Chương 1015: Thiên Võ kiếm thể. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- A Mộ, khảo hạch mà đệ định ra quá khó.
Sở Thiên cười khổ nói.
- Không khó.
Sở Mộ đang chơi đùa với Sở Chính đột nhiên cười nhạt một tiếng rồi nói.
Sở Thiên lắc đầu, không có nói gì. Đây chẩng qua là một câu cảm khái của hắn mà thôi, Sở Mộ làm gì hắn sẽ không đi can thiệp.
Bởi vì sau khi Sở Mộ trở về, đưa cho hắn các loại đan dược. Thực lực Sở Thiên đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn, căn cơ hắn vô cùng vững chắc. Bởi vậy phục dụng đang dược tăng tu vi cũng không lưu lại di chứng gì.
Về phần phu thê Sở Hành Vân và mấy huynh đệ của hắn, sau khi bế quan chừng nửa tháng, liên tục đột phá tới Khí Hải cảnh. Thực lực chỉnh thể của Sở gia lại một lần nữa lớn mạnh.
Đảo mất lại một tháng trôi qua, thiếu niên tham dự khảo hạch đã gần mười vạn. Cũng có người tới cửa thứ ba. Đáng tiếc, thiên phú chiến đấu không phù hợp với tiêu chuẩn của Sở Mộ, bị loại bỏ.
Có một việc đáng cao hứng là tu vi của Sở Mộ trong thời gian yên lặng này đột phá tới cấp độ Nguyên cực cảnh viên mãn. Hắn lại dùng một ít thời gian củng cố, sau đó phục dụng Hoang thạch nhũ ngàn năm, một lần đột phá lên tới Nguyên cực cảnh viên mãn đỉnh phong.
Từng ngày lại từng ngày. Khai Dương thành sau khi mở rộng có thêm rất nhiều phòng ốc, rất nhiều đường đi. Những phòng ốc này dần dần có người vào ở, trên đường phố mới dần dần cũng có dòng người lui tới.
Ba cửa khảo hạch của Sở gia vẫn không có ai có thể thông qua, người Sở gia cũng thử một phen. Kết quả cũng không có ai thông qua. Tự mình trải nghiệm, bọn hắn mới cảm nhận được độ khó bên trong.
Ba ngày cuối cùng của tháng.
- A Mộ. A Mộ...
Sở Thiên mang theo ngữ khí hưng phấn và kích động chạy tới, nói
- Có, Có người thông qua ba cửa khảo hạch của đệ.
- Có người thông qua sao?
Đang chơi đùa với chất nhi, Sở Mộ kinh hãi. Ba cửa khảo hạch này hắn tự tay bố trí, tự nhiên biết rõ muốn thông qua nó có bao nhiêu khó khăn. Độ khó không nhỏ, thậm chí hắn cho rằng trong Đông Kiếm vực này, thiếu niên đồng lứa không có ai có khả năng thông qua.
Không ngờ lại có người thông qua, thoáng cái khiến cho Sở Mộ sinh ra vài phần hiếu kỳ.
- Người đâu?
Sở Mộ hỏi.
- Ta mang tới cho đệ.
Sở Thiên nhếch miệng cười nói.
- Thiếu niên, vào đi.
Dứt lời, một đạo thân ảnh gầy gò đi tới.
Nhìn thấy đạo thân ảnh này, Sở Mộ nao noa.
Kiên cường, quật cường, chấp nhất, bất khuất, cực khổ.... Vô số từ ngữ khái quát hiện lên trong đầu hắn. Nhìn thấy thân ảnh này, tự nhiên Sở Mộ nhớ tới những từ ngữ này.
Y phục là vải thô, bên trên có nhiều chỗ rách. Dinh dưỡng không đầy đủ cho nên người gầy gò, trên mặt không thiếu vết bẩn, giống như là than củi lưu lại. Đầu thì bù xù giống như nhiều ngày không tắm rửa. Trên người còn có mùi khác thường. Đây là mùi khác thường do lâu ngày không tắm rửa.
Tự nhiên Sở Mộ sẽ không vì vẻ ngoài mà bài xích đối phương. Những thứ này bất quá chỉ là vật bên ngoài, là râu ria mà thôi.
Ánh mắt nhìn vào hai mắt đối phương, đôi măt thanh tịnh như nhìn thấy tận đáy. Phảng phất như là dòng nước trong, trong đó lại ẩn chứa khát vọng, mong chờ, bất luận.
