Chương 384: Trận đầu. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Vị sư đệ này, không bằng ngươi trực tiếp nhận thua đi, để sư tỷ ta trực tiếp chiến thắng. Dù sao coi như ngươi thua lần này thì cũng có một lần cơ hội nữa.
Thư Nhã cười nói, hai má có lúm đồng tiền.
- Ngươi thua cũng có một lần cơ hội mà.
Sở Mộ nghe vậy cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Vậy không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng kiếm thuật luận thắng bại rồi.
Thư Nhã mở miệng cười nói một tiếng, lập tức đâm ra một kiếm, kinh phong bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Thư Nhã vừa ra tay, Sở Mộ đã biết rõ kiếm thuật của Thư Nhã này cũng không kém, một kiếm này đã lĩnh ngộ được tinh túy của nhanh, chuẩn, ổn.
Bất quá đối với Sở Mộ mà nói, kiếm thuật như vậy còn chưa đủ dùng.
Sở Mộ hoàn toàn có thể dùng một kiếm đánh bại Thư Nhã, nhưng mà hắn cũng không định làm như vậy, lúc này cũng không cần bạo lộ quá nhiều tạo nghệ kiếm thuật.
Xuất kiếm, song phương ngươi tới ta đi, không ngừng giao thủ, song kiếm thi thoảng va chạm, thanh âm chói tai vang lên, trong tiếng va chạm có vô số tia lửa bắn ra.
Hai đạo thân ảnh trùng kích, giao thoa, bước chân nhìn như mất trật tự, không có chút quy luật nào, hoàn toàn là tùy cơ ứng biến.
- Bất qusa chỉ có kiếm thuật bực này mà thôi.
Chung Lập Dương vô ý nhìn về phía Sở Mộ, nhìn một hồi lâu khóe miệng hắn nở nụ cười khinh thường, âm thầm nói. Hắn chính thức xem thường kiếm thuật của Sở Mộ, kiếm thuật như vậy so với Lý Uy bị hắn đánh bại cũng không kém bao nhiêu.
Sở Mộ luôn khống chế kiếm thuật của mình, khi cảm thấy đã tới lúc, hắn cố ý vừa đánh vừa lùi, quả nhiên Thư Nhã mắc lừa, dùng một kiếm công tới, lập tức bị Sở Mộ nắm lấy cơ hội dùng một kiếm phản kích, Khai Phong kiếm khí đáp xuống cái cổ trắng nõn của Thư Nhã
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài tuyên bố.
Thư Nhã hừ hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn Sở Mộ, quay người nhảy xuống, Sở Mộ lơ đễnh, đi xuống đấu kiếm đài, đem Khai Phong kiếm khí đặt lại trên giá gỗ.
Sở Mộ chiến thắng đi về phía thắng, Thư Nhã bị thua, đi sang phía thua.
- Trận thứ chín vòng thứ nhất...
Trọng tài lần nữa đọc danh sách.
Lại có hai đệ tử lên đấu kiếm đài đánh mộ trận, một người thắng một người thua.
Trong tổ thứ mười tổng cộng có một trăm sáu mươi người, đấu một một cho nên tổng cộng có tám mươi trận.
Thời gian qua đi từng chút một, từng trận chiến được tiến hành, có người thắng cũng có người thua.
Mà chín tổ khác, tình huống cũng không khác gì tổ thứ mười.
Rốt cuộc toàn bộ tám mươi trận đấu chấm dứt, phía thắng tổng cộng có tám mươi người, phía thua cũng có tám mươi ngươi.
Nhưng mà tám mươi người bị thua cũng không đồng nghĩa là bọn họ bị loại, không có duyên với vòng chung kết Kiếm thuật vi vương, bởi vì bọn họ còn có một lần cơ hội.
Tám mươi người thua lại tiến hành đấu một trận nữa, lần nữa đào thảo, tìm kiếm ra nhân tài chính thức, mà người thắng lại có một lần cơ hội tiếp tục nuôi hi vọng.
Trong tám mươi người thua này có một bộ phận quả thực tạo nghệ kiếm thuật không tồi, thậm chí còn cao hơn một bộ phận người trong số tám mươi người thắng kia.
Bọn họ sở dĩ ở phía bại hoàn toàn là do đối thủ của bọn họ có tạo nghệ kiếm thuật cường đại hơn bọn họ.
Nhưng mà cũng không sao, bọn họ có một lần cơ hội nữa, chỉ cần đánh bại đối phương là có thể tiếp tục thi đấu.
Phía thua bắt đầu trước, coi như là khúc dạo đầu cho vòng thứ hai.
- Lần này ta nhất định phải chiến thắng, tin rằng dùng kiếm thuật của ta nhất định có thể tranh đoạt top mười trong tổ.
Không ít đệ tử ở phía thua âm thầm nắm chặt bàn tay mình, tự cổ vũ cho mình.
Về phần cuối cùng bọn họ có thể đánh bại đối thủ, chiến thắng, tiếp tục tham gia thi đấu hay không thì cũng chỉ có thể đợi tới khi trận đấu chấm dứt mới có thể biết được.
Sở Mộ ở bên thắng, phải đợi sau khi bên thua chiến đấu chọn ra bốn mươi người vào vòng hai này thì mới tới phiên tám mươi người thắng này chiến đấu với nhau. Cho nên hiện tại Sở Mộ không có việc gì làm, biến thành người xem.
Nhưng mà hắn cũng rất thích, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để quan sát kiếm thuật của những người này.
- Thực là một đám người đáng thương.
Chung Lập Dương ôm hai tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Thất bại lại cạnh tranh với thất bại.
- Chung sư huynh nói phải, nhưng mà dù sao cũng nên cho bọn họ một chút hy vọng a.
Bên cạnh lập tức có người phụ họa, nói.
Cho dù có người không chút tán đồng với lời nói của Chung Lập Dương, nhưng mà không ai đi phản bác hắn, có một ít người không dám, nhưng mà có người lại khinh thường, ví dụ như Sở Mộ vậy.
Rất nhanh, tám mươi đệ tử ở bên thua đã tiến hành đấu xong bốn mươi trận, bốn mươi người thắng nhận được tư cách tiếp tục thi đấu, mà bốn mươi người thua trực tiếp bị đào thải, không còn tư cách tham dự thi đấu kiếm thuật vi vương nữa.
Tuy rằng bên trong có lẽ có thể sẽ xuất hiện một chút sai sót, nhưng mà đã cố gắng loại bỏ khả năng ngoài ý muốn ra bên ngoài, cam đoan bốn mươi đệ tử thi đấu kiếm thuật bị loại bỏ kia đều là người yếu hơn nhóm thắng kia.
Đáng chú ý là, nữ đệ tử Thư Nhã bị Sở Mộ đánh bại không ngờ lại đánh bại đối thủ, thành công nhận được tư cách tiếp tục khiêu chiến.
Sau khi Thư Nhã chiến thắng còn đặc biệt liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, vẻ mặt kia rõ ràng là đang khiêu khích Sở Mộ, nhưng mà cũng không có làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn có chút đáng yêu, nhìn về phía Sở Mộ mỉm cười.
Thi đấu giữa tám mươi người thua đã chấm dứt, tới phiên tám mươi người thắng lên đài.
- Đợt thứ hai, trận đầu Triệu Ngọc Long đấu với Vương Duệ.
Trận đấu ở vòng trước của Triệu Ngọc Long và Vương Duệ Sở Mộ đều xem qua, coi như không tệ, so với Thư Nhã cũng mạnh hơn một ít.
- Hai người này nếu như muốn phân ra thắng bại ước chừng cũng phải phí một đoạn thời gian.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Triệu Ngọc Long và Vương Duệ sau khi lên đấu kiếm đài lập tức xuất kiếm, kiếm ảnh lập lòe, xé rách không khí tạo thành thanh âm sắc bén rất nhỏ.
Tạo nghệ kiếm thuật của hai người tương đương, bởi vậy chiến đấu cơ hồ ngang hàng, khó phân trên dưới, vô cùng kịch liệt.
- Này, lần này ngươi đoán thử coi trong bọn họ ai sẽ là người chiến thắng?
Bên cạnh lại có người huých tay Sở Mộ, hỏi, rõ ràng là người hỏi Lôi Hạo và Trương Hoàng Long ai sẽ chiến thắng trước đó.
- Vương Duệ.
Sở Mộ nhìn một lát, nhẹ giọng nói ra hai chữ.
- Vương Duệ?
Người nọ đột nhiên nhìn chằm chằm vài lần, lại âm thầm lắc đầu nói:
- Đến lúc đó ta cả thấy Triệu Ngọc Long sẽ chiến thắng, không thấy thế công của Triệu Ngọc Long dần dần trở nên hung mãnh hay sao? Công kích của Vương Duệ cũng dần dần chuyển thành phòng thủ.
Vẻ mặt Sở Mộ không cho là đúng, cũng không để ý tới đối phương, ảo diệu bên trong duy chỉ có người có nhãn lực cao minh mới có thể nhìn ra đực. Đối phương chỉ bị hiện tượng bên ngoài làm mê hoặc, bởi vậy cũng không đáng để Sở Mộ giải thích.
Đại khái qua đi mười chiêu, thế công hug mãnh của Triệu Ngọc Long đột nhiên dừng lại một lát, Vương Duệ lập tức nắm bắt thời cơ phản kích, đánh bại Triệu Ngọc Long.
