Chương 103: Hoàng tử hiếu sắc
Cô Đơn Địa Phi
26/07/2014
Ngày thứ ba sau khi tới đế đô, Chu Hằng nhận được một tấm thiếp mời, ký tên Nam Cung Lân.
Họ Nam Cung là hoàng tộc của Hàn Thương Quốc, Thiên gia không có nhúng tay vào. Phàm là người khác họ Nam Cung, không có liên hệ máu mủ với Nam Cung hoàng thị, đều bị lệnh cưỡng chế rời khỏi đế đô, hoặc là đổi họ. Bởi vậy, hiện giờ ký tên họ Nam Cung, nghĩ cũng không cần nghĩ tất nhiên là người của hoàng tộc Nam Cung.
Không lâu lắm, An Ngọc Mị, Cổ Tư nối tiếp lại đây, hai nàng cũng nhận được thiếp mời giống nhau.
Thấy mọi người đều có thiếp mời, Chu Hằng cũng không lấy làm lạ, dù sao loại mời đến thỉnh đi toàn trường này, hai ngày nay hắn cũng thường thấy.
Tuấn kiệt trẻ tuổi của tám thành lớn lục tục đi tới. Từ lúc nhóm người thứ nhất đuổi tới, trong thành liền náo nhiệt hẳn lên, mỗi ngày đều có yến hội, liên lạc mời nhau tỏ một chút tình cảm. Dù sao tám thành lớn chính là cơ sở trụ cột của Hàn Thương Quốc, cần dựa vào bọn họ để khởi động toàn bộ quốc gia!
Họ Nam Cung đương nhiên phải lôi kéo quan hệ giao hảo với bọn họ một chút, miễn cho một ngày kia một thế lực nào đó đột nhiên nảy sinh lòng mưu nghịch. Mặc dù Thiên Tinh Tông có thể trấn áp, nhưng dù sao tổn thương chính là quốc lực của nhà mình.
Suy nghĩ một chút, Chu Hằng quyết định đi dự tiệc, dù sao cũng phải kiến thức một chút phong thái của chủ nhân tòa thành này, tuy rằng chưa chắc Nam Cung Lân là nhân vật đứng đầu của Nam Cung gia.
Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc mới lên rực rỡ, Chu Hằng liền cùng ba nàng An Ngọc Mị cùng nhau đi tới Hàn Minh Các dự tiệc. Lâm Phức Hương đương nhiên không chịu đợi ở khách điếm, mặt dạn mày dày cùng đi với ba người.
Hàn Minh Các là tửu lâu, nhưng diện tích rất rộng lớn, trước sau cộng tất cả ba cửa ra vào, chia làm ba tầng cấp: Cửa vào trước mặt nhất chỉ cần có tiền là có thể đi vào; cửa vào thứ hai thì cần phải có thân phận, có địa vị; còn cửa vào thứ ba thì không phải khách quý không mời chào.
Trong đế đô, có thể đi vào Hàn Minh Các theo cửa thứ hai đã xem là vinh quang, nếu có thể đi vào cửa thứ ba, thì phỏng chừng rất nhiều người ngay cả lão bà đều bỏ ra bán cũng không tiếc.
Bốn người Chu Hằng đều được dẫn tới cửa thứ ba đi vào, đi tới một tòa viện lạc u nhã. Dẫn đường là một tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đẩy ra cánh cửa sân viện, dịu dàng nói:
- Khách quý đến!
- Ha ha... Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Trong một tràng tiếng cười to, đi ra một nam nhân phong độ tuấn lãng, không ngờ lại là Liễu Thánh Kiệt!
Tại sao là hắn?
Thiếp mời rõ ràng là Nam Cung Lân phát ra, chẳng lẽ là Liễu Thánh Kiệt mạo danh? Không có khả năng! Giả mạo tên của hoàng thất, thì dù Liễu Thánh Kiệt là Thiếu điện chủ của Hắc Thủy Điện, hắn cũng không gánh nổi tội danh này!
- Nam Cung huynh có chút bất tiện, cho nên tiểu huynh thay mặt đón chào! Mời!
Liễu Thánh Kiệt đầy mặt tươi cười, dường như đã hoàn toàn quên điều khó chịu với Chu Hằng.
Tên này lòng dạ quá sâu, vô cùng âm hiểm!
Chu Hằng cười cười, đi lên phía trước, Liễu Thánh Kiệt dẫn đường đi xuyên qua sân, đi vào trong phòng khách, liền thấy đèn đuốc sáng ngời, trong sảnh bày một cái bàn lớn. Lúc này đã có một người cực kỳ béo mập đang ngồi ngay đó.
Là một nam nhân, hẳn là còn rất trẻ, trên mặt tất cả đều là nọng thịt rũ xuống lớp lớp, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt! Một mình hắn đã chiếm ít nhất bốn chỗ ngồi, trông hắn giống như một núi thịt.
Người này chính là Nam Cung Lân đây à?
Trách không được hắn không đi ra nghênh tiếp, trọng tải của hắn thế này mà muốn di chuyển quả thật phi thường khó khăn.
Tên béo mập này đang ăn to uống lớn, tay trái cầm một cái giò heo, tay phải nắm một lúc bốn cái chân gà, chính xác là mỗi kẽ ngón tay kẹp một cái. Trên mặt trên tay hắn tất cả đều đầy dầu mỡ, như thế nào cũng không nhìn ra có chút xíu gì phong phạm của thiên kiêu hoàng thất.
Vốn người này cực kỳ béo phì, khả năng đi lại khó khăn, đương nhiên bốn người Chu Hằng cũng không lưu tâm chuyện hắn không ra ngoài nghênh đón. Thế nhưng nếu là mời dự yến, khách nhân chưa tới hắn đã ăn uống cật lực như vậy, đây rõ ràng là biểu hiện không tôn trọng khách.
Điều này tự nhiên làm cho trong lòng bốn người Chu Hằng không thích. Tuy nhiên nhìn dáng ăn hùng hục của tên béo mập chết bầm này, cho dù là cùng nhau ngồi ăn, phỏng chừng cũng không ai thèm ăn, ghê tởm muốn ói!
Sức ăn của tên béo mập kia lớn đến dọa người, vài ba lần tọng vào miệng, hắn đã gặm sạch sẽ giò heo, chân gà cầm trong tay. Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn bốn người Chu Hằng. Mà thấy rất rõ ràng hắn bỏ quên Chu Hằng, chỉ là chuyển đôi mắt nhỏ hí quét tới quét lui ở trên người ba nàng An Ngọc Mị.
- Tiểu Lân! Để ta giới thiệu cho ngài một chút, bốn vị này theo thứ tự là Chu huynh Chu Hằng, An cô nương An Ngọc Mị, Cổ cô nương Cổ Tư và Lâm cô nương Lâm Phức Hương!
Liễu Thánh Kiệt chỉ từng người nói với tên mập mạp, sau đó mới giới thiệu thân phận của tên mập cho Chu Hằng bọn họ:
- Vị này chính là Nam Cung huynh Nam Cung Lân, tuy nhiên Nam Cung huynh thích người khác gọi mình là Tiểu Lân!
- Ngồi đi!
Nam Cung Lân đưa tay béo mập ra thế mời. Kỳ thật vóc người hắn cũng rất cao, chỉ là béo mập quá mức nên trông có vẻ thấp bé tròn vo. Hắn vươn bàn tay ra giống như bệnh phù thủng, còn lớn hơn một vòng so với giò heo.
Lâm Phức Hương không giấu được cảm xúc, lập tức bật cười “khì” một tiếng, sau đó vội vàng đưa ta che cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp cặp mắt to trắng đen rõ ràng, dáng ngây thơ xinh đẹp ập vào mặt.
Nam Cung Lân lập tức tập trung ánh mắt nhìn đăm đăm, nhưng lại nói với Chu Hằng:
- Chu tiểu tử! Nữ nhân này là thị thiếp của ngươi ư! Ta ra giá 1 vạn linh thạch, ngươi bán nàng cho ta đi!
Lâm Phức Hương lập tức liền nổi giận: tên mập mạp chết bầm này lại dám đánh chủ ý tới nàng, thật đúng là mắt chó đui mù mà, cũng không nhìn lại bản thân mình một chút xem! Nàng vốn bản tính vui buồn lộ rõ trên nét mặt, lúc này lập tức vỗ bàn một cái đứng lên.
Chỉ là mỹ nhân nổi giận vốn chính là một phong thái xinh đẹp khác! Bộ dáng giận dữ yêu kiều của Lâm Phức Hương lúc này chẳng những không giảm xinh đẹp chút nào, ngược lại còn hiển lộ ra hết khí tức thanh xuân của nàng, vô cùng mê người.
Chu Hằng lại cười ha hả, nói:
- Nữ nhân ngốc ngếch, không tồi nha! Không ngờ cô có giá trị tới 1 vạn linh thạch, dù sao ta nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra mà! Cô nương nói xem ta có nên bán cô đi hay không? Đây chính là một khoản tiền thật lớn đấy!
- Ngươi dám!
Lâm Phức Hương quá độ hờn dỗi, há cái miệng nhỏ nhắn làm như muốn cắn xé, đôi mắt đẹp trợn trừng.
Nam Cung Lân trông thấy trong lòng càng lửa nóng, không nhịn được nói:
- Đúng vậy! Là một khoản tiền thật lớn! Chu tiểu tử! Ngươi hẳn là đáp ứng rồi chứ?
Kỳ thật ba nữ nhân này hắn đều muốn, nhưng trước đó đã nghe Liễu Thánh Kiệt nói qua thân phận của các nàng: sau lưng An Ngọc Mị có lão tử Khai Thiên Cảnh, ở Thiên Tinh Tông cũng là nhân vật đỉnh cao, hắn trêu chọc không nổi!
Cổ Tư lại là cao đệ của Cô Tuyệt Phong, tuy rằng Cô Tuyệt Phong so với Thiên Tinh Tông còn kém rất nhiều, nhưng dù sao cũng là thế lực đỉnh cao trong tám thành lớn, loại người thừa kế của tông phái này đồng dạng không dễ trêu chọc.
Chỉ có Lâm Phức Hương xuất thân từ Cửu Linh Tông, danh tiếng chưa biết, mặc dù nàng ta có gia gia đảm nhiệm Bạch Ngân trưởng lão ở Hắc Thủy Điện, nhưng chỉ là một Bạch Ngân trưởng lão thì khi ở trước mặt Nam Cung Lân hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Bởi vậy, tuy rằng hắn rất muốn thu cả ba nàng An Ngọc Mị này lên giường, nhưng cuối cùng vẫn chỉ chọn một mình Lâm Phức Hương. Xuất thân là Thiên gia, từ nhỏ được giáo dục chính là thống trị thiên hạ, hắn là một tên ăn tạp, sắc quỷ, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Chu Hằng quay đầu nhìn lại hướng Nam Cung Lân, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, biến đổi sắc mặt đến lạnh lẽo.
Không cần nói, đây là Liễu Thánh Kiệt giở trò quỷ, hắn biết Nam Cung Lân hiếu sắc, liền cố ý giựt giây bảo Nam Cung Lân mời bốn người Chu Hằng đến đây, gặp mặt, đương nhiên Nam Cung Lân sẽ phát ra lòng tà.
Ở trong mắt Nam Cung Lân, cũng chỉ có An Ngọc Mị và Cổ Tư đáng để hắn coi trọng, bất luận là Chu Hằng hay Lâm Phức Hương đều thuộc loại đối tượng hắn muốn làm gì thì làm.
Chu Hằng nếu nhịn xuống cục tức này, thỉ cả đời cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên: ngay cả nữ nhân của mình đều không giữ được, nói gì trèo lên con đường võ đạo? Còn nếu như Chu Hằng trở mặt, thì tất nhiên sẽ dẫn lên xung đột với Nam Cung Lân.
Tuy rằng Nam Cung Lân chỉ có Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng là huyết mạch dòng chính của hoàng thất, muội muội cùng cha cùng mẹ với hắn chính là Thủy Nguyệt Công chúa đại danh đỉnh đỉnh!
Động tới Nam Cung Lân, chẳng khác nào chọc tới Thủy Nguyệt Công chúa!
Thân là Công chúa đương triều, lại là thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay, Thủy Nguyệt Công chúa cần cố kỵ người nào sao?
Đó là một tử cục, bất kể Chu Hằng làm như thế nào cũng không có kết quả tốt!
Liễu Thánh Kiệt lộ ra vẻ cười âm hiểm. Tuy rằng làm như vậy sẽ hoàn toàn quyết liệt với Cổ Tư, An Ngọc Mị, nhưng không xử lý chết Chu Hằng, sao hắn có thể nuốt được cục tức này! Chu Hằng là thứ gì, dù có yêu nghiệt cũng chỉ là Tụ Linh tam trọng thiên, ở trong mắt cường giả Sơ Phân Cảnh chỉ là một con kiến.
Nếu không vì úy kỵ An Nhược Trần, hắn đã sớm tự mình động thủ!
Nhưng như vậy cũng không tệ, không cần hắn động một ngón tay, Chu Hằng liền xong đời!
Chu Hằng lạnh lùng nhìn Nam Cung Lân, tuy rằng việc này là Liễu Thánh Kiệt khêu lên, nhưng hắn cũng không có chút cảm tình với tên béo mập này. Hắn lấy ra mấy tấm linh phiếu thảy lên trên bàn, nói:
- Ta ra giá 1000 linh thạch mua lão nương của ngươi, lại xuất ra 1000 linh thạch mua tỷ tỷ muội muội của ngươi, một khoản tiền thật lớn đấy, cầm đi!
Tên này thật đúng là đủ can đảm!
Tuy rằng Nam Cung Lân thoạt nhìn giống con heo, nhưng mẹ của hắn là ai? Là Quý Phi đương triều đấy! Hắn không có tỷ tỷ, nhưng có một muội muội, chính là Thủy Nguyệt Công chúa!
2000 linh thạch mua Quý Phi và Công chúa đương triều, cũng giỏi cho Chu Hằng dám nói!
Liễu Thánh Kiệt mừng rỡ trong lòng, bằng vào những lời này, Chu Hằng khó thoát khỏi bị trừng trị.
“Bốp!”
Nam Cung Lân vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ác liệt. Lúc này ngược lại hắn thực sự có vài phần khí thế của quý tộc hậu duệ hoàng thất. Hắn trợn mắt nhìn Chu Hằng, nói:
- Ngươi thật to gan!
- Bình thường, mua bán bình thường mà thôi! Chuyện làm ăn phải thấu tình đạt lý, mọi người tự do cò kè mặc cả, hai bên đều có thể vui mừng!
Chu Hằng cười nói, một chút không sợ khí thế của Nam Cung Lân.
Ba nàng An Ngọc Mị đều ngồi yên lặng, hoàn toàn biểu đạt duy trì với Chu Hằng cầm đầu.
- Liễu! Đánh tên lớn mật này cho bổn hoàng tử!
Nam Cung Lân giơ lên bàn tay to béo, hạ lệnh cho Liễu Thánh Kiệt.
- Dạ, điện hạ!
Liễu Thánh Kiệt lập tức khom người ứng tiếng, ngay cả xưng hô lẫn nhau đều thay đổi.
- Cổ Tư! Cô nương đón chặn hắn, ta có chút việc riêng muốn nói với Nam Cung điện hạ!
Chu Hằng quay đầu nói với Cổ Tư.
- Được!
Cổ Tư không có nói bất kỳ lời vô nghĩa, lập tức nhảy lên một cái, dẫn đầu phát động công kích tới phía Liễu Thánh Kiệt. Hai thanh Nguyệt Nha Kỳ Nhận đảo lộn, nàng ra hết toàn lực, phát huy chiến lực đến cực hạn.
Nữ nhân này điên rồi!
Liễu Thánh Kiệt lập tức chửi má nó ở trong lòng: “Con bà nó! Đây là đón chặn người sao? Rõ ràng chính là đang liều mạng mà!”
Hắn vốn cũng không định ngăn cản Chu Hằng, ngược lại còn ước gì Chu Hằng kết thù hận với Nam Cung Lân sâu một chút, nên chỉ làm bộ tranh tài vài hiệp với Cổ Tư. Nhưng không nghĩ rằng với bản tính của Cổ Tư thì làm sao có thể giả dạng, vừa ra tay chính là toàn lực ứng phó, làm cho hắn cũng chỉ có thể liều mạng đón đỡ.
Chu Hằng cười hì hì, bức tới gần Nam Cung Lân.
- Chu tiểu tử! Ngươi dám vô lễ với bản hoàng tử ư?
Nam Cung Lân sa sầm mặt xuống, quát. Ngược lại hắn toát ra khí thế Vương Bá, dù sao hắn cũng là hoàng tử của Thiên gia! Hắn phẫn nộ quát:
- Còn không mau quỳ xuống cho bổn hoàng tử, nếu không giết chín tộc của ngươi!
- Thiếu nợ đi!
Chu Hằng tung một quyền đánh ra, thân thể mập mạp của Nam Cung Lân kia lập tức bay lên, rồi “ầm” một tiếng, thân mình hắn rơi xuống giống như ngọn núi nhỏ, toàn bộ mặt đất đều rung lên.
- - - - - oOo- - - - -
Họ Nam Cung là hoàng tộc của Hàn Thương Quốc, Thiên gia không có nhúng tay vào. Phàm là người khác họ Nam Cung, không có liên hệ máu mủ với Nam Cung hoàng thị, đều bị lệnh cưỡng chế rời khỏi đế đô, hoặc là đổi họ. Bởi vậy, hiện giờ ký tên họ Nam Cung, nghĩ cũng không cần nghĩ tất nhiên là người của hoàng tộc Nam Cung.
Không lâu lắm, An Ngọc Mị, Cổ Tư nối tiếp lại đây, hai nàng cũng nhận được thiếp mời giống nhau.
Thấy mọi người đều có thiếp mời, Chu Hằng cũng không lấy làm lạ, dù sao loại mời đến thỉnh đi toàn trường này, hai ngày nay hắn cũng thường thấy.
Tuấn kiệt trẻ tuổi của tám thành lớn lục tục đi tới. Từ lúc nhóm người thứ nhất đuổi tới, trong thành liền náo nhiệt hẳn lên, mỗi ngày đều có yến hội, liên lạc mời nhau tỏ một chút tình cảm. Dù sao tám thành lớn chính là cơ sở trụ cột của Hàn Thương Quốc, cần dựa vào bọn họ để khởi động toàn bộ quốc gia!
Họ Nam Cung đương nhiên phải lôi kéo quan hệ giao hảo với bọn họ một chút, miễn cho một ngày kia một thế lực nào đó đột nhiên nảy sinh lòng mưu nghịch. Mặc dù Thiên Tinh Tông có thể trấn áp, nhưng dù sao tổn thương chính là quốc lực của nhà mình.
Suy nghĩ một chút, Chu Hằng quyết định đi dự tiệc, dù sao cũng phải kiến thức một chút phong thái của chủ nhân tòa thành này, tuy rằng chưa chắc Nam Cung Lân là nhân vật đứng đầu của Nam Cung gia.
Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc mới lên rực rỡ, Chu Hằng liền cùng ba nàng An Ngọc Mị cùng nhau đi tới Hàn Minh Các dự tiệc. Lâm Phức Hương đương nhiên không chịu đợi ở khách điếm, mặt dạn mày dày cùng đi với ba người.
Hàn Minh Các là tửu lâu, nhưng diện tích rất rộng lớn, trước sau cộng tất cả ba cửa ra vào, chia làm ba tầng cấp: Cửa vào trước mặt nhất chỉ cần có tiền là có thể đi vào; cửa vào thứ hai thì cần phải có thân phận, có địa vị; còn cửa vào thứ ba thì không phải khách quý không mời chào.
Trong đế đô, có thể đi vào Hàn Minh Các theo cửa thứ hai đã xem là vinh quang, nếu có thể đi vào cửa thứ ba, thì phỏng chừng rất nhiều người ngay cả lão bà đều bỏ ra bán cũng không tiếc.
Bốn người Chu Hằng đều được dẫn tới cửa thứ ba đi vào, đi tới một tòa viện lạc u nhã. Dẫn đường là một tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đẩy ra cánh cửa sân viện, dịu dàng nói:
- Khách quý đến!
- Ha ha... Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Trong một tràng tiếng cười to, đi ra một nam nhân phong độ tuấn lãng, không ngờ lại là Liễu Thánh Kiệt!
Tại sao là hắn?
Thiếp mời rõ ràng là Nam Cung Lân phát ra, chẳng lẽ là Liễu Thánh Kiệt mạo danh? Không có khả năng! Giả mạo tên của hoàng thất, thì dù Liễu Thánh Kiệt là Thiếu điện chủ của Hắc Thủy Điện, hắn cũng không gánh nổi tội danh này!
- Nam Cung huynh có chút bất tiện, cho nên tiểu huynh thay mặt đón chào! Mời!
Liễu Thánh Kiệt đầy mặt tươi cười, dường như đã hoàn toàn quên điều khó chịu với Chu Hằng.
Tên này lòng dạ quá sâu, vô cùng âm hiểm!
Chu Hằng cười cười, đi lên phía trước, Liễu Thánh Kiệt dẫn đường đi xuyên qua sân, đi vào trong phòng khách, liền thấy đèn đuốc sáng ngời, trong sảnh bày một cái bàn lớn. Lúc này đã có một người cực kỳ béo mập đang ngồi ngay đó.
Là một nam nhân, hẳn là còn rất trẻ, trên mặt tất cả đều là nọng thịt rũ xuống lớp lớp, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt! Một mình hắn đã chiếm ít nhất bốn chỗ ngồi, trông hắn giống như một núi thịt.
Người này chính là Nam Cung Lân đây à?
Trách không được hắn không đi ra nghênh tiếp, trọng tải của hắn thế này mà muốn di chuyển quả thật phi thường khó khăn.
Tên béo mập này đang ăn to uống lớn, tay trái cầm một cái giò heo, tay phải nắm một lúc bốn cái chân gà, chính xác là mỗi kẽ ngón tay kẹp một cái. Trên mặt trên tay hắn tất cả đều đầy dầu mỡ, như thế nào cũng không nhìn ra có chút xíu gì phong phạm của thiên kiêu hoàng thất.
Vốn người này cực kỳ béo phì, khả năng đi lại khó khăn, đương nhiên bốn người Chu Hằng cũng không lưu tâm chuyện hắn không ra ngoài nghênh đón. Thế nhưng nếu là mời dự yến, khách nhân chưa tới hắn đã ăn uống cật lực như vậy, đây rõ ràng là biểu hiện không tôn trọng khách.
Điều này tự nhiên làm cho trong lòng bốn người Chu Hằng không thích. Tuy nhiên nhìn dáng ăn hùng hục của tên béo mập chết bầm này, cho dù là cùng nhau ngồi ăn, phỏng chừng cũng không ai thèm ăn, ghê tởm muốn ói!
Sức ăn của tên béo mập kia lớn đến dọa người, vài ba lần tọng vào miệng, hắn đã gặm sạch sẽ giò heo, chân gà cầm trong tay. Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn bốn người Chu Hằng. Mà thấy rất rõ ràng hắn bỏ quên Chu Hằng, chỉ là chuyển đôi mắt nhỏ hí quét tới quét lui ở trên người ba nàng An Ngọc Mị.
- Tiểu Lân! Để ta giới thiệu cho ngài một chút, bốn vị này theo thứ tự là Chu huynh Chu Hằng, An cô nương An Ngọc Mị, Cổ cô nương Cổ Tư và Lâm cô nương Lâm Phức Hương!
Liễu Thánh Kiệt chỉ từng người nói với tên mập mạp, sau đó mới giới thiệu thân phận của tên mập cho Chu Hằng bọn họ:
- Vị này chính là Nam Cung huynh Nam Cung Lân, tuy nhiên Nam Cung huynh thích người khác gọi mình là Tiểu Lân!
- Ngồi đi!
Nam Cung Lân đưa tay béo mập ra thế mời. Kỳ thật vóc người hắn cũng rất cao, chỉ là béo mập quá mức nên trông có vẻ thấp bé tròn vo. Hắn vươn bàn tay ra giống như bệnh phù thủng, còn lớn hơn một vòng so với giò heo.
Lâm Phức Hương không giấu được cảm xúc, lập tức bật cười “khì” một tiếng, sau đó vội vàng đưa ta che cái miệng nhỏ nhắn, chớp chớp cặp mắt to trắng đen rõ ràng, dáng ngây thơ xinh đẹp ập vào mặt.
Nam Cung Lân lập tức tập trung ánh mắt nhìn đăm đăm, nhưng lại nói với Chu Hằng:
- Chu tiểu tử! Nữ nhân này là thị thiếp của ngươi ư! Ta ra giá 1 vạn linh thạch, ngươi bán nàng cho ta đi!
Lâm Phức Hương lập tức liền nổi giận: tên mập mạp chết bầm này lại dám đánh chủ ý tới nàng, thật đúng là mắt chó đui mù mà, cũng không nhìn lại bản thân mình một chút xem! Nàng vốn bản tính vui buồn lộ rõ trên nét mặt, lúc này lập tức vỗ bàn một cái đứng lên.
Chỉ là mỹ nhân nổi giận vốn chính là một phong thái xinh đẹp khác! Bộ dáng giận dữ yêu kiều của Lâm Phức Hương lúc này chẳng những không giảm xinh đẹp chút nào, ngược lại còn hiển lộ ra hết khí tức thanh xuân của nàng, vô cùng mê người.
Chu Hằng lại cười ha hả, nói:
- Nữ nhân ngốc ngếch, không tồi nha! Không ngờ cô có giá trị tới 1 vạn linh thạch, dù sao ta nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra mà! Cô nương nói xem ta có nên bán cô đi hay không? Đây chính là một khoản tiền thật lớn đấy!
- Ngươi dám!
Lâm Phức Hương quá độ hờn dỗi, há cái miệng nhỏ nhắn làm như muốn cắn xé, đôi mắt đẹp trợn trừng.
Nam Cung Lân trông thấy trong lòng càng lửa nóng, không nhịn được nói:
- Đúng vậy! Là một khoản tiền thật lớn! Chu tiểu tử! Ngươi hẳn là đáp ứng rồi chứ?
Kỳ thật ba nữ nhân này hắn đều muốn, nhưng trước đó đã nghe Liễu Thánh Kiệt nói qua thân phận của các nàng: sau lưng An Ngọc Mị có lão tử Khai Thiên Cảnh, ở Thiên Tinh Tông cũng là nhân vật đỉnh cao, hắn trêu chọc không nổi!
Cổ Tư lại là cao đệ của Cô Tuyệt Phong, tuy rằng Cô Tuyệt Phong so với Thiên Tinh Tông còn kém rất nhiều, nhưng dù sao cũng là thế lực đỉnh cao trong tám thành lớn, loại người thừa kế của tông phái này đồng dạng không dễ trêu chọc.
Chỉ có Lâm Phức Hương xuất thân từ Cửu Linh Tông, danh tiếng chưa biết, mặc dù nàng ta có gia gia đảm nhiệm Bạch Ngân trưởng lão ở Hắc Thủy Điện, nhưng chỉ là một Bạch Ngân trưởng lão thì khi ở trước mặt Nam Cung Lân hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Bởi vậy, tuy rằng hắn rất muốn thu cả ba nàng An Ngọc Mị này lên giường, nhưng cuối cùng vẫn chỉ chọn một mình Lâm Phức Hương. Xuất thân là Thiên gia, từ nhỏ được giáo dục chính là thống trị thiên hạ, hắn là một tên ăn tạp, sắc quỷ, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Chu Hằng quay đầu nhìn lại hướng Nam Cung Lân, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, biến đổi sắc mặt đến lạnh lẽo.
Không cần nói, đây là Liễu Thánh Kiệt giở trò quỷ, hắn biết Nam Cung Lân hiếu sắc, liền cố ý giựt giây bảo Nam Cung Lân mời bốn người Chu Hằng đến đây, gặp mặt, đương nhiên Nam Cung Lân sẽ phát ra lòng tà.
Ở trong mắt Nam Cung Lân, cũng chỉ có An Ngọc Mị và Cổ Tư đáng để hắn coi trọng, bất luận là Chu Hằng hay Lâm Phức Hương đều thuộc loại đối tượng hắn muốn làm gì thì làm.
Chu Hằng nếu nhịn xuống cục tức này, thỉ cả đời cũng đừng nghĩ ngẩng đầu lên: ngay cả nữ nhân của mình đều không giữ được, nói gì trèo lên con đường võ đạo? Còn nếu như Chu Hằng trở mặt, thì tất nhiên sẽ dẫn lên xung đột với Nam Cung Lân.
Tuy rằng Nam Cung Lân chỉ có Tụ Linh tam trọng thiên, nhưng là huyết mạch dòng chính của hoàng thất, muội muội cùng cha cùng mẹ với hắn chính là Thủy Nguyệt Công chúa đại danh đỉnh đỉnh!
Động tới Nam Cung Lân, chẳng khác nào chọc tới Thủy Nguyệt Công chúa!
Thân là Công chúa đương triều, lại là thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay, Thủy Nguyệt Công chúa cần cố kỵ người nào sao?
Đó là một tử cục, bất kể Chu Hằng làm như thế nào cũng không có kết quả tốt!
Liễu Thánh Kiệt lộ ra vẻ cười âm hiểm. Tuy rằng làm như vậy sẽ hoàn toàn quyết liệt với Cổ Tư, An Ngọc Mị, nhưng không xử lý chết Chu Hằng, sao hắn có thể nuốt được cục tức này! Chu Hằng là thứ gì, dù có yêu nghiệt cũng chỉ là Tụ Linh tam trọng thiên, ở trong mắt cường giả Sơ Phân Cảnh chỉ là một con kiến.
Nếu không vì úy kỵ An Nhược Trần, hắn đã sớm tự mình động thủ!
Nhưng như vậy cũng không tệ, không cần hắn động một ngón tay, Chu Hằng liền xong đời!
Chu Hằng lạnh lùng nhìn Nam Cung Lân, tuy rằng việc này là Liễu Thánh Kiệt khêu lên, nhưng hắn cũng không có chút cảm tình với tên béo mập này. Hắn lấy ra mấy tấm linh phiếu thảy lên trên bàn, nói:
- Ta ra giá 1000 linh thạch mua lão nương của ngươi, lại xuất ra 1000 linh thạch mua tỷ tỷ muội muội của ngươi, một khoản tiền thật lớn đấy, cầm đi!
Tên này thật đúng là đủ can đảm!
Tuy rằng Nam Cung Lân thoạt nhìn giống con heo, nhưng mẹ của hắn là ai? Là Quý Phi đương triều đấy! Hắn không có tỷ tỷ, nhưng có một muội muội, chính là Thủy Nguyệt Công chúa!
2000 linh thạch mua Quý Phi và Công chúa đương triều, cũng giỏi cho Chu Hằng dám nói!
Liễu Thánh Kiệt mừng rỡ trong lòng, bằng vào những lời này, Chu Hằng khó thoát khỏi bị trừng trị.
“Bốp!”
Nam Cung Lân vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ác liệt. Lúc này ngược lại hắn thực sự có vài phần khí thế của quý tộc hậu duệ hoàng thất. Hắn trợn mắt nhìn Chu Hằng, nói:
- Ngươi thật to gan!
- Bình thường, mua bán bình thường mà thôi! Chuyện làm ăn phải thấu tình đạt lý, mọi người tự do cò kè mặc cả, hai bên đều có thể vui mừng!
Chu Hằng cười nói, một chút không sợ khí thế của Nam Cung Lân.
Ba nàng An Ngọc Mị đều ngồi yên lặng, hoàn toàn biểu đạt duy trì với Chu Hằng cầm đầu.
- Liễu! Đánh tên lớn mật này cho bổn hoàng tử!
Nam Cung Lân giơ lên bàn tay to béo, hạ lệnh cho Liễu Thánh Kiệt.
- Dạ, điện hạ!
Liễu Thánh Kiệt lập tức khom người ứng tiếng, ngay cả xưng hô lẫn nhau đều thay đổi.
- Cổ Tư! Cô nương đón chặn hắn, ta có chút việc riêng muốn nói với Nam Cung điện hạ!
Chu Hằng quay đầu nói với Cổ Tư.
- Được!
Cổ Tư không có nói bất kỳ lời vô nghĩa, lập tức nhảy lên một cái, dẫn đầu phát động công kích tới phía Liễu Thánh Kiệt. Hai thanh Nguyệt Nha Kỳ Nhận đảo lộn, nàng ra hết toàn lực, phát huy chiến lực đến cực hạn.
Nữ nhân này điên rồi!
Liễu Thánh Kiệt lập tức chửi má nó ở trong lòng: “Con bà nó! Đây là đón chặn người sao? Rõ ràng chính là đang liều mạng mà!”
Hắn vốn cũng không định ngăn cản Chu Hằng, ngược lại còn ước gì Chu Hằng kết thù hận với Nam Cung Lân sâu một chút, nên chỉ làm bộ tranh tài vài hiệp với Cổ Tư. Nhưng không nghĩ rằng với bản tính của Cổ Tư thì làm sao có thể giả dạng, vừa ra tay chính là toàn lực ứng phó, làm cho hắn cũng chỉ có thể liều mạng đón đỡ.
Chu Hằng cười hì hì, bức tới gần Nam Cung Lân.
- Chu tiểu tử! Ngươi dám vô lễ với bản hoàng tử ư?
Nam Cung Lân sa sầm mặt xuống, quát. Ngược lại hắn toát ra khí thế Vương Bá, dù sao hắn cũng là hoàng tử của Thiên gia! Hắn phẫn nộ quát:
- Còn không mau quỳ xuống cho bổn hoàng tử, nếu không giết chín tộc của ngươi!
- Thiếu nợ đi!
Chu Hằng tung một quyền đánh ra, thân thể mập mạp của Nam Cung Lân kia lập tức bay lên, rồi “ầm” một tiếng, thân mình hắn rơi xuống giống như ngọn núi nhỏ, toàn bộ mặt đất đều rung lên.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.