Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 46: Tộc hội kết thúc

Kiếm Du Thái Hư

03/03/2013

Về phần một vạn lạng vàng, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, trong kí ức Diệp Trần, phụ thân Diệp Thiên Hào tài sản cá nhân cũng chỉ hơn mười vạn lạng vàng, đương nhiên, ông thân là gia chủ Diệp gia, căn bản không cần dùng tiền, tất cả đều do Diệp gia trả hết, ví dụ mua đan dược, vũ khí hoặc bí tịch, nhưng nếu như là việc riêng tư, vẫn phải dùng tiền của mình.

Ngay tại trận, Diệp Huyên móc ra một miếng hạ phẩm linh thạch, nỗ lực hồi phục chân khí tổn hao.

Chân khí theo đó dần dần hùng hậu viên mãn, Diệp Huyên hướng ánh mắt về phía Diệp Trần, thầm nghĩ: Bất luận bây giờ ngươi trở nên cường đại thế nào, ta cũng sẽ đánh bại ngươi, đệ tử Phỉ Thúy Cốc không thể thất bại, trước đây, bây giờ và cả sau này đều không thể.

Đ-a-n-g..g!

Tiếng chuông thông báo thời gian của trận chung kết đã đến, Tam trưởng lão hung hăng thở ra một hơi, cao giọng nói:

- Thời gian đã đến, trận đấu bắt đầu!

Diệp Huyên thu linh thạch, từng bước tiến vào võ đài, cùng Diệp Trần đứng cách nhau mười mét.

Diệp Trần quan sát Diệp Huyên, lên tiếng nói:

- Mấy tháng không gặp, không ngờ muội đã tiến thêm một bước, đạt tới Ngưng Chân Cảnh sơ kì đỉnh phong.

Lần trước gặp mặt, đối phương và Diệp Đường ngang nhau, chân khí vẫn chưa ổn định, mấy tháng trôi qua, tất cả đều đã thay đổi.

- Tốc độ tu luyện của ta ở Lưu Vân Tông có lẽ là hàng tuyệt đỉnh, nhưng ở Phỉ Thúy Cốc, không là gì, mọi người tiến bộ còn nhanh hơn ta nhiều.

Vừa lên, Diệp Huyên đã dùng ngữ khí đả kích sự tự tin của Diệp Trần.

Diệp Trần thản nhiên cười cười.

- Bắt đầu đi!

- Kiếm pháp của ngươi không tệ, không biết so với ta thì thế nào.

Lời vừa dứt, thân hình Diệp Huyên mở ra, như một luồng khói xanh xuất hiện cách Diệp Trần năm bước, trường kiếm trong tay tùy ý vung ra, rung lên mãnh liệt, mũi kiếm bạo phát ra từng đóa kiếm mang như pháo hoa sáng chói, thuận theo kiếm thế bao phủ phía trước.

- Tốt!

Diệp Huyên có kiếm pháp thập phần cao minh, nhưng lại kích thích được chiến ý của Diệp Trần, Tinh Cương Kiếm xuất vỏ, phản kích với tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đâm ra ba mươi sáu kiếm.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...



Mũi kiếm và mũi kiếm chạm nhau, phát ra hỏa hoa chói mắt, che kín thân hình hai người, chỉ có thể nhìn thấy tinh hỏa văng khắp nơi.

Ba năm trước kiếm pháp của Diệp Huyên đã nổi tiếng Diệp gia, trong vòng ba năm bái nhập Phỉ Thúy Cốc, kiếm pháp càng thêm đột phi mãnh tiến, lúc này toàn lực triển khai, mắt thường không thể nắm bắt được quỹ đạo tích kiếm, như tia chớp trên trời, tinh quang trong đêm, lóe lên rồi biến mất.

Trước đây Diệp Trần không có thiên phú tốt như vậy, bị người ta gọi là phế vật, củi mục, từ sau khi cùng một Diệp Trần khác dung hợp linh hồn, lĩnh ngộ lực đại tăng, bất luận là võ kĩ gì đều đắc thủ, có thể trong một thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới cao nhất, có thể nói là một sự tồn tại yêu nghiệt.

Cầm kiếm trong tay, Diệp Trần ra sức thi triển Cô Phong Thập Tam Kiếm, kiếm pháp như thiên mã hành không không chút dấu vết, thu phóng tự tại, lại như linh dương leo núi, một kiếm có thể chặn đứng ba kiếm của đối phương, tung hoành ngang dọc.

Hai người đánh từ trung tâm võ đài đánh ra, lại từ bên ngoài võ đài đánh lên đài biểu diễn, kiếm kĩ kịch liệt khiến đám thanh niên Diệp gia không khỏi hoảng sợ, mắt không dám chớp, chăm chú đứng nhìn, chỉ sợ để lỡ một màn đặc sắc.

Trên ghế khách quý, tất cả các đại nhân vật đều hít ngược một hơi lãnh khí.

- Quả không thể tưởng tượng, chúng vẫn là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi sao? Thậm chí còn cao minh hơn những lão tiền bối bấy lâu nay chìm đắm trong kiếm pháp.

- Hổ phụ sinh hổ tử mà, tương lại quả nhiên là tuổi trẻ thiên hạ.

- Được xem trận đấu này, thật không uổng công.

Những lời nghị luận không hề ảnh hưởng đến hai người, chiến cục càng đánh càng kịch liệt.

- Đăng phong tạo cực!

Bằng sức mạnh cường đại, Diệp Trần không sợ đối phương chân khí trùng kích, một kiếm kinh tài kinh diễm đột nhiên đâm ra, như du sơn ngoạn thuyrm, quan sát sơn hà.

Diệp Huyên trợn mắt, trường kiếm trong tay nhuộm một màu xanh ngọc, một kiếm nghênh xuất, miệng quát khẽ:

- Vỡ cho ta!

Cót két!

Tinh Cương Kiếm trong tay Diệp Trần phát ra những tiếng rên rỉ, là dấu hiệu của sự nứt vỡ.

Nhưng cũng khó trách, Diệp Huyên trường kiếm là Lưu Ly Kiếm nổi tiếng của Phỉ Thúy Cốc, còn Diệp Trần chỉ là Tinh Cương Kiếm bình thường, hai bên căn bản không cùng một tầng cấp, đương nhiên không thể duy trì quá lâu.

Xiu xiu xiu xiu...

Tinh Cương Kiếm hóa thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vỡ, bay về phía Diệp Huyên như những con châu chấu.

- Thật xảo trá! Nhưng cũng vô hiệu với ta.



Bị Diệp Trần dùng một chiêu quỷ dị, trong lòng Diệp Huyên nảy sinh phẫn nộ, tay trái vẽ trước người một vòng tròn lớn, tạo thành một bức màn chân khí màu lưu ly, ngăn cản những mảnh vỡ.

- Ha ha ha! Tiếp ta một quyền!

Mất đi trường kiếm, Diệp Trần khí thế không giảm mà tăng, khí huyết trong người rầm rầm chảy, lao đi như tên bắn, một quyền đánh tới.

Binh!

Một thanh âm như tiếng chẻ tre vang lên, bức màn chân khí vỡ tan.

Diệp Huyên mượn thời cơ ngắn ngủi, thân thể bay ngược ra ngoài, kiếm giao tay trái, ngón trỏ tay phải giơ lên, nhanh chóng vuốt dọc thân kiếm.

- Là Điểm tinh kiếm quyết, lần này Diệp Trần nguy rồi.

- Chỉ có điều làm vậy, Diệp Huyên đã gián tiếp chứng minh kiếm pháp của nàng không bằng Diệp Trần.

- Vậy thì đã sao, võ kĩ quyết đấu chỉ xem kết quả, không xem quá trình.

- Nói cũng đúng.

Giữa những tiếng kinh hô, từng đường tinh quang như những lưỡi dao sắc bén bắn ra, phong tỏa toàn bộ phương vị tránh né của Diệp Trần, trừ phi ương ngạnh kháng cự, bằng không chẳng còn cách nào.

Diệp Trần thấy vậy không chút hoang mang, toàn thân sáng bóng như ngọc, quát lớn:

- Xem mâu của muội lợi hại hay thuẫn của ta mạnh hơn.

Ầm!

Đường tinh quang đầu tiên bị Diệp Trần một quyền đánh bay, ngay sau đó là đường thứ hai, thứ ba,..., càng về sau tốc độ vung quyền của Diệp Trần càng không theo kịp số lượng tinh quang, nửa trên người bị trúng mấy đòn, phát ra những âm thanh như tiếng kim loại va chạm.

Lúc sau nhìn lại, trên người Diệp Trần trừ mấy lỗ thủng quần áo, hầu như không tổn hại gì, lớp da cứng khít bên ngoài phủ một tầng ngọc quang, đây là hiện tượng đại thành của Tôi Ngọc Cường Thân Quyết quyết thứ ba, chỉ thiếu chút nữa là bước sang quyết thứ tư: Toái ngọc trùng sinh.

- Đây là công pháp phòng ngự gì, có thể chống lại Điểm tinh kiếm quyết công kích!

- Đáng sợ quá, người này rốt cục còn thủ đoạn gì chưa dùng nữa, mỗi lần đến lúc thời khắc mấu chốt hắn đều có thể xoay chuyển cục diện.

- Ta thấy Diệp Huyên cũng khổ, tên này quá đáng sợ, hết con át chủ bài này lại đến con át chủ bài khác, không ai có thể đoán được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook