Chương 1270: Giá Trị Của Khôi Lỗi Chiến Hạm
Kiếm Du Thái Hư
19/02/2014
Chương 1270: Giá Trị Của
Khôi Lỗi Chiến Hạm
Lam Hân Nhi một mực chờ đợi suốt thời gian bốn tháng nay.
Ngày hôm đó, cửa gian phòng Diệp Trần rốt cục đã mở ra.
"Diệp công tử."
Diệp Trần vừa mới xuất hiện ở đại sảnh, Lam Hân Nhi liền chạy ra đón chào, lần này, Lâm bá không đi theo ở phía sau.
"Hân Nhi tiểu thư."
Diệp Trần gật đầu chào, trên mặt mang theo một tia nhẹ nhõm.
Lam Hân Nhi nhìn mặt mà nói chuyện, gặp Diệp Trần tâm tình tựa hồ rất tốt, nàng thầm nghĩ: “chẳng lẽ kiếm pháp lại có chỗ tinh tiến, thật đúng là khủng bố, bất quá điều này là không thể tốt hơn, hiện tại muốn thỉnh giáo hắn thì xác xuất thành công có lẽ rất lớn a!”
Dục tốc bất đạt, Lam Hân Nhi đưa tay hư dẫn nói: "Diệp công tử, ta đã an bài cho ngươi một chỗ ngồi, ngồi bên này nhé."
"À được."
Đột nhiên tốt như vậy, hẳn đối phương có điều gì cần ở mình, hơn phân nửa là có quan hệ cùng kiếm pháp, Diệp Trần cũng không cự tuyệt, có ân báo ân, đối phương đã để cho trên mình lên Lam Diệp hào, tuy có thu phí nhưng cũng tựu chính là có ân rồi.
Ăn uống xong, đôi mắt to màu xanh da trời của Lam Hân Nhi nhìn về phía Diệp Trần, "Diệp công tử, ta có một cái yêu cầu hơi quá đáng, mong rằng ngươi có thể đáp ứng."
"Nàng cứ nói đi!"
Diệp Trần chờ đối phương nói ra.
"Ta muốn nhờ Diệp công tử dạy cho ta kiếm pháp." Lam Hân Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Thần sắc không thay đổi, Diệp Trần nói: "Kiếm pháp của mỗi người đều có phong cách của riêng mình, cả áo nghĩa ẩn chứa trong đó cũng bất đồng, và khả năng dung hợp giữa các áo nghĩa lại càng khác nhau rất lớn, dạy bảo thì ta không dám nhưng bất quá ngược lại ta có thể chỉ điểm cho nàng thoáng một chút, trước tiên, hay là chúng ta đến Luyện Võ Tràng trước đi, hãy đem kiếm pháp của nàng thi triển một lần cho ta xem."
"Như vậy, Diệp công tử đã đáp ứng?"
Lam Hân Nhi cũng không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy.
"Đi thôi!"
Diệp Trần đứng người lên.
"Được, được!"
Lam Hân Nhi vội vàng đứng dậy. Ở phía trước dẫn đường.
...
Trên Luyện Võ Tràng, Lam Hân Nhi thi triển một lần Huyễn Mộng kiếm pháp rồi chợt nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần hỏi: "Bộ kiếm pháp kia có tên gọi là gì?"
"Huyễn Mộng kiếm pháp."
"Huyễn Mộng kiếm pháp! Tên rất hay." Diệp Trần tiếp tục nói: " Huyễn Mộng kiếm pháp của nàng có ẩn chứa Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Quang Tuyến áo nghĩa, lợi dụng vào hiệu quả của nước làm cho ánh sáng sinh ra chiết xạ, hoặc là chiếu nghiêng, dùng cái này để che dấu công kích thực sự, thế nhưng, nàng đã quá mức truy cầu hoàn mỹ rồi, ngược lại đã tạo ra sơ sót trong tính thực dụng của kiếm pháp, có nhiều chỗ không cần biến hóa thì lại biến hóa quá nhiều, như vậy không chỉ làm lãng phí chân nguyên mà cả lực sát thương cũng sẽ cùng giảm xuống, từ đó không chỉ làm lãng phí cơ hội chiến thắng, ngược lại còn có thể tạo ra sơ hở nữa."
Nhãn lực của Diệp Trần đã thuộc về hạng gì rồi chứ, Huyễn Mộng kiếm pháp của Lam Hân Nhi rất dễ dàng làm cho người ta rơi vào trạng thái say mê. Giống như rơi vào trong mộng ảo vậy, kiếm khách tầm thường gặp phải bộ kiếm pháp kia thì chết như thế nào cũng không biết, thế nhưng mà, kiếm khách tầm thường dù sao cũng là kiếm khách tầm thường, không có nghĩa là tất cả kiếm khách đều bị mê hoặc, trái lại, những cường đại kiếm khách thực sự sẽ lợi dụng vào sơ hở kiếm pháp mà có thể dễ dàng đánh bại Lam Hân Nhi.
