Chương 1252: Vạn Lưu Phong khiêu chiến. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
- Cái gì?
Trên mặt Kiếm giả trung niên hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn? Thiên Hoang kiếm thể lại tu luyện tới tầng thứ hai?
- Vì sao thế giới tinh thần lại rộng lớn, vững chắc như vậy? Vì sao tinh thần ý niệm lại cường đại, tinh thuần như thế?
- Thứ kia là vật gì? Sao lại tà ác, quỷ dị như vậy?
- Không có kiếm ý cũng không có lực lượng áo nghĩa, ý cảnh?
Sau khi điều tra một phen, Kiếm giả trung niên cơ hồ sắp phát điên, rối loạn. Vốn hắn cho rằng người đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh tu vi ít nhất cũng đạt tới Nguyên cực cảnh. Kết quả tất cả lại vượt ngoài ý liệu của hắn.
Tuổi vượt qua ba mươi tuổi, tu vi chỉ là Hóa Khí cảnh viên mãn. Không có kiếm ý và áo nghĩa, ý cảnh. Lại có một vật đỏ như máu, tà ác mà quỷ dị, tản ra khí tức khiến cho lòng người rung động.
Điều này hiển nhiên là một tình huống không tốt.
Chỉ là cũng có chỗ tốt. Tầng thứ hai Thiên Hoang kiếm thể, đây không phải là thứ mà Kiếm giả Hóa Khí cảnh có thể đạt tới được. Thế giới tinh thần vô cùng rộng lớn, dùng kiến thức mấy trăm năm của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn biết rõ có thế giới tinh thần lớn tới như vậy. Mà ngay cả hắn hiện tại, thế giới tinh thần cũng không có rộng lớn như vậy, đồng thời còn vô cùng vững chắc.
Ngoài ra, tinh thần ý niệm của hắn rất tinh thuần, vô cùng tinh thuần. Cơ hồ co thể so sánh với lực lượng thần niệm của một ít Kiếm giả Thần Ngưng cảnh phổ thông. Hơn nữa trên phương diện số lượng so với rất nhiều Kiếm giả Nguyên cực cảnh còn nhiều hơn gấp bội.
Cực đoan, vô cùng cực đoan lại khiến cho Kiếm giả trung niên này không biết nên đánh giá Sở Mộ như thế nào.
Tuyệt sát thiên tài?
Hay là tuyệt thế phế vật?
Kiếm giả trung niên lập tức đau đầu, hắn dứt khoát không thèm suy nghĩ. Bất kể nói như thế nào, Sở Mộ cũng có Thiên Hoang kiếm lệnh, hơn nữa thực sự được Thiên Hoang kiếm lệnh truyền thừa. Trước tiên cứ mang Sở Mộ về Thiên Hoang địa cung rồi sắp xếp tiếp.
...
Lúc Sở Mộ trở về phòng phát hiện ra có người đứng ngoài cửa phòng hắn, dường như đã được một đoạn thời gian rồi.
- Sở Mộ, vì sao ngươi có thể trực tiếp miễn khảo hạch?
Người này cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng.
- Ta cũng không biết.
Sở Mộ nói, từ từ đi qua ngươi đối phương.
- Đứng lại.
Thân ảnh lóe lên, người này ngăn cản trước mặt Sở Mộ, đồng thời cũng ngăn cản đường đi của hắn. Lưng của đối phương cơ hồ gián vào cửa phòng, Sở Mộ căn bản không có cách nào mở cửa phòng để đi vào được.
- Ta vâng lệnh Lưu Phong công tử, hi vọng ngươi không nên chống cự.
Sở Mộ nghe xong lập tức biết rõ người này là do Vạn Lưu Phong sai tới.
Bất quá Vạn Lưu Phong thì thế nào chứ?
- Tránh.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ khí vô cùng bá đạo.
- Còn rất hung hăng càn quấy nha? Xuất kiếm đi, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà không cần phải khảo hạch.
Đối phương cũng tức giận.
- Cút.
Sở Mộ giận dữ, phong vân biến sắc. Tinh thần ý niệm mạnh mẽ trùng kích tới. Một thân kiếm áp bộc phát ra, tựa như núi lửa ngàn năm. Tinh thần ý niệm của Sở Mộ cô đọng, huyễn hóa ra thành một thanh kiếm, lăng không chém tới.
