Chương 3035: Trở về. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Chỉ là Sở Mộ cũng không biết, không lâu về sau lại có người cơ duyên xảo hợp tới đây, nhìn thấy tấm bia đá, nhìn thấy bốn chữ trên tấm bia đá mà khiếp sợ không thôi. Người này ở lại tìm hiểu một phen, kiếm pháp tinh tiến cho nên coi tấm bia đá này là chí bảo.
Sau khi ngày càng có nhiều người biết rõ hiệu quả của tấm bia đá này, liên tục chạy tới đây tìm hiểu. Chỗ này trở thành một thánh địa tìm hiểu kiếm đạo, mãi cho tới mấy trăm năm sau hiệu quả mới yếu bớt.
Bên trong hôi vụ chi cảnh là một mảnh tối tăm mờ mịt, lực lượng thần hồn đều bị ảnh hưởng, mất đi tác dụng. Người tâm chí không đủ kiên định còn có thể mất đi phương hướng bên trong.
Nhưng mà năm đó Sở Mộ có thể thông qua, hiện tại không có lý do gì không cách nào thông qua được.
Linh quang lóe lên, Sở Mộ tiến vào trạng thái Tâm kiếm như một, tất cả mọi thứ trong phương viên hai mươi trượng đều trở nên rõ ràng, giống như sương mù màu xám đều biến mất không thấy gì nữa, hóa thành ban ngày.
Tâm kiếm như một là lực lượng thuộc về tâm, khác với lực lượng thần hồn, sương mù màu xám trong Hôi vụ chi cảnh có thể khiến cho lực lượng thần hồn mất đi tác dụng, lại không làm ảnh hưởng được tới lưc lượng của tâm.
Giống như đã rất lâu rồi mới cảm nhận được phía trước một mảnh thông suốt, bầu trời màu lam, giống như là một khối bảo thạch cực lớn, có vô số đám mây trắng phiêu đãng, giống như là từng đường vân trên bảo thạch, vô cùng xa hoa, đẹp đẽ.
Không khí tươi mát, mỗi một lần hít thở đều khiến cho Sở Mộ có cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Chuyện này không có liên quan tới độ mạnh yếu của nguyên khí thiên địa, chỉ đơn thuần là không khí tươi mát, khác hoàn toàn với Lưu Phóng chi địa, không có hương vị tràn ngập chiến hỏa. Giống như là đi từ chiến trường chiến hỏa tán loạn đi vào Bích Thủy Lam Thiên thế giới vậy, hoàn cảnh biến hóa cho nên mang tới cảm thụ khác biệt cho thân thể và giác quan.
Gần ba mươi năm, Sở Mộ đã quen với hoàn cảnh trong Lưu Phóng chi địa, một lần nữa trở về Thâm Lam thế giới, Sở Mộ cảm thấy rất mới lạ, tựa như ba mươi năm trước mới từ Thâm Lam thế giới tiến vào Lưu Phóng chi địa vậy.
- Ta trở lại rồi.
Thét dài một tiếng, thanh âm như thần kiếm chấn động tạo thành tiếng kiếm minh bay thẳng tới chân trời. Một đám mây trắng vừa vặn trôi qua lập tức hóa thành bột phấn, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn về phương xa, dãy núi mịt mờ, mịt mù, ánh mắt trở nên thâm thúy xa xưa, giống như xuyên thấu thời không vậy.
- Ba mươi năm có lẽ các ngươi còn chưa quên ta, hôm nay là lúc nên thanh toán.
Ba mươi năm trước hắn bị các cường giả đuổi giết, cơ hồ tới bước đường cùng, chỉ có thể tiến vào Lưu Phóng chi địa. Thứ nhất là tị nạn, thứ hai là tìm kiếm cơ duyên trở nên cường đại. Hôm nay hắn đã làm được, cho nên hắn trở lại.
Cơ hồ trong nháy mắt hắn thét dài, trong Thâm Lam thế giới, những người có liên quan ân oán với Sở Mộ, trong lòng khẽ động, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này dường như đang nói cho bọn hắn biết, có chuyện sắp sửa xảy ra, hơn nữa còn có liên quan tới bản thân.
Người thực lực cường đại thì loại cảm giác này còn rõ ràng hơn. Nhưng mà dù bọn hắn suy nghĩ thế nào, nhưng cũng không thể nào tìm được căn nguyên nguồn gốc, cho nên cũng không có thu hoạch gì.
Ba mươi năm không dài, nhưng thực sự cũng không có ngắn. Người rời đi ba mươi năm chung quy cũng sẽ bị chậm rãi quên đi, ném vào trong góc ký ức. Nếu như không có gặp lại lần nữa, chỉ sợ cũng không có dễ dàng nhớ lại được.
Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là Sở Mộ trở lại, mang theo một thân lực lượng cường đại.
- Vì sao lại có cảm giác tâm thần không tập trung?
Ở trên đỉnh một ngọn núi cao có vô số cung điện tọa lạc, trong đó ở giữa có một tòa cung điện lớn nhất, rộng nhất. Lúc này ở bên trong vương tọa của cung điện có một nam tử trung niên thân thể cường tráng, tướng mạo bình thường nhưng lại có một loại khí phách duy ngã độc tôn ngồi đó. Toàn thân hắn tản mát ra một tia chiến ý kinh người, giống như muốn chiến với bầu trời một trận vậy.
Lúc này lông mày của nam tử trung niên này không tự chủ được mà nhíu lại, tâm thần vốn bình tĩnh như là mặt nước lúc này lại bị một hòn đá ném xuống, tạo thành từng tầng rung động. Một loại cảm giác bất an giống như là chồi non nẩy mầm, chậm rãi trồi lên.
Trong đầu suy nghĩ rối loạn, không có đầu mối.
- Người đâu?
Nam tử trung niên này khẽ quát.
Bóng người lóe lên, xuất hiện trong đại điện, quỳ một gối, một tay chống lên mặt đất, nói
- Chiến Vương đại nhân có gì phân phó?
- Đi mời Tri Thế đại nhân tới đây.
Nam tử được xưng là Chiến Vương nói, ngữ khí hắn thủy chung luôn có cảm giác cao cao tại thượng.
- Vâng.
Đạo thân ảnh này lại lóe lên, người quỳ một chân trên đất lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt Chiến Vương trở nên thâm thúy, nhìn về phía bên ngoài đại điện.
...
Thành thị cực lớn trôi nổi trên không trung, cách mặt đất chừng mấy ngàn thước, bốn phía có vô số mây trắng vờn quanh. Trong lúc di chuyển khiến cho thành thị này giống như tiên cảnh vậy.
Bỗng nhiên trên bầu trời màu lam vô thanh vô tức xảy ra biến hóa. Quang mang màu đỏ chậm rãi lan tràn ra, dần dần mở rộng, như là bầu trời bị cắm qua một kiếm mà đổ máu, đồng thời miệng vết thương còn đang mở rộng.
- Chuyện gì xảy ra?
- Bầu trời sao lại xuất hiện loại dị tượng này?
Trong Vân Thiên thành, có người Thiên tộc phát hiện ra loại dị tượng này, lập tức kinh hãi không thôi.
Trên bầu trời màu xam xuất hiện màu đỏ, đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình. Dị tượng như vậy trực tiếp khiến cho người Thiên tộc có cảm giác điềm xấu.
Người Thiên tộc tự xưng là hậu đại của Thiên Thần, coi chủng tộc mình là cao nhất. Phong cách làm việc rất có ý tứ như thay trời hành đạo. Bầu trời chính là một loại biểu tượng của bọn hắn. Hiện tại bầu trời lại quỷ dị xuất hiện quang mang màu đỏ như máu, hơn nữa không phải xuất hiện ở nơi khác mà lại là xuất hiện ở trên Vân Thiên thành, chuyện này không thể không khiến cho bọn hắn chú ý hươn.
