện hai mắt giống như hai thanh lợi kiếm, đâm rách trường không, lướt qua Vân Hải, xóa tan đi sương mù đánh thức Vân Hải từ cơn ngủ say.
Thoáng chốc, dường như Vân Hải thức tỉnh, vẻ thâm trầm không cánh mà bay, từng đóa mây phiêu động, sôi trào, lại một lần nữa biến ảo cuồn cuộn.
- Lúc này đúng là lúc toàn bộ cơ năng thân thể thức tỉnh hoàn toàn, cũng là thời điểm tốt nhất để luyện kiếm.
Sở Mộ đứng trước Vân Hải, rồi từ từ ngồi xếp bằng ngay ngắn, tinh cương kiếm đặt trên hai chân, ngón cái ngón trỏ đan xen, lòng bày tay hướng lên trên, đặt nhẹ nhàng lên đầu, từ từ hô hấp của hắn trở nên kéo dài nhỏ dần đều đều, từng tia kiếm khí được điều động thoát khỏi đan điền bắt đầu một tiểu chu thiên.
Một tiểu chu thiên, hai tiểu chu thiên,...., mười tiểu chu thiên.
Sau khi hoàn tất điều tức Sở Mộ bật dậy nhanh như chớp rút kiếm, kiếm quang lập lòe làm nổi bật lên hào quang giữa Vân Hải, phản chiếu ánh nắng ban mai.
Mỗi ngày Sở Mộ đều luyện mười lần Phi Vân kiếm thuật.
Trước mắt hắn chủ tu Thanh Phong kiếm thuật nên luyện 30 lần bảy thức đầu, sau đó mới chuyển sang Thanh Phong Phất Diện, Thanh Phong Liễu Loạn và cố gắng tham ngộ Thanh Phong Tuyệt Sát.
Ngày thứ hai, Thanh Phong Liễu Loạn đại thành, ngày thứ ba bắt đầu tu luyện Thanh Phong Tuyệt Sát không thấy có tiến triển gì, ngày thứ tư... ngày thứ bảy bắt đầu hiểu ra Thanh Phong Tuyệt Sát liền tạo thành tám đạo sát cơ trong Thanh Phong Liễu Loạn thành một lưỡi phong kiếm.
Ngày thứ chín, ngưng tụ thất bại... trong thứ chín liên tục thất bại, tuy vẫn chưa ngưng tụ được nhưng đã lĩnh ngộ ra các điểm tương quan.
Ngày thứ mưới chính là ngày hôm nay, sau khi khôi phục hoàn toàn kiếm khí trong đan điền Sở Mộ lại tiếp tục thi triển Thanh Phong Phất Diện Thanh Phong Liễu Loạn, tám đạo sát cơ ngưng tụ...Trong nháy mắt khi tám kết hợp thành bốn, bốn kết hợp thành hai Sở Mộ liền vận chuyển hai kết hợp về một thì không khống chế được khiến đạo sát cơ nổ tan. Lại thất bại, kiếm khí trong đan điền chỉ còn sót lại mấy tia ít ỏi.
Sở Mộ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại từ từ khôi phục kiếm khí, vừa khôi phục vừa cẩn thận hồi tưởng lại từng động tác của mình, mô phỏng ra các khả năng liên quan. Một lúc sau Sở Mộ mở bừng mắt, một vòng kiếm quang như tinh mang bắn ra, hắn phi thân nhảy lên xuất kiếm.
Thanh Phong Phất Diện quét sạch hết thảy, mọi chướng ngại vật dường như đều biến mất, Thanh Phong Liễu Loạn, sát cơ phân hoá, một hai bốn tám.
Thoáng chốc người theo kiếm, kiếm quang chuyển, bóng kiếm lập lòe, Sở Mộ khẽ rung kiếm, tám đạo kiếm quang lại lần nữa ngưng tụ, trong nháy mắt tám hóa bốn, bốn thành hai, hai về một bám trên thân kiếm.
Thanh Phong Tuyệt Sát!!!
Sau khi ngưng tụ hoàn toàn tám đạo sát cơ bám lên thân kiếm, kiếm trong tay Sở Mộ trầm xuống phảng phất như đang chịu tải vạn cân, hắn khẽ quát một tiếng vận khí lực toàn thân chuyển xuống cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn mới miễn cưỡng cầm chặt tinh cương kiếm.
