Chương 303: Đẫm máu mà chiến, bát thành kiếm ý.
Kiếm Du Thái Hư
13/05/2013
Nhàn Vân Tử nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt chân nguyên thiêu đốt, chặn lại ở trước người Diệp Trần, một kiếm đánh về phía chỉ mang, đồng thời còn có Thiên Lôi Tán Nhân lao tới, không biết khi nào, hắn cũng thiêu đốt chân nguyên, một trảo chộp tới chỉ mang. Thân là đối tượng đối phương nhằm vào, Diệp Trần há có thể khoanh tay đứng nhìn, không để ý lại thi triển Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp sẽ cho thân thể thương tổn thật lớn, khí huyết hung mãnh thiêu đốt, hắn khối tiên huyết, chém ra Tru Tâm Nhất Kiếm.
Ầm ầm!
Ba người đều là trạng thái cực mạnh, thế nhưng Kim Hoàng Đạo Nhân cường đại căn bản không phải bọn họ liên thủ là có thể đối kháng. Cho dù là một đạo chỉ mang, cũng có thể đơn giản đánh nát phòng ngự của bọn họ, để bọn họ đánh bay ra trên trăm mét, đều thổ huyết.
Từ trên lưng Hoàng Lôi Thú đi xuống, Kim Hoàng Đạo Nhân đứng giữa hư không, ánh mắt lạnh lẽo:
- Bằng ba người các ngươi cũng muốn cùng ta đối kháng, quả thực là tìm chết, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, cũng là cơ hội sống sót, để bí tịch Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp giao ra đây, tự đoạn hai chân cùng song chưởng, chuyện này ta không truy cứu nữa, bằng không diệt Lưu Vân Tông cả nhà trên dưới chó gà không tha.
Chó gà không tha bốn chữ vừa ra, mọi người Lưu Vân Tông từ trên xuống dưới vẻ mặt trắng bệch, bọn họ tin tưởng Kim Hoàng Đạo Nhân có thể làm được, cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ của Lục phẩm tông môn mạnh mẽ vô cùng.
Một ít người đã bắt đầu chạy trốn, so với sinh mạng, vinh dự tông môn cách bọn họ quá xa, không đáng.
- Nhàn Vân Tử ta dù có chết, cũng sẽ khiến ngươi đau khổ!
Tự đoạn hai chân song chưởng bằng kết thúc con đường võ giả của bọn họ, đây là, so với tử vong còn thống khổ hơn, Nhàn Vân Tử, Thiên Lôi Tán Nhân cùng với Diệp Trần đều chuẩn bị liều mạng đánh một trận, nhất là Nhàn Vân Tử, bên ngoài cơ thể thiêu đốt chân nguyên cực độ bất ổn, có xu hướng bạo tạc khí tức đáng sợ tràn ngập chung quanh.
Bá!
Thất khiếu chảy máu, Diệp Trần ngăn ở trước người Nhàn Vân Tử, chuyện này là do hắn dẫn đến, muốn liều mạng cũng nên là hắn, hơn nữa hắn đã chết một lần, lại chết lần nữa thì có làm sao.
- Đi ra cho ta!
Trong miệng ho ra một khối nội tạng, Diệp Trần điên cuồng thôi động Thanh Liên chân khí, muốn Thái Huyền Chân Nguyên trong chân khí đinh ốc đi ra, tựa hồ là đã bị tâm tình điên cuồng của Diệp Trần ảnh hưởng, Thái Huyền Chân Nguyên vẫn yên lặng, có xu thế nhúc nhích, ba động càng lúc càng lớn, một cổ khí tức thuộc về chân nguyên khuếch tán, trong đó còn kèm theo cuồng bạo bất ổn. Đây là bởi vì Thái Huyền Chân Nguyên không thuần túy, bên trong có một là Thanh Liên chân nguyên,
- Ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy đừng trách ta.
Kim Hoàng Đạo Nhân mắt lộ sát khí, một ngón tay lại điểm ra.
Phốc!
Thổ huyết không phải Diệp Trần, mà là Từ Tĩnh, vóc người lộ vẻ tinh tế, bạch y của nàng nhiễm huyết, song chưởng rủ xuống, tựa như mất đi không có xương vậy.