Thư Nhã cười nói, hai má có lúm đồng tiền.
- Ngươi thua cũng có một lần cơ hội mà.
Sở Mộ nghe vậy cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Vậy không có biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng kiếm thuật luận thắng bại rồi.
Thư Nhã mở miệng cười nói một tiếng, lập tức đâm ra một kiếm, kinh phong bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Thư Nhã vừa ra tay, Sở Mộ đã biết rõ kiếm thuật của Thư Nhã này cũng không kém, một kiếm này đã lĩnh ngộ được tinh túy của nhanh, chuẩn, ổn.
Bất quá đối với Sở Mộ mà nói, kiếm thuật như vậy còn chưa đủ dùng.
Sở Mộ hoàn toàn có thể dùng một kiếm đánh bại Thư Nhã, nhưng mà hắn cũng không định làm như vậy, lúc này cũng không cần bạo lộ quá nhiều tạo nghệ kiếm thuật.
Xuất kiếm, song phương ngươi tới ta đi, không ngừng giao thủ, song kiếm thi thoảng va chạm, thanh âm chói tai vang lên, trong tiếng va chạm có vô số tia lửa bắn ra.
Hai đạo thân ảnh trùng kích, giao thoa, bước chân nhìn như mất trật tự, không có chút quy luật nào, hoàn toàn là tùy cơ ứng biến.
- Bất qusa chỉ có kiếm thuật bực này mà thôi.
Chung Lập Dương vô ý nhìn về phía Sở Mộ, nhìn một hồi lâu khóe miệng hắn nở nụ cười khinh thường, âm thầm nói. Hắn chính thức xem thường kiếm thuật của Sở Mộ, kiếm thuật như vậy so với Lý Uy bị hắn đánh bại cũng không kém bao nhiêu.
Sở Mộ luôn khống chế kiếm thuật của mình, khi cảm thấy đã tới lúc, hắn cố ý vừa đánh vừa lùi, quả nhiên Thư Nhã mắc lừa, dùng một kiếm công tới, lập tức bị Sở Mộ nắm lấy cơ hội dùng một kiếm phản kích, Khai Phong kiếm khí đáp xuống cái cổ trắng nõn của Thư Nhã
- Sở Mộ thắng.
Trọng tài tuyên bố.
Thư Nhã hừ hừ hai tiếng, trừng mắt nhìn Sở Mộ, quay người nhảy xuống, Sở Mộ lơ đễnh, đi xuống đấu kiếm đài, đem Khai Phong kiếm khí đặt lại trên giá gỗ.
Sở Mộ chiến thắng đi về phía thắng, Thư Nhã bị thua, đi sang phía thua.
- Trận thứ chín vòng thứ nhất...
Trọng tài lần nữa đọc danh sách.
Lại có hai đệ tử lên đấu kiếm đài đánh mộ trận, một người thắng một người thua.
Trong tổ thứ mười tổng cộng có một trăm sáu mươi người, đấu một một cho nên tổng cộng có tám mươi trận.
Thời gian qua đi từng chút một, từng trận chiến được tiến hành, có người thắng cũng có người thua.
Mà chín tổ khác, tình huống cũng không khác gì tổ thứ mười.
Rốt cuộc toàn bộ tám mươi trận đấu chấm dứt, phía thắng tổng cộng có tám mươi người, phía thua cũng có tám mươi ngươi.
Nhưng mà tám mươi người bị thua cũng không đồng nghĩa là bọn họ bị loại, không có duyên với vòng chung kết Kiếm thuật vi vương, bởi vì bọn họ còn có một lần cơ hội.
Tám mươi người thua lại tiến hành đấu một trận nữa, lần nữa đào thảo, tìm kiếm ra nhân tài chính thức, mà người thắng lại có một lần cơ hội tiếp tục nuôi hi vọng.
Trong tám mươi người thua này có một bộ phận quả thực tạo nghệ kiếm thuật không tồi, thậm chí còn cao hơn một bộ phận người trong số tám mươi người thắng kia.
Bọn họ sở dĩ ở phía bại hoàn toàn là do đối thủ của bọn họ có tạo nghệ kiếm thuật cường đại hơn bọn họ.
Nhưng mà cũng không sao, bọn họ có một lần cơ hội nữa, chỉ cần đánh bại đối phương là có thể tiếp tục thi đấu.
Phía thua bắt đầu trước, coi như là khúc dạo đầu cho vòng thứ hai.
- Lần này ta nhất định phải chiến thắng, tin rằng dùng kiếm thuật của ta nhất định có thể tranh đoạt top mười trong tổ.
Không ít đệ tử ở phía thua âm thầm nắm chặt bàn tay mình, tự cổ vũ cho mình.