Sở Mộ hét to một tiếng, hai chân luân chuyển bộ pháp, một kiếm trảm thẳng về phía trước.
Ầm!!!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một đạo quang hồ màu xanh nhạt dài nửa thước tựa như một ánh trăng quét qua xé nát không khí, kích xạ về phía hư không, tốc độ cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã vọt được 5-6m.
Rắc!!!
Âm thanh vách đá bị phá nát, đá vụn bay tung tóe, phong nhận chém mạnh vào vách núi tạo thành một vết nứt sâu một tấc rộng bằng một ngón tay.
Hô...Sở Mộ thở hắt ra một hơi chỉ cảm thấy dường như mình bị thoát lực, trong khoảnh khắc đó phảng phất như khí lực toàn thân đều theo phong nhận kia bay hết ra ngoài, kiếm khí trong đan điền cũng tiêu hao sạch sẽ.
- Lấy tu vi hiện tại của ta cũng chỉ có khả năng thi triển được một lần Thanh Phong Tuyệt Sát liền mất đi tám phần thực lực, quá mức nguy hiểm, bình thường không thể thi triển.
Sở Mộ có điều suy nghĩ:
- Tuy nhiên, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát cường hoành gấp mấy chục lần Vân Tán Vân Diệt, so với Thanh Phong Phất Diện cũng cường đại gấp 10 lần. Uy lực như vậy tựa hồ không phải là một môn kiếm thuật cấp thấp có khả năng đạt đến, chẳng lẽ bộ Thanh Phong kiếm thuật nguyên vẹn đã đạt đến kiếm thuật trung giai?Mới nghĩ đến cảnh Thanh Phong kiếm thuật có khả năng là kiếm thuật trung giai trong lòng Sở Mộ như cảm thấy nóng lên, không phải mỗi đệ tử nội môn đều có khả năng được học kiếm thuật trung giai, đại bộ phận đệ tử nội môn đều đang tu luyện kiếm thuật cấp thấp.
Sở Mộ cũng không vội vàng, cứ từ từ khôi phục kiếm khí trước rồi ăn qua chút điểm tâm đã chuẩn bị sẵn, hơi chút nghỉ ngơi rồi quay lại tu luyện.
Mỗi một lần thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát đều tiêu hao toàn bộ kiếm khí trong đan điền hơn nữa cũng khiến khí lực toàn thân hao hết tám phần.
Ba ngày sau, Sở Mộ lại vẫn như cũ thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát, mũi kiếm nhẹ nhàng quét ra, một đạo phong nhận dài chừng nửa mét xé nát không khí bắn thẳng về phía trước lưu lại dấu vết trên vách đá, thần sắc Sở Mộ vẫn như vậy không hề thay đổi cho dù hiện tại kiếm khí trong đan điền vẫn như cũ không còn sót lại chút nào thế nhưng khí lực bản thân vẫn con hơn non nửa. Hiện tại so với ba ngày trước hắn đã tiến bộ hơn nhiều, ba ngày tu luyện và lĩnh ngộ khiến hắn nắm rõ yếu lĩnh của Thanh Phong Tuyệt Sát.
- Thời gian còn hai ngày là đến kỳ hạn nửa tháng không biết Tiêu Tiên Phong đã luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát hay chưa?Thân hình Sở Mộ thẳng tắp, tay phải cầm kiếm hướng xéo xuống mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Vân Hải âm thầm nghĩ:- Nếu như Tiêu Tiên Phong luyện thành bằng vào tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn hẳn là có thể thi triển nhiều lần hơn nữa uy lực so với ta còn cường đại hơn.
Mỗi ngày, ngay từ lúc sáng tinh mơ Sở Mộ đã thức dậy rửa mặt mang theo thức ăn tiến về phía vách núi dựng đứng mà hắn vẫn thường tu luyện. Cứ như vậy hắn tu luyện một mạch đến khi mặt trời lặn, mọi âm thanh dường như cũng nhỏ hơn mới trở về nhà chấm dứt một ngày khổ tu.
Thiên tài chính thức một phần là thiên phú còn chín phần là do cố gắng, bất luận ở thế giới nào thì đạo lý này vẫn luôn đúng.
Người khác nhìn thấy chỉ là thành quả mà hắn đạt được thế nhưng lúc hắn trả giá thì người khác đang hưởng thụ.
