Chương 805: Tuyệt đỉnh Bán Bộ. (Thượng)
Kiếm Du Thái Hư
02/08/2013
- Mộ Dung, ngươi cứ đi đi, ta có cách!
Không kịp dùng chân nguyên truyền âm cho nên Diệp Trần trực tiếp dùng linh hồn truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành, giống như tâm đầu ý hợp vậy, đây là cách truyền âm mà chỉ có hắn mới biết.
Mộ Dung Khuynh Thành tuy là lo lắng, nhưng cũng biết Diệp Trần đã nói vậy thì nhất định đã nắm chặt, nếu như còn lưu lại thì ngược lại còn khiến hắn lo lắng.
Ma lực tinh hoa dũng mãnh tiến vào cặp cánh đen sau lưng nàng, tốc độ của Mộ Dung Khuynh Thành đã nhanh hơn cả trình độ của Bán Bộ Vương Giả, nháy mắt đã ra được trăm dặm, xích sắt chỉ khóa được một cái hư ảnh.
Hoa lạp lạp!
Tốc độ rơi xuống của xích sắt nhanh như huyễn ảnh, xích sắt cuối cùng chỉ giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, quấn hướng cổ tay và thân thể của Diệp Trần, một khi bị quấn lấy thì hậu quả sẽ không tưởng nổi.
- Hóa ảnh thuật!
Thời khắc mấu chốt, thân thể của Diệp Trần liền trở nên hư ảo, chân thân giống như kim thiền thoát xác, từ trong thân thể hư ảo xông ra, mà sợi xích sắt kinh khủng kia thì chỉ khóa được cái bóng của Diệp Trần mà thôi, mà cái bóng của Diệp Trần thì vẫn đang giãy giụa, không khác gì người sống cả.
Tạp sát!
Hình sát không chỉ là xích sắt khóa người lại, sau khi khóa được thì các chiêu sau đó theo nhau mà tới, chỉ trong trong hư không ánh đao chợt lóe, một đạo hình đao hư huyễn chém qua nhân ảnh của Diệp Trần, không có tiên huyết, cái bóng của Diệp Trần chia làm hai, tan thành hư vô.
- Nguy hiểm thật!
Cách đó hơn mười dặm, trán của Diệp Trần đổ mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới Hình Vương lại cường đại tới mức ấy, nếu như không phải hắn đã tham ngộ ảnh chi áo nghĩa tới tiểu thành, đề thăng khinh công phân thân hóa ảnh tới cảnh giới trung giai áo nghĩa khinh công thì dưới một chiêu này, không chết cũng tàn phế.
- Ân! Ảnh chi áo nghĩa?
Trong mắt Hình Vương hiện lên vẻ kinh ngạc, Tần Liễu có thể tránh được hình sát thì vẫn nằm trong dự liệu của hắn, dù sao thì đối phương luận thực lực cũng không kém hơn hắn được, không tránh được thì mới là chuyện lạ, Yến Phượng Phượng có thể tránh được hắn cũng không quá kinh ngạc, thanh phượng là một trong những yêu thú có phẩm chất cường đại nhất, trong bộ tộc bán yêu thì có bán yêu thủy tổ cửu đầu xà, thanh nhãn bạch lang, thiên hổ và vài loại nữa, đều là yêu thú có tư chất không kém gì thanh phượng, mà niết bàn chi hỏa của thanh phượng lại kế thừa từ phượng hoàng, lực phá hoại không cần nghĩ cũng biết kinh người cỡ nào.
Về phần nữ tử có cặp cánh dơi sau lưng thì nếu như hắn đoán không lầm thì hẳn là huyết mạch của hoàn mỹ ma nhân, tu luyện chính là ma lực, bất quá lúc đầu gần như còn không thể chạy trốn khỏi xích sắt của hắn, giây cuối cùng, ma lực trong cơ thể đối phương bắt đầu khởi động, phẩm chất cực cao, nhất định mà ma lực của vương cấp, cho dù đã bị pha loãng ra thì cũng mang theo sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng được, để cho tốc độ của đối phương nhoáng cái đã bạo tăng tới mức khiến cho kẻ khác nhìn mà giận sôi gan, cho nên, đối phương có thể tránh được, Hình Vương vẫn có thể hiểu được.
Duy nhất để cho Hình Vương lộ ra ngạc nhiên chính là Diệp Trần, ảnh chi áo nghĩa là một trong những áo nghĩa khó tham ngộ nhất, luận tốc độ gia thành thì có thể so với phong chi áo nghĩa, lôi chi áo nghĩa và khoái chi áo nghĩa, nhưng luận đào sinh gia thành ảnh chi áo nghĩa lại bao trùm hết cả mấy áo nghĩa đó, hắn rất khó tưởng tượng, đối phương làm sao đẻ tham ngộ ảnh chi áo nghĩa tới cảnh giới cỡ này, đã cách tiểu thành không xa.
