Chương 1248: Thiên tài hội tụ. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Sở Mộ thu hồi ánh mắt, quay người, nhìn về phía trước. Trong mắt hắn là một hình dáng, hình dáng này giống như núi cao ở phía xa xa vậy.
Chỗ đó là Vạn Hoang đại thành.
Cách nhau rất xa, nhưng mà Sở Mộ cũng có thể cảm giác được một cỗ khí tức thê lương tràn ngập tới.
Bước chân ra, Sở Mộ bước về phía Vạn Hoang đại thành. Vừa sải bước đã cách đó ngoài ba trượng, tốc độ không chậm một chút nào.
Sau lưng có tiếng xé gió vang lên. Tiếp đó có Kiếm giả cưỡi Hoang thú nhanh chóng xẹt qua.
Sau hai thời thần, sắc trời trờ nên lờ mờ. Sở Mộ cũng đi tới trước Vạn Hoang đại thành.
Không hổ là một trong bốn tòa đại thành của Thiên Hoang giới, quy mô của Vạn Hoang đại thành khá lớn, khó nói nên lời.
Chỉ riêng độ cao của tường thành cũng có mấy trăm thước. Giống như là một ngọn núi vậy, tản mát ra khí tức hùng hồn nguy nga. Khí tức này đập vào mặt, như ẩn chứa lịch sử lắng đọng. Như chứng kiến dòng sông thời gian trôi qua, bất luận kẻ nào trước mặt nó cũng có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Đây không phải là vấn đề thực lực cao thấp. Trên thực tế, cường giả cấp Kiếm Vương ra tay là có thể đem đại thành như vậy phá hỏng không còn một mống. Biến thành một tòa phế tích. Nhưng mà bởi vì kiến tạo từ rất lâu, trải qua năm tháng ăn mòn, trải qua dòng sông dài năm tháng cọ rửa. Lại trải qua vô số mửa gió, chứng kiến từng người quật khởi, chứng kiến vô số lão nhân qua đời. Nhiều đời cường giả phát triển và vẫn lạc. Chỉ lưu lại khí tức hùng hậu trên tòa thành này.
Đây là lắng đọng, là lắng đọng từ năm tháng, cho dù là khí tức của Kiếm Thánh cũng không có cách nào so sánh được.
Hơn nữa trình độ nồng đậm của Hoang khí trong đại thành này cũng vượt xa mấy ngàn lần ở Biên Hoang thành.
Cửa thành Vạn Hoang đại thành rộng mở. Ngoài cửa thành có kiếm vệ đứng. Tổng cộng có bốn người, mỗi một người đều có tu vi Khí Hải cảnh.
Chỉ cần nhìn tường thành cũng đã nhìn qua quy mô của Vạn Hoang đại thành. So với Biên Hoang thành gấp mấy trăm lần. Nếu như nói Biên Hoang thành chỉ là một thôn xóm nhỏ, như vậy Vạn Hoang đại thành giống như là đô thành của một quốc gia vậy.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Sở Mộ bình thản, lại có một tia trang trọng. Chân sải bước về phía cửa Vạn Hoang đại thành.
Thiên Hoang địa cung một trăm năm mở ra một lần. Vạn Hoang đại thành là một trong những diểm tụ họp, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều thanh niên ài tuấn. Khiến cho lưu lượng trong Vạn Hoang đại thành so với bình thường tăng lên rất nhiều.
Là một trong bốn tòa đại thành lớn của Thiên Hoang giới, Vạn Hoang đại thành tự nhiên có luật hoàn thiện. Thực lực của Vạn Hoang kiếm vệ trong Vạn Hoang đại thành mạnh mẽ kinh người, cho nên không ai dám nháo sự trong thành.
Bất quá lúc lần đầu vào thành vẫn phải tiến hành đăng ký một phen. Tính danh, lai lịch, cùng với mục đích khi vào Vạn Hoang đại thành.
Tên đăng ký xong, về phần lai lịch là Luyện Đan sư của Tiểu Đan các trong Biên Hoang thành. Mục đích tiến vào Vạn Hoang đại thành tự nhiên là vì tuyển cử một trăm năm có một lần của Thiên Hoang địa cung.
Sau đó Sở Mộ nhận được một khối lệnh bài bằng gỗ, màu nâu. Bên trên co tên hắn, có lẽ là biểu tượng thân phận của hắn trong Vạn Hoang đại thành này.
