Chương 587: Trở về kiếm phủ. (Thượng)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Vốn Thực linh thú am hiểu phòng ngự và khôi phục, công kích và tốc độ lại trở thành thứ yếu. Nhưng mà sau khi tức giận chuyển đổi hình thái, Thực linh thú hoàn toàn ngược lại, phòng ngự và khôi phục trở thành thứ yếu. Công kích và tốc độ lại trở thành chủ yếu.
Nghĩ tới đây, đầu vương Thực linh thú này một khi chuyển đổi hình thái mà nói. Trước tiên mặc kệ lực phòng ngự và tốc độ khôi phục của nó hạ thấp thế nào. Chỉ cần có lực công kích của Kiếm giả Khí Hải cảnh tiểu thành và tốc độ đáng sợ đã khiến cho da đầu Sở Mộ run lên.
- Phải thừa dịp hiện tại đánh chết nó. Nếu không đợi để cho nó chuyển đổi hình thái xong, ta sẽ gặp nguy hiểm.
Tình huống nguy cấp, Sở Mộ không chút do dự lấy ra Trầm Tinh kiếm, đang muốn phát động bí pháp Âm Tốc kiếm, đem một kiếm chém giết Thường Tự Tại ngày đó thi triển ra. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang.
Tốc không kiếm rời tay, cắm lên trên mặt đất cứng rắn. Tay trái Sở Mộ xuất hiện một thanh tiểu kiếm đỏ sậm. Thiên Nguyên kiếm khí rót vào trong, ba thành sáu Tê Liệt ý cảnh không hề giữ lại rót vào bên trong. Sau đó Sở Mộ tiện tay vung lên, thanh tiểu kiếm đỏ sậm giống như tia chớp bắn ra.
Lúc này cái chân sau ngắn, thô của vương Thực linh thú nhanh chóng kéo dài. Thân thể khổng lồ dường như muốn đứng thẳng lên giống nhân loại vậy. Từng tiếng nổ mạnh từ trong cơ thể truyền ra. Khí tức khủng bố tràn ngập bốn phía, tạo thành từng tiếng rít, tàn sát bừa bãi.
Quang mang màu vàng tựa như tia chớp bắn về phía vương Thực linh thú, lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài tựa như đậu hũ. Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, tiểu kiếm đỏ sậm trực tiếp xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể của đầu Thực linh thú này, trực tiếp chui thẳng vào trong thân thể.
Tiếp theo thân thể đầu Thực linh thú này điên cuồng run rẩy, phát ra từng tiếng rên rỉ sắc bén.
Sở Mộ nhìn thấy thân thể đầu Thực linh thú không ngờ lại đang nhanh chóng trở nên khô quắt, máu tươi toàn thân đang bị tiểu kiếm màu đỏ sậm kia nhanh chóng hấp thu.
Thở dài một hơi, Sở Mộ không có buông lỏng cảnh giác. Hai mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào đầu vương Thực linh thú kia, bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu sắc bén, thê lương của đầu Thực linh thú này.
Sở Mộ không khỏi sợ hãi, thán phục đầu vương Thực linh thú này. Một thân máu tươi vô cùng hùng hậu, so với Độc Nhãn Long còn vượt quá gấp chục lần. Tiểu kiếm màu đỏ sậm phải dùng thời gian chừng ba mươi tức mới hút khô được.
- Rốt cuộc cũng đi.
Vu Nhai phó thống lĩnh nhìn lên bầu trời, dùng thanh âm chỉ mình nghe được nói ra.
một đầu Hồng Quan Hạc lượn lờ trên bầu trời, tốc độ vỗ hai cánh cực nhanh, sau đó mang theo vô số tiếng xé gió bay ra khỏi khu vực mỏ linh thạch Biên hoang, phóng về phía Hắc Giao sơn ở Đại Khôn hư cảnh.
Nhiệm vụ trấn thủ nửa năm mỏ linh thạch Biên hoang của đệ tử mới vào Đồng Kiếm bảng đã kết thúc. Chỉ là Sở Mộ cũng không biết, lúc trước hắn đã bị xếp vào danh sách tử vong trong chuyến đi Thiên Hoang địa cung kia.
Bất quá các trưởng lão cũng không có đem toàn bộ Hồng Quan Hạc đi, nếu không Sở Mộ muốn trở lại cũng rất phiền toái.
Thiên Nguyên kiếm khí lưu chuyển trong người, phóng ra ngoài cơ thể tạo thành kiếm khí hộ thể. Ngăn chặn khí lưu do Hồng Quan Hạc phi hành tạo thành, không có để cho nó tạo thành bất kỳ bất lợi nào đối với thân thể hắn.
Sở Mộ ngồi vững trên lưng Hồng Quan Hạc, hai mắt lập lòe tinh mang. Tay cầm thanh kiếm màu đỏ sậm kia.
Mơ hồ có thể nhìn thấy được trên mặt thanh kiếm màu đỏ sậm có khắc hai chữ, hai chữ này là văn tự rất cổ xưa, cẩn thận nhìn hồi lâu, Sở Mộ cũng xác định mình không có cách nào nhận ra được hai chữ kia có ý nghĩa gì.
Một mặt là hắn chưa từng học qua văn tự như vậy, một mặt là hai chữ kia như ẩn như hiện, quả thực khó có thể nói rõ.
Nhìn qua một hồi, Sở Mộ đột nhiên lấy ra Thiên Hoang kiếm lệnh. Bên trên cũng có hai chữ vô cùng cổ xưa khiến cho hắn không nhận ra được. Nhìn bên này một hồi, lại nhìn bên kia một hồi. Sở Mộ cảm thấy hai chữ trên Thiên Hoang kiếm lệnh và hai chữ hắn không nhận ra trên thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm kia tựa hồ có chỗ giống nhau.
- Có lẽ chúng ta là văn tự của cùng một thời kỳ ...
Sở Mộ âm thầm nói.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ không khỏi có vài phần kích động.
Tiểu kiếm màu đỏ sậm rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì hắn hoàn toàn không biết. Nhưng mà Thiên Hoang kiếm lệnh lại là kỳ trân hiếm thấy, giá trị không thể đo lường. Chỉ cần là Thiên Hoang kiếm lục ẩn chứa bên trong, dù là cường giả Nguyên cực cảnh cũng sẽ động tâm, chứ đừng nói Thiên Hoang kiếm lệnh còn có giá trị khác.
Nếu như văn tự trên thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này là văn tự cùng một thời kỳ với câu chữ trên Thiên Hoang kiếm lệnh. Như vậy thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này tất có lai lịch không nhỏ, cho dù không có cách nào so sánh với Thiên Hoang kiếm lệnh nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ đã không thể chờ đợi được, muốn phá bỏ bí mật của thanh tiểu kiếm đỏ sậm này.
- Bởi vì hấp thu máu tươi, văn tự trên tiểu kiếm này mới như ẩn như hiện. Có lẽ chỉ cần hấp thu đủ máu tươi, hai chữ này sẽ càng thêm rõ ràng.
Thu hồi Thiên Hoang kiếm lệnh, Sở Mộ vẫn nhìn chằm chằm vào thanh tiểu kiếm đỏ sậm như trước, giống như muốn nhìn thấu nó vậy.
- Phải chăng chỉ cần thanh tiểu kiếm đỏ sậm này hấp thu đủ máu tươi, bí mật ẩn chứa sẽ xuất hiện?
Sở Mộ lại nghĩ tới tình cảnh tiểu kiếm đỏ sậm này có thể đơn giản xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể vương Thực linh thú, như vậy đủ để nói rõ trình độ sắc bén của nó vượt quá kiếm khí cực phẩm bình thường.
Như trước mắt mà nói, coi như không đào bới ra được bí mật của thanh tiểu kiếm đỏ sậm này, chỉ cần bằng vào sự sắc bén đáng sợ của nó cũng khiến cho nó trở thành một đòn sát thủ, có thể bất ngờ đánh chết mục tiêu.
Sở Mộ không khỏi cảm thấy may mắn vì trên địa cầu mình có tu luyện kiếm thuật. Cũng từng tu luyện qua một ít thủ pháp khác, mặc dù không có bao nhiêu thành tựu, nhưng cũng đủ để coi là nắm giữ.
Sau khi thu hồi tiểu kiếm đỏ sậm, trong tay Sở Mộ lại xuất hiện một viên ngọc màu ngà sữa, lớn chừng quả bóng bàn. Viên ngọc vừa mới xuất hiện, linh khí bốn phía lập tức bị thu nạp tới rồi chiết xuất. Linh khí trong phạm vi ba mươi thước trở nên vô cùng nồng đậm.