Cùng Diệp Trần như nhau, Từ Tĩnh từ Tiềm Long Cổ Thành trờ về cũng không quá lâu liền lựa chọn bế quan, bởi vì Diệp Trần và Tư Không Thánh chiến đấu động tĩnh quá lớn, mới vừa rồi đi tới, muốn nhìn xem chuyện gì phát sinh. Khi đến đây, Diệp Trần và Tư Không Thánh chiến đấu đã kết thúc, Kim Hoàng Đạo Nhân gây sự để nàng thầm sinh cảnh giác, bằng tốc độ lớn tới tiếp viện, muốn giúp Diệp Trần ngăn cản một kiếp.
Kim Hoàng Đạo Nhân tu luyện là Kim hệ, cho dù là tùy ý một ngón tay cũng có đặc tính vô kiên bất tồi, đơn giản xuyên thủng phòng ngự của Từ Tĩnh, khiến cho xương cốt song chưởng đứt ra từng khúc.
Một màn này đột nhiên phát sinh, Thái Huyền Chân Nguyên trong cơ thể Diệp Trần vừa mới được dẫn tới đan điền, hơi có động tác, sẽ gặp thất bại, chỉ có thể trợn mắt nhìn Từ Tĩnh bị đánh bay vài trăm thước, cũng may Chu Mai đã lao tới, chắn đỡ lấy nàng.
- Huyết Bạo Thuật, Thanh Liên Mạn Không!
Phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, bên ngoài cơ thể Diệp Trần chân khí đỏ như máu hung mãnh bạo liệt, đó là uy lực lớn nhất của Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp, cũng là tuyệt chiêu phản phệ lớn nhất, Nguyên Tông Bác cũng không dám sử dụng. Bởi vì chiêu này vừa ra, thời gian sau có cửu thành trở thành phế nhân, tam khả năng hoàn toàn tử vong, cực độ hung hiểm, tương đương với, theo Huyết Bạo Thuật dùng ra, chiến lực của Diệp Trần lại đề thăng, tăng thêm đến trên tám thành, hầu như cùng thiêu đốt chân nguyên tăng phúc chiến lực giống nhau. Không chỉ có như vậy, Thái Huyền Chân Nguyên cũng bị Huyết Bạo Thuật nhuộm đẫm thành đỏ như máu, nói cách khác, sử dụng Thái Huyền Chân Nguyên, cơ sở thực lực chân chính của Diệp Trần cùng cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ không sai biệt lắm, phối hợp trên Thất Thành Kiếm Ý và sát chiêu trong Thanh Liên kiếm pháp, đánh chết một vị cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ đều có thể, về phần cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, rất nhanh sẽ có kết quả.
Bá!
Trong bàn tay Tinh Ngân Kiếm nặn như núi, Diệp Trần một kiếm tựa chậm mà nhanh hướng phía Kim Hoàng Đạo Nhân đâm tới, không khí sôi trào lấy tốc độ trái với bình thường yên ổn trở lại, một mảnh tĩnh mịch, chợt một đóa Thanh Liên sinh ra, trải rộng hư không.
- Hừ, chút tài mọn cũng dám ở trước mặt ta bêu xấu, phá!
Kim Hoàng Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, bàn tay hoành khởi, hư không vỗ, quang hoa rực rỡ ngưng tụ thành một cái cự chưởng, xé mở không khí ngưng trệ, đập vỡ vụn vô số Thanh Liên, mở thông đạo chân không đen kịt. Thông đạo chân không phảng phất như ẩn chứa dẫn lực lớn lao, để tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hút vào.
Phốc!
Diệp Trần thất khiếu chảy máu, cả người mang theo một cổ mùi máu tươi dày đặc.
Nhưng vào lúc này, thân thể Diệp Trần đột nhiên chấn động, Thanh Liên Kiếm Quyết dừng lại tại đệ cửu trọng đỉnh phong, dưới áp lực cường đại, nhất cử tiến nhập đệ thập trọng, cùng lúc đó, tu vi bản thân cũng có tiến triển rất nhanh, không chỉ bước vào Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cự ly cách Đề Luyện Chân Nguyên cũng không còn xa. Diệp Trần rốt cục minh bạch sâu sắc, không ở trong trầm mặc bạo phát, liền ở trong trầm mặc tử vong, đây là lưỡng cực đoan của vạn sự vạn vật.
- Thanh Liên tụ, trảm!
Không có lộ ra một chút thần sắc hưng phấn nào, nhãn thần Diệp Trần kiên nghị, tập trung trên người Kim Hoàng Đạo Nhân, lúc này, Thái Huyền Chân Nguyên đã theo kinh mạch cánh tay quán chú đến Tinh Ngân Kiếm. Tinh Ngân Kiếm bộc phát ra thất sắc quang hoa, từng đoàn quang hoa lóa mắt, trên mũi kiếm cấp tốc hiện lên một đóa tiểu Thanh liên, Thanh Liên sinh liên hoa, quay xung quanh, từng sợi khí lưu như huyết toản khí tức, dễ dàng cắt phá hư không.
Sưu!
Cùng với Diệp Trần đánh xuống một kiếm, đại tiểu Thanh liên lấy tốc độ kinh khủng bắn ra, ở trên hư không tạo thành một hắc tuyến thẳng tắp, tuyến kéo dài không tiêu tan, kéo dài vài trăm thước, phảng phất như khiến không gian chia làm hai, quỷ dị đáng sợ.
- Bất hảo, người này sao lại có chân nguyên?
Nếu như chỉ là chân nguyên, Kim Hoàng Đạo Nhân chẳng thèm để ý, trong nháy mắt liền có thể khiến đối phương phi hôi yên diệt, nhưng Diệp Trần vừa mới thi triển Huyết Bạo Thuật, chân nguyên và khí huyết kết hợp với nhau, tương đương với thiêu đốt chân nguyên, cơ sở thực lực bạo tăng. Nhưng Diệp Trần còn là một kiếm khách, một vị kiếm khách lĩnh ngộ Thất Thành Kiếm Ý, hai cái kết hợp, cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ nếu sơ ý đều sẽ phải nuốt hận, mà lúc trước hắn căn bản không để mọi người Lưu Vân Tông vào mắt, chỉ vận chuyển nắm sáu thành chân nguyên, cũng chưa có thiêu đốt chân nguyên.
Hiện tại phòng ngự của hắn thậm chí so ra còn kém hộ thể chân nguyên của cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nếu là bị trúng một kiếm này, không chết cũng tàn.
Thanh Liên kích bắn tốc độ quá nhanh, Kim Hoàng Đạo Nhân không kịp tăng cường hộ thể chân nguyên, chỉ đành vung ngón giữa tay phải lên, điểm ra một chỉ.
- Kim Hoàng chỉ!
Kim Hoàng chỉ là tuyệt học thành danh của Kim Hoàng Đạo Nhân, dù cho lấy năm sáu thành thực lực thôi động, uy lực cũng không phải cường giả Tinh Cực Cảnh tầm thường có thể bằng được.
Xích!
Kim sắc quang tuyến ngang trời lướt qua, cùng Thanh Liên không ngừng xoay tròn giao kích với nhau.
Không có âm hưởng truyền ra, hai cái dính sát vào nhau, vô thanh vô tức, phảng phất như hai khối nam châm.
Tất cả mọi người có chút không quá thích ứng, thật giống như biết rõ sắp có sấm sét, đã thấy lôi đình lóe ra, thiểm điện bay loạn, tự thân làm tốt chuẩn bị, nhưng lôi quang đánh xuống, lại không một tiếng sấm, hơi có chút khó chịu.
Có lẽ là trong nháy mắt, có lẽ là thật lâu, chỉ nghe ầm một tiếng nổ lớn, quang mang chói mắt phóng lên cao, xé rách mây đen trên bầu trời, xé rách lôi đình, không ngừng phun tiết hỏa lực, liếc mắt nhìn lại, dường như một mảnh quang mạc hình quạt.
Tiền nổ truyền ra, Diệp Trần và Kim Hoàng Đạo Nhân nhất tề bắn ngước ra đằng sau, khác nhau là, Diệp Trần là thổ huyết lui về phía sau, thân thể tựa hồ ốm yếu đi, mà Kim Hoàng Đạo Nhân sắc mặt hơi trắng, tại giữa không trung trượt ra vài trăm thước, cũng không bị tổn thương gì.
Hai người chênh lệch quá lớn, cho dù Diệp Trần đề thăng thực lực tới cực hạn của bản thân, bộc phát ra công kích cực mạnh. Nhưng chênh lệch chính là chênh lệch, cùng Kim Hoàng Đạo Nhân so sánh, vẫn không phải đối thủ của hắn, bất quá có thể để Kim Hoàng Đạo Nhân đẩy lùi vài trăm thước, đủ để chứng minh thực lực của hắn.
- Băng Vân Loạn Không Trảm!
- Thiên Lôi Nhất Kích!
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân cắn chót lưỡi, nỗ lực từ trạng thái thất thần khôi phục, vận chuyển tới đỉnh trạng thái chân nguyên thiêu đốt, thi triển ra tuyệt học lợi hại nhất đánh tới thân thể Kim Hoàng Đạo Nhân vừa mới ổn định, thành bại ở một chiêu này.
- Hừ, con kiến hôi có nhiều nữa cũng là con kiến hôi, lần này, các ngươi toàn bộ đều phải chết, Lưu Vân Tông cũng phải hoàn toàn hủy diệt, gà chó không tha.
Diệp Trần chính diện một kích để Kim Hoàng Đạo Nhân khí huyết sôi trào, một ngụm nghịch huyết nhịn đã lâu mới vừa nuốt xuống, thấy Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân nắm thời cơ, phát động công kích mạnh mẽ về phía hắn, Kim Hoàng Đạo Nhân thoáng cái phẫn nộ, cố không hơn mạnh mẽ đề chân nguyên khiến thân thể bị hậu quả lớn, lưỡng đạo Kim Hoàng chỉ lực đánh ra.
Phốc! Phốc!
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân liều mạng một kích dù cho so ra kém một chiêu vừa rồi của Diệp Trần, nhưng vẫn không thể khinh thường, để Kim Hoàng Đạo Nhân thôi động thất thành chân nguyên, không phải nhất chỉ lúc trước có thể bằng được, không chút lo lắng yên diệt công kích của hai người.
Nhàn Vân Tử cười thảm một tiếng:
- Lôi huynh, ta cầu người một việc, để có thể dẫn mọi người rời khỏi, nhất là Diệp Trần, cho Lưu Vân Tông chúng ta lưu lại một chút gốc rễ, một cái mạch máu, nghìn vạn lần đừng để hi vọng tối hậu diệt vong, bằng không Nhàn Vân Tử ta có lỗi với lịch đại tông chủ Lưu Vân Tông, chết cũng sẽ không cam tâm.
Tối hậu một câu nói, Nhàn Vân Tử hầu như là rống lên.
Thiên Lôi Tán Nhân biến sắc:
- Nhàn Vân Tử, ngươi muốn làm gì?
- Nhanh, không còn thời gian, ta đem một giọt máu cuối cùng ngăn cản hắn.
Nhàn Vân Tử nguyên bản cực độ bất ổn, muốn bạo tạc chân nguyên triệt để hỗn loạn, cũng không thể bình phục nữa, cả người tựa như thùng hỏa dược, tùy thời đều có thể.
Thiên Lôi Tán Nhân lắc đầu thở dài, trong lòng ý chết dần sinh, nói với Nhàn Vân Tử:
- Không có cơ hội, ngươi xem!
Nhàn Vân Tử theo ánh mắt đối phương nhìn lại, không biết khi nào, Diệp Trần cả người đẫm máu đã trở lại, y bào nhiễm huyết, sợi tóc cũng vấy máu.
- Nhàn Vân Tử tiền bối, Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, ta biết tâm tư của các người, nhưng ta tuyệt đối không thể lui, cũng không có thể chạy, hi sinh cả Lưu Vân Tông đổi lấy một mạng của ta, ta đây sống tiếp có tác dụng gì, tâm đáng sợ sẽ làm ta cả đời không thể bước vào Sinh Tử Cảnh. Ngược lại sẽ cô phụ kỳ vọng của các người, ta cũng không muốn gánh trọng trách nặng nề như vậy. Diệp Trần ta còn cầm kiếm ngày nào, sẽ không có nghĩ tới lâm trận chạy trốn, càng không nghĩ qua để người khác hy sinh vì ta, chuyện này là do ta, cũng để ta kết thúc, các ngươi không cần khuyên nữa, lòng ta đã định.
Vừa nói, Diệp Trần lấy ra đại lượng huyết dương hoa, hút ra dược lực trong đó nuốt vào trong miệng, chợt liều mạng thôi động Huyết Bạo Thuật, cả người nhiễm huyết đứng trong hư không. Giờ khắc này, tâm thần hắn chưa bao giờ kiên định như vậy, ý chí chưa bao giờ khó lòng phá vỡ như thế. Kiếm ý xung thiên thẳng tắp bay lên, vĩnh vô chừng mực, kiếm ý đáng sợ như vậy vượt lên trước cực hạn tự thân có khả năng thừa nhận, da thịt nứt nẻ.
- Thất thành đỉnh phong Kiếm Ý, không, là bát thành kiếm ý!
Kim Hoàng Đạo Nhân hít một ngụm lãnh khí, trong lòng rống giận, người này không thể lưu, bằng không tất thành họa lớn. Hiện tại hắn đã sản sinh suy nghĩ mà sợ, hôm nay nếu không thể giết Diệp Trần, cả đời hắn đều bị vây trong ác mộng.
Ô ô ô!
Không ít nữ đệ tử Lưu Vân Tông bật khóc, nam đệ tử nhãn thần từ từ kiên định, không còn có tâm tư chạy trốn.
- Ngô Minh, ta muốn tới đánh một trận, ngươi nghĩ sao?
Tu vi chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Trương Hạo Nhiên tiến lên trước một bước, lướt qua không trung
Ầm ầm!
Ba người đều là trạng thái cực mạnh, thế nhưng Kim Hoàng Đạo Nhân cường đại căn bản không phải bọn họ liên thủ là có thể đối kháng. Cho dù là một đạo chỉ mang, cũng có thể đơn giản đánh nát phòng ngự của bọn họ, để bọn họ đánh bay ra trên trăm mét, đều thổ huyết.
Từ trên lưng Hoàng Lôi Thú đi xuống, Kim Hoàng Đạo Nhân đứng giữa hư không, ánh mắt lạnh lẽo:
- Bằng ba người các ngươi cũng muốn cùng ta đối kháng, quả thực là tìm chết, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, cũng là cơ hội sống sót, để bí tịch Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp giao ra đây, tự đoạn hai chân cùng song chưởng, chuyện này ta không truy cứu nữa, bằng không diệt Lưu Vân Tông cả nhà trên dưới chó gà không tha.
Chó gà không tha bốn chữ vừa ra, mọi người Lưu Vân Tông từ trên xuống dưới vẻ mặt trắng bệch, bọn họ tin tưởng Kim Hoàng Đạo Nhân có thể làm được, cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ của Lục phẩm tông môn mạnh mẽ vô cùng.
Một ít người đã bắt đầu chạy trốn, so với sinh mạng, vinh dự tông môn cách bọn họ quá xa, không đáng.
- Nhàn Vân Tử ta dù có chết, cũng sẽ khiến ngươi đau khổ!
Tự đoạn hai chân song chưởng bằng kết thúc con đường võ giả của bọn họ, đây là, so với tử vong còn thống khổ hơn, Nhàn Vân Tử, Thiên Lôi Tán Nhân cùng với Diệp Trần đều chuẩn bị liều mạng đánh một trận, nhất là Nhàn Vân Tử, bên ngoài cơ thể thiêu đốt chân nguyên cực độ bất ổn, có xu hướng bạo tạc khí tức đáng sợ tràn ngập chung quanh.
Bá!
Thất khiếu chảy máu, Diệp Trần ngăn ở trước người Nhàn Vân Tử, chuyện này là do hắn dẫn đến, muốn liều mạng cũng nên là hắn, hơn nữa hắn đã chết một lần, lại chết lần nữa thì có làm sao.
- Đi ra cho ta!
Trong miệng ho ra một khối nội tạng, Diệp Trần điên cuồng thôi động Thanh Liên chân khí, muốn Thái Huyền Chân Nguyên trong chân khí đinh ốc đi ra, tựa hồ là đã bị tâm tình điên cuồng của Diệp Trần ảnh hưởng, Thái Huyền Chân Nguyên vẫn yên lặng, có xu thế nhúc nhích, ba động càng lúc càng lớn, một cổ khí tức thuộc về chân nguyên khuếch tán, trong đó còn kèm theo cuồng bạo bất ổn. Đây là bởi vì Thái Huyền Chân Nguyên không thuần túy, bên trong có một là Thanh Liên chân nguyên,
- Ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy đừng trách ta.
Kim Hoàng Đạo Nhân mắt lộ sát khí, một ngón tay lại điểm ra.
Phốc!
Thổ huyết không phải Diệp Trần, mà là Từ Tĩnh, vóc người lộ vẻ tinh tế, bạch y của nàng nhiễm huyết, song chưởng rủ xuống, tựa như mất đi không có xương vậy.
Cùng Diệp Trần như nhau, Từ Tĩnh từ Tiềm Long Cổ Thành trờ về cũng không quá lâu liền lựa chọn bế quan, bởi vì Diệp Trần và Tư Không Thánh chiến đấu động tĩnh quá lớn, mới vừa rồi đi tới, muốn nhìn xem chuyện gì phát sinh. Khi đến đây, Diệp Trần và Tư Không Thánh chiến đấu đã kết thúc, Kim Hoàng Đạo Nhân gây sự để nàng thầm sinh cảnh giác, bằng tốc độ lớn tới tiếp viện, muốn giúp Diệp Trần ngăn cản một kiếp.
Kim Hoàng Đạo Nhân tu luyện là Kim hệ, cho dù là tùy ý một ngón tay cũng có đặc tính vô kiên bất tồi, đơn giản xuyên thủng phòng ngự của Từ Tĩnh, khiến cho xương cốt song chưởng đứt ra từng khúc.
Một màn này đột nhiên phát sinh, Thái Huyền Chân Nguyên trong cơ thể Diệp Trần vừa mới được dẫn tới đan điền, hơi có động tác, sẽ gặp thất bại, chỉ có thể trợn mắt nhìn Từ Tĩnh bị đánh bay vài trăm thước, cũng may Chu Mai đã lao tới, chắn đỡ lấy nàng.
- Huyết Bạo Thuật, Thanh Liên Mạn Không!
Phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, bên ngoài cơ thể Diệp Trần chân khí đỏ như máu hung mãnh bạo liệt, đó là uy lực lớn nhất của Tiểu Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp, cũng là tuyệt chiêu phản phệ lớn nhất, Nguyên Tông Bác cũng không dám sử dụng. Bởi vì chiêu này vừa ra, thời gian sau có cửu thành trở thành phế nhân, tam khả năng hoàn toàn tử vong, cực độ hung hiểm, tương đương với, theo Huyết Bạo Thuật dùng ra, chiến lực của Diệp Trần lại đề thăng, tăng thêm đến trên tám thành, hầu như cùng thiêu đốt chân nguyên tăng phúc chiến lực giống nhau. Không chỉ có như vậy, Thái Huyền Chân Nguyên cũng bị Huyết Bạo Thuật nhuộm đẫm thành đỏ như máu, nói cách khác, sử dụng Thái Huyền Chân Nguyên, cơ sở thực lực chân chính của Diệp Trần cùng cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ không sai biệt lắm, phối hợp trên Thất Thành Kiếm Ý và sát chiêu trong Thanh Liên kiếm pháp, đánh chết một vị cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ đều có thể, về phần cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, rất nhanh sẽ có kết quả.
Bá!
Trong bàn tay Tinh Ngân Kiếm nặn như núi, Diệp Trần một kiếm tựa chậm mà nhanh hướng phía Kim Hoàng Đạo Nhân đâm tới, không khí sôi trào lấy tốc độ trái với bình thường yên ổn trở lại, một mảnh tĩnh mịch, chợt một đóa Thanh Liên sinh ra, trải rộng hư không.
- Hừ, chút tài mọn cũng dám ở trước mặt ta bêu xấu, phá!
Kim Hoàng Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng, bàn tay hoành khởi, hư không vỗ, quang hoa rực rỡ ngưng tụ thành một cái cự chưởng, xé mở không khí ngưng trệ, đập vỡ vụn vô số Thanh Liên, mở thông đạo chân không đen kịt. Thông đạo chân không phảng phất như ẩn chứa dẫn lực lớn lao, để tất cả mọi thứ xung quanh đều bị hút vào.
Phốc!
Diệp Trần thất khiếu chảy máu, cả người mang theo một cổ mùi máu tươi dày đặc.
Nhưng vào lúc này, thân thể Diệp Trần đột nhiên chấn động, Thanh Liên Kiếm Quyết dừng lại tại đệ cửu trọng đỉnh phong, dưới áp lực cường đại, nhất cử tiến nhập đệ thập trọng, cùng lúc đó, tu vi bản thân cũng có tiến triển rất nhanh, không chỉ bước vào Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cự ly cách Đề Luyện Chân Nguyên cũng không còn xa. Diệp Trần rốt cục minh bạch sâu sắc, không ở trong trầm mặc bạo phát, liền ở trong trầm mặc tử vong, đây là lưỡng cực đoan của vạn sự vạn vật.
- Thanh Liên tụ, trảm!
Không có lộ ra một chút thần sắc hưng phấn nào, nhãn thần Diệp Trần kiên nghị, tập trung trên người Kim Hoàng Đạo Nhân, lúc này, Thái Huyền Chân Nguyên đã theo kinh mạch cánh tay quán chú đến Tinh Ngân Kiếm. Tinh Ngân Kiếm bộc phát ra thất sắc quang hoa, từng đoàn quang hoa lóa mắt, trên mũi kiếm cấp tốc hiện lên một đóa tiểu Thanh liên, Thanh Liên sinh liên hoa, quay xung quanh, từng sợi khí lưu như huyết toản khí tức, dễ dàng cắt phá hư không.
Sưu!
Cùng với Diệp Trần đánh xuống một kiếm, đại tiểu Thanh liên lấy tốc độ kinh khủng bắn ra, ở trên hư không tạo thành một hắc tuyến thẳng tắp, tuyến kéo dài không tiêu tan, kéo dài vài trăm thước, phảng phất như khiến không gian chia làm hai, quỷ dị đáng sợ.
- Bất hảo, người này sao lại có chân nguyên?
Nếu như chỉ là chân nguyên, Kim Hoàng Đạo Nhân chẳng thèm để ý, trong nháy mắt liền có thể khiến đối phương phi hôi yên diệt, nhưng Diệp Trần vừa mới thi triển Huyết Bạo Thuật, chân nguyên và khí huyết kết hợp với nhau, tương đương với thiêu đốt chân nguyên, cơ sở thực lực bạo tăng. Nhưng Diệp Trần còn là một kiếm khách, một vị kiếm khách lĩnh ngộ Thất Thành Kiếm Ý, hai cái kết hợp, cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ nếu sơ ý đều sẽ phải nuốt hận, mà lúc trước hắn căn bản không để mọi người Lưu Vân Tông vào mắt, chỉ vận chuyển nắm sáu thành chân nguyên, cũng chưa có thiêu đốt chân nguyên.
Hiện tại phòng ngự của hắn thậm chí so ra còn kém hộ thể chân nguyên của cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nếu là bị trúng một kiếm này, không chết cũng tàn.
Thanh Liên kích bắn tốc độ quá nhanh, Kim Hoàng Đạo Nhân không kịp tăng cường hộ thể chân nguyên, chỉ đành vung ngón giữa tay phải lên, điểm ra một chỉ.
- Kim Hoàng chỉ!
Kim Hoàng chỉ là tuyệt học thành danh của Kim Hoàng Đạo Nhân, dù cho lấy năm sáu thành thực lực thôi động, uy lực cũng không phải cường giả Tinh Cực Cảnh tầm thường có thể bằng được.
Xích!
Kim sắc quang tuyến ngang trời lướt qua, cùng Thanh Liên không ngừng xoay tròn giao kích với nhau.
Không có âm hưởng truyền ra, hai cái dính sát vào nhau, vô thanh vô tức, phảng phất như hai khối nam châm.
Tất cả mọi người có chút không quá thích ứng, thật giống như biết rõ sắp có sấm sét, đã thấy lôi đình lóe ra, thiểm điện bay loạn, tự thân làm tốt chuẩn bị, nhưng lôi quang đánh xuống, lại không một tiếng sấm, hơi có chút khó chịu.
Có lẽ là trong nháy mắt, có lẽ là thật lâu, chỉ nghe ầm một tiếng nổ lớn, quang mang chói mắt phóng lên cao, xé rách mây đen trên bầu trời, xé rách lôi đình, không ngừng phun tiết hỏa lực, liếc mắt nhìn lại, dường như một mảnh quang mạc hình quạt.
Tiền nổ truyền ra, Diệp Trần và Kim Hoàng Đạo Nhân nhất tề bắn ngước ra đằng sau, khác nhau là, Diệp Trần là thổ huyết lui về phía sau, thân thể tựa hồ ốm yếu đi, mà Kim Hoàng Đạo Nhân sắc mặt hơi trắng, tại giữa không trung trượt ra vài trăm thước, cũng không bị tổn thương gì.
Hai người chênh lệch quá lớn, cho dù Diệp Trần đề thăng thực lực tới cực hạn của bản thân, bộc phát ra công kích cực mạnh. Nhưng chênh lệch chính là chênh lệch, cùng Kim Hoàng Đạo Nhân so sánh, vẫn không phải đối thủ của hắn, bất quá có thể để Kim Hoàng Đạo Nhân đẩy lùi vài trăm thước, đủ để chứng minh thực lực của hắn.
- Băng Vân Loạn Không Trảm!
- Thiên Lôi Nhất Kích!
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân cắn chót lưỡi, nỗ lực từ trạng thái thất thần khôi phục, vận chuyển tới đỉnh trạng thái chân nguyên thiêu đốt, thi triển ra tuyệt học lợi hại nhất đánh tới thân thể Kim Hoàng Đạo Nhân vừa mới ổn định, thành bại ở một chiêu này.
- Hừ, con kiến hôi có nhiều nữa cũng là con kiến hôi, lần này, các ngươi toàn bộ đều phải chết, Lưu Vân Tông cũng phải hoàn toàn hủy diệt, gà chó không tha.
Diệp Trần chính diện một kích để Kim Hoàng Đạo Nhân khí huyết sôi trào, một ngụm nghịch huyết nhịn đã lâu mới vừa nuốt xuống, thấy Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân nắm thời cơ, phát động công kích mạnh mẽ về phía hắn, Kim Hoàng Đạo Nhân thoáng cái phẫn nộ, cố không hơn mạnh mẽ đề chân nguyên khiến thân thể bị hậu quả lớn, lưỡng đạo Kim Hoàng chỉ lực đánh ra.
Phốc! Phốc!
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân liều mạng một kích dù cho so ra kém một chiêu vừa rồi của Diệp Trần, nhưng vẫn không thể khinh thường, để Kim Hoàng Đạo Nhân thôi động thất thành chân nguyên, không phải nhất chỉ lúc trước có thể bằng được, không chút lo lắng yên diệt công kích của hai người.
Nhàn Vân Tử cười thảm một tiếng:
- Lôi huynh, ta cầu người một việc, để có thể dẫn mọi người rời khỏi, nhất là Diệp Trần, cho Lưu Vân Tông chúng ta lưu lại một chút gốc rễ, một cái mạch máu, nghìn vạn lần đừng để hi vọng tối hậu diệt vong, bằng không Nhàn Vân Tử ta có lỗi với lịch đại tông chủ Lưu Vân Tông, chết cũng sẽ không cam tâm.
Tối hậu một câu nói, Nhàn Vân Tử hầu như là rống lên.
Thiên Lôi Tán Nhân biến sắc:
- Nhàn Vân Tử, ngươi muốn làm gì?
- Nhanh, không còn thời gian, ta đem một giọt máu cuối cùng ngăn cản hắn.
Nhàn Vân Tử nguyên bản cực độ bất ổn, muốn bạo tạc chân nguyên triệt để hỗn loạn, cũng không thể bình phục nữa, cả người tựa như thùng hỏa dược, tùy thời đều có thể.
Thiên Lôi Tán Nhân lắc đầu thở dài, trong lòng ý chết dần sinh, nói với Nhàn Vân Tử:
- Không có cơ hội, ngươi xem!
Nhàn Vân Tử theo ánh mắt đối phương nhìn lại, không biết khi nào, Diệp Trần cả người đẫm máu đã trở lại, y bào nhiễm huyết, sợi tóc cũng vấy máu.
- Nhàn Vân Tử tiền bối, Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, ta biết tâm tư của các người, nhưng ta tuyệt đối không thể lui, cũng không có thể chạy, hi sinh cả Lưu Vân Tông đổi lấy một mạng của ta, ta đây sống tiếp có tác dụng gì, tâm đáng sợ sẽ làm ta cả đời không thể bước vào Sinh Tử Cảnh. Ngược lại sẽ cô phụ kỳ vọng của các người, ta cũng không muốn gánh trọng trách nặng nề như vậy. Diệp Trần ta còn cầm kiếm ngày nào, sẽ không có nghĩ tới lâm trận chạy trốn, càng không nghĩ qua để người khác hy sinh vì ta, chuyện này là do ta, cũng để ta kết thúc, các ngươi không cần khuyên nữa, lòng ta đã định.
Vừa nói, Diệp Trần lấy ra đại lượng huyết dương hoa, hút ra dược lực trong đó nuốt vào trong miệng, chợt liều mạng thôi động Huyết Bạo Thuật, cả người nhiễm huyết đứng trong hư không. Giờ khắc này, tâm thần hắn chưa bao giờ kiên định như vậy, ý chí chưa bao giờ khó lòng phá vỡ như thế. Kiếm ý xung thiên thẳng tắp bay lên, vĩnh vô chừng mực, kiếm ý đáng sợ như vậy vượt lên trước cực hạn tự thân có khả năng thừa nhận, da thịt nứt nẻ.
- Thất thành đỉnh phong Kiếm Ý, không, là bát thành kiếm ý!
Kim Hoàng Đạo Nhân hít một ngụm lãnh khí, trong lòng rống giận, người này không thể lưu, bằng không tất thành họa lớn. Hiện tại hắn đã sản sinh suy nghĩ mà sợ, hôm nay nếu không thể giết Diệp Trần, cả đời hắn đều bị vây trong ác mộng.
Ô ô ô!
Không ít nữ đệ tử Lưu Vân Tông bật khóc, nam đệ tử nhãn thần từ từ kiên định, không còn có tâm tư chạy trốn.
- Ngô Minh, ta muốn tới đánh một trận, ngươi nghĩ sao?
Tu vi chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, Trương Hạo Nhiên tiến lên trước một bước, lướt qua không trung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.