Chương 787: Biến cố, cấm địa xuất thế.
Kiếm Du Thái Hư
02/08/2013
Giống như trước kia, mỗi người đều nói Huyền Hậu là thiên đài ngàn năm
có một, hiện tại Diệp Trần có khuynh hướng kế thừa danh tiếng này, đương nhiên, cũng chỉ là có khuynh hướng mà thôi, một ngày Diệp Trần không
tiến vào Sinh tử cảnh thì liền không có tư cách được so sánh với Huyền
Hậu, từ xưa tới nay có không biết bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt
diễm dừng bước ở Linh Hải cảnh hoặc Bán Bộ vương giả, không ai có thể
khẳng định là Diệp Trần nhất định có thể trở thành cường giả Sinh tử
cảnh, chỉ có thể nói là tiềm lực rất có hy vọng.
Thực lực của Diệp Trần quá mạnh, không cần hỏi, đợi tới tháng sau thì rất có thể Diệp Trần sẽ đứng đầu trên bảng tông sư, hơn nữa bài giới thiệu đã viết xong từ lâu, chính thức xác nhận thân phận kiếm tông của Diệp Trần, chứ không phải chỉ là danh xưng do người ngoài đặt cho hắn.
Thêm nữa, ở thế giới này Diệp Trần liên tục đạt được hạng nhất ba lần trên bảng tông sư, địa vị vững chắc như núi, không thể lung lay được nữa.
ở phụ cận thành thị, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thuê một viên tử xa hoa ở đây.
Trong sân có núi, có nước, chiếm diện tích rất lớn.
Bên cạnh nước biếc, Diệp Trần đang tu luyện Ngự kiếm thuật.
Một trận với Liễu Vô Kiếm, Diệp Trần đã bộc lộ lá bài tẩy cuối cùng ra, hầu như không còn là bí mật nữa, đây không phải chuyện hắn muốn, chuyện cấp bách nhất hiện tại chính là phải tu luyện Tam kiếm tề phát tới cảnh giới Ngũ kiếm tề phát, củng cố lại lá bài tẩy một chút.
Xuy xuy xuy!
Trên mặt nước, ba đạo kim quang xoay quanh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy năm đạo ảo ảnh, đó là dấu hiệu cho thấy Tam kiếm tề phát sắp sửa tiến tới giai đoạn Ngũ kiếm tề phát.
Một khi tấn cấp tới Ngũ kiếm tề phát thì lực công kích thuần túy mặc dù không đề cao bao nhiêu, nhưng thực lực tác chiến ít nhất cũng dâng lên nửa thành hoặc một thành, cũng như Tam thiên kiếm khí của Liễu Vô Kiếm là ba đạo kiếm khí, với Tam kiếm tề phát thì chỉ có thể bất phân thắng bại, không thể làm gì được đối phương, nhưng Ngũ kiếm tề phát thì lại khác, nhiều hơn hai đạo công kích so với đối phương, hoàn toàn có thể đánh bại đối phương.
Nói tới nói lui, chính là chất lượng cũng liên quan tới số lượng.
Chất lượng có đủ thì cần phải truy cầu số lượng, số lượng đã đủ thì lại tiếp tục truy cầu chất lượng, hai bên đều rất quan trọng, tốt nhất là vẹn toàn cả đôi bên.
Bất quá Ngự kiếm thuật càng về sau lại càng khó tu luyện, tam kiếm tề phát cùng với ngũ kiếm tề phát nhìn thì thấy không kém là mấy, nhưng lại tăng thêm thời gian hao phí so với trước kia, đã hai ba tháng rồi mà vẫn chưa tu luyện thành công, tới Thất kiếm tề phát, Cửu kiếm tề phát thì chỉ sợ là còn phải tốn thời gian lâu hơn rất nhiều nữa.
Đương nhiên, nếu tiến vào cảnh giới Linh hải hậu kỳ thì phỏng chừng là sẽ dễ hơn rất nhiều, dù sao đi nữa thì tu luyện Ngự kiếm thuật, ngoại trừ phải có ngộ tính ra thì cũng liên quan rất lớn tới thực lực bản thân, cảnh giới cao thì tự nhiên sẽ tiến bộ dễ dàng hơn, nếu như tới Sinh tử cảnh thì Diệp Trần tin là một ngày có thể tu luyện được tới Tứ thập cửu kiếm tề phát.
Nhoáng cái đã qua vài ngày, Diệp Trần mỗi ngày đều cảm ngộ được một ít, cảm thấy càng ngày càng thông thuận rồi, có một loại cảm giác như nước chảy thành sông.
- Nhanh!
Diệp Trần khẽ quát một tiếng.
Thương!
Ba đạo kim quang bắn ra, trong nháy mắt liền biến thành năm đạo, nhưng sau đó lại rút về, biến thành ba đạo.
- Nhanh!
Diệp Trần biết rõ, kế tiếp đã không cần phải cố gắng nữa, ngũ kiếm tề phát đã sắp thành rồi.
Oanh!
Thiên Vũ vực có một dãy núi hoang, thập phần cổ xưa.
Ngày hôm qua, phía trên dãy núi hoang truyền tới một tiếng nổ vang trời, tiếng vang qua đi thì là tiếng sấm chớp, gió bão liệt hỏa, còn có mưa đá tuyết rơi, không nên xem thường mấy dị tượng này, sấm chớp cũng không phải sấm chớp bình thường mà là tia chớp được tạo ra sau khi không gian chi lực ma sát, gió lốc là hư không thần phong, liệt hỏa là hư không chi hỏa, mưa đá tuyết rơi cũng nhiễm hư không chi lực, những lực lượng này có thể khiến cho nhiều tên Bán Bộ vương giả tan thành mây khói, mấy vương giả Sinh tử cảnh bị đánh trúng trực tiếp cũng đã bị nội thương không nhẹ, hao tổn tu vi, thập phần đáng sợ.
Theo dị tượng nổ ra là một cỗ chấn động lớn, lấy dãy núi hoang trong Thiên Vũ vực làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hương, bầy trời, ao hồ, đại địa đều là con đường phóng xạ, muốn không cảm ứng được cũng khó, tốc độ lan ra đã không thể dùng vận tốc âm thanh để hình dung được nữa, trong nháy mắt đã lan xa ra hơn mười vạn dặm, đại địa giống như đang có động đất vậy, run rẩy liên tục.
- Xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Động đất sao?
Nhất thời, từng ngôi thành, thôn nhỏ, trấn nhỏ, độc hành khách bên ngoài, cao thủ ẩn sĩ bế quan tu luyện, tất cả mọi người đều cảm giác được, mặt đất đang rung chuyển rất dữ dội, không khí ba động cực kỳ lợi hại, từng đợt cuồng phong quét cả tám phương.
- Cổ chấn động này không tầm thường.
Có cao thủ ẩn sĩ sau khi rời khỏi nơi bế quan ra ngoài, nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm ứng ngọn nguồn của chấn động, nhưng bọn họ phát hiện là ngọn nguồn lại ở rất xa, căn bản không cảm ứng tới được.
Huyền Tông!
Bên cạnh hồ nước trên đỉnh Huyền Phù sơn, nữ tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn về phía dãy núi hoang phía xa, ánh mắt giống như xuyên qua hư không nặng nề, có thể thấy được nơi tận cùng của đất trời.
Thu hồi tầm mắt, nữ tử trẻ tuổi với tay nắm lấy một đám không gian chi lực mảnh như tơ, cẩn thận cảm ứng một hồi rồi tự nói:
- Đây là do có một loại vị diện nhỏ đánh vào bích chướng không gian tạo thành, hẳn là có một cỗ cấm địa di động đã xuất thế rồi, cũng được, trước tiên cứ phái Phượng Nhi đi xem sao đã.
Hư Không môn.
Sâu trong đại điện của Hư Không môn.
Trung niên nam tử mặc hoa phục, đầu đội kim quang mở mắt, ánh mắt của hắn giống như ẩn chứa từng mảnh hư không, thôn phệ thiên địa, một màn khủng bố phát sinh, đồng tử của hắn khẽ co lại, mảnh thế giới hư không kia giống như đột nhiên thu nhỏ lại, cảnh sắc cách xa vài chục dặm đột nhiên lóe lên trong mắt hắn, một trăm vạn dặm, hai trăm vạn dặm…Chín trăm vạn dặm.
Hình hình ở dãy núi hoang đã lọt vào trong mắt của hắn.
- Cấm địa xuất thế, cỗ khí tức này là đế khí của Tứ cực đại đế?
Tứ cực đại đế, danh chấn cổ kim, đế khí này là độc nhất vô nhị, không thể nào nhầm lẫn được.
- Cơ duyên của tôn nhi tới rồi, những lão gia hỏa kia cũng nên xuất hiện rồi đây.
