Chương 436: Thánh Địa khảo nghiệm. (3)
Kiếm Du Thái Hư
13/05/2013
Thánh Địa cũng không phải là thánh địa của Ba Lan Thánh Tộc, mà là một tầng Thánh của thế giới dưới lòng đất, nghe nói cùng tầng hai Thánh Địa của thế giới dưới lòng đất có ngàn vạn lần quan hệ. Mà một năm trước U Tâm Thánh Nữ vốn là phải gả cho Thánh Tộc Thánh Tử cường đại của tầng hai thế giới dưới lòng đất. Lúc ấy với thiếu niên đến từ bên ngoài kia là theo thánh địa rời khỏi, lại khiến cho Ba Lan Thánh Tộc bị lăng nhục.
Thánh Địa rất nguy hiểm, nhân loại dưới lòng đất tiến vào trong đó, cửu tử nhất sinh, không, phải là một trăm người đi vào, chưa hẳn có thể có một còn sống. Có thể khiến nhân loại dưới lòng đất khó hiểu là người từ ngoài đến ở trong thánh địa, tỷ lệ sống sót lớn hơn, chí ít có rất nhiều người qua được rồi.
Có bao nhiêu nguy hiểm, thì có bấy nhiêu lợi ích, Thánh Địa từ Thượng Cổ đã tồn tại. Bên trong cất dấu rất nhiều bí mật cùng bảo tàng, Ba Lan Thánh Tộc cứ một trăm năm sẽ tổ chức một lần đội ngũ tiến vào Thánh Địa. Xung quanh một vài Thánh tộc cũng thế, lần này vẫn chưa tới một trăm năm, một mình một người, lão già tóc bạc cũng không dám tiến vào trong đó.
- Đại trưởng lão, bọn hắn đi vào rồi?
Ba người Kim Phong Thánh Tử xẹt qua đến.
Lão già tóc bạc mặt không biểu tình nói:
- Chuyện này dừng lại, chúng ta trở về.
Mặc kệ hắn không cam lòng đến cỡ nào, hành động lần này đã thất bại.
- Coi như bọn hắn may mắn, bất quá cũng không biết vận may này có thể tiếp tục tới khi nào, nói không chừng tiếp theo chúng ta tiến vào Thánh Địa, sẽ thấy được pho tượng của bọn hắn.
Kim Phong Thánh Tử âm thanh lạnh lùng nói.
....
Ô ô!
Ô ô ô!
Hắc sắc cuồng phong thổi loạn bốn phía tựa như lưỡi hái tử thần, đi qua chỗ nào cũng phát ra tiếng ô ô, ngọn núi cao ngất trong lúc vô hình bị cắt đứt không ít.
Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành vừa hiện thân, liền gặp được một hồi hắc phong thổi tới. Hai người vô ý thức tăng cường phòng ngự. Khiến bọn hắn kinh ngạc là chân nguyên ở đan điền bị áp súc thoát khốn mà ra. Ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng hộ thể chân nguyên, một mực thủ hộ cho bọn hắn.
- Nơi này chân nguyên không bị hạn chế!
Không quá dễ dàng ngăn cản được hắc phong, Mộ Dung Khuynh Thành lên tiếng nói.
Diệp Trần nói:
- Tinh thần lực vẫn bị hạn chế, khó trách bọn hắn không có đuổi theo.
Tinh thần lực đã bị áp chế, linh hồn cũng sẽ phải chịu áp chế. Linh hồn vừa yếu, ý chí tự nhiên sẽ có chỗ ảnh hưởng. Về phần ý niệm tại thế giới dưới mặt đất đã bị áp chế bao nhiêu, Diệp Trần cũng không biết.
Tích tích ba ba!
Hắc sắc cuồng phong cùng hộ thể chân nguyên va chạm, không ngừng phát ra tiếng bạo liệt rất nhỏ. Một tia mê hoặc nhàn nhạt đột nhiên hiển hiện. Lúc này Diệp Trần mới chú ý tới hắc phong, cẩn thận phân biệt, sau đó mở miệng nói:
- Đây là Tán Hồn Cương Phong, là cương phong do Kim Nguyên Khí cùng Ám Nguyên Khí kết hợp với nhau. Hơn nữa bên trong ẩn chứa một tia ý chí, khiến cho uy lực của cương phong đủ để địch lại cương khí.
