Chương 540: Theo dõi, sát ý. (Thượng,hạ)
Kiếm Du Thái Hư
15/05/2013
Mộ Dung Chỉ Thuỷ nói:
- Có lẽ trước đó vừa có chiến đấu phát sinh! Mặc kệ nó, chúng ta vào trong.
Tiến nhập Cổ Phong Thành, mọi người lựa chọn một tửu lầu sang trọng nhất.
Đêm khuya như nước, Cổ Phong Thành trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, đèn đuốc huy hoàng.
Trong khách phòng.
Diệp Trần lặng lẽ phóng xuất linh hồn lực, linh hồn lực cường đại trong nháy mắt bao phủ cả Cổ Phong Thành, bất cứ ngóc ngách nào cũng đều dưới tầm cảm ứng của hắn.
- Ý, không ít Linh Hải Cảnh đại năng!
Linh hồn lực của Diệp Trần mạnh hơn nhiều Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, linh hồn lực quét ra, căn bản không bị phát hiện, giống như khi hắn còn ở Tinh Cực Cảnh tầng thứ, dùng linh hồn lực quét Tinh Cực Cảnh cường giả khác, thần không biết quỷ không hay.
Linh Hải Cảnh đại năng trong Cổ Phong Thành nhiều hơn Diệp Trần tưởng tượng, phần lớn đều đang tu luyện, cũng có một bộ phận đang làm chuyện bí mật, đương nhiên, bởi vì linh hồn lực quá phân tán, đối phương dù sao cũng là Linh Hải Cảnh đại năng, Diệp Trần không thể thu được giọng nói đối phương, chỉ có thể phán đoán đối phương nói gì từ khẩu hình.
- Mộ Dung Vọng đi đâu vậy?
Đang định thu hồi linh hồn lực, Diệp Trần cảm ứng được Mộ Dung Vọng rời khỏi tửu lầu, bây về phía Tây, rất nhanh rời khỏi Cổ Phong Thành.
- Tên này!
Trong mắt Diệp Trần ánh lên một tia lãnh quang, phía Tây Cổ Phong Thành là Vũ Văn gia tộc, với tốc độ chân nhân cực đại năng, nửa canh giờ là đến.
Mộ Dung Vọng tưởng không ai biết mình rời đi, chỉ cần lực hồn lực quét qua, hắn sẽ lập tức phát hiện, ai ngờ, linh hồn lực Diệp Trần còn trên cả linh hồn lực Linh Hải Cảnh đại năng, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn.
- Xem hắn định giở trò gì?
Diệp Trần nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên đi theo, hắn không thích rơi vào một đầm lầy không biết nông sâu mà không nắm quyền chủ động.
Lạch cạch!
Cánh cửa bằng gỗ tự động mở tung, thân hình Diệp Trần nhoáng lên một cái, lao vào trong màn đêm.
Đêm nay là một đêm không trăng, nếu như không phải được mấy vì tinh tú cung cấp chút ánh sáng đáng thương, cả phiến thiên địa này giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, nhưng bóng đêm đối với Diệp Trần mà nói, như cá gặp nước, khinh công áo nghĩa phân thân hoá ảnh của hắn, trong bóng đêm hiệu quả sẽ tốt hơn.
Dựa vào linh hồn lực, Diệp Trần giữ một khoảng cách hai trăm dặm với Mộ Dung Vọng, theo sát phía sau.
Mộ Dung Vọng tốc độ cực nhanh, trong bóng đêm, hắn giống như một đường quang tuyến màu lam nhạt xẹt qua rồi biến mất, người thường nhìn thấy, nhất định nghĩ là ảo giác.
- Hừ! Một đầu óc mê muội, không biết tự lượng sức mình, một tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất dày, dám đấu với Vũ Văn gia tộc, nếu như Vũ Văn gia tộc dễ đối phó như vậy, mấy vặn năm qua, Vũ Văn gia tộc đã không giữ được vị trí chủ gia Nhân Ma gia tộc.
Mộ Dung Vọng từ đầu đến cuối đều không đánh giá cao Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Diệp Trần, cho nên mới hạ quyết tâm, không thông đồng làm bậy với Mộ Dung Chỉ thuỷ, mà lựa chọn đứng về phía Vũ Văn gia tộc, hắn biết, Mộ Dung Chỉ Thuỷ đối đầu với Vũ Văn gia tộc, sớm muộn cũng mất vị trí gia chủ, nói không chừng còn bị giam cầm, bản thân mặc dù không hi vọng bị trí gia chủ Mộ Dung gia tộc, nhưng nếu được, đương nhiên sẽ không từ chối, gia chủ Mộ Dung gia tộc, ít nhiều cũng mang lại một chút lợi ích.