- Thú vị lắm, lần này tha cho các ngươi một con đường sống vậy.
Hình Vương không đuổi theo, tốc độ của hắn cũng tương đương với Tần Liễu, thậm chí còn không nhanh bằng, không có khả năng đuổi được, còn ba người khác thì không có tốc độ của ai kém hơn cả.
- Thiên Nhi, mấy thanh niên nhân kia cũng không thể coi thường.
Lão giả gầy nói với thanh niên.
Thanh niên có phù văn màu lưu ly ở giữa trán vẻ mặt lạnh nhạt, nói:
- Đúng là cũng khá.
Niết bàn chi hỏa của Yến Phượng Phượng, ma lực tinh hoa của Mộ Dung Khuynh Thành, ảnh chi áo nghĩa và Ngự kiếm thuật của Diệp Trần khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
- Khốn kiếp, dám đả thương ta.
Trục Ảnh Vương bị đánh bay ra ngoài phẫn nộ tới cực điểm, hắn đường đường là Bán Bộ Vương Giả, cư nhiên lại bị một tên tôm tép có tu vi Linh Hải cảnh trung kỳ đánh bay ra ngoài, còn bị một chút thương tích nữa, điều này khiến cho hắn không thể chấp nhận nổi, cảm giác bị tát một cái vào mặt, vô cùng xấu hổ.
- Trục Ảnh Vương, cái tên phế vật ngươi, ngay cả ngăn bọn chúng lại cũng không nổi.
Thiết Thủ Vương thu hồi tầm mắt, nhìn Trục Ảnh Vương đầy vẻ khinh thường, châm dầu vào lửa.
A!
Trục Ảnh Vương tức giận gầm lên một tiếng, chỉ tay vào Thiết Thủ Vương, quát:
- Thiết Thủ Vương, ngươi nói lại lần nữa xem.
- Ta nói ngươi là một phế vật.
Ngữ khí của Thiết Thủ Vương đầy vẻ châm chọc.
- Tìm chết!
Trục Ảnh Vương đang giận sôi máu, mắt cũng sung huyết, đâu còn quản chuyện thực lực của Thiết Thủ Vương mạnh hơn hắn, vung tay phóng ám khí đầy trời, mỗi một mũi ám khí đều ẩn chứa chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả cùng với võ đạo ý chí vô kiên bất tồi, giống như thiên nữ tán hoa, bay về phía Thiết Thủ Vương.
- Ngươi muốn chết.
Nhãn thần của Thiết Thủ Vương trở nên lạnh lẽo, bàn tay vung lên, ám khí khắp trời đều bị hắn thu lại thành một đoàn, sau đó ném lại về phía Trục Ảnh Vương.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trục Ảnh Vương lảo đảo lùi lại vài bước, lông tóc chẳng bị thương chút nào, nhưng mấy tông sư hàng đầu của Ám ảnh môn đứng bên cạnh hắn lại chết sạch, không còn người nào.
- Qúa tàn nhẫn, Ám ảnh môn lần này tổn thất lớn rồi, thương gân động cốt nhiều quá.
Mấy người đứng xem không ít người âm thầm lắc đầu, tông sư đứng đầu không phải cải trắng, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu được, lần này tứ cực đại đế mộ địa xuất thế, các đại tông môn ngũ phẩm cử tới đều là cao thủ đứng đầu, thoáng cái đã chết sạch chỉ còn lại mỗi mình Trục Ảnh Vương, có thể nghĩ được đả kích này đối với Ám ảnh môn lớn cỡ nào.
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, Trục Ảnh Vương liền tỉnh táo lại, thấy tông sư đứng đầu của Ám ảnh môn đều chết sạch cả, nhãn thần oán độc, nói:
- Thiết Thủ Vương, ngươi độc ác lắm, bọn họ chưa từng đắc tội với ngươi, ngươi không sợ Ám ảnh môn của ta khai chiến với Cổ gia của ngươi sao.
- Mộ địa của tứ cực đại đế xuất thế, sống chết đều do ý trời, nếu Ám ảnh môn của các ngươi thật sự muốn khai chiến với Cổ gia của ta thì Cổ gia bọn ta chờ, chỉ sợ các ngươi không dám mà thôi.
Thiết Thủ Vương lúc trước cũng có chút tức giận, hạ thủ không biết nặng nhẹ, nhưng hắn không thể nào thừa nhận là mình đã làm sai được, chỉ có thể làm tới.