Cương phong cùng cương khí khác nhau ở chỗ, cái trước cùng không khí hỗn hợp với nhau, tạp chất tương đối nhiều, cho nên uy lực so ra kém thuần túy so với cương khí. Còn có được ý chí cổ quái tăng phúc, uy lực của cương phong cũng không kém cương khí, đủ để uy hiếp chín thành chín cường giả Tinh Cực Cảnh.
- Không biết Âm Ma Tông có tiến được vào hay không?
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày.
- Có lẽ có tiến vào! Nhưng không cần phải lo lắng.
Diệp Trần biết rõ nàng đang lo lắng cái gì. Nơi này đã không cách nào áp chế chân nguyên. Như vậy Âm Ma Tông sau khi đi vào, cũng là đại năng Tông Sư Cấp là chân chính. Hai người liên thủ cũng không đủ cho đối phương một tay nghiền áp. Bất quá bọn hắn cùng Âm Ma Tông không cừu không oán, cũng không có tranh chấp lợi ích, cho dù gặp được cũng không có việc gì. Về phần sau này, vậy để sau này hãy nói.
...
Âm Ma Tông xác thực đã tiến vào, nhưng không cùng một địa điểm với Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành. Hắn mới vừa tiến vào, liền gặp quái phong ẩn ẩn tản mát ra tam sắc hào quang thổi tới. Quái phong uy lực không gì sánh kịp, cơ hồ cùng một kích toàn lực của đại năng Linh Hải Cảnh bình thường không sai biệt lắm. Chỉ là sau một khắc, Âm Ma Tông thở phào một hơi, hắn phát hiện rốt cục có thể động dụng chân nguyên, có chân nguyên, cái tam sắc quái phong cổ quái này thì tính là gì?
- Thanh, hoàng, hắc lại là Tán Hồn Cương Phong, không đúng, bên trong ẩn chứa ý chí cổ quái, uy lực không thua cương khí do ba loại nguyên khí kết hợp.
Âm Ma Tông có chút kinh ngạc, trong gió ẩn chứa ý chí, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua. Rốt cuộc là con người làm ra, hay vẫn là tự nhiên hình thành?
Hành tẩu tại vùng đất hoang vu, cửng rắn, Âm Ma Tông không sợ hãi, chỉ cần chân nguyên tồn tại, chiến lực của hắn bạo tăng mấy lần không nói, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nhiều. Duy nhất khiến hắn còn có chút đau thịt là vì thoát khỏi lão già tóc bạc, đã tổn thất hai kiện Thượng phẩm bảo khí. Phải biết rằng dù hắn là đại năng Tông Sư Cấp, Thượng phẩm bảo khí cũng không có vài món. Lúc này hắn chỉ còn lại có một thanh Thượng phẩm bảo đao.
- Ân!
Âm Ma Tông lông mày nhíu lại, thân hình triệt thoái phía sau, đồng thời, vung đao chém ra.
Phốc phốc!
Một con rết khổng lồ vừa ló đầu ra bị chặt đứt đầu, chất lỏng màu đen bắn tung tóe.
- Cửu cấp Thượng Cổ yêu thú Hắc Sơn Ngô Công!
Âm Ma Tông liếc mắt liền nhận ra thân phận của yêu thú rết kia.
Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Hắc Sơn Ngô Công rơi đầu, nửa người dưới vẫn chui từ dưới đất lên, bay tới hướng Âm Ma Tông.
- Muốn chết!
Âm Ma Tông cười lạnh một tiếng, bị lão già tóc bạc đuổi giết đã khiến hắn vô cùng phẫn nộ, đang lo không có chỗ để phát tiết.
...
Bên này Âm Ma Tông giải quyết Hắc Sơn Ngô Công đánh lén, bên kia Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành lại lọt vào một đám Thất cấp Thượng Cổ yêu thú Xà Lân Lang vây công.
Xà Lân Lang là một loại yêu thú biến dị, hình thể như sói, so với chó sói bình thường lớn hơn vài lần, cao chừng hai thước. Trên người không có lông, mà là lân phiến lóe ra mặc lam sắc quang mang. Những lân phiến này so với thân thể cực lớn của Xà Lân Lang mà nói, phi thường nhỏ, chỉ cỡ ngón cái. Cũng chính vì thế, lân phiến dày đặc, Xà Lân Lang phòng ngự thập phần cao, có thể so với một ít Bát cấp yêu thú phòng ngự cường hãn.
Xà Lân Lang thỉnh thoảng phun ra đoàn sắc quang cầu, oanh kích Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành.
Thánh Địa rất nguy hiểm, nhân loại dưới lòng đất tiến vào trong đó, cửu tử nhất sinh, không, phải là một trăm người đi vào, chưa hẳn có thể có một còn sống. Có thể khiến nhân loại dưới lòng đất khó hiểu là người từ ngoài đến ở trong thánh địa, tỷ lệ sống sót lớn hơn, chí ít có rất nhiều người qua được rồi.
Có bao nhiêu nguy hiểm, thì có bấy nhiêu lợi ích, Thánh Địa từ Thượng Cổ đã tồn tại. Bên trong cất dấu rất nhiều bí mật cùng bảo tàng, Ba Lan Thánh Tộc cứ một trăm năm sẽ tổ chức một lần đội ngũ tiến vào Thánh Địa. Xung quanh một vài Thánh tộc cũng thế, lần này vẫn chưa tới một trăm năm, một mình một người, lão già tóc bạc cũng không dám tiến vào trong đó.
- Đại trưởng lão, bọn hắn đi vào rồi?
Ba người Kim Phong Thánh Tử xẹt qua đến.
Lão già tóc bạc mặt không biểu tình nói:
- Chuyện này dừng lại, chúng ta trở về.
Mặc kệ hắn không cam lòng đến cỡ nào, hành động lần này đã thất bại.
- Coi như bọn hắn may mắn, bất quá cũng không biết vận may này có thể tiếp tục tới khi nào, nói không chừng tiếp theo chúng ta tiến vào Thánh Địa, sẽ thấy được pho tượng của bọn hắn.
Kim Phong Thánh Tử âm thanh lạnh lùng nói.
....
Ô ô!
Ô ô ô!
Hắc sắc cuồng phong thổi loạn bốn phía tựa như lưỡi hái tử thần, đi qua chỗ nào cũng phát ra tiếng ô ô, ngọn núi cao ngất trong lúc vô hình bị cắt đứt không ít.
Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành vừa hiện thân, liền gặp được một hồi hắc phong thổi tới. Hai người vô ý thức tăng cường phòng ngự. Khiến bọn hắn kinh ngạc là chân nguyên ở đan điền bị áp súc thoát khốn mà ra. Ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng hộ thể chân nguyên, một mực thủ hộ cho bọn hắn.
- Nơi này chân nguyên không bị hạn chế!
Không quá dễ dàng ngăn cản được hắc phong, Mộ Dung Khuynh Thành lên tiếng nói.
Diệp Trần nói:
- Tinh thần lực vẫn bị hạn chế, khó trách bọn hắn không có đuổi theo.
Tinh thần lực đã bị áp chế, linh hồn cũng sẽ phải chịu áp chế. Linh hồn vừa yếu, ý chí tự nhiên sẽ có chỗ ảnh hưởng. Về phần ý niệm tại thế giới dưới mặt đất đã bị áp chế bao nhiêu, Diệp Trần cũng không biết.
Tích tích ba ba!
Hắc sắc cuồng phong cùng hộ thể chân nguyên va chạm, không ngừng phát ra tiếng bạo liệt rất nhỏ. Một tia mê hoặc nhàn nhạt đột nhiên hiển hiện. Lúc này Diệp Trần mới chú ý tới hắc phong, cẩn thận phân biệt, sau đó mở miệng nói:
- Đây là Tán Hồn Cương Phong, là cương phong do Kim Nguyên Khí cùng Ám Nguyên Khí kết hợp với nhau. Hơn nữa bên trong ẩn chứa một tia ý chí, khiến cho uy lực của cương phong đủ để địch lại cương khí.
Cương phong cùng cương khí khác nhau ở chỗ, cái trước cùng không khí hỗn hợp với nhau, tạp chất tương đối nhiều, cho nên uy lực so ra kém thuần túy so với cương khí. Còn có được ý chí cổ quái tăng phúc, uy lực của cương phong cũng không kém cương khí, đủ để uy hiếp chín thành chín cường giả Tinh Cực Cảnh.
- Không biết Âm Ma Tông có tiến được vào hay không?
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày.
- Có lẽ có tiến vào! Nhưng không cần phải lo lắng.
Diệp Trần biết rõ nàng đang lo lắng cái gì. Nơi này đã không cách nào áp chế chân nguyên. Như vậy Âm Ma Tông sau khi đi vào, cũng là đại năng Tông Sư Cấp là chân chính. Hai người liên thủ cũng không đủ cho đối phương một tay nghiền áp. Bất quá bọn hắn cùng Âm Ma Tông không cừu không oán, cũng không có tranh chấp lợi ích, cho dù gặp được cũng không có việc gì. Về phần sau này, vậy để sau này hãy nói.
...
Âm Ma Tông xác thực đã tiến vào, nhưng không cùng một địa điểm với Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành. Hắn mới vừa tiến vào, liền gặp quái phong ẩn ẩn tản mát ra tam sắc hào quang thổi tới. Quái phong uy lực không gì sánh kịp, cơ hồ cùng một kích toàn lực của đại năng Linh Hải Cảnh bình thường không sai biệt lắm. Chỉ là sau một khắc, Âm Ma Tông thở phào một hơi, hắn phát hiện rốt cục có thể động dụng chân nguyên, có chân nguyên, cái tam sắc quái phong cổ quái này thì tính là gì?
- Thanh, hoàng, hắc lại là Tán Hồn Cương Phong, không đúng, bên trong ẩn chứa ý chí cổ quái, uy lực không thua cương khí do ba loại nguyên khí kết hợp.
Âm Ma Tông có chút kinh ngạc, trong gió ẩn chứa ý chí, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua. Rốt cuộc là con người làm ra, hay vẫn là tự nhiên hình thành?
Hành tẩu tại vùng đất hoang vu, cửng rắn, Âm Ma Tông không sợ hãi, chỉ cần chân nguyên tồn tại, chiến lực của hắn bạo tăng mấy lần không nói, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nhiều. Duy nhất khiến hắn còn có chút đau thịt là vì thoát khỏi lão già tóc bạc, đã tổn thất hai kiện Thượng phẩm bảo khí. Phải biết rằng dù hắn là đại năng Tông Sư Cấp, Thượng phẩm bảo khí cũng không có vài món. Lúc này hắn chỉ còn lại có một thanh Thượng phẩm bảo đao.
- Ân!
Âm Ma Tông lông mày nhíu lại, thân hình triệt thoái phía sau, đồng thời, vung đao chém ra.
Phốc phốc!
Một con rết khổng lồ vừa ló đầu ra bị chặt đứt đầu, chất lỏng màu đen bắn tung tóe.
- Cửu cấp Thượng Cổ yêu thú Hắc Sơn Ngô Công!
Âm Ma Tông liếc mắt liền nhận ra thân phận của yêu thú rết kia.
Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Hắc Sơn Ngô Công rơi đầu, nửa người dưới vẫn chui từ dưới đất lên, bay tới hướng Âm Ma Tông.
- Muốn chết!
Âm Ma Tông cười lạnh một tiếng, bị lão già tóc bạc đuổi giết đã khiến hắn vô cùng phẫn nộ, đang lo không có chỗ để phát tiết.
...
Bên này Âm Ma Tông giải quyết Hắc Sơn Ngô Công đánh lén, bên kia Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành lại lọt vào một đám Thất cấp Thượng Cổ yêu thú Xà Lân Lang vây công.
Xà Lân Lang là một loại yêu thú biến dị, hình thể như sói, so với chó sói bình thường lớn hơn vài lần, cao chừng hai thước. Trên người không có lông, mà là lân phiến lóe ra mặc lam sắc quang mang. Những lân phiến này so với thân thể cực lớn của Xà Lân Lang mà nói, phi thường nhỏ, chỉ cỡ ngón cái. Cũng chính vì thế, lân phiến dày đặc, Xà Lân Lang phòng ngự thập phần cao, có thể so với một ít Bát cấp yêu thú phòng ngự cường hãn.
Xà Lân Lang thỉnh thoảng phun ra đoàn sắc quang cầu, oanh kích Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.