Nói một cách khác, bộ kiếm pháp kia của Lam Hân Nhi chỉ có thể dùng để hù dọa kẻ yếu, còn gặp phải cường giả thì sẽ bị bại rất nhanh.
Đây thực tế là một bộ kiếm pháp “bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.”
"Vậy muốn cải biến thì phải làm như thế nào?"
Lam Hân Nhi hỏi.
"Rất dễ giải quyết, ta và ngươi đối luyện một phen là được."
Dưới tình huống bình thường, sư phụ dạy bảo đệ tử sẽ có nhiều thứ không cách nào dùng ngôn ngữ mà có thể truyền đạt hết được. Có hai bước, đó chính là “lời nói” và “việc làm” đều phải thật chính xác và mẫu mực, có nghĩa là phải giảng giải trước, sau khi nói xong thì bắt đầu tự mình chỉ điểm.
Lam Hân Nhi gật gật đầu, "Cẩn thận nhé, Huyễn Mộng kiếm pháp thức thứ nhất, Huyễn Tâm."
Bảo kiếm của Lam Hân Nhi là một thanh Cực phẩm bảo kiếm màu lam nhạt, thân kiếm cực mỏng, giống như một vũng nước màu xanh da trời đang chảy đi vậy, lúc xẹt qua không khí, từng vòng gợn sóng màu lam nhạt tuôn trào ra, theo gợn sóng sinh ra, vị trí trên thân kiếm cũng bắt đầu sinh ra chiết xạ, khiến hư thật khó phân biệt, đối phương sẽ không biết nàng muốn tiến hành công kích từ góc độ nào.
Diệp Trần cũng không dùng lực để phá kỹ xảo này, như vậy tựu không có ý nghĩa gì rồi, Đồ Ma kiếm rút ra, Diệp Trần một kiếm điểm tại trung ương gợn sóng, rầm rầm, phảng phất như có thanh âm nước chảy vang lên, sau đó cơn gợn sóng triệt để rối loạn làm cho kiếm pháp Lam Hân Nhi bị rối loạn theo, sau một khắc, kiếm của Diệp Trần đã xuyên qua đám gợn sóng hỗn loạn kia, lúc này mũi kiếm cùng mi tâm Lam Hân Nhi chỉ cách nhau một tia ngắn.
"Chiêu này sơ hở nằm ở chỗ không đủ kiên định, biến hóa quá sớm."
"Kỳ thật, nàng có thể dùng “bất biến” để ứng đối với “vạn biến”, trong một sát na giao thủ cùng địch nhân có thể tạo ra rất nhiều biến hóa, như vậy cho dù đối thủ có phát hiện sơ hở thì cũng không có thời gian kịp ứng phó rồi, trong nháy mắt sẽ rơi vào thế hạ phong."
Diệp Trần đối với kiếm pháp của mình, bình thường đều đã đạt đến trạng thái “tối giản”, kiếm Đạo Cảnh giới cao chính nguyên nhân dẫn đến điều này, nhưng điều đó không có nghĩa là kiếm pháp của Diệp Trần sẽ không có nhiều biến hóa hơn, kỳ thật bất luận một bộ kiếm pháp gì cũng đều có được rất nhiều biến hóa, bên trong biến hóa lại có những biến hóa khác, cái gọi là “vô cùng tận” chính là vậy. Nhưng dù có biến hóa nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một quá trình mà thôi, mục tiêu cuối cùng vẫn chính là đánh bại đối thủ.
"Là thế này phải không?"
Lam Hân Nhi tung một kiếm bình thường đi qua.
Diệp Trần giơ kiếm đón đánh.
Đinh!
Ngay một sát na hai kiếm giao kích, kiếm pháp Lam Hân Nhi đã sinh ra vô số biến hóa, từng vòng gợn sóng được khuếch tán ra bao phủ Diệp Trần đi vào.
"Đúng vậy, ngươi tựa hồ đã sớm lĩnh hội rồi sao?"
Diệp Trần đưa tay trái lên, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy kiếm của đối phương.
Lam Hân Nhi sắc mặt cả kinh, biến hóa của một kiếm này ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng đều phải chú tâm đón đỡ, vậy mà Diệp Trần lại có thể đơn giản kẹp lấy như vậy.
"Cái này là tỷ tỷ của ta đã chỉ dạy đấy, bất quá tỷ tỷ chỉ có thể cải tạo cho ta thức thứ nhất mà thôi, không có biện pháp cải tạo thức thứ hai, những thức đằng sau lại càng không được." Huyễn Mộng kiếm pháp chỉ có hai thức, thức thứ nhất là Huyễn Tâm, thức thứ hai là Huyễn Mộng, nếu chỉ thi triển một thức duy nhất, sẽ gặp phải tình trạng không hoàn chỉnh. Bộ Huyễn Mộng kiếm pháp này là do Lam Hân Nhi lấy được từ trong một Bí Cảnh thần bí, mỗi một thức đều là cường đại kiếm chiêu, sở dĩ nó được gọi là Huyễn Tâm, Huyễn Mộng, là bởi vì Huyễn Tâm Huyễn Mộng kiếm chiêu có độ khó tu luyện rất cao, cho nên Lam Hân Nhi đã đem nó phân giải trở thành hai thức, tuy nhiên riêng bản thân mình chỉ có một phần mười tinh túy hiểu thấu, nhưng ít nhất cũng có thể thi triển đi ra rồi.
"Đừng nóng vội, tỷ tỷ nàng không có biện pháp cải tạo thức thứ hai, là vì nàng ta tại bên trên việc cải tạo thức thứ nhất còn chưa đủ triệt để, trong một sát na cùng đối phương giao thủ mà kiếm pháp lại sinh ra rất nhiều biến hóa, nếu như đối phương chặn chỗ này thì lại có thể tiếp tục sinh ra rất nhiều biến hóa ở những chỗ khác, có thể thi triển ra vô số biến hóa, như vậy cũng đã hoàn thành súc thế rồi."
Thức thứ nhất Huyễn Tâm được tung ra nhưng lại không được súc thế đầy đủ nên thức thứ hai Huyễn Mộng không cách nào thi triển ra được, đây cũng là nguyên do mà Lam Hân Nhi vứt bỏ những gì mà tỷ tỷ nàng đã dạy bảo, mà như trước vẫn dùng thức thứ nhất của chính mình, dù sao phải liên tục thi triển hai thức thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất để ứng phó với đối thủ mạnh hơn.
Liên tục tạo ra rất nhiều biến hóa nên độ khó rất cao, nhưng bất quá cái này đối với Diệp Trần mà nói, như trước không là vấn đề, lần công kích đầu tiên nếu như là mười thành thực lực thì lần thứ hai tựu dùng chín thành lực, lần thứ ba dùng tám phần lực, ... , một mực lần lượt giảm xuống, như vậy đã có thể hoàn thành súc thế rồi, lại có thể để cho đối thủ mệt mỏi ứng phó.
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Trần, Lam Hân Nhi rốt cục cũng hoàn thành cải tạo được thức thứ nhất Huyễn Tâm, đã có thể thực hiện liên tục ba lượt Huyễn Tâm sinh ra biến hóa, tuy vẫn còn chưa được hoàn mỹ.
Đinh! Đinh! Đinh!
Trên Luyện Võ Tràng, Lam Hân Nhi một kiếm đâm về Diệp Trần, sau khi bị Diệp Trần ngăn trở thì kiếm thứ hai mang theo từng đợt gợn sóng như mộng ảo đâm về phía vai phải Diệp Trần, thủ pháp Diệp Trần run lên, Đồ Ma kiếm nhẹ nhõm chặn kiếm thứ hai, liền sau đó kiếm thứ ba lại đến tiếp tục mang theo gợn sóng không ngừng khuyết tán đâm thẳng vào mi tâm hắn, kiếm sau nhanh kiếm trước, lại càng thêm mộng ảo hơn nhiều, nếu là đổi thành một kiếm khách khác có thực lực không bằng Diệp Trần, nhưng vượt qua Lam Hân Nhi thì đã sớm bị nàng đánh bại. Như thế chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nhìn ra sơ hở và khắc phục được điểm yếu là điều không thể nào trọng yếu hơn rồi.
"Huyễn mộng!"
Kiếm thứ ba vừa bị ngăn trở thì trường kiếm màu lam nhạt trong tay Lam Hân Nhi huy vũ ra một vòng tròn, theo sự thành hình cái vòng tròn này, đợt gợn sóng màu lam nhạt trước đó còn chưa tiêu tán thì chợt đã hóa thành một màn sương mù màu xanh da trời, triệt để bao phủ ở khắp người Diệp Trần, đạo sương mù này bay múa tựa như Huyễn Mộng, dù cho đối phương có nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận ra trước mặt mình một thế giới xinh đẹp, tựa hồ cái màn sương mù màu xanh da trời đang bay múa này, không chỉ có bao phủ ở ngoài thân thể mà còn bao phủ luôn cả tâm linh của đối phương.
Thế nhưng không ai biết rằng, ẩn giấu ở trong đám sương mù màu xanh da trời tuyệt đẹp đang bay múa kia là một đạo kiếm quang trí mạng màu xanh da trời, nó đã dung nhập vào đám sương mù và lẳng lặng tiến đến trong vô thanh vô tức.
Xoẹt!
Đám sương mù màu xanh da trời chợt tách ra, kiếm quang lập tức nứt vỡ, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang khác lăng lệ ác liệt đến mức tận cùng đâm thẳng đến trước mặt Lam Hân Nhi.
Ah!
Lam Hân Nhi sợ tới mức rút lui ba bước.
Diệp Trần cười cười rồi thu hồi Đồ Ma kiếm: "Thức thứ nhất không sai biệt lắm đã được cải tạo tốt rồi, bất quá muốn đưa nó tấn thăng đến trạng thái hoàn mỹ, không phải một sớm một chiều mà làm được, cần phải khổ luyện nhiều hơn, hiện tại bắt đầu qua thức thứ hai... , Ân?"
Diệp Trần bỗng nhiên cảm giác được, Lam Diệp hào dừng thoáng một phát.
"Đến Hỏa Điểu tinh rồi." Lam Hân Nhi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, có chút ảo não nói.
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao?"
Diệp Trần có chút kinh ngạc, hắn và Lam Hân Nhi ngây người tại Luyện Võ Tràng này mới hơn mười ngày, cộng thêm hơn ba tháng cùng bốn tháng trước đó, tổng cộng mới tám tháng trôi qua kể từ lúc Lam Diệp hào bắt đầu "xuyên qua không gian", khi đó đang cách Hỏa Điểu tinh trọn vẹn 60 vạn năm ánh sáng.
Lam Hân Nhi giải thích nói: "Thiên Vương Cấp chiến hạm có tốc độ nhanh gấp ba lần Vương Cấp chiến hạm, thời gian tám tháng cũng vừa vặn đi được 60 vạn năm ánh sáng đấy.”
"Thì ra là thế, không biết Vương Cấp chiến hạm cùng Thiên Vương Cấp chiến hạm có giá cả như thế nào?"
Nguyên thạch đầy đủ, Diệp Trần cũng muốn mua một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm.
Lam Hân Nhi nói: "Chiến hạm phân biệt có nhỏ có lớn, từ nhỏ đến lớn theo thứ tự là tiểu chiến hạm, trung chiến hạm, đại chiến hạm, đối với loại tiểu Vương Cấp chiến hạm thì giá tiền dao động từ 3000 đến 5000 Nguyên thạch, còn cỡ trung Vương Cấp chiến hạm, giá là một vạn đến 1vạn rưỡi nguyên thạch, còn cỡ lớn thì giá sẽ từ 3 vạn đến 5 vạn. Về phần Thiên Vương Cấp chiến hạm, giá tiền thường cao gấp 50 lần Vương Cấp chiến hạm, giả dụ như, Thiên Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ có giá tiền là 15 vạn đến 20 vạn, còn cỡ trung là 50 vạn đến 70, còn cỡ lớn phải từ 150 vạn đến 200 vạn."
"Mắc như vậy sao ?!"
Diệp Trần có chút hoảng sợ, giá trị của Nguyên thạch hắn tự nhiên đã tinh tường, không khoa trương mà nói, một khối Nguyên thạch sẽ tương đương với mấy vạn khối Cực Phẩm Linh Thạch. Bởi như vậy, một chiếc Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ cũng đã phải cần hơn một tỷ Cực Phẩm Linh Thạch, một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ nhỏ, chính là hơn năm tỷ Cực Phẩm Linh Thạch rồi, quả thực là “thiên văn sổ tự” mà.
Mà cái Lam Diệp hào này chính là Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ trung, giá cả cao hơn rất nhiều so với Thiên Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ, đạt tới hơn 15 tỷ Cực Phẩm Linh Thạch.
"Đây là điều tất nhiên thôi, tại phía trên Thiên Vương Cấp còn có Đế cấp chiến hạm nữa, rẻ nhất là Đế cấp chiến hạm loại nhỏ cũng đều phải có giá trên 3000 vạn Nguyên thạch, vòng phòng hộ của Đế cấp chiến hạm đủ để ngăn cản Sinh Tử Cảnh lục trọng thiên Vương giả liên tục oanh kích, còn đỉnh tiêm Đế cấp chiến hạm, thậm chí có thể ngăn cản Sinh Tử Cảnh thất trọng Thiên Đế cấp Vương giả liên tục oanh kích đấy."
Lam Hân Nhi một mực chờ đợi suốt thời gian bốn tháng nay.
Ngày hôm đó, cửa gian phòng Diệp Trần rốt cục đã mở ra.
"Diệp công tử."
Diệp Trần vừa mới xuất hiện ở đại sảnh, Lam Hân Nhi liền chạy ra đón chào, lần này, Lâm bá không đi theo ở phía sau.
"Hân Nhi tiểu thư."
Diệp Trần gật đầu chào, trên mặt mang theo một tia nhẹ nhõm.
Lam Hân Nhi nhìn mặt mà nói chuyện, gặp Diệp Trần tâm tình tựa hồ rất tốt, nàng thầm nghĩ: “chẳng lẽ kiếm pháp lại có chỗ tinh tiến, thật đúng là khủng bố, bất quá điều này là không thể tốt hơn, hiện tại muốn thỉnh giáo hắn thì xác xuất thành công có lẽ rất lớn a!”
Dục tốc bất đạt, Lam Hân Nhi đưa tay hư dẫn nói: "Diệp công tử, ta đã an bài cho ngươi một chỗ ngồi, ngồi bên này nhé."
"À được."
Đột nhiên tốt như vậy, hẳn đối phương có điều gì cần ở mình, hơn phân nửa là có quan hệ cùng kiếm pháp, Diệp Trần cũng không cự tuyệt, có ân báo ân, đối phương đã để cho trên mình lên Lam Diệp hào, tuy có thu phí nhưng cũng tựu chính là có ân rồi.
Ăn uống xong, đôi mắt to màu xanh da trời của Lam Hân Nhi nhìn về phía Diệp Trần, "Diệp công tử, ta có một cái yêu cầu hơi quá đáng, mong rằng ngươi có thể đáp ứng."
"Nàng cứ nói đi!"
Diệp Trần chờ đối phương nói ra.
"Ta muốn nhờ Diệp công tử dạy cho ta kiếm pháp." Lam Hân Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Thần sắc không thay đổi, Diệp Trần nói: "Kiếm pháp của mỗi người đều có phong cách của riêng mình, cả áo nghĩa ẩn chứa trong đó cũng bất đồng, và khả năng dung hợp giữa các áo nghĩa lại càng khác nhau rất lớn, dạy bảo thì ta không dám nhưng bất quá ngược lại ta có thể chỉ điểm cho nàng thoáng một chút, trước tiên, hay là chúng ta đến Luyện Võ Tràng trước đi, hãy đem kiếm pháp của nàng thi triển một lần cho ta xem."
"Như vậy, Diệp công tử đã đáp ứng?"
Lam Hân Nhi cũng không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy.
"Đi thôi!"
Diệp Trần đứng người lên.
"Được, được!"
Lam Hân Nhi vội vàng đứng dậy. Ở phía trước dẫn đường.
...
Trên Luyện Võ Tràng, Lam Hân Nhi thi triển một lần Huyễn Mộng kiếm pháp rồi chợt nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần hỏi: "Bộ kiếm pháp kia có tên gọi là gì?"
"Huyễn Mộng kiếm pháp."
"Huyễn Mộng kiếm pháp! Tên rất hay." Diệp Trần tiếp tục nói: " Huyễn Mộng kiếm pháp của nàng có ẩn chứa Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Quang Tuyến áo nghĩa, lợi dụng vào hiệu quả của nước làm cho ánh sáng sinh ra chiết xạ, hoặc là chiếu nghiêng, dùng cái này để che dấu công kích thực sự, thế nhưng, nàng đã quá mức truy cầu hoàn mỹ rồi, ngược lại đã tạo ra sơ sót trong tính thực dụng của kiếm pháp, có nhiều chỗ không cần biến hóa thì lại biến hóa quá nhiều, như vậy không chỉ làm lãng phí chân nguyên mà cả lực sát thương cũng sẽ cùng giảm xuống, từ đó không chỉ làm lãng phí cơ hội chiến thắng, ngược lại còn có thể tạo ra sơ hở nữa."
Nhãn lực của Diệp Trần đã thuộc về hạng gì rồi chứ, Huyễn Mộng kiếm pháp của Lam Hân Nhi rất dễ dàng làm cho người ta rơi vào trạng thái say mê. Giống như rơi vào trong mộng ảo vậy, kiếm khách tầm thường gặp phải bộ kiếm pháp kia thì chết như thế nào cũng không biết, thế nhưng mà, kiếm khách tầm thường dù sao cũng là kiếm khách tầm thường, không có nghĩa là tất cả kiếm khách đều bị mê hoặc, trái lại, những cường đại kiếm khách thực sự sẽ lợi dụng vào sơ hở kiếm pháp mà có thể dễ dàng đánh bại Lam Hân Nhi.
Nói một cách khác, bộ kiếm pháp kia của Lam Hân Nhi chỉ có thể dùng để hù dọa kẻ yếu, còn gặp phải cường giả thì sẽ bị bại rất nhanh.
Đây thực tế là một bộ kiếm pháp “bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.”
"Vậy muốn cải biến thì phải làm như thế nào?"
Lam Hân Nhi hỏi.
"Rất dễ giải quyết, ta và ngươi đối luyện một phen là được."
Dưới tình huống bình thường, sư phụ dạy bảo đệ tử sẽ có nhiều thứ không cách nào dùng ngôn ngữ mà có thể truyền đạt hết được. Có hai bước, đó chính là “lời nói” và “việc làm” đều phải thật chính xác và mẫu mực, có nghĩa là phải giảng giải trước, sau khi nói xong thì bắt đầu tự mình chỉ điểm.
Lam Hân Nhi gật gật đầu, "Cẩn thận nhé, Huyễn Mộng kiếm pháp thức thứ nhất, Huyễn Tâm."
Bảo kiếm của Lam Hân Nhi là một thanh Cực phẩm bảo kiếm màu lam nhạt, thân kiếm cực mỏng, giống như một vũng nước màu xanh da trời đang chảy đi vậy, lúc xẹt qua không khí, từng vòng gợn sóng màu lam nhạt tuôn trào ra, theo gợn sóng sinh ra, vị trí trên thân kiếm cũng bắt đầu sinh ra chiết xạ, khiến hư thật khó phân biệt, đối phương sẽ không biết nàng muốn tiến hành công kích từ góc độ nào.
Diệp Trần cũng không dùng lực để phá kỹ xảo này, như vậy tựu không có ý nghĩa gì rồi, Đồ Ma kiếm rút ra, Diệp Trần một kiếm điểm tại trung ương gợn sóng, rầm rầm, phảng phất như có thanh âm nước chảy vang lên, sau đó cơn gợn sóng triệt để rối loạn làm cho kiếm pháp Lam Hân Nhi bị rối loạn theo, sau một khắc, kiếm của Diệp Trần đã xuyên qua đám gợn sóng hỗn loạn kia, lúc này mũi kiếm cùng mi tâm Lam Hân Nhi chỉ cách nhau một tia ngắn.
"Chiêu này sơ hở nằm ở chỗ không đủ kiên định, biến hóa quá sớm."
"Kỳ thật, nàng có thể dùng “bất biến” để ứng đối với “vạn biến”, trong một sát na giao thủ cùng địch nhân có thể tạo ra rất nhiều biến hóa, như vậy cho dù đối thủ có phát hiện sơ hở thì cũng không có thời gian kịp ứng phó rồi, trong nháy mắt sẽ rơi vào thế hạ phong."
Diệp Trần đối với kiếm pháp của mình, bình thường đều đã đạt đến trạng thái “tối giản”, kiếm Đạo Cảnh giới cao chính nguyên nhân dẫn đến điều này, nhưng điều đó không có nghĩa là kiếm pháp của Diệp Trần sẽ không có nhiều biến hóa hơn, kỳ thật bất luận một bộ kiếm pháp gì cũng đều có được rất nhiều biến hóa, bên trong biến hóa lại có những biến hóa khác, cái gọi là “vô cùng tận” chính là vậy. Nhưng dù có biến hóa nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một quá trình mà thôi, mục tiêu cuối cùng vẫn chính là đánh bại đối thủ.
"Là thế này phải không?"
Lam Hân Nhi tung một kiếm bình thường đi qua.
Diệp Trần giơ kiếm đón đánh.
Đinh!
Ngay một sát na hai kiếm giao kích, kiếm pháp Lam Hân Nhi đã sinh ra vô số biến hóa, từng vòng gợn sóng được khuếch tán ra bao phủ Diệp Trần đi vào.
"Đúng vậy, ngươi tựa hồ đã sớm lĩnh hội rồi sao?"
Diệp Trần đưa tay trái lên, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy kiếm của đối phương.
Lam Hân Nhi sắc mặt cả kinh, biến hóa của một kiếm này ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng đều phải chú tâm đón đỡ, vậy mà Diệp Trần lại có thể đơn giản kẹp lấy như vậy.
"Cái này là tỷ tỷ của ta đã chỉ dạy đấy, bất quá tỷ tỷ chỉ có thể cải tạo cho ta thức thứ nhất mà thôi, không có biện pháp cải tạo thức thứ hai, những thức đằng sau lại càng không được." Huyễn Mộng kiếm pháp chỉ có hai thức, thức thứ nhất là Huyễn Tâm, thức thứ hai là Huyễn Mộng, nếu chỉ thi triển một thức duy nhất, sẽ gặp phải tình trạng không hoàn chỉnh. Bộ Huyễn Mộng kiếm pháp này là do Lam Hân Nhi lấy được từ trong một Bí Cảnh thần bí, mỗi một thức đều là cường đại kiếm chiêu, sở dĩ nó được gọi là Huyễn Tâm, Huyễn Mộng, là bởi vì Huyễn Tâm Huyễn Mộng kiếm chiêu có độ khó tu luyện rất cao, cho nên Lam Hân Nhi đã đem nó phân giải trở thành hai thức, tuy nhiên riêng bản thân mình chỉ có một phần mười tinh túy hiểu thấu, nhưng ít nhất cũng có thể thi triển đi ra rồi.
"Đừng nóng vội, tỷ tỷ nàng không có biện pháp cải tạo thức thứ hai, là vì nàng ta tại bên trên việc cải tạo thức thứ nhất còn chưa đủ triệt để, trong một sát na cùng đối phương giao thủ mà kiếm pháp lại sinh ra rất nhiều biến hóa, nếu như đối phương chặn chỗ này thì lại có thể tiếp tục sinh ra rất nhiều biến hóa ở những chỗ khác, có thể thi triển ra vô số biến hóa, như vậy cũng đã hoàn thành súc thế rồi."
Thức thứ nhất Huyễn Tâm được tung ra nhưng lại không được súc thế đầy đủ nên thức thứ hai Huyễn Mộng không cách nào thi triển ra được, đây cũng là nguyên do mà Lam Hân Nhi vứt bỏ những gì mà tỷ tỷ nàng đã dạy bảo, mà như trước vẫn dùng thức thứ nhất của chính mình, dù sao phải liên tục thi triển hai thức thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất để ứng phó với đối thủ mạnh hơn.
Liên tục tạo ra rất nhiều biến hóa nên độ khó rất cao, nhưng bất quá cái này đối với Diệp Trần mà nói, như trước không là vấn đề, lần công kích đầu tiên nếu như là mười thành thực lực thì lần thứ hai tựu dùng chín thành lực, lần thứ ba dùng tám phần lực, ... , một mực lần lượt giảm xuống, như vậy đã có thể hoàn thành súc thế rồi, lại có thể để cho đối thủ mệt mỏi ứng phó.
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Trần, Lam Hân Nhi rốt cục cũng hoàn thành cải tạo được thức thứ nhất Huyễn Tâm, đã có thể thực hiện liên tục ba lượt Huyễn Tâm sinh ra biến hóa, tuy vẫn còn chưa được hoàn mỹ.
Đinh! Đinh! Đinh!
Trên Luyện Võ Tràng, Lam Hân Nhi một kiếm đâm về Diệp Trần, sau khi bị Diệp Trần ngăn trở thì kiếm thứ hai mang theo từng đợt gợn sóng như mộng ảo đâm về phía vai phải Diệp Trần, thủ pháp Diệp Trần run lên, Đồ Ma kiếm nhẹ nhõm chặn kiếm thứ hai, liền sau đó kiếm thứ ba lại đến tiếp tục mang theo gợn sóng không ngừng khuyết tán đâm thẳng vào mi tâm hắn, kiếm sau nhanh kiếm trước, lại càng thêm mộng ảo hơn nhiều, nếu là đổi thành một kiếm khách khác có thực lực không bằng Diệp Trần, nhưng vượt qua Lam Hân Nhi thì đã sớm bị nàng đánh bại. Như thế chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nhìn ra sơ hở và khắc phục được điểm yếu là điều không thể nào trọng yếu hơn rồi.
"Huyễn mộng!"
Kiếm thứ ba vừa bị ngăn trở thì trường kiếm màu lam nhạt trong tay Lam Hân Nhi huy vũ ra một vòng tròn, theo sự thành hình cái vòng tròn này, đợt gợn sóng màu lam nhạt trước đó còn chưa tiêu tán thì chợt đã hóa thành một màn sương mù màu xanh da trời, triệt để bao phủ ở khắp người Diệp Trần, đạo sương mù này bay múa tựa như Huyễn Mộng, dù cho đối phương có nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận ra trước mặt mình một thế giới xinh đẹp, tựa hồ cái màn sương mù màu xanh da trời đang bay múa này, không chỉ có bao phủ ở ngoài thân thể mà còn bao phủ luôn cả tâm linh của đối phương.
Thế nhưng không ai biết rằng, ẩn giấu ở trong đám sương mù màu xanh da trời tuyệt đẹp đang bay múa kia là một đạo kiếm quang trí mạng màu xanh da trời, nó đã dung nhập vào đám sương mù và lẳng lặng tiến đến trong vô thanh vô tức.
Xoẹt!
Đám sương mù màu xanh da trời chợt tách ra, kiếm quang lập tức nứt vỡ, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang khác lăng lệ ác liệt đến mức tận cùng đâm thẳng đến trước mặt Lam Hân Nhi.
Ah!
Lam Hân Nhi sợ tới mức rút lui ba bước.
Diệp Trần cười cười rồi thu hồi Đồ Ma kiếm: "Thức thứ nhất không sai biệt lắm đã được cải tạo tốt rồi, bất quá muốn đưa nó tấn thăng đến trạng thái hoàn mỹ, không phải một sớm một chiều mà làm được, cần phải khổ luyện nhiều hơn, hiện tại bắt đầu qua thức thứ hai... , Ân?"
Diệp Trần bỗng nhiên cảm giác được, Lam Diệp hào dừng thoáng một phát.
"Đến Hỏa Điểu tinh rồi." Lam Hân Nhi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, có chút ảo não nói.
"Nhanh như vậy đã đến rồi sao?"
Diệp Trần có chút kinh ngạc, hắn và Lam Hân Nhi ngây người tại Luyện Võ Tràng này mới hơn mười ngày, cộng thêm hơn ba tháng cùng bốn tháng trước đó, tổng cộng mới tám tháng trôi qua kể từ lúc Lam Diệp hào bắt đầu "xuyên qua không gian", khi đó đang cách Hỏa Điểu tinh trọn vẹn 60 vạn năm ánh sáng.
Lam Hân Nhi giải thích nói: "Thiên Vương Cấp chiến hạm có tốc độ nhanh gấp ba lần Vương Cấp chiến hạm, thời gian tám tháng cũng vừa vặn đi được 60 vạn năm ánh sáng đấy.”
"Thì ra là thế, không biết Vương Cấp chiến hạm cùng Thiên Vương Cấp chiến hạm có giá cả như thế nào?"
Nguyên thạch đầy đủ, Diệp Trần cũng muốn mua một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm.
Lam Hân Nhi nói: "Chiến hạm phân biệt có nhỏ có lớn, từ nhỏ đến lớn theo thứ tự là tiểu chiến hạm, trung chiến hạm, đại chiến hạm, đối với loại tiểu Vương Cấp chiến hạm thì giá tiền dao động từ 3000 đến 5000 Nguyên thạch, còn cỡ trung Vương Cấp chiến hạm, giá là một vạn đến 1vạn rưỡi nguyên thạch, còn cỡ lớn thì giá sẽ từ 3 vạn đến 5 vạn. Về phần Thiên Vương Cấp chiến hạm, giá tiền thường cao gấp 50 lần Vương Cấp chiến hạm, giả dụ như, Thiên Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ có giá tiền là 15 vạn đến 20 vạn, còn cỡ trung là 50 vạn đến 70, còn cỡ lớn phải từ 150 vạn đến 200 vạn."
"Mắc như vậy sao ?!"
Diệp Trần có chút hoảng sợ, giá trị của Nguyên thạch hắn tự nhiên đã tinh tường, không khoa trương mà nói, một khối Nguyên thạch sẽ tương đương với mấy vạn khối Cực Phẩm Linh Thạch. Bởi như vậy, một chiếc Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ cũng đã phải cần hơn một tỷ Cực Phẩm Linh Thạch, một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ nhỏ, chính là hơn năm tỷ Cực Phẩm Linh Thạch rồi, quả thực là “thiên văn sổ tự” mà.
Mà cái Lam Diệp hào này chính là Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ trung, giá cả cao hơn rất nhiều so với Thiên Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ, đạt tới hơn 15 tỷ Cực Phẩm Linh Thạch.
"Đây là điều tất nhiên thôi, tại phía trên Thiên Vương Cấp còn có Đế cấp chiến hạm nữa, rẻ nhất là Đế cấp chiến hạm loại nhỏ cũng đều phải có giá trên 3000 vạn Nguyên thạch, vòng phòng hộ của Đế cấp chiến hạm đủ để ngăn cản Sinh Tử Cảnh lục trọng thiên Vương giả liên tục oanh kích, còn đỉnh tiêm Đế cấp chiến hạm, thậm chí có thể ngăn cản Sinh Tử Cảnh thất trọng Thiên Đế cấp Vương giả liên tục oanh kích đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.