Chương 1584: Chữa Trị Cho Thiên kiếm
Kiếm Du Thái Hư
20/12/2014
Chương
1584: Chữa Trị Cho Thiên kiếm
"Diệp Trần, chúng ta cùng công kích."
Lam Nguyệt rút Lam Nguyệt đao ra.
Oanh oanh oanh oanh rầm rầm...
Hai người liên thủ công kích màn hào quang, làm nó kịch liệt lay động, phảng phất như một cái bóng da cực lớn không ngừng bị lõm vào, sau đó lại phồng lên, mà Thần Thạch bên trong vẫn không sứt mẻ chút nào.
Giằng co suốt một canh giờ, rốt cục màn hào quang đã xuất hiện vết rạn nứt.
"Vận thêm chút sức nữa đi!"
Diệp Trần điên cuồng tấn công không biết mệt mỏi, nếu như hiện tại không chiếm được Thần Thạch, đợi lát nữa những người khác tới thì bọn hắn có muốn cướp được Thần Thạch thì độ khó hội sẽ gia tăng gấp trăm ngàn lần.
Vết rạn nứt trên màn hào quang càng ngày càng nhiều thêm, khiến nó trông như một khối Thủy Tinh rỗng ruột sắp bị nghiền nát vậy.
Phanh!
Một hồi âm thanh đổ vỡ trong trẻo vang lên, màn hào quang đã vỡ tan ra.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba khối Thần Thạch phảng phất như có linh tính, chúng hướng ra ba phương hướng bay vụt đi với tốc độ nhanh kinh người.
"Đừng cho chúng chạy!" Lam Nguyệt thân hình mở ra, truy đuổi về hướng một trong ba khối Thần Thạch, nàng lĩnh ngộ tinh túy của chữ Hành nên có thể đuổi theo với tốc độ cực nhanh. Nhắc tới cũng kỳ quái, Thần Thạch ẩn chứa một thứ lực lượng có thể nói là khủng bố, thế nhưng nó lại không đả thương người, tựa hồ ai tiếp xúc nó trước thì người đó tựu đã có được nó, nó sẽ không phản kháng.
Tốc độ Diệp Trần chỉ chậm hơn một chút so với Lam Nguyệt, nhưng rất nhanh cũng đuổi theo kịp một khối Thần Thạch, hiện tại, cuối cùng chỉ còn thừa lại một khối Thần Thạch, cái khối Thần Thạch này đã bay ra ngoài rất xa.
"Ha ha, là Thần Thạch!"
Tại phương hướng mà Thần Thạch bay đi, đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, là đường chủ Hỏa Vô Biên của Liệt Hỏa đường Thần Hỏa bộ lạc, hắn tự tay bắt lấy được khối Thần Thạch, cười lên ha hả.
"Vận khí ta như đống phân chó vậy!"
Lam Nguyệt không cam lòng.
"Còn có hai người khác nữa, chúng ta lánh đi trước." Thông qua U Minh Thánh Nhãn, Diệp Trần đã thấy được Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát, đối với ba gã chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn này, cho dù là hắn cũng không dám cam đoan có thể kháng trụ, trước hế cứ thoát ly nơi đây thì tốt hơn, với hắn mà nói, một khối Thần Thạch là đủ rồi, chỉ cần để cho Thiên kiếm khôi phục bổn nguyên thì công kích của hắn sẽ đủ để tăng lên hơn gấp trăm lần, đương nhiên, nếu có hai khối Thần Thạch thì quá tốt rồi.
"Đáng chết, chờ ta đem cái khối Thần Thạch này dung nhập vào trong Hỏa Thần kích xong thì tử kỳ của các ngươi đã đến." Hỏa Vô Biên biết rõ không đuổi kịp Diệp Trần cùng Lam Nguyệt nên cũng liền buông tha. Cái chính yếu nhất chính là hắn đã đoạt được một khối Thần Thạch, hắn tạm thời gác lại việc đuổi giết Diệp Trần cùng Lam Nguyệt, có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện của mình chứ.
"Ta cũng nên ly khai trước, bằng không hai tên gia hỏa Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát này chứng kiến ta lấy được thần thạch, khẳng định sẽ đỏ mắt đấy." Hỏa Vô Biên nghĩ nghĩ rồi bay đi xa.
Chốc lát sau, Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát xuất hiện.
"Chẳng có gì cả!"
Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát hai mặt nhìn nhau, bọn hắn rõ ràng cảm ứng được điểm phát ra ánh sáng chói lọi là ở ngay chỗ này.
Hắc Sát nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng thoáng qua, “bá”, con mắt mở ra mang theo hàn quang, "Vừa rồi đã có người đến đây, là ba người, một trong số đó là người của Thần Hỏa bộ lạc các ngươi, hẳn là Hỏa Vô Biên, hai kẻ khác là người mà chúng ta muốn truy sát."
"Thần Thạch đã bị bọn hắn lấy được sao ?" Hỏa Vô Tẫn sắc mặt rất âm trầm, hắn một chút cũng không có hoài nghi năng lực của Hắc Sát, Hắc Sát tinh thông Âm Dương áo nghĩa nên biết được một môn Âm Dương bí thuật, có thể cảm ứng tinh tường được khí tức tàn lưu lại của người khác, "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đuổi theo mau, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn thoát khỏi tầng thứ mười hai."
Nếu thoát ly được tầng thứ mười hai thì đúng thật là “trời cao mặc chim bay” rồi.
Men theo khí tức, hai người đuổi theo hướng mà Diệp Trần cùng Lam Nguyệt đã bay đi, tốc độ được đề thăng lên tới cực hạn.
"Hỏa Vô Tẫn và Hắc Sát đang đuổi theo tới đây."
Diệp Trần mỗi thời khắc đều chú ý đến tình huống ở phía sau, U Minh Thánh Nhãn đã để cho hắn sớm có thời gian chuẩn bị.
"Làm sao bây giờ?"
Kỳ thật Lam Nguyệt có thể đem cái sân nhỏ ra rồi tiến vào trong đó, với sức mạnh trận pháp phòng thủ của nó, đừng nói là hai chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự có tới đây thì ít nhất cũng có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, bọn hắn hoàn toàn có thể đem Thần Thạch dung nhập vào Thánh khí để gia tăng uy năng của nó. Khi đó, tựu sẽ có sức để liều mạng rồi, thế nhưng còn có một vấn đề khác mà nàng không muốn bạo lộ sân nhỏ ra, bởi một khi lộ ra thì đối phương nhất định sẽ đoán được mình là người của Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, nàng không muốn phải trở về Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc nhanh như vậy .
"Tốc độ của bọn hắn chỉ chậm hơn so với chúng ta một ít, xem ra không thể quay trở lại tầng thứ mười một rồi."
Chỉ cần trở lại được tầng thứ mười một thì bọn hắn tựu đã an toàn, tầng thứ mười hai làm cho Kiếm Nguyên bị tiêu hao quá lớn.
Bay thêm trong chốc lát.
"Xem ra là không đến được tầng thứ mười một rồi." Lam Nguyệt thở dài một hơi, địa hình tầng thứ mười hai có thể di động, chỉ mới bay một thời gian ngắn mà bọn hắn đã triệt để mất phương hướng tại tầng thứ mười hai rồi.
"Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, tìm một chỗ kín đáo đem Thần Thạch dung nhập vào trong Thánh khí đã."
Đem Thần Thạch dung nhập vào Thánh khí là một chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần hơi chút bất cẩn thì Thánh khí sẽ bị hỏng, một Chí Tôn vũ khí chỉ có thể dung nạp số lượng Thần Thạch có cực hạn mà thôi, Chí Tôn vũ khí càng hoàn mỹ thì có thể dung nạp được càng nhiều Thần Thạch, trừ việc đó ra, nếu như thủ pháp dung nhập Thần Thạch không đủ xảo diệu và cẩn thận thì cũng sẽ làm cho Thánh khí bị hỏng mất, việc này cũng giống như một người đang ăn một chén cơm, nhưng ngươi lại để cho hắn nuốt cả một chén cơm chỉ với một ngụm ăn thì nhất định sẽ quằn quại mà chết.
Nhiệt độ tại tầng thứ mười hai tuy cao, nhưng như trước vẫn có những ngọn núi cao tồn tại.
Phía trước hai người đã xuất hiện một ngọn núi.
Hai người phát hiện một chuyện rất kỳ quái, nhiệt độ trong núi thấp hơn nhiều so với bên ngoài, hơn nữa núi đá thập phần cứng rắn, hai người dốc hết toàn lực nhưng cũng chỉ có thể chém ra một vết nhỏ ở trên vách núi mà thôi, cũng may ở bên trong ngọn núi này tựa hồ đã từng có người đến qua, trên vách núi đá có một cái huyệt động sâu đến thâm bất khả trắc.
"Nhất định là do Truyền Kỳ Chí Tôn làm ra."
Lam Nguyệt suy đoán nói.
"Ân!"
Diệp Trần gật gật đầu, dùng thực lực của bọn hắn, muốn đào ra một cái huyệt động sâu như vậy thì quả thực là khó như lên trời, và cũng chỉ có Truyền Kỳ Chí Tôn mới có thể nhẹ nhõm làm được mà thôi. Không thể tưởng được cái tầng thứ mười hai này đã sớm có người phát hiện ra, chỉ có điều là một mực giữ kín không nói ra. Về phần Thần Thạch, chỉ có người có duyên mới có được, không phải cứ là người đầu tiên đến thì sẽ có thể đoạt được.
Diệp Trần dùng U Minh Thánh Nhãn quét xuống, thấy trong huyệt động không có gì nguy hiểm, hai người liền lướt đi vào, đồng thời cũng di chuyển một tảng đá lớn bít kín cửa động, nếu có người muốn tấn công vào thì phải phá vỡ Cự Thạch trước. Nhưng cũng có nguy hiểm chính là, nếu như đối phương tấn công đến thì hai người tựu không còn đường để thoát nữa, chỉ có thể dốc sức đấu một trận mà thôi.
Trong huyệt động sáng lên hào quang, hai người chọn chỗ cách xa nhau rồi ngồi xuống.
Lấy ra Thần Thạch và Thiên kiếm, Diệp Trần hít sâu một hơi rồi chậm rãi đem Thần Thạch dán lên trên Thiên kiếm, làm cho cả hai hình thành nên một tia liên hệ, sau đó thúc dục Thiên kiếm hấp thu lực lượng của thần thạch. Quá trình này thập phần dài dòng bởi Thần Thạch ẩn chứa rất nhiều lực lượng trong khi tốc độ hấp thu lại không thể quá nhanh, chỉ có thể từng điểm từng điểm mà thôi.
Ông!
Phảng phất như đất đai khô cằn gặp được cơn mưa vậy, Thiên kiếm như 'khát khao khó nhịn' hấp thu lấy lực lượng của Thần Thạch, Diệp Trần mịt mờ phát hiện ra, bổn nguyên tổn thương bên trong Thiên kiếm đang được chữa trị một cách chậm chạp.
"Quả nhiên là hữu hiệu."
Diệp Trần thầm nghĩ.
Thời gian phát triển của hắn quá ngắn nên đoản bản quá nhiều, trước mắt chỉ có Thánh khí mới có thể làm cho hắn rút ngắn khoảng cách với những người khác, còn các phương diện khác đều ở vào hoàn cảnh xấu, đây là do hoàn cảnh quá gấp gáp mà thiếu hụt.
"Diệp Trần, chúng ta cùng công kích."
Lam Nguyệt rút Lam Nguyệt đao ra.
Oanh oanh oanh oanh rầm rầm...
Hai người liên thủ công kích màn hào quang, làm nó kịch liệt lay động, phảng phất như một cái bóng da cực lớn không ngừng bị lõm vào, sau đó lại phồng lên, mà Thần Thạch bên trong vẫn không sứt mẻ chút nào.
Giằng co suốt một canh giờ, rốt cục màn hào quang đã xuất hiện vết rạn nứt.
"Vận thêm chút sức nữa đi!"
Diệp Trần điên cuồng tấn công không biết mệt mỏi, nếu như hiện tại không chiếm được Thần Thạch, đợi lát nữa những người khác tới thì bọn hắn có muốn cướp được Thần Thạch thì độ khó hội sẽ gia tăng gấp trăm ngàn lần.
Vết rạn nứt trên màn hào quang càng ngày càng nhiều thêm, khiến nó trông như một khối Thủy Tinh rỗng ruột sắp bị nghiền nát vậy.
Phanh!
Một hồi âm thanh đổ vỡ trong trẻo vang lên, màn hào quang đã vỡ tan ra.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba khối Thần Thạch phảng phất như có linh tính, chúng hướng ra ba phương hướng bay vụt đi với tốc độ nhanh kinh người.
"Đừng cho chúng chạy!" Lam Nguyệt thân hình mở ra, truy đuổi về hướng một trong ba khối Thần Thạch, nàng lĩnh ngộ tinh túy của chữ Hành nên có thể đuổi theo với tốc độ cực nhanh. Nhắc tới cũng kỳ quái, Thần Thạch ẩn chứa một thứ lực lượng có thể nói là khủng bố, thế nhưng nó lại không đả thương người, tựa hồ ai tiếp xúc nó trước thì người đó tựu đã có được nó, nó sẽ không phản kháng.
Tốc độ Diệp Trần chỉ chậm hơn một chút so với Lam Nguyệt, nhưng rất nhanh cũng đuổi theo kịp một khối Thần Thạch, hiện tại, cuối cùng chỉ còn thừa lại một khối Thần Thạch, cái khối Thần Thạch này đã bay ra ngoài rất xa.
"Ha ha, là Thần Thạch!"
Tại phương hướng mà Thần Thạch bay đi, đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, là đường chủ Hỏa Vô Biên của Liệt Hỏa đường Thần Hỏa bộ lạc, hắn tự tay bắt lấy được khối Thần Thạch, cười lên ha hả.
"Vận khí ta như đống phân chó vậy!"
Lam Nguyệt không cam lòng.
"Còn có hai người khác nữa, chúng ta lánh đi trước." Thông qua U Minh Thánh Nhãn, Diệp Trần đã thấy được Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát, đối với ba gã chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn này, cho dù là hắn cũng không dám cam đoan có thể kháng trụ, trước hế cứ thoát ly nơi đây thì tốt hơn, với hắn mà nói, một khối Thần Thạch là đủ rồi, chỉ cần để cho Thiên kiếm khôi phục bổn nguyên thì công kích của hắn sẽ đủ để tăng lên hơn gấp trăm lần, đương nhiên, nếu có hai khối Thần Thạch thì quá tốt rồi.
"Đáng chết, chờ ta đem cái khối Thần Thạch này dung nhập vào trong Hỏa Thần kích xong thì tử kỳ của các ngươi đã đến." Hỏa Vô Biên biết rõ không đuổi kịp Diệp Trần cùng Lam Nguyệt nên cũng liền buông tha. Cái chính yếu nhất chính là hắn đã đoạt được một khối Thần Thạch, hắn tạm thời gác lại việc đuổi giết Diệp Trần cùng Lam Nguyệt, có chuyện gì quan trọng hơn so với chuyện của mình chứ.