Bước chân càng ngày càng nhanh rồi trở thành phi tốc thế nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ không đến nửa khắc đồng hồ hắn đã đến sườn đồi quen thuộc. Lúc này cũng chỉ có mấy tia nắng chiếu rọi một phần thiên địa, tựa hồ Vân Hải phảng phất vẫn còn ngủ say, không có bất kỳ biến hóa nào, cảm giác thâm trầm bí hiểm.
Sở Mộ đứng trước Vân Hải, nhắm hai mắt lại từ từ, trong đầu hắn hiện lên tình cảnh tu luyện hôm qua, từng thể ngộ mà bản thân lĩnh hội được. Cứ như vậy sau một hồi ôn lại thành quả tu luyện ngày hôm qua Sở Mộ mới lại mở mắt ra. Nếu hiện tại có người chứng kiến Sở Mộ thì phát hiện hai mắt giống như hai thanh lợi kiếm, đâm rách trường không, lướt qua Vân Hải, xóa tan đi sương mù đánh thức Vân Hải từ cơn ngủ say.
Thoáng chốc, dường như Vân Hải thức tỉnh, vẻ thâm trầm không cánh mà bay, từng đóa mây phiêu động, sôi trào, lại một lần nữa biến ảo cuồn cuộn.
- Lúc này đúng là lúc toàn bộ cơ năng thân thể thức tỉnh hoàn toàn, cũng là thời điểm tốt nhất để luyện kiếm.
Sở Mộ đứng trước Vân Hải, rồi từ từ ngồi xếp bằng ngay ngắn, tinh cương kiếm đặt trên hai chân, ngón cái ngón trỏ đan xen, lòng bày tay hướng lên trên, đặt nhẹ nhàng lên đầu, từ từ hô hấp của hắn trở nên kéo dài nhỏ dần đều đều, từng tia kiếm khí được điều động thoát khỏi đan điền bắt đầu một tiểu chu thiên.
Một tiểu chu thiên, hai tiểu chu thiên,...., mười tiểu chu thiên.
Sau khi hoàn tất điều tức Sở Mộ bật dậy nhanh như chớp rút kiếm, kiếm quang lập lòe làm nổi bật lên hào quang giữa Vân Hải, phản chiếu ánh nắng ban mai.
Mỗi ngày Sở Mộ đều luyện mười lần Phi Vân kiếm thuật.
Trước mắt hắn chủ tu Thanh Phong kiếm thuật nên luyện 30 lần bảy thức đầu, sau đó mới chuyển sang Thanh Phong Phất Diện, Thanh Phong Liễu Loạn và cố gắng tham ngộ Thanh Phong Tuyệt Sát.
Ngày thứ hai, Thanh Phong Liễu Loạn đại thành, ngày thứ ba bắt đầu tu luyện Thanh Phong Tuyệt Sát không thấy có tiến triển gì, ngày thứ tư... ngày thứ bảy bắt đầu hiểu ra Thanh Phong Tuyệt Sát liền tạo thành tám đạo sát cơ trong Thanh Phong Liễu Loạn thành một lưỡi phong kiếm.
Ngày thứ chín, ngưng tụ thất bại... trong thứ chín liên tục thất bại, tuy vẫn chưa ngưng tụ được nhưng đã lĩnh ngộ ra các điểm tương quan.
Ngày thứ mưới chính là ngày hôm nay, sau khi khôi phục hoàn toàn kiếm khí trong đan điền Sở Mộ lại tiếp tục thi triển Thanh Phong Phất Diện Thanh Phong Liễu Loạn, tám đạo sát cơ ngưng tụ...Trong nháy mắt khi tám kết hợp thành bốn, bốn kết hợp thành hai Sở Mộ liền vận chuyển hai kết hợp về một thì không khống chế được khiến đạo sát cơ nổ tan. Lại thất bại, kiếm khí trong đan điền chỉ còn sót lại mấy tia ít ỏi.
Sở Mộ ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại từ từ khôi phục kiếm khí, vừa khôi phục vừa cẩn thận hồi tưởng lại từng động tác của mình, mô phỏng ra các khả năng liên quan. Một lúc sau Sở Mộ mở bừng mắt, một vòng kiếm quang như tinh mang bắn ra, hắn phi thân nhảy lên xuất kiếm.
Thanh Phong Phất Diện quét sạch hết thảy, mọi chướng ngại vật dường như đều biến mất, Thanh Phong Liễu Loạn, sát cơ phân hoá, một hai bốn tám.