Không kịp dùng chân nguyên truyền âm cho nên Diệp Trần trực tiếp dùng linh hồn truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành, giống như tâm đầu ý hợp vậy, đây là cách truyền âm mà chỉ có hắn mới biết.
Mộ Dung Khuynh Thành tuy là lo lắng, nhưng cũng biết Diệp Trần đã nói vậy thì nhất định đã nắm chặt, nếu như còn lưu lại thì ngược lại còn khiến hắn lo lắng.
Ma lực tinh hoa dũng mãnh tiến vào cặp cánh đen sau lưng nàng, tốc độ của Mộ Dung Khuynh Thành đã nhanh hơn cả trình độ của Bán Bộ Vương Giả, nháy mắt đã ra được trăm dặm, xích sắt chỉ khóa được một cái hư ảnh.
Hoa lạp lạp!
Tốc độ rơi xuống của xích sắt nhanh như huyễn ảnh, xích sắt cuối cùng chỉ giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, quấn hướng cổ tay và thân thể của Diệp Trần, một khi bị quấn lấy thì hậu quả sẽ không tưởng nổi.
- Hóa ảnh thuật!
Thời khắc mấu chốt, thân thể của Diệp Trần liền trở nên hư ảo, chân thân giống như kim thiền thoát xác, từ trong thân thể hư ảo xông ra, mà sợi xích sắt kinh khủng kia thì chỉ khóa được cái bóng của Diệp Trần mà thôi, mà cái bóng của Diệp Trần thì vẫn đang giãy giụa, không khác gì người sống cả.
Tạp sát!
Hình sát không chỉ là xích sắt khóa người lại, sau khi khóa được thì các chiêu sau đó theo nhau mà tới, chỉ trong trong hư không ánh đao chợt lóe, một đạo hình đao hư huyễn chém qua nhân ảnh của Diệp Trần, không có tiên huyết, cái bóng của Diệp Trần chia làm hai, tan thành hư vô.
- Nguy hiểm thật!
Cách đó hơn mười dặm, trán của Diệp Trần đổ mồ hôi lạnh, hắn không nghĩ tới Hình Vương lại cường đại tới mức ấy, nếu như không phải hắn đã tham ngộ ảnh chi áo nghĩa tới tiểu thành, đề thăng khinh công phân thân hóa ảnh tới cảnh giới trung giai áo nghĩa khinh công thì dưới một chiêu này, không chết cũng tàn phế.
- Ân! Ảnh chi áo nghĩa?
Trong mắt Hình Vương hiện lên vẻ kinh ngạc, Tần Liễu có thể tránh được hình sát thì vẫn nằm trong dự liệu của hắn, dù sao thì đối phương luận thực lực cũng không kém hơn hắn được, không tránh được thì mới là chuyện lạ, Yến Phượng Phượng có thể tránh được hắn cũng không quá kinh ngạc, thanh phượng là một trong những yêu thú có phẩm chất cường đại nhất, trong bộ tộc bán yêu thì có bán yêu thủy tổ cửu đầu xà, thanh nhãn bạch lang, thiên hổ và vài loại nữa, đều là yêu thú có tư chất không kém gì thanh phượng, mà niết bàn chi hỏa của thanh phượng lại kế thừa từ phượng hoàng, lực phá hoại không cần nghĩ cũng biết kinh người cỡ nào.
Về phần nữ tử có cặp cánh dơi sau lưng thì nếu như hắn đoán không lầm thì hẳn là huyết mạch của hoàn mỹ ma nhân, tu luyện chính là ma lực, bất quá lúc đầu gần như còn không thể chạy trốn khỏi xích sắt của hắn, giây cuối cùng, ma lực trong cơ thể đối phương bắt đầu khởi động, phẩm chất cực cao, nhất định mà ma lực của vương cấp, cho dù đã bị pha loãng ra thì cũng mang theo sức mạnh to lớn không thể tưởng tượng được, để cho tốc độ của đối phương nhoáng cái đã bạo tăng tới mức khiến cho kẻ khác nhìn mà giận sôi gan, cho nên, đối phương có thể tránh được, Hình Vương vẫn có thể hiểu được.
Duy nhất để cho Hình Vương lộ ra ngạc nhiên chính là Diệp Trần, ảnh chi áo nghĩa là một trong những áo nghĩa khó tham ngộ nhất, luận tốc độ gia thành thì có thể so với phong chi áo nghĩa, lôi chi áo nghĩa và khoái chi áo nghĩa, nhưng luận đào sinh gia thành ảnh chi áo nghĩa lại bao trùm hết cả mấy áo nghĩa đó, hắn rất khó tưởng tượng, đối phương làm sao đẻ tham ngộ ảnh chi áo nghĩa tới cảnh giới cỡ này, đã cách tiểu thành không xa.
- Thú vị lắm, lần này tha cho các ngươi một con đường sống vậy.
Hình Vương không đuổi theo, tốc độ của hắn cũng tương đương với Tần Liễu, thậm chí còn không nhanh bằng, không có khả năng đuổi được, còn ba người khác thì không có tốc độ của ai kém hơn cả.
- Thiên Nhi, mấy thanh niên nhân kia cũng không thể coi thường.
Lão giả gầy nói với thanh niên.
Thanh niên có phù văn màu lưu ly ở giữa trán vẻ mặt lạnh nhạt, nói:
- Đúng là cũng khá.
Niết bàn chi hỏa của Yến Phượng Phượng, ma lực tinh hoa của Mộ Dung Khuynh Thành, ảnh chi áo nghĩa và Ngự kiếm thuật của Diệp Trần khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú.
- Khốn kiếp, dám đả thương ta.
Trục Ảnh Vương bị đánh bay ra ngoài phẫn nộ tới cực điểm, hắn đường đường là Bán Bộ Vương Giả, cư nhiên lại bị một tên tôm tép có tu vi Linh Hải cảnh trung kỳ đánh bay ra ngoài, còn bị một chút thương tích nữa, điều này khiến cho hắn không thể chấp nhận nổi, cảm giác bị tát một cái vào mặt, vô cùng xấu hổ.
- Trục Ảnh Vương, cái tên phế vật ngươi, ngay cả ngăn bọn chúng lại cũng không nổi.
Thiết Thủ Vương thu hồi tầm mắt, nhìn Trục Ảnh Vương đầy vẻ khinh thường, châm dầu vào lửa.
A!
Trục Ảnh Vương tức giận gầm lên một tiếng, chỉ tay vào Thiết Thủ Vương, quát:
- Thiết Thủ Vương, ngươi nói lại lần nữa xem.
- Ta nói ngươi là một phế vật.
Ngữ khí của Thiết Thủ Vương đầy vẻ châm chọc.
- Tìm chết!
Trục Ảnh Vương đang giận sôi máu, mắt cũng sung huyết, đâu còn quản chuyện thực lực của Thiết Thủ Vương mạnh hơn hắn, vung tay phóng ám khí đầy trời, mỗi một mũi ám khí đều ẩn chứa chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả cùng với võ đạo ý chí vô kiên bất tồi, giống như thiên nữ tán hoa, bay về phía Thiết Thủ Vương.
- Ngươi muốn chết.
Nhãn thần của Thiết Thủ Vương trở nên lạnh lẽo, bàn tay vung lên, ám khí khắp trời đều bị hắn thu lại thành một đoàn, sau đó ném lại về phía Trục Ảnh Vương.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trục Ảnh Vương lảo đảo lùi lại vài bước, lông tóc chẳng bị thương chút nào, nhưng mấy tông sư hàng đầu của Ám ảnh môn đứng bên cạnh hắn lại chết sạch, không còn người nào.
- Qúa tàn nhẫn, Ám ảnh môn lần này tổn thất lớn rồi, thương gân động cốt nhiều quá.
Mấy người đứng xem không ít người âm thầm lắc đầu, tông sư đứng đầu không phải cải trắng, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu được, lần này tứ cực đại đế mộ địa xuất thế, các đại tông môn ngũ phẩm cử tới đều là cao thủ đứng đầu, thoáng cái đã chết sạch chỉ còn lại mỗi mình Trục Ảnh Vương, có thể nghĩ được đả kích này đối với Ám ảnh môn lớn cỡ nào.
Giống như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, Trục Ảnh Vương liền tỉnh táo lại, thấy tông sư đứng đầu của Ám ảnh môn đều chết sạch cả, nhãn thần oán độc, nói:
- Thiết Thủ Vương, ngươi độc ác lắm, bọn họ chưa từng đắc tội với ngươi, ngươi không sợ Ám ảnh môn của ta khai chiến với Cổ gia của ngươi sao.
- Mộ địa của tứ cực đại đế xuất thế, sống chết đều do ý trời, nếu Ám ảnh môn của các ngươi thật sự muốn khai chiến với Cổ gia của ta thì Cổ gia bọn ta chờ, chỉ sợ các ngươi không dám mà thôi.
Thiết Thủ Vương lúc trước cũng có chút tức giận, hạ thủ không biết nặng nhẹ, nhưng hắn không thể nào thừa nhận là mình đã làm sai được, chỉ có thể làm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.