Chương 3069: Tôn Cẩn.
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Đồn rằng Tu luyện giả sau khi mạnh mẽ tới một loại cực hạn là có thể ảnh hưởng tới pháp tắc thế gian, một khi người ta nói tới tên, cho dù là cách xa vạn dặm cũng sẽ bị cảm giác được.
Chiến Vương này đương nhiên còn chưa đạt tới tình trạng như vậy, kém xa vô số dặm. Nhưng mà uy thế lại hết sức kinh người, chỉ nói một câu cũng khiến cho trong lòng thế nhân hơi run sợ.
Bất quá lúc này bọn hắn đang đàm luận thì Chiến Vương không có bất kỳ cảm giác nào.
- Lão ca, thực lực của Chiến Vương này rốt cuộc đạt tới cấp độ nào rồi?
Sở Mộ hỏi, Hoàng Đình là một trong những cường địch của hắn, đương nhiên hắn phải hiểu biết nhiều hơn mới được.
- Ta chỉ biết Chiến Vương là Tuyệt Thế cường giả tam luyện, nhưng mào ở cấp độ nào tam luyện lại không rõ ràng cho lắm.
Không Lưu lắc đầu nói.
- Còn nữa, Hoàng Đình không chỉ có một mình Chiến Vương, còn có chín vương khác. Nếu như Chiến Vương thất bại, chín vương khác tất sẽ xuất hiện. Đồn rằng trong thập vương của Hoàng Đình, Chiến Vương chỉ có thể đứng hàng thứ bảy mà thôi.
Sở Mộ nghe xong, vẻ mặt càng ngưng trọng không thôi.
Hoàng Đình có thập vương, đây là điều hắn biết rõ. Nhưng mà thực lực thế nào hắn lại không có khái niệm gì. Hôm nay hắn đã có thể khẳng định, nếu như Chiến Vương là Tuyệt Thế cường giả tam luyện, so với thành chủ Thiên Long Thành thần bí kia còn cường đại hơn. Mà Sở Mộ có thể khẳng định, ngày đó nếu như thành chủ Thiên Long thành ra tay, hắn và Không Lưu cho dù toàn lực bộc phát cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà Chiến Vương ở trong Hoàng Đình chỉ xếp thứ bảy. Như vậy thực lực sáu người xếp trên hắn còn cường đại hơn hắn.
Không Lưu nói xong, một mặt lại chú ý vẻ mặt biến hóa của Sở Mộ. Chỉ thấy vẻ khiếp sợ trong mắt Sở Mộ hóa thành kiên định, sau khi hít sâu một hơi lại có vẻ kiên quyết, không sợ hãi, không lui bước chút nào. Thấy vậy, Không Lưu không khỏi mỉm cười tán thưởng.
Người bình thường nghe thấy vậy sẽ tuyệt vọng, cho dù không có tuyệt vọng thì hơn phân nửa cũng phải tốn một đoạn thời gian ngắn mới có thể điều chỉnh được. Tâm chí của Sở Mộ quả thực hết sức kinh người.
Tâm có bao nhiêu thì thế giới lớn bấy nhiêu. Thiên phú đối với tu luyện giả mà nói, rất quan trọng. Nhưng mà khi tu vi đạt tới độ cao nhất định, thiên phú trong một số thời điểm không quan trọng bằng ý chí.
Ý chí không đủ cường đại căn bản không có cách nào đặt chân lên tới đỉnh phong. Dù là thiên phú có một không hai cổ kim cũng như vậy.
- Lão đệ, hiện tại lão đệ và ta đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng Đình, từ nay về sau Hoàng Đình sẽ xuất động lực lượng càng cường đại hơn đối phó với chúng ta.
Không Lưu nghiêm túc nói.
- Chỉ dựa vào lực của hai chúng ta chỉ sợ khó có thể chống lại. Bất quá ta có mấy vị hảo hữu, trước kia đã từng bị Hoàng Đình áp bách qua, từng nếm thiệt thòi trong tay Hoàng Đình. Chỉ là bởi vì thế lực Hoàng Đình quá mức cường đại mà luôn ẩn nhẫn không phát tác. Hôm nay ta sẽ mời bọn họ qua, cùng nhau liên thủ đối kháng với Hoàng Đình.
- Được.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Ta cũng phải đi tìm các loại bảo vật, cố gắng tăng tiến tu vi lên.
- Cũng tốt. Như vậy chúng ta ước định với nhau, trong vòng ba năm sẽ gặp lại ở nơi này.
Không Lưu nói xong, hắn cũng không có kéo dài thời gian, thân ảnh lóe lên, thi triển ra nhảy qua hư không, nhanh chóng rời đi.
- Được, trong ba năm gặp lại ở nơi này.
Sở Mộ nói xong cũng nhanh chóng rời đi theo phương hướng khác.
Thời gian ba năm kỳ thực cũng rất ngắn, rất dễ dàng qua đi. bất quá đối với Sở Mộ mà nói vô cùng quan trọng. Có lẽ nếu như nắm lấy cơ hội tốt, thực lực của hắn trong ba năm này lại có thể tăng lên một bước.
- Hiện tại thực lực của ta có lẽ là nhất luyện cao giai, nhưng mà còn chưa đủ, có thể tăng lên lần nữa.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Thời gian nhanh chóng qua đi, đại chiến ở trong sơn cốc khiến cho rất nhiều người tới quan sát. Khí tức chấn động lưu lại chậm chạm không có tản mát ra. Cho dù không mạnh mẽ bằng ngày đó nhưng cũng hết sức kinh người. Cho dù là Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong cũng không có cách nào tới gần, chỉ có thể đứng ở phía xa mấy ngàn thước mà thôi.
Đảo mắt Sở Mộ đã tách ra khỏi Không Lưu được bảy ngày. Trong lúc phi hành, sắc mặt Sở Mộ khẽ đổi. Trong lúc nguy cấp lập tức thi triển ra Kiếm Khí lưu ảnh. Cùng lúc đó lưu ảnh bị nghiền nát, bị một đạo quang mang huyết sắc xuyên thủng. Quang mang huyết sắc kia bá đạo mà hung hãn, vô cùng sắc bén, mạnh mẽ xé rách hư không.
- Phản ứng thật nhanh, không ngờ lại có thể né tránh được.
Một đạo thanh âm mang theo vẻ châm chọc và hung tàn truyền vào trong tai Sở Mộ.
Lúc này Sở Mộ mới nhìn thấy người ra tay đánh lén mình là một trung niên thân thể cao lớn cường tráng, trên người cũng không phải là trường bào mà là một thân áo ngắn, hai tay trần trụi lộ ra ngoài. Từng khối cơ bắp nhô lên, giống như được đúc từ sắt thép, tràn ngập sức bật mạnh mẽ kinh người.
- Là ngươi..
Sắc mặt Sở Mộ ngưng trọng, hắn nhận ra người này, đúng là người tự xưng là Tôn Cẩn trong đấu giá hội ở Đằng Long các ngày đó. Moojt Tuyệt Thế cường giả nhất luyện đi theo Thánh thể chi đạo. Trong lúc tâm tư chuyển động Sở Mộ đã suy đoán ra rõ ngọn ngành. Tôn Cẩn này nhất định không cam lòng cạnh tranh Hắc Long tinh huyết thất bại, không cam lòng bị Không Lưu chấn nhiếp mà giao ra các loại linh dược đã chuẩn bị từ trước. Lại tự biết không phải là đối thủ của Không Lưu cho nên mới nhìn chằm chằm vào mình, muốn tìm mình báo thù.
- Đúng vậy, chính là ta. Không có đi cùng Không Lưu, ta cũng muốn nhìn xem ngươi chạy trốn khỏi tay ta như thế nào.
Tôn Cẩn cười ha hả nói. Hắn hung hãn vô cùng, khí tức cứng cáp hùng hồn, bá đạo vô cùng. Trong lúc máu tươi trong cơ thể trào lên, thậm chí còn có cảm giác như là dòng sông lớn đang chảy, trái tim nhảy lên cũng giống như là gõ cái dùi lớn vào mặt trống, nổ vang không thôi. Làm cho sắc mặt Sở Mộ không khỏi ngưng trọng.
Chỉ cần bằng vào khí thế kia cũng đã chứng minh, dùng Thánh thể chi đạo trở thành Tuyệt Thế cường giả quả nhiên không giống bình thường.
Chỉ là người này hôm nay muốn là địch với hắn thì cũng chỉ có thể chém giết mà thôi.
- Rất tốt, có sát ý. Như vậy mới có ý tứ. Ngươi yên tâm, cuối cùng ta sẽ luyện hóa ngươi thành Tinh Huyết đan, làm cho linh thể ta tăng tiến một bước.