Ngày càng có nhiều người Thiên tộc chú ý tới dị tượng trên không trung. Lúc này quang mang màu đỏ cũng nhanh chóng khuếch tán ra, giống như máu tươi đang nhuộm dần bầu trời. Tính cả mây trắng đang phiêu đãng bốn phía Vân Thiên thành cũng bị ảnh hưởng, dần dần trở nên đỏ như máu.
Sau khi ngày càng có nhiều người biết rõ hiệu quả của tấm bia đá này, liên tục chạy tới đây tìm hiểu. Chỗ này trở thành một thánh địa tìm hiểu kiếm đạo, mãi cho tới mấy trăm năm sau hiệu quả mới yếu bớt.
Bên trong hôi vụ chi cảnh là một mảnh tối tăm mờ mịt, lực lượng thần hồn đều bị ảnh hưởng, mất đi tác dụng. Người tâm chí không đủ kiên định còn có thể mất đi phương hướng bên trong.
Nhưng mà năm đó Sở Mộ có thể thông qua, hiện tại không có lý do gì không cách nào thông qua được.
Linh quang lóe lên, Sở Mộ tiến vào trạng thái Tâm kiếm như một, tất cả mọi thứ trong phương viên hai mươi trượng đều trở nên rõ ràng, giống như sương mù màu xám đều biến mất không thấy gì nữa, hóa thành ban ngày.
Tâm kiếm như một là lực lượng thuộc về tâm, khác với lực lượng thần hồn, sương mù màu xám trong Hôi vụ chi cảnh có thể khiến cho lực lượng thần hồn mất đi tác dụng, lại không làm ảnh hưởng được tới lưc lượng của tâm.
Giống như đã rất lâu rồi mới cảm nhận được phía trước một mảnh thông suốt, bầu trời màu lam, giống như là một khối bảo thạch cực lớn, có vô số đám mây trắng phiêu đãng, giống như là từng đường vân trên bảo thạch, vô cùng xa hoa, đẹp đẽ.
Không khí tươi mát, mỗi một lần hít thở đều khiến cho Sở Mộ có cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Chuyện này không có liên quan tới độ mạnh yếu của nguyên khí thiên địa, chỉ đơn thuần là không khí tươi mát, khác hoàn toàn với Lưu Phóng chi địa, không có hương vị tràn ngập chiến hỏa. Giống như là đi từ chiến trường chiến hỏa tán loạn đi vào Bích Thủy Lam Thiên thế giới vậy, hoàn cảnh biến hóa cho nên mang tới cảm thụ khác biệt cho thân thể và giác quan.
Gần ba mươi năm, Sở Mộ đã quen với hoàn cảnh trong Lưu Phóng chi địa, một lần nữa trở về Thâm Lam thế giới, Sở Mộ cảm thấy rất mới lạ, tựa như ba mươi năm trước mới từ Thâm Lam thế giới tiến vào Lưu Phóng chi địa vậy.
- Ta trở lại rồi.
Thét dài một tiếng, thanh âm như thần kiếm chấn động tạo thành tiếng kiếm minh bay thẳng tới chân trời. Một đám mây trắng vừa vặn trôi qua lập tức hóa thành bột phấn, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn về phương xa, dãy núi mịt mờ, mịt mù, ánh mắt trở nên thâm thúy xa xưa, giống như xuyên thấu thời không vậy.
- Ba mươi năm có lẽ các ngươi còn chưa quên ta, hôm nay là lúc nên thanh toán.
Ba mươi năm trước hắn bị các cường giả đuổi giết, cơ hồ tới bước đường cùng, chỉ có thể tiến vào Lưu Phóng chi địa. Thứ nhất là tị nạn, thứ hai là tìm kiếm cơ duyên trở nên cường đại. Hôm nay hắn đã làm được, cho nên hắn trở lại.
Cơ hồ trong nháy mắt hắn thét dài, trong Thâm Lam thế giới, những người có liên quan ân oán với Sở Mộ, trong lòng khẽ động, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này dường như đang nói cho bọn hắn biết, có chuyện sắp sửa xảy ra, hơn nữa còn có liên quan tới bản thân.
Người thực lực cường đại thì loại cảm giác này còn rõ ràng hơn. Nhưng mà dù bọn hắn suy nghĩ thế nào, nhưng cũng không thể nào tìm được căn nguyên nguồn gốc, cho nên cũng không có thu hoạch gì.
Ba mươi năm không dài, nhưng thực sự cũng không có ngắn. Người rời đi ba mươi năm chung quy cũng sẽ bị chậm rãi quên đi, ném vào trong góc ký ức. Nếu như không có gặp lại lần nữa, chỉ sợ cũng không có dễ dàng nhớ lại được.
Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là Sở Mộ trở lại, mang theo một thân lực lượng cường đại.
- Vì sao lại có cảm giác tâm thần không tập trung?
Ở trên đỉnh một ngọn núi cao có vô số cung điện tọa lạc, trong đó ở giữa có một tòa cung điện lớn nhất, rộng nhất. Lúc này ở bên trong vương tọa của cung điện có một nam tử trung niên thân thể cường tráng, tướng mạo bình thường nhưng lại có một loại khí phách duy ngã độc tôn ngồi đó. Toàn thân hắn tản mát ra một tia chiến ý kinh người, giống như muốn chiến với bầu trời một trận vậy.
Lúc này lông mày của nam tử trung niên này không tự chủ được mà nhíu lại, tâm thần vốn bình tĩnh như là mặt nước lúc này lại bị một hòn đá ném xuống, tạo thành từng tầng rung động. Một loại cảm giác bất an giống như là chồi non nẩy mầm, chậm rãi trồi lên.
Trong đầu suy nghĩ rối loạn, không có đầu mối.
- Người đâu?
Nam tử trung niên này khẽ quát.
Bóng người lóe lên, xuất hiện trong đại điện, quỳ một gối, một tay chống lên mặt đất, nói
- Chiến Vương đại nhân có gì phân phó?
- Đi mời Tri Thế đại nhân tới đây.
Nam tử được xưng là Chiến Vương nói, ngữ khí hắn thủy chung luôn có cảm giác cao cao tại thượng.
- Vâng.
Đạo thân ảnh này lại lóe lên, người quỳ một chân trên đất lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt Chiến Vương trở nên thâm thúy, nhìn về phía bên ngoài đại điện.
...
Thành thị cực lớn trôi nổi trên không trung, cách mặt đất chừng mấy ngàn thước, bốn phía có vô số mây trắng vờn quanh. Trong lúc di chuyển khiến cho thành thị này giống như tiên cảnh vậy.
Bỗng nhiên trên bầu trời màu lam vô thanh vô tức xảy ra biến hóa. Quang mang màu đỏ chậm rãi lan tràn ra, dần dần mở rộng, như là bầu trời bị cắm qua một kiếm mà đổ máu, đồng thời miệng vết thương còn đang mở rộng.
- Chuyện gì xảy ra?
- Bầu trời sao lại xuất hiện loại dị tượng này?
Trong Vân Thiên thành, có người Thiên tộc phát hiện ra loại dị tượng này, lập tức kinh hãi không thôi.
Trên bầu trời màu xam xuất hiện màu đỏ, đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình. Dị tượng như vậy trực tiếp khiến cho người Thiên tộc có cảm giác điềm xấu.
Người Thiên tộc tự xưng là hậu đại của Thiên Thần, coi chủng tộc mình là cao nhất. Phong cách làm việc rất có ý tứ như thay trời hành đạo. Bầu trời chính là một loại biểu tượng của bọn hắn. Hiện tại bầu trời lại quỷ dị xuất hiện quang mang màu đỏ như máu, hơn nữa không phải xuất hiện ở nơi khác mà lại là xuất hiện ở trên Vân Thiên thành, chuyện này không thể không khiến cho bọn hắn chú ý hươn.
Ngày càng có nhiều người Thiên tộc chú ý tới dị tượng trên không trung. Lúc này quang mang màu đỏ cũng nhanh chóng khuếch tán ra, giống như máu tươi đang nhuộm dần bầu trời. Tính cả mây trắng đang phiêu đãng bốn phía Vân Thiên thành cũng bị ảnh hưởng, dần dần trở nên đỏ như máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.