- Chúng càng làm ầm ĩ càng tốt, mình có thể đứng giữa thu lợi, con trai mình nói không chừng cũng có cơ hội thành hôn với Vũ Văn gia tộc phân chi tam tiểu thư, quan trọng nhất là, nếu như hôn sự thành công, nói không chừng mình sẽ được một phần ma tộc võ học, ma tộc võ học, mặc dù áo nghĩa không cao thâm bằng nhân tộc võ học, nhưng sau khi thi triển ma hoá, thực lực ma tộc võ học chắc chắn bạo trướng, đối kháng với Linh Hải Cảnh tông sư cũng không thành vấn đề, vì ma tộc võ học, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót.
Mộ Dung Vọng dã tâm rất lớn, năm nay hắn mới chỉ hơn sáu mươi tuổi, hơn hai trăm năm mươi năm nữa, vẫn còn một tia hi vọng tiến nhập Sinh Tử Cảnh, một khi tiến nhập Sinh Tử Cảnh, đại lục này, hải dương này và cả tinh không này, không chỗ nào là hắn không thể tới, cho nên trước đó, nhất định phải cường hoá bản thân.
Sưu!
Tiếng phá không rất nhỏ vang lên, Mộ Dung Vọng nâng tốc độ lên thêm một phần, hắn không biết là, hai trăm dặm sau lưng hắn, là một cái bóng mơ hồ, cáo bóng cũng rất nhanh, thỉnh thoảng có kiếm sắc xanh nhạt ập tới, nâng tốc độ phi hành của cái bóng.
Nửa canh giờ trôi qua.
Mộ Dung Vọng đã nhìn thấy kiến trúc Vũ Văn gia tộc.
- Là ai?
Trên tháo canh, một Tinh Cực Cảnh cường giả phát hiện ra Mộ Dung Vọng, chủ yếu là Mộ Dung Vọng chủ động giảm tốc độ, để đối phương nhìn thấy.
Mộ Dung Vọng truyền âm nói:
- Ta là đại trưởng lão Mộ Dung Vọng của Mộ Dung gia tộc, có chuyện muốn thương lượng với đại trưởng lão các ngươi, phiền ngươi thông báo giùm.
- Ngươi là thân phận gì, đại trưởng lão chúng ta là thân phận gì, có việc gì mà phải thương lượng giữa đêm hôm khuya khoắt?
Tinh Cực Cảnh cường giả tưởng là Mộ Dung Vọng đến cầu kiến nên không coi hắn ra gì.
- Lệnh bài này, chắc ngươi nhận ra chứ!
Mộ Dung Vọng cũng không giải thích, trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bào khắc chữ "Kim", vung tay ném cho đối phương.
- Lệnh bài của đại trưởng lão.
Người này nhận ra lệnh bài, đại trưởng lão tên Vũ Văn Kin, nên lệnh bài của hắn có khắc chữ Kim, rất rõ ràng, lệnh bài này là đại trưởng lão đưa cho Mộ Dung Vọng.
- Ngươi đợi chút, ta đi thông báo.
- Được!
Mộ Dung Vọng cũng không vội.
Cách đó hơn trăm dặm, Diệp Trần đứng trên một cây đại thụ lớn, hoà thành một thể với bóng cây.
- Quả nhiên tên này đến Vũ Văn gia tộc, còn có lệnh bài của Vũ Văn gia tộc đại trưởng lão.
Giơ tay xoa cằm, mắt Diệp Trần loé lên một tia lãnh quang, hắn quyết định, nếu như Mộ Dung Vọng làm chuyện gì khiến hắn không thể tha thứ, cho dù đối phương là đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc, cũng phải giết chết, chỉ cần không phải Linh Hải Cảnh tông sư, hắn có ít nhất chín mươi phần trăm chắc chắn.
Rất nhanh, Tinh Cực Cảnh cường giả xuất hiện, trả lệnh bài lại cho Mộ Dung Vọng.
Nhìn quanh bốn phía, Mộ Dung Vọng cất bước đi vào Vũ Văn gia tộc.
Trên đỉnh một toà kiến trúc tương đối cao, trung niên tử vào và Vũ Văn Dã đều có mặt, ở góc còn có một cái bóng xám.
- Phụ thân, Mộ Dung Vọng đó đến làm gì?
Vũ Văn Dã hỏi.
Trung niên tử bào cười lạnh:
- Chắc chắn là vì chuyện của con và Mộ Dung Khuynh Thành, nếu hôn sư thành công, hôn sự của con trai hắn sẽ cho hắn liệu, nhưng ma tộc võ học, nghĩ cũng đừng nghĩ, ma tộc võ học chỉ có Vũ Văn gia tộc mới có thể sở hữu.
- Hắn đến rồi!
Trung niên tử bào hướng ánh mắt ra phía đại môn đỉnh lầu.
Két một tiếng, Mộ Dung Vọng đẩy cửa bước vào.
- Chào Vũ Văn đại trưởng lão.
Mộ Dung Vọng hai tay ôm quyền, khẽ cúi đầu, đối phương chính là đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc Vũ Văn Kim.
Trung niên tử bào Vũ Văn Kim bình thản nói:
- Mộ Dung Chỉ Thuỷ và tên tiểu tử đó đều đến Phong Thuỷ Thành rồi chứ?
- Vâng.
Mộ Dung Vọng không hề tỏ ra kinh ngạc, thân là đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc, phương diện tin tức đương nhiên phải rất linh thông.
- Được, ở đây ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi.
Hai người không phải có chuyện gì muốn bàn, mà là Vũ Văn Kim gọi Mộ Dung Vọng đến, hắn cần đối phương làm cho mình một việc, để không xảy ra bất cứ sai sót nào.
- Có chuyện gì xin cứ nói!
- Đây là một bình tam kiếp cự hồn tán, đưa nó cho Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Diệp Trần, sau đó điều khiển chúng đến Vũ Văn gia tộc.
Nghe vậy, Mộ Dung Vọng giật mình,
- Tam kiếp cự hồn tán có công hiệu gì, không phải biến họ thành kẻ ngốc chứ! Ngươi cũng biết, sau lưng Diệp Trần là Long Vương.
Mộ Dung Vọng sợ rằng mình sẽ thành kẻ chết thay.
- Ta đương nhiên biết, tam kiếp cự hồn tán chỉ có công hiệu ba ngày, thời gian công hiệu, chung sẽ mất đi ý thức, hành động như con rối, đợi sau khi tỉnh dậy, sẽ quên mất những gì đã phát sinh trong thời gian đó, đợi chúng uống xong thuốc, ngươi có thể dễ dàng ra lệnh cho chúng.
Vốn dĩ Vũ Văn Kim không định làm như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy hành sự nên chắc chắn một chút, an toàn vẫn hơn.
- Phụ than, hắn đến thì để hắn đến, chúng ta sợ hắn chắc.
Vũ Văn Dã lên tiếng.
Vũ Văn Kim giải thích:
- Hôn sự này không thể để xảy ra sơ suất, không lẽ con tưởng dễ như đóng đinh lên gỗ sao? Huống hồ, đợi hắn uống xong tam kiếp cự hồn tán, con có thể lợi dụng hắn làm chuyện xấu, để vị hôn thê của con hoàn toàn mất hi vọng vào hắn, là một mũi tên trúng hai đích.
- Lợi dụng hắn...
Vũ Văn Dã sáng mắt, hôm nay hắn đã đi gặp Mộ Dung Khuynh Thành, mặc dù đối phương che mạng nhưng hắn vẫn nhìn ra, cô gái này là tuyệt sắc nhân gian, đẹp hơn bất cứ cô gái nào mà hắn từng gặp, bởi vì cùng là huyết mạch nhân ma hoàn mỹ nên càng thu hút hắn hơn, chỉ là ánh mắt đối phương nhìn hắn rất lạnh, không hề giấu diếm, hắn cũng không thể dùng cường trước hôn nhân, cho nên đành nín nhịn, nếu giải quyết được kẻ phiền phức Diệp Trần, sự tình có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
- Ha ha, vẫn là phụ thân cao minh.
Vũ Văn Dã nở một nụ cười âm hiểm.
Cách Vũ Văn gia tộc hơn trăm dặm, thần sắc Diệp Trần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, phạm vi cảm ứng linh hồn lực của hắn lên đến năm trăm dặm, khẩu hình của mấy người đều bị hắn nhìn rõ, đương nhiên biết đối phương đang nói gì.
- Mấy tên đáng chết!
Trong lòng Diệp Trần nảy sinh sát cơ cường liệt.
Hắn mặc kệ đối phương là nhân vật cao tầng của Vũ Văn gia tộc gì đó, chỉ cần có cơ hội, hăn sẽ giết chết hết, không để lại tên nào.
- Tam đệ ta là Linh Hải Cảnh tông sư, tam kiếp cự hồn tán liệu có tác dụng với hắn không?
Linh Hải Cảnh tông sư ý chú rất mạnh, sản sinh hào quang, dược vật cự hồn thông thường, rất khó phát huy tác dụng, Mộ Dung Vọng không thể không hỏi.