Nghĩ tới đây, đầu vương Thực linh thú này một khi chuyển đổi hình thái mà nói. Trước tiên mặc kệ lực phòng ngự và tốc độ khôi phục của nó hạ thấp thế nào. Chỉ cần có lực công kích của Kiếm giả Khí Hải cảnh tiểu thành và tốc độ đáng sợ đã khiến cho da đầu Sở Mộ run lên.
- Phải thừa dịp hiện tại đánh chết nó. Nếu không đợi để cho nó chuyển đổi hình thái xong, ta sẽ gặp nguy hiểm.
Tình huống nguy cấp, Sở Mộ không chút do dự lấy ra Trầm Tinh kiếm, đang muốn phát động bí pháp Âm Tốc kiếm, đem một kiếm chém giết Thường Tự Tại ngày đó thi triển ra. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang.
Tốc không kiếm rời tay, cắm lên trên mặt đất cứng rắn. Tay trái Sở Mộ xuất hiện một thanh tiểu kiếm đỏ sậm. Thiên Nguyên kiếm khí rót vào trong, ba thành sáu Tê Liệt ý cảnh không hề giữ lại rót vào bên trong. Sau đó Sở Mộ tiện tay vung lên, thanh tiểu kiếm đỏ sậm giống như tia chớp bắn ra.
Lúc này cái chân sau ngắn, thô của vương Thực linh thú nhanh chóng kéo dài. Thân thể khổng lồ dường như muốn đứng thẳng lên giống nhân loại vậy. Từng tiếng nổ mạnh từ trong cơ thể truyền ra. Khí tức khủng bố tràn ngập bốn phía, tạo thành từng tiếng rít, tàn sát bừa bãi.
Quang mang màu vàng tựa như tia chớp bắn về phía vương Thực linh thú, lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài tựa như đậu hũ. Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, tiểu kiếm đỏ sậm trực tiếp xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể của đầu Thực linh thú này, trực tiếp chui thẳng vào trong thân thể.
Tiếp theo thân thể đầu Thực linh thú này điên cuồng run rẩy, phát ra từng tiếng rên rỉ sắc bén.
Sở Mộ nhìn thấy thân thể đầu Thực linh thú không ngờ lại đang nhanh chóng trở nên khô quắt, máu tươi toàn thân đang bị tiểu kiếm màu đỏ sậm kia nhanh chóng hấp thu.
Thở dài một hơi, Sở Mộ không có buông lỏng cảnh giác. Hai mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào đầu vương Thực linh thú kia, bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu sắc bén, thê lương của đầu Thực linh thú này.
Sở Mộ không khỏi sợ hãi, thán phục đầu vương Thực linh thú này. Một thân máu tươi vô cùng hùng hậu, so với Độc Nhãn Long còn vượt quá gấp chục lần. Tiểu kiếm màu đỏ sậm phải dùng thời gian chừng ba mươi tức mới hút khô được.
- Rốt cuộc cũng đi.
Vu Nhai phó thống lĩnh nhìn lên bầu trời, dùng thanh âm chỉ mình nghe được nói ra.
một đầu Hồng Quan Hạc lượn lờ trên bầu trời, tốc độ vỗ hai cánh cực nhanh, sau đó mang theo vô số tiếng xé gió bay ra khỏi khu vực mỏ linh thạch Biên hoang, phóng về phía Hắc Giao sơn ở Đại Khôn hư cảnh.
Nhiệm vụ trấn thủ nửa năm mỏ linh thạch Biên hoang của đệ tử mới vào Đồng Kiếm bảng đã kết thúc. Chỉ là Sở Mộ cũng không biết, lúc trước hắn đã bị xếp vào danh sách tử vong trong chuyến đi Thiên Hoang địa cung kia.
Bất quá các trưởng lão cũng không có đem toàn bộ Hồng Quan Hạc đi, nếu không Sở Mộ muốn trở lại cũng rất phiền toái.
Thiên Nguyên kiếm khí lưu chuyển trong người, phóng ra ngoài cơ thể tạo thành kiếm khí hộ thể. Ngăn chặn khí lưu do Hồng Quan Hạc phi hành tạo thành, không có để cho nó tạo thành bất kỳ bất lợi nào đối với thân thể hắn.
Sở Mộ ngồi vững trên lưng Hồng Quan Hạc, hai mắt lập lòe tinh mang. Tay cầm thanh kiếm màu đỏ sậm kia.
Mơ hồ có thể nhìn thấy được trên mặt thanh kiếm màu đỏ sậm có khắc hai chữ, hai chữ này là văn tự rất cổ xưa, cẩn thận nhìn hồi lâu, Sở Mộ cũng xác định mình không có cách nào nhận ra được hai chữ kia có ý nghĩa gì.
Một mặt là hắn chưa từng học qua văn tự như vậy, một mặt là hai chữ kia như ẩn như hiện, quả thực khó có thể nói rõ.
Nhìn qua một hồi, Sở Mộ đột nhiên lấy ra Thiên Hoang kiếm lệnh. Bên trên cũng có hai chữ vô cùng cổ xưa khiến cho hắn không nhận ra được. Nhìn bên này một hồi, lại nhìn bên kia một hồi. Sở Mộ cảm thấy hai chữ trên Thiên Hoang kiếm lệnh và hai chữ hắn không nhận ra trên thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm kia tựa hồ có chỗ giống nhau.
- Có lẽ chúng ta là văn tự của cùng một thời kỳ ...
Sở Mộ âm thầm nói.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ không khỏi có vài phần kích động.
Tiểu kiếm màu đỏ sậm rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì hắn hoàn toàn không biết. Nhưng mà Thiên Hoang kiếm lệnh lại là kỳ trân hiếm thấy, giá trị không thể đo lường. Chỉ cần là Thiên Hoang kiếm lục ẩn chứa bên trong, dù là cường giả Nguyên cực cảnh cũng sẽ động tâm, chứ đừng nói Thiên Hoang kiếm lệnh còn có giá trị khác.
Nếu như văn tự trên thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này là văn tự cùng một thời kỳ với câu chữ trên Thiên Hoang kiếm lệnh. Như vậy thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm này tất có lai lịch không nhỏ, cho dù không có cách nào so sánh với Thiên Hoang kiếm lệnh nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Sở Mộ đã không thể chờ đợi được, muốn phá bỏ bí mật của thanh tiểu kiếm đỏ sậm này.
- Bởi vì hấp thu máu tươi, văn tự trên tiểu kiếm này mới như ẩn như hiện. Có lẽ chỉ cần hấp thu đủ máu tươi, hai chữ này sẽ càng thêm rõ ràng.
Thu hồi Thiên Hoang kiếm lệnh, Sở Mộ vẫn nhìn chằm chằm vào thanh tiểu kiếm đỏ sậm như trước, giống như muốn nhìn thấu nó vậy.
- Phải chăng chỉ cần thanh tiểu kiếm đỏ sậm này hấp thu đủ máu tươi, bí mật ẩn chứa sẽ xuất hiện?
Sở Mộ lại nghĩ tới tình cảnh tiểu kiếm đỏ sậm này có thể đơn giản xuyên qua lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể vương Thực linh thú, như vậy đủ để nói rõ trình độ sắc bén của nó vượt quá kiếm khí cực phẩm bình thường.
Như trước mắt mà nói, coi như không đào bới ra được bí mật của thanh tiểu kiếm đỏ sậm này, chỉ cần bằng vào sự sắc bén đáng sợ của nó cũng khiến cho nó trở thành một đòn sát thủ, có thể bất ngờ đánh chết mục tiêu.
Sở Mộ không khỏi cảm thấy may mắn vì trên địa cầu mình có tu luyện kiếm thuật. Cũng từng tu luyện qua một ít thủ pháp khác, mặc dù không có bao nhiêu thành tựu, nhưng cũng đủ để coi là nắm giữ.
Sau khi thu hồi tiểu kiếm đỏ sậm, trong tay Sở Mộ lại xuất hiện một viên ngọc màu ngà sữa, lớn chừng quả bóng bàn. Viên ngọc vừa mới xuất hiện, linh khí bốn phía lập tức bị thu nạp tới rồi chiết xuất. Linh khí trong phạm vi ba mươi thước trở nên vô cùng nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.