Về phần cuối cùng bọn họ có thể đánh bại đối thủ, chiến thắng, tiếp tục tham gia thi đấu hay không thì cũng chỉ có thể đợi tới khi trận đấu chấm dứt mới có thể biết được.
Sở Mộ ở bên thắng, phải đợi sau khi bên thua chiến đấu chọn ra bốn mươi người vào vòng hai này thì mới tới phiên tám mươi người thắng này chiến đấu với nhau. Cho nên hiện tại Sở Mộ không có việc gì làm, biến thành người xem.
Nhưng mà hắn cũng rất thích, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để quan sát kiếm thuật của những người này.
- Thực là một đám người đáng thương.
Chung Lập Dương ôm hai tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Thất bại lại cạnh tranh với thất bại.
- Chung sư huynh nói phải, nhưng mà dù sao cũng nên cho bọn họ một chút hy vọng a.
Bên cạnh lập tức có người phụ họa, nói.
Cho dù có người không chút tán đồng với lời nói của Chung Lập Dương, nhưng mà không ai đi phản bác hắn, có một ít người không dám, nhưng mà có người lại khinh thường, ví dụ như Sở Mộ vậy.
Rất nhanh, tám mươi đệ tử ở bên thua đã tiến hành đấu xong bốn mươi trận, bốn mươi người thắng nhận được tư cách tiếp tục thi đấu, mà bốn mươi người thua trực tiếp bị đào thải, không còn tư cách tham dự thi đấu kiếm thuật vi vương nữa.
Tuy rằng bên trong có lẽ có thể sẽ xuất hiện một chút sai sót, nhưng mà đã cố gắng loại bỏ khả năng ngoài ý muốn ra bên ngoài, cam đoan bốn mươi đệ tử thi đấu kiếm thuật bị loại bỏ kia đều là người yếu hơn nhóm thắng kia.
Đáng chú ý là, nữ đệ tử Thư Nhã bị Sở Mộ đánh bại không ngờ lại đánh bại đối thủ, thành công nhận được tư cách tiếp tục khiêu chiến.
Sau khi Thư Nhã chiến thắng còn đặc biệt liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái, vẻ mặt kia rõ ràng là đang khiêu khích Sở Mộ, nhưng mà cũng không có làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn có chút đáng yêu, nhìn về phía Sở Mộ mỉm cười.
Thi đấu giữa tám mươi người thua đã chấm dứt, tới phiên tám mươi người thắng lên đài.
- Đợt thứ hai, trận đầu Triệu Ngọc Long đấu với Vương Duệ.
Trận đấu ở vòng trước của Triệu Ngọc Long và Vương Duệ Sở Mộ đều xem qua, coi như không tệ, so với Thư Nhã cũng mạnh hơn một ít.
- Hai người này nếu như muốn phân ra thắng bại ước chừng cũng phải phí một đoạn thời gian.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Triệu Ngọc Long và Vương Duệ sau khi lên đấu kiếm đài lập tức xuất kiếm, kiếm ảnh lập lòe, xé rách không khí tạo thành thanh âm sắc bén rất nhỏ.
Tạo nghệ kiếm thuật của hai người tương đương, bởi vậy chiến đấu cơ hồ ngang hàng, khó phân trên dưới, vô cùng kịch liệt.
- Này, lần này ngươi đoán thử coi trong bọn họ ai sẽ là người chiến thắng?
Bên cạnh lại có người huých tay Sở Mộ, hỏi, rõ ràng là người hỏi Lôi Hạo và Trương Hoàng Long ai sẽ chiến thắng trước đó.
- Vương Duệ.
Sở Mộ nhìn một lát, nhẹ giọng nói ra hai chữ.
- Vương Duệ?
Người nọ đột nhiên nhìn chằm chằm vài lần, lại âm thầm lắc đầu nói:
- Đến lúc đó ta cả thấy Triệu Ngọc Long sẽ chiến thắng, không thấy thế công của Triệu Ngọc Long dần dần trở nên hung mãnh hay sao? Công kích của Vương Duệ cũng dần dần chuyển thành phòng thủ.
Vẻ mặt Sở Mộ không cho là đúng, cũng không để ý tới đối phương, ảo diệu bên trong duy chỉ có người có nhãn lực cao minh mới có thể nhìn ra đực. Đối phương chỉ bị hiện tượng bên ngoài làm mê hoặc, bởi vậy cũng không đáng để Sở Mộ giải thích.
Đại khái qua đi mười chiêu, thế công hug mãnh của Triệu Ngọc Long đột nhiên dừng lại một lát, Vương Duệ lập tức nắm bắt thời cơ phản kích, đánh bại Triệu Ngọc Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.