Lúc mới nhìn thấy thiếu niên này lần đầu, Sở Mộ đã có hảo cảm với nó, về phần có thu nó làm đồ đệ hay không, còn phải suy tính một phen.
Sở Thiên mang thiếu niên này đi tắm rửa một phen, đổi một bộ y phục sạch sẽ khác. Rồi sau đó lại dẫn hắn tới Hành Vân viện gặp Sở Mộ. Về phần Sở Chính đã bị mẫu thân Lý Văn Tú của nó mang đi.
Thiếu niên này sau khi rửa mặt, làn da có chút thô ráp, màu đồng. Hai má lõm xuống, hiển nhiên có cuộc sống không mấy như ý.
Nó cứ đứng như vậy nhìn Sở Mộ, không nói một lời nhìn qua Sở Mộ, trong mắt mang theo chút hiếu kỳ.
- Ngươi tên là gì?
Sở Mộ mở miệng, ngữ khí ôn hòa.
- A Loạn.
Thiếu niên không chút do dự, trả lời ngắn gọn, có thể nhìn ra được đây là một người không biết ăn nói.
- Không có họ sao?
Sở Mộ lại hỏi.
- Không có.
Thiếu niên đáp.
- Nói ra xuất thân của ngươi đi.
Sở Mộ lại lần nữa hỏi.
Cứ như vậy một hỏi một đáp, dần dần Sở Mộ cũng bắt đầu hiểu một chút về thiếu niên này.
A Loạn, năm nay mười bốn tuổi, người Đại Khôn vương triều, từ lúc nhỏ đã rời xa phụ mẫu, được một lão nhân bán đồ ăn thu dưỡng. Từ nhỏ đã thích luyện kiếm.
Chỉ có điều hắn không có tiền, lão nhân kia cũng không có tiền. Mãi tới năm hắn mười tuổi, lão nhân kia dùng tiền bán đồ ân mua cho hắn một bản kiếm thuật cơ sở, cũng dùng một cây trúc đẽo thành một thanh kiếm làm quà sinh nhật cho hắn.
Không có luyện khí, chỉ thuần túy là kiếm thuật cơ sở. Trong bốn năm không ngờ có thể đạt tới tiêu chuẩn khảo hạch của Sở Mộ, thông qua cửa thứ hai cũng nói rõ ngộ tính của thiếu niên này không kém. Cửa thực chiến thứ ba, cũng nói rõ thiên phú chiến đấu của thiếu niên này.
Thị kiếm của Sở Mộ có thể xem kiếm cũng có thể xem người. Thiếu niên goi là A Loạn này không phải là người gian tà gì, lòng hắn bất khuất và ương ngjanh, loại tính cách này hợp khẩu vị của sm
Sở Mộ quyết định thu thiếu niên này làm đồ đệ.
- Từ nay về sau ngươi họ Sở đi, nếu như ngày sau ngươi sặp lại song thân, lại sửa lại họ.
Sở Mộ nói với thiếu niên này.
Hai mắt thiếu niên kia run lên, từ nhỏ gian khổ đã dạy hắn tự lập. So với bạn cùng trang lứa càng thêm hiểu chuyện. Bởi vậy ý tứ trong lời nói của Sở Mộ lập tức bị hắn lĩnh ngộ.
- Sở Loạn bái kiến sư tôn.
Thiếu niên này quỳ xuông, dập đầu ba cái.
- Cùng ta học kiếm, không có quy củ gì, hết thảy tuân theo bản tâm. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
Từ nay về sau, Sở Loạn ở lại Sở gia, lão nhân thu dưỡng hắn cũng được mang về Sở gia hưởng phúc. tin tức Sở Mộ thu được đồ đệ lan tràn đi. Ba cửa khảo hạch bị hủy bỏ, khiến cho vô số người ảm đạm, lắc đầu bất đắc dĩ.
Kiếm thuật cơ sở của Sở Loạn là tự mình tu luyện từ sách, không có bất luận một ai chỉ điểm. Bởi vì không có cơ hội kia.
Sở Mộ dạy đồ đệ là tiến hành từ hai mặt. Một là đạo lý, một ít đạo lý về kiếm mà hắn lĩnh ngộ ra, đạo lý làm người. Học kiếm, đầu tiên là phải biết làm người. Phẩm hạnh đoan chính.
Hai là tu luyện, chính thức tu luyện.
Trước tiên Sở Mộ để cho Sở Loạn luyện kiếm thuật cơ sở một lần, sau khi Sở Loạn luyện xong, hắn cầm kiếm đứng thẳng, bât động tại chỗ. Chờ đợi Sở Mộ nói chuyện.
Sở Thiên cười khổ nói.
- Không khó.
Sở Mộ đang chơi đùa với Sở Chính đột nhiên cười nhạt một tiếng rồi nói.
Sở Thiên lắc đầu, không có nói gì. Đây chẩng qua là một câu cảm khái của hắn mà thôi, Sở Mộ làm gì hắn sẽ không đi can thiệp.
Bởi vì sau khi Sở Mộ trở về, đưa cho hắn các loại đan dược. Thực lực Sở Thiên đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn, căn cơ hắn vô cùng vững chắc. Bởi vậy phục dụng đang dược tăng tu vi cũng không lưu lại di chứng gì.
Về phần phu thê Sở Hành Vân và mấy huynh đệ của hắn, sau khi bế quan chừng nửa tháng, liên tục đột phá tới Khí Hải cảnh. Thực lực chỉnh thể của Sở gia lại một lần nữa lớn mạnh.
Đảo mất lại một tháng trôi qua, thiếu niên tham dự khảo hạch đã gần mười vạn. Cũng có người tới cửa thứ ba. Đáng tiếc, thiên phú chiến đấu không phù hợp với tiêu chuẩn của Sở Mộ, bị loại bỏ.
Có một việc đáng cao hứng là tu vi của Sở Mộ trong thời gian yên lặng này đột phá tới cấp độ Nguyên cực cảnh viên mãn. Hắn lại dùng một ít thời gian củng cố, sau đó phục dụng Hoang thạch nhũ ngàn năm, một lần đột phá lên tới Nguyên cực cảnh viên mãn đỉnh phong.
Từng ngày lại từng ngày. Khai Dương thành sau khi mở rộng có thêm rất nhiều phòng ốc, rất nhiều đường đi. Những phòng ốc này dần dần có người vào ở, trên đường phố mới dần dần cũng có dòng người lui tới.
Ba cửa khảo hạch của Sở gia vẫn không có ai có thể thông qua, người Sở gia cũng thử một phen. Kết quả cũng không có ai thông qua. Tự mình trải nghiệm, bọn hắn mới cảm nhận được độ khó bên trong.
Ba ngày cuối cùng của tháng.
- A Mộ. A Mộ...
Sở Thiên mang theo ngữ khí hưng phấn và kích động chạy tới, nói
- Có, Có người thông qua ba cửa khảo hạch của đệ.
- Có người thông qua sao?
Đang chơi đùa với chất nhi, Sở Mộ kinh hãi. Ba cửa khảo hạch này hắn tự tay bố trí, tự nhiên biết rõ muốn thông qua nó có bao nhiêu khó khăn. Độ khó không nhỏ, thậm chí hắn cho rằng trong Đông Kiếm vực này, thiếu niên đồng lứa không có ai có khả năng thông qua.
Không ngờ lại có người thông qua, thoáng cái khiến cho Sở Mộ sinh ra vài phần hiếu kỳ.
- Người đâu?
Sở Mộ hỏi.
- Ta mang tới cho đệ.
Sở Thiên nhếch miệng cười nói.
- Thiếu niên, vào đi.
Dứt lời, một đạo thân ảnh gầy gò đi tới.
Nhìn thấy đạo thân ảnh này, Sở Mộ nao noa.
Kiên cường, quật cường, chấp nhất, bất khuất, cực khổ.... Vô số từ ngữ khái quát hiện lên trong đầu hắn. Nhìn thấy thân ảnh này, tự nhiên Sở Mộ nhớ tới những từ ngữ này.
Y phục là vải thô, bên trên có nhiều chỗ rách. Dinh dưỡng không đầy đủ cho nên người gầy gò, trên mặt không thiếu vết bẩn, giống như là than củi lưu lại. Đầu thì bù xù giống như nhiều ngày không tắm rửa. Trên người còn có mùi khác thường. Đây là mùi khác thường do lâu ngày không tắm rửa.
Tự nhiên Sở Mộ sẽ không vì vẻ ngoài mà bài xích đối phương. Những thứ này bất quá chỉ là vật bên ngoài, là râu ria mà thôi.
Ánh mắt nhìn vào hai mắt đối phương, đôi măt thanh tịnh như nhìn thấy tận đáy. Phảng phất như là dòng nước trong, trong đó lại ẩn chứa khát vọng, mong chờ, bất luận.
Lúc mới nhìn thấy thiếu niên này lần đầu, Sở Mộ đã có hảo cảm với nó, về phần có thu nó làm đồ đệ hay không, còn phải suy tính một phen.
Sở Thiên mang thiếu niên này đi tắm rửa một phen, đổi một bộ y phục sạch sẽ khác. Rồi sau đó lại dẫn hắn tới Hành Vân viện gặp Sở Mộ. Về phần Sở Chính đã bị mẫu thân Lý Văn Tú của nó mang đi.
Thiếu niên này sau khi rửa mặt, làn da có chút thô ráp, màu đồng. Hai má lõm xuống, hiển nhiên có cuộc sống không mấy như ý.
Nó cứ đứng như vậy nhìn Sở Mộ, không nói một lời nhìn qua Sở Mộ, trong mắt mang theo chút hiếu kỳ.
- Ngươi tên là gì?
Sở Mộ mở miệng, ngữ khí ôn hòa.
- A Loạn.
Thiếu niên không chút do dự, trả lời ngắn gọn, có thể nhìn ra được đây là một người không biết ăn nói.
- Không có họ sao?
Sở Mộ lại hỏi.
- Không có.
Thiếu niên đáp.
- Nói ra xuất thân của ngươi đi.
Sở Mộ lại lần nữa hỏi.
Cứ như vậy một hỏi một đáp, dần dần Sở Mộ cũng bắt đầu hiểu một chút về thiếu niên này.
A Loạn, năm nay mười bốn tuổi, người Đại Khôn vương triều, từ lúc nhỏ đã rời xa phụ mẫu, được một lão nhân bán đồ ăn thu dưỡng. Từ nhỏ đã thích luyện kiếm.
Chỉ có điều hắn không có tiền, lão nhân kia cũng không có tiền. Mãi tới năm hắn mười tuổi, lão nhân kia dùng tiền bán đồ ân mua cho hắn một bản kiếm thuật cơ sở, cũng dùng một cây trúc đẽo thành một thanh kiếm làm quà sinh nhật cho hắn.
Không có luyện khí, chỉ thuần túy là kiếm thuật cơ sở. Trong bốn năm không ngờ có thể đạt tới tiêu chuẩn khảo hạch của Sở Mộ, thông qua cửa thứ hai cũng nói rõ ngộ tính của thiếu niên này không kém. Cửa thực chiến thứ ba, cũng nói rõ thiên phú chiến đấu của thiếu niên này.
Thị kiếm của Sở Mộ có thể xem kiếm cũng có thể xem người. Thiếu niên goi là A Loạn này không phải là người gian tà gì, lòng hắn bất khuất và ương ngjanh, loại tính cách này hợp khẩu vị của sm
Sở Mộ quyết định thu thiếu niên này làm đồ đệ.
- Từ nay về sau ngươi họ Sở đi, nếu như ngày sau ngươi sặp lại song thân, lại sửa lại họ.
Sở Mộ nói với thiếu niên này.
Hai mắt thiếu niên kia run lên, từ nhỏ gian khổ đã dạy hắn tự lập. So với bạn cùng trang lứa càng thêm hiểu chuyện. Bởi vậy ý tứ trong lời nói của Sở Mộ lập tức bị hắn lĩnh ngộ.
- Sở Loạn bái kiến sư tôn.
Thiếu niên này quỳ xuông, dập đầu ba cái.
- Cùng ta học kiếm, không có quy củ gì, hết thảy tuân theo bản tâm. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
Từ nay về sau, Sở Loạn ở lại Sở gia, lão nhân thu dưỡng hắn cũng được mang về Sở gia hưởng phúc. tin tức Sở Mộ thu được đồ đệ lan tràn đi. Ba cửa khảo hạch bị hủy bỏ, khiến cho vô số người ảm đạm, lắc đầu bất đắc dĩ.
Kiếm thuật cơ sở của Sở Loạn là tự mình tu luyện từ sách, không có bất luận một ai chỉ điểm. Bởi vì không có cơ hội kia.
Sở Mộ dạy đồ đệ là tiến hành từ hai mặt. Một là đạo lý, một ít đạo lý về kiếm mà hắn lĩnh ngộ ra, đạo lý làm người. Học kiếm, đầu tiên là phải biết làm người. Phẩm hạnh đoan chính.
Hai là tu luyện, chính thức tu luyện.
Trước tiên Sở Mộ để cho Sở Loạn luyện kiếm thuật cơ sở một lần, sau khi Sở Loạn luyện xong, hắn cầm kiếm đứng thẳng, bât động tại chỗ. Chờ đợi Sở Mộ nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.