Thoáng chốc người theo kiếm, kiếm quang chuyển, bóng kiếm lập lòe, Sở Mộ khẽ rung kiếm, tám đạo kiếm quang lại lần nữa ngưng tụ, trong nháy mắt tám hóa bốn, bốn thành hai, hai về một bám trên thân kiếm.
Thanh Phong Tuyệt Sát!!!
Sau khi ngưng tụ hoàn toàn tám đạo sát cơ bám lên thân kiếm, kiếm trong tay Sở Mộ trầm xuống phảng phất như đang chịu tải vạn cân, hắn khẽ quát một tiếng vận khí lực toàn thân chuyển xuống cánh tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn mới miễn cưỡng cầm chặt tinh cương kiếm.
Sở Mộ hét to một tiếng, hai chân luân chuyển bộ pháp, một kiếm trảm thẳng về phía trước.
Ầm!!!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một đạo quang hồ màu xanh nhạt dài nửa thước tựa như một ánh trăng quét qua xé nát không khí, kích xạ về phía hư không, tốc độ cực nhanh chỉ trong chớp mắt đã vọt được 5-6m.
Rắc!!!
Âm thanh vách đá bị phá nát, đá vụn bay tung tóe, phong nhận chém mạnh vào vách núi tạo thành một vết nứt sâu một tấc rộng bằng một ngón tay.
Hô...Sở Mộ thở hắt ra một hơi chỉ cảm thấy dường như mình bị thoát lực, trong khoảnh khắc đó phảng phất như khí lực toàn thân đều theo phong nhận kia bay hết ra ngoài, kiếm khí trong đan điền cũng tiêu hao sạch sẽ.
- Lấy tu vi hiện tại của ta cũng chỉ có khả năng thi triển được một lần Thanh Phong Tuyệt Sát liền mất đi tám phần thực lực, quá mức nguy hiểm, bình thường không thể thi triển.
Sở Mộ có điều suy nghĩ:
- Tuy nhiên, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát cường hoành gấp mấy chục lần Vân Tán Vân Diệt, so với Thanh Phong Phất Diện cũng cường đại gấp 10 lần. Uy lực như vậy tựa hồ không phải là một môn kiếm thuật cấp thấp có khả năng đạt đến, chẳng lẽ bộ Thanh Phong kiếm thuật nguyên vẹn đã đạt đến kiếm thuật trung giai?Mới nghĩ đến cảnh Thanh Phong kiếm thuật có khả năng là kiếm thuật trung giai trong lòng Sở Mộ như cảm thấy nóng lên, không phải mỗi đệ tử nội môn đều có khả năng được học kiếm thuật trung giai, đại bộ phận đệ tử nội môn đều đang tu luyện kiếm thuật cấp thấp.
Sở Mộ cũng không vội vàng, cứ từ từ khôi phục kiếm khí trước rồi ăn qua chút điểm tâm đã chuẩn bị sẵn, hơi chút nghỉ ngơi rồi quay lại tu luyện.
Mỗi một lần thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát đều tiêu hao toàn bộ kiếm khí trong đan điền hơn nữa cũng khiến khí lực toàn thân hao hết tám phần.
Ba ngày sau, Sở Mộ lại vẫn như cũ thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát, mũi kiếm nhẹ nhàng quét ra, một đạo phong nhận dài chừng nửa mét xé nát không khí bắn thẳng về phía trước lưu lại dấu vết trên vách đá, thần sắc Sở Mộ vẫn như vậy không hề thay đổi cho dù hiện tại kiếm khí trong đan điền vẫn như cũ không còn sót lại chút nào thế nhưng khí lực bản thân vẫn con hơn non nửa. Hiện tại so với ba ngày trước hắn đã tiến bộ hơn nhiều, ba ngày tu luyện và lĩnh ngộ khiến hắn nắm rõ yếu lĩnh của Thanh Phong Tuyệt Sát.
- Thời gian còn hai ngày là đến kỳ hạn nửa tháng không biết Tiêu Tiên Phong đã luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát hay chưa?Thân hình Sở Mộ thẳng tắp, tay phải cầm kiếm hướng xéo xuống mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Vân Hải âm thầm nghĩ:- Nếu như Tiêu Tiên Phong luyện thành bằng vào tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn hẳn là có thể thi triển nhiều lần hơn nữa uy lực so với ta còn cường đại hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.