"Ta cũng nên ly khai trước, bằng không hai tên gia hỏa Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát này chứng kiến ta lấy được thần thạch, khẳng định sẽ đỏ mắt đấy." Hỏa Vô Biên nghĩ nghĩ rồi bay đi xa.
Chốc lát sau, Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát xuất hiện.
"Chẳng có gì cả!"
Hỏa Vô Tẫn cùng Hắc Sát hai mặt nhìn nhau, bọn hắn rõ ràng cảm ứng được điểm phát ra ánh sáng chói lọi là ở ngay chỗ này.
Hắc Sát nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng thoáng qua, “bá”, con mắt mở ra mang theo hàn quang, "Vừa rồi đã có người đến đây, là ba người, một trong số đó là người của Thần Hỏa bộ lạc các ngươi, hẳn là Hỏa Vô Biên, hai kẻ khác là người mà chúng ta muốn truy sát."
"Thần Thạch đã bị bọn hắn lấy được sao ?" Hỏa Vô Tẫn sắc mặt rất âm trầm, hắn một chút cũng không có hoài nghi năng lực của Hắc Sát, Hắc Sát tinh thông Âm Dương áo nghĩa nên biết được một môn Âm Dương bí thuật, có thể cảm ứng tinh tường được khí tức tàn lưu lại của người khác, "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đuổi theo mau, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn thoát khỏi tầng thứ mười hai."
Nếu thoát ly được tầng thứ mười hai thì đúng thật là “trời cao mặc chim bay” rồi.
Men theo khí tức, hai người đuổi theo hướng mà Diệp Trần cùng Lam Nguyệt đã bay đi, tốc độ được đề thăng lên tới cực hạn.
"Hỏa Vô Tẫn và Hắc Sát đang đuổi theo tới đây."
Diệp Trần mỗi thời khắc đều chú ý đến tình huống ở phía sau, U Minh Thánh Nhãn đã để cho hắn sớm có thời gian chuẩn bị.
"Làm sao bây giờ?"
Kỳ thật Lam Nguyệt có thể đem cái sân nhỏ ra rồi tiến vào trong đó, với sức mạnh trận pháp phòng thủ của nó, đừng nói là hai chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự có tới đây thì ít nhất cũng có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, bọn hắn hoàn toàn có thể đem Thần Thạch dung nhập vào Thánh khí để gia tăng uy năng của nó. Khi đó, tựu sẽ có sức để liều mạng rồi, thế nhưng còn có một vấn đề khác mà nàng không muốn bạo lộ sân nhỏ ra, bởi một khi lộ ra thì đối phương nhất định sẽ đoán được mình là người của Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, nàng không muốn phải trở về Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc nhanh như vậy .
"Tốc độ của bọn hắn chỉ chậm hơn so với chúng ta một ít, xem ra không thể quay trở lại tầng thứ mười một rồi."
Chỉ cần trở lại được tầng thứ mười một thì bọn hắn tựu đã an toàn, tầng thứ mười hai làm cho Kiếm Nguyên bị tiêu hao quá lớn.
Bay thêm trong chốc lát.
"Xem ra là không đến được tầng thứ mười một rồi." Lam Nguyệt thở dài một hơi, địa hình tầng thứ mười hai có thể di động, chỉ mới bay một thời gian ngắn mà bọn hắn đã triệt để mất phương hướng tại tầng thứ mười hai rồi.
"Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, tìm một chỗ kín đáo đem Thần Thạch dung nhập vào trong Thánh khí đã."