Tôn Cẩn cười to.
Chiến Vương này đương nhiên còn chưa đạt tới tình trạng như vậy, kém xa vô số dặm. Nhưng mà uy thế lại hết sức kinh người, chỉ nói một câu cũng khiến cho trong lòng thế nhân hơi run sợ.
Bất quá lúc này bọn hắn đang đàm luận thì Chiến Vương không có bất kỳ cảm giác nào.
- Lão ca, thực lực của Chiến Vương này rốt cuộc đạt tới cấp độ nào rồi?
Sở Mộ hỏi, Hoàng Đình là một trong những cường địch của hắn, đương nhiên hắn phải hiểu biết nhiều hơn mới được.
- Ta chỉ biết Chiến Vương là Tuyệt Thế cường giả tam luyện, nhưng mào ở cấp độ nào tam luyện lại không rõ ràng cho lắm.
Không Lưu lắc đầu nói.
- Còn nữa, Hoàng Đình không chỉ có một mình Chiến Vương, còn có chín vương khác. Nếu như Chiến Vương thất bại, chín vương khác tất sẽ xuất hiện. Đồn rằng trong thập vương của Hoàng Đình, Chiến Vương chỉ có thể đứng hàng thứ bảy mà thôi.
Sở Mộ nghe xong, vẻ mặt càng ngưng trọng không thôi.
Hoàng Đình có thập vương, đây là điều hắn biết rõ. Nhưng mà thực lực thế nào hắn lại không có khái niệm gì. Hôm nay hắn đã có thể khẳng định, nếu như Chiến Vương là Tuyệt Thế cường giả tam luyện, so với thành chủ Thiên Long Thành thần bí kia còn cường đại hơn. Mà Sở Mộ có thể khẳng định, ngày đó nếu như thành chủ Thiên Long thành ra tay, hắn và Không Lưu cho dù toàn lực bộc phát cũng không phải là đối thủ.
Nhưng mà Chiến Vương ở trong Hoàng Đình chỉ xếp thứ bảy. Như vậy thực lực sáu người xếp trên hắn còn cường đại hơn hắn.
Không Lưu nói xong, một mặt lại chú ý vẻ mặt biến hóa của Sở Mộ. Chỉ thấy vẻ khiếp sợ trong mắt Sở Mộ hóa thành kiên định, sau khi hít sâu một hơi lại có vẻ kiên quyết, không sợ hãi, không lui bước chút nào. Thấy vậy, Không Lưu không khỏi mỉm cười tán thưởng.
Người bình thường nghe thấy vậy sẽ tuyệt vọng, cho dù không có tuyệt vọng thì hơn phân nửa cũng phải tốn một đoạn thời gian ngắn mới có thể điều chỉnh được. Tâm chí của Sở Mộ quả thực hết sức kinh người.
Tâm có bao nhiêu thì thế giới lớn bấy nhiêu. Thiên phú đối với tu luyện giả mà nói, rất quan trọng. Nhưng mà khi tu vi đạt tới độ cao nhất định, thiên phú trong một số thời điểm không quan trọng bằng ý chí.
Ý chí không đủ cường đại căn bản không có cách nào đặt chân lên tới đỉnh phong. Dù là thiên phú có một không hai cổ kim cũng như vậy.
- Lão đệ, hiện tại lão đệ và ta đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng Đình, từ nay về sau Hoàng Đình sẽ xuất động lực lượng càng cường đại hơn đối phó với chúng ta.
Không Lưu nghiêm túc nói.
- Chỉ dựa vào lực của hai chúng ta chỉ sợ khó có thể chống lại. Bất quá ta có mấy vị hảo hữu, trước kia đã từng bị Hoàng Đình áp bách qua, từng nếm thiệt thòi trong tay Hoàng Đình. Chỉ là bởi vì thế lực Hoàng Đình quá mức cường đại mà luôn ẩn nhẫn không phát tác. Hôm nay ta sẽ mời bọn họ qua, cùng nhau liên thủ đối kháng với Hoàng Đình.
- Được.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Ta cũng phải đi tìm các loại bảo vật, cố gắng tăng tiến tu vi lên.
- Cũng tốt. Như vậy chúng ta ước định với nhau, trong vòng ba năm sẽ gặp lại ở nơi này.
Không Lưu nói xong, hắn cũng không có kéo dài thời gian, thân ảnh lóe lên, thi triển ra nhảy qua hư không, nhanh chóng rời đi.
- Được, trong ba năm gặp lại ở nơi này.
Sở Mộ nói xong cũng nhanh chóng rời đi theo phương hướng khác.
Thời gian ba năm kỳ thực cũng rất ngắn, rất dễ dàng qua đi. bất quá đối với Sở Mộ mà nói vô cùng quan trọng. Có lẽ nếu như nắm lấy cơ hội tốt, thực lực của hắn trong ba năm này lại có thể tăng lên một bước.
- Hiện tại thực lực của ta có lẽ là nhất luyện cao giai, nhưng mà còn chưa đủ, có thể tăng lên lần nữa.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Thời gian nhanh chóng qua đi, đại chiến ở trong sơn cốc khiến cho rất nhiều người tới quan sát. Khí tức chấn động lưu lại chậm chạm không có tản mát ra. Cho dù không mạnh mẽ bằng ngày đó nhưng cũng hết sức kinh người. Cho dù là Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong cũng không có cách nào tới gần, chỉ có thể đứng ở phía xa mấy ngàn thước mà thôi.
Đảo mắt Sở Mộ đã tách ra khỏi Không Lưu được bảy ngày. Trong lúc phi hành, sắc mặt Sở Mộ khẽ đổi. Trong lúc nguy cấp lập tức thi triển ra Kiếm Khí lưu ảnh. Cùng lúc đó lưu ảnh bị nghiền nát, bị một đạo quang mang huyết sắc xuyên thủng. Quang mang huyết sắc kia bá đạo mà hung hãn, vô cùng sắc bén, mạnh mẽ xé rách hư không.
- Phản ứng thật nhanh, không ngờ lại có thể né tránh được.
Một đạo thanh âm mang theo vẻ châm chọc và hung tàn truyền vào trong tai Sở Mộ.
Lúc này Sở Mộ mới nhìn thấy người ra tay đánh lén mình là một trung niên thân thể cao lớn cường tráng, trên người cũng không phải là trường bào mà là một thân áo ngắn, hai tay trần trụi lộ ra ngoài. Từng khối cơ bắp nhô lên, giống như được đúc từ sắt thép, tràn ngập sức bật mạnh mẽ kinh người.
- Là ngươi..
Sắc mặt Sở Mộ ngưng trọng, hắn nhận ra người này, đúng là người tự xưng là Tôn Cẩn trong đấu giá hội ở Đằng Long các ngày đó. Moojt Tuyệt Thế cường giả nhất luyện đi theo Thánh thể chi đạo. Trong lúc tâm tư chuyển động Sở Mộ đã suy đoán ra rõ ngọn ngành. Tôn Cẩn này nhất định không cam lòng cạnh tranh Hắc Long tinh huyết thất bại, không cam lòng bị Không Lưu chấn nhiếp mà giao ra các loại linh dược đã chuẩn bị từ trước. Lại tự biết không phải là đối thủ của Không Lưu cho nên mới nhìn chằm chằm vào mình, muốn tìm mình báo thù.
- Đúng vậy, chính là ta. Không có đi cùng Không Lưu, ta cũng muốn nhìn xem ngươi chạy trốn khỏi tay ta như thế nào.
Tôn Cẩn cười ha hả nói. Hắn hung hãn vô cùng, khí tức cứng cáp hùng hồn, bá đạo vô cùng. Trong lúc máu tươi trong cơ thể trào lên, thậm chí còn có cảm giác như là dòng sông lớn đang chảy, trái tim nhảy lên cũng giống như là gõ cái dùi lớn vào mặt trống, nổ vang không thôi. Làm cho sắc mặt Sở Mộ không khỏi ngưng trọng.
Chỉ cần bằng vào khí thế kia cũng đã chứng minh, dùng Thánh thể chi đạo trở thành Tuyệt Thế cường giả quả nhiên không giống bình thường.
Chỉ là người này hôm nay muốn là địch với hắn thì cũng chỉ có thể chém giết mà thôi.
- Rất tốt, có sát ý. Như vậy mới có ý tứ. Ngươi yên tâm, cuối cùng ta sẽ luyện hóa ngươi thành Tinh Huyết đan, làm cho linh thể ta tăng tiến một bước.
Tôn Cẩn cười to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.