Chương 761: Lần tẩy lễ thứ nhất trong đời. (Hạ)
Kiếm Du Thái Hư
03/07/2013
Bởi vì quan hệ với Sở Trung Thiên, tông môn của Sở Trung Thiên ở Nam Phương Vực Quần có thể nói là phong quang vô lượng, người trẻ tuổi gia nhập tông môn đặc biệt nhiều, dù nói thế nào, Ngũ phẩm tông môn cũng là Ngũ phẩm tông môn, là vương giả tông môn, không phải tiểu tông môn có thể so sánh được.
Sở Trung Thiên thần sắc đạm mạc.
Bất quá mọi người cũng đã quen với dạng này của Sở Trung Thiên rồi, Sở Trung Thiên nếu như nói chuyện với vẻ ôn hòa, đó mới là khiến người khác thấy kì đấy.
- Đại sư huynh, ta rót rượu cho ngươi.
La Sát Nữ tên là Chu Mỹ Đình, là nhị sư muội của Sở Trung Thiên, hai người một mực có chút mập mờ, chỉ là Chu Mỹ Đình chung quy vẫn cho rằng Sở Trung Thiên quá bá đạo, thay đổi nữ nhân như thay quần áo, vì thế mới không xuyên phá tầng quan hệ này, nhưng theo Sở Trung Thiên cường thế dừng chân ở Thiên Võ Vực, Chu Mỹ Đình đã bắt đầu có chút ý thức nguy cơ, chủ động duy trì quan hệ giữa song phương, nàng tin tưởng, mình nhất định có thể buộc trái tim Sở Trung Thiên lại.
- Sở huynh, hiện tại ngươi chỉ là tu vị Linh Hải Cảnh trung kỳ, đã có thể xếp trong top 20, chờ ngươi tiến vào Linh Hải Cảnh hậu kỳ, trong thiên hạ, trong cùng đời tuyệt đối không có địch thủ.
- Tôn huynh nói không sai.
Mọi người lấy lòng Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên tiếp nhận chén rượu do Chu Mỹ Đình đưa tới uống một hơi cạn sạch, đạm mạc nói:
- Những người khác ta còn có tự tin này, nhưng Nam Phương Vực Quần còn có một Diệp Trần.
Qua nhiều năm như vậy, Sở Trung Thiên gặp qua rất nhiều thiên tài khủng bố, như đã từng là thanh niên ngũ cự đầu, hai đại yêu nghiệt, cường thế quật khởi - Tư Đồ Hạo, Bắc Minh Huy, cả đám đều không phải vật trong ao, chỉ là ở trong đầu của Sở Trung Thiên có một bức họa diện, đằng sau những thiên tài kia, còn có một bóng lưng cực lớn, bóng lưng này to lớn như thế, cơ hồ che lấp cả phiến thiên không, bao phủ tất cả thiên tài vào trong bóng ma, không thấy rõ diện mục thật sự của hắn, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt lăng lệ ác liệt giống như kiếm khí kia thôi.
- Phân hoá Chân Nguyên phi kiếm, còn khó hơn so với tưởng tượng của ta a!
Đứng trước hồ nước, Diệp Trần vạch kiếm chỉ, Hoàng kim kiếm tự động ra khỏi vỏ, kiếm khí chằng chịt, xoay vòng quanh đỉnh đầu Diệp Trần hai vòng, Hoàng kim kiếm đột nhiên run lên, phân hoá ra hai Hoàng kim kiếm trông rất sống động, Hoàng kim kiếm này là do Chân Nguyên mô phỏng ra, ba kiếm nhất thể, không có chút phân biệt
Không nên xem thường phân hoá Chân Nguyên phi kiếm, việc này thật sự không dễ dàng, phân hoá Chân Nguyên phi kiếm khó khăn nhất là thuận theo tự nhiên, nếu như cưỡng ép phân hoá Chân Nguyên phi kiếm, đừng nói ba kiếm tề phát, bách kiếm tề phát Diệp Trần cũng biết, nhưng tiếc là dù thế cũng đâu được gì, phân hóa Chân Nguyên phi kiếm được cưỡng ép ra chỉ tương đương với Chân Nguyên công kích bình thường, dù kiếm ý của Diệp Trần rất cao minh, nhưng cũng không có bao nhiêu lực sát thương, tu luyện trong một thời gian ngắn, Diệp Trần tối đa chỉ có thể tự nhiên phân hoá ra hai thanh Chân Nguyên phi kiếm.
Chân Nguyên phi kiếm Chính thức, uy lực tối thiểu cũng phải được một phần ba bản thể, nếu không liền không đủ viên mãn, uy lực chưa đủ.
- Đi!
Ba đạo bóng kiếm bắn nhanh ra, trảm kích lên một tấm chắn thượng phẩm có chút tàn phá.
Phốc phốc!
Trên tấm chắn lập tức xuất hiện ba lỗ kiếm, lổ kiếm chính giữa cực mỏng, phảng phất như được đánh bóng cẩn thận, lổ kiếm hai bên thì có chút vặn vẹo, sắt lá xoay tròn, một cỗ mùi tanh, như là lưu huỳnh, lại hơi giống trứng thối.
Mặt tấm chắn thượng phẩm bị tàn phá này là chiến lợi phảm của Diệp Trần ở Huyết Chiến Hải, những thứ hoàn hảo, hắn đều giao cho Long Thần Thiên Cung, sau đó Long Thần Thiên Cung lại ban thưởng cho hắn, về phần bị tàn phá thì Diệp Trần lưu lại một bộ phận, còn lại cũng giao cho Long Thần Thiên Cung, hắn phát hiện, dùng thượng phẩm Bảo Khí bị tàn phá để khảo thí lực công kích, thập phần hữu hiệu, dù sao thượng phẩm Bảo Khí cho dù bị tàn phá, cũng không phải trung phẩm Bảo Khí có thể so sánh được, muốn phá hủy nó, cũng không phải là chuyện tông sư Linh Hải Cảnh bình thường có thể làm được, đây là công cụ trắc lực tốt nhất.
- Cũng không tệ lắm, có chừng một phần ba uy lực của bản thể.
Căn cứ quy mô và hình dạng của lổ kiếm, Diệp Trần không khó đoán được uy lực của Chân Nguyên phi kiếm.
PHỐC PHỐC!
Chân Nguyên phi kiếm xuyên qua tấm chắn thượng phẩm tàn phá, một loáng sau liền triệt để tan thành mây khói hóa thành hai sợi khói xanh.
Duy chỉ có Hoàng kim kiếm vẫn lợi hại như trước, không tổn hại mảy may.
Vèo!
Diệp Trần vẽ kiếm chỉ, Hoàng kim kiếm lập tức trở vào bao.
- Diệp Trần, bá mẫu gọi người ăn cơm kìa.
Cách đó không xa, Mộ Dung Khuynh Thành một thân áo tím, không có che mặt đi tới, làn gió thơm tràn ngập.
- Tốt, ta lập tức đi qua, để ta thay quần áo chút đã.
Diệp Trần hôn Mộ Dung Khuynh Thành thoáng một phát, xoay người đi đến trong phòng, phân hoá Chân Nguyên phi kiếm cần tập trung lực chú ý, trên người Diệp Trần đổ ra một chút mồ hôi.
Thời gian qua đi từng ngày, Diệp Trần mỗi ngày nếu không phải tu luyện thì cùng Mộ Dung Khuynh Thành trải qua thế giới của hai người, thập phần phong phú.
Ngày hôm đó, một gã chấp sự Tri Mạc Vấn ở Lạc thành mang đến tin tức.
Nguyên lai là Yến Phượng Phượng gởi thư, bảo Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi Thiên Võ Vực họp mặt, bởi vì đường xá xa xôi, cho nên giao thư cho tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ Tri Mạc Vấn, cửa hàng của Tri Mạc Vấn trải rộng toàn bộ đại lục, thập phần thuận tiện mau lẹ.
Xem xong thư Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Rất lâu không đi Thiên Võ Vực rồi, ngày mai chúng ta xuất phát.
Thiên Võ Vực đối với phần lớn thiên tài mà nói, chính là thánh địa nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng không có ý nghĩa gì đặc thù cả, đứng ở trên cao cũng đã lạnh nhạt với mấy cái này rồi.
Đường xá xa xôi, không cần phải dốc toàn lực chạy đi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thừa lúc phi hành trên khôi lỗi, dùng vận tốc gấp 10 lần tốc độ âm thanh chậm chạp lướt tới phương hướng Thiên Võ Vực.
Trên đời, người bình thường vô vi, mỗi ngày vì nuôi sống gia đình đi sớm về trễ, cũng có dáng vẻ của đệ tử nhà giàu có, sống mơ mơ màng màng, trên đường đi, Diệp Trần cũng không để phi hành khôi lỗi đi nhanh, theo lướt qua trên không các toàn thành, thấy được một màn từng rất quen thuộc. Nếu như hắn không có linh hồn xuyên việt, vẫn ở thế giới kia thì cuộc sống của hắn, có lẽ hắn sẽ là một thành viên trong số chúng sinh phía dưới, mà bây giờ, hắn đã không sống phiền não nữa, việc muốn truy cầu chính là kiếm đạo đỉnh phong, thăm dò Thiên địa huyền bí.
Sở Trung Thiên thần sắc đạm mạc.
Bất quá mọi người cũng đã quen với dạng này của Sở Trung Thiên rồi, Sở Trung Thiên nếu như nói chuyện với vẻ ôn hòa, đó mới là khiến người khác thấy kì đấy.
- Đại sư huynh, ta rót rượu cho ngươi.
La Sát Nữ tên là Chu Mỹ Đình, là nhị sư muội của Sở Trung Thiên, hai người một mực có chút mập mờ, chỉ là Chu Mỹ Đình chung quy vẫn cho rằng Sở Trung Thiên quá bá đạo, thay đổi nữ nhân như thay quần áo, vì thế mới không xuyên phá tầng quan hệ này, nhưng theo Sở Trung Thiên cường thế dừng chân ở Thiên Võ Vực, Chu Mỹ Đình đã bắt đầu có chút ý thức nguy cơ, chủ động duy trì quan hệ giữa song phương, nàng tin tưởng, mình nhất định có thể buộc trái tim Sở Trung Thiên lại.
- Sở huynh, hiện tại ngươi chỉ là tu vị Linh Hải Cảnh trung kỳ, đã có thể xếp trong top 20, chờ ngươi tiến vào Linh Hải Cảnh hậu kỳ, trong thiên hạ, trong cùng đời tuyệt đối không có địch thủ.
- Tôn huynh nói không sai.
Mọi người lấy lòng Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên tiếp nhận chén rượu do Chu Mỹ Đình đưa tới uống một hơi cạn sạch, đạm mạc nói:
- Những người khác ta còn có tự tin này, nhưng Nam Phương Vực Quần còn có một Diệp Trần.
Qua nhiều năm như vậy, Sở Trung Thiên gặp qua rất nhiều thiên tài khủng bố, như đã từng là thanh niên ngũ cự đầu, hai đại yêu nghiệt, cường thế quật khởi - Tư Đồ Hạo, Bắc Minh Huy, cả đám đều không phải vật trong ao, chỉ là ở trong đầu của Sở Trung Thiên có một bức họa diện, đằng sau những thiên tài kia, còn có một bóng lưng cực lớn, bóng lưng này to lớn như thế, cơ hồ che lấp cả phiến thiên không, bao phủ tất cả thiên tài vào trong bóng ma, không thấy rõ diện mục thật sự của hắn, chỉ có thể nhìn thấy được ánh mắt lăng lệ ác liệt giống như kiếm khí kia thôi.
- Phân hoá Chân Nguyên phi kiếm, còn khó hơn so với tưởng tượng của ta a!
Đứng trước hồ nước, Diệp Trần vạch kiếm chỉ, Hoàng kim kiếm tự động ra khỏi vỏ, kiếm khí chằng chịt, xoay vòng quanh đỉnh đầu Diệp Trần hai vòng, Hoàng kim kiếm đột nhiên run lên, phân hoá ra hai Hoàng kim kiếm trông rất sống động, Hoàng kim kiếm này là do Chân Nguyên mô phỏng ra, ba kiếm nhất thể, không có chút phân biệt
Không nên xem thường phân hoá Chân Nguyên phi kiếm, việc này thật sự không dễ dàng, phân hoá Chân Nguyên phi kiếm khó khăn nhất là thuận theo tự nhiên, nếu như cưỡng ép phân hoá Chân Nguyên phi kiếm, đừng nói ba kiếm tề phát, bách kiếm tề phát Diệp Trần cũng biết, nhưng tiếc là dù thế cũng đâu được gì, phân hóa Chân Nguyên phi kiếm được cưỡng ép ra chỉ tương đương với Chân Nguyên công kích bình thường, dù kiếm ý của Diệp Trần rất cao minh, nhưng cũng không có bao nhiêu lực sát thương, tu luyện trong một thời gian ngắn, Diệp Trần tối đa chỉ có thể tự nhiên phân hoá ra hai thanh Chân Nguyên phi kiếm.
Chân Nguyên phi kiếm Chính thức, uy lực tối thiểu cũng phải được một phần ba bản thể, nếu không liền không đủ viên mãn, uy lực chưa đủ.
- Đi!
Ba đạo bóng kiếm bắn nhanh ra, trảm kích lên một tấm chắn thượng phẩm có chút tàn phá.
Phốc phốc!
Trên tấm chắn lập tức xuất hiện ba lỗ kiếm, lổ kiếm chính giữa cực mỏng, phảng phất như được đánh bóng cẩn thận, lổ kiếm hai bên thì có chút vặn vẹo, sắt lá xoay tròn, một cỗ mùi tanh, như là lưu huỳnh, lại hơi giống trứng thối.
Mặt tấm chắn thượng phẩm bị tàn phá này là chiến lợi phảm của Diệp Trần ở Huyết Chiến Hải, những thứ hoàn hảo, hắn đều giao cho Long Thần Thiên Cung, sau đó Long Thần Thiên Cung lại ban thưởng cho hắn, về phần bị tàn phá thì Diệp Trần lưu lại một bộ phận, còn lại cũng giao cho Long Thần Thiên Cung, hắn phát hiện, dùng thượng phẩm Bảo Khí bị tàn phá để khảo thí lực công kích, thập phần hữu hiệu, dù sao thượng phẩm Bảo Khí cho dù bị tàn phá, cũng không phải trung phẩm Bảo Khí có thể so sánh được, muốn phá hủy nó, cũng không phải là chuyện tông sư Linh Hải Cảnh bình thường có thể làm được, đây là công cụ trắc lực tốt nhất.
- Cũng không tệ lắm, có chừng một phần ba uy lực của bản thể.
Căn cứ quy mô và hình dạng của lổ kiếm, Diệp Trần không khó đoán được uy lực của Chân Nguyên phi kiếm.
PHỐC PHỐC!
Chân Nguyên phi kiếm xuyên qua tấm chắn thượng phẩm tàn phá, một loáng sau liền triệt để tan thành mây khói hóa thành hai sợi khói xanh.
Duy chỉ có Hoàng kim kiếm vẫn lợi hại như trước, không tổn hại mảy may.
Vèo!
Diệp Trần vẽ kiếm chỉ, Hoàng kim kiếm lập tức trở vào bao.
- Diệp Trần, bá mẫu gọi người ăn cơm kìa.
Cách đó không xa, Mộ Dung Khuynh Thành một thân áo tím, không có che mặt đi tới, làn gió thơm tràn ngập.
- Tốt, ta lập tức đi qua, để ta thay quần áo chút đã.
Diệp Trần hôn Mộ Dung Khuynh Thành thoáng một phát, xoay người đi đến trong phòng, phân hoá Chân Nguyên phi kiếm cần tập trung lực chú ý, trên người Diệp Trần đổ ra một chút mồ hôi.
Thời gian qua đi từng ngày, Diệp Trần mỗi ngày nếu không phải tu luyện thì cùng Mộ Dung Khuynh Thành trải qua thế giới của hai người, thập phần phong phú.
Ngày hôm đó, một gã chấp sự Tri Mạc Vấn ở Lạc thành mang đến tin tức.
Nguyên lai là Yến Phượng Phượng gởi thư, bảo Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi Thiên Võ Vực họp mặt, bởi vì đường xá xa xôi, cho nên giao thư cho tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ Tri Mạc Vấn, cửa hàng của Tri Mạc Vấn trải rộng toàn bộ đại lục, thập phần thuận tiện mau lẹ.
Xem xong thư Diệp Trần nói với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Rất lâu không đi Thiên Võ Vực rồi, ngày mai chúng ta xuất phát.
Thiên Võ Vực đối với phần lớn thiên tài mà nói, chính là thánh địa nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng không có ý nghĩa gì đặc thù cả, đứng ở trên cao cũng đã lạnh nhạt với mấy cái này rồi.
Đường xá xa xôi, không cần phải dốc toàn lực chạy đi, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thừa lúc phi hành trên khôi lỗi, dùng vận tốc gấp 10 lần tốc độ âm thanh chậm chạp lướt tới phương hướng Thiên Võ Vực.
Trên đời, người bình thường vô vi, mỗi ngày vì nuôi sống gia đình đi sớm về trễ, cũng có dáng vẻ của đệ tử nhà giàu có, sống mơ mơ màng màng, trên đường đi, Diệp Trần cũng không để phi hành khôi lỗi đi nhanh, theo lướt qua trên không các toàn thành, thấy được một màn từng rất quen thuộc. Nếu như hắn không có linh hồn xuyên việt, vẫn ở thế giới kia thì cuộc sống của hắn, có lẽ hắn sẽ là một thành viên trong số chúng sinh phía dưới, mà bây giờ, hắn đã không sống phiền não nữa, việc muốn truy cầu chính là kiếm đạo đỉnh phong, thăm dò Thiên địa huyền bí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.