Chương 268: Tuyệt đại song kiêu
Kiếm Du Thái Hư
13/05/2013
- Thương Mang Phá Sát Quyền!
Thời khắc mấu chốt, Từ Tĩnh rút cuộc tìm được chỗ yếu của Du Long Nhất Đ ao, như là sớm chuẩn bị, một quyền mang theo ý cảnh phá hoại rơi vào ánh đao.
Ầm!
Ánh đao bị nghiền nát, Ngụy Nhân Kiệt khóe miệng tràn máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.
Từ Tĩnh đánh bại Ngụy Nhân Kiệt, hư ảnh hình rồng bên ngoài cơ thể nàng cướp đoạt khí long mạch của đối phương, lớn tới bốn trượng tám, gần năm trượng.
Vòng bốn mươi kết thúc, vòng bốn mốt bắt đầu.
Diệp Trần đánh với Kiền Vân.
- Cuồng Lôi Tứ Thức!
Không có ý niệm thăm dò trong đầu, Kiền Vân vừa ra đã xuất mãnh chiêu, nhằm ngay chỗ yếu trên hộ thể chân khí của Diệp Trần.
- Chiêu thức mạnh nhưng đáng tiếc lại pha tạp, thiếu thuần túy!
Lắc đầu, Diệp Trần rút ra Tinh Ngân kiếm, một kiếm đánh trúng chỗ yếu, trong nháy mắt mở ra Cuồng Lôi Tứ Thức, không đợi đối phương phản ứng, kiếm quang phun ra, phá vỡ hộ thể chân khí của hắn.
Miểu sát!
Kiền Vân không phải Băng Linh, Băng Linh có hộ thể chân khí cường đại, Kiền Vân không có, vì thế trước mặt Diệp Trần, đối phương chỉ một chiêu đã bị bại, hơn nữa khoái kiếm cũng không còn là bí mật gì, sử dụng vài lần không nói, dù gặp đám người Tư Không Thánh, tác dụng của khoái kiếm thực sự có hạn.
Không chỉ đám cao thủ trẻ tuổi hít một hơi khí lạnh, mà đại bộ phận võ giả xem chiến cũng đều là trừng mắt há mồm, dường như nhìn thấy chuyện quá khó tin.
Kiền Vân thiếu chút nữa trở thành tuyển thủ hạt giống lại không chịu nổi một kiếm trên tay Diệp Trần, nếu là trước đây bọn họ sẽ nghĩ là giả, không thể tin, nhưng một màn này phát sinh trước mặt, không tin không được.
- Diệp Trần mạnh thế sao?
- Luận nhãn lực và chiêu thức tự sáng tạo thì Ngụy Nhân Kiệt trước mặt hắn không khác gì trẻ con, đây mới là kiếm khách chân chính.
Mắt Cốc Du Vân trợn tròn, nàng hao tổn tâm tư mới đánh bại được Kiền Vần, vậy mà ngay cả một kiếm của Diệp Trần cũng không chịu nổi, thực sự là một quái vật.
Thôn phệ khí long mạch của Kiền Vân, hư ảnh hình rồng của Diệp Trần tăng lên không lớn, khó khăn lắm mới đạt bảy trượng mốt, mà hư ảnh hình rồng của đối phương cũng không giảm nhiều, tiếp sau này, Diệp Trần nếu muốn tăng trưởng hư ảnh hình rồng lên biên độ mạnh, phải đánh bại các tiểu cự đầu có khí long mạch tràn đầy khác.
...........
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày thứ hai đã qua, đã tới buổi chiều ngày thứ ba.
Đánh bại ba gã tuổi trẻ c ủa Tiềm Long Bảng khóa trước có hư ảnh hình rồng đạt bảy trượng hơn, hư ảnh hình rồng của Diệp Trần đã lớn trước nay chưa từng có, đạt tới khoảng bảy trượng năm, đương nhiên, các tiểu cự đầu khác đều có tăng trưởng, Tư Không Thánh đạ tới tám trượng bốn, Nghiêm Xích Hỏa đạt bảy trượng chín, Lý Đạo Hiên đạt bảy trượng tám, Lâm Vẫn bảy trượng tám, Băng Linh và Mạc Ngôn thua kém chút, hiện tại mà bảy trượng sáu, chênh lệch không lớn với Diệp Trần.
Thác Bạt Khổ và Mộ Dung Khuynh Thành cũng đang đuổi theo sau, một người là bảy trượng ba một người là bảy trượng bốn, sau đó là Cốc Du Vân bảy trượng hai, những kẻ khác bại khá nhiều, hầu hết đạt bảy trượng, khí long mạch hoàn toàn tập trung vào người đám tuyển thủ hạt giống.
Không biết có khéo hay không mà kết thúc ngày tranh tài thứ ba thì đã tổ chức được sáu hai vòng tranh tài rồi, chỉ còn lại chín vòng.
Chín vòng tranh tài sau cùng, mười đại tuyển thủ hạt giống sẽ chạm trán với nhau, bởi sau sáu hai vòng tranh tài, đã đánh bại sáu hai người, chỉ còn lại đám tuyển thủ hạt giống là chưa đụng nhau mà thôi.
Vì thế võ giả xem chiến nhiệt huyết sôi trào, tới sáng ngày mai, là có thể thấy đám tiểu đầu sỏ quyết đầu rồi, nghĩ tới chuyện này, không kích động cũng khó.
Sáng sớm, mới tờ mờ sáng, toàn bộ tiềm long cổ thành đã sôi trào.
Từ bầu trời nhìn xuống, có thể thấy một dòng biển người như nước lũ đổ về quảng trường trung ương, mà lúc này, cách thời gian tranh tài một lúc lâu nữa.
- Diệp Trần, toàn lực ứng khó là được, không cần ôm trách nhiệm quá lớn.
Trong viện, mọi người Lưu Vân Tông đã ra, La Hành Liệt nhìn Diệp Trần nói.
Diệp Trần gật đầu:
-Tông chủ yên tâm, cái gì là của ta, nhất định là của ta.
Nếu đã tham gia tranh tài Tiềm Long Bảng, mục đích của hắn chỉ là vị trí đệ nhất, vô cùng thuần túy không còn gì khác.
- Được, chúng ta đi thôi!
Trên luận võ đài, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người đám tuyển thủ hạt giống, những cao thủ trẻ tuổi khác chỉ để làm nền.
- Mười ba vị tài phán nhãn lực quả thực cao, mười tuyển thủ hạt giống ở sáu hai trận trước chưa từng thất bại, tranh vị trí top mười mà không hề bàn cãi.
- Ta còn tưởng Kiền Vân có hi vọng tiến vào top mười, ai biết hắn không chỉ bại dưới tay cao thủ Tiềm Long Bảng khóa trước, còn bại dưới tay Cốc Du Vân, Diệp Trần, Thác Bạt Khổ cùng với Mộ Dung Khuynh Thành, triệt để vô duyên với top mười, Lạc Hà môn lần đầu có đệ tử không tiến vào top mười a!
- Có gì lạ đâu! Cao thủ trẻ tuổi năm nay quá nhiều, Kiền Vân thực lực kém, thua hẳn đại đệ tử Lạc Hà môn.
Trong tiếng bàn luận của mọi người, tài phán trưởng phóng lên võ đài, công bố:
- Vòng thứ sáu ba chính thức bắt đầu.
Trận đầu không phải cao thủ tiểu đầu sỏ quyết đầu, là Lãm Nguyệt Lâu Tam Dạ và Ngụy Nhân Kiệt.
Tam Dạ vóc người cao gầy, tướng mạo tầm thường, nhìn qua chừng hai hai, hai ba tuổi, thực lực cao hơn Tứ Dạ không ít.
Hơn mười hiệp qua đi, Tam Dạ gian nan chiến thắng Ngụy Nhân Kiệt.
Trận thứ hai cũng không phải tiểu cự đầu quyết đấu, khiến mọi người cảm thấy thất vọng.
Đến trận thứ sáu, hai tiểu cự đầu lên sân khấu, bọn họ là Thác Bạt Khổ và Cốc Du Vân.
Thác Bạt Khổ lai lịch thần bí, không có ai biết hắn từ đâu tới, các trận đấu trước hắn nổi danh phòng ngự ngay cả Ma Nhãn Mạc Ngôn của Phi Thiên ma tông cũng không thể phá vỡ, tới lúc Mạc Ngôn quyết tâm phá phòng ngự ở mắt hắn đáng tiếc như trước vẫn thua trên tay hắn, khiến mọi người có nhận thức mới về sức phòng ngự của hắn.
Thân là hậu đại Thạch Vương Cốc Du Vân không chói sáng như Tư Không Thánh, thiên phú cũng không tính là kinh diễm, nhưng huyết mạch Thạch Vương khiến nàng có tiềm lực thật lức, đời sau vượt đời trước, trở thành một trong đám tiểu cự đầu, chỉ bằng vào Thạch Vương Hộ Thể Quyền đánh bại Kiền Vân, quang vinh đăng quang vào top mười.
Hai người chiến đấu khơi mào vô số hứng thú của mọi người, tất cả mọi người muốn biết là phòng ngự của Thác Bạt Khổ lợi hại hay là Thạch Vương Hộ Thể Quyền mạnh hơn.
- Xin chỉ giáo!
Cốc Du Vân vẫn lễ phép hai tay ôm quyền.
Thác Bạt Khổ cười ha ha nói:
- Luận võ không nên chú ý nhiều như vậy, nhưng mà thực lực của ngươi cũng không tồi, Thạch Vương Hộ Thể Quyền cũng không kém, tiếp ta một quyền.
Không có thi triển Hoang Dã Thần Quyền, Thác Bạt Khổ dùng lực lượng thuần túy của bản thân vận chân khí đánh ra một quyền, quyền kình như núi.
Ầm!
Cốc Du Vân đánh lại một quyền, hai bên cân sức cân tài.
- Hay, hiện tại ta muốn xem sát chiêu của ngươi, Thạch Vương Nhất Nộ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Thác Bạt Khổ vọt người lên lăng không đánh ra Hoang Dã Thập Bát Quyền.
Bang bang bang bang bang.........
Hoang Dã Thập Bát Quyền là một trong những sát chiêu của Hoang Dã Thần Quyền, mỗi chiêu không mang bất cứ hoa mĩ nào, là lực lượng cùng khí thế áp đảo thuần túy, muốn phá Hoang Dã Thập Bát Quyền chỉ có hai con đường, một là dùng lực lượng mạnh hơn phá tan quyền thế, còn cách khác là dùng kỹ xảo cực hạn phá chiêu, hai điều kiện này đều có độ khó cao, quyền thế của Thác Bạt Khổ vốn lực hùng thế mạnh, muốn ở phương diện này ưu việt hơn hắn, bằng vào thực lực Cốc Du Vân không thể làm được, mà kỹ xảo cực hạn độ khó càng cao, dù sao khi thực lực đạt tới mức độ nhất định, bản thân phải có khí phách gấp bội, dưới tình huống như vậy, kỹ xảo phải đạt được cảnh giới rất cao mới có thể phá vỡ Hoang Dã Thập Bát Quyền. Rất hiển nhiên, hai phương diện này Cốc Du Vân cũng đều không đáp ứng được, vì thế phải thi triển ra Thạch Vương Hộ Thể Quyền để tăng cường chân khí hộ thể.
Quyền thế của Thác Bạt Khổ càng ngày càng hùng hồn, càng ngày càng bá đạo, so với Cuồng Lôi Tứ Thức cùng Lạc Hà Ngũ Thức của Kiền Vần quả thực như thằng nhóc cầm búa gỗ, quả thực không thể đánh đồng.
- Thật lợi hại.
Trong mắt Cốc Du Vân, Thác Bạt Khổ dường như một ngọn núi, một tòa núi lớn ầm ầm đổ tới, đừng nói phản kích, ngay cả phòng thủ còn có điểm gian nan, khí huyết bị quyền kình chấn cho toán loạn, chân khí rung chuyển sôi trào, hầu như từ trong cơ thể bắn ra.
- Quyền mười sáu!
Thác Bạt Khổ đánh ra một quyền, không khí bị xé rách, tiếng ầm ầm từng trận.
Choang!
Hộ thể chân khí gần như tan vỡ, Cốc Du vân cắn chặt môi dưới, kiệt lực phòng ngự, thầm nghĩ trong lòng: Cố kiên trì một chút, chỉ cần một lát, bị áp chế càng nhiều thì Thạch Vương Nhất Nộ càng có uy lực lớn..
- Quyền mười bảy!
Tiếng long ngâm hổ gầm vang lên, một quyền của Thác Bạt Khổ như đưa Cốc Du Vân vào thời đại hoang sơ, nguy cơ tứ phía, hung hiểm vô kể.
Ầm!
Hộ thể chân khí của Cốc Du Vân rút cuộc vỡ tan, nhưng mà lúc này quyền thế của nàng cũng tích lũy tới cực hạn, Thạch Vương Nhất Nộ thuận thế bộc phát, không chỉ đánh cho quyền kình cùng quyền thế của Thác Bạt Khổ xơ xác, đồng thời còn mang theo lực đạo bùng nổ phản kích.
Đối với một quyền kinh khủng này, hộ thể chân khí của Thác Bạt Khổ vỡ vụn, thân thể bay ngược ra ngoài.
- Lấy thân thử chiêu, phòng ngự của Thác Bạt Khổ quả nhiên lợi hại.
Diệp Trần có nhãn lực cực độc, Thác Bạt Khổ thi triển Hoang Dã Thập Bát Quyền tuy không giảm bao nhiêu lực nhưng tốc độ quyền rõ ràng hơi chậm lại, hơn nữa uy lực quyền thứ mười bảy và mười sáu tương đương nhau hẳn là còn để lại thực lực, bằng không ở quyền thứ mười bảy thì Cốc Du Vân đã bại rồi, đâu còn cơ hội thi triển ra Thạch Vương Nhất Nộ, Thác Bạt Khổ làm như thế là muốn xem Thạch Vương Nhất Nộ có lực công kích mạnh cỡ nào.
Lâm Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi nói là Thác Bạt Khổ cố tình.
Hắn trên phương diện đao pháp của thiên phú một chút còn các phương diện khác hơi thua kém.
Không đợi Diệp Trần trả lời, Từ Tĩnh nói:
- Cũng không thể nói là toàn bộ cố ý, hộ thể chân khí và Thạch Vương Nhất Nộ của Cốc Du Vân đúng là rất mạnh, Thác Bạt Khổ không sơ sẩy, thi triển quyền thứ mười bảy liền toàn lực phòng ngự, chống lại lực đạo của Thạch Vương Nhất Nộ.
Một cước đạp lên lam sắc quang mang, nổi lên gợn sóng, thân thể Thác Bạt Khổ vừa lộn một cước đạp đất, hắn cúi đầu nhìn ngực mình, ở đó y phục đã bị nghiền nát, cơ thể xuất hiện một quyền ấn nhợt nhạt, biến thành màu đen không khỏi mở miệng khen:
- Lợi hại may mà ta đã sớm chuẩn bị phòng ngự.
Cốc Du Vân thấy Thạch Vương Nhất Nộ cũng không tổn thương được tới Thác Bạt Khổ, một hơi thở dài nói:
- Ngươi thắng!
Thác Bạt Khổ cười ha ha, hư ảnh hình rồng bên ngoài đánh về phía Cốc Du Vân, cắn nuốt một bộ phận khí long mạch liền đạt tới bảy trượng sáu, vượt qua Diệp Trần.
Hai người xuống đài, trận thứ bảy bắt đầu ngay sau đó.
- Trận mười một, Mộ Dung Khuynh Thành chiến Băng Linh!
Tài phán trưởng vừa dứt lời, trên khán đài truyền đến tiếng ồ, trong mười tuyển thủ hạt giống chỉ có ba nữ tử, là Mộ Dung Khuynh Thành, Băng Linh cùng với Cốc Du Vân, Cốc Du Vân tướng mạo không bằng hai người, khí chất cũng kém hơn, Mộ Dung Khuynh Thành là một trong hai đại mỹ nữ của Hắc Long đế quốc, tuy rằng khăn đeo lụa mỏng che khuất nửa mặt nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng bên ngoài cũng khiến kẻ khác tâm thần dao động, lại phối hợp với khí chất thần bí cao quý khiến không ít cao thủ trẻ tuổi mến mộ. Khí chất của Bang Linh khác hẳn Mộ Dung Khuynh Thành, người trước là thần bí còn nàng thì băng diễm, khuôn mặt xinh xắn cùng khí tức kết hợp giống như đóa hoa sen nở trên tuyết, đẹp mà thanh nhã.
Thực lực các nàng đều đạt tới tiểu cự đầu, tướng mạo xinh đẹp như hoa thơm cỏ lạ, vừa lên đài khiến khán đài một trận sôi trào.
- Băng Linh là tiểu đầu sỏ lâu đời, Mộ Dung Khuynh Thành không tính là nhân tài mới nổi, nhưng cũng là lần này quật khởi, không biết ai có thể thắng một bậc đây?
- Ai thắng ai thua có quan hệ gì, trong nữ tử trẻ tuổi ở Nam Trác vực, lấy phong tao cùng tài năng của hai người nếu có thể được các nàng ưu ái, ta bớt mười năm tuổi thọ cũng đồng ý.
- Ngươi đồng ý nhưng các nàng có muốn không a? Nhưng mà ngươi nói không sai, Mộ Dung Khuynh Thành và Băng Linh được xưng là tuyệt đại song kiêu của Nam Trát Vực, ở Chân Linh đại lục phỏng chừng gần ngang với Huyền Hậu.
- Huyền Hậu đâu phải một quốc gia có thể so sánh, nàng không chỉ là đệ nhất thiên tài nghìn năm của Chân Linh đại lục bản thân cũng là đệ nhất mỹ nữ, bất luận kẻ nào cũng có chênh lệch không nhỏ với nàng, dường như Tư Không Thánh cũng bị nàng đặt ở dưới, không dám xưng đệ nhất.
- Thiên tài nghìn năm, không thua kém chút nào thời đại thượng cổ, Huyền Hậu đúng là khiến đông đảo thiên tài tuyệt vọng, không biết bao giờ mới có kẻ đánh vỡ được thế cục này.
- Không nói nữa, trận chiến bắt đầu rồi.
Huyền Hậu đứng đầu ở Chân Linh đại lục không ai không biết, chỉ cần nói đến tuyệt đỉnh thiên tài, ai cũng nghĩ tới nàng, ngay cả khán giả cũng không ngoại lệ.
Vù!
Thân hình Mộ Dung Khuynh Thành chợt lóe, tử ý phiêu dật, dường như bọt biển biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện thì đã ở trên đài..
Thời khắc mấu chốt, Từ Tĩnh rút cuộc tìm được chỗ yếu của Du Long Nhất Đ ao, như là sớm chuẩn bị, một quyền mang theo ý cảnh phá hoại rơi vào ánh đao.
Ầm!
Ánh đao bị nghiền nát, Ngụy Nhân Kiệt khóe miệng tràn máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.
Từ Tĩnh đánh bại Ngụy Nhân Kiệt, hư ảnh hình rồng bên ngoài cơ thể nàng cướp đoạt khí long mạch của đối phương, lớn tới bốn trượng tám, gần năm trượng.
Vòng bốn mươi kết thúc, vòng bốn mốt bắt đầu.
Diệp Trần đánh với Kiền Vân.
- Cuồng Lôi Tứ Thức!
Không có ý niệm thăm dò trong đầu, Kiền Vân vừa ra đã xuất mãnh chiêu, nhằm ngay chỗ yếu trên hộ thể chân khí của Diệp Trần.
- Chiêu thức mạnh nhưng đáng tiếc lại pha tạp, thiếu thuần túy!
Lắc đầu, Diệp Trần rút ra Tinh Ngân kiếm, một kiếm đánh trúng chỗ yếu, trong nháy mắt mở ra Cuồng Lôi Tứ Thức, không đợi đối phương phản ứng, kiếm quang phun ra, phá vỡ hộ thể chân khí của hắn.
Miểu sát!
Kiền Vân không phải Băng Linh, Băng Linh có hộ thể chân khí cường đại, Kiền Vân không có, vì thế trước mặt Diệp Trần, đối phương chỉ một chiêu đã bị bại, hơn nữa khoái kiếm cũng không còn là bí mật gì, sử dụng vài lần không nói, dù gặp đám người Tư Không Thánh, tác dụng của khoái kiếm thực sự có hạn.
Không chỉ đám cao thủ trẻ tuổi hít một hơi khí lạnh, mà đại bộ phận võ giả xem chiến cũng đều là trừng mắt há mồm, dường như nhìn thấy chuyện quá khó tin.
Kiền Vân thiếu chút nữa trở thành tuyển thủ hạt giống lại không chịu nổi một kiếm trên tay Diệp Trần, nếu là trước đây bọn họ sẽ nghĩ là giả, không thể tin, nhưng một màn này phát sinh trước mặt, không tin không được.
- Diệp Trần mạnh thế sao?
- Luận nhãn lực và chiêu thức tự sáng tạo thì Ngụy Nhân Kiệt trước mặt hắn không khác gì trẻ con, đây mới là kiếm khách chân chính.
Mắt Cốc Du Vân trợn tròn, nàng hao tổn tâm tư mới đánh bại được Kiền Vần, vậy mà ngay cả một kiếm của Diệp Trần cũng không chịu nổi, thực sự là một quái vật.
Thôn phệ khí long mạch của Kiền Vân, hư ảnh hình rồng của Diệp Trần tăng lên không lớn, khó khăn lắm mới đạt bảy trượng mốt, mà hư ảnh hình rồng của đối phương cũng không giảm nhiều, tiếp sau này, Diệp Trần nếu muốn tăng trưởng hư ảnh hình rồng lên biên độ mạnh, phải đánh bại các tiểu cự đầu có khí long mạch tràn đầy khác.
...........
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày thứ hai đã qua, đã tới buổi chiều ngày thứ ba.
Đánh bại ba gã tuổi trẻ c ủa Tiềm Long Bảng khóa trước có hư ảnh hình rồng đạt bảy trượng hơn, hư ảnh hình rồng của Diệp Trần đã lớn trước nay chưa từng có, đạt tới khoảng bảy trượng năm, đương nhiên, các tiểu cự đầu khác đều có tăng trưởng, Tư Không Thánh đạ tới tám trượng bốn, Nghiêm Xích Hỏa đạt bảy trượng chín, Lý Đạo Hiên đạt bảy trượng tám, Lâm Vẫn bảy trượng tám, Băng Linh và Mạc Ngôn thua kém chút, hiện tại mà bảy trượng sáu, chênh lệch không lớn với Diệp Trần.
Thác Bạt Khổ và Mộ Dung Khuynh Thành cũng đang đuổi theo sau, một người là bảy trượng ba một người là bảy trượng bốn, sau đó là Cốc Du Vân bảy trượng hai, những kẻ khác bại khá nhiều, hầu hết đạt bảy trượng, khí long mạch hoàn toàn tập trung vào người đám tuyển thủ hạt giống.
Không biết có khéo hay không mà kết thúc ngày tranh tài thứ ba thì đã tổ chức được sáu hai vòng tranh tài rồi, chỉ còn lại chín vòng.
Chín vòng tranh tài sau cùng, mười đại tuyển thủ hạt giống sẽ chạm trán với nhau, bởi sau sáu hai vòng tranh tài, đã đánh bại sáu hai người, chỉ còn lại đám tuyển thủ hạt giống là chưa đụng nhau mà thôi.
Vì thế võ giả xem chiến nhiệt huyết sôi trào, tới sáng ngày mai, là có thể thấy đám tiểu đầu sỏ quyết đầu rồi, nghĩ tới chuyện này, không kích động cũng khó.
Sáng sớm, mới tờ mờ sáng, toàn bộ tiềm long cổ thành đã sôi trào.
Từ bầu trời nhìn xuống, có thể thấy một dòng biển người như nước lũ đổ về quảng trường trung ương, mà lúc này, cách thời gian tranh tài một lúc lâu nữa.
- Diệp Trần, toàn lực ứng khó là được, không cần ôm trách nhiệm quá lớn.
Trong viện, mọi người Lưu Vân Tông đã ra, La Hành Liệt nhìn Diệp Trần nói.
Diệp Trần gật đầu:
-Tông chủ yên tâm, cái gì là của ta, nhất định là của ta.
Nếu đã tham gia tranh tài Tiềm Long Bảng, mục đích của hắn chỉ là vị trí đệ nhất, vô cùng thuần túy không còn gì khác.
- Được, chúng ta đi thôi!
Trên luận võ đài, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người đám tuyển thủ hạt giống, những cao thủ trẻ tuổi khác chỉ để làm nền.
- Mười ba vị tài phán nhãn lực quả thực cao, mười tuyển thủ hạt giống ở sáu hai trận trước chưa từng thất bại, tranh vị trí top mười mà không hề bàn cãi.
- Ta còn tưởng Kiền Vân có hi vọng tiến vào top mười, ai biết hắn không chỉ bại dưới tay cao thủ Tiềm Long Bảng khóa trước, còn bại dưới tay Cốc Du Vân, Diệp Trần, Thác Bạt Khổ cùng với Mộ Dung Khuynh Thành, triệt để vô duyên với top mười, Lạc Hà môn lần đầu có đệ tử không tiến vào top mười a!
- Có gì lạ đâu! Cao thủ trẻ tuổi năm nay quá nhiều, Kiền Vân thực lực kém, thua hẳn đại đệ tử Lạc Hà môn.
Trong tiếng bàn luận của mọi người, tài phán trưởng phóng lên võ đài, công bố:
- Vòng thứ sáu ba chính thức bắt đầu.
Trận đầu không phải cao thủ tiểu đầu sỏ quyết đầu, là Lãm Nguyệt Lâu Tam Dạ và Ngụy Nhân Kiệt.
Tam Dạ vóc người cao gầy, tướng mạo tầm thường, nhìn qua chừng hai hai, hai ba tuổi, thực lực cao hơn Tứ Dạ không ít.
Hơn mười hiệp qua đi, Tam Dạ gian nan chiến thắng Ngụy Nhân Kiệt.
Trận thứ hai cũng không phải tiểu cự đầu quyết đấu, khiến mọi người cảm thấy thất vọng.
Đến trận thứ sáu, hai tiểu cự đầu lên sân khấu, bọn họ là Thác Bạt Khổ và Cốc Du Vân.
Thác Bạt Khổ lai lịch thần bí, không có ai biết hắn từ đâu tới, các trận đấu trước hắn nổi danh phòng ngự ngay cả Ma Nhãn Mạc Ngôn của Phi Thiên ma tông cũng không thể phá vỡ, tới lúc Mạc Ngôn quyết tâm phá phòng ngự ở mắt hắn đáng tiếc như trước vẫn thua trên tay hắn, khiến mọi người có nhận thức mới về sức phòng ngự của hắn.
Thân là hậu đại Thạch Vương Cốc Du Vân không chói sáng như Tư Không Thánh, thiên phú cũng không tính là kinh diễm, nhưng huyết mạch Thạch Vương khiến nàng có tiềm lực thật lức, đời sau vượt đời trước, trở thành một trong đám tiểu cự đầu, chỉ bằng vào Thạch Vương Hộ Thể Quyền đánh bại Kiền Vân, quang vinh đăng quang vào top mười.
Hai người chiến đấu khơi mào vô số hứng thú của mọi người, tất cả mọi người muốn biết là phòng ngự của Thác Bạt Khổ lợi hại hay là Thạch Vương Hộ Thể Quyền mạnh hơn.
- Xin chỉ giáo!
Cốc Du Vân vẫn lễ phép hai tay ôm quyền.
Thác Bạt Khổ cười ha ha nói:
- Luận võ không nên chú ý nhiều như vậy, nhưng mà thực lực của ngươi cũng không tồi, Thạch Vương Hộ Thể Quyền cũng không kém, tiếp ta một quyền.
Không có thi triển Hoang Dã Thần Quyền, Thác Bạt Khổ dùng lực lượng thuần túy của bản thân vận chân khí đánh ra một quyền, quyền kình như núi.
Ầm!
Cốc Du Vân đánh lại một quyền, hai bên cân sức cân tài.
- Hay, hiện tại ta muốn xem sát chiêu của ngươi, Thạch Vương Nhất Nộ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Thác Bạt Khổ vọt người lên lăng không đánh ra Hoang Dã Thập Bát Quyền.
Bang bang bang bang bang.........
Hoang Dã Thập Bát Quyền là một trong những sát chiêu của Hoang Dã Thần Quyền, mỗi chiêu không mang bất cứ hoa mĩ nào, là lực lượng cùng khí thế áp đảo thuần túy, muốn phá Hoang Dã Thập Bát Quyền chỉ có hai con đường, một là dùng lực lượng mạnh hơn phá tan quyền thế, còn cách khác là dùng kỹ xảo cực hạn phá chiêu, hai điều kiện này đều có độ khó cao, quyền thế của Thác Bạt Khổ vốn lực hùng thế mạnh, muốn ở phương diện này ưu việt hơn hắn, bằng vào thực lực Cốc Du Vân không thể làm được, mà kỹ xảo cực hạn độ khó càng cao, dù sao khi thực lực đạt tới mức độ nhất định, bản thân phải có khí phách gấp bội, dưới tình huống như vậy, kỹ xảo phải đạt được cảnh giới rất cao mới có thể phá vỡ Hoang Dã Thập Bát Quyền. Rất hiển nhiên, hai phương diện này Cốc Du Vân cũng đều không đáp ứng được, vì thế phải thi triển ra Thạch Vương Hộ Thể Quyền để tăng cường chân khí hộ thể.
Quyền thế của Thác Bạt Khổ càng ngày càng hùng hồn, càng ngày càng bá đạo, so với Cuồng Lôi Tứ Thức cùng Lạc Hà Ngũ Thức của Kiền Vần quả thực như thằng nhóc cầm búa gỗ, quả thực không thể đánh đồng.
- Thật lợi hại.
Trong mắt Cốc Du Vân, Thác Bạt Khổ dường như một ngọn núi, một tòa núi lớn ầm ầm đổ tới, đừng nói phản kích, ngay cả phòng thủ còn có điểm gian nan, khí huyết bị quyền kình chấn cho toán loạn, chân khí rung chuyển sôi trào, hầu như từ trong cơ thể bắn ra.
- Quyền mười sáu!
Thác Bạt Khổ đánh ra một quyền, không khí bị xé rách, tiếng ầm ầm từng trận.
Choang!
Hộ thể chân khí gần như tan vỡ, Cốc Du vân cắn chặt môi dưới, kiệt lực phòng ngự, thầm nghĩ trong lòng: Cố kiên trì một chút, chỉ cần một lát, bị áp chế càng nhiều thì Thạch Vương Nhất Nộ càng có uy lực lớn..
- Quyền mười bảy!
Tiếng long ngâm hổ gầm vang lên, một quyền của Thác Bạt Khổ như đưa Cốc Du Vân vào thời đại hoang sơ, nguy cơ tứ phía, hung hiểm vô kể.
Ầm!
Hộ thể chân khí của Cốc Du Vân rút cuộc vỡ tan, nhưng mà lúc này quyền thế của nàng cũng tích lũy tới cực hạn, Thạch Vương Nhất Nộ thuận thế bộc phát, không chỉ đánh cho quyền kình cùng quyền thế của Thác Bạt Khổ xơ xác, đồng thời còn mang theo lực đạo bùng nổ phản kích.
Đối với một quyền kinh khủng này, hộ thể chân khí của Thác Bạt Khổ vỡ vụn, thân thể bay ngược ra ngoài.
- Lấy thân thử chiêu, phòng ngự của Thác Bạt Khổ quả nhiên lợi hại.
Diệp Trần có nhãn lực cực độc, Thác Bạt Khổ thi triển Hoang Dã Thập Bát Quyền tuy không giảm bao nhiêu lực nhưng tốc độ quyền rõ ràng hơi chậm lại, hơn nữa uy lực quyền thứ mười bảy và mười sáu tương đương nhau hẳn là còn để lại thực lực, bằng không ở quyền thứ mười bảy thì Cốc Du Vân đã bại rồi, đâu còn cơ hội thi triển ra Thạch Vương Nhất Nộ, Thác Bạt Khổ làm như thế là muốn xem Thạch Vương Nhất Nộ có lực công kích mạnh cỡ nào.
Lâm Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi nói là Thác Bạt Khổ cố tình.
Hắn trên phương diện đao pháp của thiên phú một chút còn các phương diện khác hơi thua kém.
Không đợi Diệp Trần trả lời, Từ Tĩnh nói:
- Cũng không thể nói là toàn bộ cố ý, hộ thể chân khí và Thạch Vương Nhất Nộ của Cốc Du Vân đúng là rất mạnh, Thác Bạt Khổ không sơ sẩy, thi triển quyền thứ mười bảy liền toàn lực phòng ngự, chống lại lực đạo của Thạch Vương Nhất Nộ.
Một cước đạp lên lam sắc quang mang, nổi lên gợn sóng, thân thể Thác Bạt Khổ vừa lộn một cước đạp đất, hắn cúi đầu nhìn ngực mình, ở đó y phục đã bị nghiền nát, cơ thể xuất hiện một quyền ấn nhợt nhạt, biến thành màu đen không khỏi mở miệng khen:
- Lợi hại may mà ta đã sớm chuẩn bị phòng ngự.
Cốc Du Vân thấy Thạch Vương Nhất Nộ cũng không tổn thương được tới Thác Bạt Khổ, một hơi thở dài nói:
- Ngươi thắng!
Thác Bạt Khổ cười ha ha, hư ảnh hình rồng bên ngoài đánh về phía Cốc Du Vân, cắn nuốt một bộ phận khí long mạch liền đạt tới bảy trượng sáu, vượt qua Diệp Trần.
Hai người xuống đài, trận thứ bảy bắt đầu ngay sau đó.
- Trận mười một, Mộ Dung Khuynh Thành chiến Băng Linh!
Tài phán trưởng vừa dứt lời, trên khán đài truyền đến tiếng ồ, trong mười tuyển thủ hạt giống chỉ có ba nữ tử, là Mộ Dung Khuynh Thành, Băng Linh cùng với Cốc Du Vân, Cốc Du Vân tướng mạo không bằng hai người, khí chất cũng kém hơn, Mộ Dung Khuynh Thành là một trong hai đại mỹ nữ của Hắc Long đế quốc, tuy rằng khăn đeo lụa mỏng che khuất nửa mặt nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng bên ngoài cũng khiến kẻ khác tâm thần dao động, lại phối hợp với khí chất thần bí cao quý khiến không ít cao thủ trẻ tuổi mến mộ. Khí chất của Bang Linh khác hẳn Mộ Dung Khuynh Thành, người trước là thần bí còn nàng thì băng diễm, khuôn mặt xinh xắn cùng khí tức kết hợp giống như đóa hoa sen nở trên tuyết, đẹp mà thanh nhã.
Thực lực các nàng đều đạt tới tiểu cự đầu, tướng mạo xinh đẹp như hoa thơm cỏ lạ, vừa lên đài khiến khán đài một trận sôi trào.
- Băng Linh là tiểu đầu sỏ lâu đời, Mộ Dung Khuynh Thành không tính là nhân tài mới nổi, nhưng cũng là lần này quật khởi, không biết ai có thể thắng một bậc đây?
- Ai thắng ai thua có quan hệ gì, trong nữ tử trẻ tuổi ở Nam Trác vực, lấy phong tao cùng tài năng của hai người nếu có thể được các nàng ưu ái, ta bớt mười năm tuổi thọ cũng đồng ý.
- Ngươi đồng ý nhưng các nàng có muốn không a? Nhưng mà ngươi nói không sai, Mộ Dung Khuynh Thành và Băng Linh được xưng là tuyệt đại song kiêu của Nam Trát Vực, ở Chân Linh đại lục phỏng chừng gần ngang với Huyền Hậu.
- Huyền Hậu đâu phải một quốc gia có thể so sánh, nàng không chỉ là đệ nhất thiên tài nghìn năm của Chân Linh đại lục bản thân cũng là đệ nhất mỹ nữ, bất luận kẻ nào cũng có chênh lệch không nhỏ với nàng, dường như Tư Không Thánh cũng bị nàng đặt ở dưới, không dám xưng đệ nhất.
- Thiên tài nghìn năm, không thua kém chút nào thời đại thượng cổ, Huyền Hậu đúng là khiến đông đảo thiên tài tuyệt vọng, không biết bao giờ mới có kẻ đánh vỡ được thế cục này.
- Không nói nữa, trận chiến bắt đầu rồi.
Huyền Hậu đứng đầu ở Chân Linh đại lục không ai không biết, chỉ cần nói đến tuyệt đỉnh thiên tài, ai cũng nghĩ tới nàng, ngay cả khán giả cũng không ngoại lệ.
Vù!
Thân hình Mộ Dung Khuynh Thành chợt lóe, tử ý phiêu dật, dường như bọt biển biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện thì đã ở trên đài..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.