Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 261: Phòng ngự cực mạnh

Kiếm Du Thái Hư

13/05/2013

- Không có khả năng, ngươi có nghe Băng Linh nói, Diệp Trần đã hạ thủ lưu tình sao, vấn đề hiện tại là Diệp Trần đã xuất thu thế nào, hạ thủ lưu tình thế nào, nhìn không thấy một chút dấu tích nào.

- Băng Linh đã rất cường đại rồi, sát chiêu liên tục thi triển, đáng tiếc nàng gặp phải Diệp Trần, cho tới bây giờ hắn chưa từng bại.

- Ừm, không nói vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ cần hắn có thể đánh bại Băng Linh ẩn giấu thâm hậu, liền đủ chứng minh hắn cường đại rồi, thân phận tiểu cự đầu không ai có thể hoài nghi.

- Ai, chúng ta cũng là võ giả Bão Nguyên cảnh, không ngờ kém xa nhau như vậy, thực sự có cho người ta sống không chứ?

- Có gì mà than, kiếm khách chiến đấu xưa nay đều vậy, trong chiến đấu tranh giành bài danh, Diệp Trần tất nhiên sẽ đánh một trận với Lý Đạo Hiên, trận chiến này phỏng chừng rất đáng xem, hai người đều là đỉnh cao trong võ giả đồng cấp, toàn lực chiến đấu chỉ sợ khiến kẻ yếu tim hôn mê.

Càng không nhìn thấu Diệp Trần xuất thủ thế nào, mọi người còn hứng thú với Diệp Trần, con người là loài động vật có lòng hiếu kỳ lớn nhất, giốn như một cường giả thần bí dễ bị người ta ghi nhớ, hay các thiếu nữ trẻ tuổi dễ bị hấp dẫn bởi các nam tử bí ẩn vậy.

Lý Đạo Hiên hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thần, khoái kiếm của Diệp Trần khiến hắn hơi thất thần, đối với một kiếm khách mà nói, đây là vấn đề nghiêm trọng, kiếm khách lúc nào cũng phải bảo trì lãnh tĩnh tuyệt đối, dù trời long đất lở cũng không được nhíu mày.

- Diệp Trần, ngươi và ta đánh một trận, nhớ xuất ra toàn bộ thực lực nha! Chỉ có khoái kiếm không thể đánh bại ta.

Lần này, Lý Đạo Hiên không chút che giấu kiếm ý, lan tỏa ra xung quanh.

Trên khán đài, cảm nhận được kiếm ý của Lý Đạo Hiên, vùng lông mày đang nhíu lại của Vô Tình tông chủ dãn ra, chợt nhìn về phía Diệp Trần dưới đài, kiếm khách trẻ tuổi khiến hắn có chút ngoài ý muốn kia.

Thân là đại năng Linh Hải cảnh, tông chủ Vô Tình tông thấy qua không ít kiếm khách lợi hại, có thể ở Bão Nguyên cảnh giới lĩnh ngộ một hai chủng kiếm ý lợi hại đã là hiếm thấy, mà Diệp Trần từ đầu tới giờ đã thi triển qua bốn loại kiếm ý, vân ý cảnh, lôi ý cảnh, ý cảnh khiến người ta sinh ra ảo giác, hiện tại là khoái kiếm ý cảnh, tổng cộng bốn loại.

Trong bốn loại, vân và lôi tương đối bình thường, Diệp Trần cố nhiên có thể đề thăng uy lực chúng tới trình độ rất cao, nhưng thủy chung không vượt qua được cực hạn, làm cho chúng sản sinh ra ý cảnh ảo giác đặc biệt hiếm thấy kia, hắn có thể khẳng định, chưa từng thấy kiếm khách nào có kiếm ý cảnh đáng sợ như vậy, hẳn là Diệp Trần tự tu hành ra, từ điểm này mà nói đã hơn Lý Đạo Hiên một bậc, về phần ý cảnh khoái kiếm sau cùng, càng khiến hắn chấn kinh rồi.

Mọi người đều biết, càng đơn giản lại là thứ khó có thể nghiên cứu nhất, như là hai chủng ý cảnh khoái, mạn, thông thường một môn bí quyết khoái kiếm rất khó sinh ra ý cảnh khoái kiếm, bởi vì đại đa số khoái kiếm không thuộc về kiếm quyết cao thâm nào, có thể đạt được địa cấp đê giai đã rất ít, sao có thể ẩn chứa huyền ảo gì, tối đa là thông qua vận dụng chân khí thay đổi tư thế xuất kiếm để gia tốc mà thôi. Mà Diệp Trần lại khác, hắn lĩnh ngộ chính là ý cảnh khoái kiếm, siêu thoát khỏi phạm trù khoái kiếm thông thường, không phải vận dụng chân khí và tư thế xuất kiếm để gia tốc mà dùng phương thức huyền ảo tăng tốc độ kiếm tới vô cùng, đạt tới cực hạn của một người.

Điểm này thập phần hiếm có!

- Vô Tình kiếm thuộc về kiếm quyết địa cấp đỉnh giai, sinh ra ý cảnh vô tình vô cùng đáng sợ, lại phối hợp với vô tình kiếm ý, uy lực càng tăng, đây là ưu thế của Lý Đạo Hiên, mong rằng hắn có thể phát huy cực hạn ưu thế này.

Vô Tình tông chủ vẫn như trước cho rằng phần thắng của Lý Đạo Hiên rất lớn, nhưng không hi vọng Lý Đạo Hiên sơ sẩy, phải ứng phó toàn lực.

Phương hướng Lưu Vân tông, La Hành Liệt há to miệng không biết nên nói cái gì, nghiêng đầu, hắn thấy đám người đại trưởng lão cũng đang là biểu tình khó tin.

Đại trưởng lão lấy lại tinh thần đầu tiên, cười khổ nói:

- Tông chủ, chúng ta quả nhiên không nhìn thấu Diệp Trần.

Hắn không nói đánh giá Diệp Trần, là bởi vì thực lực Diệp Trần đã vượt quá xa họ, hơn nữa thấy Diệp Trần liên tục sáng tạo kỳ tích, lúc này lại đánh giá thấp với hắn, rõ ràng là không thích hợp, một hai lần đánh giá thấp còn có thể chấp nhận, đến lần thứ ba còn tiếp tục đánh giá thấp là tự tin mù quáng.

La Hành Liệt gật mạnh đầu:



- Ta tuy rằng là tông chủ Lưu Vân tông, đạt được tu vi Bão Nguyên hậu kỳ đỉnh đã lâu, nhưng nếu đối đầu với hắn tuyệt đối sẽ không chịu nổi một chiêu.

Hắn tự đánh giá mình, nếu tham gia Tiềm Long Bảng, cũng chỉ là tồn tại thượng đẳng, nhưng khó có thể so với đám tuyệt đỉnh thiên tài.

Tứ trưởng lão cảm khái nói:

- Thiên Phong quốc ngoại trừ cường giả Tinh Cực, Diệp Trần là đệ nhất, nếu như hắn muốn, hoàn toàn có thể sáng lập ra một cái tiểu tông môn, quản lý thỏa đáng, không ai chèn ép, chỉ cần mười năm có thể phát triển thành cửu phẩm tông môn.

- Ừm, với lực hiệu triệu của Diệp Trần, không lo không có người ủng hộ, nhưng mà các ngươi đã gặp qua tuyệt đỉnh thiên tài nào sáng lập tông môn chưa? Cho bọn họ vị trí tông chủ của bát phẩm tông môn, bọn họ cũng không thèm để ý, cũng chỉ có tông chủ lục phẩm tông môn mới hấp dẫn bọn họ, đương nhiên, không phải ai cũng có khát vọng nắm giữ quyền thế.

Đại trưởng lão cười, Diệp Trần cường đại tuy rằng khiến hắn khiếp sợ vạn phần, nhưng dù sao, Diệp Trần càng mạnh càng tốt, hắn vẫn là đệ tử Lưu Vân tông, ngày sau có thoát ly Lưu Vân Tông vẫn là bằng hữu của Lưu Vân tông, dù công hay tư đều là chuyện tốt cả.

La Hành Liệt tâm tình vui sướng nói:

- So t ài Tiềm Long Bảng ba năm mới có một lần, hiện tại Diệp Trần và Từ Tĩnh đều đạt thành tích khiến kẻ khác khiếp sợ, không cần lo lắng nữa rồi, tiếp sau chúng ta chỉ cần thưởng thức thành tựu của bọn chúng lớn đến đâu mà thôi.

Ngoại trừ tông môn Diệp Trần thảo luận về hắn, các tông môn khác nói chuyện cũng lấy hắn làm tiêu điểm, có thiện ý, có hiếu kỳ, cũng có ác ý.

Phương hướng Tử Dương Tông.

Tử Dương Tông chủ Đồ Trọng Sơn diện mục âm trầm, chuyện môn hạ đệ tử kiệt xuất của hắn khiến hắn vạn phần căm tức, mà đầu sỏ gây nên chuyện này không nghi ngờ chính là Diệp Trần, không có Diệp Trần, đại đệ tử và nhị đệ tử của hắn không chết tại Thiên Mộng cổ địa, nếu như bọn họ không chết, tất nhiên cũng bước vào cảnh giới Bão Nguyên Cảnh, mặc kệ là ảnh hưởng trực tiếp hay gián tiếp, môn hạ đệ tử của hắn như rắn mất đầu, mất đi tư thái sôi nổi cạnh tranh trước kia, cứ thế mãi Tử Dương Tông sẽ tụt dốc, bị Lưu Vân Tông đè ép triệt để.

- Tông chủ, tiểu tử này đã không phải Bão Nguyên cảnh bình thường có thể chiến thắng, cho dù phái ra hơn mười một Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng tuyệt đối không đánh lại, thậm chí bị hắn phản sát. Lẽ nào cứ như vậy nhìn hắn từng bước cường đại, trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh?

Một gã trưởng lão hạch tâm của Tử Dương Tông truyền âm nói.

Đồ Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng:

- Nhìn hắn cường đại, nằm mơ đi, lần trước Liệt Sát mấy đường chủ còn chưa làm thịt hắn, là bản nhân tính sai, không ngờ lão già Nhàn Vân Tử kia nhờ Thiên Lôi Tán Nhân hộ tống hắn trong địa phận Thiên Phong quốc, thế nhưng lần này hắn phải chết.

Tử Dương Tông đại trưởng lão nhíu mày, dùng chân khí truyền âm nói:

- Lẽ nào muốn để Thái thượng trưởng lão xuất mã, thái thượng trưởng lão tuy rằng có thể đánh chết Diệp Trần, nhưng cần phải bàn bạc kỹ hơn, tránh cho việc lộ ra, lão già Nhàn Tử Vân kia đang nhìn chằm chằm Thái Thượng trưởng lão a? Huống hồ tông chủ Nam La Tông rõ ràng rất xem trọng Diệp Trần, để nàng biết nói không chừng muốn mượn cơ hội này diệt trừ Tử Dương Tông ta.

Đồ Trọng Sơn lắc đầu:

- Không, thái thượng trưởng lão không thể ra tay, nhưng không có nghĩa là chúng ta không làm gì được hắn, cường giả Tinh Cực ở Nam Trác vực nhiều lắm.

Nghe vậy vài tên trưởng lão hạch tâm bừng tỉnh đại ngộ, chuyện này thái thượng trưởng lão không thể ra tay, nhưng nếu trả giá lớn, mời một gã Tinh Cực Cảnh tán tu ra tay không phải không có khả năng, đến lúc đó giết chết Diệp Trần, ai cũng không biết là ai giết.

- Cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ khó mời, nhưng mà Tinh Cực Cảnh sơ kỳ hẳn là không thành vấn đề, hừ hừ.



Đồ Trọng Sơn cười lạnh một tiếng, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Cốc chủ Phỉ Thúy cốc Trang Khánh Hiền lúc này cũng không yên, tốc độ tiến bộ của Diệp Trần thực làm cho người ta không thể lý giải, ở khánh yến của Trang Phỉ, đối phương chỉ là tu vi Ngưng Chân hậu kỳ, khi kết thúc Thiên Mộng cổ địa thì đối phương mới là Bão Nguyên sơ kỳ, lúc này mới hơn một năm không gặp, trực tiếp tử Bão Nguyên sơ kỳ tăng lên cảnh giới hậu kỳ, thành tựu như vậy đã không nói, hết lần này tới lần khác, sức chiến đấu của đối phương còn kinh khủng hơn bão nguyên hậu kỳ bình thường rất nhiều, đừng nói Thiên Phong quốc cho dù toàn bộ Nam Trác Vực, trong cường giả Bão Nguyên cảnh cũng không có mấy người thắng được hắn, nói cách khác, lúc này Diệp Trần đã sinh ra uy hiếp với Phỉ Thúy cốc, uy hiếp tới địa vị bá chủ của Phỉ Thúy cốc.

Nếu như sau này, Diệp Trần trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh, Phỉ Thúy cốc khó có thể ngăn chặn Lưu Vân tông, bởi vì cộng thêm Diệp Trần nữa thì Lưu Vân Tông có hai cường giả Tinh Cực Cảnh, hơn nữa khi đó Diệp Trần không phải cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường, về phần Phỉ Thúy cốc, có ba Cường giả Tinh Cực Cảnh, so ra kém với thất phẩm tông môn cao đẳng và đứng đầu khác.

- Ta trước tiên cứ mặc kệ chờ xem đã, chờ Tử Dương Tông làm khó dễ Diệp Trần, bọn họ sẽ không thể không có động tác gì a.

Trang Khánh Hiền đa mưu túc trí tạm thời dự định không ra tay, trước tiên không nói đến hậu quả của việc này, hắn cũng không nghĩ may áo cho Tử Dương Tông, chờ đối phương thất bại rồi lại bàn bạc kỹ hơn cũng không muộn, huống hồ hắn không nghĩ là Tử Dương Tông lần này thất thủ, vì sau nhiều lần thất bại Tử Dương Tông lần này chắc chắn sẽ có động tác lớn.

Đánh giá Diệp Trần, Trang Khánh Hiền thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, vì sao hắn không phải đệ tử Phỉ Thúy cốc chứ, nếu như vậy thì thật là tốt, quá đáng tiếc.

Trang Khánh Hiền đáng tiếc rằng Diệp Trần không phải đệ tử của Phỉ Thúy cốc, lại đáng tiếc một tuyệt đỉnh thiên tài sắp ngã xuống, không thể nghi ngờ là phí phạm thiên vật.

Diệp Trần không biết tâm tư của Tử Dương Tông và Phỉ Thúy Cốc, dù biết cũng không quá mức lưu ý, tối đa là cẩn thận hơn thôi, người tài luôn bị ghét, chuyện này cũng thường thôi.

- Mạc Ngôn, hắn xem thấu được nhược điểm vậy thực lực cũng không dưới ngươi.

Lâm Vẫn vẫn khó chịu về thực lực cường đại của Diệp Trần, cho tới bây giờ đối phương đã có thực lực tranh đoạt vị trí top năm, phải coi trọng nhưng hiện tại gây xích mích giữa hắn và Mạc Ngôn là chuyện phải làm, trong cường giả trẻ tuổi,người thích Mộ Dung Khuynh Thành rất nhiều, người không thích trên cơ bản đều không biểu hiện ra mặt, nhưng trong nội tâm không ai biết bọn họ nghĩ gì, trong lòng hắn biết Ma Nhãn Mạc Ngôn và Mộ Dung Khuynh Thành giao tình không cạn, Mạc Ngôn khẳng định sẽ chú ý, hiện tại Diệp Trần bại lộ ra thực lực có khả năng nhìn thấu nhược điểm kinh người, đã kích thích lớn nhất đối với Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn cười:

- Không cần ngươi nói, ta vẫn sẽ phải đánh với hắn một trận.

Lâm Vẫn nói:

- Nhược điểm của hắn ngươi và ta đều biết, phẩm cấp rõ ràng là thiên cấp, hộ thể chân khí cường độ không cao, chỉ cần bắn trúng hắn thắng lợi khó tránh, quan trọng là làm sao đánh trúng hắn, khinh công của hắn phẩm cấp không thấp.

Điểm mấu chốt này ai cũng biết, thiên tài lợi hại hơn cũng không thể lợi hại tất cả các mặt, bởi vì không chỉ có chất lượng chân khí cùng tổng lượng chân khí cao, nhưng không chắc là có hộ thể thân khí cường độ mạnh, trên giang hồ bình thường sẽ phát sinh tình huống như vậy, hai gã thiên phú tương đương, thực lực tương đương, đều là võ giả độc hành, một người có kỳ ngộ học được một môn võ công lợi hại, tên còn lại không có kỳ ngộ, kết quả võ giả không có kỳ ngộ ngay cả phá vỡ phòng ngự đối phương cũng không làm được, mà đối phương đánh trúng hắn một chiêu liền trực tiếp phun máu bỏ mình.

Vì thế dưới tình huống chân khí tương đương, phẩm cấp võ học cao thấp rất quan trọng, Lâm Vẫn lúc này nghĩ có chút may mắn, may là Diệp Trần không tu luyện bí quyết địa giai đỉnh cấp, bằng không hắn không chút nắm chắc thắng Diệp Trần, mà khả năng thua còn rất lớn nữa.

Mạc Ngôn không nói gì, nhược điểm của Diệp Trần hắn sao lại không biết, có thể tưởng tượng muốn đánh trúng hắn không dễ dàng, đánh với Băng Linh một trận, Diệp Trần phát huy thân pháp vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không phải sát chiêu của Băng Linh phạm vi quá rộng, công kích mạnh mẽ muốn nắm được vị trí của Diệp Trần thực sự quá khó.

- Hừ, dưới thông thiên nhãn của ta, nhất định có thể xem thấu quỹ tích hành động của ngươi, triệt để đánh bại ngươi.

Mạc Ngôn hít sâu một hơi, âm thầm nói.

Trận đấu thứ chín kết thúc, vòng cuối cùng sắp bắt đầu.

Không có gì bất ngờ xảy ra, đối thủ của Diệp Trần chịu thua, nói giỡn sao, Diệp Trần đánh bại cả Băng Linh, không nhận thua người ta còn cười cho ấy chứ, cho rằng hắn không biết tự lượng sức mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook