Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 446: Ngự Thú công tử Mạc Tường. (Thượng,hạ)

Kiếm Du Thái Hư

13/05/2013

Ngũ Độc Quỷ Tướng thập phần khiếp sợ, hắn thân là người đứng đầu trong 108 đại Quỷ Tướng của Cửu U Giáo cũng không phải là nói chơi. Lúc còn chưa đột phá đến Linh Hải Cảnh, phát ra Độc hệ Chân Nguyên đã có thể ăn mòn đại bộ phận Chân Nguyên, sát nhân trong vô hình. Sau khi trở thành đại năng Linh Hải Cảnh, uy lực của Độc hệ Chân Nguyên lại lớn hơn mấy lần so với trước kia, đối phó với một tên cường giả Tinh Cực Cảnh còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Dù sao đây cũng không phải là quyết đấu chính diện, không phải bằng vào lực công kích và phòng ngự để phân thắng bại. Bất kể nói thế nào thì cấp độ Chân Nguyên của Diệp Trần chính là Tinh Cực Cảnh không sai vào đâu được, mà Chân Nguyên của hắn lại là Chân Nguyên của Linh Hải Cảnh, cả hai hơn kém nhau cả một cấp bậc.

Nghe vậy, Ma y nhân nói:

- Lực quan sát của kiếm khách rất nhạy cảm, lần đầu không được chỉ sợ lần sau cũng không được, nhưng chưa hẳn phải đặt mục tiêu lên người hắn, độc của ngươi cũng không phải chỉ dùng để giết người mà.

- Ngươi nói nữ nhân kia

Ngũ Độc Quỷ Tướng đoán được ý tứ của Ma y nhân.

Ma y nhân không nói.

- Hắc hắc, ngươi nói không sai, cần gì phải nhắm vào tiểu tử kia, ta chỉ cần khiến bằng hữu của hắn trúng độc thì hắn không thể không đến cầu ta được.

Ngũ Độc Quỷ Tướng nhắm hai mắt lại, linh hồn lực bám vào Vô Tâm Độc Khí, thúc dục nó lần thứ hai bay về hướng Phong Vũ Lâu.

Độc khí vô hình vô sắc, mật độ so với không khí còn thấp hơn, hơn nữa phương hướng phiêu động của nó lại rất quỷ dị, giống như biến không khí trở thành con đường để tiến lên vậy, nếu không dùng linh hồn lực cẩn thận quét qua thì căn bản không phát hiện được ở trong không khí có xen lẫn một đám độc khí trí mạng.

Vô Tâm Độc Khí xuất hiện ở trong phòng ngủ của Mộ Dung Khuynh Thành, bao phủ về phía nàng.

Hai mắt nhắm chặt của Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên mở ra, trong mắt lập lòe hắc quang, chỉ đơn giản liền phát hiện được ở trong không khí có một đám khí màu tim, một đám khí màu tím mắt thường căn bản không thể thấy được, có trời mới biết nàng làm sao mà thấy được, chỉ biết màu tím mà ngay cả Diệp Trần cũng không thấy đã bị nàng phát hiện.

Vươn tay phải ra, Mộ Dung Khuynh Thành cách không co rụt lại.

Sau một khắc!

Vô Tâm Độc Khí thân bất do kỷ cuốn thành một đoàn, bị một tầng lực trường vô hình bao trùm, bởi vì mật độ được tăng lớn cho nên nhan sắc của độc khí trở nên đâm đặc hơn bao giờ hết.

"Độc khí, có người muốn ám toán ta. " Chân Nguyên trong Thiên Ma Lực Tràng bị ăn mòn, xuy xuy rung động, Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày, ánh mắt thâm thúy truy theo căn nguyên Vô Tâm Độc Khí, nàng muốn tìm được người ra tay là ai.

Chỉ là ánh mắt vừa ra khỏi bên ngoài Phong Vũ Lâu thì độc khí giống như dải lụa liền bị tiêu tán, BA~ BA~, mấy người ở phụ cận thần không biết quỷ không hay ngã xuống, lập tức trúng độc bỏ mình. Chợt, cư dân ở những kiến trúc gần đó cũng nhao nhao ngã lăn ra đất. Đợi đến khi có người phát giác ra chuyện khác thường thì trong phương viên mấy ngàn thước, ngoại trừ võ giả Bão Nguyên Cảnh lợi hại và cường giả Tinh Cực Cảnh thì gà chó không còn. Phải biết rằng đây chỉ là một dải độc khí thật dài, Độc khí được Độc hệ Chân Nguyên cô đọng mà thành, sau khí khuếch tán ra còn có thể giết chết phần lớn người trong phạm vi ngàn thước thì độc tính của nó quả thật không thể nào tưởng tượng được, so với bất cứ loại độc nào trên giang hồ đều độc hơn.

- Lại bị phát hiện rồi!

Trên mặt Ngũ Độc Quỷ Tướng như bị thiêu đốt, lần thứ nhất động thủ đối với Diệp Trần thất bại, lần thứ hai với Mộ Dung Khuynh Thành vẫn thất bại, cái này đã không thể dùng xấu hổ để hình dung nữa rồi, mà là quá xấu hổ, con mẹ nó, hắn tốt xấu gì cũng là đại năng Linh Hải Cảnh tinh thông Độc công, rõ ràng lại bị thất bại trên tay hai cường giả Tinh Cực Cảnh.

Không cần Ngũ Độc Quỷ Tướng nói, Ma y nhân đã phát giác được ở phụ cận chết rất nhiều người, ngươi chết nói rõ là Ngũ Độc Quỷ Tướng đã mất đi sự không chế đối với Độc khí hoặc là độc khí tự động tản mát ra, cho nên khả năng thành công là không đáng kể. Dù sao nếu thành công thì Ngũ Độc Quỷ Tướng hoàn toàn không cần phải giết nhiều người, tự tìm phiền toái như vậy.

- Nơi này không nên ở lâu, chúng ta trước tiên nên ly khai đã!

Ma y nhân tỉnh táo nói.

Hai người vội vàng rời khỏi sân nhỏ, biến mất khỏi phiến khu vực này.

Két kẹt!

Cửa phòng trọ của Mộ Dung Khuynh Thành bị đẩy ra, Diệp Trần đi đến, mở miệng nói:

- Tựa hồ có người đánh chủ ý vào ta, ngươi không sao chứ!

Sau khi bị độc khí tập kích, Diệp Trần phóng linh hồn lực ra bốn phương tám hướng, nhưng không đợi hắn tìm được người ra tay thì chỗ của Mộ Dung Khuynh Thành đã xảy ra chuyện, người ở phụ cận cũng bị chết thành mảng lớn.

- Chất độc này rất lợi hại!

Tay phải Mộ Dung Khuynh Thành nâng lên trong hư không, bên trong vùng lực trường vặn vẹo, độc khí màu tím khẽ nhúc nhích giống như chất lỏng, ngưng tụ thành hình tròn.

Diệp Trần liếc mắt đánh giá độc khí, nói:

- Người ra tay hẳn là cao thủ tinh thông Độc công, hơn nữa bên trên độc khí ẩn chứa linh hồn lực khó có thể phát giác được.

- Đại năng Linh Hải Cảnh!

Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày, chỉ có đại năng Linh Hải Cảnh mới có thể thúc dục linh hồn lực thôi.



Diệp Trần gật gật đầu, người ta tay tất nhiên là đại năng Linh Hải Cảnh.

- Bọn hắn sao lại ra tay với chúng ta?

- Một chút manh mối cũng không có, nhưng ta ngược lại nhớ tới một người, kẻ đứng đầu trong 108 đại Quỷ Tướng của Cửu U Giáo - Ngũ Độc Quỷ Tướng. Nghe nói độc do hắn thả ra, đủ để hạ độc chết ngàn vạn người, đương nhiên ta chỉ là liên tưởng đến hắn thôi, tạm thời không có chứng cứ gì chứng minh là hắn cả. Nam Phương Vực Quần vô biên vô hạn, ngươi tình thông Độc không phải chỉ có mình hắn, có lẽ là một người khác cũng nên.

Diệp Trần không nhớ mình từng đắc tội cao thủ Độc công nào, nên đành phải liên tưởng đến Ngũ Độc Quỷ Tướng của Cửu U Giáo .

Nếu Mộ Dung Khuynh Thành đã không có việc gì, thì Diệp Trần liền cáo từ đối phương, trở lại phòng trọ của mình.

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Ngày kế tiếp, bốn người cùng lên đường tiến về phía bắc.

Bầu trời quang đãng như được giặt rửa qua, mây trắng từng đóa bồng bềnh!

Phía dưới là một mảnh bình nguyên rộng lớn, trên đó ngọn núi đá sừng sững đứng đấy.

XÍU... UU!!

Một đạo bóng đen khổng lồ chợt lóe lên ở ngọn núi bên trái.

Ngay sau đó là hai đạo bóng đen từ một bên khác bắn ra như gió lốc, ngọn núi rung động vài cái, đầu tiên là vị trí bên trái bị cọ xát qua nứt vỡ tạo thành hình nửa vòng tròn, giống như là bị cắt, chợt, phía bên phải cũng xuất hiện hai nửa hình tròn, cả ngọn núi nhìn từ phía trên giống như là một quả táo bị người ta cắn mất vài chỗ vậy

- Toàn bộ Nam Phương Vực Quần, phỏng chừng cũng chỉ còn người của Ngự Thú Môn chúng ta mới có thể đuổi đi nhẹ nhõm như vậy thôi.

Từ một đạo bóng đen đuổi theo phía sau truyền ra thanh âm, nói chuyện chính là một thanh niên thân mặc hạt y, lớn lên mày rậm mắt hổ, cốt cách vừa thô vừa to, khí tức bưu hãn thập phần dày đặc. Mà bóng đen dưới người hắn lại là một đầu đại điêu màu đen, đại điêu dài hơn 10m, hai cánh triển khai ra không sai biệt lắm cũng phải 20m, đúng là yêu thú bát cấp đạt trình độ cao - Hắc Phong Điêu. Chiến lực của Hắc Phong Điêu không tầm thường nhưng thứ trân quý nhất vẫn là tốc độ của nó, trong nháy mắt, nó có thể đột phá gấp bảy lần vận tốc âm thanh.

Phía trên một đầu Hắc Phong Điêu bên cạnh, nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khẽ cười nói:

- Nhị sư huynh, từ hôm qua đến giờ ngươi thật cao hứng, có phải muốn đến gặp người tình trong mộng rồi phải không hả?

Hạt y thanh niên đỏ mặt lên

- Chớ có giễu cợt ta, ta thích nàng nhưng nàng chưa hẳn là thế, nếu ta có thực lực như Đại sư huynh thì tốt rồi.

Trên lưng Hắc Phong Điêu bay phía trước, một thanh niên anh tuấn thân mang thanh y chắp tay đứng trên đó, cuồng phong tuy rằng bị Chân Nguyên ngăn cách bên ngoài, nhưng không biết có phải do thanh niên tận lực làm hay không mà vẫn có một tia khí lưu được thẩm thấu qua, thổi mái tóc đen dài của hắn tung bay, thoạt nhìn thật tiêu sái không bị trói buộc. Nghe được thanh âm do hạt y thanh niên vận dụng Chân Nguyên phát ra, hắn bĩu môi, khí phách nói:

- Nhị sư đệ, nếu ta là người thì liền trực tiếp thổ lộ cùng nàng, nam nhân vẫn nên bá đạo một chút thì tốt hơn. Nhưng tiếc là ngoại trừ Lôi Chi Công Chúa, còn không có ai có thể khiến ta vừa ý cả, bằng không ta đã sớm tạm biệt cuộc sống đơn độc rồi.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần che miệng cười nói:

- Ngươi xem, Đại sư huynh cũng ủng hộ ngươi đấy.

Gãi gãi đầu, trên mặt hạt y thanh niên càng thêm càng đỏ.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba người cưỡi trên Hắc Phong Điêu thẳng tắp bay vút, tạo nên một vệt sáng dài đen ở phía sau.

Tốc độ của Hắc Phong Điêu rất nhanh, đã vượt qua những người đang lần lượt chạy đi, lúc vượt qua bốn người song song thì thanh niên anh tuấn vô thức liếc qua. Cái liếc xuống này, khiến ánh mắt của hắn rốt cuộc không cách nào chuyển dời đi được nữa, dù là lúc Hắc Phong Điêu vượt qua bốn người thì hắn cũng quay đầu lại nhìn, còn cố ý giảm thấp tốc độ Hắc Phong Điêu xuống nữa.

Quan sát bốn người, bốn người theo thứ tự là hai nam hai nữ, người trẻ tuổi bên trái tướng mạo bình thường, khí tức cũng bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Phía bên phải người trẻ tuổi bình thường là một nữ tử có dung mạo tương đối xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thướt tha, mặc kệ đặt ở đâu cũng đều là một mỹ nữ. Bất qua loại mỹ nữ cấp bậc này thanh niên anh tuấn đã thấy rất nhiều nên cũng không quá để ý, đáng để hắn chú ý chính là người trẻ tuổi áo lam. Người này eo đeo trường kiếm, khuôn mặt thanh tú tuấn dật, ánh mắt tuy rằng rất ôn hòa, nhưng rơi vào trong mắt thanh niên anh tuấn liền cảm giác được một loại ý chí lăng lệ ác liệt. Nếu như nói người trẻ tuổi áo lam khiến hắn phải nhìn mấy lần, vậy thì cô gái áo tím bên cạnh chính là khiến cho hắn không thể nào dời mắt nổi. Thế gian lại có mỹ nữ có thể cùng sánh với Lôi Chi Công Chúa, bất kể là tướng mạo, khí chất đều thuộc loại khuynh quốc khuynh thành. Cho dù thanh niên anh tuấn đã nhìn quen mỹ nữ thiên hạ, thì tim cũng không khỏi đập rộn lên.

Rống!

Hắc Phong Điêu tạo ra trong hư không một hình vòng cung, chặn trước đường đi của bốn người.

- Đại sư huynh, ngươi sao vậy?

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần và hạt y thanh niên khó hiểu, không phải chuyển hướng đấy chứ.



Bốn người thấy có người cản đường thì lập tức dừng lại.

Đúng là bốn người Diệp Trần.

- Bốn vị, tại hạ Ngự Thú Môn Mạc Tường.

Thanh niên anh tuấn nhảy xuống từ Hắc Phong Điêu, chắp tay ôm quyền.

Diệp Trần hỏi:

- Chuyện gì?

Mạc Tường cười cười

- Gặp tức là có duyên, ta đoán chắc là các ngươi đi Lôi Đô phải không, chúng ta vừa vặn cũng đi Lôi Đô, không bằng kết bạn đồng hành đi!

- Chuyện gặp nhau thì nhiều lắm, cũng không hẳn là duyên phận.

Diệp Trần thản nhiên nói.

- Ha ha!

Mạc Tường lơ đễnh, nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành nói:

- Không biết tính danh của cô nương, mong rằng hãy nói cho Mạc Tường được rõ.

Mộ Dung Khuynh Thành có chút sửng sốt một chút, nói:

- Nếu ngươi đã thập phần để ý đến duyên phận, vậy thì cứ xem duyên phận đi.

Cốc Du Vân sao lại không nhìn ra Mạc Tường là bị Mộ Dung Khuynh Thành mê hoặc chứ, có chút buồn cười.

- Cô nương nói cũng đúng, bất quá ta thủy chung vẫn tin tưởng rằng giữa chúng ta có duyên phận, gặp lại ở Lôi Đô.

Liên tục bị cánh cửa đóng sập vào mặt, Mạc Tường cũng không căm tức, hắn biết rõ lúc này phải nên biết tiến thối, nếu ấn tượng đầu tiên mà không tốt thì... về sau cần phải nổ lực rất nhiều mới có thể đền bù lại.

Phi thân nhảy lên Hắc Phong Điêu, Mạc Tường quay đầu

- Lôi Đô cũng không bình yên như các ngươi nghĩ, nếu có phiền toái gì thì có thể báo tên ta ra, gặp lại.

Gáy!

Nói xong, cũng không quay đầu lại, cưỡi trên Hắc Phong Diêu ly khai.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần và hạt y thanh niên không biết ra sao, cười khổ một tiếng, khống chế Hắc Phong điêu đuổi sát theo sau.

Đợi đến khi ba người ly khai.

Cốc Du Vân nói:

- Ngự Thú công tử Mạc Tường, đại đệ tử của Ngũ phẩm tông môn - Ngự Thú Môn, ở Lôi Vực là một thiên tài gần với Lôi Chi Công Chúa, một thân thực lực ước chừng có thể xếp vào top 10 ở Nam Phương Vực Quần, không thể tưởng được lại gặp phải ở chỗ này.

- Ngự Thú công tử Mạc Tường!

Diệp Trần thu hồi ánh mắt, hắn có thể cảm nhận được đối phương rất mạnh. Khí tức của tên kia thập phần tinh thuần, thử dò xét thì thấy độ tình thuần Chân Nguyên của đối phương cũng đạt đến trình độ thập phần cao siêu. Ở trong mắt Diệp Trần thì ngoại trừ Mộ Dung Khuynh Thành ra hắn chính là người trẻ tuổi mạnh nhất hiện nay.

- Chúng ta đi thôi!

Cường giả trẻ tuổi ở Lôi Đô nhiều như mây, bọ họ đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nếu một Ngự Thú công tử Mạc Tường đã khiến cho bọn họ kinh ngạc thì khi đến Lôi Đô chẳng phải sẽ kinh ngạc đến chết luôn sao.

Chuyện của Mạc Tường rất nhanh liền bị bọn hắn quên đi, nhanh chóng chạy tới phương hướng Lôi Đô.

Càng tới gần Lôi Đô, bốn người càng nhìn thấy nhiều thanh niên tuấn kiệt, trong đó không thiếu những thiên tài lợi hại được bài danh hàng đầu. Khí chất của nguyên một đám thiên tài này rất đặc biệt, hoặc khí vũ hiên ngang, hoặc tướng mạo phong nhã, hoặc ngọc thụ lâm phong, hoặc diễm lệ vô song, không ai không phải là nhân trung long phượng, từng người đứng chễm chệ tại địa bàn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook