Chương 1278: Một Thành Viên Trong Chúng Ta
Kiếm Du Thái Hư
19/02/2018
"Một đao mang theo hai trọng kình, Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm quả nhiên danh bất hư truyền."
Kinh Tịch Vương đôi mắt híp lại, lộ ra một tia nồng đậm kiêng kị.
"Thuấn phát ra hai trọng kình ah."
Diệp Trần cũng nhìn ra ảo diệu trong chưởng đao kia của Lãnh Phi Phàm, có một số bí pháp hoặc là võ học có thể tạo ra công kích ẩn chứa đa trọng kình, ví dụ như nhị trọng kình, tam trọng kình, tứ trọng kình. Kình lực càng nhiều thì công kích càng cường đại, nhưng nghiêm khắc mà nói thì những kình lực này cũng chỉ có thể coi là đa trọng kình bình thường, lực lượng tăng phúc không tính là quá khoa trương. Đối với đa trọng kình cao cấp, các đạo kình điệp gia cùng một chỗ, đạo kình mỗi lần gia tăng lên một trọng thì lực sát thương sẽ gia tăng gấp bội, chưởng đao vừa rồi kia của Lãnh Phi Phàm có ẩn chứa hai trọng kình, lợi dụng vào tính không ổn định khi hai trọng kình điệp gia cùng một chỗ, chẳng nhũng bổ thân thể Thương Nguyệt Công Tử ra, mà còn đem thân thể của hắn trực tiếp chấn nát bấy thành hư vô.
Đa trọng kình đúng là lợi khí dùng để khắc chế Bất Tử Chi Thân, đơn giản có thể để cho đối thủ không còn được một giọt máu nhỏ, vì vậy mà khó có thể trọng sinh.
"Ha ha, Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm quả nhiên lợi hại, Thương Nguyệt Công Tử ta cuối cùng cũng thấy được, ta xa xa vẫn không phải đối thủ của ngươi, bất quá lần sau gặp mặt, tất sẽ để cho ngươi được sáng mắt hơn."
Thân thể Thương Nguyệt Công Tử tuy bị vô số mảnh Đao khí nhỏ chấn nát bấy thành hư vô, nhưng vẫn còn có một hạt huyết nhục tròn nhỏ cỡ móng tay không bị đánh nát, hạt huyết nhục vỡ ra mang theo huyết khí nồng đậm tràn ra ngoài, sau một khắc, thân thể Thương Nguyệt Công Tử một lần nữa được ngưng tụ trở lại, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt bên ngoài thì không có chút thương thế nào.
"Huyết Diễn châu, khó trách ngươi dám khiêu chiến ta."
Lãnh Phi Phàm thản nhiên nói.
"Là Huyết Diễn châu, đây chính là một bảo vật có giá trị liên thành đấy."
Nghe Lãnh Phi Phàm vừa nói như vậy, không ít người kịp phản ứng.
Huyết Diễn châu là một loại bảo vật thập phần trân quý, loại bảo vật này không có công năng nào khác ngoài việc lưu lại cho bản thân một tánh mạng, chỉ cần đem Huyết Diễn châu luyện hóa vào trong cơ thể, sau đó ở trong nó sẽ chứa đựng một lượng huyết nhục nhất định, từ đó sẽ không sợ bị địch nhân đánh cho thịt nát xương tan, bởi vì muốn đánh nát bấy Huyết Diễn châu thì chỉ có thiên tài đạt tới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì mới có khả năng, còn phía dưới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì mặc cho ngươi có chiến lực tuyệt thế thế nào cũng đều khó có thể làm được.
về phần đem một tia huyết nhục giấu ở vị trí khác như ở bên trong Trữ Vật Linh Giới, đây là điều không thể thực hiện được vì chỉ cần cắt đứt liên hệ cùng bản thể thì tựu không có biện pháp trọng sinh khi bản thể chết đi. Đây là định luật vũ trụ đối với Tích Huyết Trọng Sinh, nếu không chỉ cần vung ra chút huyết nhục ở khắp nơi thì chẳng phải là vĩnh viễn sẽ không bị người khác giết chết sao.
Dưới tình huống bình thường, một quả Huyết Diễn châu có giá ít nhất là ngoài một vạn Nguyên thạch, hơn nữa dù có tiền cũng không chắc có thể mua được vì vừa xuất hiện đã ập tức bị người ta tranh mua rồi, nói cách khác, Thương Nguyệt Công Tử vì khiêu chiến Lãnh Phi Phàm đã trọn vẹn tổn thất không dưới một vạn Nguyên thạch, bất quá cái này cũng thể hiện đối phương rất có khí phách.
"Đúng vậy, nếu không có Huyết Diễn châu, Thương Nguyệt Công Tử ta hoàn toàn chính xác không dám khiêu chiến ngươi ah." Thương Nguyệt Công Tử hào phóng thừa nhận, lập tức, hắn lại nói: "Đương nhiên ngươi bây giờ vẫn còn có cơ hội giết ta."
"Yên tâm, ta đã nói là cho ngươi cơ hội một đao, ngươi đã không chết thì như vậy ta cũng sẽ không lại tiếp tục giết ngươi, trừ phi chính ngươi muốn chết." Lãnh Phi Phàm tầm mắt buông xuống, hờ hững nói.
"Ha ha, vậy đa tạ rồi."
Thương Nguyệt Công Tử trên mặt lộ ra một vòng mỉm cười, nhưng từ tận đáy lòng lại rât sợ hãi, có thể thuấn phát đa trọng kình thì cho dù là trên Thiên Vương bảng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được. Hiển nhiên, cảnh giới tuyệt đối của Lãnh Phi
Phàm sẽ không quá hai trọng kình, nếu không phải có hắn có Huyết Diễn châu thì đối phương có thể tại trong nháy mắt giết chết hắn mấy lần rồi.
Lãnh Phi Phàm không ly khai mà ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Diệp Trần.
"Thực lực Kinh Tịch Vương tuy không bằng bất luận người nào trên Thiên Vương bảng nhưng muốn đánh bại hắn thì ngươi cũng phải bạo lộ ra một ít thực lực, tựu cho ta xem xem, ngươi có thực lực gì a!"
Xa xa đứng tại trên bầu trời, mái tóc dài của Lãnh Phi Phàm khẽ động như những lưỡi đao.
Theo cuộc chiến đấu của Lãnh Phi Phàm cùng Thương Nguyệt Công Tử chấm dứt, ánh mắt của mọi người cũng đồng dạng như Lãnh Phi Phàm, đều tập trung ở trên người Diệp Trần cùng Kinh Tịch Vương.
"Kinh Tịch Vương có tu vi cảnh giới cao tới Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong, đây là một ưu thế thật lớn ah, hơn nữa còn có Kinh Tịch ma công, người trẻ tuổi kia hẳn phải nếm đau khổ rồi."
"Nhiều người như vậy ở đây, đoán chừng Kinh Tịch Vương sẽ không thẳng tay hạ sát đối thủ, ai biết được liệu sau lưng người trẻ tuổi kia có bối cảnh lợi hại gì hay không, nhưng giáo huấn hắn một lần là điều khẳng định có đấy."
"Cũng không nhất định a! Người trẻ tuổi kia biết rõ Kinh Tịch Vương có Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong cảnh giới vậy mà cũng không ly khai, khẳng định hắn có nắm chắc có thể toàn thân trở ra đấy."
"Hi vọng xa vời lắm, hắn sở dĩ không ly khai có lẽ là vì biết rõ, hắn dù có chạy cũng không thoát khỏi vòng đuổi giết của Kinh Tịch Vương ah."
"Điều này cũng đúng."
Mọi người nghị luận nhao nhao.
La Âm Không cùng Nguyên Khánh nghe lời mọi người nghị luận mà không khỏi cười nhạo, thầm nghĩ trong lòng: “Hắn cần gì phải chạy trốn, chỉ sợ kẻ phải chạy trốn chính là
tên Kinh Tịch Vương kia a! Đợi lát nữa, các ngươi tựu sẽ biết, đây là một cường đại kiếm khách có trình độ đáng sợ không thua kém gì Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm, Kinh Tịch Vương chọc vào hắn là tự tìm đường chết rồi.”
Ngoài đại môn phía Đông, nơi Lãnh Phi Phàm cùng Diệp Trần từng tranh phong, đã tạo ra một tràng cảnh khủng bố rõ mồn một trước mắt, tại đó vết đao cùng vết kiếm giăng khắp nơi đã minh chứng cho sự cường đại của gã Diệp Trần thần bí.
"Người trẻ tuổi kia, hiện tại ngươi còn có cơ hội, mau giao ra chiếc Thiên Vương cấp chiến hạm cỡ nhỏ kia thì ta có thể không truy cứu việc ngươi đã mạo phạm ta." Kinh Tịch Vương híp mắt, lạnh lùng nói.
Diệp Trần bật cười lớn, "Thứ đồ vật tại trên tay của ta, nếu là ngươi muốn thì có thể ra cái giá, nếu như cái giá làm ta thấy thoả mãn, có lẽ sẽ để lại cho ngươi."
