Chương 423: Sa Trùng hiện, Thần Điện xuất. (Thượng,hạ)
Kiếm Du Thái Hư
13/05/2013
- Thiên Lôi Thiết!
Hai tay cầm kiếm, Diệp Trần cước Kiếm Bộ Kiếm Bộ, một kiếm chuẩn xác trảm trúng đầu ác quỉ.
Ngao!
Ác quỉ tru lên một tiếng, Mộ Dung Khuynh Thành, Đoàn Lăng Vân cùng với Vương Thông, không ngừng lui lại, tránh để tinh thần bị tổn thương. Dù vậy, sắc mặt Đoàn Lăng Vân vẫn tái nhợt, còn Vương Thông trực tiếp phun ra một cổ huyết vụ, thần tình mệt mỏi. Nhưng Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt bất biến, trong ánh mắt lóe ra hắc sắc quang mang kỳ lạ.
Đùng đùng, tinh trượng lôi mang cấp tốc tiêu hao nguyên khí của ác quỉ. Ngay cả tinh thần công kích cũng bị nguyên khí Hủy Diệt Kiếm Ý trung hoà.
Mấy ngọn núi cách rất xa đó cũng bị chấn đoạn, đỉnh núi lăng không bay lên, trong nháy mắt bạo toái.
- Hỗn đản cư nhiên ngăn cản được Âm Chi Chú của ta! Đó là Địa cấp đỉnh giai kiếm chiêu viên mãn?
Quỷ Nguyệt Linh Giả nhìn ra một chút vấn đề, biểu tình rất khó coi. Âm Chi Chú của hắn là do mấy trăm năm trước một vị Linh Hải Cảnh đại năng của Liệt Hồn Tông sáng tạo. Từ khi hắn trở thành Linh Hải Cảnh đại năng, đã đem nó tu luyện tới tam thành hỏa hầu. Mà như vậy đã là cực kỳ không dễ dàng rồi. Phải biết rằng đồ vật thuộc về người khác chung quy là người khác. Tham ngộ, độ khó gia tăng gấp đôi, nếu là tại trình tự Tinh Cực Cảnh, lấy ngộ tính của hắn, có tiêu tốn thời gian mười năm cũng không nhất định có thành tựu. Nhưng Âm Chi Chú tam thành hỏa hầu cũng bị Diệp Trần ngăn trở. Đối phương sử dụng kiếm chiêu rõ ràng là đỉnh giai đỉnh giai viên mãn kiếm chiêu, chỉ cách áo nghĩa võ học có một bước. Về phần uy lực, không sai biệt lắm tương đương với hai đén ba thành áo nghĩa võ học.
Có thể tại trình tự Tinh Cực Cảnh để Địa cấp đỉnh giai đỉnh giai tham ngộ viên mãn. Loại thiên tài này thật kinh khủng. Chí ít Quỷ Nguyệt Linh Giả một môn Địa cấp đỉnh giai võ học cũng chưa có viên mãn.
- Âm Chi Áo Nghĩa trọng điểm tinh thần công kích, vật chất công kích kém không ít. Ta thân phụ tam đại kiếm đạo ý chí, chỉ cần chênh lệch không quá lớn, tinh thần công kích đối với ta vô hiệu. Một chút vật chất công kích ngược lại so với Thiên Lôi Thiết của ta kém hơn một bậc.
Vốn dĩ, tham ngộ đến tam thành hỏa hầu áo nghĩa võ học so với Thiên Lôi Thiết của Diệp Trần mạnh hơn một chút. Đáng tiếc là Âm Chi Chú trọng điểm tinh thần công kích không thể hình thành uy hiếp hữu hiệu đối với Diệp Trần.
- Trảm!
Kiếm Bộ thi triển, cả người Diệp Trần phảng phất như một thanh lợi kiếm, kiếm khí thứ phá thương khung giết hướng Quỷ Nguyệt Linh Giả.
Đinh!
Quỷ Nguyệt Linh Giả chật vật rút lui, chống đỡ công kích của Diệp Trần.
Đột ngột.
Thân hình Diệp Trần chuyển hướng, lấy thân làm kiếm, thi triển ra một chiêu kiếm, trong nháy mắt xuất hiện tại phía sau Quỷ Nguyệt Linh Giả, chợt một kiếm trọng trọng chém xuống.
- Không tốt, đây là cái bộ gì?
Quỷ Nguyệt Linh Giả chưa bao giờ gặp qua bộ sắc bén như vậy, thậm chí có thể lấy thân làm kiếm, dùng thân thể thi triển ra kiếm, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, thiên mã hành không khiến da đầu hắn cũng tê dại.
Loại kiếm khác nào đáng sợ nhất? Đương nhiên là kiếm khách không lẽ thường ra bài.
- Muốn đả thương ta, nằm mơ!
Chân nguyên vận chuyển, trên người Quỷ Nguyệt Linh Giả xuất hiện tam sắc quang tráo, đánh văng công kích của Diệp Trần.
- Thượng phẩm phòng ngự bảo khí, quả nhiên!
Con mắt Diệp Trần híp lại, đệ nhị kiếm dùng ra Thiên Lôi Thiết, tại tam sắc quang tráo lưu lại một đạo vết kiếm.
Tam sắc quang tráo chưa toái, bất quá Thiên Lôi Thiết gia trì lực lượng bổ xuống lại khiến Quỷ Nguyệt Linh Giả không ngừng bạo thối, ở trên hư không vẽ ra một vết tích tam sắc.
- Đáng hận, Âm Chi Chú, phiến sát!
Trên mặt xanh hồng lẫn lộn, Quỷ Nguyệt Linh Giả nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, đơn thủ kết ấn, áo nghĩa võ học Âm Chi Chú nhiều lần thi triển, đánh ra một mảnh quang ngân.
- Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Diệp Trần thôi động Kiếm Bộ, thân thể du tẩu trong khe hở của Âm Chi Chú, kiếm khí lạnh thấu xương tự phát thành hình, cùng với kiếm thế của Diệp Trần chém về phía Quỷ Nguyệt Linh Giả.
Quỷ Nguyệt Linh Giả tính toán chiến lực tương đương với Diệp Trần. Thế nhưng tại kỹ xảo chiến đấu lại kém hắn một bậc. Trên thực tế, đổi thành một Linh Hải Cảnh đại năng khác, e là đều không thể trên kỹ xảo chiến đấu áp chế Diệp Trần. Hắn căn cứ tam đại kiếm đạo tham ngộ ra Kiếm Bộ huyền ảo dị thường. Lấy tự thân làm kiếm, dùng thân thể thi triển ra kiếm pháp, quả thực là chưa từng thấy bao giờ. Nếu cưỡn ép phân phẩm cấp Kiếm Bộ, tuyệt đối là vượt qua Địa cấp đỉnh giai bộ pháp, tương đương với ngũ thành hỏa hầu áo nghĩa bộ pháp.
Bá! Bá! Bá!
Đông đi một bước, tây đi một bước, bộ pháp của Diệp Trần tựa như kiếm pháp của hắn, thiên mã hành không, không thể tìm ra dấu vết, giết tới Quỷ Nguyệt Linh Giả liên tục lui về phía sau, trên trán nhỏ mồ hôi lạnh.
- Không được, bộ pháp của người này không thể tưởng tượng nổi, tiếp tục chiến đấu, mặt mũi rốt cuộc mất hết.
Quỷ Nguyệt Linh Giả lý trí vẫn còn, hắn rõ ràng, ngày hôm nay mặc kệ thế nào, mất mặt là nhất định, nhưng mất mặt cũng có mức độ, tiếp tục chiến đấu, bằng với mặt mũi mất càng nhiều. Do đó, dù cho trong lòng có phẫn nộ cũng phải rút lui trước đã.
Một ý nghĩ hiện lên, Quỷ Nguyệt Linh Giả thôi động chân nguyên, vửa nhảy lên, xuất hiện ở ngoài hơn mười dặm.
- Tiểu tử, ngày hôm nay tha cho ngươi một mạng, hôm khác gặp lại, cho ngươi năm bước máu tươi.
Bỏ lại một câu ngoan độc, Quỷ Nguyệt Linh Giả chân nguyên nhất quyển, dắt Đoàn Lăng Vân bắn ra, hơn mười cái chớp mắt, biến mất vô tung vô ảnh.
Hô!
Đợi Quỷ Nguyệt Linh Giả rời khỏi, Diệp Trần nặng nề phun ra một ngụm trọc khí. Đây là lần đầu tiên hắn cùng Linh Hải Cảnh đại năng giao thủ. Nói không khẩn trương đó là giả, đương nhiên, càng nhiều là hưng phấn. Một loại hưng phấn có thể toàn lực ứng phó, siêu việt cực hạn của bản thân. Đối với hắn mà nói, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn và vô địch thực sự không nhấc nổi hứng khởi, không thể không nói là bi ai.
- Lần này giao thủ để ta có được nhiều lợi ích, đối với thực lực bản thân đang bị vây ở vị trí gì, cũng có một nhận thức rõ ràng.
Quỷ Nguyệt Linh Giả là tu vi Linh Hải Cảnh sơ kỳ, Địa cấp đỉnh giai võ học không có tu luyện đến viên mãn. Bản thân có một công kích, một phòng thủ, hai kiện Thượng phẩm bảo khí, áo nghĩa võ học tham ngộ đến tam thành hỏa hầu, tổng thể mà nói, không sai biệt lắm là linh giả cấp trung đẳng, không tính quá mạnh mẽ, cũng không phải quá yếu.
Sau này nếu gặp phải Linh Hải Cảnh đại năng có thể mạnh hơn so với Quỷ Nguyệt Linh Giả một chút, ai mạnh ai yếu, tự có đạo lý.
- Diệp công tử thực khiến ta mở rộng tầm mắt. Đây là lần đầu tiên ta thấy có cường giả Tinh Cực Cảnh có thể cùng Linh Hải Cảnh đại năng chiến đấu ngang ngửa, thậm chí tựa hồ có phần áp chế đối phương.
Trên mặt Vương Thông khôi phục vẻ hồng nhuận, y bào nhất triển, lao đến.
Thu kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói:
- May mắn, đổi thành Linh Hải Cảnh đại năng khác, ta có thể bảo trì bất bại đã là rất khá rồi.
Vương Thông cười nói:
- Diệp công tử khiêm tốn, không nói cái khác, cả Nam Phương Vực Quần, thiên tài có thể cùng Linh Hải Cảnh đại năng chống lại có được mấy người. Hai bàn tay đều có thể đếm được hết, hay nói cách khác, Diệp công tử chí ít là thiên tài bài danh tiền thập.
- Ừm, Vương lão nói không sai, Nam Trác Vực ta bầu không khí cạnh tranh có thể kéo lên, cũng là nhờ có Diệp Trần.
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, biểu thị đồng tình.
Diệp Trần sờ sờ mũi, nói với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Mộ Dung, thực lực chân thực của ngươi e là cũng chưa từng thi triển một lần đi sao!
Ban nãy, hắn cùng Quỷ Nguyệt Linh Giả đánh một trận, Thiên Lôi Thiết và Âm Chi Chú va chạm với nhau, ngay cả Đoàn Lăng Vân đều không chịu nổi dư ba. Mộ Dung Khuynh Thành lại vẫn không có việc gì, cộng với nàng vẫn luôn thần bí, không quan tâm hơn thua, Diệp Trần có trực giác, đối phương ẩn dấu lực lượng tầng thứ càng sâu.
- Có lẽ là vậy!
Mộ Dung Khuynh Thành giấu diếm Diệp Trần, không có nói rõ.
Phong ba bình ổn, ba người lại tiếp tục lên đường.
Triêu Dương Sơn Mạch.
Lúc này tại đây, hội tụ không ít người tìm kiếm bí mật.
Ngày đó đấu giá hội kết thúc, người biết địa đồ Bất Tử Chi Thân rất nhiều. Không ít người ra giá cao, để tìm kiếm một tấm địa đồ phục chế. Dù sao muốn một tấm địa đồ phúc chế, cũng không phải việc khó, cái này dẫn tới ba trăm phần địa đồ biến thành không dưới một nghìn phần. Nhưng vẫn tiếp tục tăng lên. Về phần người tìm kiếm bí mất, không dưới mấy nghìn người.
Có Vương Thông dẫn đường, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành rất nhanh tìm được ngọn núi tại Triêu Dương Sơn Mạch từng có thập nhất cấp Yêu Vương Thanh Quang Kê xuất hiện.
Ngọn núi biến thành dạng than cốc kết tinh, từng đó năm trôi qua, vẫn không đổ nát.
- Thanh Quang Kê là thập nhất cấp Yêu Vương, võ đạo ý chí còn sót lại tuy rằng tiêu tán. Bất quá ngọn núi này trải qua yêu nguyên rèn luyện lại dị thường kiên cố. Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng khó có thể phá hủy. Linh Hải Cảnh đại năng cũng không muốn phá hư một ngọn núi có giá trị nghiên cứu như vậy.
Vương Thông vừa giới thiệu ngọn núi, vừa đi hướng trong núi. Chỉ chốc lát sau, ba người đã tới một giải đất rất thưa thớt.
Diệp Trần lặng yên thôi động linh hồn lực, phóng xạ khắp nơi, rất nhanh, hắn tại vách đá chỗ sườn núi phát hiện một bộ bích họa.
Đi tới trước bích họa, Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Xem ra, đồ án đầu tiên trên địa đồ chính là chỉ ngọn núi trong Triêu Dương Sơn Mạch này.
Trong tầm mắt ba người, trên vách đá điêu khắc một con yêu thú loại kê bề ngoài hung dữ, cả người phát ra quang mang. Dưới lòng bàn chân yêu thú, giẫm lên một động huyệt. Trong động huyệt là đầu khô lâu bạch sắc đang rít gào. Mà đầu khô lâu chính là đồ án thứ hai trên địa đồ. Tại bầu trời phía trước yêu thú kê loại kê còn có khắc một thái dương. Bốn phía thái dương là một mảnh điểm nhỏ như sa mạc.
Trong lòng Diệp Trần khẽ động, hắn lấy ra địa đồ, mở xem, phát hiện vị trí ba cái trên bích họa cùng địa đồ giống nhau như đúc. Bắt đầu là đồ án gà trống. Góc dưới đồ án gà trống là đồ án đầu khô lâu. Lộ tuyến đến đồ án thứ năm qua đi, dần dần lên cao, đồ án thái dương thứ mười hai vừa lúc án ngữ trên bầu trời của đồ án gà trống.
- Thì ra là thế.
Diệp Trần tựa như có điều suy nghĩ, lấy ra giấy bút, vẽ đồ án thu nhỏ lại trên bích hoạ vẽ trên mấy trang giấy.
Trên bản đồ không có giới hạn, bất quá có thể thông qua bích họa hay cái gì khác, vẽ ra địa đồ càng hoàn thiện. Có lẽ phần địa đồ này chỉ dùng để tham khảo so sánh.
Rời khỏi Triêu Dương Sơn Mạch, ba người hướng phía đồ án thứ hai trên địa đồ đi đến.
Căn cứ phỏng đoán của Vương Thông. Có ba nơi đại biểu đồ án thứ hai. Một là Bạch Cốt Sơn, một là Mai Cốt Chi Địa, còn có một là Khô Lâu Động. Nhưng biểu hiện trên bích họa, đầu khô lâu là ở trong huyệt động, do đó đồ án khô lâu đại biểu Khô Lâu Động tỷ lệ lớn nhất.
Không ngoài dự liệu, ba người ở một góc bí mật trong Khô Lâu Động cũng tìm được một bộ bích họa. Bộ bích họa này trải qua năm tháng ăn mòn, đã sớm không còn thấy rõ, cũng may linh hồn hồn của Diệp Trần có thể cảm ứng được trên bích hoạ có khắc họa cái gì. Đó là một loại quan sát sâu sắc.
Đi qua Khô Lâu Động là Cáp Mô Hà. Đáy sông có án đạo. Bên trong thủy hỏa bất xâm, cũng có một bích họa cổ phác, truền thừa đến nay.
Về phần đồ án thứ tư độ khó bắt đầu tăng lên, hai tròn, một vuông, tổ hợp thành một bộ đồ án kỳ quái. Vương Thông suy nghĩ nửa ngày, mới để mục tiêu xác định tại Lưỡng Nghi Lĩnh chính giữa nơi cực âm. Ba người vận khí không sai, Lưỡng Nghi Lĩnh chính là địa phương đại biểu đồ án thứ tư.
Đồ án thứ năm!
Đồ án thứ sáu!
Đồ án thứ bảy!
Đồ án thứ mười một!
Trong nửa tháng, ba người liên tục tìm được mười một tấm bích họa, rất nhanh đã đến đồ án thứ mười một là Hoàng Kim Sa Mạc.
- Người ở đây không ít a!
Diệp Trần liếc mắt nhìn lại, có khoảng bốn năm mươi người xuất hiện ở đây. Trong đó có hơn mười vị Linh Hải Cảnh đại năng, còn có một người mặc hắc bào, Diệp Trần từ trên người hắn cảm thụ được khí tức cực kỳ đáng sợ. Đó là khí tức khiếp người thuộc về Linh Hải Cảnh Tông Sư, mà người này cũng không phải Diệp Trần lần đầu tiên thấy. Ngày đó chưa tới Tam Âm Thành, hắn cùng với Mộ Dung Khuynh Thành và Đoàn Lăng Vân đã từng thấy người này từ dưới lòng đất bình nguyên lao ra.
Hắc bào nhân liếc mắt nhìn khắp nơi, trên mặt lộ ra một tia tiếu ý:
- Xem ra để địa đồ bán đấu giá đi, tuyệt đối là hành động sáng suốt. Mới hơn nửa tháng đã có nhiều người tìm được đồ án thứ mười hai như vậy. Lại cho bọn họ một đoạn thời gian, có thể có người tìm được địa phương ta cũng chưa tìm được.
Hắc bào nhân chính là Âm Ma Tông, bắt đầu từ đồ án thứ mười, hắn vẫn quan sát mọi người. Bởi vì có thể tìm được địa điểm đại biểu cho đồ án thứ mười đủ để chứng minh bọn họ tại phương diện lịch sử có bản lĩnh thâm hậu.
Ầm ầm long!
Nhưng vào lúc này, bên ngoài sa mạc rung động, không ít hạt cát phóng lên cao, che lấp bầu trời và ánh nắng. Đó là một cảnh tượng cực kỳ kinh hãi.
Hai tay cầm kiếm, Diệp Trần cước Kiếm Bộ Kiếm Bộ, một kiếm chuẩn xác trảm trúng đầu ác quỉ.
Ngao!
Ác quỉ tru lên một tiếng, Mộ Dung Khuynh Thành, Đoàn Lăng Vân cùng với Vương Thông, không ngừng lui lại, tránh để tinh thần bị tổn thương. Dù vậy, sắc mặt Đoàn Lăng Vân vẫn tái nhợt, còn Vương Thông trực tiếp phun ra một cổ huyết vụ, thần tình mệt mỏi. Nhưng Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt bất biến, trong ánh mắt lóe ra hắc sắc quang mang kỳ lạ.
Đùng đùng, tinh trượng lôi mang cấp tốc tiêu hao nguyên khí của ác quỉ. Ngay cả tinh thần công kích cũng bị nguyên khí Hủy Diệt Kiếm Ý trung hoà.
Mấy ngọn núi cách rất xa đó cũng bị chấn đoạn, đỉnh núi lăng không bay lên, trong nháy mắt bạo toái.
- Hỗn đản cư nhiên ngăn cản được Âm Chi Chú của ta! Đó là Địa cấp đỉnh giai kiếm chiêu viên mãn?
Quỷ Nguyệt Linh Giả nhìn ra một chút vấn đề, biểu tình rất khó coi. Âm Chi Chú của hắn là do mấy trăm năm trước một vị Linh Hải Cảnh đại năng của Liệt Hồn Tông sáng tạo. Từ khi hắn trở thành Linh Hải Cảnh đại năng, đã đem nó tu luyện tới tam thành hỏa hầu. Mà như vậy đã là cực kỳ không dễ dàng rồi. Phải biết rằng đồ vật thuộc về người khác chung quy là người khác. Tham ngộ, độ khó gia tăng gấp đôi, nếu là tại trình tự Tinh Cực Cảnh, lấy ngộ tính của hắn, có tiêu tốn thời gian mười năm cũng không nhất định có thành tựu. Nhưng Âm Chi Chú tam thành hỏa hầu cũng bị Diệp Trần ngăn trở. Đối phương sử dụng kiếm chiêu rõ ràng là đỉnh giai đỉnh giai viên mãn kiếm chiêu, chỉ cách áo nghĩa võ học có một bước. Về phần uy lực, không sai biệt lắm tương đương với hai đén ba thành áo nghĩa võ học.
Có thể tại trình tự Tinh Cực Cảnh để Địa cấp đỉnh giai đỉnh giai tham ngộ viên mãn. Loại thiên tài này thật kinh khủng. Chí ít Quỷ Nguyệt Linh Giả một môn Địa cấp đỉnh giai võ học cũng chưa có viên mãn.
- Âm Chi Áo Nghĩa trọng điểm tinh thần công kích, vật chất công kích kém không ít. Ta thân phụ tam đại kiếm đạo ý chí, chỉ cần chênh lệch không quá lớn, tinh thần công kích đối với ta vô hiệu. Một chút vật chất công kích ngược lại so với Thiên Lôi Thiết của ta kém hơn một bậc.
Vốn dĩ, tham ngộ đến tam thành hỏa hầu áo nghĩa võ học so với Thiên Lôi Thiết của Diệp Trần mạnh hơn một chút. Đáng tiếc là Âm Chi Chú trọng điểm tinh thần công kích không thể hình thành uy hiếp hữu hiệu đối với Diệp Trần.
- Trảm!
Kiếm Bộ thi triển, cả người Diệp Trần phảng phất như một thanh lợi kiếm, kiếm khí thứ phá thương khung giết hướng Quỷ Nguyệt Linh Giả.
Đinh!
Quỷ Nguyệt Linh Giả chật vật rút lui, chống đỡ công kích của Diệp Trần.
Đột ngột.
Thân hình Diệp Trần chuyển hướng, lấy thân làm kiếm, thi triển ra một chiêu kiếm, trong nháy mắt xuất hiện tại phía sau Quỷ Nguyệt Linh Giả, chợt một kiếm trọng trọng chém xuống.
- Không tốt, đây là cái bộ gì?
Quỷ Nguyệt Linh Giả chưa bao giờ gặp qua bộ sắc bén như vậy, thậm chí có thể lấy thân làm kiếm, dùng thân thể thi triển ra kiếm, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, thiên mã hành không khiến da đầu hắn cũng tê dại.
Loại kiếm khác nào đáng sợ nhất? Đương nhiên là kiếm khách không lẽ thường ra bài.
- Muốn đả thương ta, nằm mơ!
Chân nguyên vận chuyển, trên người Quỷ Nguyệt Linh Giả xuất hiện tam sắc quang tráo, đánh văng công kích của Diệp Trần.
- Thượng phẩm phòng ngự bảo khí, quả nhiên!
Con mắt Diệp Trần híp lại, đệ nhị kiếm dùng ra Thiên Lôi Thiết, tại tam sắc quang tráo lưu lại một đạo vết kiếm.
Tam sắc quang tráo chưa toái, bất quá Thiên Lôi Thiết gia trì lực lượng bổ xuống lại khiến Quỷ Nguyệt Linh Giả không ngừng bạo thối, ở trên hư không vẽ ra một vết tích tam sắc.
- Đáng hận, Âm Chi Chú, phiến sát!
Trên mặt xanh hồng lẫn lộn, Quỷ Nguyệt Linh Giả nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, đơn thủ kết ấn, áo nghĩa võ học Âm Chi Chú nhiều lần thi triển, đánh ra một mảnh quang ngân.
- Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Diệp Trần thôi động Kiếm Bộ, thân thể du tẩu trong khe hở của Âm Chi Chú, kiếm khí lạnh thấu xương tự phát thành hình, cùng với kiếm thế của Diệp Trần chém về phía Quỷ Nguyệt Linh Giả.
Quỷ Nguyệt Linh Giả tính toán chiến lực tương đương với Diệp Trần. Thế nhưng tại kỹ xảo chiến đấu lại kém hắn một bậc. Trên thực tế, đổi thành một Linh Hải Cảnh đại năng khác, e là đều không thể trên kỹ xảo chiến đấu áp chế Diệp Trần. Hắn căn cứ tam đại kiếm đạo tham ngộ ra Kiếm Bộ huyền ảo dị thường. Lấy tự thân làm kiếm, dùng thân thể thi triển ra kiếm pháp, quả thực là chưa từng thấy bao giờ. Nếu cưỡn ép phân phẩm cấp Kiếm Bộ, tuyệt đối là vượt qua Địa cấp đỉnh giai bộ pháp, tương đương với ngũ thành hỏa hầu áo nghĩa bộ pháp.
Bá! Bá! Bá!
Đông đi một bước, tây đi một bước, bộ pháp của Diệp Trần tựa như kiếm pháp của hắn, thiên mã hành không, không thể tìm ra dấu vết, giết tới Quỷ Nguyệt Linh Giả liên tục lui về phía sau, trên trán nhỏ mồ hôi lạnh.
- Không được, bộ pháp của người này không thể tưởng tượng nổi, tiếp tục chiến đấu, mặt mũi rốt cuộc mất hết.
Quỷ Nguyệt Linh Giả lý trí vẫn còn, hắn rõ ràng, ngày hôm nay mặc kệ thế nào, mất mặt là nhất định, nhưng mất mặt cũng có mức độ, tiếp tục chiến đấu, bằng với mặt mũi mất càng nhiều. Do đó, dù cho trong lòng có phẫn nộ cũng phải rút lui trước đã.
Một ý nghĩ hiện lên, Quỷ Nguyệt Linh Giả thôi động chân nguyên, vửa nhảy lên, xuất hiện ở ngoài hơn mười dặm.
- Tiểu tử, ngày hôm nay tha cho ngươi một mạng, hôm khác gặp lại, cho ngươi năm bước máu tươi.
Bỏ lại một câu ngoan độc, Quỷ Nguyệt Linh Giả chân nguyên nhất quyển, dắt Đoàn Lăng Vân bắn ra, hơn mười cái chớp mắt, biến mất vô tung vô ảnh.
Hô!
Đợi Quỷ Nguyệt Linh Giả rời khỏi, Diệp Trần nặng nề phun ra một ngụm trọc khí. Đây là lần đầu tiên hắn cùng Linh Hải Cảnh đại năng giao thủ. Nói không khẩn trương đó là giả, đương nhiên, càng nhiều là hưng phấn. Một loại hưng phấn có thể toàn lực ứng phó, siêu việt cực hạn của bản thân. Đối với hắn mà nói, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn và vô địch thực sự không nhấc nổi hứng khởi, không thể không nói là bi ai.
- Lần này giao thủ để ta có được nhiều lợi ích, đối với thực lực bản thân đang bị vây ở vị trí gì, cũng có một nhận thức rõ ràng.
Quỷ Nguyệt Linh Giả là tu vi Linh Hải Cảnh sơ kỳ, Địa cấp đỉnh giai võ học không có tu luyện đến viên mãn. Bản thân có một công kích, một phòng thủ, hai kiện Thượng phẩm bảo khí, áo nghĩa võ học tham ngộ đến tam thành hỏa hầu, tổng thể mà nói, không sai biệt lắm là linh giả cấp trung đẳng, không tính quá mạnh mẽ, cũng không phải quá yếu.
Sau này nếu gặp phải Linh Hải Cảnh đại năng có thể mạnh hơn so với Quỷ Nguyệt Linh Giả một chút, ai mạnh ai yếu, tự có đạo lý.
- Diệp công tử thực khiến ta mở rộng tầm mắt. Đây là lần đầu tiên ta thấy có cường giả Tinh Cực Cảnh có thể cùng Linh Hải Cảnh đại năng chiến đấu ngang ngửa, thậm chí tựa hồ có phần áp chế đối phương.
Trên mặt Vương Thông khôi phục vẻ hồng nhuận, y bào nhất triển, lao đến.
Thu kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói:
- May mắn, đổi thành Linh Hải Cảnh đại năng khác, ta có thể bảo trì bất bại đã là rất khá rồi.
Vương Thông cười nói:
- Diệp công tử khiêm tốn, không nói cái khác, cả Nam Phương Vực Quần, thiên tài có thể cùng Linh Hải Cảnh đại năng chống lại có được mấy người. Hai bàn tay đều có thể đếm được hết, hay nói cách khác, Diệp công tử chí ít là thiên tài bài danh tiền thập.
- Ừm, Vương lão nói không sai, Nam Trác Vực ta bầu không khí cạnh tranh có thể kéo lên, cũng là nhờ có Diệp Trần.
Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, biểu thị đồng tình.
Diệp Trần sờ sờ mũi, nói với Mộ Dung Khuynh Thành:
- Mộ Dung, thực lực chân thực của ngươi e là cũng chưa từng thi triển một lần đi sao!
Ban nãy, hắn cùng Quỷ Nguyệt Linh Giả đánh một trận, Thiên Lôi Thiết và Âm Chi Chú va chạm với nhau, ngay cả Đoàn Lăng Vân đều không chịu nổi dư ba. Mộ Dung Khuynh Thành lại vẫn không có việc gì, cộng với nàng vẫn luôn thần bí, không quan tâm hơn thua, Diệp Trần có trực giác, đối phương ẩn dấu lực lượng tầng thứ càng sâu.
- Có lẽ là vậy!
Mộ Dung Khuynh Thành giấu diếm Diệp Trần, không có nói rõ.
Phong ba bình ổn, ba người lại tiếp tục lên đường.
Triêu Dương Sơn Mạch.
Lúc này tại đây, hội tụ không ít người tìm kiếm bí mật.
Ngày đó đấu giá hội kết thúc, người biết địa đồ Bất Tử Chi Thân rất nhiều. Không ít người ra giá cao, để tìm kiếm một tấm địa đồ phục chế. Dù sao muốn một tấm địa đồ phúc chế, cũng không phải việc khó, cái này dẫn tới ba trăm phần địa đồ biến thành không dưới một nghìn phần. Nhưng vẫn tiếp tục tăng lên. Về phần người tìm kiếm bí mất, không dưới mấy nghìn người.
Có Vương Thông dẫn đường, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành rất nhanh tìm được ngọn núi tại Triêu Dương Sơn Mạch từng có thập nhất cấp Yêu Vương Thanh Quang Kê xuất hiện.
Ngọn núi biến thành dạng than cốc kết tinh, từng đó năm trôi qua, vẫn không đổ nát.
- Thanh Quang Kê là thập nhất cấp Yêu Vương, võ đạo ý chí còn sót lại tuy rằng tiêu tán. Bất quá ngọn núi này trải qua yêu nguyên rèn luyện lại dị thường kiên cố. Cường giả Tinh Cực Cảnh cũng khó có thể phá hủy. Linh Hải Cảnh đại năng cũng không muốn phá hư một ngọn núi có giá trị nghiên cứu như vậy.
Vương Thông vừa giới thiệu ngọn núi, vừa đi hướng trong núi. Chỉ chốc lát sau, ba người đã tới một giải đất rất thưa thớt.
Diệp Trần lặng yên thôi động linh hồn lực, phóng xạ khắp nơi, rất nhanh, hắn tại vách đá chỗ sườn núi phát hiện một bộ bích họa.
Đi tới trước bích họa, Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Xem ra, đồ án đầu tiên trên địa đồ chính là chỉ ngọn núi trong Triêu Dương Sơn Mạch này.
Trong tầm mắt ba người, trên vách đá điêu khắc một con yêu thú loại kê bề ngoài hung dữ, cả người phát ra quang mang. Dưới lòng bàn chân yêu thú, giẫm lên một động huyệt. Trong động huyệt là đầu khô lâu bạch sắc đang rít gào. Mà đầu khô lâu chính là đồ án thứ hai trên địa đồ. Tại bầu trời phía trước yêu thú kê loại kê còn có khắc một thái dương. Bốn phía thái dương là một mảnh điểm nhỏ như sa mạc.
Trong lòng Diệp Trần khẽ động, hắn lấy ra địa đồ, mở xem, phát hiện vị trí ba cái trên bích họa cùng địa đồ giống nhau như đúc. Bắt đầu là đồ án gà trống. Góc dưới đồ án gà trống là đồ án đầu khô lâu. Lộ tuyến đến đồ án thứ năm qua đi, dần dần lên cao, đồ án thái dương thứ mười hai vừa lúc án ngữ trên bầu trời của đồ án gà trống.
- Thì ra là thế.
Diệp Trần tựa như có điều suy nghĩ, lấy ra giấy bút, vẽ đồ án thu nhỏ lại trên bích hoạ vẽ trên mấy trang giấy.
Trên bản đồ không có giới hạn, bất quá có thể thông qua bích họa hay cái gì khác, vẽ ra địa đồ càng hoàn thiện. Có lẽ phần địa đồ này chỉ dùng để tham khảo so sánh.
Rời khỏi Triêu Dương Sơn Mạch, ba người hướng phía đồ án thứ hai trên địa đồ đi đến.
Căn cứ phỏng đoán của Vương Thông. Có ba nơi đại biểu đồ án thứ hai. Một là Bạch Cốt Sơn, một là Mai Cốt Chi Địa, còn có một là Khô Lâu Động. Nhưng biểu hiện trên bích họa, đầu khô lâu là ở trong huyệt động, do đó đồ án khô lâu đại biểu Khô Lâu Động tỷ lệ lớn nhất.
Không ngoài dự liệu, ba người ở một góc bí mật trong Khô Lâu Động cũng tìm được một bộ bích họa. Bộ bích họa này trải qua năm tháng ăn mòn, đã sớm không còn thấy rõ, cũng may linh hồn hồn của Diệp Trần có thể cảm ứng được trên bích hoạ có khắc họa cái gì. Đó là một loại quan sát sâu sắc.
Đi qua Khô Lâu Động là Cáp Mô Hà. Đáy sông có án đạo. Bên trong thủy hỏa bất xâm, cũng có một bích họa cổ phác, truền thừa đến nay.
Về phần đồ án thứ tư độ khó bắt đầu tăng lên, hai tròn, một vuông, tổ hợp thành một bộ đồ án kỳ quái. Vương Thông suy nghĩ nửa ngày, mới để mục tiêu xác định tại Lưỡng Nghi Lĩnh chính giữa nơi cực âm. Ba người vận khí không sai, Lưỡng Nghi Lĩnh chính là địa phương đại biểu đồ án thứ tư.
Đồ án thứ năm!
Đồ án thứ sáu!
Đồ án thứ bảy!
Đồ án thứ mười một!
Trong nửa tháng, ba người liên tục tìm được mười một tấm bích họa, rất nhanh đã đến đồ án thứ mười một là Hoàng Kim Sa Mạc.
- Người ở đây không ít a!
Diệp Trần liếc mắt nhìn lại, có khoảng bốn năm mươi người xuất hiện ở đây. Trong đó có hơn mười vị Linh Hải Cảnh đại năng, còn có một người mặc hắc bào, Diệp Trần từ trên người hắn cảm thụ được khí tức cực kỳ đáng sợ. Đó là khí tức khiếp người thuộc về Linh Hải Cảnh Tông Sư, mà người này cũng không phải Diệp Trần lần đầu tiên thấy. Ngày đó chưa tới Tam Âm Thành, hắn cùng với Mộ Dung Khuynh Thành và Đoàn Lăng Vân đã từng thấy người này từ dưới lòng đất bình nguyên lao ra.
Hắc bào nhân liếc mắt nhìn khắp nơi, trên mặt lộ ra một tia tiếu ý:
- Xem ra để địa đồ bán đấu giá đi, tuyệt đối là hành động sáng suốt. Mới hơn nửa tháng đã có nhiều người tìm được đồ án thứ mười hai như vậy. Lại cho bọn họ một đoạn thời gian, có thể có người tìm được địa phương ta cũng chưa tìm được.
Hắc bào nhân chính là Âm Ma Tông, bắt đầu từ đồ án thứ mười, hắn vẫn quan sát mọi người. Bởi vì có thể tìm được địa điểm đại biểu cho đồ án thứ mười đủ để chứng minh bọn họ tại phương diện lịch sử có bản lĩnh thâm hậu.
Ầm ầm long!
Nhưng vào lúc này, bên ngoài sa mạc rung động, không ít hạt cát phóng lên cao, che lấp bầu trời và ánh nắng. Đó là một cảnh tượng cực kỳ kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.