Đối phương chỉ cảm thấy trên người Sở Mộ bộc phát ra kiếm áp khủng bố tới cực điểm. Nghiền áp xuống, chém giết tới. Khiến cho hắn kinh hãi gần chết, vô cùng áp lực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Một cảm giác đau đớn từ sâu trong thân thể tràn ra. Giống như cả người bị chém thành hai khúc vậy, bóng ma tử vong bao phủ, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng hắn.
Sợ hãi, đủ loại cảm xúc bộc phát, toàn thân phát run, liên tiếp lùi về phía sau. Đụng vào cửa, mồ hôi lạnh chảy xuống, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
Trước mắt hắn, Sở Mộ giống như là một Thần ma kiếm đạo vậy, làm cho hắn sợ hãi.
- Cút.
Lại một chữ từ trong miệng Sở Mộ thốt ra, phong vân lôi động, thiên địa biến sắc.
Chạy, Kiếm giả này vô cùng chật vật, nước mắt nước mũi rớt xuống, nhanh chóng cong mông chạy.
Sở Mộ cũng không thèm để ý tới đối phương nữa. Hắn mở cửa phòng, tiến vào rồi tiện tay đóng cửa.
Sau khi chó săn Vạn Lưu Phong chật vật chạy đi được một quãng, sắc mặt hắn dần dần khôi phục lại, trong lòng vừa hồi hộp, cũng thẹn quá hóa giận. Sắc mặt đổi tới đổi lui, vô cùng âm tàn.
- Không ngờ lại nhục nhã ta như vậy? Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tròng mắt hắn chuyển động, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải trả thù Sở Mộ. Sau mười tức, trên mặt hắn hiện lên nụ cười âm tàn.
Nhìn toàn thân mình, không chỉ không có sửa sang lại, ngược lại còn khiến cho trường bào càng thêm rối loạn, nhìn qua càng thêm chật vật, sau đó nhanh chóng chạy trốn, rời đi.
Hắn muốn làm nặng thêm một chút, lại để cho Vạn Lưu Phong tự mình ra tay đối phó Sở Mộ, trả thù cho hắn.
Vạn Lưu Phong không phải là kẻ ngốc, trái lại, hắn thông minh, nhưng mà hắn là người có ngạo khí.
Kiếm giả này đối với người khác, nói trắng ra là con chó của hắn. Thường thường đánh chó cũng phải nhìn chủ nó là ai. Sở Mộ không được hắn đồng ý mà đánh chó của hắn. Không ngờ lại xuất khẩu cuồng ngôn vũ nhục hắn. Sao hắn có thể nhẫn nhịn được chứ?
Vạn Lưu Phong thiên phú hơn người, thực lực cường hãn. Bề ngoài biểu hiện rất có phong độ, nhưng mà trên thực tế hắn lại tự cho mình rất cao. Một thân ngạo khí, lúc này tràn ngập địch ý với Sở Mộ.
Trên đấu kiếm đài trong Thiên Hoang biệt viện, Vạn Lưu Phong đứng ở phía trên, một thân áo trắng theo gió tung bay, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các nữ Kiếm giả. Cũng làm cho rất nhiều nam Kiếm giả ghen ghét không thôi.
Về phần phòng của Sở Mộ thì có mấy người vây quanh, là chó săn của Vạn Lưu Phong. Một người trong đó là người trước đó bị khí thế của Sở Mộ làm cho té cứt té đái, chật vật chạy thục mạng.
Lúc này đám người này đang dùng sức vỗ cửa phòng của Sở Mộ, cửa phòng Sở Mộ mở ra.
- Có chuyện gì?
Sở Mộ liếc mắt đảo qua, lạnh nhạt hỏi.
- Lập tức tới Đấu kiếm đài, Lưu Phong công tử đã chờ ngươi từ lâu.
Một người trong đó quát.
- Có liên quan gì tới ta chứ?
Sở Mộ muốn đóng cửa thì cánh cửa đã bị mấy bàn tay đè xuống.
- Ngươi dám nhục mạ Lưu Phong công tử, Lưu Phong công tử quyết định cho ngươi một cơ hội, cúi đầu nhận lỗi với công tử. Nếu không ngươi đừng mong bình yên.
Những người này rõ ràng muốn bức Sở Mộ đi tới chiến một trận với Vạn Lưu Phong trên đấu kiếm đài. Nếu không, đoán chừng bọn hắn sẽ ở đây, luôn quấy nhiễu hắn.
Đương nhiên Sở Mộ có thể đi tìm Kiếm giả trung niên kia, nhưng mà hắn không nghĩ chuyện nhỏ như vậy làm đi làm phiền đối phương.
Trên mặt Kiếm giả trung niên hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn? Thiên Hoang kiếm thể lại tu luyện tới tầng thứ hai?
- Vì sao thế giới tinh thần lại rộng lớn, vững chắc như vậy? Vì sao tinh thần ý niệm lại cường đại, tinh thuần như thế?
- Thứ kia là vật gì? Sao lại tà ác, quỷ dị như vậy?
- Không có kiếm ý cũng không có lực lượng áo nghĩa, ý cảnh?
Sau khi điều tra một phen, Kiếm giả trung niên cơ hồ sắp phát điên, rối loạn. Vốn hắn cho rằng người đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh tu vi ít nhất cũng đạt tới Nguyên cực cảnh. Kết quả tất cả lại vượt ngoài ý liệu của hắn.
Tuổi vượt qua ba mươi tuổi, tu vi chỉ là Hóa Khí cảnh viên mãn. Không có kiếm ý và áo nghĩa, ý cảnh. Lại có một vật đỏ như máu, tà ác mà quỷ dị, tản ra khí tức khiến cho lòng người rung động.
Điều này hiển nhiên là một tình huống không tốt.
Chỉ là cũng có chỗ tốt. Tầng thứ hai Thiên Hoang kiếm thể, đây không phải là thứ mà Kiếm giả Hóa Khí cảnh có thể đạt tới được. Thế giới tinh thần vô cùng rộng lớn, dùng kiến thức mấy trăm năm của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn biết rõ có thế giới tinh thần lớn tới như vậy. Mà ngay cả hắn hiện tại, thế giới tinh thần cũng không có rộng lớn như vậy, đồng thời còn vô cùng vững chắc.
Ngoài ra, tinh thần ý niệm của hắn rất tinh thuần, vô cùng tinh thuần. Cơ hồ co thể so sánh với lực lượng thần niệm của một ít Kiếm giả Thần Ngưng cảnh phổ thông. Hơn nữa trên phương diện số lượng so với rất nhiều Kiếm giả Nguyên cực cảnh còn nhiều hơn gấp bội.
Cực đoan, vô cùng cực đoan lại khiến cho Kiếm giả trung niên này không biết nên đánh giá Sở Mộ như thế nào.
Tuyệt sát thiên tài?
Hay là tuyệt thế phế vật?
Kiếm giả trung niên lập tức đau đầu, hắn dứt khoát không thèm suy nghĩ. Bất kể nói như thế nào, Sở Mộ cũng có Thiên Hoang kiếm lệnh, hơn nữa thực sự được Thiên Hoang kiếm lệnh truyền thừa. Trước tiên cứ mang Sở Mộ về Thiên Hoang địa cung rồi sắp xếp tiếp.
...
Lúc Sở Mộ trở về phòng phát hiện ra có người đứng ngoài cửa phòng hắn, dường như đã được một đoạn thời gian rồi.
- Sở Mộ, vì sao ngươi có thể trực tiếp miễn khảo hạch?
Người này cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng.
- Ta cũng không biết.
Sở Mộ nói, từ từ đi qua ngươi đối phương.
- Đứng lại.
Thân ảnh lóe lên, người này ngăn cản trước mặt Sở Mộ, đồng thời cũng ngăn cản đường đi của hắn. Lưng của đối phương cơ hồ gián vào cửa phòng, Sở Mộ căn bản không có cách nào mở cửa phòng để đi vào được.
- Ta vâng lệnh Lưu Phong công tử, hi vọng ngươi không nên chống cự.
Sở Mộ nghe xong lập tức biết rõ người này là do Vạn Lưu Phong sai tới.
Bất quá Vạn Lưu Phong thì thế nào chứ?
- Tránh.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ khí vô cùng bá đạo.
- Còn rất hung hăng càn quấy nha? Xuất kiếm đi, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà không cần phải khảo hạch.
Đối phương cũng tức giận.
- Cút.
Sở Mộ giận dữ, phong vân biến sắc. Tinh thần ý niệm mạnh mẽ trùng kích tới. Một thân kiếm áp bộc phát ra, tựa như núi lửa ngàn năm. Tinh thần ý niệm của Sở Mộ cô đọng, huyễn hóa ra thành một thanh kiếm, lăng không chém tới.
Đối phương chỉ cảm thấy trên người Sở Mộ bộc phát ra kiếm áp khủng bố tới cực điểm. Nghiền áp xuống, chém giết tới. Khiến cho hắn kinh hãi gần chết, vô cùng áp lực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Một cảm giác đau đớn từ sâu trong thân thể tràn ra. Giống như cả người bị chém thành hai khúc vậy, bóng ma tử vong bao phủ, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng hắn.
Sợ hãi, đủ loại cảm xúc bộc phát, toàn thân phát run, liên tiếp lùi về phía sau. Đụng vào cửa, mồ hôi lạnh chảy xuống, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.
Trước mắt hắn, Sở Mộ giống như là một Thần ma kiếm đạo vậy, làm cho hắn sợ hãi.
- Cút.
Lại một chữ từ trong miệng Sở Mộ thốt ra, phong vân lôi động, thiên địa biến sắc.
Chạy, Kiếm giả này vô cùng chật vật, nước mắt nước mũi rớt xuống, nhanh chóng cong mông chạy.
Sở Mộ cũng không thèm để ý tới đối phương nữa. Hắn mở cửa phòng, tiến vào rồi tiện tay đóng cửa.
Sau khi chó săn Vạn Lưu Phong chật vật chạy đi được một quãng, sắc mặt hắn dần dần khôi phục lại, trong lòng vừa hồi hộp, cũng thẹn quá hóa giận. Sắc mặt đổi tới đổi lui, vô cùng âm tàn.
- Không ngờ lại nhục nhã ta như vậy? Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tròng mắt hắn chuyển động, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải trả thù Sở Mộ. Sau mười tức, trên mặt hắn hiện lên nụ cười âm tàn.
Nhìn toàn thân mình, không chỉ không có sửa sang lại, ngược lại còn khiến cho trường bào càng thêm rối loạn, nhìn qua càng thêm chật vật, sau đó nhanh chóng chạy trốn, rời đi.
Hắn muốn làm nặng thêm một chút, lại để cho Vạn Lưu Phong tự mình ra tay đối phó Sở Mộ, trả thù cho hắn.
Vạn Lưu Phong không phải là kẻ ngốc, trái lại, hắn thông minh, nhưng mà hắn là người có ngạo khí.
Kiếm giả này đối với người khác, nói trắng ra là con chó của hắn. Thường thường đánh chó cũng phải nhìn chủ nó là ai. Sở Mộ không được hắn đồng ý mà đánh chó của hắn. Không ngờ lại xuất khẩu cuồng ngôn vũ nhục hắn. Sao hắn có thể nhẫn nhịn được chứ?
Vạn Lưu Phong thiên phú hơn người, thực lực cường hãn. Bề ngoài biểu hiện rất có phong độ, nhưng mà trên thực tế hắn lại tự cho mình rất cao. Một thân ngạo khí, lúc này tràn ngập địch ý với Sở Mộ.
Trên đấu kiếm đài trong Thiên Hoang biệt viện, Vạn Lưu Phong đứng ở phía trên, một thân áo trắng theo gió tung bay, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các nữ Kiếm giả. Cũng làm cho rất nhiều nam Kiếm giả ghen ghét không thôi.
Về phần phòng của Sở Mộ thì có mấy người vây quanh, là chó săn của Vạn Lưu Phong. Một người trong đó là người trước đó bị khí thế của Sở Mộ làm cho té cứt té đái, chật vật chạy thục mạng.
Lúc này đám người này đang dùng sức vỗ cửa phòng của Sở Mộ, cửa phòng Sở Mộ mở ra.
- Có chuyện gì?
Sở Mộ liếc mắt đảo qua, lạnh nhạt hỏi.
- Lập tức tới Đấu kiếm đài, Lưu Phong công tử đã chờ ngươi từ lâu.
Một người trong đó quát.
- Có liên quan gì tới ta chứ?
Sở Mộ muốn đóng cửa thì cánh cửa đã bị mấy bàn tay đè xuống.
- Ngươi dám nhục mạ Lưu Phong công tử, Lưu Phong công tử quyết định cho ngươi một cơ hội, cúi đầu nhận lỗi với công tử. Nếu không ngươi đừng mong bình yên.
Những người này rõ ràng muốn bức Sở Mộ đi tới chiến một trận với Vạn Lưu Phong trên đấu kiếm đài. Nếu không, đoán chừng bọn hắn sẽ ở đây, luôn quấy nhiễu hắn.
Đương nhiên Sở Mộ có thể đi tìm Kiếm giả trung niên kia, nhưng mà hắn không nghĩ chuyện nhỏ như vậy làm đi làm phiền đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.