"Ra giá? Thật có lỗi, Kinh Tịch Vương ta chưa bao giờ giao dịch cùng kẻ yếu."
Kinh Tịch Vương lắc đầu.
"Vậy ra tay đi, ngươi sẽ chết tâm phục khẩu phục đấy."
Gió thổi qua, Diệp Trần đứng bên trên cây gỗ khô mà y phục phiêu giương.
"Kinh Tịch ma công!"
Kinh Tịch Vương cũng không nói nhảm, phi thân bay lên, một chưởng cách không đánh hướng Diệp Trân, lập tức, khói đen như là bách quỷ dạ hành khủng bô tuôn trào ra.
Phốc!
Đám khói đen bao phủ lấy Diệp Trần cùng cây gỗ khô phía dưới hắn, cây gỗ khô lập tức bị nhuộm thành màu đen, trông nó lúc này hệt như một thanh kim loại màu đen vậy, ngay sau đó, cái gốc cây gỗ khô bị nhuộm đen này bị bạo liệt thành vô số mảnh vỡ nhỏ màu đen, những mảnh vỡ thật nhỏ màu đen này lại tiếp tục bị bạo liệt tạo thành một mắt xích bạo tạc.
Kinh Tịch ma công có đặc điểm bạo phá từ trong ra ngoài, lực sát thương kinh người.
"Ồ, còn người đâu rồi?"
"Chẳng lẽ tựu đã chết giống như vậy, đến hài cốt cũng không còn?"
Mọi người kinh ngạc phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà Diệp Trần biến mất vô tung vô ảnh, cũng không biết là chết rồi hay chưa, hay vẫn là dùng một loại thủ đoạn kinh người nào đó chạy thoát.
"Ma công thật bá đạo, đúng là rất lợi hại."
Đột ngột, ở bên trong làn khói đen còn lưu lại, thanh âm Diệp Trần truyền ra.
Theo tiếng nói nhìn lại, mọi người da đầu run lên.
Thân ảnh Diệp Trần còn muốn quỷ mị hơn so với quỷ ảnh, phiêu diêu không thể nào nắm lấy được, bởi vì tốc độ quá nhanh nên lưu lại vô số tàn ảnh trọng điệp với nhau, làm cho làn khói đen giống như đi xuyên qua thân thể của hắn vậy.
"Trong nháy mắt đã khám phá ra tuyệt chiêu của Kinh Tịch Vương, đem nhược điểm phóng đại ra vô hạn, còn bản thân hắn vẫn thủy chung đứng ở trong góc chết."
Lãnh Phi Phàm đồng tử co lại thành một điểm.
Có thể khám phá điểm yếu của chiêu thức một cách dễ dàng, còn bản thân lại tiến vào trong góc chết như vậy thì điều này tắc thì đã khó khăn hơn gấp 10 lần, góc chết, danh xưng cũng như ý nghĩa, tựu chính là nơi tuyệt đối không bị công kích quét tới, nó cũng giống như dòng hải lưu vậy, người bình thường mà tiến vào trong đó thì chỉ có thể phó mặc số phận mà không cách nào khống chế bản thân, nhưng đối với ngừời có kỹ năng bơi lội tuyệt đỉnh, tắc thì có thế ở giống như cá gặp nước vậy, có thể ở ngay giữa dòng hải lưu mà thuận lợi bơi đi.
Chiêu thức của Kinh Tịch Vương hiển nhiên phức tạp hơn vô số lần so với hải lưu, nhưng nhãn lực Diệp Trần lại có thể xem thấu sơ hở của nó thì cũng đã cường đại hơn so với người bình thường vô số lần rồi.
Phảng phất như chiêu thức của Kinh Tịch Vương trong mắt hắn không hề có bí mật đáng nói nào.
"Đây chẳng lẽ là cảnh giới Vô Ngã Chi Thiên Nhãn, không đúng, Vô Ngã Chi Thiên Nhãn chính là ở vào vô ý thức cảnh giới, mà với thực lực Kinh Tịch Vưong thì không có khả năng khiến cho hắn thi triển ra Vô Ngã Chi Thiên Nhãn!"
Lãnh Phi Phàm trong đầu hiện lên có vô số ý niệm, với tư cách mà một trong những nhân vật thiên tài trẻ tuổi đỉnh tiêm, hắn đã chứng kiến qua rất nhiều năng lực mà người thường không thấy được, năng lực của tuyệt đại bộ phận thiên tài trên Thiên Vương bảng đều bị hắn nhìn ra, nhưng hầu hết đều có khác biệt rất nhỏ.
"Các trận chiến tại Thần Chi Thí Luyện Tràng kỳ này, ta rất chờ mong một kẻ ngươi có thể xuất hiện."
Chậm rãi thở ra một hơi, Lãnh Phi Phàm ám đạo thầm nghĩ.
"Hỏa Điểu tinh từ lúc nào mà có một vị kiếm khách cường đại như vậy chứ, ta ly khai chín năm, tựa hồ đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện ah." Thương Nguyệt Công Tử chân mày nhăn lại.
Tại Hỏa Điểu tinh, kiếm khách duy nhất mà hắn kiêng kị chính là Kinh Hồng Công Tử cùng Lam Tiên Nhi, hiện tại, hắn có lòng tin có thể chiến thắng Lam Tiên Nhi, còn Kinh Hồng Công Tử bất quá như trước vẫn không có nắm chắc, giờ đây không thể tưởng được lại xuất hiện thêm một vị kiếm khách thần bí nữa.
"Rõ ràng đã bỏ qua Kinh Tịch ma công của ta, thật muốn chết."
Kinh Tịch Vương nổi giận, thân hóa ra hắc sắc ma điện, hắn hướng phía Diệp Trần lướt đến, đã biết đối phương có thân pháp cùng nhãn lực lợi hại, hắn tựu dùng cận chiến để đánh bại đối phương.
Do có đại khí trở ngại nên Kinh Tịch Vương chỉ bộc phát tốc độ gần kề đạt đến hơn hai ngàn lần tốc độ âm thanh, mà ở cái cự ly ngắn này, hắn cũng không thể đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, nhưng như vậy cũng đã đầy đủ rồi, sau khi thân thể lóe lên, Kinh Tịch Vương đã đến trước người Diệp Trần, tay phải dựng thẳng lên bổ về phía đầu Diệp Trần.
Quá nhanh, Diệp Trần cũng liền sắp bị một chưởng này bổ trúng.
Thế nhưng, đột ngột trên người Diệp Trần bắn ra cường đại Kiếm Thế, cái cổ Kiếm Thế này chỉ lóe lên rồi biến mất, đồng thời thân thể Kinh Tịch Vương lại bị định dạng hoàn toàn thoáng một chút.
Xùy! Sau khi kiếm quang hiện ra, thủ cấp Kinh Tịch Vương bay lên.
"Lần này ta sẽ không giết ngươi."
Diệp Trần không có ý định giết Kinh Tịch Vương dưới sự chứng kiến của tất cả ánh mắt mọi người đang nhìn trừng trừng về phía này, hắn mới chân ướt chân ráo đến đây, không nên gây ra quá nhiều sự tình, dù sao tại Hỏa Điểu tinh này cũng có tồn tại một số nhân vật đủ để đánh chết hắn, ví dụ như thành chủ Ly Hỏa Huyền Đe của Ly Hỏa thành, một mình ông ta cũng có thể đánh chết hắn một trăm lần rồi, chưa kể, ai biết được sau lưng Kinh Tịch Vương có nhân vật cường đại nào hay không.
Haaaa! Thanh âm hít một hơi lãnh khí vang lên thành từng mảnh, mọi người không biết vì sao Kinh Tịch Vương đã dừng lại một chút, tựa hồ có quan hệ cùng cái Kiếm Thế vừa lóe lên rồi biến mất kia, tuy tất cả bọn họ đều nhìn không ra điểm mê hoặc của nó, nhưng chung quy lại đều có một điểm chung là, bọn hắn đã hiểu rõ sự cường đại của Diệp Trần, dù sao Kinh Tịch Vương vẫn là một Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên cường giả, còn Diệp Trần là Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên, vậy mà lại có thể “leo thang” miểu sát Kinh Tịch Vương, kẻ cao hơn hắn hai trọng thiên cảnh giới, đây cũng là điều quá khoa trương rồi.
"Thú vị, hắn là một thành viên trong chúng ta."
Có thể phát giác được trên mặt Lãnh Phi Phàm lộ ra một tia tươi cười khó hiểu, vèo một tiếng, hắn quay người ly khai nơi đây với tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến lúc biến mất ở chân trời.
"Xem ra, ta còn xa xa không đủ cường đại rồi." Thương Nguyệt Công Tử cũng đã ra đi, hắn cũng muốn chuẩn bị thật chu đáo cho một trận chiến không lâu sắp tới tại Thần Chi Thí Luyện Tràng, đó cũng là thời điểm các thiên tài của Tinh Không hội tụ.
Thủ cấp nối liền lại với thân thể, Kinh Tịch Vương biết rõ chính mình đã dại dột nâng thiết bản lên rồi, đến một câu cũng không dám mở miệng, hắn nhanh chóng ly khai khỏi nơi đây một cách thập phần chật vật.
Kinh Tịch Vương đôi mắt híp lại, lộ ra một tia nồng đậm kiêng kị.
"Thuấn phát ra hai trọng kình ah."
Diệp Trần cũng nhìn ra ảo diệu trong chưởng đao kia của Lãnh Phi Phàm, có một số bí pháp hoặc là võ học có thể tạo ra công kích ẩn chứa đa trọng kình, ví dụ như nhị trọng kình, tam trọng kình, tứ trọng kình. Kình lực càng nhiều thì công kích càng cường đại, nhưng nghiêm khắc mà nói thì những kình lực này cũng chỉ có thể coi là đa trọng kình bình thường, lực lượng tăng phúc không tính là quá khoa trương. Đối với đa trọng kình cao cấp, các đạo kình điệp gia cùng một chỗ, đạo kình mỗi lần gia tăng lên một trọng thì lực sát thương sẽ gia tăng gấp bội, chưởng đao vừa rồi kia của Lãnh Phi Phàm có ẩn chứa hai trọng kình, lợi dụng vào tính không ổn định khi hai trọng kình điệp gia cùng một chỗ, chẳng nhũng bổ thân thể Thương Nguyệt Công Tử ra, mà còn đem thân thể của hắn trực tiếp chấn nát bấy thành hư vô.
Đa trọng kình đúng là lợi khí dùng để khắc chế Bất Tử Chi Thân, đơn giản có thể để cho đối thủ không còn được một giọt máu nhỏ, vì vậy mà khó có thể trọng sinh.
"Ha ha, Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm quả nhiên lợi hại, Thương Nguyệt Công Tử ta cuối cùng cũng thấy được, ta xa xa vẫn không phải đối thủ của ngươi, bất quá lần sau gặp mặt, tất sẽ để cho ngươi được sáng mắt hơn."
Thân thể Thương Nguyệt Công Tử tuy bị vô số mảnh Đao khí nhỏ chấn nát bấy thành hư vô, nhưng vẫn còn có một hạt huyết nhục tròn nhỏ cỡ móng tay không bị đánh nát, hạt huyết nhục vỡ ra mang theo huyết khí nồng đậm tràn ra ngoài, sau một khắc, thân thể Thương Nguyệt Công Tử một lần nữa được ngưng tụ trở lại, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt bên ngoài thì không có chút thương thế nào.
"Huyết Diễn châu, khó trách ngươi dám khiêu chiến ta."
Lãnh Phi Phàm thản nhiên nói.
"Là Huyết Diễn châu, đây chính là một bảo vật có giá trị liên thành đấy."
Nghe Lãnh Phi Phàm vừa nói như vậy, không ít người kịp phản ứng.
Huyết Diễn châu là một loại bảo vật thập phần trân quý, loại bảo vật này không có công năng nào khác ngoài việc lưu lại cho bản thân một tánh mạng, chỉ cần đem Huyết Diễn châu luyện hóa vào trong cơ thể, sau đó ở trong nó sẽ chứa đựng một lượng huyết nhục nhất định, từ đó sẽ không sợ bị địch nhân đánh cho thịt nát xương tan, bởi vì muốn đánh nát bấy Huyết Diễn châu thì chỉ có thiên tài đạt tới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì mới có khả năng, còn phía dưới Sinh Tử Cảnh thất trọng thiên thì mặc cho ngươi có chiến lực tuyệt thế thế nào cũng đều khó có thể làm được.
về phần đem một tia huyết nhục giấu ở vị trí khác như ở bên trong Trữ Vật Linh Giới, đây là điều không thể thực hiện được vì chỉ cần cắt đứt liên hệ cùng bản thể thì tựu không có biện pháp trọng sinh khi bản thể chết đi. Đây là định luật vũ trụ đối với Tích Huyết Trọng Sinh, nếu không chỉ cần vung ra chút huyết nhục ở khắp nơi thì chẳng phải là vĩnh viễn sẽ không bị người khác giết chết sao.
Dưới tình huống bình thường, một quả Huyết Diễn châu có giá ít nhất là ngoài một vạn Nguyên thạch, hơn nữa dù có tiền cũng không chắc có thể mua được vì vừa xuất hiện đã ập tức bị người ta tranh mua rồi, nói cách khác, Thương Nguyệt Công Tử vì khiêu chiến Lãnh Phi Phàm đã trọn vẹn tổn thất không dưới một vạn Nguyên thạch, bất quá cái này cũng thể hiện đối phương rất có khí phách.
"Đúng vậy, nếu không có Huyết Diễn châu, Thương Nguyệt Công Tử ta hoàn toàn chính xác không dám khiêu chiến ngươi ah." Thương Nguyệt Công Tử hào phóng thừa nhận, lập tức, hắn lại nói: "Đương nhiên ngươi bây giờ vẫn còn có cơ hội giết ta."
"Yên tâm, ta đã nói là cho ngươi cơ hội một đao, ngươi đã không chết thì như vậy ta cũng sẽ không lại tiếp tục giết ngươi, trừ phi chính ngươi muốn chết." Lãnh Phi Phàm tầm mắt buông xuống, hờ hững nói.
"Ha ha, vậy đa tạ rồi."
Thương Nguyệt Công Tử trên mặt lộ ra một vòng mỉm cười, nhưng từ tận đáy lòng lại rât sợ hãi, có thể thuấn phát đa trọng kình thì cho dù là trên Thiên Vương bảng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm được. Hiển nhiên, cảnh giới tuyệt đối của Lãnh Phi
Phàm sẽ không quá hai trọng kình, nếu không phải có hắn có Huyết Diễn châu thì đối phương có thể tại trong nháy mắt giết chết hắn mấy lần rồi.
Lãnh Phi Phàm không ly khai mà ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Diệp Trần.
"Thực lực Kinh Tịch Vương tuy không bằng bất luận người nào trên Thiên Vương bảng nhưng muốn đánh bại hắn thì ngươi cũng phải bạo lộ ra một ít thực lực, tựu cho ta xem xem, ngươi có thực lực gì a!"
Xa xa đứng tại trên bầu trời, mái tóc dài của Lãnh Phi Phàm khẽ động như những lưỡi đao.
Theo cuộc chiến đấu của Lãnh Phi Phàm cùng Thương Nguyệt Công Tử chấm dứt, ánh mắt của mọi người cũng đồng dạng như Lãnh Phi Phàm, đều tập trung ở trên người Diệp Trần cùng Kinh Tịch Vương.
"Kinh Tịch Vương có tu vi cảnh giới cao tới Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong, đây là một ưu thế thật lớn ah, hơn nữa còn có Kinh Tịch ma công, người trẻ tuổi kia hẳn phải nếm đau khổ rồi."
"Nhiều người như vậy ở đây, đoán chừng Kinh Tịch Vương sẽ không thẳng tay hạ sát đối thủ, ai biết được liệu sau lưng người trẻ tuổi kia có bối cảnh lợi hại gì hay không, nhưng giáo huấn hắn một lần là điều khẳng định có đấy."
"Cũng không nhất định a! Người trẻ tuổi kia biết rõ Kinh Tịch Vương có Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong cảnh giới vậy mà cũng không ly khai, khẳng định hắn có nắm chắc có thể toàn thân trở ra đấy."
"Hi vọng xa vời lắm, hắn sở dĩ không ly khai có lẽ là vì biết rõ, hắn dù có chạy cũng không thoát khỏi vòng đuổi giết của Kinh Tịch Vương ah."
"Điều này cũng đúng."
Mọi người nghị luận nhao nhao.
La Âm Không cùng Nguyên Khánh nghe lời mọi người nghị luận mà không khỏi cười nhạo, thầm nghĩ trong lòng: “Hắn cần gì phải chạy trốn, chỉ sợ kẻ phải chạy trốn chính là
tên Kinh Tịch Vương kia a! Đợi lát nữa, các ngươi tựu sẽ biết, đây là một cường đại kiếm khách có trình độ đáng sợ không thua kém gì Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm, Kinh Tịch Vương chọc vào hắn là tự tìm đường chết rồi.”
Ngoài đại môn phía Đông, nơi Lãnh Phi Phàm cùng Diệp Trần từng tranh phong, đã tạo ra một tràng cảnh khủng bố rõ mồn một trước mắt, tại đó vết đao cùng vết kiếm giăng khắp nơi đã minh chứng cho sự cường đại của gã Diệp Trần thần bí.
"Người trẻ tuổi kia, hiện tại ngươi còn có cơ hội, mau giao ra chiếc Thiên Vương cấp chiến hạm cỡ nhỏ kia thì ta có thể không truy cứu việc ngươi đã mạo phạm ta." Kinh Tịch Vương híp mắt, lạnh lùng nói.
Diệp Trần bật cười lớn, "Thứ đồ vật tại trên tay của ta, nếu là ngươi muốn thì có thể ra cái giá, nếu như cái giá làm ta thấy thoả mãn, có lẽ sẽ để lại cho ngươi."
"Ra giá? Thật có lỗi, Kinh Tịch Vương ta chưa bao giờ giao dịch cùng kẻ yếu."
Kinh Tịch Vương lắc đầu.
"Vậy ra tay đi, ngươi sẽ chết tâm phục khẩu phục đấy."
Gió thổi qua, Diệp Trần đứng bên trên cây gỗ khô mà y phục phiêu giương.
"Kinh Tịch ma công!"
Kinh Tịch Vương cũng không nói nhảm, phi thân bay lên, một chưởng cách không đánh hướng Diệp Trân, lập tức, khói đen như là bách quỷ dạ hành khủng bô tuôn trào ra.
Phốc!
Đám khói đen bao phủ lấy Diệp Trần cùng cây gỗ khô phía dưới hắn, cây gỗ khô lập tức bị nhuộm thành màu đen, trông nó lúc này hệt như một thanh kim loại màu đen vậy, ngay sau đó, cái gốc cây gỗ khô bị nhuộm đen này bị bạo liệt thành vô số mảnh vỡ nhỏ màu đen, những mảnh vỡ thật nhỏ màu đen này lại tiếp tục bị bạo liệt tạo thành một mắt xích bạo tạc.
Kinh Tịch ma công có đặc điểm bạo phá từ trong ra ngoài, lực sát thương kinh người.
"Ồ, còn người đâu rồi?"
"Chẳng lẽ tựu đã chết giống như vậy, đến hài cốt cũng không còn?"
Mọi người kinh ngạc phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà Diệp Trần biến mất vô tung vô ảnh, cũng không biết là chết rồi hay chưa, hay vẫn là dùng một loại thủ đoạn kinh người nào đó chạy thoát.
"Ma công thật bá đạo, đúng là rất lợi hại."
Đột ngột, ở bên trong làn khói đen còn lưu lại, thanh âm Diệp Trần truyền ra.
Theo tiếng nói nhìn lại, mọi người da đầu run lên.
Thân ảnh Diệp Trần còn muốn quỷ mị hơn so với quỷ ảnh, phiêu diêu không thể nào nắm lấy được, bởi vì tốc độ quá nhanh nên lưu lại vô số tàn ảnh trọng điệp với nhau, làm cho làn khói đen giống như đi xuyên qua thân thể của hắn vậy.
"Trong nháy mắt đã khám phá ra tuyệt chiêu của Kinh Tịch Vương, đem nhược điểm phóng đại ra vô hạn, còn bản thân hắn vẫn thủy chung đứng ở trong góc chết."
Lãnh Phi Phàm đồng tử co lại thành một điểm.
Có thể khám phá điểm yếu của chiêu thức một cách dễ dàng, còn bản thân lại tiến vào trong góc chết như vậy thì điều này tắc thì đã khó khăn hơn gấp 10 lần, góc chết, danh xưng cũng như ý nghĩa, tựu chính là nơi tuyệt đối không bị công kích quét tới, nó cũng giống như dòng hải lưu vậy, người bình thường mà tiến vào trong đó thì chỉ có thể phó mặc số phận mà không cách nào khống chế bản thân, nhưng đối với ngừời có kỹ năng bơi lội tuyệt đỉnh, tắc thì có thế ở giống như cá gặp nước vậy, có thể ở ngay giữa dòng hải lưu mà thuận lợi bơi đi.
Chiêu thức của Kinh Tịch Vương hiển nhiên phức tạp hơn vô số lần so với hải lưu, nhưng nhãn lực Diệp Trần lại có thể xem thấu sơ hở của nó thì cũng đã cường đại hơn so với người bình thường vô số lần rồi.
Phảng phất như chiêu thức của Kinh Tịch Vương trong mắt hắn không hề có bí mật đáng nói nào.
"Đây chẳng lẽ là cảnh giới Vô Ngã Chi Thiên Nhãn, không đúng, Vô Ngã Chi Thiên Nhãn chính là ở vào vô ý thức cảnh giới, mà với thực lực Kinh Tịch Vưong thì không có khả năng khiến cho hắn thi triển ra Vô Ngã Chi Thiên Nhãn!"
Lãnh Phi Phàm trong đầu hiện lên có vô số ý niệm, với tư cách mà một trong những nhân vật thiên tài trẻ tuổi đỉnh tiêm, hắn đã chứng kiến qua rất nhiều năng lực mà người thường không thấy được, năng lực của tuyệt đại bộ phận thiên tài trên Thiên Vương bảng đều bị hắn nhìn ra, nhưng hầu hết đều có khác biệt rất nhỏ.
"Các trận chiến tại Thần Chi Thí Luyện Tràng kỳ này, ta rất chờ mong một kẻ ngươi có thể xuất hiện."
Chậm rãi thở ra một hơi, Lãnh Phi Phàm ám đạo thầm nghĩ.
"Hỏa Điểu tinh từ lúc nào mà có một vị kiếm khách cường đại như vậy chứ, ta ly khai chín năm, tựa hồ đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện ah." Thương Nguyệt Công Tử chân mày nhăn lại.
Tại Hỏa Điểu tinh, kiếm khách duy nhất mà hắn kiêng kị chính là Kinh Hồng Công Tử cùng Lam Tiên Nhi, hiện tại, hắn có lòng tin có thể chiến thắng Lam Tiên Nhi, còn Kinh Hồng Công Tử bất quá như trước vẫn không có nắm chắc, giờ đây không thể tưởng được lại xuất hiện thêm một vị kiếm khách thần bí nữa.
"Rõ ràng đã bỏ qua Kinh Tịch ma công của ta, thật muốn chết."
Kinh Tịch Vương nổi giận, thân hóa ra hắc sắc ma điện, hắn hướng phía Diệp Trần lướt đến, đã biết đối phương có thân pháp cùng nhãn lực lợi hại, hắn tựu dùng cận chiến để đánh bại đối phương.
Do có đại khí trở ngại nên Kinh Tịch Vương chỉ bộc phát tốc độ gần kề đạt đến hơn hai ngàn lần tốc độ âm thanh, mà ở cái cự ly ngắn này, hắn cũng không thể đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, nhưng như vậy cũng đã đầy đủ rồi, sau khi thân thể lóe lên, Kinh Tịch Vương đã đến trước người Diệp Trần, tay phải dựng thẳng lên bổ về phía đầu Diệp Trần.
Quá nhanh, Diệp Trần cũng liền sắp bị một chưởng này bổ trúng.
Thế nhưng, đột ngột trên người Diệp Trần bắn ra cường đại Kiếm Thế, cái cổ Kiếm Thế này chỉ lóe lên rồi biến mất, đồng thời thân thể Kinh Tịch Vương lại bị định dạng hoàn toàn thoáng một chút.
Xùy! Sau khi kiếm quang hiện ra, thủ cấp Kinh Tịch Vương bay lên.
"Lần này ta sẽ không giết ngươi."
Diệp Trần không có ý định giết Kinh Tịch Vương dưới sự chứng kiến của tất cả ánh mắt mọi người đang nhìn trừng trừng về phía này, hắn mới chân ướt chân ráo đến đây, không nên gây ra quá nhiều sự tình, dù sao tại Hỏa Điểu tinh này cũng có tồn tại một số nhân vật đủ để đánh chết hắn, ví dụ như thành chủ Ly Hỏa Huyền Đe của Ly Hỏa thành, một mình ông ta cũng có thể đánh chết hắn một trăm lần rồi, chưa kể, ai biết được sau lưng Kinh Tịch Vương có nhân vật cường đại nào hay không.
Haaaa! Thanh âm hít một hơi lãnh khí vang lên thành từng mảnh, mọi người không biết vì sao Kinh Tịch Vương đã dừng lại một chút, tựa hồ có quan hệ cùng cái Kiếm Thế vừa lóe lên rồi biến mất kia, tuy tất cả bọn họ đều nhìn không ra điểm mê hoặc của nó, nhưng chung quy lại đều có một điểm chung là, bọn hắn đã hiểu rõ sự cường đại của Diệp Trần, dù sao Kinh Tịch Vương vẫn là một Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên cường giả, còn Diệp Trần là Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên, vậy mà lại có thể “leo thang” miểu sát Kinh Tịch Vương, kẻ cao hơn hắn hai trọng thiên cảnh giới, đây cũng là điều quá khoa trương rồi.
"Thú vị, hắn là một thành viên trong chúng ta."
Có thể phát giác được trên mặt Lãnh Phi Phàm lộ ra một tia tươi cười khó hiểu, vèo một tiếng, hắn quay người ly khai nơi đây với tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến lúc biến mất ở chân trời.
"Xem ra, ta còn xa xa không đủ cường đại rồi." Thương Nguyệt Công Tử cũng đã ra đi, hắn cũng muốn chuẩn bị thật chu đáo cho một trận chiến không lâu sắp tới tại Thần Chi Thí Luyện Tràng, đó cũng là thời điểm các thiên tài của Tinh Không hội tụ.
Thủ cấp nối liền lại với thân thể, Kinh Tịch Vương biết rõ chính mình đã dại dột nâng thiết bản lên rồi, đến một câu cũng không dám mở miệng, hắn nhanh chóng ly khai khỏi nơi đây một cách thập phần chật vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.