Luật pháp của Vạn Hoang đại thành hoàn thiện, ngẫu nhiên sẽ tiến hành kiểm tra. Nếu như không có lệnh bài thân phận sẽ bị đuổi ra ngoài. Vô cùng nghiêm khắc. Cũng bởi vì mỗi một Man Hoang kiếm vệ của Vạn Hoang đại thành đều có thực lực Nguyên cực cảnh, Đại thống lĩnh trong đó càng là cường giả cấp Kiếm Vương. Bởi vậy căn bản không có ai dám nháo sự ở đây.
Đi vào trong Vạn Hoang đại thành, Sở Mộ lập tức bị kiến trúc bên trong làm cho chấn động.
Kiến trúc vô cùng cổ xưa, mỗi một tòa đều để lộ ra khí tức tang thương, có lịch sử lắng đọng trong đó.
Hắn hoảng hốt, như có cảm giác xuyên việt thời không. Có cảm giác như nhìn thấy cảnh vật xa xưa, từ rất lâu trước đây.
Người lần đầu tiến vào Vạn Hoang đại thành thường thường sẽ như Sở Mộ. Chỉ có điều sẽ lăng đọng trong đó, phải mất một đoạn thời gian ngắn mới có thể tỉnh lại. Nhưng mà có người chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi đã tỉnh lại.
Mang theo lệnh bài thân phận, Sở Mộ đi theo đám người như thủy triều về phia Thiên Hoang biệt viện.
Thiên Hoang biệt viện là nơi cho những Kiếm giả tham dự tuyển cử một trăm năm một lần của Thiên Hoang địa cung. Bình thường sẽ đóng cửa, không cho người khác tiến vào. Chỉ có lúc tuyển cử trăm năm một lần của Thiên Hoang địa cung mới mở ra.
Bên trong có phong cấm. Bởi vậy hoàn toàn không lo lắng tới việc đồ vật bị hư hao và tro bụi. Đồng thời cũng hoàn toàn không phải đi quét dọn.
Sau khi Sở Mộ đưa ra lệnh bài thân phận, hắn tiến vào Thiên Hoang biệt viện, chọn lựa một gian phòng rồi ở lại đó.
Diện tích của Thiên Hoang biệt viện rất lớn, tuy rằng không bằng biên Hoang thành. Nhưng mà nơi này chỉ chiếm một góc nhỏ trong Vạn Hoang đại thành mà thôi. Trong biệt viện, trừ có phòng ốc ra còn có đấu kiếm đài...
Sở Mộ đi vào trong biệt viện, lúc đi ngang qua, hắn chứng kiến chung quanh đấu kiếm đài có không ít người vây quanh. Đang chỉ trỏ, nghị luận gì đó. Mà trên đấu kiếm đài thì có người đang chiến đấu.
Một mặt đi ngang qua, ánh mắt Sở Mộ chậm rãi đảo qua đám người. Nhãn lực của hắn kinh người, tinh thần ý niệm càng thêm cường đại. Cảm giác vô cùng nhạy cảm, bởi vậy có thể đơn giả nhìn ra tu vi của đối phương.
Nguyên cực cảnh, toàn bộ đều là Kiếm giả Nguyên cực cảnh. Tuy rằng tu vi cao có, thấp có, nhưng mà tuổi những người này cũng không lớn. Cơ hồ đều ba mươi tuổi đổ lại.
Thiên tài, mỗi một người đều là thiên tài. Bình thường không đi ra, hiện tại toàn bộ đều tập trung ở đây.
Nghĩ như vậy, Sở Mộ cũng không có sốt ruột đi chọn một căn phòng. Chẳng qua đây chỉ là nơi ở tạm thời, tốt xấu cũng không quan trọng. Cho nên Sở Mộ dời bước, đi về phía đấu kiếm đài, cẩn thận quan sát.
Hai Kiếm giả trên đấu kiếm đài đang chiến đấu, tu vi song phương là Nguyên cực cảnh tiểu thành. Tạo nghệ kiếm thuật không tệ, bởi vì không phải là cuộc chiến sinh tử cho nên không có sử dụng kiếm kỹ.
Song phương giao thủ ở trong mắt đám người chung quanh tự nhiên không tệ. Nhưng mà trong mắt Sở Mộ mà nói, lại có vẻ thô ráp.
Không có tu luyện khống chế lực lượng, tạo nghệ kiếm thuật cũng không có đạt tới cấp độ lĩnh vực. Có thiên phú chiến đấu nhất định, nhưng mà kém khá xa so với Sở Mộ. Ngay cả đám người Tần Sơn Hà cũng cách xa đám người này mấy con phố.
Chỉ chốc lát sau, một người trong đó đã thua.
