Chương 700: Ngự kiếm đả thương địch thủ. (Hạ)
Kiếm Du Thái Hư
02/07/2013
Thiên Kiếm Tông và Diệp Trần vừa chạm vào liên phân ra, từng người rút lui.
Bất quá Diệp Trần chỉ rút lui mấy trăm bước, đã khôi phục lại, mà Thiên Kiếm Tông vẫn một mực rút lui, căn bản không thể nào kiềm chế được thế lui.
- Lôi phệ!
Bỏ qua sóng xung kích còn sót lại, Diệp Trần thân như kiếm quang, xẹt qua trời cao, một kiếm mang theo lôi cầu màu bạc đánh về phía Thiên Kiếm Tông, khí tức hủy diệt tràn ngập phía chân trời.
- Thiên Kiếm Thức, Kiếm Trận!
Trên mặt Thiên Kiếm Tông bình tĩnh, trong cơ thể thoát ra mười tám chuôi Chân Nguyên trường kiếm, Chân Nguyên trường kiếm tạo thành kiếm trận, uy thế bạo tăng gấp mấy lần, nghênh hướng Diệp Trần.
Cờ-rắc!
Lôi cầu màu bạc và kiếm trận đụng vào cùng một chỗ, bầu trời thoáng cái thất sắc, chỉ lại lôi điện màu bạc cuồng vũ, từng đạo kiếm khí bay loạn khắp nơi, như là tận thế vậy.
Động tĩnh lớn như thế, không thể nào không khiến người khác chú ý được, chỉ thấy bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng lại có người chạy tới, hướng tây bắc là người Diệp gia và đệ tử Nam La Tông, những phương hướng khác cũng có một vài nhân vật giang hồ, trong khoảng thời gian ngắn, những người ở gần đó, tất cả đều chạy đến, nhân số không dưới một ngàn, hơn nữa còn có xu thế ngày càng nghiệm trọng nữa.
- Tiêu Thủy, xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh dắt tay nhau mà đến, sau lưng là một đoàn người Diệp gia, có Diệp gia trưởng lão, Diệp gia cung phụng, Diệp gia đệ tử, ít nhất cũng có ba bốn trăm người.
Diệp Tiêu Thủy hai tay ôm quyền, cung kính nói:
- Gia chủ, chủ mẫu.
Chợt, hắn mồm năm miệng mười nói tất cả chuyện mình biết ra.
- Thiên Kiếm Tông, ta đã nghe nói qua, người này hơn trăm năm trước chính là một trong những kiếm khách cao cấp nhất, không thể tưởng được cùng chiến đấu với Trần nhi lại chính là hắn.
Diệp Thiên Hào nhíu mày.
- Trần nhi có thể gặp nguy hiểm không?
Trầm Ngọc Thanh lo lắng nói.
Diệp Thiên Hào khẽ lắc đầu.
- Thoạt nhìn thì lực lượng ngang nhau, hơn nữa Trần nhi không phải còn có Ngự Kiếm Thuật sao? Cho đến giờ vẫn chưa thi triển ra, có lẽ có được tin tưởng nhất định nào đó.
Thiên Kiếm Tông tuy rằng khiến Diệp Thiên Hào khiếp sợ, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Diệp Trần, Diệp Thiên Hào cho rằng không có vấn đề gì cả, tiềm lực của võ giả cũng có cực hạn, Thiên Kiếm Tông trăm năm trước tuy rằng đã là một trong những kiếm khách cao cấp nhất, nhưng nếu không có kỳ ngộ nào thì... cả đời chỉ dừng ở chỗ này thôi, càng trẻ tuổi, tu vị càng cao càng tốt, như vậy thì sẽ dễ dàng đột phá cảnh giới vốn có hơn, đã qua trăm tuổi, về cơ bản đã không còn hy vọng gì nữa rồi, ngay cả bước vào cảnh giới nửa bước Vương Giả cũng là một hy vọng xa vời.
Nếu không Vương giả của Chân Linh đại lục tối thiểu cũng gia tăng gấp 10 lần hiện giờ.
- Điều này cũng đúng.
Trầm Ngọc Thanh thả lỏng một hơi, sự lợi hại của Ngự Kiếm Thuật, mọi người cũng biết rõ một hai, theo như mọi người thấy thì quả thực là thần hồ kỳ kỹ.
- Cùng chiến đấu với Diệp Trần là ai thế?
- Người này thật là lợi hại, rõ ràng có thể đánh ngang tay với Diệp Trần, Diệp Trần thế nhưng chính là đệ nhất của Tông Sư Bảng, danh xưng Kiếm Tông đấy.
- Tông Sư Bảng không xếp nhưng cao thủ tông sư cấp ngoài 250 tuổi, chẳng lẽ tuổi của người này đã quá 250, là kiếm khách nổi danh của thời đại trước.
Nhận thức Thiên Kiếm Tông không có bao nhiêu người cả, cũng không thể trách bọn hắn cô lậu quả văn, chủ yếu là Thiên Kiếm Tông thoái ẩn đã quá lâu rồi, người trên giang hồ nhận biết hắn đã không còn bao nhiêu nữa.
Một ít người tin tức linh thông, ẩn ẩn biết rõ tiền căn hậu quả, lão già tóc bạc này hiển nhiên là vì danh xưng Kiếm Tông mà đến, cũng chỉ có danh xưng Kiếm Tông, mới có thể khiến cho những lão quái vật này xuất mã thôi.
- Diệp Trần, ta muốn toàn lực ứng phó.
Thiên Kiếm Tông không định kéo dài thêm nữa.
- Phóng tay đi!
Diệp Trần súc thế chuẩn bị.
- Thiên Kiếm Thức, Trảm Tinh Kiếm!
Trường kiếm Thu Thủy giơ lên cao, trên không sơn mạch bỗng nhiên đen lại, từng khỏa tinh thần hư ảnh lập loè thành hình, Thiên Kiếm Tông tóc trắng tung bay, một kiếm nổi giận chém xuống, tất cả tinh thần hư ảnh nhao nhao vỡ ra, như là một kiếm chém vỡ vô số tinh thần vậy.
- Kim Chi Cuồng Tiêu!
Đồng thời khi tinh thần vỡ ra, một vòng gợn sóng màu vàng kịch liệt kéo dài, phảng phất như một dòng sông màu vàng trong tinh không, chia tinh không thành hai nửa vậy.
Oanh!
Tiếng nổ tung kịch liệt khiến Thiên địa bắt đầu lắc lư, không gian vặn vẹo một khu vực lớn nơi hai người giao thủ, một mảnh mơ hồ, tất cả đều bị kéo dài ra, vặn vẹo.
Sau một khắc!
Một điểm vầng sáng sáng choi bộc phát, sống như là một khỏa tinh thần lớn bộc phát vậy, nương theo đó còn có một chút điểm màu vàng lấm tấm
Thiên Kiếm Tông hít sâu một hơi, hộ thể Chân Nguyên thúc dục đến cực hạn, cả người bay rớt ra ngoài, trong quá trình bay ngược, thỉnh thoảng lại có điểm lấm tấm màu vàng rơi vào trên hộ thể Chân Nguyên, kích phát ra ngàn vạn hỏa tinh, phát ra âm vang nổ mạnh, mỗi một lần phát ra tiếng nổ mạnh, sắc mặt Thiên Kiếm Tông liền tái nhợt thêm một phần.
Tình huống của Diệp Trần cũng không khác lắm với Thiên Kiếm Tông, hắn có bán cực phẩm phòng ngự áo giáp, Thiên Kiếm Tông cũng có, bất đồng chính là, Thiên Kiếm Tông không có tầng long cốt phòng ngự, cho nên bị thổ ra chút khi huyết, sắc mặt tái nhợt, mà Diệp Trần thì lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ bị vầng sáng sáng chói đẩy bay ra ngoài thôi.
- Thiên Kiếm Tông, nếu như ngươi chỉ có có thể này thì chỉ sợ sẽ khiến ngươi thất vọng rồi.
Trên đường lùi lại, Diệp Trần vẫn có thể mở miệng.
Qua thời gian mấy lần nháy mắt, Thiên Kiếm Tông bình phục khí huyết, trả lời:
- Ta và ngươi tám lạng nửa cân, ta không thể thắng ngươi, ngươi cũng không có khả năng thắng ta.
Hắn không thể không thừa nhận, lấy thực lực của hắn, cũng không cách nào đánh bại Diệp Trần, việc này khiến hắn thập phần khiếp sợ, căn cứ theo tư liệu hắn lấy được, lúc đánh một trận với Độc Cô Tuyệt, thực lực của Diệp Trần còn không có mạnh như vậy, lúc này mới qua bao nhiêu ngày chứ, không ngờ thực lực lại có tiến bộ nhất định.
- Ngươi tin chắc vậy sao!
Đồng thời lúc nói chuyện, kiếm chỉ bên tay trái Diệp Trần điểm một cái, trường kiếm Phỉ lục sắc bên hông tự động xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, ngay lập tức đến trước người Thiên Kiếm Tông, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, trường kiếm Phỉ lục sắc đã phá vỡ hộ thể Chân Nguyên của hắn, một kiếm trảm kích lên phòng ngự khải giáp.
