Chương 512: Không chịu nổi một kích!
Kiếm Du Thái Hư
15/05/2013
"Đinh! Đinh! Đinh! ..."
Không giống như Lý Tiêu Vân, Tĩnh Ngạo Huyên gần như là đè Lăng Lạc Hàn mà đánh, ngẫu nhiên bị trúng một vài chiêu cũng khó có thể làm gì được hộ thể cương nguyên cùng thân thể phòng ngự của hắn.
- Cương linh thể?
Trà lâu Tuyết Thiết Vực, Tạ Tri Thu nheo mắt lại, hắn thật sự không ngờ ở Nam Phương Vực Quần lại xuất hiện một cái Cương linh thể. Đây chính là thể chất vạn năm khó gặp, người có loại thể chất này xem như là trời sinh đã ở thế bất bại, trên cơ bản không có nhược điểm, cũng là loại thể chất thiên tài mà người ta sợ gặp phải nhất bởi vì người như vậy cơ hồ không quan tâm phòng ngự.
"Phanh!"
Vải áo chỗ ngực bị phá nát lộ ra vết kiếm hình chéo nhau nhưng Sở Trung Thiên cũng không quan tâm, tiếp tục công kích mãnh liệt:
- Ngươi còn kém xa lắm, người có thể lưu lại vết thương trên người ta chỉ có một, có bản lĩnh ngươi thử xem!
Lăng Lạc Hàn càng đánh càng nóng nảy, hắn không tin lời nói của Sở Trung Thiên, hắn nhất định sẽ chứng minh cho Sở Trung Thiên thấy. Lập tức, tần suất xuất đao của hắn nhanh hơn, một đao lại một đao liên tục chém lên hộ thể cương nguyên của Sở Trung Thiên. Bằng vào sự khống chế tinh chuẩn của hắn, cứ năm đao sẽ có một đạo đánh tan được cương nguyên của Sở Trung Thiên.
Trận chiến này thập phần ác liệt, thời gian cũng kéo dài, rất nhiều người là lần đầu tiên biết đến Sở Trung Thiên thì giật mình vì hắn mạnh mẽ như vậy. Sau đó chợt nghĩ tới nghe nói hắn đã từng bại dưới kiếm của Diệp Trần, vết kiếm trên ngực của hắn chính là minh chứng. Không biết Diệp Trần là dạng quái vật gì mới có thể tạo thành vết thương trên người hắn?
Một thời thần trôi qua, chân nguyên và cương nguyên của hai người đều tiêu hao rất nhiều nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Tuy nói chân nguyên của Lăng Lạc Hàn hơi yếu hơn một chút thì rất dễ dàng thất bại, nhưng cương nguyên của Sở Trung Thiên khi suy yếu cũng đồng dạng phòng ngự yếu bớt, khả năng bại cũng không kém Lăng Lạc Hàn.
- Đủ rồi, trận này bất phân thắng bại!
Tạ Tru Thu không định tiếp tục nhìn xem trận chiến khó chịu này nữa.
- Sở Trung Thiên, kết thúc đi! Kế tiếp giao cho ta!
Diệp Trần cũng mở miệng bảo Sở Trung Thiên đình chỉ chiến đấu, có thể đánh tới mức này cũng không hề mất mặt chút nào rồi.
Nghe vậy, hai người đang chiến đấu đều lùi lại mấy bước, không hề giao thủ nữa.
Sở Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, trờ về trà lâu Kim Sa Vực. Lăng Lạc Hàn thì trở về trà lâu của Tuyết Thiết Vực. Trên đường gặp Thôi Anh Hào đang lao ra tiến về phía luận võ đài.
Gỡ trường tiên trên lưng xuống, Thôi Anh Hào vung tay lên, hắc sắc trường tiên của hắn hướng về chỗ Diệp Trần ngồi, nói:
- Lăn ra đây cho ta!
Hắn đã sớm không vừa mắt Diệp Trần bởi vì thái độ của Diệp Trần khiến cho hắn cảm giác như bị khinh thường.
"Oanh!"
Hắc sắc trường tiên dễ dàng bị đánh bay, kiếm khí kinh người giống như cuồng long bị áp chế lâu ngày bạo phát hình thành từng vết kiếm in sâu trong không trung.
- Tiếp được một chiêu của ta, hôm nay ngươi có thể bình an rời đi!
Diệp Trần mặt không chút biểu tình lướt ra khỏi trà lâu, trên người phủ đầy kiếm khí sắc bén, ngay cả mái tóc của hắn cũng có vẻ vô cùng sắc bén, có thể xé rách cả không khí!