- Còn có vị nào đi lên chỉ giáo hay không?
Kiếm giả chiến thắng nhìn quanh một vòng rồi nói.
Chỗ đó là Vạn Hoang đại thành.
Cách nhau rất xa, nhưng mà Sở Mộ cũng có thể cảm giác được một cỗ khí tức thê lương tràn ngập tới.
Bước chân ra, Sở Mộ bước về phía Vạn Hoang đại thành. Vừa sải bước đã cách đó ngoài ba trượng, tốc độ không chậm một chút nào.
Sau lưng có tiếng xé gió vang lên. Tiếp đó có Kiếm giả cưỡi Hoang thú nhanh chóng xẹt qua.
Sau hai thời thần, sắc trời trờ nên lờ mờ. Sở Mộ cũng đi tới trước Vạn Hoang đại thành.
Không hổ là một trong bốn tòa đại thành của Thiên Hoang giới, quy mô của Vạn Hoang đại thành khá lớn, khó nói nên lời.
Chỉ riêng độ cao của tường thành cũng có mấy trăm thước. Giống như là một ngọn núi vậy, tản mát ra khí tức hùng hồn nguy nga. Khí tức này đập vào mặt, như ẩn chứa lịch sử lắng đọng. Như chứng kiến dòng sông thời gian trôi qua, bất luận kẻ nào trước mặt nó cũng có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Đây không phải là vấn đề thực lực cao thấp. Trên thực tế, cường giả cấp Kiếm Vương ra tay là có thể đem đại thành như vậy phá hỏng không còn một mống. Biến thành một tòa phế tích. Nhưng mà bởi vì kiến tạo từ rất lâu, trải qua năm tháng ăn mòn, trải qua dòng sông dài năm tháng cọ rửa. Lại trải qua vô số mửa gió, chứng kiến từng người quật khởi, chứng kiến vô số lão nhân qua đời. Nhiều đời cường giả phát triển và vẫn lạc. Chỉ lưu lại khí tức hùng hậu trên tòa thành này.
Đây là lắng đọng, là lắng đọng từ năm tháng, cho dù là khí tức của Kiếm Thánh cũng không có cách nào so sánh được.
Hơn nữa trình độ nồng đậm của Hoang khí trong đại thành này cũng vượt xa mấy ngàn lần ở Biên Hoang thành.
Cửa thành Vạn Hoang đại thành rộng mở. Ngoài cửa thành có kiếm vệ đứng. Tổng cộng có bốn người, mỗi một người đều có tu vi Khí Hải cảnh.
Chỉ cần nhìn tường thành cũng đã nhìn qua quy mô của Vạn Hoang đại thành. So với Biên Hoang thành gấp mấy trăm lần. Nếu như nói Biên Hoang thành chỉ là một thôn xóm nhỏ, như vậy Vạn Hoang đại thành giống như là đô thành của một quốc gia vậy.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt Sở Mộ bình thản, lại có một tia trang trọng. Chân sải bước về phía cửa Vạn Hoang đại thành.
Thiên Hoang địa cung một trăm năm mở ra một lần. Vạn Hoang đại thành là một trong những diểm tụ họp, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều thanh niên ài tuấn. Khiến cho lưu lượng trong Vạn Hoang đại thành so với bình thường tăng lên rất nhiều.
Là một trong bốn tòa đại thành lớn của Thiên Hoang giới, Vạn Hoang đại thành tự nhiên có luật hoàn thiện. Thực lực của Vạn Hoang kiếm vệ trong Vạn Hoang đại thành mạnh mẽ kinh người, cho nên không ai dám nháo sự trong thành.
Bất quá lúc lần đầu vào thành vẫn phải tiến hành đăng ký một phen. Tính danh, lai lịch, cùng với mục đích khi vào Vạn Hoang đại thành.
Tên đăng ký xong, về phần lai lịch là Luyện Đan sư của Tiểu Đan các trong Biên Hoang thành. Mục đích tiến vào Vạn Hoang đại thành tự nhiên là vì tuyển cử một trăm năm có một lần của Thiên Hoang địa cung.
Sau đó Sở Mộ nhận được một khối lệnh bài bằng gỗ, màu nâu. Bên trên co tên hắn, có lẽ là biểu tượng thân phận của hắn trong Vạn Hoang đại thành này.
Luật pháp của Vạn Hoang đại thành hoàn thiện, ngẫu nhiên sẽ tiến hành kiểm tra. Nếu như không có lệnh bài thân phận sẽ bị đuổi ra ngoài. Vô cùng nghiêm khắc. Cũng bởi vì mỗi một Man Hoang kiếm vệ của Vạn Hoang đại thành đều có thực lực Nguyên cực cảnh, Đại thống lĩnh trong đó càng là cường giả cấp Kiếm Vương. Bởi vậy căn bản không có ai dám nháo sự ở đây.
Đi vào trong Vạn Hoang đại thành, Sở Mộ lập tức bị kiến trúc bên trong làm cho chấn động.
Kiến trúc vô cùng cổ xưa, mỗi một tòa đều để lộ ra khí tức tang thương, có lịch sử lắng đọng trong đó.
Hắn hoảng hốt, như có cảm giác xuyên việt thời không. Có cảm giác như nhìn thấy cảnh vật xa xưa, từ rất lâu trước đây.
Người lần đầu tiến vào Vạn Hoang đại thành thường thường sẽ như Sở Mộ. Chỉ có điều sẽ lăng đọng trong đó, phải mất một đoạn thời gian ngắn mới có thể tỉnh lại. Nhưng mà có người chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi đã tỉnh lại.
Mang theo lệnh bài thân phận, Sở Mộ đi theo đám người như thủy triều về phia Thiên Hoang biệt viện.
Thiên Hoang biệt viện là nơi cho những Kiếm giả tham dự tuyển cử một trăm năm một lần của Thiên Hoang địa cung. Bình thường sẽ đóng cửa, không cho người khác tiến vào. Chỉ có lúc tuyển cử trăm năm một lần của Thiên Hoang địa cung mới mở ra.
Bên trong có phong cấm. Bởi vậy hoàn toàn không lo lắng tới việc đồ vật bị hư hao và tro bụi. Đồng thời cũng hoàn toàn không phải đi quét dọn.
Sau khi Sở Mộ đưa ra lệnh bài thân phận, hắn tiến vào Thiên Hoang biệt viện, chọn lựa một gian phòng rồi ở lại đó.
Diện tích của Thiên Hoang biệt viện rất lớn, tuy rằng không bằng biên Hoang thành. Nhưng mà nơi này chỉ chiếm một góc nhỏ trong Vạn Hoang đại thành mà thôi. Trong biệt viện, trừ có phòng ốc ra còn có đấu kiếm đài...
Sở Mộ đi vào trong biệt viện, lúc đi ngang qua, hắn chứng kiến chung quanh đấu kiếm đài có không ít người vây quanh. Đang chỉ trỏ, nghị luận gì đó. Mà trên đấu kiếm đài thì có người đang chiến đấu.
Một mặt đi ngang qua, ánh mắt Sở Mộ chậm rãi đảo qua đám người. Nhãn lực của hắn kinh người, tinh thần ý niệm càng thêm cường đại. Cảm giác vô cùng nhạy cảm, bởi vậy có thể đơn giả nhìn ra tu vi của đối phương.
Nguyên cực cảnh, toàn bộ đều là Kiếm giả Nguyên cực cảnh. Tuy rằng tu vi cao có, thấp có, nhưng mà tuổi những người này cũng không lớn. Cơ hồ đều ba mươi tuổi đổ lại.
Thiên tài, mỗi một người đều là thiên tài. Bình thường không đi ra, hiện tại toàn bộ đều tập trung ở đây.
Nghĩ như vậy, Sở Mộ cũng không có sốt ruột đi chọn một căn phòng. Chẳng qua đây chỉ là nơi ở tạm thời, tốt xấu cũng không quan trọng. Cho nên Sở Mộ dời bước, đi về phía đấu kiếm đài, cẩn thận quan sát.
Hai Kiếm giả trên đấu kiếm đài đang chiến đấu, tu vi song phương là Nguyên cực cảnh tiểu thành. Tạo nghệ kiếm thuật không tệ, bởi vì không phải là cuộc chiến sinh tử cho nên không có sử dụng kiếm kỹ.
Song phương giao thủ ở trong mắt đám người chung quanh tự nhiên không tệ. Nhưng mà trong mắt Sở Mộ mà nói, lại có vẻ thô ráp.
Không có tu luyện khống chế lực lượng, tạo nghệ kiếm thuật cũng không có đạt tới cấp độ lĩnh vực. Có thiên phú chiến đấu nhất định, nhưng mà kém khá xa so với Sở Mộ. Ngay cả đám người Tần Sơn Hà cũng cách xa đám người này mấy con phố.
Chỉ chốc lát sau, một người trong đó đã thua.
- Còn có vị nào đi lên chỉ giáo hay không?
Kiếm giả chiến thắng nhìn quanh một vòng rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.