Vũ Văn Kim có chút tiếc rẻ,
- Yên tâm, tam kiếp cự hồn tán là dùng ba loại tinh huyết của cự hồn yêu thú cấp mười luyện chế mà thành, phối hợp cùng linh dược thập phần hiếm thấy, Linh Hải Cảnh tông sư cũng không chống đỡ nổi.
Vũ Văn Kim mấy mười mấy năm thu thập dược liệu mới luyện chế ra hai bình, giá trị mỗi bình không thể định lượng, đủ thấy hôn sự lần này, đối với hắn mà nói rất quan trọng.
- Vậy ta yên tâm rồi.
Mộ Dung Vọng thở phào, kì thực, trong lòng hắn vẫn sợ Mộ Dung Chỉ Thuỷ, nếu như bị phát hiện nói không chừng còn bị giết, cho dù mình là đại ca của hắn.
- Được rồi, ngươi về trước đi, ghi nhớ nhất định phải thành công.
- Vũ Văn đại trưởng lão, chuyện này nguy hiểm không nhỏ, ma tộc võ học mà ta nói, liệu có thể....
Vũ Văn Vọng muốn có được một cuốn ma tộc võ học trước.
Vũ Văn Kim lạnh sắc mặt,
- Đợi ngươi thành công, nói cũng không muộn, ngươi phải biết ma tộc võ học đối với Nhân Ma gia tộc chúng ta mà nói quan trọng thế nào.
- Vậy cũng được!
Mộ Dung Vọng cũng biết ma tộc võ học quan trọng, khẽ cắn môi, quay người bỏ đi, trước khi đi, mặt ánh lên thần sắc dữ tợn, Mộ Dung Chỉ Thuỷ, Diệp Trần, các ngươi đừng trách ta, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đợi Mộ Dung Vọng rời đi, Vũ Văn Kim và Vũ Văn Dã nhìn nhau cười, cảm thấy mọi thứ đã nằm trong tầm tay.
Trong hỉ sắc.
Mộ Dung Vọng men theo đường cũ, bay trở về.
Diệp Trần lặng lẽ theo sát phía sau, trong lòng tràn ngập sát ý.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, một vị lão giả trong một trong hai toà một toà bảo tháp của Vũ Văn gia tộc bừng tỉnh từ trong trạng thái tu luyện, vô thức, phóng thích linh hồn lực khắp bốn phương tám hướng, một ngàn dặm, năm ngàn dặm, tám ngàn dặm, đúng một vạn dặm, linh hồn lực mới dừng lại.
Lão giả là một trong hai vị nhân ma vương của Vũ Văn gia tộc, thường niên vế quan tu luyện, thỉnh thoảng ra ngoài ìm kiếm di tích, nhưng cho dù là nhân ma vương, cũng không thể duy trì phóng thích linh hồn lực trong một thời gian dài, cho nên không phát hiện ra việc Diệp Trần nhìn trộm Vũ Văn gia tộc, lúc này, Diệp Trần đã rời đi rất lâu.
Hô hô!
Kình phong gào thét, Mộ Dung Vũ nâng tốc độ lên cực chí.
- Đại trưởng lão, dừng lại chút đã!
Một phiến kiếm quang loé lên, một bóng người đuổi tới.
Mộ Dung Vọng quay đầu nhìn, mặt tái mét,
- Diệp Trần, ngươi dám đi theo ta, muốn chết à?
- Muốn chết là ngươi.
Diệp Trần thanh âm rất lạnh.
- Ngươi thì biết cái gì?
Mộ Dung Vọng tưởng Diệp Trần không biết chuyện tam kiếp cự hồn tán.
- Cái này không quan trọng.
Tốc độ Diệp Trần tương đương Linh Hải Cảnh tông sư, chỉ một lúc sau đã ở cách đó vài dặm, hoàng kim kiếm xuất vỏ, Diệp Trần chém một phiến kiếm khí về phía Mộ Dung Vọng.
- Dựa vào ngươi!
Mộ Dung Vọng cười lạnh, một đao nghênh đón kiếm khí.
Đao của Mộ Dung Vọng là một cây thanh sắc trường đao, nhìn qua rất nhẹ, theo tay phải hắn vung lên, ánh đao như vòi rồng, lóe ngang ra, cùng kiếm khí của Diệp Trần giao kích với nhau.
Phanh!
Quang cầu chói mắt bạo liệt, cả vùng đất xuất hiện một hố sâu.
- Hóa Ảnh!
Thân ảnh Diệp Trần ở trong bóng tối giống như quỷ mỵ, lập tức lách qua phạm vi quang cầu bạo tạc nổ tung, vô thanh vô tức tới gần Mộ Dung Vọng. Một khắc tới gần đối phương, Hoàng Kim Kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, liên tiếp chém ra hơn trăm kiếm, mỗi một kiếm đều nhanh như điện thiểm.