- Hảo cường liệt kiếm khí! Kiếm pháp của tên Diệp Trần này nhất định rất đáng sợ!
Lăng Lạc Hàn đồng từ co rút lại, đao đạo và kiếm đạo nhìn như khác nhau một trời một vực nhưng kỳ thật cũng có chỗ tương tự. Là một nhất lưu đao kháhc, hắn tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Trần rất khó chọc.
- Có ý tứ!
Trên mặt Tạ Tri Thu lộ ra nụ cười tà dị.
Nghe Diệp Trần nói, trên người Thôi Anh Hào tử khí nổi lên càng thêm nồng đậm, tử khí vô ảnh vô hình đạt tới trình độ nhất định có thể làm nhiễu loạn phán đoán của người khác khiến đối phương sinh ra sợ hãi với tử vong. Cao thủ trong lúc quyết đấu chỉ cần một tia tạp niệm cũng đủ để quyết định thắng bại rồi chứ đừng nói là bị tử khí bao phủ.
- Tiếp một chiêu của ngươi? Cuồng vọng, dù ngươi có Vương giả ý chí thì cũng chỉ có thể bảo vệ cho ngươi bất tử thôi!
Thôi Anh Hào không có khả năng không biết những thiên tài đỉnh cấp sẽ được Sinh Tử Cảnh Vương giả cấp một đạo Vương giả ý chí vào hồn hải. Bản thân hắn cũng là người có được một đạo Vương giả ý chí như thế, nhưng Vương giả ý chí không phải là vạn năng, chỉ có thời khắc bản thân tiếp cận tử vong mới có tác dụng. Nếu như ngươi bị mất một cánh tay hay một cái chân cũng không tính là tiếp cận tử vong cho nên muốn làm cường giả thì hết thảy phải dựa vào chính mình, người khác không thể giúp được gì nhiều!
- Vô ảnh tiên sát!
Chân nguyên thúc dục tới cực hạn, Thôi Anh Hào vung tay lên, hắc sắc trường tiên như trốn vào trong hư không vô ảnh vô tung. Sau một sát na phạm vi mấy chục thước xung quanh tràn ngập khí kình sắc bén như đoạn kim phân ngọc. Trong phạm vi khí kình bao phủ này bất luận kẻ nào tiến vào thì không chết cũng tàn phế. Mà Thôi Anh Hào vân dụng tiên pháp là dùng Phong chi Áo nghĩa, dưới tác dụng của Phong chi Áo nghĩa tốc độ xé rách không khí của khí kình hắn tạo ra cực kỳ mạnh mẽ.
- Hừ, có thể tàn phế dưới một chiêu này của ta cũng xem như vinh hạnh của ngươi!
Thôi Anh Hào từng làm sát thủ nên hắn biết được cho dù là sư tử khi vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, huống chi từ khí thế Diệp Trần phát ra còn khiến cho hắn cảm thấy có chút uy hiếp cho nên hắn càng không thể chủ quan. Do đó vừa ra chiêu là hắn dùng sát chiêu đắc ý nhất của bản thân cố gắng một chiêu đánh tàn phế Diệp Trần.
- Nhìn không thấy cả tiên ảnh thì làm sao mà đánh?
Phần đông cao thủ trẻ tuổi của Nam Phương Vực Quần đều âm thầm lo lắng, thần kinh căng thẳng, đến hiện tại thì Diệp Trần chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ. Một khi Diệp Trần ngã xuống thì Nam Phương Vực Quần xem như đã xong, Vũ đạo trà hội cũng sẽ rước lấy cái danh ô nhục.
Không ít người đều nhắm mắt lại không dám nhìn diễn biến tiếp theo.
- Với thực lực này thì ngươi căn bản không chịu nổi một kích!
Tóc dài tung bay, thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, xuyên thẳng qua đám khí kình âm u kia, cực tốc lao tớc gần Thôi Anh Hào. Tay phải của hắn đã chạm lên chuôi kiếm, kiếm mặc dù chưa xuất vỏ nhưng kiếm khí đã khoá chặt đối phương.
- Thân thể? Kiếm Pháp?
Thôi Anh Hào kinh ngạc.
Không chỉ Thôi Anh Hào mà ngay cả Lăng Lạc Hàn và Tạ Tri Thu cũng rất kinh ngạc! Lấy thân làm kiếm, giờ phút này Diệp Trần giống như một đạo kiếm quang, kình khí không thể nào tiếp cận tới người hắn được, để Diệp Trần tự do tiến vào.
Không giống như Lý Tiêu Vân, Tĩnh Ngạo Huyên gần như là đè Lăng Lạc Hàn mà đánh, ngẫu nhiên bị trúng một vài chiêu cũng khó có thể làm gì được hộ thể cương nguyên cùng thân thể phòng ngự của hắn.
- Cương linh thể?
Trà lâu Tuyết Thiết Vực, Tạ Tri Thu nheo mắt lại, hắn thật sự không ngờ ở Nam Phương Vực Quần lại xuất hiện một cái Cương linh thể. Đây chính là thể chất vạn năm khó gặp, người có loại thể chất này xem như là trời sinh đã ở thế bất bại, trên cơ bản không có nhược điểm, cũng là loại thể chất thiên tài mà người ta sợ gặp phải nhất bởi vì người như vậy cơ hồ không quan tâm phòng ngự.
"Phanh!"
Vải áo chỗ ngực bị phá nát lộ ra vết kiếm hình chéo nhau nhưng Sở Trung Thiên cũng không quan tâm, tiếp tục công kích mãnh liệt:
- Ngươi còn kém xa lắm, người có thể lưu lại vết thương trên người ta chỉ có một, có bản lĩnh ngươi thử xem!
Lăng Lạc Hàn càng đánh càng nóng nảy, hắn không tin lời nói của Sở Trung Thiên, hắn nhất định sẽ chứng minh cho Sở Trung Thiên thấy. Lập tức, tần suất xuất đao của hắn nhanh hơn, một đao lại một đao liên tục chém lên hộ thể cương nguyên của Sở Trung Thiên. Bằng vào sự khống chế tinh chuẩn của hắn, cứ năm đao sẽ có một đạo đánh tan được cương nguyên của Sở Trung Thiên.
Trận chiến này thập phần ác liệt, thời gian cũng kéo dài, rất nhiều người là lần đầu tiên biết đến Sở Trung Thiên thì giật mình vì hắn mạnh mẽ như vậy. Sau đó chợt nghĩ tới nghe nói hắn đã từng bại dưới kiếm của Diệp Trần, vết kiếm trên ngực của hắn chính là minh chứng. Không biết Diệp Trần là dạng quái vật gì mới có thể tạo thành vết thương trên người hắn?
Một thời thần trôi qua, chân nguyên và cương nguyên của hai người đều tiêu hao rất nhiều nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Tuy nói chân nguyên của Lăng Lạc Hàn hơi yếu hơn một chút thì rất dễ dàng thất bại, nhưng cương nguyên của Sở Trung Thiên khi suy yếu cũng đồng dạng phòng ngự yếu bớt, khả năng bại cũng không kém Lăng Lạc Hàn.
- Đủ rồi, trận này bất phân thắng bại!
Tạ Tru Thu không định tiếp tục nhìn xem trận chiến khó chịu này nữa.
- Sở Trung Thiên, kết thúc đi! Kế tiếp giao cho ta!
Diệp Trần cũng mở miệng bảo Sở Trung Thiên đình chỉ chiến đấu, có thể đánh tới mức này cũng không hề mất mặt chút nào rồi.
Nghe vậy, hai người đang chiến đấu đều lùi lại mấy bước, không hề giao thủ nữa.
Sở Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, trờ về trà lâu Kim Sa Vực. Lăng Lạc Hàn thì trở về trà lâu của Tuyết Thiết Vực. Trên đường gặp Thôi Anh Hào đang lao ra tiến về phía luận võ đài.
Gỡ trường tiên trên lưng xuống, Thôi Anh Hào vung tay lên, hắc sắc trường tiên của hắn hướng về chỗ Diệp Trần ngồi, nói:
- Lăn ra đây cho ta!
Hắn đã sớm không vừa mắt Diệp Trần bởi vì thái độ của Diệp Trần khiến cho hắn cảm giác như bị khinh thường.
"Oanh!"
Hắc sắc trường tiên dễ dàng bị đánh bay, kiếm khí kinh người giống như cuồng long bị áp chế lâu ngày bạo phát hình thành từng vết kiếm in sâu trong không trung.
- Tiếp được một chiêu của ta, hôm nay ngươi có thể bình an rời đi!
Diệp Trần mặt không chút biểu tình lướt ra khỏi trà lâu, trên người phủ đầy kiếm khí sắc bén, ngay cả mái tóc của hắn cũng có vẻ vô cùng sắc bén, có thể xé rách cả không khí!
- Hảo cường liệt kiếm khí! Kiếm pháp của tên Diệp Trần này nhất định rất đáng sợ!
Lăng Lạc Hàn đồng từ co rút lại, đao đạo và kiếm đạo nhìn như khác nhau một trời một vực nhưng kỳ thật cũng có chỗ tương tự. Là một nhất lưu đao kháhc, hắn tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Trần rất khó chọc.
- Có ý tứ!
Trên mặt Tạ Tri Thu lộ ra nụ cười tà dị.
Nghe Diệp Trần nói, trên người Thôi Anh Hào tử khí nổi lên càng thêm nồng đậm, tử khí vô ảnh vô hình đạt tới trình độ nhất định có thể làm nhiễu loạn phán đoán của người khác khiến đối phương sinh ra sợ hãi với tử vong. Cao thủ trong lúc quyết đấu chỉ cần một tia tạp niệm cũng đủ để quyết định thắng bại rồi chứ đừng nói là bị tử khí bao phủ.
- Tiếp một chiêu của ngươi? Cuồng vọng, dù ngươi có Vương giả ý chí thì cũng chỉ có thể bảo vệ cho ngươi bất tử thôi!
Thôi Anh Hào không có khả năng không biết những thiên tài đỉnh cấp sẽ được Sinh Tử Cảnh Vương giả cấp một đạo Vương giả ý chí vào hồn hải. Bản thân hắn cũng là người có được một đạo Vương giả ý chí như thế, nhưng Vương giả ý chí không phải là vạn năng, chỉ có thời khắc bản thân tiếp cận tử vong mới có tác dụng. Nếu như ngươi bị mất một cánh tay hay một cái chân cũng không tính là tiếp cận tử vong cho nên muốn làm cường giả thì hết thảy phải dựa vào chính mình, người khác không thể giúp được gì nhiều!
- Vô ảnh tiên sát!
Chân nguyên thúc dục tới cực hạn, Thôi Anh Hào vung tay lên, hắc sắc trường tiên như trốn vào trong hư không vô ảnh vô tung. Sau một sát na phạm vi mấy chục thước xung quanh tràn ngập khí kình sắc bén như đoạn kim phân ngọc. Trong phạm vi khí kình bao phủ này bất luận kẻ nào tiến vào thì không chết cũng tàn phế. Mà Thôi Anh Hào vân dụng tiên pháp là dùng Phong chi Áo nghĩa, dưới tác dụng của Phong chi Áo nghĩa tốc độ xé rách không khí của khí kình hắn tạo ra cực kỳ mạnh mẽ.
- Hừ, có thể tàn phế dưới một chiêu này của ta cũng xem như vinh hạnh của ngươi!
Thôi Anh Hào từng làm sát thủ nên hắn biết được cho dù là sư tử khi vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, huống chi từ khí thế Diệp Trần phát ra còn khiến cho hắn cảm thấy có chút uy hiếp cho nên hắn càng không thể chủ quan. Do đó vừa ra chiêu là hắn dùng sát chiêu đắc ý nhất của bản thân cố gắng một chiêu đánh tàn phế Diệp Trần.
- Nhìn không thấy cả tiên ảnh thì làm sao mà đánh?
Phần đông cao thủ trẻ tuổi của Nam Phương Vực Quần đều âm thầm lo lắng, thần kinh căng thẳng, đến hiện tại thì Diệp Trần chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ. Một khi Diệp Trần ngã xuống thì Nam Phương Vực Quần xem như đã xong, Vũ đạo trà hội cũng sẽ rước lấy cái danh ô nhục.
Không ít người đều nhắm mắt lại không dám nhìn diễn biến tiếp theo.
- Với thực lực này thì ngươi căn bản không chịu nổi một kích!
Tóc dài tung bay, thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, xuyên thẳng qua đám khí kình âm u kia, cực tốc lao tớc gần Thôi Anh Hào. Tay phải của hắn đã chạm lên chuôi kiếm, kiếm mặc dù chưa xuất vỏ nhưng kiếm khí đã khoá chặt đối phương.
- Thân thể? Kiếm Pháp?
Thôi Anh Hào kinh ngạc.
Không chỉ Thôi Anh Hào mà ngay cả Lăng Lạc Hàn và Tạ Tri Thu cũng rất kinh ngạc! Lấy thân làm kiếm, giờ phút này Diệp Trần giống như một đạo kiếm quang, kình khí không thể nào tiếp cận tới người hắn được, để Diệp Trần tự do tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.