Đồng tử trở lại bình thường, ánh mắt của hoa phục nam tử lóe lên, giống như đang tính toán chuyện gì đó, mà có thể khiến cho hắn toan tính thì nhất định không phải chuyện mà Linh hải cảnh có thể cản trở được, có thể ngăn trở được hắn chỉ có vương giả cùng cảnh giới mà thôi.
Thực lực của Diệp Trần quá mạnh, không cần hỏi, đợi tới tháng sau thì rất có thể Diệp Trần sẽ đứng đầu trên bảng tông sư, hơn nữa bài giới thiệu đã viết xong từ lâu, chính thức xác nhận thân phận kiếm tông của Diệp Trần, chứ không phải chỉ là danh xưng do người ngoài đặt cho hắn.
Thêm nữa, ở thế giới này Diệp Trần liên tục đạt được hạng nhất ba lần trên bảng tông sư, địa vị vững chắc như núi, không thể lung lay được nữa.
ở phụ cận thành thị, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thuê một viên tử xa hoa ở đây.
Trong sân có núi, có nước, chiếm diện tích rất lớn.
Bên cạnh nước biếc, Diệp Trần đang tu luyện Ngự kiếm thuật.
Một trận với Liễu Vô Kiếm, Diệp Trần đã bộc lộ lá bài tẩy cuối cùng ra, hầu như không còn là bí mật nữa, đây không phải chuyện hắn muốn, chuyện cấp bách nhất hiện tại chính là phải tu luyện Tam kiếm tề phát tới cảnh giới Ngũ kiếm tề phát, củng cố lại lá bài tẩy một chút.
Xuy xuy xuy!
Trên mặt nước, ba đạo kim quang xoay quanh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy năm đạo ảo ảnh, đó là dấu hiệu cho thấy Tam kiếm tề phát sắp sửa tiến tới giai đoạn Ngũ kiếm tề phát.
Một khi tấn cấp tới Ngũ kiếm tề phát thì lực công kích thuần túy mặc dù không đề cao bao nhiêu, nhưng thực lực tác chiến ít nhất cũng dâng lên nửa thành hoặc một thành, cũng như Tam thiên kiếm khí của Liễu Vô Kiếm là ba đạo kiếm khí, với Tam kiếm tề phát thì chỉ có thể bất phân thắng bại, không thể làm gì được đối phương, nhưng Ngũ kiếm tề phát thì lại khác, nhiều hơn hai đạo công kích so với đối phương, hoàn toàn có thể đánh bại đối phương.
Nói tới nói lui, chính là chất lượng cũng liên quan tới số lượng.
Chất lượng có đủ thì cần phải truy cầu số lượng, số lượng đã đủ thì lại tiếp tục truy cầu chất lượng, hai bên đều rất quan trọng, tốt nhất là vẹn toàn cả đôi bên.
Bất quá Ngự kiếm thuật càng về sau lại càng khó tu luyện, tam kiếm tề phát cùng với ngũ kiếm tề phát nhìn thì thấy không kém là mấy, nhưng lại tăng thêm thời gian hao phí so với trước kia, đã hai ba tháng rồi mà vẫn chưa tu luyện thành công, tới Thất kiếm tề phát, Cửu kiếm tề phát thì chỉ sợ là còn phải tốn thời gian lâu hơn rất nhiều nữa.
Đương nhiên, nếu tiến vào cảnh giới Linh hải hậu kỳ thì phỏng chừng là sẽ dễ hơn rất nhiều, dù sao đi nữa thì tu luyện Ngự kiếm thuật, ngoại trừ phải có ngộ tính ra thì cũng liên quan rất lớn tới thực lực bản thân, cảnh giới cao thì tự nhiên sẽ tiến bộ dễ dàng hơn, nếu như tới Sinh tử cảnh thì Diệp Trần tin là một ngày có thể tu luyện được tới Tứ thập cửu kiếm tề phát.
Nhoáng cái đã qua vài ngày, Diệp Trần mỗi ngày đều cảm ngộ được một ít, cảm thấy càng ngày càng thông thuận rồi, có một loại cảm giác như nước chảy thành sông.
- Nhanh!
Diệp Trần khẽ quát một tiếng.
Thương!
Ba đạo kim quang bắn ra, trong nháy mắt liền biến thành năm đạo, nhưng sau đó lại rút về, biến thành ba đạo.
- Nhanh!
Diệp Trần biết rõ, kế tiếp đã không cần phải cố gắng nữa, ngũ kiếm tề phát đã sắp thành rồi.
Oanh!
Thiên Vũ vực có một dãy núi hoang, thập phần cổ xưa.
Ngày hôm qua, phía trên dãy núi hoang truyền tới một tiếng nổ vang trời, tiếng vang qua đi thì là tiếng sấm chớp, gió bão liệt hỏa, còn có mưa đá tuyết rơi, không nên xem thường mấy dị tượng này, sấm chớp cũng không phải sấm chớp bình thường mà là tia chớp được tạo ra sau khi không gian chi lực ma sát, gió lốc là hư không thần phong, liệt hỏa là hư không chi hỏa, mưa đá tuyết rơi cũng nhiễm hư không chi lực, những lực lượng này có thể khiến cho nhiều tên Bán Bộ vương giả tan thành mây khói, mấy vương giả Sinh tử cảnh bị đánh trúng trực tiếp cũng đã bị nội thương không nhẹ, hao tổn tu vi, thập phần đáng sợ.
Theo dị tượng nổ ra là một cỗ chấn động lớn, lấy dãy núi hoang trong Thiên Vũ vực làm trung tâm, lan ra bốn phương tám hương, bầy trời, ao hồ, đại địa đều là con đường phóng xạ, muốn không cảm ứng được cũng khó, tốc độ lan ra đã không thể dùng vận tốc âm thanh để hình dung được nữa, trong nháy mắt đã lan xa ra hơn mười vạn dặm, đại địa giống như đang có động đất vậy, run rẩy liên tục.
- Xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Động đất sao?
Nhất thời, từng ngôi thành, thôn nhỏ, trấn nhỏ, độc hành khách bên ngoài, cao thủ ẩn sĩ bế quan tu luyện, tất cả mọi người đều cảm giác được, mặt đất đang rung chuyển rất dữ dội, không khí ba động cực kỳ lợi hại, từng đợt cuồng phong quét cả tám phương.
- Cổ chấn động này không tầm thường.
Có cao thủ ẩn sĩ sau khi rời khỏi nơi bế quan ra ngoài, nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm ứng ngọn nguồn của chấn động, nhưng bọn họ phát hiện là ngọn nguồn lại ở rất xa, căn bản không cảm ứng tới được.
Huyền Tông!
Bên cạnh hồ nước trên đỉnh Huyền Phù sơn, nữ tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn về phía dãy núi hoang phía xa, ánh mắt giống như xuyên qua hư không nặng nề, có thể thấy được nơi tận cùng của đất trời.
Thu hồi tầm mắt, nữ tử trẻ tuổi với tay nắm lấy một đám không gian chi lực mảnh như tơ, cẩn thận cảm ứng một hồi rồi tự nói:
- Đây là do có một loại vị diện nhỏ đánh vào bích chướng không gian tạo thành, hẳn là có một cỗ cấm địa di động đã xuất thế rồi, cũng được, trước tiên cứ phái Phượng Nhi đi xem sao đã.
Hư Không môn.
Sâu trong đại điện của Hư Không môn.
Trung niên nam tử mặc hoa phục, đầu đội kim quang mở mắt, ánh mắt của hắn giống như ẩn chứa từng mảnh hư không, thôn phệ thiên địa, một màn khủng bố phát sinh, đồng tử của hắn khẽ co lại, mảnh thế giới hư không kia giống như đột nhiên thu nhỏ lại, cảnh sắc cách xa vài chục dặm đột nhiên lóe lên trong mắt hắn, một trăm vạn dặm, hai trăm vạn dặm…Chín trăm vạn dặm.
Hình hình ở dãy núi hoang đã lọt vào trong mắt của hắn.
- Cấm địa xuất thế, cỗ khí tức này là đế khí của Tứ cực đại đế?
Tứ cực đại đế, danh chấn cổ kim, đế khí này là độc nhất vô nhị, không thể nào nhầm lẫn được.
- Cơ duyên của tôn nhi tới rồi, những lão gia hỏa kia cũng nên xuất hiện rồi đây.
Đồng tử trở lại bình thường, ánh mắt của hoa phục nam tử lóe lên, giống như đang tính toán chuyện gì đó, mà có thể khiến cho hắn toan tính thì nhất định không phải chuyện mà Linh hải cảnh có thể cản trở được, có thể ngăn trở được hắn chỉ có vương giả cùng cảnh giới mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.