- Có lẽ trước đó vừa có chiến đấu phát sinh! Mặc kệ nó, chúng ta vào trong.
Tiến nhập Cổ Phong Thành, mọi người lựa chọn một tửu lầu sang trọng nhất.
Đêm khuya như nước, Cổ Phong Thành trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, đèn đuốc huy hoàng.
Trong khách phòng.
Diệp Trần lặng lẽ phóng xuất linh hồn lực, linh hồn lực cường đại trong nháy mắt bao phủ cả Cổ Phong Thành, bất cứ ngóc ngách nào cũng đều dưới tầm cảm ứng của hắn.
- Ý, không ít Linh Hải Cảnh đại năng!
Linh hồn lực của Diệp Trần mạnh hơn nhiều Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, linh hồn lực quét ra, căn bản không bị phát hiện, giống như khi hắn còn ở Tinh Cực Cảnh tầng thứ, dùng linh hồn lực quét Tinh Cực Cảnh cường giả khác, thần không biết quỷ không hay.
Linh Hải Cảnh đại năng trong Cổ Phong Thành nhiều hơn Diệp Trần tưởng tượng, phần lớn đều đang tu luyện, cũng có một bộ phận đang làm chuyện bí mật, đương nhiên, bởi vì linh hồn lực quá phân tán, đối phương dù sao cũng là Linh Hải Cảnh đại năng, Diệp Trần không thể thu được giọng nói đối phương, chỉ có thể phán đoán đối phương nói gì từ khẩu hình.
- Mộ Dung Vọng đi đâu vậy?
Đang định thu hồi linh hồn lực, Diệp Trần cảm ứng được Mộ Dung Vọng rời khỏi tửu lầu, bây về phía Tây, rất nhanh rời khỏi Cổ Phong Thành.
- Tên này!
Trong mắt Diệp Trần ánh lên một tia lãnh quang, phía Tây Cổ Phong Thành là Vũ Văn gia tộc, với tốc độ chân nhân cực đại năng, nửa canh giờ là đến.
Mộ Dung Vọng tưởng không ai biết mình rời đi, chỉ cần lực hồn lực quét qua, hắn sẽ lập tức phát hiện, ai ngờ, linh hồn lực Diệp Trần còn trên cả linh hồn lực Linh Hải Cảnh đại năng, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn.
- Xem hắn định giở trò gì?
Diệp Trần nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nên đi theo, hắn không thích rơi vào một đầm lầy không biết nông sâu mà không nắm quyền chủ động.
Lạch cạch!
Cánh cửa bằng gỗ tự động mở tung, thân hình Diệp Trần nhoáng lên một cái, lao vào trong màn đêm.
Đêm nay là một đêm không trăng, nếu như không phải được mấy vì tinh tú cung cấp chút ánh sáng đáng thương, cả phiến thiên địa này giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, nhưng bóng đêm đối với Diệp Trần mà nói, như cá gặp nước, khinh công áo nghĩa phân thân hoá ảnh của hắn, trong bóng đêm hiệu quả sẽ tốt hơn.
Dựa vào linh hồn lực, Diệp Trần giữ một khoảng cách hai trăm dặm với Mộ Dung Vọng, theo sát phía sau.
Mộ Dung Vọng tốc độ cực nhanh, trong bóng đêm, hắn giống như một đường quang tuyến màu lam nhạt xẹt qua rồi biến mất, người thường nhìn thấy, nhất định nghĩ là ảo giác.
- Hừ! Một đầu óc mê muội, không biết tự lượng sức mình, một tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất dày, dám đấu với Vũ Văn gia tộc, nếu như Vũ Văn gia tộc dễ đối phó như vậy, mấy vặn năm qua, Vũ Văn gia tộc đã không giữ được vị trí chủ gia Nhân Ma gia tộc.
Mộ Dung Vọng từ đầu đến cuối đều không đánh giá cao Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Diệp Trần, cho nên mới hạ quyết tâm, không thông đồng làm bậy với Mộ Dung Chỉ thuỷ, mà lựa chọn đứng về phía Vũ Văn gia tộc, hắn biết, Mộ Dung Chỉ Thuỷ đối đầu với Vũ Văn gia tộc, sớm muộn cũng mất vị trí gia chủ, nói không chừng còn bị giam cầm, bản thân mặc dù không hi vọng bị trí gia chủ Mộ Dung gia tộc, nhưng nếu được, đương nhiên sẽ không từ chối, gia chủ Mộ Dung gia tộc, ít nhiều cũng mang lại một chút lợi ích.
- Chúng càng làm ầm ĩ càng tốt, mình có thể đứng giữa thu lợi, con trai mình nói không chừng cũng có cơ hội thành hôn với Vũ Văn gia tộc phân chi tam tiểu thư, quan trọng nhất là, nếu như hôn sự thành công, nói không chừng mình sẽ được một phần ma tộc võ học, ma tộc võ học, mặc dù áo nghĩa không cao thâm bằng nhân tộc võ học, nhưng sau khi thi triển ma hoá, thực lực ma tộc võ học chắc chắn bạo trướng, đối kháng với Linh Hải Cảnh tông sư cũng không thành vấn đề, vì ma tộc võ học, tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót.
Mộ Dung Vọng dã tâm rất lớn, năm nay hắn mới chỉ hơn sáu mươi tuổi, hơn hai trăm năm mươi năm nữa, vẫn còn một tia hi vọng tiến nhập Sinh Tử Cảnh, một khi tiến nhập Sinh Tử Cảnh, đại lục này, hải dương này và cả tinh không này, không chỗ nào là hắn không thể tới, cho nên trước đó, nhất định phải cường hoá bản thân.
Sưu!
Tiếng phá không rất nhỏ vang lên, Mộ Dung Vọng nâng tốc độ lên thêm một phần, hắn không biết là, hai trăm dặm sau lưng hắn, là một cái bóng mơ hồ, cáo bóng cũng rất nhanh, thỉnh thoảng có kiếm sắc xanh nhạt ập tới, nâng tốc độ phi hành của cái bóng.
Nửa canh giờ trôi qua.
Mộ Dung Vọng đã nhìn thấy kiến trúc Vũ Văn gia tộc.
- Là ai?
Trên tháo canh, một Tinh Cực Cảnh cường giả phát hiện ra Mộ Dung Vọng, chủ yếu là Mộ Dung Vọng chủ động giảm tốc độ, để đối phương nhìn thấy.
Mộ Dung Vọng truyền âm nói:
- Ta là đại trưởng lão Mộ Dung Vọng của Mộ Dung gia tộc, có chuyện muốn thương lượng với đại trưởng lão các ngươi, phiền ngươi thông báo giùm.
- Ngươi là thân phận gì, đại trưởng lão chúng ta là thân phận gì, có việc gì mà phải thương lượng giữa đêm hôm khuya khoắt?
Tinh Cực Cảnh cường giả tưởng là Mộ Dung Vọng đến cầu kiến nên không coi hắn ra gì.
- Lệnh bài này, chắc ngươi nhận ra chứ!
Mộ Dung Vọng cũng không giải thích, trực tiếp lấy ra một tấm lệnh bào khắc chữ "Kim", vung tay ném cho đối phương.
- Lệnh bài của đại trưởng lão.
Người này nhận ra lệnh bài, đại trưởng lão tên Vũ Văn Kin, nên lệnh bài của hắn có khắc chữ Kim, rất rõ ràng, lệnh bài này là đại trưởng lão đưa cho Mộ Dung Vọng.
- Ngươi đợi chút, ta đi thông báo.
- Được!
Mộ Dung Vọng cũng không vội.
Cách đó hơn trăm dặm, Diệp Trần đứng trên một cây đại thụ lớn, hoà thành một thể với bóng cây.
- Quả nhiên tên này đến Vũ Văn gia tộc, còn có lệnh bài của Vũ Văn gia tộc đại trưởng lão.
Giơ tay xoa cằm, mắt Diệp Trần loé lên một tia lãnh quang, hắn quyết định, nếu như Mộ Dung Vọng làm chuyện gì khiến hắn không thể tha thứ, cho dù đối phương là đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc, cũng phải giết chết, chỉ cần không phải Linh Hải Cảnh tông sư, hắn có ít nhất chín mươi phần trăm chắc chắn.
Rất nhanh, Tinh Cực Cảnh cường giả xuất hiện, trả lệnh bài lại cho Mộ Dung Vọng.
Nhìn quanh bốn phía, Mộ Dung Vọng cất bước đi vào Vũ Văn gia tộc.
Trên đỉnh một toà kiến trúc tương đối cao, trung niên tử vào và Vũ Văn Dã đều có mặt, ở góc còn có một cái bóng xám.
- Phụ thân, Mộ Dung Vọng đó đến làm gì?
Vũ Văn Dã hỏi.
Trung niên tử bào cười lạnh:
- Chắc chắn là vì chuyện của con và Mộ Dung Khuynh Thành, nếu hôn sư thành công, hôn sự của con trai hắn sẽ cho hắn liệu, nhưng ma tộc võ học, nghĩ cũng đừng nghĩ, ma tộc võ học chỉ có Vũ Văn gia tộc mới có thể sở hữu.
- Hắn đến rồi!
Trung niên tử bào hướng ánh mắt ra phía đại môn đỉnh lầu.
Két một tiếng, Mộ Dung Vọng đẩy cửa bước vào.
- Chào Vũ Văn đại trưởng lão.
Mộ Dung Vọng hai tay ôm quyền, khẽ cúi đầu, đối phương chính là đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc Vũ Văn Kim.
Trung niên tử bào Vũ Văn Kim bình thản nói:
- Mộ Dung Chỉ Thuỷ và tên tiểu tử đó đều đến Phong Thuỷ Thành rồi chứ?
- Vâng.
Mộ Dung Vọng không hề tỏ ra kinh ngạc, thân là đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc, phương diện tin tức đương nhiên phải rất linh thông.
- Được, ở đây ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi.
Hai người không phải có chuyện gì muốn bàn, mà là Vũ Văn Kim gọi Mộ Dung Vọng đến, hắn cần đối phương làm cho mình một việc, để không xảy ra bất cứ sai sót nào.
- Có chuyện gì xin cứ nói!
- Đây là một bình tam kiếp cự hồn tán, đưa nó cho Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Diệp Trần, sau đó điều khiển chúng đến Vũ Văn gia tộc.
Nghe vậy, Mộ Dung Vọng giật mình,
- Tam kiếp cự hồn tán có công hiệu gì, không phải biến họ thành kẻ ngốc chứ! Ngươi cũng biết, sau lưng Diệp Trần là Long Vương.
Mộ Dung Vọng sợ rằng mình sẽ thành kẻ chết thay.
- Ta đương nhiên biết, tam kiếp cự hồn tán chỉ có công hiệu ba ngày, thời gian công hiệu, chung sẽ mất đi ý thức, hành động như con rối, đợi sau khi tỉnh dậy, sẽ quên mất những gì đã phát sinh trong thời gian đó, đợi chúng uống xong thuốc, ngươi có thể dễ dàng ra lệnh cho chúng.
Vốn dĩ Vũ Văn Kim không định làm như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy hành sự nên chắc chắn một chút, an toàn vẫn hơn.
- Phụ than, hắn đến thì để hắn đến, chúng ta sợ hắn chắc.
Vũ Văn Dã lên tiếng.
Vũ Văn Kim giải thích:
- Hôn sự này không thể để xảy ra sơ suất, không lẽ con tưởng dễ như đóng đinh lên gỗ sao? Huống hồ, đợi hắn uống xong tam kiếp cự hồn tán, con có thể lợi dụng hắn làm chuyện xấu, để vị hôn thê của con hoàn toàn mất hi vọng vào hắn, là một mũi tên trúng hai đích.
- Lợi dụng hắn...
Vũ Văn Dã sáng mắt, hôm nay hắn đã đi gặp Mộ Dung Khuynh Thành, mặc dù đối phương che mạng nhưng hắn vẫn nhìn ra, cô gái này là tuyệt sắc nhân gian, đẹp hơn bất cứ cô gái nào mà hắn từng gặp, bởi vì cùng là huyết mạch nhân ma hoàn mỹ nên càng thu hút hắn hơn, chỉ là ánh mắt đối phương nhìn hắn rất lạnh, không hề giấu diếm, hắn cũng không thể dùng cường trước hôn nhân, cho nên đành nín nhịn, nếu giải quyết được kẻ phiền phức Diệp Trần, sự tình có lẽ sẽ thuận lợi hơn nhiều, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
- Ha ha, vẫn là phụ thân cao minh.
Vũ Văn Dã nở một nụ cười âm hiểm.
Cách Vũ Văn gia tộc hơn trăm dặm, thần sắc Diệp Trần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, phạm vi cảm ứng linh hồn lực của hắn lên đến năm trăm dặm, khẩu hình của mấy người đều bị hắn nhìn rõ, đương nhiên biết đối phương đang nói gì.
- Mấy tên đáng chết!
Trong lòng Diệp Trần nảy sinh sát cơ cường liệt.
Hắn mặc kệ đối phương là nhân vật cao tầng của Vũ Văn gia tộc gì đó, chỉ cần có cơ hội, hăn sẽ giết chết hết, không để lại tên nào.
- Tam đệ ta là Linh Hải Cảnh tông sư, tam kiếp cự hồn tán liệu có tác dụng với hắn không?
Linh Hải Cảnh tông sư ý chú rất mạnh, sản sinh hào quang, dược vật cự hồn thông thường, rất khó phát huy tác dụng, Mộ Dung Vọng không thể không hỏi.
Vũ Văn Kim có chút tiếc rẻ,
- Yên tâm, tam kiếp cự hồn tán là dùng ba loại tinh huyết của cự hồn yêu thú cấp mười luyện chế mà thành, phối hợp cùng linh dược thập phần hiếm thấy, Linh Hải Cảnh tông sư cũng không chống đỡ nổi.
Vũ Văn Kim mấy mười mấy năm thu thập dược liệu mới luyện chế ra hai bình, giá trị mỗi bình không thể định lượng, đủ thấy hôn sự lần này, đối với hắn mà nói rất quan trọng.
- Vậy ta yên tâm rồi.
Mộ Dung Vọng thở phào, kì thực, trong lòng hắn vẫn sợ Mộ Dung Chỉ Thuỷ, nếu như bị phát hiện nói không chừng còn bị giết, cho dù mình là đại ca của hắn.
- Được rồi, ngươi về trước đi, ghi nhớ nhất định phải thành công.
- Vũ Văn đại trưởng lão, chuyện này nguy hiểm không nhỏ, ma tộc võ học mà ta nói, liệu có thể....
Vũ Văn Vọng muốn có được một cuốn ma tộc võ học trước.
Vũ Văn Kim lạnh sắc mặt,
- Đợi ngươi thành công, nói cũng không muộn, ngươi phải biết ma tộc võ học đối với Nhân Ma gia tộc chúng ta mà nói quan trọng thế nào.
- Vậy cũng được!
Mộ Dung Vọng cũng biết ma tộc võ học quan trọng, khẽ cắn môi, quay người bỏ đi, trước khi đi, mặt ánh lên thần sắc dữ tợn, Mộ Dung Chỉ Thuỷ, Diệp Trần, các ngươi đừng trách ta, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đợi Mộ Dung Vọng rời đi, Vũ Văn Kim và Vũ Văn Dã nhìn nhau cười, cảm thấy mọi thứ đã nằm trong tầm tay.
Trong hỉ sắc.
Mộ Dung Vọng men theo đường cũ, bay trở về.
Diệp Trần lặng lẽ theo sát phía sau, trong lòng tràn ngập sát ý.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, một vị lão giả trong một trong hai toà một toà bảo tháp của Vũ Văn gia tộc bừng tỉnh từ trong trạng thái tu luyện, vô thức, phóng thích linh hồn lực khắp bốn phương tám hướng, một ngàn dặm, năm ngàn dặm, tám ngàn dặm, đúng một vạn dặm, linh hồn lực mới dừng lại.
Lão giả là một trong hai vị nhân ma vương của Vũ Văn gia tộc, thường niên vế quan tu luyện, thỉnh thoảng ra ngoài ìm kiếm di tích, nhưng cho dù là nhân ma vương, cũng không thể duy trì phóng thích linh hồn lực trong một thời gian dài, cho nên không phát hiện ra việc Diệp Trần nhìn trộm Vũ Văn gia tộc, lúc này, Diệp Trần đã rời đi rất lâu.
Hô hô!
Kình phong gào thét, Mộ Dung Vũ nâng tốc độ lên cực chí.
- Đại trưởng lão, dừng lại chút đã!
Một phiến kiếm quang loé lên, một bóng người đuổi tới.
Mộ Dung Vọng quay đầu nhìn, mặt tái mét,
- Diệp Trần, ngươi dám đi theo ta, muốn chết à?
- Muốn chết là ngươi.
Diệp Trần thanh âm rất lạnh.
- Ngươi thì biết cái gì?
Mộ Dung Vọng tưởng Diệp Trần không biết chuyện tam kiếp cự hồn tán.
- Cái này không quan trọng.
Tốc độ Diệp Trần tương đương Linh Hải Cảnh tông sư, chỉ một lúc sau đã ở cách đó vài dặm, hoàng kim kiếm xuất vỏ, Diệp Trần chém một phiến kiếm khí về phía Mộ Dung Vọng.
- Dựa vào ngươi!
Mộ Dung Vọng cười lạnh, một đao nghênh đón kiếm khí.
Đao của Mộ Dung Vọng là một cây thanh sắc trường đao, nhìn qua rất nhẹ, theo tay phải hắn vung lên, ánh đao như vòi rồng, lóe ngang ra, cùng kiếm khí của Diệp Trần giao kích với nhau.
Phanh!
Quang cầu chói mắt bạo liệt, cả vùng đất xuất hiện một hố sâu.
- Hóa Ảnh!
Thân ảnh Diệp Trần ở trong bóng tối giống như quỷ mỵ, lập tức lách qua phạm vi quang cầu bạo tạc nổ tung, vô thanh vô tức tới gần Mộ Dung Vọng. Một khắc tới gần đối phương, Hoàng Kim Kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, liên tiếp chém ra hơn trăm kiếm, mỗi một kiếm đều nhanh như điện thiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.