Đem Thần Thạch dung nhập vào Thánh khí là một chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần hơi chút bất cẩn thì Thánh khí sẽ bị hỏng, một Chí Tôn vũ khí chỉ có thể dung nạp số lượng Thần Thạch có cực hạn mà thôi, Chí Tôn vũ khí càng hoàn mỹ thì có thể dung nạp được càng nhiều Thần Thạch, trừ việc đó ra, nếu như thủ pháp dung nhập Thần Thạch không đủ xảo diệu và cẩn thận thì cũng sẽ làm cho Thánh khí bị hỏng mất, việc này cũng giống như một người đang ăn một chén cơm, nhưng ngươi lại để cho hắn nuốt cả một chén cơm chỉ với một ngụm ăn thì nhất định sẽ quằn quại mà chết.
Nhiệt độ tại tầng thứ mười hai tuy cao, nhưng như trước vẫn có những ngọn núi cao tồn tại.
Phía trước hai người đã xuất hiện một ngọn núi.
Hai người phát hiện một chuyện rất kỳ quái, nhiệt độ trong núi thấp hơn nhiều so với bên ngoài, hơn nữa núi đá thập phần cứng rắn, hai người dốc hết toàn lực nhưng cũng chỉ có thể chém ra một vết nhỏ ở trên vách núi mà thôi, cũng may ở bên trong ngọn núi này tựa hồ đã từng có người đến qua, trên vách núi đá có một cái huyệt động sâu đến thâm bất khả trắc.
"Nhất định là do Truyền Kỳ Chí Tôn làm ra."
Lam Nguyệt suy đoán nói.
"Ân!"
Diệp Trần gật gật đầu, dùng thực lực của bọn hắn, muốn đào ra một cái huyệt động sâu như vậy thì quả thực là khó như lên trời, và cũng chỉ có Truyền Kỳ Chí Tôn mới có thể nhẹ nhõm làm được mà thôi. Không thể tưởng được cái tầng thứ mười hai này đã sớm có người phát hiện ra, chỉ có điều là một mực giữ kín không nói ra. Về phần Thần Thạch, chỉ có người có duyên mới có được, không phải cứ là người đầu tiên đến thì sẽ có thể đoạt được.
Diệp Trần dùng U Minh Thánh Nhãn quét xuống, thấy trong huyệt động không có gì nguy hiểm, hai người liền lướt đi vào, đồng thời cũng di chuyển một tảng đá lớn bít kín cửa động, nếu có người muốn tấn công vào thì phải phá vỡ Cự Thạch trước. Nhưng cũng có nguy hiểm chính là, nếu như đối phương tấn công đến thì hai người tựu không còn đường để thoát nữa, chỉ có thể dốc sức đấu một trận mà thôi.
Trong huyệt động sáng lên hào quang, hai người chọn chỗ cách xa nhau rồi ngồi xuống.
Lấy ra Thần Thạch và Thiên kiếm, Diệp Trần hít sâu một hơi rồi chậm rãi đem Thần Thạch dán lên trên Thiên kiếm, làm cho cả hai hình thành nên một tia liên hệ, sau đó thúc dục Thiên kiếm hấp thu lực lượng của thần thạch. Quá trình này thập phần dài dòng bởi Thần Thạch ẩn chứa rất nhiều lực lượng trong khi tốc độ hấp thu lại không thể quá nhanh, chỉ có thể từng điểm từng điểm mà thôi.
Ông!
Phảng phất như đất đai khô cằn gặp được cơn mưa vậy, Thiên kiếm như 'khát khao khó nhịn' hấp thu lấy lực lượng của Thần Thạch, Diệp Trần mịt mờ phát hiện ra, bổn nguyên tổn thương bên trong Thiên kiếm đang được chữa trị một cách chậm chạp.
"Quả nhiên là hữu hiệu."
Diệp Trần thầm nghĩ.
Thời gian phát triển của hắn quá ngắn nên đoản bản quá nhiều, trước mắt chỉ có Thánh khí mới có thể làm cho hắn rút ngắn khoảng cách với những người khác, còn các phương diện khác đều ở vào hoàn cảnh xấu, đây là do hoàn cảnh quá gấp gáp mà thiếu hụt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.