PHỐC!
Máu tươi phun ra, Thiên Kiếm Tông lại lần nữa nhanh lùi lại, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Bất quá Diệp Trần chỉ rút lui mấy trăm bước, đã khôi phục lại, mà Thiên Kiếm Tông vẫn một mực rút lui, căn bản không thể nào kiềm chế được thế lui.
- Lôi phệ!
Bỏ qua sóng xung kích còn sót lại, Diệp Trần thân như kiếm quang, xẹt qua trời cao, một kiếm mang theo lôi cầu màu bạc đánh về phía Thiên Kiếm Tông, khí tức hủy diệt tràn ngập phía chân trời.
- Thiên Kiếm Thức, Kiếm Trận!
Trên mặt Thiên Kiếm Tông bình tĩnh, trong cơ thể thoát ra mười tám chuôi Chân Nguyên trường kiếm, Chân Nguyên trường kiếm tạo thành kiếm trận, uy thế bạo tăng gấp mấy lần, nghênh hướng Diệp Trần.
Cờ-rắc!
Lôi cầu màu bạc và kiếm trận đụng vào cùng một chỗ, bầu trời thoáng cái thất sắc, chỉ lại lôi điện màu bạc cuồng vũ, từng đạo kiếm khí bay loạn khắp nơi, như là tận thế vậy.
Động tĩnh lớn như thế, không thể nào không khiến người khác chú ý được, chỉ thấy bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng lại có người chạy tới, hướng tây bắc là người Diệp gia và đệ tử Nam La Tông, những phương hướng khác cũng có một vài nhân vật giang hồ, trong khoảng thời gian ngắn, những người ở gần đó, tất cả đều chạy đến, nhân số không dưới một ngàn, hơn nữa còn có xu thế ngày càng nghiệm trọng nữa.
- Tiêu Thủy, xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh dắt tay nhau mà đến, sau lưng là một đoàn người Diệp gia, có Diệp gia trưởng lão, Diệp gia cung phụng, Diệp gia đệ tử, ít nhất cũng có ba bốn trăm người.
Diệp Tiêu Thủy hai tay ôm quyền, cung kính nói:
- Gia chủ, chủ mẫu.
Chợt, hắn mồm năm miệng mười nói tất cả chuyện mình biết ra.
- Thiên Kiếm Tông, ta đã nghe nói qua, người này hơn trăm năm trước chính là một trong những kiếm khách cao cấp nhất, không thể tưởng được cùng chiến đấu với Trần nhi lại chính là hắn.
Diệp Thiên Hào nhíu mày.
- Trần nhi có thể gặp nguy hiểm không?
Trầm Ngọc Thanh lo lắng nói.
Diệp Thiên Hào khẽ lắc đầu.
- Thoạt nhìn thì lực lượng ngang nhau, hơn nữa Trần nhi không phải còn có Ngự Kiếm Thuật sao? Cho đến giờ vẫn chưa thi triển ra, có lẽ có được tin tưởng nhất định nào đó.
Thiên Kiếm Tông tuy rằng khiến Diệp Thiên Hào khiếp sợ, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Diệp Trần, Diệp Thiên Hào cho rằng không có vấn đề gì cả, tiềm lực của võ giả cũng có cực hạn, Thiên Kiếm Tông trăm năm trước tuy rằng đã là một trong những kiếm khách cao cấp nhất, nhưng nếu không có kỳ ngộ nào thì... cả đời chỉ dừng ở chỗ này thôi, càng trẻ tuổi, tu vị càng cao càng tốt, như vậy thì sẽ dễ dàng đột phá cảnh giới vốn có hơn, đã qua trăm tuổi, về cơ bản đã không còn hy vọng gì nữa rồi, ngay cả bước vào cảnh giới nửa bước Vương Giả cũng là một hy vọng xa vời.
Nếu không Vương giả của Chân Linh đại lục tối thiểu cũng gia tăng gấp 10 lần hiện giờ.
- Điều này cũng đúng.
Trầm Ngọc Thanh thả lỏng một hơi, sự lợi hại của Ngự Kiếm Thuật, mọi người cũng biết rõ một hai, theo như mọi người thấy thì quả thực là thần hồ kỳ kỹ.
- Cùng chiến đấu với Diệp Trần là ai thế?
- Người này thật là lợi hại, rõ ràng có thể đánh ngang tay với Diệp Trần, Diệp Trần thế nhưng chính là đệ nhất của Tông Sư Bảng, danh xưng Kiếm Tông đấy.
- Tông Sư Bảng không xếp nhưng cao thủ tông sư cấp ngoài 250 tuổi, chẳng lẽ tuổi của người này đã quá 250, là kiếm khách nổi danh của thời đại trước.
Nhận thức Thiên Kiếm Tông không có bao nhiêu người cả, cũng không thể trách bọn hắn cô lậu quả văn, chủ yếu là Thiên Kiếm Tông thoái ẩn đã quá lâu rồi, người trên giang hồ nhận biết hắn đã không còn bao nhiêu nữa.
Một ít người tin tức linh thông, ẩn ẩn biết rõ tiền căn hậu quả, lão già tóc bạc này hiển nhiên là vì danh xưng Kiếm Tông mà đến, cũng chỉ có danh xưng Kiếm Tông, mới có thể khiến cho những lão quái vật này xuất mã thôi.
- Diệp Trần, ta muốn toàn lực ứng phó.
Thiên Kiếm Tông không định kéo dài thêm nữa.
- Phóng tay đi!
Diệp Trần súc thế chuẩn bị.
- Thiên Kiếm Thức, Trảm Tinh Kiếm!
Trường kiếm Thu Thủy giơ lên cao, trên không sơn mạch bỗng nhiên đen lại, từng khỏa tinh thần hư ảnh lập loè thành hình, Thiên Kiếm Tông tóc trắng tung bay, một kiếm nổi giận chém xuống, tất cả tinh thần hư ảnh nhao nhao vỡ ra, như là một kiếm chém vỡ vô số tinh thần vậy.
- Kim Chi Cuồng Tiêu!
Đồng thời khi tinh thần vỡ ra, một vòng gợn sóng màu vàng kịch liệt kéo dài, phảng phất như một dòng sông màu vàng trong tinh không, chia tinh không thành hai nửa vậy.
Oanh!
Tiếng nổ tung kịch liệt khiến Thiên địa bắt đầu lắc lư, không gian vặn vẹo một khu vực lớn nơi hai người giao thủ, một mảnh mơ hồ, tất cả đều bị kéo dài ra, vặn vẹo.
Sau một khắc!
Một điểm vầng sáng sáng choi bộc phát, sống như là một khỏa tinh thần lớn bộc phát vậy, nương theo đó còn có một chút điểm màu vàng lấm tấm
Thiên Kiếm Tông hít sâu một hơi, hộ thể Chân Nguyên thúc dục đến cực hạn, cả người bay rớt ra ngoài, trong quá trình bay ngược, thỉnh thoảng lại có điểm lấm tấm màu vàng rơi vào trên hộ thể Chân Nguyên, kích phát ra ngàn vạn hỏa tinh, phát ra âm vang nổ mạnh, mỗi một lần phát ra tiếng nổ mạnh, sắc mặt Thiên Kiếm Tông liền tái nhợt thêm một phần.
Tình huống của Diệp Trần cũng không khác lắm với Thiên Kiếm Tông, hắn có bán cực phẩm phòng ngự áo giáp, Thiên Kiếm Tông cũng có, bất đồng chính là, Thiên Kiếm Tông không có tầng long cốt phòng ngự, cho nên bị thổ ra chút khi huyết, sắc mặt tái nhợt, mà Diệp Trần thì lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ bị vầng sáng sáng chói đẩy bay ra ngoài thôi.
- Thiên Kiếm Tông, nếu như ngươi chỉ có có thể này thì chỉ sợ sẽ khiến ngươi thất vọng rồi.
Trên đường lùi lại, Diệp Trần vẫn có thể mở miệng.
Qua thời gian mấy lần nháy mắt, Thiên Kiếm Tông bình phục khí huyết, trả lời:
- Ta và ngươi tám lạng nửa cân, ta không thể thắng ngươi, ngươi cũng không có khả năng thắng ta.
Hắn không thể không thừa nhận, lấy thực lực của hắn, cũng không cách nào đánh bại Diệp Trần, việc này khiến hắn thập phần khiếp sợ, căn cứ theo tư liệu hắn lấy được, lúc đánh một trận với Độc Cô Tuyệt, thực lực của Diệp Trần còn không có mạnh như vậy, lúc này mới qua bao nhiêu ngày chứ, không ngờ thực lực lại có tiến bộ nhất định.
- Ngươi tin chắc vậy sao!
Đồng thời lúc nói chuyện, kiếm chỉ bên tay trái Diệp Trần điểm một cái, trường kiếm Phỉ lục sắc bên hông tự động xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, ngay lập tức đến trước người Thiên Kiếm Tông, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, trường kiếm Phỉ lục sắc đã phá vỡ hộ thể Chân Nguyên của hắn, một kiếm trảm kích lên phòng ngự khải giáp.
PHỐC!
Máu tươi phun ra, Thiên Kiếm Tông lại lần nữa nhanh lùi lại, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.